Chương 29
Suốt cả một tháng nghỉ đông cứ như vậy trôi qua.
Phong cảnh nông trường rất đẹp, không khí cũng mát mẻ hơn ở Seoul. Vào buổi sáng phải đi nhìn mấy con bê. Nó rúc vào con bò mẹ bên cạnh, cọ cọ làm nũng.
Có thể nằm ở trong đống rơm, nhìn bầu trời xanh là một hạnh phúc.
Trong lòng buồn bực, nghịch nghịch điện thoại, không cẩn thận rơi vào trong nước.
Quả nhiên có phúc phải có họa
Tiền làm ở nông trường lại phải mua điện thoại. Cứ coi như là không có tiền đi.
Lấy được số điện thoại mới, dựa vào trí nhớ, bấm số gọi cho anh Minho.
Không nghĩ tới, thật đúng là phải đả thông!
Thế nhưng ở đầu bên kia điện thoại, anh lại cười với cô.
"Em đó! Chính là không để cho người tĩnh tâm! ở bên ngoài chú ý an toàn một chút, biết không? Còn nhất định phải ăn cơm thật ngon!"
Ân Ần dạ! Điểm này không cần anh nói, cô đều sẽ ăn cơm tốt!
"Junghwa! Sau khi trở về, anh có chuyện muốn nói vói em!" Minho ở bên đầu điện thoại kia, trầm tư nửa ngày nói.
Junghwa cầm điện thoai di động, trong lòng đột nhiên có một chút buồn bực. Loáng thoáng có thể cảm giác được anh muốn nói gì có chút kích động, nhưng vẫn còn có chút cô đơn.
Người là một loại loài động vật kỳ quái, bỏi vì ngay cả mình cũng không biết mình đang nghĩ gì.
Cho nên mới nói là kì quái!
Sau khi trở lại Seoul, Minho ở dưới lầu đợi cô.
Xe mới vừa quẹo cua, xa xa đã nhìn thấy anh mặc áo lông, ở đó có chút gió lạnh thổi xào xạc vào bên trong. Giống như là một chiếc đèn đường, vì cô mà chiếu sáng đường về nhà.
"Junghwa!" Hyelin nghiêng đầu, hướng cô nháy mắt một phen.
Mới cách có một tháng, lần này Junghwa đỏ mắt.
Xe châm rãi dừng hẳn, Junghwa nói.
"Cám ơn anh." Sau đó mở cửa, xuống xe đi.
Minho đi tới bên người Junghwa, xấu hổ cười, thuận tay cầm lấy phụ cô bao lớn bao nhỏ. Hướng trong xe con, còn hai người đang mỉm cười, gật gù.
Hyelin còn muốn mở miệng nói thì một bên Jackson liền mở miệng trước.
"Junghwa! Nghỉ ngơi thật tốt! Chúng tôi đi trước!"
"Được!" Junghwa hướng bọn họ phất phất tay.
Xe phóng nhanh đi, để lại một làn khói. Junghwa lúc này mói xoay người, cười nói.
"Anh Minho, cám ơn anh!"
"Cám ơn cái gì? Mau lên đi! Nhưng mà hôm nay thang máy lại hư!" Minho vừa thốt lên xong, đã nhìn thấy Junghwa cúi xuống đầu, không nhịn được nhàn nhạt cười.
Cao ốc trong hành lang, hai người một trước một sau. Thở hồng hộc bò lên lầu cuối, Junghwa than thở.
"Em muốn chết, em muốn chết"
Nhận lấy bao lớn bao nhỏ trong tay Minho, lấy ra chìa khóa mở cửa.
"Junghwa!"
Junghwa quay đầu, nhìn về Minho
"Có chuyện gì? Anh Minho!"
Nhìn Junghwa thật lâu, nhưng chỉ là từ tốn nói câu.
"Không có gì, nghỉ ngơi thật tốt đi! Nhất định là em mệt muốn chết rồi!"
"Được!" Cười một cái, xoay người, từ từ đóng cửa lại.
Mặt của Minho biến mất ở trước mắt, Junghwa dựa lưng vào cửa, thở dài một cái.
Mùa đông khá dài, lại còn phải đi học. Nửa học kì sau của đai học năm ba khá cấp bách. Năm bốn sẽ đi thực tập. rốt cuộc cũng chờ được đến ngày này.
Cả ngày vội vàng làm bài tập, lại vội vàng đi làm.
Hyelin cùng Jackson vẫn như cũ, năm ngày ba bữa cãi nhau, rồi lại cùng làm lành. Trở mặt so vói lật sách còn nhanh hơn.
Anh Minho đối vói cô càng ngày càng quan tâm, trong lòng cảm động. Nhưng ngay lập tức cô lại có loại cảm giác gì đó, cũng không biết là thế nào. Vừa nghĩ tới anh Minho có lẽ sẽ thổ lộ với cô, cả người liền phiền não dị thường.
Cô Đã không còn thuần khiết nữa rồi
Áaaaa! Junghwa! Cả người đều bị hủy diệt trên tay người biến thái chết tiệt đó! Thật là đáng chết!
Vừa qua nghỉ hè, cả người cũng đen hẳn đi. Cầm lý lịch sơ lược, bắt đầu điền bảng. Ân Ân ... Junghwa.... cuộc sống hạnh phúc sắp mở ra.
Cao ốc Ahn thị.
Solji bận rộn hơn nửa năm, trong lòng oán trách: Hani! Chết tiệt này! Cư nhiên đi Anh quốc nửa năm! Ahn gia gia bệnh không phải sớm khỏi rồi sao? Thế nào vẫn chưa trở lại!
Hơn phân nửa lí do là vì bị Ahn mẹ giữ lại, còn lại là vì cô Thiên kim đại tiều thư quấn lấy.
Phụ nữ nhà đó, bám người kinh khủng.
"Reng reng" Điện thoại
Solji nhận điên thoại, có chút nhức đầu.
"Alo?
"Hôm nay đặt vé máy bay, sáng sớm ngày mai tôi liền trở lại Seoul! Mười hai giờ sau gặp nhau!" Hani thanh âm trầm ấm, hài hòa truyền đến.
"Còn nữa..., giúp tôi tra rõ Junghwa gần đây làm những gì!"
"..." Một chuỗi dài âm thanh.
Hả? Cứ như vậy cúp máy? Tôi còn chưa kịp nói lên nửa câu ! Hani! Cậu cái người chết tiệt này! Thế nào luôn coi mình là mạng lưới tình báo?
Cực kì oán giận, khóe môi cũng khẽ nâng lên, Solji ngẩng đầu ngó ra ngoài cửa sổ, rực rỡ một mảnh.
Người nên về rốt cuộc cũng trở về vẫn tiếp tục đùa giỡn sao? Hay đây không đơn thuần là trình diễn nữa.
Luân Đôn, Anh Quốc bay đi Seoul, Hàn Quốc.
Tại khoang hạng nhất.
Nữ tiếp viên hàng không cao gầy động lòng người, khẽ cúi xuống, nụ cười sáng lạng.
"Anh tiểu thư, chị cần uống gì?"
"Không cần." Hani tâm tình uất ức đã để lại ở Anh quốc, dịu dàng cười một tiếng.
Nữ tiếp viên hàng không choáng váng khi cô tươi cười, càng thêm nhiệt tình nói.
"Tốt! Nếu như chị cần bất kỳ cái gì, xin tùy ý phân phó!"
Hani không nói gì thêm, gật đầu một cái.
Quay đầu, nhìn bên ngoài của sổ.
Đã nửa năm, nếu giờ tôi xuất hiện trước mặt em! Em sẽ có biểu hiện gì! Park Junghwa!
Nghĩ đi nghĩ lại cũng không khỏi lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Từ từ nhắm mắt lại, nụ cười của Junghwa, rõ ràng xuất hiện ở trong trí nhớ. Còn có nụ hôn của cô, mùi của cô, hương tóc của cô
Cứ như vậy, nhớ lại.
Sân bay quốc tế Seoul.
Solji một thân một mình, sớm chờ ở lối ra. Ánh mắt nhìn người đi tới nháy mắt, nở nụ cười.
Thân thể vốn dựa vào lan can, vội đứng thẳng lên.
Hướng Hani đi tới, đợi Hani đến gần bên cạnh mình, dừng lại bước, giơ tay lên, tự đắc nện lên vai của Hani một cái, trên mặt vui vẻ cũng rất rõ ràng.
Hani không câu chấp, miễn cưỡng nhìn Solji cười.
“Cậu cư nhiên đi hơn nửa năm. Để cái cục diện rối rắm, giao cho tôi dọn dẹp!” Solji có chút nhức đầu hồi tưởng.
Hani lại coi như không có chuyện gì, liếc nhìn Solji một cái.
“Để cho cậu có thể trải nghiệm, nếu sau này tôi chơi trò mất tích, có thể giao lại Ahn Thị cho cậu.”
“Đừng! Cậu đừng nha! Loại này ‘mất tích’ tôi không chơi nổi!" Solji giả bộ hoảng sợ.
Có trời mới biết, cái thời điểm cô nhận lấy, Ahn thị loạn cỡ nào. Ước chừng hai tháng mới thuận tay. Cái loại “năng thủ sơn dụ” cô không dám nhận thêm.
Hai người thoải mái cười một tiếng, nửa năm không thấy, làm cho họ cảm thấy hoài niệm.
Vừa nói chuyện, vừa hướng lối ra đi tới.
Người lui tới đại sảnh bởi vì nhìn thấy hai người họ mà sôi trào.
Hai người đều cao, khi giơ tay nhấc chân đều hiện rõ khí thế Vương giả phong phạm.
Solji dù mặt có chút trẻ con, nhưng toàn thân phối hợp linh hoạt, không thể không thừa nhận là rất soái, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía trước làm cho người ta có cảm giác thân thiết.
Mọi người tiếp tục dời mắt tới bóng dáng còn lại, nhất thời có cảm giác khó thở. Hai đạo mày kiếm, anh khí bức người, mà hai ánh mắt sắc bén. Giống như nếu bị nhìn một cái, cả người run rẩy khác thường.
Môi hai mảnh trên dưới thật mỏng, nhật định hoa tâm lãnh tình. Trong đại sảnh, hơn phân nửa trầm mê nhìn họ, dừng bước lại quên mất đi về phía trước. Mà cả đàn ông cũng bị khí phách của họ bị lấn áp, cũng dừng bước.
Khi gương mặt cười như không cười của Hani tà tà liếc qua người khác, nghe được người phụ nữ có tiếng hít thở, đàn ông có tức giận nhưng không dám nói, chỉ hừ lạnh một tiếng.
"Mị lực của cậu thật sự không có cách nào ngăn cản." Solji nhỏ giọng giễu cợt.
Hani không có lên tiếng, trong lòng chỉ có một ý niệm, giống như nửa năm trước đây vậy. "Junghwa! Park Junghwa."
Đi ra khỏi sân bay. Khí trời sáng sủa hẳn lên.
Xe Benz màu đen dừng sát phía đỗ xe ngầm của sân bay, Solji lấy chìa khóa xe, ném cho Hani. Chìa khóa xe tạo một vòng cung trong không trung, bất chợt bị một bàn tay bắt lấy.
Hani đè xuống nút bấm. “Cạch cạch…” Hai tiếng , cửa xe mở ra. Khom người ngồi vào bên trong xe, cầm tay lái, đột nhiên cảm thấy một trận thoải mái.
Solji cũng mở cửa xe, chui vào bên trong xe. Nghiêng đầu ngắm nhìn Hani.
"Thế nào? Trở lại Seoul có phải hay không có cảm giác cả người cũng được giải phóng?"
Dù sao, ở Anh quốc có hai người phụ nữ kia, xác định là bám người kinh khủng. Người bình thường thật sự không dám cung duy, mình thật là bội phục Hani có thế ngây ngô một thời gian dài như vậy.
"Việc tôi bảo cậu điều tra sao rồi?” Âm thanh trầm ổn, không một tia quanh co.
Hả? Trở lại liền hỏi cái này? Vội vã như vậy mà nghỉ phải biết?
Solji nhíu mày.
"Thế nào? Đối với tiểu cô nhi vẫn là không bỏ được?"
Hani hé miệng mà cười cười.
“Không phải buông."
"Vậy là cái gì?" Solji càng thêm tò mò hỏi.
Nếu như không phải là không bỏ được, cái này sao gấp gáp làm cái gì? Người còn chưa tới Seoul, còn ở Anh Quốc, nhưng là vừa thông qua điện thoại quốc tế lại nói trước là muốn tới đòi mạng!
Hani nhàn nhạt cười một tiếng, nhưng là trong ánh mắt lại tiết lộ một ít tia xảo trá.
"Vấn đề vẫn chưa giải quyết xong."
Khế ước một tháng, bọn họ mới hoàn thành được một phần tư. Còn dư lại ba phần, cô muốn đòi lại.
Cao Ốc Ahn Thị.
Khi Hani cùng Solji hai người xuất hiện ở cao ốc, bên trong đại sảnh, không nhiều nhân viên lập tức cung kính đứng lại tại chỗ, tiếng gọi ầm ĩ liên tiếp vang lên.
"Ahn Tổng.
"Ahn Tổng……"
Giống như nửa năm trước, vẫn là nụ cười ngạo mạn, một mực bước vào thang máy chuyên dụng. Theo thang máy đi lên, chặn tất cả ánh nhìn.
"Người kia chính là tổng giám đốc sao, rất đẹp à!”
Nhìn chăm chú vào họ là các tiểu muội mới tới, không nhịn được nhỏ giọng nói thầm.
Một nữ nhân viên khác, hiển nhiên là nhân viên kì cựu, liếc mắt khinh thường nhìn các tiểu muội.
“Thế nào? Bị Ahn tổng làm cho động lòng rồi sao? Tốt lắm! Đừng nằm mơ nữa!”
Ban tiểu muội không phục.
"Dẫu quyết tâm thì không gì là không thể! Nói không chừng Ahn tổng lại yêu thích chúng tôi đấy!’"
"Vậy thì phải đi phẫu thuật thẩm mĩ trước rồi hãy nói!"
Nữ nhân viên miệng lưỡi như dao, không chút lưu tình.
Nói xong, quay ngoắt người đi.
Tại lầu cuối của phòng làm việc
Đồng hồ tinh xảo để bàn, cây kim chỉ đưa tới đưa lui, phổi hợp với tiếng người báo cáo, trầm trầm vang lên.
"Vào tháng một, cô cùng bằng hữu Hyelin, còn có bạn trai của Hyelin là Jackson cùng đi nông trường du lịch. Qua một tháng mới về Seoul."
"Sau nửa năm, mọi ngày đều bình thường, đi học đi làm, cuộc sóng của cô quá khô khan rồi!"
"Gần đây cô bắt đầu đi tìm việc làm, đại học sắp tốt nghiệp, không sai biệt lắm, chỉ là tới kỳ thực tập rồi."
"Vẫn là ở cái khu nhà trọ đó, không đổi."
…………………
Cuối cùng, hứng thú nói:
"Chỉ là, cô gần đây cùng với người đàn ông tên Minho rất gần gũi à!”
Hani ở trong ký ức tìm kiếm người đàn ông này, dường như có chút quen tai.
Chợt ngẩng đầu lên, trong ánh mắt để lộ ra một chút ác độc.
Cái người đàn ông ngu ngơ đó? Đối tượng Junghwa thầm mến? Cái con nhím nhỏ này, cư nhiên đám cùng người đàn ông khác trong lúc cô không có ở đây!
Tội không thể tha.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro