Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 122


Buổi tối, sau khi đánh răng rửa mặt xong, Junghwa liền ngồi ôm chiếc máy tính nói chuyện với Hyelin. Junghwa đang yêu cầu Hyelin phải trở về để làm phù dâu cho cô trong ngày cưới. Bởi vì sau khi cô đi, Hyelin cùng Jackson liền mua vé máy bay đi xuyên qua năm châu bốn biển, chẳng đoái hoài để ý đến cô, làm cô tức phát điên!

"Hyelin, cậu nhất định phải về tham dự lễ cưới của tớ đó, cậu có biết rằng phụ nữ mang thai không thể khóc quá nhiều không? Nếu không sau này em bé sẽ hỏi sao mắt nó không giống với những đứa trẻ khác, mình phải làm sao, ô...ô..."

Junghwa vừa nói vừa cầm khăn giấy chấm chấm nước mắt, vẻ rất đau thương.

"Rồi rồi, cậu rốt cuộc kết hôn vào ngày nào, ở đâu, để mình còn biết đường mà về!"

Hyelin dở khóc dở cười với Jungwha, Junghwa đúng là lâu ngày sống với Hani mà quên đi cái tính tự lập vốn có rồi, lại trở thành một em bé chuyên làm nũng, lại rơi vài giọt nước mắt làm ỷ mình như vậy....Cô, bị chồng phúc hắc dạy hư rồi!

"Mình cũng không biết nữa, tất cả Hani đều không nói cho tớ."

Junghwa về cái này cũng gọi là 'mù tịt'. Tất cả đều là do Hani sắp xếp, cô chỉ việc ngồi mát ăn bát vàng.

"...."

Trong đầu Hyelin chảy đầy vạch đen, vốn Junghwa là cô dâu, mà đến địa điểm tổ chức, thời gian tổ chức cũng không biết. Rốt cuộc cô ấy bên Hani là cô ấy thông minh lên hay là để ngu dốt hơn đây? Đúng là bị Hani cưng chiều đến không còn gì để nói mà!!!

"Junghwa à, cô dâu mà chỉ ngồi một chỗ, được chồng yêu cưng chiều, chăm sóc từng li từng tí như vậy, quả thật cậu là cô dâu hạnh phúc nhất trên đời này!"

Hyelin cười đến bất đắc dĩ, nhưng trong lời nói tràn đầy vẻ hâm mộ.

"Hyelin à, đến hôm đấy cậu nhất định phải đến làm phù dâu cho mình, nếu không mình sẽ đoạn tuyệt với cậu!"

Kết hôn là truyện lớn cả đời, cô rất hy vọng Hyelin có thể tham dự.

"Ừ, đám cưới của cậu nhất định phù dâu sẽ là mình, may sao là mình không còn làm phù dâu tới hai lần nữa, chỉ sợ sẽ không còn ai lấy."

Hyelin trêu ghẹo nói, tay vuốt vuốt mắt, như là nước mắt sắp rơi.

"Nào, nói bậy, tớ phong tình vạn chủng, làm gì có chuyện không có người rước chứ."

Junghwa phủi phui miệng bạn thân, chuyên gia nói bậy.

Hai người cứ "Cậu tớ mãi", cho đến hơn nửa tiếng, mà đến lúc Hani tắm xong rồi, ngồi trên ghế sofa đến năm phút rồi, vậy mà Junghwa vẫn không đoái hoài gì đến mình.

Điều này khiến Hani cực kì phẫn nộ!

Bác sĩ nói phụ nữ mang thai không thể ngồi trước máy tính quá lâu, phóng xạ sẽ làm tổn thương người mẹ và em bé.

Hani đi tới chỗ Junghwa từ lúc nào, vậy mà cô vẫn không biết, hai người nói chuyện với nhau như cá gặp nước, dù sao cũng là một quãng thời gian dài không gặp nhau, mà lại là con gái, rất có nhiều tâm sự.

"Cốp" 

Hani tức giận mà đóng cái máy tính lại, liền đè Junghwa xuống, vuốt ve mái tóc cô.

"Em dám không để ý tới tôi?"

Hani trừng mắt nhìn Junghwa, nhưng nếu nhìn rõ thì có thể nhận ra nhu tình thâm luyến trong đó.

"Sao không chứ?"

Junghwa vẫn đang tức giận vụ vừa rồi Hani tự ý cướp chiếc máy tính của cô, tức giận mà phồng miệng trợn má, cãi bướng với Hani.

"Em dám....!?" Hani trừng mắt nhìn Junghwa.

Junghwa chọc giận Hani rồi nha!

Thấy Hani tức giận, Junghwa chỉ cười hihi, lấy tay tựa lên ngực của Hani, nỉ non nói.

"Em biết lỗi rồi mà."

"Bây giờ mới nhận ra?" Hani nhìn Junghwa, nói tiếp.

"Muộn rồi!"

Hani vùi đầu vào tóc Junghwa, vuốt ve cơ thể cô.

Junghwa tựa vào lồng ngực Hani, cảm giác da thịt chạm da thịt thật dễ khơi dậy thèm muốn mà. Lại nhìn vào lồng ngực của Hani ẩn hiện sao lớp áo ngủ, Junghwa liền không khỏi đỏ mặt. Mà Hani nhìn cô, còn càng thấy thèm muốn hơn!

Junghwa mang thai nên không thể mặc đồ bó sát, sẽ cực kì khó chịu, vậy nên hoàn toàn mặc đồ thoải mái. Chỉ mặc một chiếc áo sơ mi của cô, tuy Junghwa khá cao nhưng với áo sơ mi của Hani vẫn đủ che qua mông nên thấy cái quần tam giác được may kì công thoát ẩn thoát hiện không khỏi khiến Hani nổi lên thèm muốn.

Mà Junghwa, cả bra cũng không mặc! Đúng là giết chết cô mà. . .

"Hani, bao giờ sẽ tổ chức đám cưới?"

Junghwa tò mò ngước nhìn lên hỏi Hani.

"Bí mật."

"Đi mà, hôm đó em muốn Hyelin được về." Junghwa nũng nịu cầm chắc tay Hani, lắc đi lắc lại.

"Mọi chuyện để tôi lo liệu."

Junghwa đang là người mang thai, cô không muốn Junghwa lo quá nhiều thứ, chỉ cần Junghwa sống thảnh thơi, cô sẽ đều làm hết tất cả mọi việc, cô muốn làm cho Junghwa một hôn lễ thế kỉ, trọn đời khó quên.

Không gian trong phòng chìm vào một khoảng im lặng.

"Hai ngày nữa."

Một lúc sau, Hani mới nhàn nhạt mở miệng, cô cũng chỉ nói ra để cho Junghwa chuẩn bị sắn thôi, sợ Junghwa đến lúc đó sẽ vì tay chân luống cuống quá mà không biết nên làm cái gì!

Junghwa kinh ngạc há hốc miệng.

"Hai ngày nữa!?"

"Ừ, sẽ tổ chức ở Anh."

Hani nói với chất giọng cực kì thản nhiên, như rằng đó là lẽ đương nhiên.

"Ở Anh?" Junghwa lại một lần nữa kinh ngạc, thật không thể tin nổi.

"Ngoan, tất cả tôi đều đã chuẩn bị rồi, hãy đi ngủ, để rồi em sẽ làm cô dâu xinh đẹp nhất! Chiều mai sẽ có máy bay tư nhân tới đón em, nhưng tôi bận việc nên không thể đi cùng em được, nhưng em sẽ có bạn đồng hành!" Hani gật đầu.

"Tại sao chị lại không đi cùng em? Bạn đồng hành cùng em là ai?"

Thấy Hani nói như vậy trong lòng Junghwa không khỏi có ủy khúc, người đi cùng cô là người nào!?

"Bà xã, có gì ngày mai sẽ nói sau, bây giờ ngủ là trên hết!"

Hani vuốt ve mái tóc Junghwa, nhẹ nhàng nói.

-------------

Thấm thoát đã đến chiều hôm sau, cuối cùng cũng đã có thể giải thoát được cái thắc mắc trong lòng Junghwa.

Khoảng bốn giờ chiều, trên sân tennis có một chiếc máy bay tư nhân hạ cánh. Hai hàng người mặc áo đen xếp thành hàng ngay ngắn, tạo thành một đường đi ở giữa, nơi đó không ai khác là để cô bước đi!

Vừa bước đến bậc thứ nhất của máy bay, cô không khỏi há hốc mở to miệng, cô nằm mơ cũng không nghĩ đó là Hyelin, chỉ nghĩ đó là một ứng vệ nào đó được chị tin tưởng giao nhiệm vụ thôi!

"Hyelin, thực sự là cậu?" Junghwa không kìm nén được vui sướng mà nhảy tọt lên máy bay, ôm chầm lấy cô bạn sau một quãng thời gian dài không gặp mặt.

"Bà cô của tôi ơi, đi từ từ dùm, đã là mẹ rồi, mà vẫn còn tùy tiện như thế."-

Hyelin tay ôm Junghwa, mồm miệng giảo hoạt không ngừng giáo huấn.

Junghwa không đáp lại, chỉ lẳng lặng cười 'hihi.'

"Hyelin, mình nhớ bạn đến sắp chết luôn rồi!" Junghwa dùng tay ôm chặt Hyelin, vui sướng nói, trong lòng không ngừng tuôn ra một dòng nước ấm áp vì sự sắp đặt của "chồng".

"Tớ cũng thế."

Tối hôm qua khi Hani gọi điện cô còn không thèm bắt máy, cho đến khi bực bội bắt máy, thì lại thấy ấm lòng vì sự chăm sóc ân cần của Hani dành cho Junghwa, cô nghe xong không khỏi thấy ấm lòng hộ bạn thân.

Hai cái miệng cứ khởi động liên tục khi trên đường tới Luân Đôn. Sau đó thì lại mệt mỏi thiếp đi trên vai nhau.

Nhìn tình cảm giữa hai người thân thiết đến thế, người khác không khỏi cảm thấy ghen tỵ

Luân Đôn vẫn còn ở một nơi xa xôi lắm....

Nhưng mà....

Trái tim của hai người đang ở rất gần nhau....Cùng đập chung một nhịp....

-------------

Khi Junghwa được biết đám cưới của cô và Hani được tổ chức trong lâu đài Windsor, lòng cô không khỏi cảm động.

Màu tím - màu đại diện cho sự thủy chung, vì vậy đó là màu mà Junghwa cực kì yêu thích.

Đám cưới này, đã thực cho cô hạnh phúc lên tận trời xanh, đã sớm trở thành một thiên thần bay đi bay lại, lượn lờ trên một biển hạnh phúc.

Các khách mời đến cũng không giấu nổi kinh ngạc. Tòa lâu đài này đi vào vốn đã khó, chứ đừng nói đến việc tổ chức hôn lễ ở bên trong, thật khiển người ta hâm mộ!

Trong phòng trang điểm, người ra người vào tấp nập, không khí ồn ào mà vui vẻ, náo nhiệt.

"Phu nhân thật xinh đẹp." Một người phụ nữ trang điểm nhìn cô gái trong gương không khỏi cảm thán nói.

Junghwa không trả lời, chỉ nở một nụ cười thật tươi. Mái tóc được ép thẳng, sau đó thì búi lên, lỗ tai, cổ đều đeo những trang bị xa xỉ đắt tiền, nhìn vào thấy thật chói mắt.

Cô nhìn mình trong gương, cũng chưa bao giờ thấy mình đẹp như vậy. Bây giờ thì cô cũng đã hiểu cái câu "Người đẹp vì nhung vì lụa", người khác đều nói ngày bước vào lễ đường là ngày hạnh phúc nhất đời con gái, bây giờ cô cũng cảm nhận được, sự ấm áp lan truyền khắp tứ chi.

Nhìn bạn tốt hạnh phúc như vậy, nỗi niềm trong lòng Hyelin không khỏi vỡ òa, nước mũi nước mắt tèm nhem nói.

"Oa, Junghwa, cậu thật xinh đẹp, hôm nay mình làm phù dâu cho cậu, không phải là lép vế sao?"

Junghwa dở khóc dở cười, mím môi nói với bạn tốt.

"Cậu đang khen hay chê mình vậy?"

Hyelin ngừng ngay động tác nước mắt nước mũi với Junghwa, cười 'hihi' nói.

"Đương nhiên là khen cậu rồi."

Sắp đến giờ hành lễ, từ cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng giày bước đi nặng nề.

"Tiểu thư, phu nhân sắp ra rồi ạ, người đợi thêm chút nữa."

Một người trang điểm phía ngoài thấy Hani đến liền thông báo. Nhưng dường như Hani vẫn không nghe thấy, vẫn bước tiếp đi vào.

Hani phẩy phẩy tay, mọi người nhất thời đều lui ra ngoài, nhưng trong lòng ai cũng thầm nghĩ "Chỉ còn ba mươi phút nữa là bắt đầu, chẳng lẽ tiểu thư không cần tiếp khách?"

"Tớ ra ngoài trước!"

Hyelin nói với giọng điệu ranh mãnh, đi ra ngoài còn ngước đầu lại cười, xong, lại còn vẫy tay. Đây, vốn là cái hành động gì chứ? Junghwa còn chưa kịp giữ Hyelin ở lại thì cửa phòng đã đóng chặt, khiến mặt mày cô rất là bất đắc dĩ.

Trong phòng quen tiếng ồn ào nhất thời im ắng, chỉ còn lại hai người.

Trong tròng mắt Hani ấm áp như có lửa cháy phừng phừng, trong mắt cô chỉ còn Junghwa, lại cực kì vui sướng khi được người khác gọi Jungwha là "Phu nhân".

Hani liền kéo Junghwa vào gần mình, một tay giữ eo cô, một tay cố định đầu cô, liền dùng bờ môi của mình phủ lên bờ môi mềm mại của Junghwa.

Junghwa định mở miệng nói gì đó, thì liền bị Hani dùng lưỡi tiến sâu vào trong khoang miệng.

Cuộc hôn cứ kéo dài đằng đẵng như không có hồi kết, sau mấy phút Hani mới chịu buông Jungwha ra, cô liền há miệng, thở hổn hiển, vừa nãy bị rút hết không khí, bây giờ phải bù lại.

Hani dường như không để ý đến Junghwa, sau đó rảo bước ra cửa, trước khi đi còn cười 'haha', để lại cho Junghwa một câu nói:

"Chuẩn bị nhanh lên vợ ngốc, sắp đến giờ rồi."

Gì, gì chứ? Ai ngốc chứ hả?

Junghwa liền trừng mắt nhìn chằm chằm vào cái cửa đã khép lại từ lâu. . .

Thật đáng ghét!

Khúc ca hành hôn lễ vang lên chậm rãi trên lâu đài cổ. Junghwa khoác tay Yang Seung Woo trên lễ đường, từng bước từng bước tiến về phía bục, nơi có cha xứ và Hani đứng. Nhưng tầm mắt của cô chỉ toàn tâm toàn ý dồn vào người Hani, dường như, trong mắt cô, chỉ còn có Hani, ai nhìn vào cũng không khỏi hạnh phúc. Đi trước cô và Yang Seung Woo là hai bạn nhỏ, tay cầm giỏ hoa làm bằng gấm xinh đẹp, mỉm cười rải những cánh hồng lên không trung, những cánh hồng rơi lên đầu cô, rơi lên vai, rơi nhẹ nhàng xuống đất, cực kì xinh đẹp. Những cánh hoa rơi xuống đất như là những cánh hoa mở đường cho một vẻ đẹp đi tiếp.

Một vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành!

Đường đi đến nơi Hani đứng được rải một tấm thảm dài màu đỏ, trên là hàng nghìn những cánh hồng trắng, ai nhìn cũng thấy được xa hoa, nhưng không hề phô trương, lại cực kì trang nhã!

Junghwa lẳng lặng bước trên từng cánh hoa, đằng sau là Hyelin cầm váy cưới cho cô. Gương mặt cô tươi đến không thể nào tươi hơn được nữa, cô rất vui vẻ khi bạn thân trải qua bao nhiêu đau khổ cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc của mình.

Ở trong lòng Junghwa không khỏi cảm thấy lo lắng, đối diện với người mình yêu, khi được vén tấm màn phủ, dung nhan cô được phơi bày, những khách mời đứng dưới tuy biết cô rất xinh đẹp, nhưng lại không ngờ cô lại xinh đẹp động lòng người đến thế, một số người không kiềm chế được mà "ồ" lên.

Nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của Hani, Junghwa bất giác đỏ mặt, tay Hani ôm eo cô bất giác siết chặt, như nói với cô.

"Đừng lo lắng, có tôi ở đây rồi!"

Cha xứ nhìn thấy màn khởi đầu đã xong, liền bắt đầu nghi thức:

"Ahn Hani, con có đồng ý lấy Park Junghwa làm vợ mình không? Cùng chung sống với nhau, dù nghèo khó hay giàu sang, dù khỏe mạnh hay già yếu, dù ốm đau hay bệnh tật, con vẫn sẽ yêu vợ mình đến hết cuộc đời mình, tôn trọng cô ấy, quan tâm cô ấy, cả đời không đổi, tuyệt đối không thay lòng?"

"Con đồng ý."

Hani không do dự mà nói đồng ý, đôi mắt vẫn thủy chung chỉ tựa lại trên người Junghwa, không hề di chuyển tới đâu khác.

"Park Junghwa, con có đồng ý lấy Ahn Hani làm chồng mình không? Cùng chung sống với nhau, dù nghèo khó hay giàu sang, dù khỏe mạnh hay già yếu, dù ốm đau hay bệnh tật, con vẫn sẽ yêu chồng mình đến hết cuộc đời mình, tôn trọng cô ấy, quan tâm cô ấy, cả đời không đổi, tuyệt đối không thay lòng?"

"Con đồng ý!"

Junghwa không chần chừ đáp lại.

"Xin mời hai người trao nhẫn." Cha xứ vui vẻ tuyên bố.

Dưới lễ đài vang lên tiếng vỗ tay giòn giã, dứt khoát, hốc mắt của Ahn mẹ sớm đã đỏ lên, nhìn thấy con gái được hạnh phúc.

Hai người đeo nhẫn cho nhau, một cặp nhẫn độc nhất vô nhị, khắc hai tên.

"Hani ♥ Junghwa."

"Ta thay mặt thánh tuyên bố, Ahn Hani và Park Junghwa từ giờ trở thành vợ chồng. Hai người có thể chính thức hôn nhau."

Hani tiến lên một bước, giang tay ôm Junghwa vào lồng ngực, Junghwa hôn vào môi Hani, hôn đến nỗi Junghwa cũng choáng, mặt mày đã sớm đỏ ửng.

Phía dưới, tất cả khách mời đều vỗ tay hoan hô. Hani nổi tiếng là phong lưu, lại chưa động lòng vì người nào, mà bây giờ thấy Hani nhìn vợ mình nhu tình thâm ý như vậy, ngọt hơn mía lùi, khiến ai nấy nhìn đều không tránh khỏi sợ hãi.

Thấy Junghwa chủ động hôn mình, Hani không khỏi cảm thấy trong lòng ấm áp!

   =Hết=

Thế là đã hết thật rồi còn ngoại truyện tính sau đi 😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #coupleexid1