Chương 50
Đêm rất khuya, đường phố Seoul vẫn náo nhiệt như cũ. Những ngọn đèn neong bên đường tỏa sáng, chiếu lên bóng dáng Junghwa cùng Minho. Hai người cùng nhau đi dạo, lẳng lặng không nói một lời. Khuôn mặt hai người ai cũng mang vẻ trầm tư. Không khí rật yên tĩnh, cả hai dường như rất ăn ý, không ai nói lời nào. Minho thở dài phiền muộn, nghiêng đầu hỏi.
"Junghwa! Hôm nay nếu đã đi dạo, vậy chúng ta đi xem phim đi!"
“Dạ!.... Dạ!" Junghwa cúi đầu, buồn buồn trả lời.
Minho nhìn thấy bộ dáng không yên lòng của cô, trong lòng cũng đã hiểu. Hani … Người kia thực sự đã đi vào lòng cô rồi. Nơi mà anh muốn đi vào đã có người khác ngự trị mất rồi.
Cố gắng nâng lên khuôn mặt tươi cười, đưa tay cầm lấy đôi tay lạnh băng của Junghwa, Minho muốn dùng chính nhiệt độ của mình xua đi rét lạnh cho cô.
"Junghwa! Vậy chúng ta đi xem phim! Nhớ lần trước em nói…."
“…..” Junghwa nghe Minho nói chuyện, lâu lâu phụ họa một tiếng. Nhưng trong đầu vẫn còn lẩn quẩn những chuyện vừa rồi. Biến thái kia… Còn những lời nói của chị… Hơn nữa là lời nói trên chương trình trực tiếp nữa chứ. Junghwa không thể không thừa nhận… chính mình là một kẻ nhát gan. Tựa như khi nghe chị nói xong những lời như thế vì sợ chính mình đối với chị có cảm giác… mà bọn họ căn bản là khác nhau một trời một vực mà…
Hai người cùng nhau xem phim, hơn nữa còn là phim hài. Chung quanh hai người thỉnh thoảng có những trận cười dữ dội vang lên nhưng… toàn bộ hai giờ, hai người ngồi chung với nhau từ đầu đến cuối cũng không nói đến một câu huống chi là cười. Ra khỏi rạp chiếu phim, ngoài trời có một chút gió lạnh xào xạc thổi qua, lướt nhẹ qua mặt hai người. Junghwa cả người run rẩy, đôi tay vòng quanh thân mình, cố gắng sưởi ấm bản thân.
“…”
Minho cởi áo khoác của mình, khoác lên người cô.
"Trời lạnh! Em mặc vào đi! Một lát cảm lạnh nữa thì không được đâu!"
Áo khoác thật to mang theo hơi ấm của anh bao trùm toàn thân cô. Trong nháy mắt cả người đã thấy ấm áp hẳn lên. Đôi tay nhỏ bé nắm chặt hai mép áo, Junghwa cảm kích ngẩng đầu nhìn anh.
"Anh Minho! Cám ơn anh!...”
Dường như hai người lại trở về điểm xuất phát rồi. Trước kia cũng chỉ biết hướng anh nói “Cám ơn! Cám ơn!” không nghĩ hiện tại vẫn như cũ. Trừ “Cám ơn” thật không biết nên nói những gì.
Minho giơ tay lên, vuốt vuốt tóc cô, cảm giác cô thật nhỏ, nhỏ đến mức khiến anh yêu mãi không thôi. Thật khó khắc chế ham muốn giang hai tay ôm cô vào trong ngực mình.
Junghwa sửng sốt một chút, nỉ non gọi một tiếng “Anh Minho”. Trong kí ức của cô anh Minho chưa bao giờ xúc động như thế này… sẽ ở nơi rộng lớn này ôm cô vào lòng. Anh như thế nào thiết thực gần gũi đến thế. Còn biến thái kia.. tuyệt đối sẽ không bao giờ được như anh. Minho đem cô ôm sát vào lòng, bên ai nhẹ giọng nói.
"Junghwa! Anh không có nhiều tiền. Vóc người cũng không đẹp trai. Cũng không biết nói chuyện… Nhưng là anh sẽ rất yêu em. Sẽ luôn đối xử thật tốt với em. Cuộc sống sau này hãy để anh chăm sóc cho em. Có được hay không?"
Junghwa nghe từng lời Minho nói, thân thể cứng ngắc, cả người không thể nào nhúc nhích. Anh Minho nói những lời này là sao đây? Cuộc sống sau này, để cho anh chăm sóc mình. Những lời này là có hàm nghĩa gì đây? Đột nhiên, Junghwa mở to con mắt, kinh ngạc không thôi.
Những lời này… chẳng lẽ là cầu hôn à… là như thế sao? Anh Minho nói cuộc sống sau này sẽ chăm sóc mình. Có phải hay không anh ấy đang cầu hôn mình.
Minho hít một hơi thật sâu, nỉ non nhẹ giọng nói.
"Junghwa! Để anh chăm sóc cho em. Được không?"
“….” Junghwa nín thở, đầu óc hỗn loạn, không biết trả lời thế nào.
"Anh Minho… Em…"
Hiện tại, chính cô cũng không biết tình cảm của mình là như thế nào. Thầm mến một người nhiều năm như thế. Bây giờ nghe chính người đó nói muốn chăm sóc mình. Đáng ra chính mình phải vạn phần cao hứng sung sướng đi. Nhưng là… cô sao lại không có cái cảm giác đó. Mà là… mà là cảm thấy… phiền não, cảm thấy buồn bực, cảm thấy mạc kinh kỳ diệu… Cô không biết mình rốt cuộc là thế nào. Một mình tự đi học về, tìm lấy một người thực lòng yêu thương chính mình. Hai việc mẹ dặn cô cuối cùng cũng đã làm xong nhưng sao giờ phút này đối diện với tình cảm của Minho lại thấy do dự.
"Anh Minho. . . . . ." Junghwa nhẹ nhàng mở miệng.
TMinho chợt trầm giọng, vội vàng nói.
"Em khoan hãy nói!" Anh thật sợ hãi, sợ nghe cô nói, nói cô đối với anh không phải là thích, không phải loại đó ‘thích’. Cô đối với anh chỉ là bạn bè mà thôi, hơn tí nữa thì chính là ‘anh em’ mà thôi.
"Hiện tại…. đừng trả lời anh… Một tuần lễ… Cho em suy nghĩ… sau đó hãy trả lời anh…."
Chiếc xe lao đi trong bóng tối, một đường trở về cao ốc. Đèn dường hai bên như những chiếc chén nhỏ, từ xa nhìn lại liền thành một hàng dài. Trong đêm tối, ánh sáng trước xe như một sự hấp dẫn trí mạng với những loài vật nhỏ bé. Những con thiêu thân không ngừng hướng chỗ trước xe bay đến. Junghwa nghiêng đầu ngó ra ngoài cửa sổ, chợt nhớ đến chuyện con “Thiêu thân chính là những con vật ngu ngốc, biết rõ sẽ bị thương nhưng vẫn như cũ cắm đầu bay vào….”.
Quả thật trên thế giới này, có bao nhiêu người cũng sẽ ngu ngốc giống những con thiêu thân kia. Biết rõ mình sẽ bị thương nhưng vẫn xông lên, không cách nào dừng lại….
Phía trước bên kia đường, một chiếc xe đã hiện diện từ lâu. Bởi vì đứng trong bóng tối, cho nên không thế thấy chủ nhân đang ngồi trong xe kia là ai. Xe của Minho cách chiếc xe này càng lúc càng gần, chỉ kém mấy thước. Đột nhiên chiếc xe đối diện mở rõ đèn xe, hơn nữa trong xe cũng được mở đèn, sáng lên. Junghwa ngẩng đầu, nhìn về chiếc xe phía đối diện, chợt kinh ngạc há to miệng.
Hani đang nhìn chăm chú vào bọn họ, tựa như đã chờ đợi rất lâu. Trên người vẫn là bộ Âu phục cô mặc lúc lên truyền hình. Gương mặt thanh tú tràn đầy khí phách. Đôi môi mỏng bặm lại thật chặt.
Hani sao lại xuất hiện tại nơi này? Chị nghĩ muốn làm gì đây? Trong đầu Junghwa tràn đầy nghi hoặc đối với Hani. Cả người có chút choáng váng. Lời nói trong cuộc phỏng vấn trên truyền hình dường như vẫn còn đâu đây, trong không khí vọng về tâm trí Junghwa.
"Cô ấy… Tôi không biết nên hình dung thế nào về cô ấy… Cô ấy là một cô gái rất bình thường… Đúng thế! Tôi nghĩ muốn cưới cô ấy làm vợ…." Những lời này là đang nói về cô sao? Junghwa cắn cắn môi, trên mặt có chút ửng hồng. Junghwa! Đầu óc cô khẳng định là ngập nước rồi. Sao dạo này lại luôn suy nghĩ lung tung. Đừng có ngồi đây mà ham hố có được hay không? Kiểu phụ nữ biến thái đáng chết trên đời này cũng không thiếu. Nhất định là chị đang nói đến người khác.
Minho nghiêng đầu, dùng dư quang nơi đuôi mắt liếc nhìn Junghwa, lo âu trong lòng càng lúc càng nặng thêm. Xem ra Junghwa trong lúc vô tình đã động lòng với người kia rồi. Không thể nào im lặng được nữa, anh nên làm thế nào cho tốt nhất đây? Đưa tay cầm lấy bàn tay nhỏ của cô, Minho trấn định nói.
"Junghwa! Có anh ở bên cạnh em." Sau khi nói xong, mới phát hiện những lời này của mình là dư thừa. Thật đúng là “Giấu đầu hở đuôi".
Chiếc xe chầm chậm dừng lại sát ven đường, một vùng u tối được chiếu sáng nhờ ngọn đèn xe phía trước, Minho mở cửa xe, cả người bước ra ngoài. Anh đứng ngay tại nơi này nghiêng đầu nhìn về người phía trước. Phía sau khung cửa kính, đối diện với ánh mắt Minho là ánh mắt chim ưng của Hani. Minho thầm nhận định quả nhiên khí thế của chính mình không thể nào sánh được với người này.
“Junghwa!" Minho gọi một tiếng, cúi đầu nhìn vào trong xe, phát hiện Junghwa vẫn ngồi ngơ ngác tại chỗ, không hề có ý nghĩ sẽ bước ra khỏi xe. Junghwa cúi đầu, hai hàm răng cắn chặt với nhau, thanh âm buồn buồn vang lên.
"Dạ vâng! Em biết rồi!"
“Em biết rồi!” câu nói này rốt cuộc là đang trả lời Minho hay là tự nói với chính mình đây? Junghwa cũng không biết chính mình nên làm gì cho đúng đây. Đưa tay mở cửa bên kia xe, cơn gió lạnh lẽo ban đêm theo thế thổi tới, Junghwa rùng mình một cái, nắm chặt áo khoác trên người. Không biết tiếp theo sẽ có chuyện gì nữa cho nên chỉ có thể như thế này tự an ủi chính mình. Nhưng lại phát hiện loại an ủi này thật là mỏng manh.
Hani ngồi trong xe, ánh mắt quét qua Minho rồi lại rơi trên người Junghwa. Tầm mắt vừa chạm đến áo khoác trên người cô bỗng buộc chặt. Cô gái này cư nhiên dám nắm áo khoác người đàn ông khác, còn là không muốn buông tay, nắm chặt lấy nó.
Tâm tình Hani hết sức buồn bực, khó chịu nhưng cô vẫn là tận lực khắc chế. Quả nhiên, con nhím nhỏ này thật đúng là lợi hại. So với dự đoán của bản thân thì ảnh hưởng của cô lên tâm tình mình đã vượt quá xa rồi. Hằn học mở cửa xe, Hani một bước tiến nhanh ra ngoài.
Đứng cách Junghwa một đoạn đường, Hani lại phát hiện chính mình có chút kích động trong người. Lần này sẽ không như lần trước trong phòng làm việc. Lần đó là cô bàng hoàng, do dự, không hiểu được lòng mình. Lần này cô đã biết rõ ràng mình đối với cô gái này không phải là vui đùa một lúc. Tuyệt không có ý nghĩ muốn vui đùa. Lần này là cô thật lòng yêu. Dường như khi thừa nhận yêu một người, sự hạnh phúc vui vẻ còn nhiều hơn gấp trăm ngàn lần so với đi vay quanh tán tỉnh những người phụ nữ khác. Đây đúng là chuyện cực kì hưng phấn kích động. Junghwa! Em tốt nhất nên chuẩn bị kĩ. Tôi bắt đầu triển khai tấn công rồi đây. Trở tay đem cửa xe đóng lại, theo phương hướng hai người Hani từng bước chậm rãi đi đến.
Junghwa ngẩng đầu dõi theo người phía trước. Trên đường thình thoảng xẹt qua vài chiếc xe, vang lên tiếng “Ong Ong” của động cơ, thế nhưng cô vẫn có thể nghe rõ tiếng bước chân của Hani. Từng tiếng từng tiếng một. Thật nặng nhưng cũng thật trầm ồn từ từ tiến gần. Hani cách cô càng ngày càng gần. Hani tựa như sứ giả của địa ngục, được phái đến để câu dẫn hồn cô.
“Junghwa!” Hani cuối cùng cũng bước đến, nhẹ gọi cô một tiếng. Lúc này cô mới phát giác chỉ qua mấy ngày ngắn ngủi nhưng chính mình thế nào nhớ con nhím nhỏ này, ngay tại nơi này thật muốn ôm cô vào trong lòng. Còn muốn khẳng định lại với cô mình đối với tình cảm này là thập phần nghiêm túc.
Junghwa nghe đến giọng điệu này của Hani, trong lòng run rẩy hẳn lên. Biến thái này sao hôm nay lại dịu dàng như vậy…. Trời ạ! Thế giới này đổi trắng thay đen rồi hả? Ngẩng đầu đối diện với tầm mắt Hani, lúc này Junghwa mới phát hiện ánh mắt kia không còn vẻ cuồng ngạo tự đắc như lúc trước, thay vào đó là ánh sáng ôn hòa, càng ngày càng nhiều, càng lúc càng nồng đậm.
Minho nhìn thấy giữa hai người có sự khác lạ, cả người có chút khẩn trương, bước đến bên cạnh Junghwa. Đưa tay dẫn cô ở phía sau mình, bộ dáng anh lúc này tựa như gà mẹ bảo vệ gà con.
“Ahn tổng, xin hỏi cô có chuyện gì không?” Mặc dù biết chính mình không thể chống lại người này, nhưng vẫn cố gắng chống chọi.
Hani nhìn lại, nhàn nhạt nói.
“Không có chuyện gì, chỉ là muốn nói với Junghwa mấy câu mà thôi!”
“Có chuyện gì cô nói ở đây luôn cũng được!” Minho không khách khí nói.
Hani khiêu khích liếc nhìn Minho một cái, nhìn về Junghwa đang đứng phía sau, nhàn nhạt nói.
“Chẳng lẽ hiện tại, Junghwa ngay cả không gian riêng tư một mình cũng không có hay sao?"
"Ahn tổng! Tôi hi vọng cô biết rõ Junghwa hiện tại là bạn gái của tôi! Mong cô từ nay về sau…”
Lời chưa nói hết liền bị Hani cắt đứt.
"Vậy thì thế nào?"
Junghwa giả dạng làm một con đà điểu, núp phía sau lưng Minho, chính mình không dám nhìn đến vẻ mặt hai người phía trước hiện tại đang như thế nào. Cô không dám nhìn. Cô sợ
"Xem như Junghwa là bạn gái của anh vậy thì thế nào? Đối với tôi mà nói cũng không có gì khác biệt! Hai người vẫn chưa kết hôn. Mà kết hôn rồi thì cũng có thể ly hôn."
"Junghwa! Tôi muốn nói cho em biết, tôi chính là sẽ không buông tha cho em.” Lời nói thì hướng Junghwa thoát ra, nhưng ánh mắt vẫn như cũ nhìn thẳng Minho.
Minho cũng không chịu yếu thế, tiến lên đối diện với Hani, trấm ổn nói.
"Ahn tổng! Tôi càng không bỏ cuộc."
Hai người đối diện nhau, khí thế bừng bừng, ánh mắt đối chọi với nhau, tràn đầy tia lửa. Từ giây phút này, hai người bọn họ sẽ là ở trạng thái đối địch với nhau. Thân phận hai người chính là – tình địch.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro