Chương 60
Đi vào đại sảnh cao ốc Ahn thị, Junghwa ngẩng đầu, ánh mắt vô tư nhìn chăm chú vào phía trước. Nhìn thấy bên cạnh quầy phục vụ, thân ảnh của Solji đứng, hai tay vòng trước ngực, ngang nhiên hứng thú mà nhìn cô.
“……….”Mím môi, người này! Cư nhiên sáng sớm ở chỗ này chờ cô.
Ghê tởm chính là biến thái kia! Thật là không dứt, nghĩ ra một số ý tưởng mới, muốn chỉnh cô! Hiện tại chế giễu, lạm dụng chức quyền, đem cô điều tới nơi này.
Solji đi về phía trước hai bước,cong người xuống, nhẹ giọng nói.
“Junghwa, cô tới trễ năm phút”
“A!” Junghwa rầu rĩ nói.
“Vậy thì thế nào? Đến muộn sẽ bị khai trừ sao?”
Nếu như mà nói đến trễ sẽ bị khai trừ, vậy từ ngay mai cô sẽ mỗi ngày mặc gió mặc mưa đều đến trễ. Mãi cho đến ngày cô bị đuổi khỏi Ahn thị mới thôi!
“………….”Solji vội vàng ngậm miệng, trước mắt là một tiểu nữ cô nhi nhưng không giống với ban đầu rồi, cô bây giờ là “Bảo bối” trong mắt Ahn tổng tài, cô không nên đắc tội.
Junghwa vô cùng khinh thường trừng mắt liếc Solji một cái,tức giận hỏi.
“Tôi làm việc ở chỗ nào?”
“Dẫn cô đi lên.” Solji nhún vai một cái đi về phía thang máy chuyên dụng.
Thang máy một đường đèn sáng, không có báo dừng lại.
Junghwa nghi ngờ ngó nghiêng đầu sang chỗ khác, hỏi.
“Đại thư ký, tôi muốn hỏi một chút, công việc của tôi là gì? Ở tầng mấy?” Trong lòng đã chuẩn bị tốt, tiến nhận điều kiện không hợp lí.
“A! Công việc của cô à?” Solji có chút nhức đầu, nghĩ một lát, nhếch môi nói.
“Xin lỗi! Tôi tạm thời cũng không biết!”
Vừa dứt lờ nhận được hai đạo ánh mắt giết người. Solji lạnh lùng mà chống đỡ, thở dài. Cô thật sự không biết! Hani! Trước khi đi đột nhiên phân phó việc làm cho cô! Cũng không nói cho cô biết, cho Junghwa đi đến Ahn thị làm công việc gì!
Hơn nữa cô cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ! Một lát giao một công việc cho Junghwa làm, nếu không có chuyện gì lại làm cho Ahn tổng tài mất hứng.
Cho nên không thể làm gì khác hơn là quyết định án binh bất động
“Đinh-------“một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Solji rất có phong độ mà mời Junghwa đi trước, không ngờ, lại gặp phải ánh mắt lạnh của cô quét qua. Trên mặt có chút cam chịu, lần nữa cảm thán cho vận mệnh của mình.
Junghwa đi chậm mấy bước về phía trước, lại xoay người lại tức giận hỏi.
"Hiện tại muốn tôi đi đâu! Không có khả năng để cho tôi đứng ở chỗ này làm trang trí chứ?”
“……..”Solji sửng sốt một chút, thật đúng là không muốn nghĩ đến cái vấn đề này! Để cho cô đi nơi nào thì tốt nhỉ?
Suy tư chốc lát, gương mặt trẻ con lộ ra một khuôn mặt tươi cười.
“Cô đi đến phòng làm việc của tổng tài đi! Nơi đó có máy tính, thiết bị giải trí tùy cô chơi! Chơi mệt mỏi thì cô đi đến phòng nghỉ ngơi ngủ!”
“Chị nói cái gì?..........” Nghe được lời nói này Junghwa trợn mắt há mồm. Cái gì đây? Cho cô đi đến nơi này, cư nhiên chính là tới chơi! Làm ơn đi! Cô tới là làm việc có được hay không.
Hé ra khuôn mặt lạnh, nghiêm trang nói.
“Tôi không đi! Nếu như phải giống như chị nói, vậy tôi không đi! Tôi liền đứng ở đây!”
“Cái cô nhóc này thế nào lại quật cường như vậy!” Solji không chịu nổi hừ hừ, đầu hàng nói.
“Được được được! Cô muốn làm việc có đúng không? Như vậy đi! Xin cô sửa sang lại phòng làm việc tổng tài!”
Quét mắt nhìn phòng làm việc lớn có chút dọa người, Junghwa đem khăn lông buộc trên đầu.
Đôi tay ngay sau đó bắt chéo ngang hông, tức giận lầm bầm lầu bầu.
"Junghwa! Phải bắt đầu làm việc! Nói cho những kẻ có tiền biết Cô là dựa vào lao động mà kiếm tiền.”
Cầm máy hút bụi lên căm điện vào trong nháy mắt phát ra thanh âm”Ông ông ông”.Cầm hút bụi, bắt đầu dọn dẹp sàn nhà.
Bất tri bất gíac, đồng hồ để bàn rơi xuống đất, kim chỉ từ “9” đi thẳng đến “11”
“Mệt quá!” Junghwa mệt mỏi kêu một tiếng.
Ngay sau đó, cả người ngã ngồi trên sofa mặt toàn màu hồng, thở không ra hơi. Đang nhìn “Kiệt tác” mà mình đã dọn dẹp qua, cảm thấy thật hài lòng.
Nhắm mắt lại, cảm thấy có chút mệt mỏi. Trong lòng nhắc nhở mình "Junghwa! Nghỉ ngơi một chút! Nhắm mắt nghỉ ngơi mười phút!”
………….
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hiển nhiên đã qua cái “Mười phút”này rồi.
Trong giấc mộng Junghwa cảm thấy có chút lạnh, lật người đưa tay vòng chắc thân thể mình.
“Làm sao ngươi lại trở lại nhanh như vậy?”
“Tối hôm qua đã làm xong việc, đêm đó lên phi cơ trực tiếp bay trở về rồi!”
………
Giọng nói càng ngày càng rõ ràng, cửa phòng làm việc chợt bị đẩy ra.
Hani ngẩng đầu nhìn bốn phía, tìm kiếm thân ảnh quen thuộc kia. Chợt tầm mắt dừng lại tại người trên nằm trên sofa. Gương mặt cũng theo đó trở nên nhu hòa.
Junghwa cuộn tròn người lại, giống như nửa năm trước uống say cũng vậy, ngủ hết sức ngọt ngào.
“Các người cứ từ từ, tôi trước tránh ra!” Solji nhìn thấy trường hợp này, rất thức thời nói. Sau đó xoay người đi, không quên đem cửa đóng lại.
Hani đứng tại chỗ nhìn Junghwa một lát, nhìn thấy đôi tay cô vòng bó sát ngừơi, chợt nhíu mày.
Cái con nhím nhỏ này đáng giận, hiện tại cũng đã là cái thời tiết gì rồi hả? Cư nhiên cứ như vậy ngủ? Chẳng lẽ em không biết như thế này sẽ cảm sao?Thật là một điểm cũng không biết chăm sóc mình!
Nên là nhanh tay lấy em về nhà, để cho tôi chăm sóc em.
Vừa đưa tay cở nút áo, vừa đi đến bên người cô. Cở áo khoác ra, đưa tay muốn khoác lên người cô.
Cúi đầu, trong nháy mắt, ánh mắt nhìn thấy chiếc nhẫn bạc kia.
Chiếc nhẫn?...........Chiếc nhẫn! Còn đeo vào ngón giữa?.......Đây là cái gì?....... Đính hôn sao?
Chiếc nhẫn này từ đâu tới? Là ai đưa cho cô?
Trong đầu Hani đột nhiên nhớ ra một cái tên ------ Minho! Đúng vậy! Nhất định là hắn! Trừ hắn ra, không có khả năng thứ hai!
"Junghwa!" Lửa giận trong lòng tức thiêu đốt, hướng cô rống to! Quên mất vốn là muốn việc làm, quên mất muốn nóng lòng nhìn thấy tâm tình cô mong đợi, chỉ còn lại lửa giận! Đúng vậy! Nhìn thấy chiếc nhẫn này, đã làm cho Hani không cách nào bình tĩnh nữa!
". . . . . ." Tiếng hô của Hani, khiến Junghwa lập tức tỉnh táo lại.
Mở mắt ra nháy mắt, nhìn thấy gương mặt khí thế hung hăng của Hani. Mặc dù vẫn là Hani như cũ, nhưng xinh đẹp, mắt của chi, lông mày chị, ánh mắt của chị, lại rất rõ ràng tự nói với mình —— Junghwa, ngươi lại không cẩn thận chọc tới chị nữa rồi!
Vội vàng từ trên ghế sofa đứng lên, cúi đầu, đưa tay giấu đến sau lưng.
"Ahn tổng! Xin lỗi! Tôi không phải cố ý ngủ ở chỗ này! Chị có thể trừ tiền lương của tôi đi ạ!"
Trong lòng lại nói thầm : Tốt nhất đuổi việc tôi luôn cho rồi!
". . . . . ." Hani nghe được cô lời nói này, tức giận ở đáy lòng xông thẳng lên ót.
Cánh tay dài duỗi một cái, trực tiếp nắm tay phải của cô lên, bất kể là cô có đau hay không, chỉ biết trong lòng mình hừng hực lửa giận, tức giận vô cùng.
Hai mắt thật chặt khóa lại cô, cắn răng nghiện lợi hỏi.
"Nói! Chiếc nhẫn này ở đâu ra!"
"Buông tôi ra! Buông tay! Chị làm đau tôi! Biến thái chết tiệt này!" Junghwa đưa ra một cái tay khác, dùng sức vỗ mạnh vào tay Hani đang siết chặt tay mình.
Sao mỗi lần nói chuyện với chị, cũng đều phí sức như vậy! Quả thực là đàn gảy tai trâu mà!
Hani nhìn chằm chằm cô, không cách nào nhịn được, đưa tay muốn lấy chiếc nhẫn trên ngón giữa của cô.
"Không cho em mang thứ này! Muốn nhẫn, tôi sẽ mua cho em! Không cho em mang nhẫn của người khác!"
Cái gì, cái gì thế này? Giọng điệu thật lớn a! Cô thật nên cảm thấy vinh hạnh hả? May mắn hả? Ahn tổng tài mua nhẫn cho cô! Rõ là. . . . . . Đừng làm cô buồn nôn chứ. . . . . .
"Chị buông tay! Đừng nữa để cho tôi chán ghét chị!" Junghwa bám dính vào cửa, lấn át giọng Hani.
Hani sửng sốt, động tác ngừng lại, ngơ ngác nhìn Junghwa.
". . . . . ." Junghwa hít một hơi thật sâu, tận lực bình tĩnh nói.
"Chuyện lúc trước, coi như xong đi! Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ ngoan ngoãn đi làm ở Ahn thị! Cho đến ngày hết hạn hợp đồng!"
"Tôi không từng muốn ghét bất cứ người nào! Bao gồm cả chị! Nếu như chị không muốn tôi chán ghét chị, xin dừng lại những hành động ngây thơ này đi!"
"Chiếc nhẫn này, là nhẫn đính hôn anh Minho đưa cho tôi! Chị nghe và hiểu rõ chưa?"
"Tôi và anh Minho đính hôn! Tương lai không lâu, tôi sẽ là vợ anh Minho, không phải là ‘Ahn phu nhân ’ chị mong muốn đâu! Mỗi người ai cũng nên nhận rõ ràng thân phận của mình, nên làm những gì, không nên làm những gì!"
"Chị cũng không phải người ngu ngốc, thủ lĩnh tổng tài có thể quản lí Ahn thị nên rõ ràng hơn mới phải!"
Rõ ràng mình, cùng với chị hoàn toàn là người của hai thế giới khác nhau! Dù như thế nào, cũng không thể có khả năng giao nhau!
Đứng nhìn thẳng vào mắt của Hani, trấn định đem suy nghĩ trong nội tâm mà nói xong.
Không có sợ hãi, không có khiếp đảm, có chăng chỉ là một chút cảm giác là lạ nào đó, không thế nói thành lời. Rốt cuộc là cái gì. . . . . . Ngay cả mình cũng không biết. . . . . .
"Tôi cũng có thể! Junghwa. . . . . ." Hani chợt cúi đầu, lần này không hề nhìn thẳng vào mắt của cô, nhẹ nhàng nói.
Junghwa trầm mặc không nói, lỗ tai của mình lại rõ rang đang mong đợi lời kế tiếp của chị.
"Tôi cũng có thể. . . . . . Tôi có thể làm. . . . . . Tôi đều có thể làm được. . . . . . Thân phận. . . . . . Cũng không phải con người có khả năng nắm giữ . . . . . . Chẳng lẽ nói nhất định phải trở nên bình thường. . . . . . Mới có thể có được em sao. . . . . ."
"Junghwa. . . . . . Là em quá không tự tin rồi. . . . . . Biết không. . . . . ." Hani rốt cuộc ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt của cô.
Sắc bén, nhấn mạnh nói.
"Em đang sợ! Cảm giác mình bình thường, mà tôi lại quá xuất sắc! Em sợ tình yêu của tôi đối với em chỉ là một lúc, phải không?"
"Cho nên em không dám đối mặt! Cái gì gọi là thích một người, cái gì gọi là yêu một người?"
Hani đưa tay, nắm tay của cô, dán vào lồng ngực của mình. Đó là vị trí trái tim, tim của cô, bởi vì em, nhảy thật nhanh, thật kịch liệt như vậy. . . . . .
Cảm thấy nhịp tim đập của Hani, đột nhiên phát hiện, phần rung động kia, xuyên thấu qua lòng bàn tay của mình, một đường nhắn nhủ đến bên trong lòng của cô. Ngay tiếp theo, trái tim của cô, cũng nhảy lên kịch liệt như thế.
Tại sao lại có loại cảm giác này. . . . . . Loại rung động như thế này. . . . . .
Tại sao lúc ở cùng anh Minho. . . . . Cho tới bây giờ cũng sẽ không hề có loại cảm giác này. . . . . .
Dù ngay cả lúc anh Minho nắm tay của cô, và ngay cả nụ hôn bất chợt kia, hoặc là buổi sáng khi cô ôm Minho, hoặc lúc trong đầu buồn bực khóc thút thít, đều chỉ không hề cho cô cảm giác. . . . . .
An tâm.
Đúng vậy, chính là an tâm. Giống như lúc nhỏ, loại cảm giác, được ở bên cạnh ba và mẹ. Để cho cô cảm thấy yên tâm, sẽ không cảm thấy sợ hãi !
Đợi đã nào...! Chờ một chút! Thật chẳng lẽ giống như chị nói, tình cảm mà cô đối với anh Minho, đơn thuần chỉ là thích thôi sao?
Như vậy, nhịp tim của cô bây giờ sao lại đập loạn lợi hại như thế?
Chẳng lẽ là bởi vì —— cô thích người biến thái này?
Ý tưởng đột nhiên này nổ tung ở trong đầu. Thậm chí ngay cả mình cũng không thể tin được, lại có thể có loại ý nghĩ này!
"A ——" Hét to một tiếng, vội vàng bỏ tay Hani ra.
Giống như là gặp quỷ vội vã chạy nhanh về hướng cửa lớn, nói chính xác hơn là chạy trối chết.
"Tôi không thèm nghe chị nói nữa! Tôi muốn đi ăn cơm!"
Hani nhìn bóng lưng Junghwa thoát đi, không hề đuổi theo.
Giữa ngón tay, tựa hồ còn lưu lại nhiệt độ của cô. Cơn tức giận ở trong lòng từ từ đã trở lại bình thường, trong mắt lại tràn đầy thương yêu.
"Junghwa! Tôi sẽ để em đối diện với tôi, đối diện với chính trái tim của mình!" Cơ hồ là tự lẩm bẩm, nhưng mà lại giống như một lời thề.
Ngón tay áp út của em, sẽ đeo lên chiếc nhẫn tôi tặng!
Minho sao? Hani nghĩ ngược lại xem Minho rốt cuộc có chỗ nào tốt! Chỉ là, ánh mắt của hắn xem nhẹ cũng tạm được, vì đã nhìn trúng con nhím nhỏ của mình! Nhưng, mình sẽ không bao giờ để cho hắn thực hiện được!
Junghwa, em chỉ có thể trở thành "Ahn phu nhân" !
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro