Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Bonnie rít khẽ tức giận, Junghwa mỉm cười nhàn nhạt. Bao nhiêu bực tức trong lòng rốt cuộc đã được xả, cô thong dong hướng cửa đi tới. 

Ngẩng đầu nhìn về Hani đang dựa bên cạnh cửa, ánh mắt khiêu khích giống như trước lại trở về.

"Ahn Đại tổng giám đốc, phiền cô tránh ra cho tôi qua." Junghwa nói, khuôn mặt tươi cười.

Hani hiển nhiên là bị lời nói của Junghwa làm kinh sợ, hướng bên cạnh dịch một bước. Vẻ mặt sợ sệt, cho đến khi nghe được cửa "Phanh ——" một tiếng, mới phục hồi tinh thần .

Cúi đầu, âm thầm suy tư chuyện gì đó.

"Hani." Bonnie rốt cục đứng dậy, đi tới bên cạnh Hani.  

Hani bỗng nhiên ngẩng đầu, cánh tay vương ra kéo Bonnie vào lòng, hung hăng hôn lên môi của cô. Lưỡi tiến quân thần tốc, dây dưa không rời.

Mãnh liệt là vậy, nhưng thực sự không có một chút gì gọi là dục cảm ham muốn.

Đôi mắt tinh anh giờ đây phủ làn sương mỏng. Không như cách đối xử ôn nhu thường ngày với tình nhân, hoàn toàn chẳng qua là cướp đoạt, chính xác mà nói, hành động cuồng loạn lúc này của Hani, đơn giản chỉ để trút giận.

Nữ nhân chết tiệt!

Lại đúng lúc Hani mở miệng thay cô ta giải vây, liền cố ý thể hiện thái độ phản kháng! Cô ta rõ ràng là nhằm vào cô!

Bonnie hoàn toàn chìm đắm trong nụ hôn của Hani, cánh tay mãnh khảnh chủ động đặt trên cổ Hani.

Bonnie kiễng chân, thân thể mềm nhũn dán lên thân thể tràn đầy khí lực của Hani, nhắm mắt lại, lại càng quên mình say mê hôn đáp lại.

Nhiệt độ càng ngày càng cao, bên trong phòng hóa trang nho nhỏ nồng đậm không khí hoan ái.

Ngay cái lúc "sợi chỉ treo chuông", Hani chợt tạm dừng nụ hôn.

Cúi đầu ngắm nhìn nữ nhân chưa thỏa mãn dục vọng phía trước, tuấn mỹ như vậy trên mặt thoáng hiện tư thái cuồng ngạo, môi mỏng nở nụ cười tà, không biết có thể làm bao thiếu nữ mê đắm

"Nói cho tôi biết, em yêu tôi sao?"

Bonnie rạo rực không thôi, đôi mắt si mê, đưa môi hôn thêm một cái:

"Hani, em yêu chị!"

“Tốt!” Hani đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt của Bonnie, trên mặt vẫn giữu nụ cười ôn nhu.

"Đáng tiếc tôi không yêu em."

Nữ nhân này, đem lại cho cô cảm giác đần độn vô vị ...

Đã suốt một tháng, nên thay người thôi...

"..."

Bonnie mở to hai mắt nhìn nhìn nữ nhân ở trước mắt, trong lúc nhất thời khó có thể chấp nhận biến đổi như vậy.

Dung nhan diễm lệ thoáng hiện lên vẻ kinh hoảng, lo lắng cầu xin.

"Hani, đừng rời xa em! Đừng vứt bỏ em! Em yêu chị! Có phải hay không em nơi nào không tốt? Em sẽ đổi được! Hani!"

Hani cúi xuống, giống như chuồn chuồn lướt nước (hời hợt), hôn lên khuôn mặt của Bonnie.

"Một biệt thự gần biển, một trăm ngàn chi phiếu, một bộ phim điện ảnh hợp tác cùng đại đạo diễn nổi danh ." Hani nụ cười lay động trên mép, ôn nhu nói.

"Hani, em..." Bonnie nghe được những lời này, ánh mắt bắn ra vẻ tham lam.

"Em biết rồi..." 

Hani đích xác là một người tình lãng mạn, cô đối với nữ nhân hào phóng hơn nữa ôn nhu. Bất cứ chuyện gì, một khi cô đã quyết, bất luận kẻ nào cũng không thể thay đổi.

Nghe nói mỗi nữ nhân sau khi chia tay với Hani, cũng sẽ không quên cô.

Bonnie bây giờ cũng nhận thấy điểm này, Hani chính là loại người có thể làm cho nữ nhân không bao giờ quên được.

Junghwa thở phì phì chạy ra khỏi nơi chụp ảnh, đối với tiếng gọi ầm ỉ bên cạnh cô coi như mắt điếc tai ngơ. 

Khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này vo thành một nắm, đôi lông mày lá liễu ảo não nhéo lại một chỗ.

Phi như bay ra khỏi studio chết tiệt, chẳng thèm quay đầu lại một lần, trong lòng buồn bực đến nỗi nói không nên lời. 

Tức mình, Junghwa tự oán trách: "Junghwa,mày thật là đại ngu ngốc!"

"Tại sao lại hành động theo cảm tình như vậy chứ! Việc gì phải cùng  đại sắc lang kia tranh cãi so đo! Đáng nhẽ phải coi cô ta là không khí! "

"Không, không đúng, không khí thì còn ảnh hưởng đến không khí! Cô ta chính là chân không!"

Bây giờ thì thảm rồi, đang đâu đánh mất một công việc tốt như vậy! Giờ nhất định phải tìm hai công việc may ra mới có thể đền bù!

Ôi trời ơi....

Càng nghĩ càng tức, Junghwa lúc này thật muốn giết người!

Tất cả là tại cô ta! Tất cả là tại Ahn Đại tổng giám đốc chết tiệt kia! Chuyện này sỡ dĩ cũng do cô ta mà ra!

Cái đồ nữ nhân biến thái, nhàn nhã quá nên lúc nào cũng chỉ muốn cùng đám nữ nhân xung quanh động dục, Sớm muộn gì cũng bị AIDS cho xem!

Junghwa đứng một chỗ nổi điên, ai oán nguyền rủa, hét lớn một tiếng: "A ——" 

Xét cho cùng vẫn không thể làm gì cô ta, miệng méo xẹo, hai mắt dấy lên ngọn lửa hừng hực 

Junghwa! mày cứ tự trách mình như vậy thì được ích lợi gì! Cố gắng lên! GO!

Junghwa tự an ủi mình, cơ mà vừa xoay người bước được vài bước liền lập tức dừng lại, xoay người lại một trăm tám mươi độ.

Nãy chạy nhanh quá, cô cư nhiên quên mất còn cái ba lô!

Ở trong đó tiền còn đủ mua mấy thứ đây!

Khẽ cắn môi, nhanh như gió phi vào studio, mặt mày xám ngắt cầm ba lô vọt ra.

Đi xa được một lúc, Junghwa lúc này mới vừa đi vừa lấy ra trong ba lô, đăm chiêu suy nghĩ mà lẩm bẩm nói.

"Tháng nầy không thể lãng phí nữa, bắt đầu từ ngày mai phải tiết kiệm, thắt chặt chi tiêu!"

Chiếc xe Benz màu đen vẫn theo đuôi phía sau cô, trên con dốc thật dài chậm rãi đi về phía trước.

Hani ngồi ở trong xe, hai tròng mắt lóe tinh quang, nhìn tiểu nữ nhân đang buồn bực cúi đầu bước đi trên đường.

Đưa tay ấn nút, cửa sổ xe tự động hạ xuống. Một tay tùy ý nắm tay lái, một tay khác đặt tại cửa sổ xe 

Hani nhếch môi, nhấn kèn chộc Junghwa.

"TING TING "

"..." Junghwa hiển nhiên bị dọa cho sợ, vuốt vuốt ngực, cũng chẳng quay đầu lại, chỉ tránh sang bên đường.

Hani nhíu nhíu lông mày, tiếp tục nhấn.

Junghwa vừa tránh, mắt liếc qua con đường. Khoảng cách này, cho dù là xe loại lớn, cũng vẫn đi được mà!

"TING" phía sau tiếng kèn không sợ làm phiền người khác lại vang lên.

"Có xe rất oách sao?" Junghwa tức giận lầm bầm một tiếng, không thể nhịn được nữa quay đầu lại quát.

"Tôi không phải là đã nhường đường sao?"

Một đôi mắt to trong suốt, liếc thấy phía sau xe, trên mặt hiện lên một tia chán ghét.

Benz? Hay là CLK-GT! Như vậy lại thích đùa bỡn bản cô nương a? Ngẩng đầu, nhìn lại thấy nữ nhân trong xe ...

==

Trong khoảnh khắc, Junghwa nhăn mày.

"Tại sao lại là cô!"

Hani lái xe đến bên cạnh Junghwa rồi dừng lại, nhưng không tắt máy. Đưa tay nhấn nút mở cửa xe, nhíu mày:

"Lên đi! Tôi đưa cô về nhà!"

"Không cần!" Junghwa không chút nghĩ ngợi, trực tiếp cự tuyệt.

Theo quan niệm nhân sinh của Junghwa, trên thế giới này ko có thứ gì miễn phí cả!

Hơn nữa, cô với cô ta vốn là cừu nhân, cô đã quậy tung ở văn phòng của cô ta, cô ta làm gì có lòng tốt như vậy? Cô ta chắc chắn chính là một con sói đội lốt người!

"Sao vậy? không muốn lấy lại đống phim ảnh kia à?" Hani đối với câu trả lời của Junghwa cũng cảm thấy không hề nằm ngoài dự đoán của mình.

Junghwa tức giận trừng mắt, cái đồ biến thái này, đã không biết xấu hổ mà còn dám ở trước mặt cô mà nói đến chuyện chụp ảnh kia?

Nếu không phải vì chuyện đăng báo, cô cũng sẽ không tới Ahn thị , càng sẽ không mạo phạm cô ta. Cũng sẽ không dẫn đến chuyện vừa rồi, hại cô mất một công việc tốt như vậy!

Đem ví da đút vào ba lô, Junghwa hừng hực hỏi:

"Cô muốn thế nào!"

Hani đưa tay vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, nở nụ cười mê người.

"Tôi muốn đưa cô về."

"..." Trán Junghwa rỉ ra một giọt mồ hôi lạnh, sắc lang mỉm cười, chắc chắn cô ta có âm mưu.

  

Hani nhìn Junghwa ánh mắt hồ nghi , khiêu khích nói.

"Sao thế? Cô sợ tôi "ăn" cô sao?"

"Ai sợ ai!" Junghwa khẽ cắn răng, khom lưng ngồi vào bên trong chiếc xe Benz.

Tám giờ tối, đèn nê ông sáng rực chiếu rọi khắp các con đường, Seoul hiện ra với một khuôn mặt mới, muôn hình muôn dạng... 

Những kẻ chuyên sống về đêm, cuộc sống của họ giờ mới bắt đầu.

Bầu trời khoác lên mình sắc lam, cái thứ màu nồng đậm này khiến cho thành phố mất đi vẻ cô tịch.

Kia một ngôi sao mai sáng lấp lánh, như một tinh linh nhỏ trên bầu trời.

Dọc đường đi, không ai nói năng gì.

Bên trong xe chiếc xe Benz, tràn ngập mùi thơm nhàn nhạt.

Junghwa đem ba lô cẩn thận ôm trước ngực, thỉnh thoàng mới len lén nhìn trộm, đánh giá Hani bên cạnh.

Sống mũi cao ngất, môi mỏng khẽ cong lên, ngũ quan hoàn hảo lại tràn đầy sức quyến rũ.

Cô không thể không thừa nhận, nữ nhân ở trước mắt xinh đẹp đến mức có thể khiến người ta khó mà chống đỡ nổi.

"Cô đang nhìn cái gì?" Hani đột nhiên lên tiếng hỏi.

"Cô đưa tôi về, có phải sẽ trả lại cho tôi tấm phim luôn hay không!" Junghwa đỏ mặt, trong lòng âm thầm thấy may mắn hiện tại không phải ban ngày.

Hani liếc Junghwa một cái, cười khẽ.

"Park tiểu thư, tôi thấy cô đang hiểu sai rồi ! Tôi chỉ nói là muốn đưa cô về, nhưng không có nói muốn trả lại phim ảnh cho cô!"

Huống chi, căn bản cũng không có tấm phim ảnh nào cả!

“Cô..." Junghwa mở to mắt nhìn, á khẩu .

Nữ nhân hèn hạ âm hiểm, xảo trá, vô sỉ!

Hani nhìn phía trước, cũng không để ý tới Junghwa đang trợn mắt. Ngón tay thon dài gõ tay lái.

"Muốn phim? Nói lại lần nữa, hãy làm nữ nhân tôi!"

"Dừng xe!" Junghwa quát.

"Nếu không dừng xe tôi sẽ nhảy xuống đấy!" Vừa nói, Junghwa vừa đưa tay định mở cửa.

Hani bị cử động của Junghwa làm cho kinh hồn táng đảm, vội vàng dừng xe sang một bên, không nhịn được mắng cô.

"Cô không muốn sống nữa sao!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #coupleexid1