Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 64

Bàn tay ấm áp nắm thật chặt lấy tay cô. Junghwa buồn buồn ngẩng đầu lên nhin bóng lưng người phía trước. Trong lòng bỗng dâng lên cảm giác khác lạ, giống như dây thường xuân bò trên tường rào, dần dần lan sau vào tận trong tim. Nhưng là cô không thể nói ra lời.

Hani dắt Junghwa, cẩn thận băng qua đường. Đến chỗ dừng xe, cô đưa Junghwa an trí vào chỗ ngồi lái phụ sau đó vòng qua sườn xe, mở cửa ngồi vào bên trong. Ánh mắt liếc nhìn qua người bên cạnh, phát hiện con nhím nhỏ lúc này thật trầm tĩnh, giống như pho tượng không có chút sinh khí.

Junghwa an phận ngồi tại chỗ, đôi tay phía trước ôm lấy túi xách, cuộn mình lại thật chặt, không để lộ ra bất cứ khe hở nào. Tựa như như thế cô mới có được cảm giác an toàn.

Hani trong lòng khẽ thở dài. Chậm chậm khởi động xe, hướng phía trước đi tới. Dọc theo những con đường dài của Seoul, chiếc xe cứ như thế chuyển động. Những chiếc xe khác chạy vượt ngang qua, đèn xe chợt lóe bắn tới, vẩy vào trên mặt hai người.

Một cô đơn, một lo lắng.

Junghwa có chút mệt mỏi trong người, nghiêng người sang, tựa đầu vào trên cửa sổ xe. Đôi mắt vô hồn nhìn ra ngoài, nhìn đến những cảnh vật bị chiếc xe bỏ lại.

“…” Hani nhíu nhíu mày, trầm giọng nói.

“Tôi dẫn em đi ăn cơm”

". . . . . ." Trầm mặc.

Hani nghiêng đầu nhìn cô gái bên cạnh, cô ghét bộ dạng trầm lặng này. Junghwa theo cô biết lúc nào tâm tình cũng phấn chấn, lúc nào cũng quật cường, còn có một chút bốc đồng. Junghwa luôn miệng gọi cô là “biến thái” không phải như lúc này yên tĩnh vô hồn chán nản.

Hani thắng xe, cho xe dừng sát vỉa hè. Không khí trong xe hết mực yên tĩnh. Xen lẫn tiếng hít thở trầm ổn của hai người là tiếng động cơ xe vang lên. Rốt cuộc nhịn không được, Hani xoay người, đối diện với Junghwa.

“Junghwa! Em là gặp phải chuyện gì đây hả? Chuyện gì mà khiến em trở thành thế này? Junghwa kiên cường lúc trước đâu rồi hả?”

Lời của Hani khiến Junghwa ngẩn người thức tỉnh. Chị nói không sai. Sao hôn nay cô lại trở nên yếu đuối thế chứ? Vì nhớ mẹ hay vì chuyện của anh Minho cùng An Jae-hyeon? Hay vì chuyện gì đây? Cô ngồi đây ngơ ngẩn vì cái gì chứ Junghwa!

“……” Tỉnh người, quay đầu lại, tầm mắt rốt cuộc có chút mục tiêu, nhìn dung mạo thanh tú đối diện, Junghwa nhẹ nhàng nói.

“Không có! Hiện tại muốn về nhà!”

Hani sững người một chút.

“Trước đưa em đi ăn đã, ăn xong đưa em về nhà!”

“Không! Hiện tại tôi muốn về nhà!” Junghwa ngang bướng kêu lên.

“….” Hani kinh ngạc nhìn Junghwa cố chấp với mong muốn của mình, quả nhiên là thế, thời điểm đối mặt với cô, Junghwa lúc nào cũng quật cường như vậy. Tâm tình Hani đột nhiên trở nên thoải mái, sung sướng bật cười.

Junghwa có vẻ mù mờ nhìn Hani, không hiểu, chị là đang cười cái gì đây? Chẳng lẽ cô đòi về nhà buồn cười lắm sao? Muốn về nhà là sai à? Người này bệnh nặng lắm rồi!

". . . . . ." Junghwa mím mím môi, lầu bầu.

“Cười đi! Cười đi! Chị có giỏi thì cười tiếp đi!”

Hani đột nhiên đưa tay, không kiềm được xoa xoa khuôn mặt cô, thân mật nhéo một cái.

“Được rồi! Nhím nhỏ ghê gớm quá!”

“Chị đừng có lộn xộn nha! Tôi bảo chị đừng có lộn xộn mà!” Junghwa trên mặt có chút hồng, dùng tay gạt tay Hani ra, chẳng những không gạt được mà lại bị Hani tranh thủ nắm lấy.

Oanh ——

Một luồng tao nhiệt xông thẳng lên đỉnh đầu, gương mặt Junghwa nhất thời đỏ lên hệt như trái cà chua chín rộ. Junghwa phải bình tĩnh nha! Biến thái chết tiệt này đâu phải lần đầu nắm tay mình đâu. Bây giờ còn xấu hổ gì nữa chứ! Nhất định phải bình tĩnh. Nhưng Junghwa không hề biết bộ dáng ẩn nhẫn của cô hiện tại khiến Hani càng muốn trêu chọc.

Cả người trong nháy mắt ngả về phía cô, nắm lấy cổ tay cô, đem cả người cô ôm vào trong ngực. Hani hiện giờ chỉ muốn ôm cô. Chỉ ôm mà thôi!

“Junghwa…." Hani dựa đầu vào hõm cổ cô, giọng nói trầm ấm.

“Junghwa….”

Giọng nói khan khan của Hani khiến Junghwa đứng hình, ngay cả ý muốn phản kháng cũng bị quên.

Chị… quá dịu dàng…. Cho nên….. Cô … đắm chìm rồi.

Không thể! Không thể đắm chìm ở đây. Không thể chìm đắm trong ôn nhu của chị….

Hani đem Junghwa ôm thật chặt vào trong ngực, có thể cảm nhận được sự cô đơn quấn quanh thân người Junghwa. Em đã một mình trong khoảng thời gian rất dài rồi. Tôi muốn cho em dựa vào. Muốn trở thành chỗ dựa vững chắc duy nhất trong sinh mệnh em ngày sau.

“Junghwa! Em có yêu tôi không?” Hani hướng tai Junghwa, nhỏ giọng hỏi.

Chị… chị ta đang nói gì vậy? Chị hỏi cô có yêu chị hay không sao? Tòa thành vững chắc trong lòng, như có ai đó ra sức tập kích, một góc tường ầm ầm rơi xuống. Trong nháy mắt, tòa thành vững chắc đó sụp đổ hoàn toàn.

Đối mặt với trái tim mình đi. Junghwa! Chẳng lẽ ngươi đối với người này không hề có tí mảy may tình cảm nào sao? Ngươi thật sự là chỉ chán ghét thôi sao? Nếu như vậy, tại sao chính mình lại hồi hộp thế này chứ?

Thừa nhận đi Junghwa. Thừa nhận chính mình đã bị chị hấp dẫn. Chính mình không cách nào kiềm chế yêu chị, không có liều thuốc nào có thể chữa khỏi cho cô nữa rồi.

Giọng nói trầm ấm của Hani tiếp tục vang lên, tựa như đang an ủi một đứa trẻ nhỏ.

“Nói cho tôi biết, Junghwa! Em là có yêu tôi đúng không? Không cần tự dối mình nữa….”

"Tôi. . . . . ." Junghwa ấp úng không biết nên đáp lại thế nào.

Vì lòng tự ái hay do sự tự ti, Junghwa căm giận nói.

“ Đúng vậy, Ahn tổng thật lợi hại! Ngay cả người bảo thủ như tôi cũng không thoát khỏi mị lực của chị.”

“Junghwa! Em…" Hani tức giận rống lên.

“Sao chứ?” Junghwa tức giận không chịu thua quát lại.

“Chị buông ra! Cách xa tôi một chút!” Junghwa liều chết đẩy Hani ra, trên mặt hiện rõ vẻ phấn chấn, đôi mắt đen liếc nhìn người bên cạnh.

Hani yên lặng, không nói gì thêm, nhìn Junghwa một hồi thật lâu. Lại là câu nói này! Lúc nào cũng trốn tránh cô! Cô ấy còn muốn trốn đến khi nào? Tôi chấp nhận kéo dài thời gian đợi em! Một ngày nào đó, em sẽ biết rõ trái tim mình muốn gì.

“Tôi đưa em về nhà!” Ngồi lại vị trí tay lái đồng thời đạp chân ga, Hani sâu kín nói.

Không khí lúc này hết sức trầm muộn, cảm giác đè nén ngưng tụ trong xe. Junghwa cảm thấy chiếc xe đang lao đi với tốc độ rất nhanh, vượt qua tất cả các xe khác trên mặt đường. Chán nản với mệt mỏi, Junghwa nhắm mắt nghỉ ngơi

Trong chốc lát, tốc độ xe giảm hẳn. Tốc độ chiếc xe cũng giống như bản thân cô. Lúc nào cũng từ từ, vững vàng, tiến từng bước một về phía trước. Đưa tay kéo lại túi xách có chút vô lực buông lỏng tay để mặc chiếc túi. Cảm thấy mệt quá… trong một thời gian ngắn như vậy có quá nhiều thứ xảy ra… cô thật sự rất mệt mỏi…

Điều gì cũng không muốn làm. Chỉ muốn nằm ở trên giường. Dây thần kinh ngủ bắt đầu làm việc gây cho cô cảm giác buồn ngủ… Đúng vậy… Ngủ… Trừ ngủ ra cái gì cũng không muốn làm. Ngủ sẽ khiến mình quên tất cả, quên tất cả…

Xe vừa dừng lại, Junghwa vội vàng mở cửa nhanh chóng bước xuống. Không có chút lưu luyến, cũng không có gì quyến luyến thẳng hướng đi vào Cao ốc.

Lần này, sau lưng không có ai gọi tên cô…….

Bước chân vừa rồi gấp rút thì giờ càng ngày càng chậm lại. Thậm chí ở trong lòng cũng đang mong đợi nghe tiếng Hani gọi cô một câu. Mong đợi như thế… loại tâm tình này sao lại rối rắm như thế này chứ.

“…..” Nghe được tiếng xe rời đi sau lưng, cả người như rơi vào vực sâu không đáy. Tuyệt vọng.

Dừng bước, đứng yên tại chỗ, trong lòng không ngừng cảnh cáo, ngăn cản chính mình không được quay đầu lại! Không thể quay đầu lại. Nhưng không cách nào ngăn cản được cô vẫn muốn quay đầu, muốn tìm kiếm một thứ gì đó.

". . . . . ." Chần chờ suy tư, rồi cũng là nghiêng đầu nhìn lại. Thất vọng. Sau lưng không có một bóng người. Đối diện là ánh đèn le lói của cửa hàng tiện lợi giờ. Xuyên thấu qua cửa sổ có thể nhìn thấy những kệ hàng đầy ắp được xếp ngay ngắn. Còn có lẻ tẻ vài vị khách muộn. Junghwa cắn cắn môi, dùng sức cắn, đến nỗi chính mình có thể biết được vị tanh tanh của máu.

Chiếc xe vừa rời đi vòng một vòng quay trở lại tòa nhà. Cửa xe chậm rãi hạ xuống, cách một đoạn không xa, Hani nghiêng đầu dõi theo Junghwa. Thấy cô đang đứng đó, cúi đầu, mái tóc thật dài xõa xuống, tựa như một thác nước. Hani thở dài, lại là thở dài.

Cô biết sẽ như thế này, lúc nào cũng ra vẻ kiên cường, thích cậy mạnh, nhưng trong chốc lát, không có ai bên cạnh, tinh thần là thế nào chán nản u buồn. Cô không biết đến khi nào cô gái này mới mở cửa lòng với cô. Cô phải đợi đến bao giờ nữa đây?

Nhẹ nhàng mở cửa xe, Hani bước xuống tiến về phía bóng dáng gầy yếu kia. Có lẽ do đang chìm sâu vào mất mát thương đau của mình, cho nên Junghwa không phát hiện có người đang đi về phía mình. Tất cả chỉ là đứng đó đè nén hô hấp của chính mình, đè nén tâm tình của mình.

Hani nhìn đưa tay kéo cả người Junghwa ập vào trong lòng mình. Động tác hết sức nhẹ nhàng, không muốn làm kinh sợ đến Junghwa, càng không muốn khiến Junghwa lần nữa đẩy cô ra.

“Junghwa! Em thực sự rất cố chấp cứng đầu! Cố chấp đến mức khiến tôi ….” Đau lòng.

Đột nhiên cả người bị ai đó ôm vào, rồi bên tai vang lên giọng nói trầm ấm có chút trách móc của Hani, mọi thứ khiến Junghwa có vẻ sợ sệt. Đứng yên tại chỗ ngây ngốc tại chỗ, cả người ôm trọn trong lòng Hani, giờ phút này Junghwa không biết nên nói điều gì?

Chị sao lại ở chỗ này? Không phải đã đi rồi sao? Sao lại đứng đây trước mặt cô? Nhưng không thể phủ nhận, chính mình cảm thấy như vậy ấm áp. Đúng thế là ấm áp. Mong chờ một cái ôm ấm áp, giờ phút này đứng trong lồng ngực chị, điều cô mong chờ đã đến thật rồi.

“Làm sao chị lại….” Vẫn không nhịn được thắc mắc, Junghwa lầm bầm hỏi.

Hani càng tăng thêm lực ở cánh tay, đem cô chôn chặt trong lòng mình, nhẹ nhàng nói


“Bởi vì…. Tự dưng muốn ôm em một cái… cho nên… Tôi quay lại…”

Lý do nghe thật chẳng ra làm sao, ngay cả chính mình cũng biết điều đó. Nhưng như thế thì có làm sao đâu! Thật sự là cô muốn ôm Junghwa mà, đặc biệt là thời điểm Junghwa thấy mất mát, đau thương như thế này. Cô gái này làm sao mà biết được chính em đối với tôi có bao nhiêu quan trọng. Chỉ cần một ánh mắt, một cái nhíu mày của em cũng khiến tôi vui mừng hay ưu sầu ngay lập tức. Rốt cuộc là em đang nghĩ gì đây? Junghwa  chính là nên rộng lòng với tôi đi chứ!

"Không nên như vậy. . . . . ." Junghwa chút ngẹn ngào nói.

Không cần đối tốt với cô như thế này! Không cần tạo cho cô cảm giác chị đang kề cận cô. Không làm dao động quyết tâm của cô. Bởi một lẽ, cô và chị là hai người của hai thế giới khác nhau.

Hani chính xác hôn lên môi Junghwa. Dịu dàng, tỉ mỉ mà hôn. Khát vọng có em trong vòng tay, khát vọng được hôn lên đôi môi ngọt ngào, khát vọng có được em, có được tất cả thuộc về em. Lúc nào thì em mới bỏ xuống những thứ kia mà chấp nhận tôi đây?

Junghwa đứng yên chấp nhận nụ hôn của Hani, không có chút giãy dụa, phản kháng. Đắm chìm trong nụ hôn thâm tình của Hani, nước mắt chợt lăn dài. Một giọt, hai giọt, càng lúc càng nhiều, cứ như thế rơi xuống. Trong nháy mắt, lệ tràn xuống khóe môi. Ngay giây tiếp theo, Hani có thể nếm được vị mặn chát của nước mắt. Kinh ngạc, hốt hoảng, rối loạn, chân tay luống cuống là những từ có thể dùng để miêu tả tình cảng hiện tại của Hani.

“Junghwa! Junghwa!....”

Junghwa nắm lấy áo khoác của Hani, đầu tựa vào lồng ngực của Hani. Thút thít khóc rồi lại kịch liệt mà khóc. Không phải vì chị hôn cô mà vì phát hiện chính mình không trốn được nữa rồi. Vốn nghĩ chính mình trốn tránh chị thì có thể trốn được phần tình cảm kia nhưng hiện tại lại phát hiện chính mình không có đường để trốn nữa rồi.

Làm sao có thể tránh né đây? Làm sao có thể thoát khỏi nó? Làm sao để quên được đây? Trong lòng cô luôn có hình bóng của chị, làm sao để chị biến mất đây?

Hani chị có biết không?

“Yêu chị là bí mật không thể nói ra.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #coupleexid1