Chương 28
Ngày 25 tháng 12.
Toàn bộ Seoul chìm ngập trong bầu không khí nhộn nhịp của lễ Giáng Sinh, các cửa hàng đều trang hoàng lộng lẫy, cây thông Noel, đèn màu nhấp nháy. Trên đường, cứ cách môt đoan lại có hai ông già Noel mặc trang phục Giáng Sinh đỏ thẫm, trên tay cầm một bao lớn cũng màu đỏ thẫm. Trong bao có rat nhiều hộp quà nhỏ, phân phát cho các những đứa trẻ đi ngang qua. Nụ cười của chúng thật ngây thơ, thật trong sáng.
"A! Bóng bay của con! Ồ ô... Bóng bay đừng bay! Mommy! Bóng bay!"
Một cậu bé tầm năm sáu tuổi, sốt ruột nhảy lên, muốn vói quả bóng bay càng ngày càng bay lên cao. Đột nhiên có người vươn tay, chụp được dây quả bóng bay môt cách dễ dàng
"Cái này là của em phải không, nhóc?"
Jungnwa đứng trước mặt cậu bé, hơi cúi người, cười hỏi. Cậu bé thấy người lạ, đôi tay bé xỉnh liền ôm chân mẹ, có vẻ sợ hãi, do dự không dám bước lên. Mẹ cậu bé xoa đầu cậu trấn an.
"Con yêu, mau cám ơn chị đi! Dũng cảm lên, và phải lễ phép nữa nha!"
"Oh, Mommy, con... con biết rồi ạ."
Hai mắt cậu bé mở to, nhìn mẹ mình. Rốt Cục cậu đi về phía Junghwa, có chút sợ, nhưng rất dõng dạc nói rằng:
"Chị, quả bóng bay này là của em!"
Junghwa ngồi xuống trước mặt cậu, đưa quả bóng bay ra.
"Chị biết nó là của em, nhớ là cầm chắc sợi dây này nhé, nếu không nó sẽ lại bay đi nha! Biết không?"
"Cám ơn chị."
Cậu bé nghe thấy Junghwa nói vậy, liền nhoẻn miệng cười mừng rỡ, nhận lấy quả bóng bay từ trong tay Junghwa. Người mẹ gật đầu mỉm cười với Junghwa, dắt tay con mình, tiếp tục bước đi. Đi vài bước, cậu bé bỗng nhiên quay đầu, hướng về phía Junghwa vẫy vẫy. Junghwa nhìn hành động đáng yêu của cậu, cũng vươn tay vẫy cậu, trông như một chú lucky cat mang lại may mắn cho người sử hữu nó. Con mèo làm bằng sứ, màu trang hoặc đen, có 1 chân trước giơ lên, như một cái tay đang vẫy.
Nhìn bóng hai mẹ con đi xa, bị bao phủ bởi biển người, Junghwa mới cô đơn xoay người. Giữa ngã tư người ngược kẻ xuôi, trên mặt ai ai cũng mang nét vui tươi ngày lễ, nổi lên bóng dáng một cô gái, áo len mỏng, quần jean, một mình đi giữa đám đông...
Junghwa cúi đầu thả bước vu vơ. Lễ giáng" sinh hôm nay, Hyelin cùng với Jackson của cậu ấy hẳn là đang tận hưởng thế giới của hai người. 5 giờ chiều mới bắt đầu công viêc tại cửa hàng, tính ra vẫn còn đến 4 tiếng đồng hồ, không biết đi đâu đây? Phiền não!!! Thật sự quá phiền não!! Cô phát hiện, bản thân thực sự không có chỗ nào đê đi. Quay đầu lại nhìn qua tủ kính của cửa hàng, đó là một ảnh viện áo cưới nổi tiếng của Seoul. Trong tủ kính, ma nơ canh đang mặc một bộ áo cưới thật lộng lẫy. Có ai biết rằng nguyện vọng lớn nhất của cô thật ra chỉ là...
"Mẹ, xem này, bộ váy này thật đẹp nha!"
"Junghwa thích bộ váy này?"
"Không phải nha, con không thích bộ váy này!"
"Junghwa còn khen nó đẹp nha?"
"Thím hàng xóm nhà ta nói, mặc bộ váy này có thể biến thành mẹ nha con cũng muốn giống mẹ!"
"Mẹ."
Hai tay ôm mặt, không muốn nhớ lại thêm nữa. Thỉnh thoảng nhũng hồi ức ngày xưa tràn về lại làm cô không khống chế được.
"Junghwa."
Phía trước truyền đến giong nam thở hổn hển. Junghwa ngẩng đầu sững sờ, thấy trước măt cô là Minho. Có lẽ vì chạy bộ, hai má anh hồng lên, thậm chí hơi thở cũng gấp gáp, ánh mắt cũng có chút vội vàng.
"A! Anh Minho..."
Minho cúi đầu nhìn thấy sắc mặt
Junghwa không ổn, thận trọng hỏi.
"Junghwa, sao vậy? Không vui ư?"
"A! Không có! Anh Minho sao lại hỏi như vậy?"
Junghwa voji lắc đầu, chớp mắt, vẻ chua xót nơi khóe mắt lúc nãy hoàn toàn biến mất. Minho nhìn cô, không hỏi thêm nữa. Sao lại hỏi như vậy? Chỉ cần là người đều nhìn ra! Biểu hiện trên mặt cô là vẻ cô đơn tịch mịch làm người ta không đành lòng. Junghwa phát hiện anh im lặng không nói, ho nhẹ một tiếng, cười hỏi.
"Anh Minho, tại sao anh lại ở đây?"
Thật là trùng hợp quá đi...
Minho chỉ cho cô một chiếc xe đỗ trong khu gửi xe cách đó không xa.
"Đúng dịp công ty cử anh đến có chút việc, bây giờ mọi việc đã hoàn thành, anh đang nghĩ chiều nay nên làm gì đây?"
"A! Anh buổi chiều không phải đi làm sao?"
Junghwa nghi ngờ hỏi anh. Minho gật đầu.
"Đúng vậy! Đãi ngộ ở công ty anh cũng không tệ lắm, cho anh nghỉ nửa ngày nay!"
"Tốt quá! chắc chắn là vì anh Minho có bản lĩnh!"
Junghwa chọc ghẹo, vẻ mặt sùng bái nhìn Minho. Vội kêu, cô lại xấu hổ không dám nhìn.
"Vậy...anh Minho...Lần trước anh mời em đi xem phim...Ngày hôm nay em mời nha."
"Hả? Được! Vây ngày hôm nay nhường cho em làm nhà tài trự nhé! Mời anh đi xem phim..."
Minho hiếm khi nghịch ngợm như thế, cười cười, giống như một cậu trai mới lớn vậy. Hai người sánh vai bước đi trên con đường đông đúc, những con người cô đơn, cuối cùng cũng vượt qua được cảm giác lẻ loi, tịch mịch trước đó.
Mở cửa, khởi động xe. Minho nghiêng người, thắt dây an toàn cho cô.
"Nhớ đấy, khi lên xe nhất định phải chú ý an toàn cho bản thân! Em đã biết chưa?"
"Biết rồi! Anh thật là...em cũng không phải con nít..!"
Junghwa đỏ mặt, lè lưỡi. Điên thoại trong túi quan Minho rung lên không ngừng. Anh chần chừ hồi lâu, nhưng không bắt máy.
"Anh Minho? Sao vây?"
"A! Junghwa muốn xem phim ở đâu nào?"
Minho quay lại, mỉm cười hỏi Junghwa. Junghwa không nghĩ ngợi liền đáp.
"Quay về tòa nhà chỗ chúng ta ở, chính là rạp chiếu phim mà chúng ta đến xem phim lần trước đó anh!"
"Ừ, được rồi, vậy chúng ta xuất phát thôi!"
Liếc nhìn Junghwa ngồi bên cạnh, anh thầm nhủ.
"Xin hãy cho tôi nói dối trước mặt Junghwa!"
-------
Gia nhân trong biệt thự Ahn gia vừa được một trận náo loạn, kèm theo đó là tiếng giận dữ cùng âm thanh kiêu căng của một người phụ nữ. Giống như một bản hòa tấu, rất ăn ý vang lên.
"Hyojin, em buông chị ra, có nghe hay không? Nếu không chị thật sự phải động thủ rồi !" Hani không thể nhịn được nữa gầm thét, đưa tay phải kéo "Gấu Koala" đang dính trên người.
Hyojin không có khả năng gì, nhưng bám dính lấy người khác thì là hạng nhất.
"Không muốn, em vừa buông tay, chị lại muốn đi rồi! Lại muốn đi Seoul, cái nơi xa xôi như vậy!"
"Em không muốn chị đi! Chị nhất định phải đi sao?" Hyojin la hét, giống như một người bị bỏ rơi vậy.
Hani không bị những lời nói của cô kích động, trước sau như một rất lãnh khốc, kiên định nói.
"Lễ Giáng sinh cũng qua rồi, chị cần phải trở về. Đừng quấn lấy chị!"
Mặc dù cùng nhau lớn lên, nhưng mà đối với cái danh nghĩa " em gái" này thực sự không tránh kịp.
Thiên kim đại tiểu thư của tập đoàn Le, Le tổng chỉ có một ái nữ.
Rõ ràng đã hai mươi tuổi nhưng lại giống như bé con tám tuổi. Cứ như vậy dính lấy cô, thật không chịu nổi!
Hyojin đã hai mươi tuổi nhưng vẫn sống trong sự yêu thương.
Junghwa hai mươi hai tuổi nhưng đã sáu năm sống một mình.
Cách nhau hai tuổi, nhưng cũng chỉ là chênh lệch về số tuổi mà thôi.
"Không muốn! Không muốn! Em không muốn!" Hyojin cự tuyệt, nhất quyết không thả Hani.
Hani cau mày nhìn cái đầu nhỏ.
"Em cũng hai mươi tuổi rồi. Chỉ so với những người hai mươi tuổi, cái gì cũng tự mình làm! Em có hay không đã thành thục!"
"Hả? Người khác? Người khác là ai?" Hyojin dựng lên lỗ tai, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Hani.
Hani bị câu hỏi của Hyojin làm cho giật mình, một giây kế tiếp lại lạnh lùng nói.
"Em cần gì biết người khác là ai! Nhanh nhảy xuống! Em thật phiền toái!"
Nhưng vào lúc này, quản gia nhận được một cuộc điện thoại, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch.
Từ ngoài sảnh chạy một mạch tới đại sảnh, vội vàng thông báo với Hani.
"Tiểu thư! Tiểu thư! Không xong!"
Hani cho là bà mẹ giảo hoạt vừa nghĩ ra được quỷ kế, không thèm quan tâm, đi về phái cửa chính.
"Tiểu thư! Bệnh tim của Lão gia tái phát! Đang ở trong bệnh viện!" Quản gia chạy tới bên cạnh Hani, kêu lên.
Hani chợt dừng bước, quay đầu nhìn về phía quản gia, ánh mắt nghi ngờ dừng trên mặt ông, không phát hiện ra bất kì chút sơ hở nào.
Lão gia nóng tính kia! Không phải giả bộ bệnh chứ?
Ngày hôm qua còn lấy roi, lệnh cho cô phải cùng Tập đoàn Le thị nghiên cứu một số vấn đề.
Hôm nay lúc Hani muốn đi, lại đột nhiên phát bệnh! Không phải rất đúng lúc sao? Không phải đang rất khỏe mạnh sao?
Ahn mẹ vội vả từ trên lầu chạy vội xuống, mặt ngưng trọng.
"Hani, Hyojin, ông nội phát bệnh tim! Ở trong bệnh viện! Chúng ta nhanh lên một chút đi!"
Hani nghe thế, không chần chờ, nghiêng đầu về phía quản gi nói.
"Chuẩn bị xe!"
-------
Seoul Hàn Quốc
Một tháng mới mở ra, kì nghỉ đông bắt đầu.
Junghwa đi ra khỏi ngân hàng, coi lại trong thẻ còn có bao nhiêu tiền.
"Hừm........Chỗ tiền này là gửi cho cô nhi viện.......chỗ này là đóng tiền điện nước.....trừ những khoản khác........vừa đúng tiền học phí."
Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc có thể yên tâm.
Mỗi kì nghỉ đông đều không cần vội vàng đi làm, được nghỉ một tháng nên có thể buông lỏng! Không cần liều mạng làm năm sáu công việc.
Điện thoại trong túi vang lên, Junghwa vội vàng lấy điện thoại di động ra, đè xuống phím kết nối.
"Này, Hyelin."
Bên đầu điện thoại kia, Hyelin giọng điệu hưng phấn.
"Junghwa! Cậu còn nhớ hay không trước kia chúng ta nói muốn đến nông trường du lịch."
Junghwa cười đáng yêu nói.
"Thế nào lại không nhớ! Có lần đã nhắc tới rồi!"
Đáng tiếc, vẫn là không thực hiện được.
"Hiện tại có cơ hội rồi, tớ nói này, công ty Jackson mới khai phá một địa điểm du lịch, lại đúng lúc là nông trường! Như thế nào! Chúng ta đi chứ!" Hyelin dụ dỗ nói.
Junghwa do dự một lát.
"Nhưng mà . . . . Hyelin. . . . . . Tớ còn muốn . ."
"Đi làm" hai chữ còn chưa kịp mở miệng, liền bị Hyelin cắt đứt.
"Junghwa! Khó khắn lắm mới được đi du lịch! Đi đi! Hơn nữa toàn bộ hành trình đều có người lo, miễn phí à!"
"... ......."
"Jackson nói rồi,ở đó mình có thể giúp họ, coi như là đi làm, sẽ có tiền lương! Như thế nào? Đi đi!"
Junghwa cầm điện thoại di động, trong lòng cảm động, nghẹn ngào một lát, sảng lãng nói.
"Được rồi! Tớ đi! Chỉ là các người đừng ở trước mặt tôi biểu lộ tình cảm!"
... ....
Ngày thứ hai.
Junghwa mặc trang phục đơn giản, đeo ba lô đi ra khỏi tòa nhà. Tầm mắt hướng về phái cao ốc phía trước, thấy hai người đang ở trong ô tô thì lộ ra nụ cười lóng lánh.
Chạy chậm tới xe, người ngồi phía trước đã sớm mở cửa xe.
Thân thể khom xuống, chui vào bên trong xe.
"Hắc hắc, anh Jackson, đã một tháng, em muốn mặt dày làm kỳ đà cản mũi!"
Jackson xấu hổ cười, không nói thêm gì.
Hyelin liếc cô một cái, trên mặt có chút ngượng ngùng.
"Junghwa! Đừng nói lung tung nữa, lát lái xe được nửa đường, cẩn thận tớ ném cậu xuống!"
Giơ hai tay đầu hàng, Junghwa thức thời ngậm miệng.
Xe bắt đầu khởi động, khẽ lắc lư.
Junghwa dựa vào xe , nghiêng đầu nhìn bên ngoài xe là bầu trời bao la.
Xanh thăm thẳm một mảnh, chợt xuất hiện một chiếc máy bay, nó bay qua đám mây, phần đuôi lôi ra một đoạn sương trắng.
Anh quốc, có xa lắm không ? Lượn quanh hơn nửa Địa Cầu sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro