Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Hani trong lòng "rung động" , nháy mắt sau đã khôi phục lại vẻ bình thản.

Cô ta đang cố tình ra vẻ kênh kiệu nhằm dụ hoặc cô sao? 

Nữ nhân như vậy, cô đã gặp rất nhiều!

Gương mặt thanh lãng lộ ra nét cười nhạt, mang theo vài phần khinh thường.

Xoay người về phía chiếc cặp tây, móc ra trong đó một chồng thẻ vàng. Sau đó liền xoay người trở lại trước mặt Junghwa, đem những thẻ vàng kia bày ra, xoè thành hình nan quạt.

"Thẻ vàng VIP có thể tiêu thoải mái, cô hãy chọn lấy một cái!”

Chuyện tốt như vậy, bất kỳ một nữ nhân nào thấy cũng sẽ động tâm. Kể cả Junghwa, chắc chắn không phải ngoại lệ!

Junghwa trong lòng chán ghét, trên mặt lại lộ ra vẻ tham lam, thận trọng chọn lựa một thẻ từ trên tay Hani: 

"Thực đúng như thiên hạ đồn đại, Ahn Đại tổng giám đốc quả là hào phóng! Cô không sợ tôi đem cái này đi tiêu hoang khắp nơi sao?"

Đôi môi mỏng khêu gợi khẽ nhếch lên thành một đường cong, Hani hài lòng, đối với cử động của Junghwa tuyệt không thấy quái lạ, dù sao, cũng chưa từng có nữ nhân nào từ chối tiền của cô cả!

Vả lại, đống thẻ hoàng kim dụ hoặc như vậy, thử hỏi ai dám cự tuyệt cơ chứ?

"Nếu như cô có bản lãnh “bóc mòn” cái thẻ này, tôi đây cũng không vấn đề gì cả." Hani nhẹ nhàng băng quơ nói.

Junghwa cúi đầu, né tránh ánh mắt Hani đôi mắt bắn ra hàn quang khiến lồng ngực cô cũng vì thế dấy lên ngọn lửa hừng hực.

Đúng là cái loại biến thái siêu cấp lại dám đem mắt cẩu ra mà khinh thường người! Cư nhiên hạ thấp nhân phẩm cô, coi cô như loại gái bao hám tiền hám của !

"Tới đây đi!" Junghwa ngẩng đầu, giả vờ như đang ngượng ngùng, hướng Hani chớp chớp mắt.

Nhìn phản ứng của Junghwa, thân hình cao lớn hướng cô đến gần.

Đứng gần Junghwa, mới ngửi thấy được một loại hương thơm thanh nhã .

Hani không nhịn được mà đưa tay nâng những lọn tóc đen của Junghwa, nhẹ nhàng đặt dưới mũi mà hít vào hương thơm thanh dịu.

Trưng lên chiêu bài “nụ cười mê hoặc” Hani nói nhỏ bên tai Junghwa:

"Bảo bối, hương thơm này thật tuyệt!"

Đúng lúc này, Junghwa thu lại nụ cười giả lả, đem thẻ vàng cầm trong tay hung hăng ném vào mặt Hani. 

Dưới chân động tác cũng không chậm trễ, cô mau lẹ đá lên chân, dùng sức đá lên bắp đùi của Hani.

Luyện “Không thủ đạo” 3 năm liền, giờ lúc này mới thấy nó thật hữu dụng !

"Cô..." Hani cau mày nhịn đau.

Junghwa lập tức nhảy ra xa ba mét, nhìn vẻ mặt đau đớn của Hani, tâm tình cô thật tốt.

“Cô thực sự làm cho tôi vô cùng ghê tởm Ahn Đại tổng giám đốc ạ, tôi bây giờ trịnh trọng cảnh cáo cô đừng nên quấy rầy cuộc sống yên lành của tôi nữa.

"Mang ngay thẻ vàng của cô đi, cái loại người như cô khiến tôi cảm thấy buồn nôn, hãy cút ra khỏi thế giới của tôi!"

Nói liên hồi một tràng dài, sau đó mỉm cười, Junghwa ưu nhã xoay người.

Solji vẫn chờ chực trong một phòng khác cùng tầng... xuyên thấu qua cửa chớp nhìn thấy Junghwa vẻ mặt căm phãn đi ra ngoài.

Nhàn nhã đi chơi uống một hớp cafe, trong lòng đếm ngược:

-“năm, 

…bốn,

…ba,

…hai...

Ngay lập tức, tiếng điện thoại vang lên, Solji ấn nút nghe điện .

Tiếng Hani đang rống giận truyền đến.

"Tôi hạn cho cậu một giờ, điều tra rõ ràng tư liệu về nữ nhân vừa đi ra ngoài kia!"

Nói xong, điện thoại cũng mau chóng cút đi.

Hani nhìn thẻ hoàng kim rơi đầy đất, cô thề, nhất định phải chinh phục nữ nhân này!

Junghwa tức khí chạy ra khỏi Ahn thị, đột nhiên dừng lại trước cửa, ngẩng đầu nhìn về tầng cao nhất của tòa nhà. Trong đầu hiện lên bộ dạng của người biến thái khi nãy, trong lòng có chút đắc ý.

Không nhịn được nguyền rủa: đại dâm tặc! Lần này cố mà chịu đau đi nhé!

Điện thoại di động đúng lúc ấy reo lên tiếng chuông "Leng keng thùng thùng", Junghwa đè xuống trò chuyện, đưa điện thoại di động lên. Hyelin hét lên như tiếng sói tru, trực tiếp xuyên thủng màng nhĩ của Junghwa.

"Hyelin,mình sai rồi!"

"..Ôi! ... Giáo sư nói cậu tháng nầy đã dùng lý do 'Nghỉ lễ' này năm lần rồi?"

"Chẳng lẽ lại nhiều như vậy! Lão già đáng chết này! ..."

Junghwa hiển nhiên đem chuyện vừa xảy ra quên hết không còn một mống, vừa đi vừa tám chuyện rôm rả.

Đưa tay vẫy xe taxi, khom lưng ngồi vào bên trong xe, nhanh chóng rời tòa nhà Ahn thị .

Chỉ trong chốc lát, Solji đẩy cửa tiến vào phòng làm việc của tổng giám đốc. Đi tới bên cạnh Hani, đem những thông tin vừa thu thập được đưa tới trước mặt cô.

Liếc thấy trên mặt Hani có một vết bầm dài, nhíu mày.

"Mặt của cậu sao lại bị như vậy?" Hiển nhiên là biết rõ rồi nhưng còn cố hỏi. Trong lòng cảm thán cô bé vừa rồi, thật là không sợ chết mà !

Hani đưa tay mơn trớn khuôn mặt vừa bị thẻ vàng cạo, không đếm xỉa đến câu hỏi của Solji. Nhận lấy tài liệu trong tay cô, cúi đầu nhìn cô bé đang mỉm cười rực rỡ trong tấm ảnh .

Tóc dài đen nhánh rẽ sang hai bên, để tự nhiên, chỉ dùng một chiếc dây cột tóc bạc màu lam thắt nhẹ ở đuôi kiểu dáng đơn giản cùng màu với áo trong, khiến cho cả người toát lên sức thanh xuân, hơn nữa thanh thuần. Khuôn mặt ko đánh phấn, lộ ra vẻ nghịch ngợm.

Đôi mắt to linh động, lóe lên tia giảo hoạt.

Đột nhiên nghĩ đến nụ cười mới vừa rồi của Junghwa, hoàn toàn làm mắt Hani choáng váng.

Tiếng Solji thâm trầm vang lên, giọng khâm phục .

"Park Junghwa, nữ, hai mươi hai tuổi, thân cao một mét sáu chín. Đang học tại đại học nghệ thuật Seoul,là sinh viên năm 3 mẹ mất bởi tai nạn xe cộ, ba không rõ."

"Từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, tròn mười sáu tuổi đã bắt đầu cuộc sống một mình."

"Luôn sống lạc quan, bạn bè cũng rất nhiều. Nghe nói cả trường đại học, từ năm nhất đến năm cuối, không có một người nào, không một người nào không nhận ra cô đây."

"Có nhiều bạn, nhưng là cô không muốn thân thiết với ai. Trừ một người tên là Hyelin."

"Từ năm nhất trung học, thì nam sinh bắt đầu theo đuổi .Ghi chép huy hoàng nhất, là ở trường đại học, 1 sinh viên năm thứ tư ở buổi lễ tốt nghiệp tỏ tình trước rất nhiều người với cô đáng tiếc bị cô cho Game Over !"

"Càng làm cho người ta kinh ngạc chính là, học phí ba năm đại học đều do cô tự kiếm tiền để chi trả. Hơn nữa cô còn là một cô bé rất hiếu thuận , nghe nói mỗi tháng đều gửi tiền cho cô nhi viện."

...

Cô nhi viện? Đây là nhược điểm của cô sao?

Hani hai tay ở trong túi quần, xoay người nhìn về phía ngoài cửa sổ, khóe miệng vung lên.

"Trong một tuần, thu mua đất cô nhi viện kia!"

Sau 12 giờ trưa, nắng vàng ươm, trên bầu trời thỉnh thoảng có đám mây trắng trôi qua lững lờ bên trong giảng đường, một giáo sư tuổi trên năm mươi, râu bạc, đang say sưa giảng về đề tài "Hành động nghệ thuật” vị trí cuối cùng trong giảng đường, Hyelin cầm báo, nhàm chán đọc cho qua thời gian

Quay đầu liếc mắt nữ nhân đang ngủ như heo bên cạnh, trong lòng bất đắc dĩ ai thán.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, giáo sư râu bạc nói một tiếng, hết giờ, sinh viên ồn ào tản ra khỏi chỗ.

"Junghwa! Junghwa?" Hyelin đẩy cô, lớn tiếng rống.

"Trẻ nhỏ —— ngày —— yêu —— "

Junghwa chợt từ chỗ ngồi nhảy lên lên.

"Thưa thầy, em đang ... đang suy nghĩ về hành động nghệ thuật!"

Phản ứng của Junghwa, khiến Hyelin dở khóc dở cười.

"Junghwa! Bây giờ đã tan lớp!"

Nghe được câu này, Junghwa mới từ buồn ngủ trong trạng thái thanh tĩnh. Quét mắt một vòng nhìn giảng đường trống rỗng, hai mắt trừng lớn, vô tội nhìn Hyelin, cộc lốc cười.

"Junghwa, tối ngày hôm qua cậu không ngủ à!" Hyelin nhìn vành mắt đen sẫm của Junghwa, lo lắng hỏi.

Junghwa cúi đầu sửa sang lại quyển sách trên bàn, lơ đãng đáp.

"Tối ngày hôm qua phòng trọ của Yujin có việc, cho nên mình liền làm thay. Nói cách khác mình tối ngày hôm qua buôn bán tiền lời những hai ngày!"

Đem quyển sách bỏ vào ba lô, một tay ôm cổ tay Hyelin, ngẩng đầu hướng về phía cô giơ tay chữ V.

"Junghwa! cậu ..."

"Hyelin, Kim đại ca tới!" Junghwa mắt liếc thấy người tới, một đôi mắt trán phóng tia sáng. Giống như là nhìn thấy cứu tinh, hưng phấn mà rống to.

"Lại muốn nói sang chuyện khác sao?"

"Jackson đi Anh quốc tiếp nhận huấn luyện muộn ba tháng, bây giờ còn mười ngày nữa, hắn làm sao trở lại."

"Lại muốn dùng chiêu này lừa gạt mình? Mong cậu tìm chiêu nào đặc biệt chút! mình mới không biết..."

Hyelin trừng mắt liếc Junghwa, làm bộ quay đầu nhìn lại. Lời nói chưa ra khỏi miệng, bỗng nhìn thấy hình ảnh Jackson trước mắt.

Anh mặc bộ trang phục Tây Âu màu đen, cà vạt nới rộng trên cổ áo, bộ dạng phong trần mệt mỏi, hiển nhiên là vừa xuống phi cơ. Tuấn nhan như ngày thường, có chút xấu hổ mỉm cười.

Hướng Junghwa gật đầu, tầm mắt rơi trên người Hyelin.

Junghwa thấy mặt Hyelin ngây ngốc, đem cô đẩy về phía Jackson. Vội vàng chạy xa, quay đầu lại nhìn hai khuôn mặt đều đỏ hồng, cố ý nháy mắt.

"Kim đại ca, bây giờ trịnh trọng đem gửi cho anh : "đồ của tôi!"

Trừng hai mắt.

"Anh có muốn hay không kiểm hàng, xem một chút có phải hay không đầy đủ không sứt mẻ nha?"

Sau đó nhanh chóng chạy ra khỏi giảng đường, nghe xa xa tiếng giận quát lớn .

Junghwa ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, trong lòng bỗng nhiên có chút không vui. Khí trời tốt như vậy, thật là thích hợp nói chuyện yêu đương à!

Cúi đầu nhìn đồng hồ.

"Hỏng bét! Bị muộn rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #coupleexid1