Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 59

Vòng đi vòng lại cuộc sống, một ngày mới lại bắt đầu. Chỉ là, hôm nay cũng không phải là một ngày may mắn. Ít nhất đối với Junghwa mà nói là như vậy.

Nhìn đôi giày, ngồi xổm xuống thắt dây giày.

Hôm nay sẽ phải đi Ahn thị đi làm, làm sao bây giờ! Cái người biến thái kia không phải nói đi Canada rồi sao?Nên mấy ngày nay cũng sẽ không đụng phải! Nhất định phải ổn định vị trí!

"Biến thái chết tiệt! Tôi sẽ không thua bởi ngươi!" Nghiến răng nghiến lợi nói, trên tay dùng sức đem dây giày buộc thật chặt.

Mở cửa, đập vào mắt chính là khuôn mặt tươi cười ấm áp của Minho.

"....."Junghwa vẻ mặt sáng rỡ, ấp úng hô một tiếng.

"Anh Minho......"

Trời ơi! Cô rốt cuộc nói như nào với anh Minho? Hiện tại cô không có ở công ty Banana Culture đi làm, mà là đi Ahn thị!Ghê tởm nhất chính là bị biến thái kia cố ý điều đi qua đấy!

Minho cúi đầu, dịu dàng nói.

"Junghwa! Anh đưa em đi làm!"

Nói xong, đưa tay dắt lấy tay của cô. Cố gắng để cho mình nhìn giống như một "Vị hôn phu", bởi vì cuộc sống về sau, đều muốn cùng Junghwa vượt qua!

"Hả......." Junghwa vội vàng trở tay đóng cửa lại, rầu rĩ nói.

"Vâng...."

Xe dừng sát ở cao ốc đối diện dừng xe trong khu vực nhà để xe

"......"Junghwa liếc mắt nhìn về hướng người bên cạnh, trong lòng ấm áp.

Một chút mờ ám rất nhỏ, là có thể theo dõi đến nội tâm của một người. Chân chính biết quan tâm người của ngươi, chỉ lặng lẽ bỏ ra, hơn nữa không để cho ngươi biết

Chợt trong ánh mắt, toát ra một ít đau thương. Quá phai nhạt, nhạt đến không thể nhận ra.

Chỉ là, anh Minho......Anh biết không....Người như vậy, thường rất dễ bị tổn thương..........

"Junghwa!Tay của em có chút lạnh! Có muốn hay không trở về lấy mặc thêm áo?" Nghiêng đầu, săn sóc hỏi.

Junghwa chợt lắc đầu một cái,vội vàng nói.

"Em không lạnh! Không cần......... anh Minho...." Cô thực sự một chút cũng không lạnh......Chỉ là.....Cảm thấy áy náy....

Minho cũng không để ý đến thay đổi của cô, bởi vì hôm qua cô đã đáp ứng lời "Cầu hôn"của anh. Mặc dù,chỉ là đồng ý "Đính hôn", nhưng cũng đã là một bước rất lớn!

Một ngày nào đó, anh nhất định sẽ làm cô yêu anh....

Giống như, anh thích cô nhiều như vậy, thích.......

Trong xe, Junghwa cúi đầu, ngồi lên chỗ ngồi đằng trước. Một đôi tay nhỏ níu lấy dây an toàn, trong đầu loạn hết lên, luống cuống mà nghĩ nên giải thích tất cả như thế nào đây.

Trực tiếp nói cho anh Minho.....Cô hiện tại đi làm ở Ahn thị?....

Hay là chưa nói cho anh biết....Chờ sau này nói cho anh biết?......

Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ! Junghwa! Ngươi quyết định nhanh một chút đi! Không cần do dự! Làm sao ngươi luôn chậm như vậy! Làm chuyện gì cũng không nhanh như vậy!

Rốt cuộc cố lấy dũng khí, hô một tiếng

"Anh Minho."

"Hử? Sao vậy!" Minho líu ríu một tiếng, xoay người, đưa tay từ sau xe xách ra một cái túi.

Một mùi thơm theo đó bay tới.

Minho mở túi ra, đem tới bữa sáng đã mua từ sớm tại cửa hàng.

"Không biết em thích ăn cái gì? Anh mua rất nhiều! Junghwa! Em xem một chút, em thích ăn cái gì?"

"......"Vốn là có lời muốn nói, trong nháy mắt tất cả nuốt xuống bụng.

Minho lấy ra một túi sữa ấm áp, có chút khẩn trương đưa tới trước mặt cô.

"Còn có sữa đậu nành, em thích gì đây? Thật xin lỗi!Junghwa! Anh thật thất bại, cư nhiên không biết em thích gì!"

.......

"Bảo bối Junghwa! Ăn điểm tâm rồi....!"

"Mẹ! Con không uống sữa! Trong nhà trẻ bạn con nói, người bạn nhỏ uống sữa tươi sẽ biến thành bò đấy! Con không cần như bò cái!"

"Junghwa ngốc! Bạn con là lừa con!Bởi vì bạn con không thích uống sữa tươi!"

"Vậy sao? Nhưng là con cũng không thích uống sữa tươi!"

"Không thể a! Con không thể như vậy!Bởi vì đây là mẹ đặt biệt chuẩn bị cho con đấy...."

"Vậy cũng tốt! Vậy con liền đem nó uống cạn!"

"Như thế nào, có phải hay không rất ngon?"

"..........."

"Mẹ cho con sữa tươi...tăng thêm một vật nha...đó là mẹ yêu con....."

Chợt, trước mắt một hồi sương mù.

Là vật gì, từ từ hiện lên. Sau đó, che ở mắt cô.Cho nên cô không rõ hình dáng anh Minho rồi sao...

"Junghwa...?" Minho nhìn Junghwa có chút mất hồn, tay cầm sữa tươi có chút cứng ngắc.

Thật ảo não a! Nên hỏi Junghwa thích gì mới đúng! Cư nhiên như vậy tự chủ trương, nhìn xem! Junghwa căn bản một chút cũng không thích uống sữa tươi! Cho tới bây giờ cũng không gặp qua Junghwa uống sữa tươi!

Vội vàng đem sữa để xuống,lại lấy ra một túi sữa đậu nành.

"Cái này, sữa đậu nành có thích không?"

"Sữa đậu nành cũng không thích sao?Vậy lần sau đổi thành ca-cao nóng nha? Em thích gì?" Thấy Junghwa còn chưa nói chuyện, càng thêm vội vàng hỏi.

"..........."Junghwa ra sức lắc đầu, vẫn lắc đầu.

Cô không dám mở miệng, cô sợ chính mình nói chuyện sẽ phát ra âm thanh nghẹn ngào. Không thích ở trước mặt người khác hiện ra một mặt yếu ớt của mình.

Không muốn làm cho mình quá đáng thương, làm cho người khác tới an ủi mình.

Không có cần thiết....

Nhưng là cô không có nhịn được.....

"Không phải...Không phải vậy....anh Minho." Junghwa khàn khàn nỉ non, đột nhiên đánh về phía ngực anh,đôi tay ôm anh thật chặt.

Những thứ kia là nước mắt, rốt cuộc phát tiết ra, tựa hồ là chất chứa đã lâu.

"Em thích....Em đều thích....Bất kể là sữa tươi....Còn là sữa đậu nành....Em đều thích...."

Chỉ cần vẫn còn ở bên cạnh cô....Bất kể thứ gì....Cô đều thích....Chỉ cần sẽ không rời cô đi....Để lại cô một mình....

Đột nhiên cô khóc thút thít, khiến Minho chân tay luống cuống. Ngược lại lo lắng khó chịu,cảm thấy có phải mình làm sai chỗ nào hay không! Cho nên làm cho Junghwa khóc.....

"Junghwa! Thế nào? Đừng nữa nữa!" Minho lung túng đưa tay lên giữa không trung, lại không biết nên đặt ở đâu.

Junghwa ở trước mặt anh lại khóc thương tâm đến như vậy.

Cho dù là người bình tĩnh đi nữa,bđầu óc cũng sẽ trống rỗng, không có bất kì một năng lực phản ứng nào!

Junghwa dung sức ôm chặt anh, giống như khi còn bé bị ủy khuất, ôm chặt lấy mẹ. Rốt cuộc một lần nữa tìm được một người như vậy ôm trong ngực, có thể dựa vào, không cần một mình nữa.

"..........." Minho không nói gì thêm,lựa chọn im lặng.

Hai tay cứng ngắc từ từ duỗi ra,vuốt sống lưng an ủi cô. Cô tựa như một đứa trẻ, phải có tính tình như vậy, cho nên khóc đều là khóc to như vậy.

Không hỏi nữa, không cần biết nguyên nhân. Cô có thể ôm anh khóc như vậy, chẳng lẽ bởi vì tín nhiệm anh.

Đúng vậy a, Minho anh đã bắt đầu trở thành người thân tín của Junghwa rồi sao.........

Khóc một lúc lâu,tựa hồ đem cuộc sống độc lập, chua cay nhiều năm như vậy phát tiết ra hết.

Rốt cuộc, rầu rĩ ngẳn đầu từ trong ngực của anh lên, nhìn đến áo sơ mi trắng tinh bị ướt một một mảnh, chu mỏ uất ức nói.

"Thật xin lỗi! anh Minho, đem áo sơ mi của anh làm dơ..."

"Không sao! Áo bẩn có thể giặt..." Chỉ cần em chịu đem tâm giao cho anh...

Junghwa đưa tay xoa mắt, nhân tiện đem nước mặt còn lưu lại trong hốc mắt lau đi, lộ ra khuôn mặt tươi cười.

"Anh Minho, bụng của em rất đói, em cái gì cũng muốn ăn...."

"Được." Minho đem túi đầy thức ăn, xách đến trước người cô, mỉm cười hỏi.

"Cho em tùy chọn."

Junghwa cúi đầu,lấy ra một túi sữa tươi.

"Em uống cái này!"

"Vậy em từ từ uống! Anh lái xe đưa em đi làm! Phải tăng nhanh tốc độ, nếu không sẽ bị muộn!" Minho nói rõ, đưa tay nổ máy.

Xe rung một lúc, chậm rãi đi về phía trước.

Junghwa thẳng sống lưng bình tĩnh nói.

"Anh Minho, hôm nay phải thay đổi phương hướng."

"Hả? Đổi phương hướng? Junghwa đổi chỗ làm rồi à?" Minho nghiêng đầu nhìn cô, đem tầm mắt thu hồi, nhưng trong long hết sức tò mò.

Junghwa hút sữa tươi, gật đầu một cái, nói có chút mơ hồ không rõ.

"Em bị điều đến Ahn thị đi làm"

"Ahn thị?" Minho cầm tay lái cảm thấy lòng bàn tay mình có chút đổ mồ hôi.

Junghwa làm sao sẽ đi Ahn thị đi làm đây? Ngày hôm qua vẫn còn ở Banana Culture mà! Làm sao qua một buổi tối liền bị điều đi? Huống chi, Ahn thị là địa bàn của Hani!

Junghwa tâm tham món lợi nhỏ cẩn thận liếc nhìn Minho, rầu rĩ nói.

"Công ty của bọn em bị Ahn thị thu mua rồi! Ngày hôm qua em nhận được thông báo bị điều đến Ahn thị đi làm!"

"..........." Minho trầm mặc, trong lòng đã hiểu tất cả.

Vận dụng tiền bạc, đem công ty Junghwa thu mua rồi hả? Cái người ngạo mạn kia, lần này thật sự phải đến! Nên làm cái gì bây giờ?

Junghwa thấy anh không nói gì,tưởng anh tức giận.

"Anh Minho, em cùng chị ta không có gì."

"Anh biết rất rõ." Giọng rất nhạt, thực sự là rất nhạt. Cũng khẻ thở dài trong lòng. Anh biết làm sao dừng lại chuyện này đây.

Đánh mạnh tay lái, lúc trước đi phía trái, bắt đầu từ bây giờ sẽ phải đi hướng phải.

Cao ốc Ahn thị

Khẽ nheo mắt lại, ngẩng đầu nhìn cao ốc cao vút. Hôm nay ánh mặt trời cũng không qua chói mắt, kính xanh sẫm, khúc xạ ra ánh sáng cũng ôn nhuận chút.

"Junghwa! Anh có thứ muốn đưa cho em!" Minho bỗng nhiên thò tay vào túi áo vest.

Junghwa yêu thích mà theo dõi hắn.

"Anh Minho là gì thế ?"

"Đây là mẹ anh để lại cho anh. Mặc dù kiểu dáng có chút cũ, nhưng là hi vọng em có thể nhận lấy." Minho có chút va chạm nỉ non.

Một đôi bàn tay mở ra trước mặt cô. Trong lòng bàn tay, là một hộp màu đỏ nhung.

"Đây là cái gì?"

"......" Minho đưa tay mở hộp ra, một chiếc nhẫn bạc mảnh có chút cũ kỹ, màu bạc là bởi vì thời gian làm ra, cũng hiện ra chút màu đen, lại mang theo chút dịu dàng.

Junghwa trợn to hai mắt.

"Cái này đưa cho em?" Quý trọng như vậy, lại muốn cho cô sao?

"Đúng vậy! Bởi vì em đã là vị hôn thê của anh rồi! Trong lúc nhất thời, không có chuẩn bị xong chiếc nhẫn kia cương! Cái này trước có thể thay thế không?" Minho có chút ngượng ngùng mỉm cười.

Junghwa vội vàng từ chối.

"Anh Minho! Không cần! Thật sự là di vật của mẹ anh quá quý trọng."

"Junghwa! Không cần từ chối! Anh nghĩ mẹ anh cũng hy vọng nhìn thấy nó được đeo trên tay em! Bà nhất định rất thích giống như em vậy như một đứa trẻ!" Minho đưa tay nắm lấy tay phải của cô, đeo ở ngón giữa.

"Em...."Junghwa nhìn thấy nhẫn trên ngón tay mình, trong lòng bỗng nhiên loạn một trận.

Minho cũng không đợi cô nói tiếp, đưa cánh tay dài, đem cửa xe mở ra.

"Mau đi đi! Ngày đầu tiên đến công ty mới làm, phải cố gắng lên! Biết không?"

"......."Junghwa nắm chặt túi xách, không thể làm gì khác nói.

"Được! Anh Minho cũng thế! Đi làm phải cố gắng lên!"

Nói xong, chân hướng ra ngoài xe đi ra. Trở tay, đem cửa xe đóng lại. Xoay người lại hướng anh phất tay.

Minho mỉm cười, hướng cô gật đầu một cái.

Tầm mắt của anh vẫn nhìn chăm chú theo bóng lưng cô. Không biết làm sao, nhìn cô cách anh càng ngày càng xa, chợt có cảm giác mãnh liệt.

Junghwa, vô hình khoảng cách anh ngày càng xa......

Nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra. Đưa tay bóp nhẹ một chút, mới lái xe rời Ahn thị .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #coupleexid1