Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 35

Không nhìn thấy bộ dạng đắc ý của Hani, Junghwa tức giận xoay đầu hướng sang chỗ khác. Hani thấy cô như thế, đôi môi nhếch lên khẽ mỉm cười.

"Thế nào? Hiện tại không dám nói tiếp nữa sao? Lưỡi của em bị mèo cắn mất rồi à?"

“... .” Ðây chính xác là đang kích người mà. Chị cho là tôi không biết hay sao. Biến thái chết tiệt, muốn dùng phương pháp này để khích bác cô, khiến cô mở miệng nói chuyện với chị, cùng chị thương lượng hay sao? Sau đó chị lại dùng điều này tạo thành nhược điểm của cô, hoàn thành quỷ kế như mong muốn của chị. Nghĩ cũng đừng nghĩ.

Đừng mơ tưởng nữa. Tâm tình Junghwa càng ngày càng tốt, lúc trước nếu như thế này cô thật sự rất lo lắng bởi vì cô vô tâm mờ ám, đột nhiên tản đi.

Aiz nha! Cô làm thế nào mà nhẹ như vậy. Nửa năm trước cũng không có thịt là mấy, nửa năm sau duờng như lại càng gầy thêm. Nhất định là ngày ngày ăn mì gói, cũng không chịu ăn cơm. Đáng chết! Em cư nhiên không có đem lời nói của tôi bỏ vào tai mà.

Lúc rời đi rõ ràng tôi đã cảnh cáo em, không cho phép ăn mì gói.

"Nói! Em ngày nào cũng ăn mì gói đúng không?" Hani trách cứ hỏi Junghwa.

Đổ mồ hôi mà. Sao trong thời điểm này chị ta lại hỏi cô vấn đề đó chứ? Chợt nhớ đến lúc truớc, đêm hôm đó, ngồi ở trong ngực Hani, cô đã gật đầu đồng ý. Cô cũng đã đáp ứng chị không ăn mì, nhưng mà cũng không có nói thời gian cụ thể nha. Junghwa liếc Hani một cái, không thèm đề ý đến.

"Không nói! Em không nói tôi sẽ hôn em." Hani nói tiếp.

Cái gì chứ? Chị có bệnh à? Hơn nữa bệnh có vẻ không nhẹ. Hơi tí là cậy mạnh. Rốt cục, cô nghiêng đầu sang chỗ khác, từng chữ từng chữ nói.

"Đúng thì sao?"

Đạt được mục đích, Hani ở thời điểm cô vừa dứt lời, cúi đầu hôn lên đôi môi cô. Cánh tay Hani ôm cô thật chặt, chặt đến mức làm cho cô đau một chút. Đường như ý niệm của nửa năm nay toàn bộ đều được trút xuống ở thời điểm này.

Ngô... . Chị đang làm cái gì? Cư nhiên dám hôn cô.

Phảm kháng... Giãy giụa... . Tránh né sự chiếm đoạt của Hani không muốn đắm chìm vào nụ hôn này. Nhưng là hơi thở của Hani quẩn quanh người cô, cảm giác thâm trầm trực tiếp đụng chạm lấy mất lý trí của cô. Chiếc lưỡi linh hoạt, rốt cục sau một khắc, điều tra đến cô, tham lam mà hút lấy sự ngọt ngào của cô, không biết bao nhiều lần. Cô thật sự sẽ không biết? Trong nửa năm nay, ý niệm muốn hôn cô của Hani chính là như thế này thật nồng đậm.

Junghwa bị Hani hôn đến choáng váng, trợn tròn hai mắt.

"Chị."

Hani chợt ngừng lại hành động của mình, hai mắt cũng trợn to nhìn cô. Con nhím nhỏ này, cư nhiên dám cắn mình. Có chút đắc ý trong lòng, lần này xem như là thắng một ván, tuyệt đối sẽ không đề chị hết lần này đến lần khác chiếm thể thượng phong.

Junghwa huớng ánh mắt ngu ngốc của cô, vẫn như cũ giữ vững vẻ trầm mặc.

Hani trong ánh mắt ló ra tia sáng kì dị, bất chợt cười, lồng ngực cũng theo thế mà phập phồng từng hồi.

Ách. Junghwa không hiểu nhìn Hani, cảm thấy người trước mặt thật bí ẩn. Mọi người đều nói phụ nữ giống như vân như vụ không thể nào biết rõ, hiện tại mới thấy điều này đúng, một giây trước là bộ mặt hung thần ác sát, giây tiếp theo đã biến thành bộ dạng khẩn trương.

Cười một lát, Hani cúi đầu quan sát con nhím nhỏ trong ngực. Mặc dù lúc nãy trong đại sảnh đã gặp cô, nhưng là giờ phút này thấy cô kề cạnh mình như thế mới giật mình nhận ra vẻ đẹp động lòng người của cô. Thật sự con nhím nhỏ đã trường thành rồi. Cúi người xuống, cẩn thận đem cô an trí trên ghế lớn, thân thể nhẹ nhàng lắc lư, tùy ý ngồi xổm xuống. Thật giống như trong chuyện cổ tích, tư thế của vương tử hướng công chúa cầu hôn, Hani quỳ một gối xuống trước mặt cô.

"Chị." Junghwa hoảng sợ nhìn xuống, không biết tiếp theo Hani sẽ làm gì mình. Hani đưa tay cầm lấy một bên chân của cô, đem giày cao gót cởi ra, động tác thực êm ái, thật giống một vương tử trong mộng ảo. Chỉ tiếc, đây là giày cao gót không phải giày thủy tinh, mà cô càng không phải là công chúa.

Trên mặt cô xuất hiện dây tư hồng.

"Hani! Chị nghĩ chị làm cái gì? Chị buông chân tôi ra."

Cô kêu lên, căn bản không cho Hani tiếp tục. Nắm lấy một bên chân bị thương, đem tất chân cởi bỏ.

"Ðừng động." Đôi mắt nhíu lại nhìn cô, quát lên.

Ánh mắt nhìn thấy mắt cá chân đang sưng đỏ kia thì trong lòng Hani chợt rút chặt. Sưng to như vậy, lại còn đỏ nữa chứ, cô làm thế nào mà đi được đến đây? Người phụ nữ ngu ngốc này sao lại mang giày cao gót, cũng không cần mà.

"Không cho phép lén trốn đi khi tôi không ở đây." Lời cảnh cáo được Hani tiếp ra.

Junghwa mím mím môi, không nói gì thêm. Trong lòng lại âm thầm nói chính mình.

Cái người biến thái này sao lại biết được cô nghĩ gì trong lòng vậy? Chẳng lẽ trên mặt mình viết chữ sao?

Một lúc sau, Hani ra khỏi phòng rửa tay, trên tay còn mang theo một chiếc khăn long đã thấm nước. Tiến lại chỗ Junghwa ngồi, nhẹ nhàng đem khăn long bao trùm lên mắt cá chân đang sưng tấy kia của cô.

“... ” Junghwa cắn răng, tưởng tượng thấy sự đau đớn xuất hiện.

Trong nháy mắt khăn long cùng da thịt tiếp xúc, cảm giác ấm áp từ mắt cá chân chạy sâu vào trong lòng. Tay của Hani tỉ mỉ mà dịu dàng vuốt ve nơi chân bị thương của cô.

Cẩn thận từng chút một, tựa như là đang đối đãi với người yêu của chính mình. Ý nghĩ đột nhiên xuất hiện khiến Junghwa cả kinh hét to một tiếng, vội vàng rút chân về “A” Cả người cô từ ghế lớn nhảy ra, thậm chí cũng không đề ý đến mang giày, xốc chiếc giày trên đất lên, đem ghế lớn xoay vòng một cái, dùng chân trần chạy khỏi phòng làm việc.

Hani nhìn một chuỗi động tác liên tiếp của cô, lần này cũng không thèm ngăn cản, cho đến khi của phòng làm việc “ phanh” một tiếng đóng lại, mới đưa khăn long trên tay níu chặt lại

"Junghwa, em nghĩ rằng em chạy thoát sao?"

Bắt đầu từ hôm nay trò chơi giữa bọn họ mới thật sự bắt đầu

Ra khỏi phòng làm việc của sếp tổng, ngó nghiêng xem chừng mấy lần, Junghwa vô cùng may mắn phát hiện trong lối đi nhỏ thật sự rất yên tĩnh không hề có bóng người. Nhanh chóng đem giày cao gót trở lại dưới chân, mắt cá đang sưng to khi tiếp xúc với chiếc giày liền truyền đến não một trận đau đớn không thôi. Junghwa có nén đau đớn dưới chân, hướng nhân viên công vụ đang ngày càng đến gần. Vừa bước chân vào phòng làm việc, Junghwa cảm giác được ánh mắt của mọi người đang bắn tới. Cảm giác giống như bị con muỗi chích một cái, tuy là hời hợt không đau nhưng cũng đủ khiến cô cả buồi sáng đứng ngồi không yên.

Buổi sáng xui xẻo hết gặp được "Quỷ" rồi thì vì tránh né chị ta mà cô bị trẹo chân, ngay sau đó lại nhận được đặc thù chăm sóc của chị ta, sau đó chị.... Aaaaa! Thật là làm cho người ta phát điên mà. Mọi thứ đều giống như trong phim truyền hình vậy, quá khoa trương!

Junghwa ngơ ngác ngồi trước bàn làm việc, thẫn thờ nhìn chiếc máy tính phía trước mặt. Không thể từ chức, không thể cầm tờ đánh giá "không đạt", vậy cô không thể làm gì khác ngoài việc nhẫn nại mà tiếp nhận.Cô còn phải "đón tiếp" các loại chèn ép với ghen tị của nhân viên nữ trong công ty nữa.

Junghwa! Chịu đựng! Chịu đựng! Nửa năm thôi, chỉ có 6 tháng thôi! Nhất định sẽ vượt qua được!

Junghwa ngồi gặm nhấm buồn bực ảo não cho đến trưa, đến khi nhân viên trong công ty lục đục đứng dậy đi về phía căntin, Junghwa vẫn ngồi ngồi ngẩn ngơ trên ghế, không nhúc nhích. Cô không phải là không muốn ăn cơm, căn bản là do chân đang đau nên lười di chuyển. Chết mất! Không lẽ lại chết đói ở chỗ này sao? Chết như thế mất mặt quá!

"Tôi mua cho cô hộp cơm nha! Phía trước truyền đến giọng nói êm ái của một cô gái."

Junghwa nghe thế, chợt ngẩng đầu lên, thấy trước mặt là một cô bé con dáng dấp rất đáng yêu. Khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt to tròn đen láy, chiếc mũi tròn tròn xinh xắn, có cả lúm má đồng tiền tròn trịa nữa. Ách. Cô gái trước mặt sao cái gì cũng tròn vậy? Khoác trên mình chiếc áo sơ mi màu lam cùng chiếc quần tây tối màu, mái tóc ngắn sát tai, cô gái này toát ra vẻ tươi tắn và hoạt bát của tuổi trẻ.

A! Junghwa hết sức cảm kích nói.

"Cám ơn cô".

Cô bé con mở trừng hai mắt, thấy Junghwa đưa tay nhận lấy thì cố ý đem hộp cơm trên mày mình rụt lại. Junghwa vẻ mặt lúng túng..... chẳng lẽ cô gái này cũng giống những người khác, cũng ghen tỵ với mình sao? Nhưng khi nhìn thì tuyệt đối không giống thế.

"20k! Đây là tiền cơm! Thêm 5k nữa là phí lao lực và đi lại." Vừa nói vừa đưa tay để trước mặt Junghwa.

"Két". Junghwa sững sờ trong giây lát, nhanh chóng khôi phục lại phản ứng "A... 25k!". Thì ra là tiền cơm. Nhanh tay mở ngăn kéo tủ, Junghwa lấy ví tiền trong túi xách, lại phát hiện mình không có tiền lẻ, trực tiếp lấy ra 50k đồng đặt vào tay cô gái trước mặt.

Cô gái dường như đã sớm chuẩn bị, từ trong túi quần lấy ra 25k đặt ở trên bàn.

"Tiền thừa của cô đây." Đồng thời đặt hộp cơm ở trước mặt Junghwa.

"Không! Không cần đâu! Cám ơn cô mua giúp tôi hộp cơm. " Junghwa thật sự rất cảm kích, không ngờ trong lúc này lại có người chịu giúp mình.

Cô gái cong miệng lên, cố chấp nói.

"Con người tôi làm việc rất rõ ràng."

Junghwa xem thấy vẻ mặt thành thực của cô, không muốn cùng cô gái này tiếp tục cãi cọ liền đem 25k này cất vào trong ví.

"Cô tên là Park Junghwa sao?" Cô bé con tiếp tục hỏi.

"À! Vâng! Tôi tên là Park Junghwa, cô tên gì?

Không biết vì sao, đối với cô gái tròn trịa này, Junghwa cảm thấy cực kỳ thân thiết.

Cô gái nhỏ khẽ cúi người xuống, mái tóc ngắn tùy thời lắc lư theo, cười nói.

"À! Tôi tên là Lee Sejin"

"Lee Sejin.....?" Junghwa ngưỡng mộ nỉ non tên cô.

Quả nhiên tên gọi rất đặc biệt ngay cả con người cũng rất đặc biệt. Cùng người khác rất khác biệt. Junghwa cũng bị khí thế của Lee Sejin lây sang, lo lắng phiền não lúc trước nhanh chóng biến mất, khuôn mặt tươi cười theo thế là lộ ra. Hai người nhìn đối phương, thở ra một tiếng, ăn ý cùng nhau cười ra một tiếng.

Ở tại phòng làm việc bé nhỏ này, hai cô gái bình thường như nhau, nhờ một phần cơm hộp từ đó xác định cở sở giao tình. Quan hệ giữa người với người tồn tại thật kì diệu, có vài người, chỉ cần nhìn một cái, chúng ta có thể xác định họ là người chính mình muốn gặp. Mà đổi thành một số người bên ngoài, cũng chỉ nhìn một cái liền biết cả đời mình sẽ chán ghét. Nói ví dụ như người nào đó.

Sau khi biết Lee Sejin, buồi chiều hôm đó trôi nhanh trong khoái trá, mặc dù thỉnh thoàng cũng phải đón tiếp vài ánh mắt lạnh băng quét đến nhưng cuối cùng Junghwa cũng không phải chiến đấu một mình.

4h 30' đến giờ tan ca. Đợi cho mọi người xung quanh đi hết, lúc này Junghwa mới từ chỗ ngồi từ từ đứng lên.

"Còn đau quá!" Junghwa nhíu chặt lông mày, cẩn thận từng chút một hoạt động chân. Một lát còn phải đi một đoạn mới đến được trạm xe buýt. ngồi xe thì phải 20 phút mới đi từ đây đến trạm xe, còn phải đi về căn phòng nhỏ của mình nữa. Trời ơi! Không biết thang máy có bị hư không đây? Không thề nào! Còn phải bò đến lầu cuối sao? Tình hình hôm nay như thế này, cô làm sao mà di lên đây? Không lẽ phải bò lên hay sao?

"Junghwa!"

Sau lưng vang lên giọng nữ thanh thúy. Lee Sejin đi đến trước mặt, liếc nhìn mắt cá đang sưng đỏ lên, hiểu biết gật gật đầu. Chính mình có xe máy, Lee Sejin tự nhiên nói.

"Đi thôi! Hôm nay tôi đưa cô về"

"Két!"

Junghwa sững sờ tại chỗ. Chuyện lớn đây, cô chính là chưa ngồi xe máy lần nào. Càng không dám nói với Lee Sejin mình dị ứng với xe máy. Chính xác hơn là cô sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #coupleexid1