Chương 44
Hani dùng lưỡi tách hàm răng cô ra, ngay sau đó tiến thẳng vào trong, triền miên mà hôn.
Bao nhiêu xúc cảm Hani thể hiện tất cả qua nụ hôn này. Khẩn trương, sợ hãi và một ít tức giận. Cô tức giận đơn giản chỉ vì một kẻ luôn luôn cuồng ngạo như mình, ngay giờ đây trước mặt tình yêu của chính mình, không khỏi không cúi đầu. Thật sự không giống Hani trong quá khứ.
Là ai chinh phục ai, giờ phút này trong căn phòng này, Hani hoàn toàn sáng tỏ, cô chính là kẻ thua cuộc. Không có không phục. Thua chính là thua. Cô như thế cam tâm tình nguyện thua trên tay cô gái nhỏ này.
"Junghwa. . . . . . Junghwa. . . . . . Park Junghwa. . . . . ." Thâm trầm triền miên hút lấy đôi môi non mịn, Hani càng không ngừng nỉ non tên Junghwa. Giờ khắc này, ôm Junghwa trong vòng tay, thưởng thức đôi môi nhỏ ngọt ngào này, cô chính là cảm thấy nội tâm chính mình thật phong phú.
Yêu một người thần kì ở chỗ, có phải hay không con người ta sẽ bắt đầu kì vọng vào một điều gì đó? Có lẽ là vậy… Cho nên cô hiện tại cũng như thế mong đợi….
Như muốn thể hiện tất cả khát vọng của mình với Junghwa trong nửa năm nay, chưa lần nào nghiêm túc hôn Junhwa, hiện tại dốc hết tất cả, tại nơi này kéo dài nụ hôn khát vọng.
"Không phải như thế. . . . . Junghwa. . . . Cũng không phải như vậy. . . .."
Chưa từng nghĩ sẽ chế nhạo em, càng không muốn khiến em khó chịu, cũng không muốn làm những chuyện khiến em tổn thương. Tất cả chỉ do tôi đố kị. Đúng vậy, Hani thừa nhận đi, thừa nhận bản thân mình đã sớm đố kị đến mức phát điên luôn rồi. Nhìn thấy cô gái này ở chung một chỗ với người khác, nhìn thấy hai người bọn họ vừa nói vừa cười, thân mật tình tứ, cô đố kị. Đố kị dến mức phát điên, cho nên mới nói ra những lời như thế.
“Ưm!...Buông tôi ra… Chị… Không… Nghe… Thấy…. À…" Junghwa lắc đầu, muốn nhanh chóng thoát khỏi sự kiềm chế của Hani.
Cái người biến thái này, sao lần nào cũng làm ra hành động thế này chứ? Thật là ti bỉ. Junghwa khó chịu cau mày, giống như lần trước, cắn lên lưỡi Hani, nhất thời mùi tanh nồng lan ra trong miệng.
“….” Hani chịu đau tiếp tục hôn cô. Hai cánh tay giống như có thêm sức mạnh, đem cả người cô ôm thật chặt. Giống như muốn để cho cô cả đời nay dựa vào cánh tay mình, hơn thế nữa muốn cô từ nay về sau là duy nhất của mình chị.
"Buông….ra…." Junghwa liều mạng đẩy Hani ra nhưng lạ phát hiện mình chỉ là phí công.
Hani rốt cuộc ngừng nụ hôn lại, cả người dán chặt vào Junghwa, tựa đầu vào cổ cô. Tham lam mà hít lấy mùi thơm của cô. Hani thở hổn hển nói.
"Hãy nghe tôi nói…."
"Tôi không muốn! Tôi không muốn nghe! Chị buông tôi ra! Buông ra! Có hiểu hay không?" Junghwa cố chấp la lên.
Hani đem cô ôm chặt trong ngực, không đếm xỉa đến sự giãy giụa của cô. Giấu mặt nơi lỗ tai cô, nhẹ giọng nói.
"Thật xin lỗi……"
Thật xin lỗi!… Nghe ba từ này, Junghwa ngây cả người. Tất cả phản kháng cũng ngừng lại.
Đôi tay chống đỡ nơi lồng ngực của Hani, cho dù cách một lớp quần áo, nhưng cô có thể rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng từ Hani. Chị đang nói gì? Biến thái tự đại cuồng ngạo … chị thế nào lại nói “Thật xin lỗi!” Chị là nói cho cô nghe sao? Cô không phải là đang nằm mơ chứ? Nếu không phải mơ, vậy nhất định mới vừa rồi cô nghe nhầm.
"Thật xin lỗi….." Thanh âm trầm thấp của Hani lần nữa vang bên tai. Junghwa trợn to hai mắt, có chút u mê nhìn chằm chằm một điểm, con ngươi phóng đại, cũng là không có điểm đến, cứ thế chăm chú nhìn lên phía trước.
“……”
Chị cư nhiên nói…. Thật xin lỗi. Có chuyện gì vậy! Biến thái nói xin lỗi? Cái này so với giữa tháng sáu trời đổ tuyết còn khiến người khác cảm thấy kinh hãi hơn.
Hani nhấc đầu lên, đôi tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đôi mắt thâm thúy, ẩn hiện sâu bên trong là gương mặt đang mê man của cô. Nhẹ nhàng cúi đầu, dịu dàng hôn xuống đôi môi cô
"Thật xin lỗi…. chuyện ngày hôm qua…. Tôi nhận lỗi với em…." Hani chân thành nói.
Junghwa lấy lại tinh thần, nhìn thấy gương mặt thanh tú cách mình thật gần, mà cả người cô còn bị chị ôm chặt trong ngực. Junghwa xấu hổ đỏ mặt, ngượng ngập nói.
"Chị trước buông tôi ra."
"Vậy em tha thứ cho tôi." Hani vội vã nói tiếp, ra điều điện với cô.
Liếc Hani một cái, Junghwa nghiến răng nghiến lợi lặp lại.
"Chị trước buông tôi ra."
"Em trước tha thứ cho tôi." Hani cũng ngang bướng như cô, lặp lại lời mình.
“…” Junghwa có loại xuc động muốn giết người, người này sao hôm nay lại ngang bướng đến mức này chứ. Cảm thấy bên hông có chút căng thẳng, đối diện với ánh mắt chị, Junghwa hung thần ác sát nói.
"Ahn tổng! Mời chị đem móng vuốt của chị ra khõi rngười tôi! Chik nghe rõ chưa?" Junghwa từng chữ từng chữ nói.
Móng vuốt! Móng vuốt!
Con nhím nhỏ chanh chua này, dám đem tay mình biến thành “móng vuốt”? Em nghĩ tôi là gì? Con mèo con chó ngoài đường sao? Có cả móng vuốt nữa.
Hani sửng sốt một hồi, không phản bác lại lời cô, lực đạo nơi bàn tay cũng giảm đi chút ít nhưng vẫn như cũ không buông cô ra.
"Em muốn thế nào mới tha thứ cho tôi đây?"
Hani nhìn thẳng vào mắt Junghwa, giống như làm như thế cô có thể biết được trong lòng Junghwa đang nghĩ gì.
Đôi mắt Hani, đen như mực nói đúng hơn chính là giống như Mặc Sắc bảo thạch. Trong nơi u tối lại lóe lên một tia sáng rực rỡ. Từ từ nổi lên, sau đó càng ngày càng chói mắt. Ánh mắt Junghwa cùng Hani dây dưa, trong nhất thời không nói lời nào. Dường như ánh mắt Hani có ma lực, hút hết tâm trí của Junghwa, khiến cô không thể nào thoát khỏi ánh mắt đấy.
Hani khẽ nhíu mày. Khuôn mặt thanh tú hiện lên một tia ảo não
"Junghwa… Muốn thế nào mới có thể tha thứ cho tôi đây?"
Trong lòng chợt có chút buồn cười, rốt cuộc cũng có một ngày, cô khẩn cầu người con gái này. Đúng như vậy…. Không thể không thừa nhận trước mặt tình yêu, cái gì gọi là tư thái cao quý hơn người đều bị vứt bỏ.
Trừ khi, ngươi là trốn tránh tình yêu này.
"Tha thứ?" Junghwa lầm bầm thì thầm cái từ này, cảm thấy hết sức xa lạ.
Sống trên đời này hơn hai mươi năm, hầu như chưa từng có ai làm ra chuyện gì khiến cô cảm thấy không thể tha thứ! Những người đối với cô tốt, đối với cô không tốt, toàn bộ chỉ là khách qua đường mà thôi!
Junghwa thở dài phiền não, lẳng lặng nhìn người trước mắt.
"Chị biết thế nào gọi là 'khách qua đường' không?"
"Cái gì?" Hiện tại, biến thành Hani mặt ngây ngốc nhìn Junghwa. Trong cái đầu nhỏ này của em, đến tột cùng là chứa những thứ gì đây? “Tha thứ” cùng “Khách qua đường” hai chữ này, có quan hệ với nhau sao? Giọng nói nhẹ nhàng, Hani tự nói với chính mình “Khách qua đường! Cái gì gọi là khách qua đường đây?”
“Giống như lúc ngươi đói bụng, sau đó đi vào một quán cơm nhỏ, cơm nước xong, đứng dậy trả tiền, rồi từ đó về sau sẽ không bao giờ trở lại quán cóc này nữa.”
Cho nên, tha thứ làm gì chứ? Điều kiện trên hết của tha thứ chính là người kia còn lưu lại trong sinh mệnh của mình, sẽ cùng nhau dây dưa, cùng nhau có quan hệ. Như vậy “Tha thứ” mới có ý nghĩa, nếu không, không đáng để nhắc đến.
Hani trầm mặc không nói, suy nghĩ ý tứ trong lời nói của Junghwa. Một giây tiếp theo thông suốt ngẩng đầu, bàn tay đặt nơi eo cô bỗng dưng tăng thêm lực đạo, kéo cả người cô ập vào trong lòng mình. Dường như muốn biểu thị công khai quyền độc chiếm của chính mình.
"Tôi không phải khách qua đường!" Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Junghwa, Hani tức giận gầm nhẹ.
Junghwa lắc đấu một cái, cả người tỉnh táo hẳn lên, trực tiếp nói.
"Tôi không biết, bây giờ chị nói với tôi những thứ này còn cần thiết sao? Tôi chỉ biết, chiếc gương bị bể dù hàn gắn kiểu gì thì trên mặt chiếc gương vẫn hằn lại những vết nứt. Hay như người khác thường nói, chậu nước hắt đi không thu lại được!. Như vậy chị hiểu không?"
"Thật ra thì chị nói không sai. Chị chỉ nói sự thật thôi. Sự thật là tôi mang chính mình bán cho chị một tháng, làm người phụ nữ của chị trong vòng một tháng đó."
"Mặc dù trên thực tế chỉ có một tuần." Junghwa bổ sung thêm.
"Cho dù như thế cũng không thay đổi được sự thật chị không có nói sai."
"Còn nữa, tôi không thể nào nói tha thứ hay không tha thứ cho chị được, đơn giản bởi vì tôi chưa từng trách cứ chị."
Junghwa tiến lại gần, nhẹ nhàng nói.
"Tôi nhiều lắm chỉ là chán ghét chị mà thôi!"
Xong đời! Vòng tới vòng lui, đi hết một vòng lớn, giằng co với em nửa ngày, cuối cùng vẫn là nghe được em nói hai từ “chán ghét” này.
Mây đen kéo đến bầu trời trong giây lát trở nên u ám xám xịt.
"Không cho phép em nói chán ghét tôi!" Hani kích động nắm chặt lấy tay Junghwa, dùng sức lắc lắc cả người cô.
Đây nhất định là ông trời đang trừng phạt Hani cô, bởi vì lúc trước cô đùa giỡn quá nhiều phụ nữ. Bây giờ ông trời phái em đến trừng phạt tôi, trừng phạt tôi lúc trước phong lưu, trêu hoa ghẹo nguyệt.
Junghwa bị hành động của Hani làm cho hoảng sợ, vội kêu to.
"Uy! Tôi thấy chị tự tin sinh tự kỉ luôn rồi! Chị nói không cho phép là sao hả? Tôi nói chị biết chị không có cửa đâu! Nghĩ cũng đừng nên nghĩ! Cả đời này người tôi chán ghét nhất chính là chị!" Trong phút chốc khôi phục lại tĩnh táo, bản chất bướng bỉnh của cô cũng theo thế mà trỗi dậy.
Junghwa trùng trùng hô.
"Tôi xem chị là tự đại quán, bắt đầu động kinh đi? Chị nói không cho cũng không cho phép sao?"
Lúc này lửa giạn đã bốc lên tận đầu Hani, ngước mắt nhìn Junghwa, quát nạt.
"Không được."
"Tại sao? Chị quản được tôi sao? Tôi là con người nha, tôi có suy nghĩ riêng của chính mình! Suy nghĩ đó chị có hiểu không? Chắc là chị không hiểu rồi. Biến thái như chị sao mà hiểu được chứ!" Junghwa tức giận nạt lại.
Hani đột nhiên phát ra tiếng cười trầm thấp không có chút báo trước.
Cái gì chứ? Chị bị thần kinh dở người hay sao? Có gì đáng cười à? Cô nói sai điều gì sao? Tóm lại một điều, chị đúng là bệnh không nhẹ.
"Tôi muốn đi làm việc! không có thời gian ở chỗ này cãi nhau với chị. Còn nữa, nếu không có việc gì chọ làm ơn không cần lạm dụng chức quyền, gọi tôi đến 'nói chuyện phiếm'."
Nói xong, Junghwa cong người lợi dụng khoảng trống dưới cánh tay Hani chui qua thoát khỏi sự không chế của chị.
Junghwa bước được vài bước, thấy Hani không có phản ứng liền tăng nhanh bước chân.
“…..” Đi mau đi mau! Ở cùng một chỗ với biến thái này cũng không có chuyện gì hay ho. Ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tay đã thấy nửa tiếng trôi quá Junghwa ảo não phát hiện, ở cùng với Hani nhu thế nào lại hao phí thời gian đến thế.
Hani nhìn theo bóng lưng gầy của cô cách mình càng ngay càng xa, rốt cuộc nhịn không được mở miệng gọi.
"Junghwa."
Junghwa dừng bước chân nhưng vẫn không quay đầu lại. Cô buồn buồn cúi đầu, chần chờ một chút, rồi lại bước tiếp, tiến về phía cửa trước.
"Junghwa hôm nay tôi chính thức nói cho em biết, không bao lâu nữa em sẻ trở thành Ahn phu nhân!" Hani nhìn Junghwa, bình tĩnh nói.
Ách! Junghwa lần nữa đứng yên tại chỗ, ngây ngốc một lúc, quay đầu lại nhìn người vừa thông báo tin tức chấn động này Hani. Junghwa nhìn thẳng vào ánh mắt Hani lại phát hiện ra ánh mắt thật dịu dàng nhưng cũng đầy kiên quyết. Trời ơi! Biến thái chết tiệt này! Chị đang nói cái gì vậy? Ahn phu nhân ư? Ahn phu nhân! Chị có biết những lời này có nghĩa là gì không chứ? Lại bắt đầu nổi điên à? Chắc hẳn đây lại là chị bày trò để trêu cô đây.
Junghwa! Nghênh mặt công kích lại Hani. Cũng không thể bị chị suốt ngày trêu chọc được. Ít nhất cô cũng muốn được tiêu sái một lần. Junghwa quật cường ngẩng đầu nhìn Hani, có chút giễu cợt nói.
"Ahn tổng! Đây là trò chơi chị mới nghĩ ra à! Nghe cũng hay đó! Nhưng mà xin lỗi, tôi đây không có hứng thú!"
Ahn phu nhân! Đây chính là danh hiệu mà người người mơ triệu người tưởng. Toàn bộ phụ nữ độc thân tại đây ai ai cũng mơ ước được làm vợ hợp pháp của Ahn Hani. Cô có nên hướng chị cảm tạ hay không đây?
Không! Không! Không!
Cô có ngu cũng không đến mức mất trí như thế. Không cần nghĩ cũng biết, đây là chị cố tình trêu đùa cô mà nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro