Chương 5
Junghwa vội vàng chạy tới studio, trời ạ, tới trể năm phút liền người lảnh đạo cô trực tiếp Ken cũng không trách cứ, nhưng là Junghwa như cũ cúi đầu khom lưng nói xin lỗi.
Mặc dù nam nhân ở trước mắt chỉ là phụ tá truyền bá nho nhỏ, nhưng với cô mà nói cũng không nên đắc tội
Không sai, công việc của cô ở đây chính là làm những việc lặt vặt!
"Junghwa! Đem phần tài liệu này photo đi."
"Còn có, thuận tiện đem trong rương cái bình nhỏ màu lam lấy, ngàn vạn ko được cầm sai, bình hình vuông, không phải là cái hình tròn..."
Junghwa vội vàng một tiếng.
"Vâng". Chạy đem tài liệu đi photo
Một buổi tối bận rộn, lại bắt đầu!
Thật ra thì đây là một công việc rất cực khổ, người khác không muốn làm chuyện vặt, Junghwa cũng tiếp nhận toàn bộ vô điều kiện .
Từ tìm người, mua đồ, đem vật, thậm chí hầu hạ những đại minh tinh, thỉnh thoảng còn phải diễn viên khách mời tạm thời.
Dù chịu khổ, nhưng Junghwa vẫn rất hòa đồng như cá gặp nước, gặp người ba phần cười, đây là Thiên Lý!
"Junghwa! Cô có rãnh không? Đem phần bánh ngọt này đưa cho tiểu thư Bonnie !"
Liên tục bận rộn mấy giờ liền, Junghwa mới vừa dừng lại thở phào một cái, nghe thấy lại vội vàng chạy đi vẻ mặt mỏi mệt .
Đi tới chỗ nhân viên bên cạnh, nhận lấy bánh ngọt.
"Được! Không thành vấn đề!"
Vọt vào phòng chụp ảnh, Junghwa nửa bước không dừng đi tới phòng hóa trang cao cấp, đưa tay gõ cửa.
"Vào đi!"
Junghwa đẩy cửa vào, nhìn thấy tiểu thư Bonnie, trong lòng không nhịn được tự ti.
Một mái tóc mềm mượt được vấn lên gọn gàng. Trang sức màu vàng tinh xảo, đem cô vốn có khuôn mặt diễm lệ càng duy mỹ, quần túm màu đen, áo rộng hình chữ V, lộ ra bộ ngực đầy đặn, thật quyến rũ nha!
"Tiểu thư Bonnie, đây là bánh ngọt của cô ạ." Junghwa cúi đầu, đem bánh ngọt để xuống.
"Bày đây." Giọng nữ lạnh nhạt nói.
Để tay ở một bên trên mặt bàn thủy tinh xoay tròn, Bonnie liếc mắt nhìn màn ảnh. Trên mặt trong nháy mắt ánh lên nụ cười ngọt ngào.
"Chán! Lâu như vậy mới nghĩ đến người ta!"
Quả là nụ cười của băng sơn mỹ nhân!
Junghwa thấy sự biến chuyển của cô, đối với người ở đầu dây bên kia, có cảm giác tò mò sâu sắc .
"Cái gì? Chị ở đâu? Em đoán? Chán! Chị sẽ không đang ở trước cửa phòng hóa trang của em sao!" Bonnie cười duyên nói, một đôi mị nhãn nhìn chằm chằm cửa.
"Bảo bối! Em thật thông minh!" Đầu bên kia điện thoại tiếng nữ nhân trầm thấp vang lên.
Cùng thời khắc đó,cửa phòng hóa trang chậm rãi được đẩy ra.
Hani trong tay còn cầm lấy điện thoại di động, một đôi mắt màu nâu nhìn Bonnie. Dư quang liếc thấy một người, tầm mắt ko dời đi
Nhìn cô, mắt sáng như đuốc.
Không nghĩ tới nhanh như vậy lại gặp mặt! Junghwa? Hạnh ngộ !
Bị ánh mắt nóng rát nhìn chăm chú, Junghwa nháy mắt đã hoá đá, đầu óc cứ "ong ong", cả người đứng im không nhúc nhích.
"Khóc không ra nước mắt", mấy chữ này bây giờ Junghwa mới được lĩnh hội!
Không nghĩ tới nhanh như vậy, cô đã lại gặp phải người biến thái này! Cô năm nay nhất định là phạm phải lỗi lầm gì với ông trời rồi!
"Hani!" Bonnie mềm mại hô.
Hani nhẹ nhàng nói "Ừ" một tiếng, hai mắt lấp lánh hữu thần vẫn chăm chăm nhìn Junghwa.
Giống như là con báo đói trong rừng rậm Châu Phi, gặp được con mồi của mình .
Bonnie si mê nhìn Hani, lại phát hiện Hani không nhìn về phía mình.
Theo ánh mắt của Hani nhìn lại, liền quay đầu nhìn lại, dừng mắt ở trên người nữ nhân đang ngây ngốc Junghwa.
Bonnie liền đánh giá một phen, nhìn từ trên xuống dưới lại từ dưới lên trên, liếc thấy Junghwa mặc một cái áo T-shirt đi cùng quần jean cũ rích lạc hậu, ánh mắt to của Bonnie tràn ngập vẻ khinh thường.
"Hani, chị biết cô bé 'làm việc lặt vặt' này sao ?" Trong lúc nói, Bonnie còn cố ý tăng thêm âm điệu ở bốn chữ "Làm việc lặt vặt" .
Hani dù có hứng thú nhìn Junghwa, cô vẫn ra giả bộ nhíu mày.
"Park tiểu thư, không nghĩ tới chúng ta nhanh như vậy lại gặp mặt."
Park tiểu thư? Park tiểu thư! Hani làm sao biết cô họ "Park" ? Chẳng lẽ cô ta điều tra cô?
"Ahn Đại tổng giám đốc, phải nói là ngài có mặt ở khắp nơi a!" Junghwa trợn to hai mắt, hung hăng trợn trừng với nữ nhân trước mặt.
Hani hai tay khoanh trước ngực, đột nhiên thấy thích thú với việc đùa cợt Junghwa.
"cô không cảm thấy đây là duyên phận sao? Lần trước 'chuyện đó' thật là làm cho tôi không thể quên được!"
Duyên phận cái đầu của cô! Junghwa thiếu chút nữa bật thốt lên.
Hani thấy Junghwa khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bừng, thở hồng hộc như thiếu không khí, bộ dáng tức giận mà không biết trút vào ai, trên mặt không tự chủ giương lên nụ cười.
Nghiêng người dựa cửa, khóe miệng nhếch lên một cái.
Junghwa hận không làm sao có thể đi tới xé rách cái khuôn mặt tươi cười đáng ghê tởm kia, cô có dự cảm rất mãnh liệt, kiếp trước của mình khẳng định thiếu nợ nữ nhân trước mắt, người có nụ cười chẳng khác dâm tặc là bao, rất rất nhiều tiền!
Bonnie cảm nhận được hành động của bọn họ không tầm thường, ý niệm muốn được độc chiếm Hani lại càng bộc phát. Cô không cách nào nhịn được việc người đang trong tầm ngắm của cô, lại đi hứng thú với nữ nhân khác! Hơn nữa, còn là một đứa "con bé làm việc lặt vặt ", không danh tiếng nữa chứ! Khuôn mặt lãnh diễm nở nụ cười.
"Phiền cô đem bánh ngọt cắt một phần cho tôi."
Junghwa vội vàng nói.
"Vâng! "
Vẫn cảm nhận được cái nhìn soi mói của nữ nhân kia, cơ thể cứng ngắc đi về phía đặt chiếc bánh ngọt tinh mĩ. Mở bao hộp, cầm lấy bánh trong hộp cắt một ít.
"Tiểu thư Bonnie, bánh ngọt của cô đây." Hai tay vô tâm đem bánh ngọt dâng lên.
Bonnie lạnh lùng nhìn Junghwa, trong khoảnh khắp chạm vào đĩa bánh, lại cố ý run run, đem bánh ngọt lật úp.
Nụ cười trên môi trong nháy mắt tan biến, giơ tay lên cho Junghwa một cái tát.
"Cô làm ăn kiểu gì vậy? Chút chuyện nhỏ nhặt như thế cũng làm không được! Thiếu chút nữa làm dơ lễ phục của tôi rồi ! "
"Cô biết bộ lễ phục này bao nhiêu tiền không? Dù cô có làm một năm cũng không thể trả nổi đâu!"
Junghwa bị cái tát làm cho đứng hình, chỉ biết ngây ngốc đứng yên một chỗ.
Hani vô cảm, đứng yên nhìn hai người, tròng mắt thâm thúy giống như đáy biển vạn dặm, làm cho không người nào có thể dò xét.
Môi giật giật, nhưng như cũ không có mở miệng.
Trong thế giới này, muốn tồn tại thì phải quen với những chỉ đạo của cấp trên, nhất là một đại minh tinh như Bonnie. Bọn họ lúc trước vui vẻ, mấy giây sau lại nóng giận chửi bới, đây là chuyện thường xuyên diễn ra.
Huống chi, cô cũng rất muốn nhìn một chút, Junghwa sẽ phản ứng như thế nào.
Tiểu nữ nhân này, tính tình nóng nảy giống như một con nhím, hẳn là phải đem tiểu thư Bonnie ra thống mạ một trận rồi sau đó mới phủi tay bỏ đi, Hani trong lòng phỏng đoán.
"Tôi.." Thật lâu, Junghwa khép nép nói.
"Thật xin lỗi, Bonnie tiểu thư! Xin cô tha thứ cho tôi!"
Cô gái này lại nói xin lỗi, quả thật làm cho Hani mở rộng tầm mắt. Cô vô cùng hoài nghi, Junghwa trước mắt có phải cùng một người với Junghwa ngày hôm qua vọt tới phòng làm việc cô hay không ! Phản ứng của Junghwa, thật làm cho Hani cảm thấy kinh ngạc!
Bonnie tựa hồ vẫn không giải tỏa được mối hận trong lòng, bén nhọn trách cứ.
"Người nào dẫn cô đến đây? Đem người lãnh đạo trực tiếp gọi tới cho tôi! Người như cô mà cũng được làm ở đây sao?"
"Bonnie tiểu thư... Thật xin lỗi... Tôi..." Junghwa run lên như sắp khóc. Mặc dù phần công việc này có cực khổ chút, nhưng tiền lương rất cao. So với mấy công việc còn lại mà nói, tiền công lại gấp đôi
Quan trọng là, công việc này hoàn toàn hợp với thời gian học ở trường. Mất đi công việc tốt như thế, quả thực rât đáng tiếc!
"Cô có nghe hay không, mau gọi cấp trên trực tiếp của cô tới cho tôi!" Bonnie hài lòng nhìn vẻ bối rối của Junghwa, cười.
"Đủ rồi!" Giọng nữ thâm trầm cất lên.
Bonnie ngạc nhiên quay đầu nhìn về Hani, cảm thấy không thể hiểu nổi ý định của Hani.
Bonnie là một tay Hani bồi dưỡng, vừa xuất hiện được một tháng đã nhanh chóng nhảy lên thành ngôi sao, hoàn toàn là do dựa vào thế lực cùng với tài lực của Hani.
Trước kia cảnh này không phải là chưa từng phát sinh, nhưng Hani chưa bao giờ ngăn cản cô.
Thế mà lần này, Hani tự dưng lại xen vào mở miệng!
"Hani..."
Hani nhìn về Bonnie, ra dấu im lặng, nụ cười trên mặt như quỷ Satan, không ai có thể kháng cự được uy hiếp phát ra từ đó.
Bonnie tức giận im bặt, nhìn Junghwa. Trong lòng nín thở, khuôn mặt càng tối lại, cô cư nhiên lại bị một con bé ti tiện làm công việc lặt vặt làm cho mất mặt!
Hani hài lòng gật đầu với Bonnie, rồi phóng tia nhìn khiêu khích sang Junghwa. Junghwa nhận được ý vị thâm trường trong ánh mắt Hani, nhíu mày.
Gương mặt vừa thấp thỏm lo âu, cũng là không khỏi bồi hồi, tựa hồ như đang cố gắng đè nén cái gì. Hít thở sâu một hơi, cắn răng.
"Bonnie tiểu thư, bây giờ tôi thu hồi lời nói xin lỗi vừa rồi. Chuyện rốt cuộc là tình huống gì, tôi nghĩ cô rõ hơn tôi nhiều."
"Cái tát kia, tôi coi như là bị mèo hoang cào. Cô nếu còn muốn động thủ, tôi sẽ không chút do dự phản kích. Tôi cảnh báo cho cô biết, tôi luyện ba năm Không thủ đạo. Cuối cùng, nói cho biết nhé: bây giờ tôi xin nghỉ việc!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro