Chương 47
Màn đêm dần buông xuống những ngôi sao bắt đầu xuất hiện. Ban đêm ở Seoul những ánh đèn nê ông chiếu rọi khắp các ngả đường cuốn hút đến mức có thể làm cho người ta nín thở. Từ trong một nhà hàng nhỏ, Lee Sejin đi ra, xoay người cười he he nhìn Junghwa đi đằng sau. Có lẽ vì uống một chút rượu hoặc có thể là do ánh đèn chiếu xuống cặp mắt của Lee Sejin lúc này mơ màng trông qua thật mê người.
"Junghwa! Tôi hôm nay thật vui vẻ a!"
Nói xong cả người lảo đảo như muốn ngã. Junghwa vội vàng đi tới bên người bạn mình, vỗ vỗ lưng của cô giúp cô đứng vững, lo lắng nói.
"Sejin, tôi đưa cậu về nhà ! Cậu hôm nay uống nhiều quá!"
"Tôi không có say!" Lee Sejin duỗi ra ngón tay, bắt đầu đếm.
"Ta thấy rõ ngón tay của mình, cậu không tin? Tôi còn có thể đếm tiền! Tôi lấy trong cặp da! . . . . . ." Cúi đầu làm bộ bắt đầu móc trong túi cặp da.
Junghwa bất đắc dĩ cầm tay của cô nói.
"Tôi biết rồi! Cậu không có say! Nhà cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về!"
"Nhà. . . . . ." Lee Sejin ngẩng đầu lên nhìn cô cười một tiếng.
Junghwa gật đầu đưa tay vuốt mái tóc rối của cô.
"Sejin, cậu ở chổ nào?"
Tự nhiên Lee Sejin bất ngờ ngả về phía cô thiếu chút nữa làm cô ngã. Junghwa sửng sốt một chút đứng thẳng lên chịu đựng sức nặng đột nhiên ập tới này.
"Junghwa. . . . . . ." Lee Sejin nhỏ giọng gọi tên của cô.
Junghwa "Ùm" một tiếng không biết vì sao lại cảm giác hôm nay Lee Sejin, không hề giống như bề ngoài hay biểu hiện, vui vẻ . . . . . .như là trong lòng đang cố kìm chế, Lee Sejin ôm lấy cô, vẫn luôn không nói gì. Qua một lúc lâu mới nhẹ nhàng nói.
". . . . . . Junghwa . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Còn có. . . . . . Cám ơn cậu. . . . . ."
Hít một hơi thật sâu cố gắng đè nén âm thanh thật nhỏ ở bên tai của cô lành lạnh nói.
"Hẹn gặp lại. . . . . . Junghwa. . . . . ."Vừa mới dứt lời, chợt đẩy cô ra xoay người, bất kể có xe hay không vẫn chạy về phía trước. Junghwa trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, đợi khi cô lấy lại tinh thần đã nhìn thấy Lee Sejin đã đứng ở bên đường đối diện. Đây là sao. . . . . .Tại sao. . . . . . Cô ấy đối với mình. . . . . . Đột nhiên nói những lời này. . . . . .
Thật xin lỗi? . . . . . . Cám ơn? . . . . . . Còn có. . . . . . Gặp lại? . . . . . . Nói thế này. . . . . . Là vì cái gì? . . . . . Trong lòng đột nhiên rối loạn, Junghwa ngẩng đầu nhìn Lee Sejin. Từng chiếc xe đi qua đi lại, ánh đén chiếu vào mặt Lee Sejin, trên khuôn mặt lúc này có thể nhìn thấy từ ánh mắt của cô. . . . . .lệ rơi đầy mặt.
"Sejin —— Sejin——" Junghwa kêu tên của Lee Sejin, muốn xuyên qua dòng xe đi. Nhưng đèn xanh vừa hết, đèn đỏ dành cho người đi bộ sáng lên. Xe quá nhiều, làm khoảng cách hai người giữa dòng xe cộ giống như không cách nào vượt qua.
"Junghwa! Cái tên Đại Ngốc Nghếch! Nhớ về sau phải học được phản ứng nhanh! Không làm cho người khác cảm thấy cậu dễ bị khi dễ!"
Lee Sejin mỉm cười với cô, đưa tay từ từ lắc lư mấy cái. Xoay người, hướng trong hẻm nhỏ đi tới, nháy cái đã không thấy bóng người.
Junghwa vội vàng chạy qua đường , không để ý tới những chiếc xe ……."két ——" một tiếng, tiếng kèn nổi lên bốn phía. . . . . .
Trở lại Cao ốc bây giờ đã qua mười giờ. Tầng dưới cao ốc, Minho đang nóng ruột ngóng chờ. Dưới ánh đèn màu vàng mờ nhạt làm thân thể cao ráo của hắn in xuống hình cái bóng kéo dài. . . . . .dường như đã đợi một lúc lâu nét nghiêm nghị trên mặt đã dần biến mất chỉ còn lại sự lo lắng. Nhìn thấy xe taxi dừng sát ở ven đường vội vàng nhìn sang, trông thấy bóng dáng của Junghwa thì thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt trở lên tươi cười.
“Junghwa!" cúi người xuống mở cửa xe hộ cô và gọi.
Junghwa ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện ra Minho.
". . . . . .Anh Minho . . . . . ."
Minho nhìn thấy nét mặt của cô vội vàng trả tiền cho tài xế rồi đưa tay đỡ lấy tấm lưng của cô dắt tay cô, dìu cô ra khỏi xe taxi.
". . . . . ." Junghwa không nói gì, trong đầu chỉ nghĩ đến những gì vừa xảy ra. Lee Sejin. . . . . . Cô ấy tại sao phải nói như thế. . . . . .Hẹn gặp lại. . . . . .
Minho dắt tay của cô đi vào thang máy, cũng không hỏi cô chuyện gì đã xảy ra. Thường ngày cũng như vậy, cô không nói, hắn cũng sẽ không hỏi. Nhưng cứ như vậy thì lại càng không giống bạn bè rồi. . . . . Không phải bạn bè là phải thẳng thắn với nhau sao?
"Junghwa, làm như thế nào mới có thể đi vào trong lòng của em đây?"
Cửa thang máy mở ra, Minho quàng qua bả vai của cô, dẫn cô ra khỏi thang máy. Đem túi xách cầm trên tay đưa cho cô.
"Junghwa!mở cửa đi!"
"À? . . . . . ." Junghwa kinh ngạc kêu một tiếng, lúc này mới phát hiện ra mình đã đi tới cửa nhà rồi. Nhận lấy túi xách cúi đầu tìm chìa khóa. Cầm chìa khóa trên tay xoay người chuẩn bị mở cửa.
"Cạch ——" Thậm chí cũng không nghĩ tới cùng người phía sau nói những gì, cứ thế thẫn thờ đi vào phòng. Quay lại định đóng cửa.
"Junghwa !" Minho rốt cuộc không nhịn được lên tiếng tay ngăn lại cánh cửa sắp đóng.
Junghwa buồn buồn quay đầu lại nhìn thấy Minho. Vội vàng lấy lại tinh thần cười xấu hổ nói.
"Thật xin lỗi! Anh Minho! Hôm nay em cùng đồng nghiệp đi ăn cơm!"
"Ùm. . . . . ." Thật ra thì hắn biết cũng không phải là lý do này. . . . . .Hắn không hiểu sao cô lại thất thần như vậy . . . . . .Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. . . . . .
Khẽ thở dài cười gượng nói.
"Tốt lắm! Đi vào nghỉ ngơi đi! Sáng sớm ngày mai, anh đưa em đi làm!"
----------
Buổi sáng tám giờ. Hôm nay cô cố ý dậy sớm chạy nhanh đến công ty. Junghwa vội vàng đi ra thang máy, hướng thẳng phòng làm việc đi tới. Trong lòng ý nghĩ từ tối hôm qua vẫn cứ đeo đuổi mãi đến bây giờ. Thậm chí ngay cả khi đi ngủ, cũng không có cảm giác an tâm! Cảm thấy rất phiền não!
Lee Sejin nói "Gặp lại" , sẽ không phải là. . . . . .
"Chị Junghwa, chào buổi sáng!" Em gái mới đến vừa đi ra từ phòng giải khát nhìn thấy có người tới liền chào hỏi nhiệt tình.
Junghwa vẻ mặt tươi cười.
"Chào Buổi sáng!"
Nói xong, lại bước nhanh hơn. Đẩy cửa kiếng ra, tầm mắt quét qua phòng làm việc, nhìn thấy vị trí của Lee Sejin —— không có một bóng người. Chuyện gì xảy ra! . . . . . . Chẳng lẽ cô ấy thực sự. . . . . . Cứ như vậy. . . . . . Ở ngày thứ hai. . . . . . sau buổi tối đó? . . . . . . Biến mất không thấy? . . . . . . Ý nghĩ trong lòng, càng ngày càng xác định. Em gái mới đến bưng hai y cafe, đi tới bên cạnh Junghwa.
"Chị Junghwa, em rót hai ly, này ly cho chị!"
Junghwa như không nghe thấy lời của cô nói, kéo tay em gái bên cạnh hỏi.
"Thật xin lỗi, em có nhìn thấy Lee Sejin không?"
Em gái mới đến suy nghĩ một lát trả lời: "Không thấy! Bây giờ còn sớm! Tất cả mọi người còn chưa đi làm! Thế nào? Chị có việc gấp?"
". . . . . ." Junghwa cúi đầu.
"Không có gì!"
"Cái này cho chị!" Em gái mới đến đem ly cafe đặt ở trên bàn làm việc của cô.
". . . . . . Cám ơn em. . . . . ."
Junghwa nhìn chằm chằm vào ly cà phê, hồi tưởng lại thời gian trước ở trong phòng trà cùng Lee Sejin chợt cảm thấy sống mũi cay cay. Lee Sejin. . . . . . Cậu nói "Gặp lại" . . . . . . chẳng lẽ là. . . . . . Cũng không gặp lại . . . . . . Đôi tay đang cầm ly cafe, ngơ ngác ngồi tại chỗ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khi chờ đợi một ai đó cảm giác thời gian khá dài. Mặc dù chỉ có một phút, nhưng dường như thấy trôi qua thật lâu. Nhân viên bắt đầu đến, căn phong yên tĩnh cũng dần trở nên ồn ào náo nhiệt hơn. Junghwa nhìn chằm chằm chỗ rẽ, trong lòng cảm thấy hồi hộp hơn bao giờ hết. Mỗi một lần mong đợi lại đổi lấy một lần thất vọng. Lee Sejin vẫn không thấy xuất hiện. Rốt cuộc không nhịn được đứng dậy, đi về phía phòng làm việc của Hansol. Cửa không có khóa đang mở . Junghwa đưa tay gõ cửa.
"Xin lỗi! Chị Hansol, em muốn hỏi, Lee Sejin hôm nay xin nghỉ sao? Nên không có đi làm?"
Hansol ngẩng đầu, ánh mắt nghi ngờ liếc nhìn cô.
"Junghwa, không phải là em với Lee Sejin quan hệ rất tốt sao? Sao thế? Lee Sejin cùng công ty ký hợp đồng kỳ hạn là nửa năm, đúng lúc hôm qua là hết hạn. Cô đã đưa đơn thôi việc cho công ty, chẳng lẽ em cũng không biết sao?"
". . . . . ." Junghwa cảm thấy tâm nhải một cái "bộp bộp", buồn buồn nói.
"Cám ơn chị Hansol, em đi làm việc!" Trở lại chỗ ngồi, Junghwa ngã ngồi trên chiếc ghế. Chợt phát hiện, ở chỗ này bây giờ một thân một mình rồi. Ở nơi hoàn cảnh xa lạ, không có ai làm bạn rồi! Junghwa . . . . .một mình. . . . . .
Đôi tay vuốt trán, cúi đầu, chợt thấy có chút khó chịu. Cô cảm thấy mình nên sớm phát hiện Lee Sejin có điểm khác lạ mới phải! Ngày hôm qua nên lập tức xông lên hỏi cô ấy xem thế nào! Các cô là chị em tốt, không phải sao?
Như vậy tại sao. . . . . . Lee Sejin đột nhiên muốn rời khỏi đây? . . . . . . Nghiêng đầu, ngó ra ngoài cửa sổ. Gương mặt tròn trịa đáng yêu của Lee Sejin loáng thoáng hiện lên. Cô ấy sẽ nháy mắt mắt to tròn, đưa tay về phía mình. "30k! Phần cơm này! Thêm chút tiền công!"
"Junghwa! Bắt đầu từ hôm nay, cậu và tôi là chị em tốt!" . . . . . .Cho tới bây giờ, đều nghĩ không muốn cùng người khác kết giao. Nhưng lại không tự chủ được thích thân cận Lee Sejin, thích cùng cô ấy ở chung, cảm giác tự do tự tại. . . . . . Không có bị trói buộc. . . . . .Lee Sejin, cậu sẽ đi nơi nào? Chúng ta còn có thể gặp lại không?
Một ngày trôi qua trong bàng hoàng, hồi tưởng lại quá khứ. Không có Lee Sejin làm bạn, quả nhiên là tịch mịch rất nhiều. Không còn có người lại đột nhiên xuất hiện ở phía sau mình, ôm cổ của mình, thân mật cọ cọ. Sẽ không có. . . . . . Cuộc sống bắt đầu trở lại yên tĩnh như trước. . . . . .
Junghwa! Sao thế ? Ngươi đang sợ cô đơn sao? Nhưng trước kia ngươi vẫn kiên cường một mình đó thôi! Không mất mác! Mỗi người rời đi đều có nguyên nhân. . . . . .Một chú chim nhỏ mơ ước muốn bay lượn vậy tại sao muốn đem cánh của nó bẻ gảy đấy. . . . . .Để cho nó bay lượn trong bầu trời xanh mênh mông. . . . . .
Cho dù cô không có ngươi bên cạnh, cho dù chim nhỏ bay qua bầu trời, không có để lại bất cứ dấu vết gì, cũng không cách nào quên sự thực —— nó đã từng ngao du qua. . . . . .Từ từ đi ra khỏi công ty đã thấy Minho. Nhìn thấy cô xuất hiện, vội vàng mở cửa xe đi xuống, đứng trước mặt cô nở nụ cười, chờ đợi mình đi tới bên cạnh hắn.
Tại sao. . . . . . Lại có cảm giác muốn khóc. . . . . . cảm giác vô cùng mất mát. . . . . .đi tới trước mặt hắn, cố gắng nở nụ cười, không muốn làm cho hắn nhìn thấy mình có chút cảm xúc ưu thương. Minho chăm chú nhìn vào ánh mắt của Junghwa, thấy được cô đang kìm nén cố gắng không để ý ánh mắt của cô, nhàn nhạt hỏi.
"Junghwa! Hôm nay em có khỏe không?" Lại là giọng nói. . . . . .nhẹ nhàng như vậy. . . . . Hít mũi một cái, cúi đầu không dám nhìn hắn. Nín một lát, có chút nghẹn ngào, nhẹ nhàng gọi một tiếng.
"Anh Minho. . . . . . Anh có phải hay không. . . . . .Có một ngày. . . . . . Cũng sẽ rời khỏi em . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro