Chương 54
Chết! Mất hết mặt mũi rồi còn đâu! Junghwa đưa tay che mặt, vội vã muốn chạy khỏi nơi này. Trên đường lớn tự nhiên cô lại hét lên câu nói như vậy nha! Trời đất! Đây quả thật là sỉ nhục lớn nhất đời này của cô. Junghwa vội vàng xoay người, bỏ chạy, ngay lập tức cánh tay bị ai đó bắt được, cả người liền bị kéo lại. Quay đầu nhìn, lại nhìn thấy Hani đang mỉm cười. Một người phụ nữ dung nhan xinh đẹp như chị đứng trong đám đông huyên náo thế này có vẻ gì đó không đúng cho lắm. Giống như thiên nga xinh đẹp giữa một đàn vịt vậy.
Trước mặt bao người, Hani ôm Junghwa vào trong lòng, hai cánh tay buộc chặt lấy thân người cô.
“Chết….” Junghwa cắn răng, bỏ qua tên gọi của Hani.
"Chị muốn thế nào đây? Ở đây có rất nhiều người, chị buông tôi ra nhanh lên!”
“Đừng lộn xộn! Không muốn mất mặt, thì ở yên đó cho tôi!” Hani bên tai Junghwa nhẹ nói. Junghwa quả nhiên không hề lộn xộn nữa, thân thể cứng ngắc, mặc cho Hani ôm. Biến thái chết tiệt, không biết chị lại muốn làm gì đây? Tốt nhất chị đừng có lợi dụng thời cơ ăn đậu hũ của cô, nếu không lát nữa không xong với cô. Cô nhất định sẽ không bỏ qua cho chị.
Đám đông vẫn chưa tản đi, vẫn nhìn chăm chú vào hai người. Dường như mọi người đang chờ đợi có kịch hay phía sau, hoặc là muốn biết rõ ngọn ngành là như thế nào, tóm lại thành phần tham gia cho nháo nhiệt tương đối nhiều.
“Vợ yêu à! Tôi sai rồi! Em đừng giận tôi nữa! Lần sau tôi không vậy nữa!"
Hani đột nhiên áy náy, thành khẩn nói. Thanh âm của Hani không lớn nhưng đủ để mọi người xung quanh nghe được.
Junghwa buồn bực đứng yên tại chỗ, nghe được mấy câu này, đầu cô giống như bị ai đó lấy đá đập thật mạnh vào, trong nháy mắt hoàn toàn trống không. Ngay cả năng lực suy tư cũng hạ xuống bằng ‘Không’ luôn rồi.
Vợ yêu? Vợ yêu! Vợ yêu….
Giọng nói dịu dàng của Hani lại tiếp tục vang lên.
“Vợ yêu! Tôi biết lỗi rồi! Tôu từ nay về sau sẽ không dám nhìn người phụ nữ khác nữa! Về sau trong mắt tôi chỉ có một người là em thôi!”
Oanh ——
Cái gì vậy? Chị đang nói cái gì vậy? Junghwa quát nhỏ.
"Hani! Chị đang đùa trò gì thế này?”
“Nếu muốn an toàn rời đi nơi này thì chớ có lộn xộn, nói lung tung.” Giọng nói của Hani cũng thật nhỏ, nỉ non vào tai Junghwa.
“Vợ à! Tha lỗi cho tôi được không? Về sau tôi không dám nữa! Tôi cam đoan với em!”. Giờ phút này ôm Junghwa trong lòng, Hani tựa như một người chồng đang năn nỉ xin lỗi cô vợ đáng yêu của mình đang ghen tuông.
Trong đám người, rốt cuộc có người lên tiếng.
“Cô gái nhỏ! Tha lỗi cho chồng mình đi thôi!”. Trong đám đông còn có người chê cười, liếc nhìn về phía người yêu của mình, hờn dỗi nói.
"Thấy không! Người ta đều đã là vợ chồng còn ngọt như mật vậy đó! Bắt đầu từ giờ, không cho phép nhìn cô gái khác một lần nào cả!"
“Nửa lần thì sao nhỉ?” người kia đùa giỡn, nói. Cô bạn gái nhỏ nghênh ngang đưa tay nhéo lấy lỗ tai người người yêu mình.
“Chị dám!”
Vài cô phụ nữ tốt bụng khuyên.
“Cô gái! Người chồng này đối với vợ mình rất tốt nha, lại còn xinh đẹp nữa chứ! Không nên tiếp tục giận dỗi nữa đâu!”
“Đúng thế!Đúng thế! Tha thứ đi thôi! Nhìn lén cô gái khác cũng không phải là chuyện gỉ lớn!” Một người tham gia náo nhiệt đáp lời.
Hani cúi đầu nhìn Junghwa trong ngực, nở ra nụ cười động lòng người.
"Thôi mà! Vợ yêu tha lỗi cho tôi đi!”
". . . . . ." Junghwa trợn to hai mắt nhìn Hani, quả thật không thể tin được mọi chuyện trước mắt. Chồng? Vợ? Bọn họ là vợ chồng sao? Đừng có đùa nha! Những người xung quanh này không có mắt hay sao? Hay là thị lực bọn họ có vấn đề! Bọn họ giống vợ chồng chỗ nào chứ! Từ đầu đến chân, không có bất cứ chỗ nào xứng đôi nha.
“Vợ à!” Hani lại tiếp tục nỉ non. Tiếng ầm ỹ thiết tha lại vang lên từ bốn phía.
"Tha lỗi đi! Tha lỗi! Đúng rồi! Tha lỗi đi!"
Tại trước mặt nhiều người như thế này, trên mặt Junghwa lại hiện lên đầy tơ hồng. Đối diện với ánh mắt của Hani, Junghwa phát hiện khuôn mặt kia cực kỳ xinh đẹp mê người. Cả bản thân cô từ từ, bất tri bất giác đắm chìm trong đó.
“Tôi… tha lỗi… cho chị….” Giọng nói vô cùng nhẹ, nhẹ đến mức tựa như cô đang lẩm bẩm với chính mình. Tiếng kêu gào vang lên khắp nơi, khoa trương hơn còn có người vỗ tay chúc mừng. Junghwa ảo não, không biết chính mình là cảm động với thỉnh cầu của Hani hay là buồn cười vì nguyên nhân bọn họ cãi nhau.
Hani hướng mọi người cúi chào, rồi dắt tay Junghwa ra khỏi đám đông. Junghwa cúi gằm mặt xuống đất, không dám ngẩng đàu lên.
Trường hợp này sao mà cô có thể đối mặt được chứ! Biến thái ghê tởm! Ăn đậu hũ của cô rồi còn dám trước mặt mọi người công bố cô là ‘Vợ yêu’ của chị nữa chứ!. Chị quả nhiên là đồ mặt dày rồi còn thêm vô sỉ nữa chứ.
Cuối cùng cũng thoát khỏi đám đông trên đường, đi đến khúc quanh, Junghwa ra sức hất tay, gạt tay Hani ra khỏi tay mình. Hani cũng không tiếp tục năm lấy tay Junghwa, nhìn bộ dáng cô buồn bực nhưng không cách nào phát tiết được, nhất thời trong lòng cảm thấy cô gái nhỏ này rất là đáng yêu. Vừa rồi được gọi hai tiếng ‘Vợ yêu’ cảm giác thật tuyệt nha! Hiện tại cô bắt đầu mong đợi đến ngày đem được Junghwa về nhà, ngày ngày được gọi cô hai tiếng ‘vợ yêu’.
"Junghwa! Em!” Hani phát giác âm lượng của mình quá cao, vội vàng hạ giọng xuống, tựa như ăn trộm, nhẹ nhàng thì thàom
“Em lại muốn thế nào nữa?”. Hani cúi nhìn khuôn mặt trong sáng phía dưới. Ánh mắt Junghwa không hề có một tia tạp chất nào cả. Là như thế tinh khiết nhưng mơ hồ lại phảng phất chút cơ đơn. Tuy được Junghwa giấu diếm rất kỹ càng nhưng vẫn là bị cô phát hiện ra được.
“Lần trước…. Sự việc kia….” Hani ho một tiếng ấp úng, không biết tiếp theo nên nói như thế nào.
Junghwa nghi ngờ, ánh mắt quét về phía Hani, lại phát hiện vả mặt Hani có chút ngưng trọng.
“Chuyên gì! Có chuyện gì chị nhanh nói đi! Tôi ghét nhất kiểu người lề mề, dài dòng.”
“Chuyện lần trước ở quán ăn hi vọng em có thể tha thứ cho tôi!” Hani nghe thấy Junghwa nói từ ‘Ghét’ liền vội vàng đem lời trong lòng một hơi nói ra ngoài.
Bực mình… sao mà chị vẫn còn nhớ chuyện này chứ! Ngay cả cô đây cũng sớm quên mất rồi thế mà chị vẫn nhớ. Đúng là kỳ quái.
Junghwa cẩn thận nhìn thẳng vào mặt Hani, nhìn thẳng vào đáy mắt, lại tìm không thấy một chút xíu ý tứ đùa giỡn nào cả. Trong đầu cô chợt dâng lên một ý nghĩ mà ngay cả cô cũng cảm thấy kinh ngạc.
Chẳng lẽ tất cả mọi thứ vừa rồi, là chị dùng phương thức đó để nhận lỗi với cô, cầu xin sự tha thứ của cô sao? Sẽ là như thế sao? Cái loại giả thiết không tưởng này khiến cô trong lòng hết sức cả kinh. Ngẩng đầu nhìn lại, Junghwa phát hiện vẻ mặt Hani lúc này đang rất kiên nhẫn mong đợi từ trong miệng cô thoát ra mấy chữ “Tôi tha thứ cho chị”. Đường đường là đại tổng tài của tập đoàn Ahn thị như chị mà lại để ý cô tha thứ hay không tha thứ à? Đây đúng là chuyện khôi hài.
“Hani!” Junghwa tận lực bình tĩnh nói.
"Thật ra chị cũng không cần thiết phải như thế! Chuyện đó qua lâu rồi, tôi cũng đã quên mất! Chị sao lại chấp nhất như thế chứ?"
Đột nhiên Jungwa lại nhớ đến những con thiêu thân…. Mà Hani giờ phút này lại giống những con thiêu thân đó… ngu ngốc đến mức khiến cô cảm thấy có chút đáng yêu.
“Cần thiết!” Hani khẳng định trả lời.
"Như vậy, em hiện tại tha thứ cho tôi sao?”
Trận chiến này có lẽ là trận chiến khó giành chiến thắng nhất trong sinh mệnh Hani, nhưng vì muốn lấy được em làm vợ, giá cao thế nào tôi cũng nguyện ý chịu đựng. Chuyện tối thiểu nhất chính là không muốn để em ghét bỏ tôi.
Junghwa xoay người, không trả lời lại, cũng không để ý đến mong muốn của Hani, cắm đầu cắm cổ đi về trước.
“Junghwa!” Hani thấy Junghwa như thế, cả người nóng nảy, vội đi theo phía sau cô, không ngừng lải nhải.
"Sao nào? Em tha thứ cho tôi chưa Junghwa?”
“Ngừng!”
Hani hỏi như thế mãi một câu làm Junghwa phát phiền lên được, nhưng trong lòng lại khẽ cảm thấy một tia ngọt ngào. Dừng lại bước chân, Junghwa ngẩng đầu nhìn chăm chú vào hắn, bộ mặt sa sầm.
"Hani! Tôi nói cho chị biết chuyện lần trước, tôi…..”
Hani hết sức chăm chú nhìn, trong lòng một trận cuồng loạn. Không ổn rồi! Tự dưng sao cô lại trở nên luống cuống, khẩn trương thế này? Không có điểm nào giống Hani trước đây. Ngược lại giống như trẻ vị thành niên đối mặt với tình yêu đầu đời của chính mình vậy, vội vàng, gấp gáp muốn nghe câu trả lời của đối phương.
Junghwa nheo nheo mắt, cảm giác như quỷ kế của chính mình cuối cùng cũng thực hiện được. Hani biến thái chết tiệt, cuối cùng lần này thế thượng phong đã ở trong tay cô.
“Junghwa!” Hani ảo não, rên rỉ gọi Junghwa.
“Nha….” Junghwa cổ họng một tiếng, chu chu cái miệng xinh xắn nói.
"Tôi căn bản không đem chuyện kia để ở trong lòng! Tôi không phải loại người nhỏ mọn mà!"
“…..” Hani khựng người, có cảm giác chính mình bị cô gái này đùa bỡn.
Junghwa sờ sờ bụng, cảm thấy có chút đói bụng. Đi theo sau lưng là một người biến thái, tốt nhất cô không nên ăn cơm cùng một chỗ với chị. Thôi! Tốt hơn hết là vầ mà ăn mì gói vậy.
“Tôi muốn về nhà!” Junghwa nghiêng đầu, rống lên một tiếng với Hani. Hani vội cầm lấy tay cô, quan tâm hỏi.
"Em không ăn cơm sao?"
Junghwa định bụng sẽ nói “Nhìn thấy chị tôi ăn không vào” rồi, nhưng tính toán một hồi vội sửa lại lời nói.
"Tôi gạt chị đó! Tôi ăn cơm từ lúc sớm rồi!"
“Ăn rồi sao?” Hani cho là thật. Junghwa liếc Hani một cái, không nói lời nào. Dùng đầu óc suy nghĩ một chút cũng biết là cô đang nói dối nha. Tan làm xong liền cùng chị đi mua quần áo, rồi thì dạo Đông dạo Tây, lấy đâu ra thời gian mà ăn cơm chứ! Chị lúc nào thì trở nên ngu ngốc vậy? Thủ lĩnh tổng tài gì chứ! Là thủ lĩnh kẻ ngu mới đúng!
“Đợi đã!” Hani dùng sức bắt lấy cánh tay cô.
"Em ở chỗ này đợi tôi! Xe tôi để cách đây khá xa. Đợi tôi đi lấy xe, đưa em về nhà!"
“Không cần!” Junghwa không chút nghĩ ngợi, một mực từ chối.
"Không cần làm phiền Ahn tổng đưa tiễn! Phía trước chính là trạm xe, tôi ngồi xe buýt là có thể về đến nhà!”
“Tôi đưa em về nhà!"
Junghwa nâng lên nụ cười khách khí, như đinh đóng cột trả lời một tiếng.
"Không cần!”
“Em…” Hani trong lòng buồn bực.
“Tôi rất tốt, cám ơn chị quan tâm!”
" Junghwa!” Hani có chút tức giận. Cô gái này sao lúc nào cũng làm trái ý cô là sao.
"Em nhất quyết ngồi xe buýt về nhà đúng không? Em xác định sao?"
Junghwa cao cổ, thẳng lưng nói.
"Không sai!”. Dù có chết cũng không ngồi xe của chị.
“Được rồi! Em đã nói như thế vậy tôi cùng em ngồi xe buýt về nhà!” Lần này, Hami quyết định cùng Junghwa đi chung đến cùng. Dốc lòng, kiên quyết muốn đưa cô về nhà an toàn.
“Hả? Cái gì?” Junghwa tức giận dậm chân.
"Nè! Chị có phải hay không nổi điên vậy?"
Ahn tổng tài thực sự rảnh rỗi đến mức phát bệnh rồi sao? Chiếc xe MB số lượng có hạn thì không chịu đi, tự dưng bay giờ còn nói muốn theo cô đi ngồi xe buýt. Trời ạ!
“Ahn tổng! Kiểu người cao cao tại thượng như chị, từ nhỏ đến lớn đã từng ngồi qua xe buýt lần nào chưa?"
Lời nói của Junghwa rõ ràng vang lên bên tai nhắc Hani một điều. Đúng là từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng ngồi qua xe buýt lần nào. Đối với cô những thứ như vậy có lẽ sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc sống chính mình. Nhưng mà bắt đầu từ bây giờ, những thứ được xem là bình thường như vậy cô sẽ lần lượt từng cái một thưởng thức qua.
Hani cúi đầu, giống như là một lời thề, hoặc giả là tự nói với chính mình.
"Junghwa! Tôi không có cách nào sao xa! Tôi cũng không phải là người cao cao tại thượng như lời em nói. Tôi cũng chỉ là một người bình thường mà thôi! Bởi vì thích em, cho nên tôi nguyện ý đuổi theo bước chân của em.” Nói xong, còn nở ra nụ cười thản nhiên, thân thiện.
Đúng thế! Đuổi theo bước chân của em! Hiểu được cuộc sống của em tiếp diễn như thế nào? Nếu như nói Minho là cùng giai cấp với em, vậy thì tôi cũng muốn chính mình là người sóng vai với em. Ít nhất tôi không cách em quá xa.
Junghwa mím mím môi, trong lòng không cách nào phủ nhận, chính mình đã bị những lời nói này của Hani tác động đến. Cô cũng chỉ là một người bình thường, cũng có hỉ nộ ái ố của riêng mình. Khi nghe những lời này làm sao có thể không động lòng được chứ.
Nhưng là. . . . . .
"Hani! Tất cả đều là vô dụng mà thôi! Tôi và chị căn bản là không thể. Chẳng lẽ chị không hiểu sao? Để tôi nêu ví dụ cho chị rõ ‘con mèo có thể cùng con chuột kết hôn sao?"
Junghwa cúi đầu, buồn buồn trả lời.
"Không thể…. Hoàn toàn không thể…"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro