Chương 51
"A ——" trong đêm khuya, tại một căn phòng nhỏ bỗng vang lên một tiếng hét. Junghwa mở mắt, nhảy từ trên giường xuống dưới. Đưa tay mở công tắc đèn phía đầu giường, căn phòng tối đen trong nháy mắt sáng hẳn lên, Junghwa uể oải đem chăn đang đắp trên người cuộn thành một vòng tròn.
A aaaaaa! Lại bị mất ngủ. Lại chuyện gì nữa đây Junghwa? Junghwa ngươi làm sao vậy nè? Không muốn sống nữa à? Bực bội liếc nhìn đồng hồ báo thức trên kệ hai giờ mười sáu phút. Junghwa chán nản ngã về sau, nằm xuống chiếc giường ấm áp của chính mình. Cố gắng nhắm mắt lại, mạnh mẽ ra lệnh cho mình ngủ đi. Nhưng mà….. Lăn qua lộn lại không biết bao nhiêu lần cô vẫn không thể ngủ được. Trong đầu tất cả đều là lời nói của hai người kia.
"Xem như hiện tại Junghwa là bạn gái của anh vậy thì thế nào? Đối với tôi mà nói cũng không có hì khác biệt!Hai người vẫn chưa kết hôn. Mà kết hôn rồi thì cũng có thể ly hôn!"
"Junghwa! Tôi muốn nói cho em biết, tôi chính là không buông tha cho em!"
"Ahn tổng! Tôi càng không bỏ cuộc."
Biến thái đó dám trước mặt anh Minho nói những lời như thế, còn những lời nói của chị trên truyền hình nữa chứ. Chị rốt cuộc là muốn làm cái gì đây? Chẳng lẽ chị thực sự thích mình sao?
Điện thoại trên đầu giường chợt vang lên, trong đêm tối yên tĩnh thế này, tự dưng điện thoại lại vang lên. Thật là dọa người. Junghwa sợ hãi đưa tay nhận điện thoại, từ tốn ‘Alo’ một tiếng. Kiên nhẫn chờ điện thoại người bên kia, đợi nửa ngày lại phát hiện không có ai nói chuyện, Junghwa nghi ngờ ‘Alo’ thêm lần nữa. Vẫn không có ai, Junghwa ảo não nhíu mày, tắt máy.
“Reng!Reng!” Tiếng điện thoại lại vang lên. Junghwa có chút sợ hãi, chần chờ không dám nhận. Đêm hôm khuya khoắt thế này tự dưng lại có điện thoại? …. Không phải đâu! Lá gan của cô rất là nhỏ bé, yếu ớt nha.
‘Bực mình!’ kêu la một tiếng rồi duỗi tay nhận điện thoại. Không cần ‘Alo’ hay chào hỏi hỏi thăm gi hết, vừa vào đã mắng xối xả vào điện thoại.
"Nè! Xong chưa! Ngươi bị thần kinh à? Không có việc gì làm thì đi ngủ đi. Ngươi không biết quẫy nhiễu giấc ngủ của người khác là rất bất lịch sự à?"
Bên kia điện thoại lại truyền đến tiếng cười trầm chấp mang theo chút khàn khàn. Junghwa đầu óc trống rỗng, hít vào một ngụm khí lạnh, âm thanh này quá quen thuộc với cô đi chính là giọng cười của biến thái. Đôi tay nắm chặt điện thoại lúc này lại trở nên cứng ngắc. Đã muộn thế này, biến thái không ngủ được lại gọi điện thoại cho cô. Hơn nữa gọi đến lại chẳng nói lời nào, chỉ ngồi đó mà cười. Đây không phải là tật mới của hắn đấy chứ.
"Nè! Tôi muốn đi ngủ! Tôi ngắt máy đây!" Junghwa bịt bịt miệng, chuẩn bị cúp điện thoại.
Nghe thế, Hani rốt cuộc vội vàng lên tiếng.
"Đừng ngắt! Junghwa!"
"Chị lại muốn thế nào?" Junghwa tức giận, quát trong điện thoại hỏi lại.
"Nếu tôi nói hôm nay tôi…. Mất ngủ. Em tin tôi không?" Bên đầu kia điện thoại truyền lại âm thanh cực kì mềm nhẹ, âm thanh chết người.
Junghwa gần như bật thốt lên.
"Mất ngủ? Chị cũng mất ngủ sao?"
"A! Em cũng mất ngủ à Junghwa?” Giọng nói Hani truyền lại mang theo chút ý tứ trêu chọc.
Junghwa đỏ mặt, đưa tay lau lau khuôn mặt chính mình, lúc này mới phát hiện ra nhiệt độ cơ thể mình cao đến dọa người. Nhíu nhíu mày, thở sâu vào mấy cái, Junghwa cố gắng giả vờ bình tĩnh.
“Liên quan gì đến chị. Tôi muốn đi ngủ.”
“Chờ một chút."
“Chị muốn cái gì?"
"Junghwa… Tôi không có nói giỡn…..Được rồi chỉ thế thôi… Tôi đi ngủ đây….." Đứt quãng nói xong, điện thoại cũng liền tắt.
Buổi sáng thức dậy Junghwa cảm thấy cả người choáng váng, mắt mở không lên. Có lẽ do tối hôm qua ngủ không được yên giấc, nói đúng hơn là cả tối hôm qua. Cư nhiên thần xui quỷ khiến thế nào mà cả đêm qua cô cứ nằm mơ hoài một giấc mơ. Kinh khủng hơn nữa chính là trong giấc mơ chỉ tái diễn duy nhất một câu nói ‘ Tôi không có nói giỡn…. tôi không có nói giỡn…. tôi không có nói giỡn…’ Junghwa khẽ nheo mắt tìm kiếm chút tỉnh táo, có chút lười nhác bắt đầu mang giầy vào chuẩn bị đi làm. Mở cửa ra, đập vào mắt là khuôn mặt tươi cười của Minho. Bộ dáng anh vẫn như ngày thường, một bộ Âu phục màu lam, phía ngoài là áo khoác lông cũng cùng màu lam.
"Junghwa! Hôm nay nhiệt độ sẽ xuống nữa, em mặc theo quần áo chút đi."
Minho vừa nói vừa đưa tay kéo lại áo khoác cho cô. Junghwa xem thấy hành động thân mật của anh, cảm thấy có chút không thích ứng kịp.
"Dạ! Để em đi mặc thêm áo khoác… Cám ơn anh Minho!" Vừa mới quay người đi vào trong nhà thay áo, cánh tay đã bị anh nắm giữ lại… Junghwa sợ hãi nghiêng đầu hoảng hốt nhìn Minho
“Anh Minho… Có chuyện gì nữa sao…?”
Hai tay Minh nắmo chặt lấy cánh tay cô, cúi đầu nhìn chăm chú vào cô. Tựa như muốn thông qua ánh mắt cô, nhìn vào trong lòng cô, nhìn đến ý nghĩ tận sâu trong đáy lòng cô.
“Anh Minho! Anh làm em đau….” Junghwa cau mày, nhỏ giọng nhắc nhở.
Minho vội buông lỏng lực đạo trên tay, đôi mắt đen sau khung kính lộ rõ vẻ lo âu, vội vàng hỏi.
"Thật xin lỗi! Junghwa! Xin lỗi em! Làm cho em đau sao?”
“Không sao nữa rồi!” Junghwa nâng lên khuôn mặt tươi cười, quan tâm hỏi.
“Anh Minho! Anh làm sao vậy?”
Minho ôm chặt cô vào trong ngực mình, dịu dàng ôm ấp lấy thân hình nhỏ nhắn của cô.
"Junghwa! Mặc cho em vẫn gọi anh là ‘Anh Minho! Anh Minho’ nhưng mà anh thật lòng không muốn đối với em với thân phận người anh trai.”
Junghwa nghe từng lời anh nói, cả người luống cuống không biết nên noi những gì với anh.
“Junghwa!..." Minho hướng lại gần bên tai cô, thành tâm hỏi.
"Không biết em có nguyện ý hay không?.... Gả cho anh…”
Đứng trong vòng tay ôm chặt của Minho, Junghwa trợn to hai mắt, giật mình nhìn chằm chằm phía trước. Đầu óc lúc này hoàn toàn trống rỗng. Anh Minho đang nói gì vậy?
"Junghwa! Không biết em có nguyện ý hay không gả cho anh?”
Anh Minho là đang cầu hôn với cô sao? Trời ạ! Cô muốn té xỉu bất tỉnh luôn quá. Dạo này sao lại hay xảy ra nhiều chuyện khiến cô vạn phần kiếp sợ thế này. Đầu tiên là biến thái nói thích cô. Hiên tại thì anh Minho đang cầu hôn cô.
Nguyện ý gả cho anh ấy…. Gả cho anh Minho. Junghwa tự hỏi lòng mình. Chính mình có nguyện ý hay không? Cùng anh vượt qua khó khăn gian khổ, những ngày về sau bất kể là sinh lão bệnh tử cũng không khi nào rời xa.
“Junghwa!” thanh âm dịu dàng của Minho lại lần nữa vang lên.
“Không sao! Hôm nay mới sáng sớm, anh ngay cả hoa cùng nhẫn cũng không có. Vẫn như cũ, cho em một tuần lễ suy nghĩ. Đến lúc đó hãy trả lời anh!”
Junghwa buồn buồn cúi đầu nhẹ gật hai cái.
“Dạ”
“Nhanh mặc thêm áo đi! Chúng ta gần muộn giờ rồi!” Minho đưa tay vuốt vuốt mái tóc cô, hành động dịu dàng mờ ám, tựa như chống đối đãi với vợ vậy.
“À!.....A!.....” Junghwa vội vàng xoay người lại, chạy vào trong phòng lấy thêm áo rồi lại vội chạy ra ngoài. Đứng trước mặt anh, như một đứa trẻ thông báo anh biết.
“Em… Em lấy được áo rồi!”
“Junghwa!” Minho cúi người, trên mặt cô để lại một nụ hôn nhàn nhạt.
“Em ngoan! Chúng ta đi thôi”. Tay của cô ngay sau đó bị anh cầm lấy. Junghwa nhìn bóng lưng cao của người phía trước, trong lòng bỗng hoảng hốt. Trong nháy mắt đóng cửa lại, theo thói quen đôi mắt nhìn qua bức hình trên vách tường ‘Mẹ! Nói cho con biết gả cho anh Minho có được hay không?’
Công ty Banana Culture
Từ khi bị Ahn thị thu mua, công việc so với trước kia liền bận rộn thêm gấp trăm lần. Đơn đặt hàng cùng với những nghiệp vụ mới cứ kéo đến khiến cho nhân viên trong công ty rất có động lực làm việc, cũng giành được kha khá lời khen ngợi từ công ty mẹ. Không thể không bội phục con mắt tinh đời của Ahn thị. Hay đúng hơn chính là bội phục tổng tài của Ahn thị Ahn Hani.
“Junghwa, phiền cô đem những tài liệu này tập hợp thêm lần nữa rồi làm một báo biểu chi tiết cho tôi!” Hansol giọng nói mạnh mẽ hướng phía Junghwa, đem tập tài liệu trên tay đặt trên bàn làm việc của cô.
J
unghwa thấy vậy, vội vàng đứng dậy.
"A! Tôi biết rồi!” Nhìn theo bóng dáng rời đi của Hansol, Junghwa lúc này mới ngồi xuống, tiện tay lật xem đống tài liệu vừa rồi. Đưa tay mở hệ thống làm việc trên máy tính ra, bắt đầu làm báo biểu.
“Hắc! Hôm qua cô có xem bản tin trên TV không?” Phía sau lưng một nhân viên nhàn rỗi hưng phấn nói. Một nhân viên nhàn rỗi khác lập tức phụ họa.
“Cái gì bản tin trên TV à? Có Hoạt động rút thưởng hay sao? Hay lại là nơi nào đó có người chết?”
“Gì chứ! Là bản tin về tổng tài của chúng ta!” Nữ nhân viên hừ mũi coi thường người không biết gì.
Thanh âm giật mình của ai đó vọng đến.
“Không phải là quản lý của chúng ta chứ? Lão trọc đầu hòa thượng kia sao? Trời ạ! Vậy thì có gì đâu mà xem!”
“Ai nói là lão tổng tài đó! Là Ahn tổng á! Ahn Hani tổng tài đó!” Nữ nhân viên tức giận bất bình, rống to lên.
Junghwa nghe đến đoạn đối thoại này, động tác đánh máy cũng chậm lại.
“Thật hâm mộ nha! Ahn tổng ngày hôm qua trên chương trình trực tiếp công khai thừa nhận nha!” Giọng nữ lanh lảnh bắt đầu chen vào nói
Nam nhân viên phía ngoài cửa đáp lời theo.
"Ahn tổng nói những gì vậy? Mấy người phụ nữ các cô thật đúng là mê mụi. Ai cũng có biểu tình như nhau!”
“Ai mê mụi!” Vô số giọng nữ trong phòng vang lên.
Nam nhân viên thấy không ổn liền im miệng, bày ra bộ dáng giả ngu.
“Không có! Vừa rồi là ai nói cái từ này vậy! Không ai sao?.... Đúng thế! Chính là không có ai nói cả!” Đều nói những phụ nữ này là cọp mẹ. Quả thật không có sai.
Đám phụ nữ lại tiếp tục bàn luận chủ để cũ.
“Ahn tổng một mực phủ nhận mối quan hệ với Kim Yujin!”
“Đúng thế! Hơn nữa lời nói cuối cùng của Ahn Tổng cũng đầy ý tứ nha! Nghe đây! Nghe đây ‘Tôi không biết phải hình dung thế nào về cô ấy. Cô ấy là một cô gái rất bình thường. Tôi muốn cưới cô ấy làm vợ….” Cả đám người hâm mộ chậc chậc cảm thán.
“Thật lãng mạn nha! Ahn tổng công khai thổ lộ….”
“Không biết cô gái nào may mắn như vậy nha! Ahn tổng đối với cô ấy si mê nha! Hướng toàn bộ Seoul công khai tỏ tình! Thật là lãng mạn nha.”
“Tốt rồi! Tuyệt đối không phải là cô rồi!” Một nhân viên nam không nể mặt, trực tiếp đánh vỡ giấc mộng của cô gái.
Junghwa cảm thấy mình lỗ tai có chút nóng nóng, không nhịn được đưa tay sờ xuống. Quả nhiên rất nóng, loại này nhiệt độ, tựa như nhiệt độ khi phát sốt vậy. Nhớ đến mọi chuyện ngày hôm qua, quả nhiên tựa như giấc mộng.
"Junghwa! Tôi không có nói giỡn… Được rồi chỉ thế thôi. Tôi đi ngủ đây….”
Đêm hôm khuya khoắt chị không ngủ được, lại gọi điện thoại cho cô, chỉ nói với cô một câu như thế. Còn lời tuyên bố trên truyền hình nữa. Rồi thêm cuộc nói chuyện giữa chị với anh Minho nữa chứ. Junghwa! Ngươi là thế nào đây? Không lẽ lại giống như biến thái nói! Thật ra mình là một tiểu quỷ nhát gan! Ngay từ đầu đã bất tri bất giác bị chị hấp dẫn. Không! Không phải như thế! Giữa bọn họ, tuyệt đối không thể nào như vậy được. Chỉ có trong truyện cổ tích, vịt con xấu xí mới có thể biến thành Thiên Nga trắng xinh đẹp. Cũng chỉ trong truyện cổ tích, tiên nữ giúp đỡ cô bé Lọ Lem rồi cuối cùng được gả cho bạch mã hoàng tử. Cô không phải là vịt con xấu xí, càng không phải là cô bé Lọ Lem. Cô chỉ là một cô nhi. Cô gọi là Junghwa. Tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế giới này với cô không có bất kì quan hệ nào. Ngày trước là không, hiện tại cũng không, về sau lại càng không. Junghwa buồn bã lấy điện thoại ra, suy nghĩ trong chốc lát, ngón tay ấn xuống danh bạ, rốt cuộc tìm được chữ ‘Ahn Minho’. Nên nói thế nào đây? Thật khó mở miệng? Nói với anh ấy cô đồng ý…đồng ý làm vợ anh ấy sao? Là như thế phải không?
Suy nghĩ một hồi, ngón tay trên điện thoại bấm liên tục một hồi “Anh Minho! Tối nay anh có làm thêm giờ không? Nếu không chúng ta đi ăn tối đi!”. Điện thoại báo cáo ‘Đã gửi thành công’ Junghwa có chút lo lắng chờ đợi. Ngay giây tiếp theo, điện thoại đã rung lên, bàn tay đang cầm điện thoại có chút tê dại. Run run ấn xuống nút mở.
“ Được! Buổi tối cùng nhau ăn cơm!”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro