Chương 16
Xe một đường chạy băng băng, dừng sát ở trước một khách sạn danh tiếng ở trung tâm thành phố Seoul.
Quản lý đại sảnh nhìn thấy người thoáng hiện sau cửa xoay, vội vàng cung kính cúi đầu.
"Ahn tổng."
Nhân viên tạp vụ nhận được chỉ thị của quản lý, nụ cười trên mặt cũng càng thêm lộ ra vẻ a dua. Nịnh nọt theo sát ở bên cạnh cô, tùy thời chờ đợi vị Đại Kim Chủ này cho gọi cùng với chỉ thị.
Hani đối với sự nồng nhiệt tiếp đón của bọn họ không nói một từ, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không hề liếc đến. Trực tiếp nện bước chân, đi thẳng về gian phòng đặc biệt dành cho khách VIP.
"Giả vờ lạnh lùng!" Junghwa cúi đầu đi theo phía sau Hani, thấp giọng nỉ non.
Chùm đèn thủy tinh màu tím nhạt, chiếu những tia sáng mờ ảo, đem thân hình thon dài của người trước mắt, miêu tả cao ngất hơn.
Cuối hành lang, nhân viên tạp vụ chạy vội tới phía trước, cúi đầu đem cửa phòng mở ra.
Hani không quay đầu lại, đi vào phòng.
Thật là kiểu cách! Ăn một bữa cơm còn phải bao căn phòng"! Cô ta khẳng định là không biết, Seoul còn có bao nhiêu cô nhi không có cơm ăn đi!" Trong lòng Junghwa âm thầm lẩm bẩm hướng về phía bóng lưng của Hani làm mặt quỷ.
Căn VIP này lắp đặt thiết bị cực kỳ rất khác biệt, nhân viên phục vụ đứng hầu sẵn sàng, nhạc sĩ đàn vi-ô-lông nhạc đệm, ghế sofa bằng da thật màu đỏ chót, thức ăn ngon cao lương mỹ vị chỉ có thể ở trên tạp chí nhìn cho đã con mắt.
Ngay cả dao nĩa trên bàn ăn cũng khác hẳn bình thường, dưới ánh đèn cực kỳ lóe sáng, có chút chói mắt. Đây là loại trường hợp gì! Ăn một bữa cơm thôi mà, có cần bày vẽ như thế không?
Junghwa nhẫn nhịn thời gian thật dài, nhìn chằm chằm món mì xào tôm hùm Italy trước mặt, đột nhiên có một chủ ý xấu!
Cô ngẩng đầu lên nhìn về Hani, nụ cười trên mặt so với bình thường mềm mại đáng yêu động lòng người hơn.
Trong lòng có chút ghê tởm, những cũng là bằng âm điệu làm nũng tê dại nói.
"Hani, em đút cho chị ăn nha!"
Ánh mắt nghi ngờ của Hani nhìn lại hướng Junghwa, theo dõi đến trên mặt cô trong lúc lơ đãng tiết lộ ra ngoài một chút xíu giảo hoạt.
Em lại có lòng tốt như vậy? Lại muốn chơi trò gì? Trong này nhất định có gian trá!
"Sao? Junghwa thật là hiểu được săn sóc người!"
"Đó là đương nhiên!" Nụ cười trên mặt Junghwa càng nở rộ xinh đẹp.
Chợt cô thả nĩa ra trong tay, cứ như vậy trực tiếp đưa tay chụp vào mì xào tôm hùm Italy trên bàn. Giống như người rừng, đem những con tôm đó hốt bằng tay, tự nhiên mà vậy đưa tới trước mặt của Hani.
Ăn a! Có bản lãnh ăn cho tôi xem đi! Nhìn chị làm thế nào để xong việc!
Những nhân viên phục vụ trong phòng ăn, trừ Hani, đối với hành động đột ngột vừa rồi của Junghwa, cảm thấy vạn phần kinh ngạc.
Ahn tổng mỗi lần mang theo bạn gái, đều là dáng vẻ hào phóng, nào có người giống như cô như vậy? Thật là, thật là làm cho người ta rung động!
Hani đem lấy ánh mắt khiêu khích của Junghwa nhìn ở đáy mắt, chợt nâng lên nụ cười càng thêm phức tạp. Từ từ đưa tay, nắm lấy tay của Junghwa, liếm lên đó.
Nếu như nói là đang ăn mì, còn không bằng nói là đang ăn cô!
". . . . . ." Lần này đổi lại Junghwa ngây ngẩn cả người.
Ánh mắt của Hani, lưỡi của Hani đang liếm qua ngón tay của cô, thật giống như vẫn chưa thỏa mãn.
Mặt của Junghwa lập tức cháy phừng, quay đầu lại nhìn về người bên cạnh, mới phát hiện trong gian VIP này chỉ còn lại hai người bọn họ.
Hoàn toàn ngây dại! Vào giờ khắc này, đầu óc liền giống như bị người ta dùng tảng đá to đập vào đầu, chợt trống rỗng!
Trong mắt Hani, thấy là biểu tình ngây ngốc của mình, mà ánh mắt của Hani nóng bỏng càng thêm nóng bỏng hơn.
". . . . . ." Liền tranh thủ tay rút về.
". . . . . . Tôi muốn đi phòng rửa tay. . . . . ." Nói xong, chợt đứng dậy, chạy ra khỏi gian phòng VIP.
Phòng rửa tay của khách sạn, vẩy nhàn nhạt nước hoa hồng. Vòi nước hình đầu rồng bằng bạch kim, mở vòi thật mạnh, hướng trên mặt mình hung hăng dội đi. Dòng nước ấm áp đó không có cách nào làm nguội đi nóng bỏng trên mặt của cô.
Xuyên thấu qua tấm gương trang điểm khổng lồ, thấy được một quả táo to đang đỏ rừng rực.
"Muốn chết! Sao chị ta có thể biết. . . . . ." Liếm cô. . . . . .
Cau mày, trong lòng càng thêm kết luận.
"Chị ta thật buồn nôn mà! Quả nhiên là biến thái!"
Nghĩ đến mình cùng người phụ nữ biến thái như vậy sống chung một chỗ, cả người liền giống như bị điện giật , cả người run rẩy. Làm sao bây giờ ....! Từ đây về sau còn có nhiều ngày như vậy, nhiều phút nhiều giây như vậy!
Vừa đưa tay vốc một bụm nước hất mạnh vào mặt của mình.
Khi trở lại phòng, Hani ngồi ngay ngắn ở trên ghế sofa màu đỏ bằng da thật, mặt ung dung uống rượu vang.
Một ánh mắt cực kì quyến rũ, nhìn chăm chú vào cô thật chặt, để cho cô không thở nổi.
Junghwa cố giả bộ vô sự, cố gắng tự nói với mình không cần quá để ý ánh nhìn chăm chú càn rỡ đó làm gì.
Nhưng mà ở tại một phút đồng hồ sau, cô cũng không nhịn được nữa, than thở. Trên mặt vẻ mặt thống khổ, dường như có người buộc cô vậy.
"Đủ rồi! Ahn Hani!"
Trong lòng Hani có chút vui mừng, nhưng mà trên mặt lại là trầm tĩnh, nhíu mày, cố ý hỏi.
"Junghwa, thế nào? Sao? Chẳng lẽ là em còn muốn đút tôi ăn mì sao?"
". . . . . ." Ai muốn đút mì cho chị chứ!
Junghwa tận lực nâng lên nụ cười, lại rõ ràng cảm nhận được bắp thịt bộ mặt mình co quắp.
"Hani, chị đã ăn no chưa, tôi muốn đi về!"
Hai người một trước một sau đi ra khỏi khách sạn, cơn tức giận Junghwa hiển nhiên vẫn còn đang thiêu đốt. Hani nhìn con nhím nhỏ trước người, nụ cười nơi đáy mắt càng thâm thúy hơn. Ngay tiếp theo, tâm tình cũng tốt hẳn lên.
Trong xe Benz,trước sau như một trầm mặc.
Junghwa nhìn phía trước, nháy mắt một cái. Nhìn xe chạy qua đầu đường, những chiếc xe chạy bên cạnh vùn vụt lùi về phía sau.
Chợt, ánh mắt nghi ngờ liếc về hướng người bên cạnh.
"Chị muốn mang tôi đi đâu?"
Hani cầm tay lái, nhàn nhạt cười nói.
"Em đang sợ sao?"
Khinh thường hừ một tiếng, nhưng trong lòng có chút bất an. Nụ cười đắc ý mới vừa thắng lợi kia, hoàn toàn làm xốn xang ánh mắt của cô, hơn nữa nhiễu loạn tỉnh táo vốn có của cô.
Junghwa mím mím môi, không nói gì thêm. Xoay đầu hướng bên kia, không muốn liếc Hani nhiều hơn một lần nào nữa.
Xe Benz chậm rãi đi về phía trước, rốt cuộc lái vào một khu biệt thự xa hoa lộng lẫy.
Hani buông ra dây an toàn, ngắm nhìn người phụ nữ bên cạnh.
"Nếu không sợ? Đi theo tôi!"
Thang máy dừng ở tầng thứ 18 của khu cao ốc.
Junghwa liếc nhìn Hani, có chút cắn răng nghiến lợi hỏi.
"Chị dẫn tôi tới nơi này làm gì?"
Chẳng lẽ. . . . . . Chị ta muốn. . . . . . Cái gì cái gì cô. . . . . .
"Xem một chút chẳng phải sẽ biết sao?" Hani mỉm cười với cô, móc ra cái chìa khóa đem cửa phòng mở ra.
Nháy mắt cửa rộng mở, Junghwa xẹt qua bóng dáng của Hani, nghiêng đầu nhìn lại. Cặp mắt trong nháy mắt trừng lớn, đồng tử co rúc lại lại khuếch trương, đôi môi mềm mại, khẽ há hốc, dáng vẻ như không thể tin nổi.
Trời ơi! Đây là. . . . . .
Trên vách tường treo một bức tranh lớn đến mức có chút dọa người, bốn phía đều dùng khuôn có viền vàng làm giá đỡ.
Trong bức tranh đó chỉ có duy nhất một cô gái, bờ lưng hoàn toàn trần trụi, tóc dài che đậy toàn bộ dung nhan, làm cho lòng người mơ màng, trên da thịt trắng nõn, đường cong tinh tế, xuất hiện một nốt ruồi son vô cùng chói mắt.
Trên tấm gra giường trắng noãn, một dấu son môi đỏ mọng, lần nữa rọi vào đáy mắt của Junghwa hết sức quen thuộc.
Người phụ nữ trong bức tranh đó không phải là ai người khác, lại chính là cô!
Junghwa kinh ngạc chạy đến trước bức tranh, chợt quay đầu lại nhìn về phía Hani.
Bức này bức tranh sơn dầu từ đâu tới? Là chị ta sai người vẽ đấy sao?
Cái người biến thái này, lại còn phóng ra lớn như vậy! Chị ta rốt cuộc muốn thế nào!
"Căn bản cũng không có phim! Bởi vì phim, tất cả trong đầu của tôi!" Hani dựa vào cửa, híp mắt lại, cực kỳ giống như một lão hồ ly gian ngoa xảo quyệt.
Trong lòng một trận ác hàn.
"Không phải chị muốn nói cho tôi biết, bức tranh này, là chị vẽ đấy chứ?"
A di đà Phật a di đà Phật! Ngàn vạn lần không phải! Nếu quả như thật là như thế này, vậy cô không phải chết chắc rồi sao? Cho dù cô có đạp nát bức tranh này, cũng không thể xóa đi hình ảnh trong óc của chị ta!
Hani lúc này mới giật giật, đi tới bên cạnh Junghwa, thấp giọng hỏi ngược lại.
"Em nói thử xem?"
"Chị. . . . . . Tôi. . . . . ." Junghwa không biết nên nói gì, hung hăng nhìn Hani chằm chằm.
Hani nghiêng người sang, đôi tay cắm ở trong túi quần tây. Đứng lại ở trước mặt cô, cùng với cô mặt đối mặt.
Chợt khẽ cong người, mắt nhìn cô gái trước người cực kỳ giống con nhím nhỏ này, khóe môi không tự chủ cong lên.
"Bộ dáng của em, đã sớm khắc vào trong đầu của tôi rồi." Ở phía trên đỉnh đầu cô nhẹ nhàng nói.
Junghwa theo trực giác lui về phía sau một bước dài, ngẩng đầu nhìn Hani. Tâm tình phức tạp, một nửa là chán ghét, một nửa là phiền não.
Chợt cúi đầu, trốn tránh ánh mắt của Hani, đi ra ngoài cửa.
"Tôi không có nhiều thời gian ở chỗ này xem' Kiệt tác ' của chị! Tôi muốn đi về! Chị không cần phải tiễn tôi!"
Khi Junghwa đi qua bên cạnh Hani, Hani bỗng nhiên đưa tay nắm tay của cô. Nhiệt độ của người Hani, theo bàn tay, một đường nhắn nhủ tới bàn tay của cô.
Khuôn mặt thanh tuấn, có lẽ là do ánh sáng, tròng mắt hiện ra màu nâu nhạt nhàn nhạt.
"Bắt đầu từ hôm nay, cho đến một tháng sau, cho đến trước khi khế ước kết thúc, em phải ở lại nơi này!" Giọng nói thâm trầm, trầm tĩnh nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro