Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18

Junghwa ngừng tiếng, nhìn Hani, phát hiện sắc mặt của Hani có chút ngưng trọng.

Nghe nói, người kinh khủng nhất chính là người không biến sắc, cô mới vừa nhất thời xúc động sẽ không lại chọc tới chị ta chứ? Trong cái đầu người biến thái này, rốt cuộc đang suy nghĩ gì?

Môi của Hani khẽ hạ xuống, ". . . . . ."

". . . . . ." Trong lòng có chút khẩn trương, Junghwa nuốt một ngụm nước bọt, cố giả bộ trấn tĩnh.

Hani nhìn ánh mắt của Junghwa, từ thâm trầm gợn sóng dần dần biến chuyển, hiện ra làm một đầm nước hồ trong suốt, không dính một chút xíu tạp chất nào.

An tĩnh, trầm mặc, nhìn chăm chú vào cô.

Cuối cùng, lại cũng không nói gì. Chỉ là xoay người, đi ra ngoài cửa. Mở cửa ra, từ trong túi tiền móc ra một cái chìa khóa, đưa tay nhẹ nhàng đặt ở trên tủ giày.

Cửa phòng bị đóng trong nháy mắt, Junghwa đặt mông ngã ngồi ở trên giường lớn.

Lấy ra bức hình của mẹ từ trong túi đeo lưng, ngưng mắt nhìn nụ cười ấm áp của bà. Trong lòng không hiểu sao có chút phiền não, bởi vì không biết nguyên nhân, nên càng thêm buồn bực.

"Mẹ, con sẽ không chịu thua. Chỉ cần chịu đựng qua một tháng này, con sẽ trở lại cuộc sống yên tĩnh trước kia rồi."

Đột nhiên giật giật khóe miệng, cả người liền ngã xuống giường.

"Không sao! Thật ra thì thời gian cũng chỉ có một tháng! Mắt khép lại sẽ trôi qua ngay ấy mà!"

Hani mở ra xe Benz ngừng tại đầu đường, tay tựa dọc theo bên cửa xe, chống đầu của mình. Trong kiếng chiếu hậu, là gương mặt trầm tĩnh của cô.

Gió đêm thổi qua, phất qua gương mặt của Hani.

Lấy điện thoại di động ra đè xuống mã số, nghe được bên đầu điện thoại kia truyền đến thanh âm quyến rũ của người phụ nữ, cười nói.

"Bảo bối, tối nay chị nhớ em lắm, bây giờ chị đã ở trên đường đi đến nhà của em."

Lúc này Hani khôi phục dịu dàng của quá khứ, sức quyến rũ rất rõ ràng có thể thấy được.

Bình chân như vại chu toàn tán tỉnh người phụ nữ trong điện thoại, tiếng cười trầm ổn, vô luận từ suy nghĩ một góc độ nào, cô cũng tuyệt đối có năng lực khiến người phụ nữ khuynh đảo cùng mê luyến.

Cúp điện thoại, nhấn ga, hướng phía trước đi tới.

Khu biệt thự cao cấp Gangnam.

Xe Benz dừng sát ở trước biệt thự phong cách La Mã, xe mới vừa dừng hẳn, ban công lầu hai của khu biệt thự, đi ra một người phụ nữ mặt váy lụa dài.

Mái tóc dài sáng bóng mềm mại, toàn bộ khép lại đến trước ngực, che lấp một mảnh cảnh tượng thật sống động.

Chiếc váy dài theo gió khẽ đong đưa, giống như cái đuôi của Mỹ Nhân Ngư giấu sâu ở đáy biển.

Hani khẽ khom người, sau đó đôi chân thẳng tắp bước ra, trở tay đóng lại cửa xe. Nhưng không có nóng lòng đi vào biệt thự, cả người dựa vào sườn xe, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào người phụ nữ trên lầu hai.

"Hôm nay nghĩ như thế nào đến tìm em thế?" Bora một tay chống cằm, ánh mắt khi nhìn thẳng vào Hani thì không nhịn được rung động trong lòng.

Cô cũng đã từng là một trong những tình nhân của Hani, giống như những lời đồn đại bên ngoài, giữa bọn họ cũng chỉ có thời gian trong một tháng.

Một tháng sau, cô trở thành"Tình nhân cũ" Ít có cùng Hani như cũ giữ vững liên lạc.

Nhưng, không còn có quan hệ bất kỳ thân thể nào.

Hani nhìn Bora, tròng mắt lóe ánh sáng, cười có chút lười biếng.

"Mới vừa rồi đã nói, nhớ em, bảo bối!"

Mặc dù biết là một câu nói đùa, nhưng vẫn làm cho lòng của Bora ngọt ngào.

Có thể nói không có bất kỳ một người nào, có thể ngăn cản thế công dịu dàng của Hani. Chỉ cần một câu nói của Hani, một ánh mắt, hoặc chỉ là thoáng cười tùy ý kia.

Trực tiếp, đem tiếng lòng kích thích.

Sơ ngộ thấy Hani thì cũng đã mê mẩn. Hơn nữa vô cùng hiểu, Hani sẽ không vì mình thay đổi. Cho nên thoải mái, chỉ làm chuyện mà tình nhân cần nên làm là được.

Lúc chia tay, mặc dù mất mác, nhưng cũng đã chuẩn bị tâm tư sẵn hết. Có lẽ là cô đạm bạc, để cho Hani không có cảm thấy chán ghét. Rất vinh hạnh, không có tính vào danh sách đen của Hani.

Cô vẫn luôn sẽ nghĩ, đến tột cùng là dạng phụ nữ nào mới có thể để cho Hani dừng chân dừng lại đây.

Đây chính là vấn đề, hơn nữa vẫn không có đáp án.

"Cửa nhà em, chưa bao giờ khóa lại với chị, lên đây đi." Giọng Bora đầy ẩn ý.

Những lời này của Bora, nói như vậy bất cứ người nào cũng sẽ nghe rõ. Trực tiếp tiết lộ ra ý của cô, thẳng thắn cùng với sáng rỡ như vậy.

Trong lòng Hani càng thêm biết được, lại giả vờ ra vẻ vô sự. Lạnh nhạt cười cười, ngay sau đó thu ánh mắt. Lúc này mới mở ra bước chân, đi vào căn biệt thự này.

Lúc Bora đi xuống lầu, Hani đã ngồi ngay ngắn một mình trên vị trí chủ nhân ở bộ ghế sofa bằng da thật. Âu phục đã cởi xuống, tùy ý đặt ở một bên trên ghế.

"Muốn uống rượu không?" Bora đến gần bên cạnh Hani, săn sóc hỏi.

Hani hứng thú nhìn Bora, cảm thán nói.

"Bảo bối, em thật là hồng nhan tri kỷ của tôi."

Bora giận trách liếc Hani một cái, ở trên gò má của cô rơi xuống một nụ hôn.

"Ba hoa!"

Hani nhìn cô xoay người đi về phía quầy Bar, mang theo ánh mắt xem xét, nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của cô.

Chợt, khóe mắt liếc về mấy tạp chí trên khay trà.

Đưa tay cầm lên một quyển tạp chí, nhìn chằm chằm bờ lưng trọn vẹn cô lộ ra trong tạp chí.

Trong nháy mắt, nhiệt độ lòng bàn tay có chút cao. Hồi tưởng lại mới vừa rồi cô còn ôm ấp lấy cô ấy, vuốt ve sống lưng của cô ấy. Có cái gì đó ở đáy lòng tán loạn, đảo loạn thần chí.

Bora cầm một ly rượu, đi trở về bên cạnh Hani, đem ly rượu đưa tới trước mặt cô, tò mò hỏi nói.

"Cô ấy là trò chơi mới của chị sao?"

Một ngày kia, gần như tất cả trang đầu đều là thông báo này. Bỏ ra số tiền lớn như vậy, vì tìm một người phụ nữ, thật đúng là làm cho người ta mở rộng tầm mắt.

Hani đem tạp chí để lại chỗ cũ, nhận lấy ly rượu cạn một hớp.

"Bảo bối, giúp tôi làm một việc nhé."

"Chỉ cần không phải giết người phóng hỏa, Ahn tổng cứ tùy tiện phân phó." Bora nghịch ngợm nháy nháy mắt.

Tiếng cười trầm thấp, Hani nhạo báng nói.

"Tôi đâu nỡ để để cho bảo bối của tôi làm mấy chuyện này."

"Ngày mai tôi sẽ gửi một khoản tiền vào tài khoản của em, lấy danh nghĩa của em, đem khoản tiền này quyên tặng cho một Cô Nhi Viện ở Seoul."

Trong lòng Bora có chút ngạc nhiên, ngồi ở trên khay trà, cùng Hani mặt đối mặt.

"Lúc nào thì tổng giám đốc như chị quan tâm sự nghiệp từ thiện rồi hả ?"

Thật là làm cho người ta hoài nghi rồi, còn muốn lấy danh nghĩa của cô để quyên tiền.

Hani để ly rượu xuống, đưa tay cầm cổ tay của Bora. Thoáng dùng sức, đem lấy cả người cô kéo vào trong ngực. Ôm một thân thể mềm mại, cánh tay vòng quanh người của cô xiết chặt.

Cắn lỗ tai của cô, hài hước nói.

"Đột nhiên muốn hiến lòng nhân ái, nhưng lại không muốn làm người khác chú ý quá. Không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là phải nhờ vả hồng nhan tri kỉ như em vất vả một phen rồi."

Bora không hề tiếp tục hỏi tiếp nữa, hiểu được đúng mực mới là người phụ nữ thông minh. An tĩnh tựa vào lồng ngực của Hani, ngón tay nhẹ nhàng chơi đùa với những chiếc cúc áo sơ mi của Hani, nghịch từng chiếc một.

Nhưng trong lòng trực giác nói cho cô biết, chuyện này, cũng không có đơn giản như thế.

Ôn tồn chỉ chốc lát, Hani vẫn để Bora ngồi trong lòng mà vẫn không loạn.

Bora nhìn dung mạo không có nửa phần phập phồng của Hani, làm ra cử động to gan. Móng tay sơn đỏ thẫm xúc động, đem nút áo cài sơ mi của Hani cởi ra.

Cánh tay mảnh khảnh vòng qua hông của Hani, êm ái, dán sát mặt vào ngực của Hani.

"Hani, tối hôm nay, ở lại đây đi." Hơi thở thơm mát quyến rũ nói.

Thật sự là cô khát vọng Hani, ở một nơi nào đó của lí trí nhắc nhở cô rằng không nên trầm mê Hani như thế. Nhưng chỉ cần Hani vừa xuất hiện, tất cả những thứ bền bỉ ẩn nhẫn kia, toàn bộ rút đi.

Căn nhà này, đã từng cùng Hani triền miên một tháng, sau đó lúc chia tay Hani đã tặng cho cô. Hani cho cô tiền, đủ để cho cô an ổn qua hết nửa đời sau.

Nhưng ở một nơi nào đó trong trái tim của cô, không cách nào tự kềm chế , đã khát vọng Hani như thế.

Khát vọng Hani, ôm mình. Lại một lần nữa, ôm mình thật chặt.

Không nghe được Hani đáp lại, cảm thấy một tia sợ hãi, cắn cặp môi đỏ mọng, lần nữa khẩn cầu.

"Hani, lưu lại nhé, đừng đi."

Hani chợt có động tác, cũng không có đẩy ra cô, nháy mắt đứng dậy, đem lấy cả người cô bế bổng lên. Tầm mắt vững vàng nhìn phía trước, đi về hướng phòng ngủ lầu hai.

Bora dính vào ngực của Hani thật chặt, cảm thấy một tia e lệ cùng với mong đợi.

Cửa phòng ngủ mở rộng ra, không có khóa. Cửa sổ sát đất, rèm cửa sổ màu xanh thẳm kéo đến một nửa. Không có mở đèn, bên trong gian phòng có chút tối.

Nhưng có thể xác định chính là, giống như một tháng trước, không có bất kỳ biến hóa nào.

Hani ôm Bora, từng bước từng bước đi tới trước giường. Đem lấy cô dịu dàng đặt ngang ở trên giường, cong người xuống, nhàn nhạt hôn nhẹ lên trán của cô.

"Bảo bối, hiện tại tôi phải về, chăm sóc mình thật tốt, biết không." Nhanh chóng xoay người, không có nửa phần chần chờ.

Bora không theo, cũng không giữ lại nữa.

Tình nhân hoàn mỹ làm cho người ta trọn đời khó quên, là cô quá lưu luyến rồi. Người như vậy, sao có thể yêu thương người phụ nữ như mình.

-----

Chín giờ tối.

Hani lái xe ra khỏi Gangnam, ở đầu đường Seoul quanh đi quẩn lại hai giờ. Khó có thể thở bình thường, ý niệm trong lòng, đánh mạnh tay lái, quay đầu lại.

Bây giờ là mười một giờ, Con nhím nhỏ ấy đã ngủ chưa?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #coupleexid1