Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25

Solji nheo mắt, ý vị thâm trường tràn đầy nghi ngờ nhìn Hani.

"Cậu hình như dạo nào càng ngày càng nhàn nhỉ?"

Hani khoanh tay trước ngực, nói đoạn, trong đầu lại hiện lên mấy trụ sở công ty tại nước ngoài.

Nên điều cậu ta đến chỗ nào thì tốt nhỉ? Ý, Mỹ, Pháp, hay.. Nam Phi?

Ách...Tới một địa phương càng hẻo lánh càng tốt! Hiện tại, hai người làm trao đổi đi!

Ánh mắt Hani càng ngày càng trở nên thâm thúy, đầy toan tính, nhìn Solji cười nham hiểm. Bỗng nhiên, Solji thấy lạnh hết cả sống lưng. Vội vã giơ hai tay đầu hàng, lắp bắp:

"Được...Được rồi! Tôi từ nay không bao giờ nói nữa! Chỉ cần là chuyện liên quan đến Junghwa, tôi sẽ không bao giờ nhắc đến nữa! Như vậy...được rồi đi????"

Còn như vậy nữa, e rằng tổng tài lãnh huyết tổng giám đốc này của cô sẽ ngay lập tức điều cô đến một cái địa phương chó ăn đá gà ăn sỏi nào đó mất!

Đây là cô tự tìm mà! Kêu trời, trời chẳng thấu, gọi đất, đất chẳng thưa a!!!!!!!

Hani bây giờ mới thu lại điệu cười thâm hiểm lúc nãy, khôi phục lại khuôn mặt tươi cười thường trực. Cầm lấy ly cafe nhấp một ngụm. Cafe đen có hơi đắng, nhưng lúc này lại đỡ hơn một chút.

"Hani, tôi có thể lại hỏi cậu một vấn đề không?" Solji mở miệng hỏi.

" Hử?" Hani vẫn cúi đầu, tay cầm muỗng khuấy ly cafe trong tay.

Solji làm ra dáng không sợ chết nói.

"Cậu đối với Junghwa chỉ đơn giản như vậy sao? Không có một chút ý tứ gì khác ư?"

Thế mà theo cô thấy, Junghwa này đối với Hani mà nói, có rất nhiều ngoại lệ nha! Hầu như tất cả nguyên tắc trước đây của Hani, đều bị tiểu nữ nhân kia phá bỏ hết!

Hơn nữa phản ứng của Hani cho cô cảm giác rất lạ, rằng người này đã dần dần rơi vào lưới tình rồi cũng nên! Chẳng lẽ là ảo giác?

Hani sa sầm mặt, cũng bởi vì Solji lại lần thứ hai nhắc tới Junghwa.

Nhưng vấn đề là, ngay cả bản thân cô dường như cũng không rõ lắm trong lòng cô đang nghĩ gì! Hẳn là chỉ như thế này mà thôi! Không sai! Junghwa chỉ là vật thay thế mà thôi!

"Tôi vẫn giữ nguyên câu nói cũ!" Hani ngay lập tức khôi phục lại như cũ điệu cười lãng tử, mặt không đổi sắc.

Solji buông ly cafe trong tay, không tán thành mà nói rằng.

"Chỉ sợ cậu bây giờ nói thế này, thế nhưng không biết lúc nào lại thay đổi đâu?"

"Haha..Sao có thể như thế được?" Hani tự tin nói. Tay cầm chiếc muỗng vẫn nhẹ nhàng khuấy ly cafe, tiếng kim loại chạm vào đáy cốc" leng keng", chạm cả vào trong lòng cô lúc này như mặt hồ dậy sóng.

------

Nhà ăn sinh viên trong khuôn viên Đại học.

Đã qua bữa trưa, thời điểm bận rộn nhất, trong nhà ăn bây giờ chỉ còn ngồi lác đác vài người. Khung cảnh ẩm ĩ trước đó đã biến mất, bây giờ trở nên thật yên tĩnh.

Trong góc nhà ăn, phía cái bàn cạnh cửa sổ, Junghwa vô cùng ảo não cúi đầu.

"Làm sao bây giở? Tớ nên làm cái gì bây giờ? Tớ muốn chết! Tớ muốn nhảy lầu! Tớ không muốn sống nữa! A a a a..!"

Junghwa ghé vào trên bàn, hết nỉ non lại gào thét.

Hyelin quay lại lườm cô, đầy bụng nghi ngờ hỏi:

"Junghwa, cậu gần đây thật lạ nha! Thật ra là có chuyện gì vậy?"

Junghwa này gần đây rất quái lạ nha, thật ra cô bị sao vây nhỉ?

"Còn không phải đều là..." Junghwa buột miệng, nói được một nửa lại ngừng lại.

Hyelin càng thêm hiếu kì, tiếp tục tra hỏi.

"Còn không phải đều là cái gì chứ? Nhanh lên một chút nói cho tớ biết!"

Dựa vào hiểu biết của cô đối với tính tình của Junghwa, khi cậu ta cứ ấp a ấp úng thế này, nhất định là có chuyện. Mỗi lần cậu ta nói dối sẽ cúi đầu, còn liên tục nháy mắt.

Quả nhiên, một giây sau, Junghwa nháy mắt, vẻ mặt ngây thơ vô số tội quay lại nhìn cô, nhoẻn miệng cười.

"Không có gì đâu! Cái gì cũng không có ! Nha!"

Hừ! Lại giả nai! Được rồi, tiếp tục giả nai đi!

"Không nói phải không? Không nói tớ sẽ không hỏi" Hyelin vẩy tay, tiếp tục nhâm nhi ly trà sữa của mình.

Junghwa lại tưởng Hyelin giận, vội vã nắm tay cô, hốt hoảng nói.

"Hyelin, không phải như thế đâu! Tớ thật là... Cậu đừng giận... Tớ..."

Ôi, đau đầu quá, cô biết nói như thế nào đây?

Lẽ nào lại nói với Hyelin, rằng, cô vô duyên vô cớ chọc phải tổng giám đốc nổi tiếng nhất Seoul Ahn Hani. Sau đó kể cho cô toàn bộ những chuyện rắc rối to nhỏ xảy ra giữa cô và chị ta?

Cho đến khi người biến thái kia chạy tới tận cô nhi viện để uy hiếp cô, bất đắc dĩ lắm cô mới cùng chị ta làm một cái hợp đồng. Cuối cùng còn bị chị ta bao dưỡng, thậm chí đã cùng chị ta lăn đến trên giường?

Muộn rồi a!!!

"Hyelin! Hyelin! Hyelin!" Junghwa nắm vai bạn mình, run rẩy như sắp khóc.

Hyelin thực ra không hề giận Junghwa, chỉ là định hù dọa cô một phen.

"Được rồi, được rồi! Đừng..kêu tên tớ nữa. Sắp bị cậu niệm đến đau đầu luôn rồi á!"

Junghwa bây giờ mới lại nở nụ cười, hận không thể xông lên hôn má Hyelin một cái.

"Hì hì, Hyelin cậu không tức giận là tốt rồi!"

Nếu như là chuyện có thể nói, thì sao cô lại có thể không nói cho Hyelin cơ chứ? Thế nhưng hiện tại, ngay cả chính cô cũng không thể hoàn toàn chấp nhận được chuyện này mà! Hay là, chờ một tháng nữa, khi hợp đồng hết hiệu lực rồi, cô sẽ đem mọi chuyện nói hết cho Hyelin nha! Dù sao, cô chỉ có mỗi Hyelin là bạn thân duy nhất thôi!

"Junghwa à...." Hyelin thân thiết gọi tên cô.

"Có phải là chỗ làm của cậu không thuận lợi? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra chứ?"

- " ... ...." Junghwa cúi đầu, không nói gì.

Hyelin nhìn Junghwa mờ ám thói quen, cầm lại tay của cô:

"Tớ hiểu tính nết của cậu, chuyện gì cũng chỉ muốn một mình gánh vác! Cậu không muốn kể, tớ cũng sẽ không ép đâu! Thế nhưng, cậu biết không? Nếu như ngày nào đó cậu có chuyện không vui, nhà của tớ, lúc nào cũng mở rộng cửa đón chào cậu!"

Junghwa nghe Hyelin nói, ngực chợt đau nhói, tay của Hyelin cầm lấy tay cô ấm áp như vậy, những lời nói chấn thành của Hyelin, cũng lấp đầy khoảng trống trong lòng cô.

Bỗng nhiên, một giọt, hai giọt, cứ như vậy, càng nhiều nước mắt rơi xuống mặt bàn.

Cái gì? Cái gì cái gì ? Tình huống gì đây?

Junghwa khóc?

"Junghwa! Làm sao vậy? Có phải tớ nói gì không đúng không? Làm sao mà khóc?" Lần này, Hyelin chấn động, vội vàng vòng qua bàn ăn, ngồi bên cạnh cô.

Junghwa không nói gì, chỉ liều mạng lắc đầu.

"Junghwa! Vậy cậu khóc cái gì ? Đừng dọa tớ à!" Hyelin kinh ngạc, Junghwa là người vô cùng lạc quan, cư nhiên lại bị cô chọc khóc.

Junghwa ngẩng đầu lên, nhìn Hyelin. Một đôi mắt vô tội nhìn chằm chằm, hồng đến kỳ cục. Mà đáy mắt cô, toàn bộ là gương mặt Hyelin.

Giờ phút này cô, cực kỳ giống một con thỏ trắng nhỏ.

Nhìn cô mấy giây, rốt cuộc òa khóc lên một tiếng, cả người ngả về phía Hyelin, ôm chặt lấy cô.

Mọi người xung quanh chăm chú nhìn vào hai người, Hyelin nghĩ mình chỉ còn có cách đào một cái lỗ, sau đó chui xuống dưới.

Trường hợp gì đây? Cứ làm như cô đang khi dễ cô ấy vậy!

"Junghwa! Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra!" Thật là nhức đầu! Cô nhất định là khắc tinh của mình à!

Junghwa lúc này mới ngừng khóc, đưa tay lau nước mắt trên mặt, ngẹn ngào nói.

"Tớ không có á! Chuyện gì cũng không có! Tớ chỉ là quá cảm động thôi!"

Hyelin vô cùng tức giận, cô khóc đến rả rích ồn ào , cuối cùng, cư nhiên chỉ nói với cô, là bởi vì quá cảm động? Rõ là. . . . . .

Quá đơn thuần quả nhiên không tốt! Tính tình của cô làm cho người khác đau đầu.

Lúc ra khỏi phòng ăn đã gần hai giờ chiều rồi.

Đi thẳng hết con đường mòn, rẽ qua bãi tập, chính là cổng trường.

Người đến người đi đầu đường, thỉnh thoảng chạy qua mấy chiếc xe.

Vỉa hè đối diện, một chiếc xe ô tô dừng lại. Xa xa nhìn lại, mà có thể nhìn thấy Jackson ngồi ở ghế lái. Mặc Tây phục, áo sơ mi trắng noãn, hơn nữa còn rất đẹp trai.

Ánh mắt của anh, bởi vì bị Hyelin phát hiện ra, trở nên sáng chói.

Ngay giây tiếp theo, khóe miệng cong lên, nở ra một nụ cười.

Hyelin nhận được nụ cười của Jackson, trong lòng nảy lên một tia ngọt ngào, lại cố ý đi chậm lại. Bĩu môi, dường như muốn khảo nghiệm sự kiên nhẫn đến đáng thương của anh.

Jumghwa tiến nhanh về phía trước, đột nhiên liếc sang bên cạnh, nhưng không thấy bóng dáng Hyelin đâu, Quay đầu thì thấy cô đang ở phía sau mình.

"Hyelin, sao cậu đi chậm như vậy, Anh Jackson vẫn chờ!"

Hyelin tức giận trừng mắt nhìn cô một cái, đi tới bên người cô, nhỏ giọng nói.

"Ngày hôm qua, khi tớ phát hiện trên người anh ta có một cọng tóc của phụ nữ, cho nên tớ hôm nay quyết định không để ý tới anh ta nữa!"

Ách. . . . . . Tóc? . . . . . .

Junghwa nghi ngờ nhìn Jackson cách đó không xa, lại nghiêng đầu nhìn Hyelin.

"Hai người đang chiến tranh lạnh sao?"

Vẫn ngồi trong xe, Jackson nhìn thấy họ dừng bước, nói thầm với nhau, trong lòng cảm thấy có chút không đúng. Rốt cuộc không nhịn được, mở cửa xe.

Ai bảo anh ngày hôm qua vội vàng xã giao, không biết từ đâu lây dính một sợi tóc, đắc tội Seo đại tiểu thư!

Từ vỉa hè bên này, tiến tới gần họ.

Mặt không đỏ, hơi thở không gấp mà đi đến bên cạnh Hyelin, kiên nhẫn nói.

"Hôm nay đến nhà anh ăn cơm, mẹ anh sẽ nấu những mốn em thích!"

"Tôi không đi!" Hyelin xoay mặt, cố ý giận dỗi nói.

Jackson ngược lại không có tức giận, gương mặt ôn hòa, đưa tay cầm tay của cô.

"Tốt lắm! Đừng làm bộ trẻ con nữa. Mẹ anh nói lâu ngày không gặp em, rất nhớ em."

"Junghwa! Cậu cũng đi nhé! Đi đến cô nhi viện, sau đó thuận tiện ăn cơm tối luôn!" Nghiêng đầu hướng tới Junghwa đáng yêu nói.

Hyelin không quan tâm, vẩy ra tay bị Jackson cầm, nhưng không hất ra được, vừa trừng mắt liếc anh một cái. Cục tức được gỡ xuống, liền không sao nữa.

"Junghwa! Cậu gần đây sắc mặt không tốt, có phải hay không lại một ngày đều ăn qua loa. Cùng đến nhà Jackson ăn cơm đi!" Nói xong liền kéo tay Junghwa đi.

Junghwa vội vàng lui về phía sau một bước dài, cười khan mấy tiếng.

"Tớ không đi á! Tớ không muốn làm kỳ đà cản mũi! Hyelin cậu đi gặp mẹ chồng tương lai, tớ đi làm cái gì!"

Hyelin nghe thấy mấy chữ mẹ "chồng tương lai" không khỏi đỏ mặt.

"Lại nói, một lát tớ còn phải đi làm ! Tốt lắm! Các cậu đi đi! Tớ đi đây!" Vừa nói vừa vội vàng xoay người, bước chân càng lúc càng nhanh.

Dường như là muốn chạy trốn hoặc là muốn né tránh sự hâm mộ trong lòng.

Mẹ. . . . . . Con cực kỳ lâu chưa từng ăn cơm mẹ nấu.... ...

Ngồi trong xe buýt, Junghwa tựa đầu vào cửa sổ. Xe buýt lắc lư, đầu cô cũng lắc lư theo. Từng cái từng cái, đập vào cửa sổ xe.

Điện thoại di động chợt rung lên. Junghwa giật mình, cô không muốn nhận.

Nhưng nó dường như muốn trêu cô, tiếp tục rung. Có chút phiền não, lấy điện thoại di động ra, liếc nhìn màn hình, "Đại Biến Thái" ba chữ, lóe ra.

Chần chờ một chút, nhận nghe điện thoại.

"Junghwa!" Thanh âm của Hani, xuyên thấu qua điện thoại di động, cứ như vậy kích động ở trong lòng.

Junghwa trong vô thức đã ửng hồng hai má, nhưng cố giả bộ trấn định. "Uy" một tiếng.

Yên lặng chốc lát, Hani nhàn nhạt hỏi.

"Hôm nay..... Trôi qua như thế nào. . . . . . Buổi trưa ăn cái gì. . . . . ."

Hử? Sao lại hỏi cái này?

"Ngày hôm nay bình thường, buổi trưa ăn cơm rang trứng cộng thêm trà sữa." Junghwa trả lời đầu đuôi ngọn ngành. Cô có cảm giác như mình đang hồi báo lịch trình vậy.

Đột nhiên, bên đầu điện thoại kia không có tiếng vang. Qua thật lâu thật lâu, cũng không nghe được thanh âm của Hani.

Ngồi trong xe buýt có chút ồn ào, Junghwa cầm điện thoại, đợi một phút, cuốc cùng gác máy.

Một giây sau, điện thoại tiếp tục rung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #coupleexid1