Chương 12
Thời điểm Junghwa tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau như sắp nổ tung đến nơi, hơn nữa miệng cũng khô khốc vô cùng khát nước.
Tay không ngừng day day huyệt Thái Dương, ý muốn làm cho chính mình thanh tỉnh.
Cô mở to mắt nhìn căn phòng xa lạ, có chút mơ mơ hồ hồ. Cô nhớ rõ hình như mình đã đem ly rượu kia uống hết sạch, sau đó…… Ách! Sau đó người biến thái chết tiệt kia thừa cơ bế cô!
Junghwa vội vàng cúi đầu nhìn phía quần áo chính mình, thấy chúng vẫn như cũ mặc ở trên người, lúc này mới thở phào một hơi.
Tính ra cái người biến thái kia còn có điểm lương tri, không lợi dụng thời cơ cô say rượu……
Hiện tại nên làm cái gì bây giờ?
Mặc kệ!
Rời nơi này trước đã, có gì nói sau!
Junghwa than thở vài câu.
Từ trên giường nhảy xuống, tay tùy ý vuốt vuốt lại tóc.
Cô cầm lấy ba lô, hướng cử phòng đi đến.
Cửa bị mở ra một cái khe hở nhỏ, thanh âm thâm trầm của nữ nhân xuyên qua khe hở, loáng thoáng truyền đến.
Junghwa vội vàng trốn phía sau cửa, tựa đầu sát vào cánh cửa, vảnh tai lên nghe.
"Tổng giám đốc, phần báo cáo tài vụ này……"
Người quản lí tài vụ ấp úng không biết trả lời như thế nào, nhìn Hani ngồi ngay ngắn ở ghế da, cái trán hắn dấp dính mồ hôi.
Hani liếc mắt tên béo trước mặt, ngón tay không kiên nhẫn nhẹ nhàng gõ mặt bàn.
"Hy vọng quản lí Oh có thể giải thích cho đúng và chi tiết từng hạng mục trong bản báo cáo của phòng tài vụ, hơn một trăm triệu kia, rốt cuộc đi đâu rồi!"
Hani quan tâm không phải là một trăm triệu kia, nhưng tập đoàn Ahn thị tuyệt đối không thể dung hạ lũ sâu mọt như vậy!
Khuôn mặt già nua của vị quản lí tài vụ đỏ bừng, có chút khó khăn mở miệng, cuối cùng thở dài một hơi:
“Thực xin lỗi, Ahn tổng! Là tôi tham ô công khoản!”
“Được lắm! Ông bị đuổi việc ! Ông tham ô một trăm triệu, nhưng vì ông đã ba mươi năm làm việc ở Ahn thị trung thành và tận tâm phân thượng, tôi sẽ không tái truy cứu! Giờ lập tức đi ra ngoài mà chạy lấy người!”
Nét mặt tang thương lo lắng biểu lộ tia cảm kích tươi cười, giọng nói cảm khái liên tục:
“Cám ơn Ahn tổng! Cám ơn Ahn tổng!”
Ông ta vừa gật đầu vừa cúi người rời khỏi văn phòng tổng giám đốc.
Cả một màn thu vào đáy mắt của Junghwa, cô có chút xúc động.
Xem ra nữ nhân biến thái này, cũng không giống như cô tưởng là không có tình người!
"Nghe lén xong rồi? Em có thể ra đi!" Hani liếc mắt nhìn vào căn phòng nhỏ.
Junghwa chậm rãi đẩy cửa ra, xấu hổ nở nụ cười.
“Hả?…… Ừm!…… Cô cứ thong thả…… Tôi…… Đi trước ……" Nói xong, Junghwa vội vàng xoay người, muốn thoát khỏi nơi này.
"Khoan đã!" Giọng Hani vang lên.
Tay Junghwa đã cầm vào nắm đấm cửa, nghe được giọng Hani, lưng lập tức cứng đơ.
Chậm rãi xoay người, đối lại khuôn mặt thanh tú có chút đăm chiêu của Hani.
"Nghe tốt lắm! Hôm nay là ngày mùng 6 tháng 10, đến ngày 6 tháng 11, suốt một tháng, em sẽ là nữ nhân của tôi! Junghwa, tôi nói vậy, không biết em có hiểu được không?"
Nói xong, Hani nở nụ cười thắng lợi trên môi.
Một tháng thời gian! Suốt một tháng! Cô sẽ chịu sự bài bố của Hani!
Junghwa ngơ ngác nhìn Hani, cắn môi trầm mặc không nói.
Hani nở nụ tươi cười chói mắt, nhằm công khai biểu hiện quyền uy cùng với địa vị tuyệt vời của chính mình!
Mà cô, chỉ có một con đường sống duy nhất để lựa chọn!
Vì cô nhi viện, vì các em trai em gái, còn cả mama nữa, cô chấp nhận bất cứ giá nào!
"Được! Tôi đáp ứng cô! Cô phải lập hiệp nghị, đất ở cô nhi viện vĩnh viễn không cho thu hồi!"
Junghwa không chút khiếp đảm, dũng cảm đón nhận ánh mắt của Hani.
"Còn nữa, một tháng này, cô không được can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của tôi! Mặt khác, cô phải cho tôi một tuần thích ứng thời gian!"
"Trong vòng một tuần này, tôi sẽ không cùng cô……cái kia…." Ban đầu còn kịch liệt rống lên một tiếng, đến cuối cùng lại thành yếu ớt văn ngâm.
Hani nhìn thấy Junghwa một bộ khẳng khái hy sinh, trong lòng lại buồn cười.
Độ cong ở khóe môi lại tăng hơn, ngay cả ý cười trong đáy mắt cũng hiện lên sâu sắc.
Đôi mắt thâm thúy hỗn loạn vạn phần thú vị.
"Ok! Tôi đáp ứng em!" Hani chưa bao giờ thiếu nữ nhân, hơn nữa cũng không thích bắt ép nữ nhân!
Xem ra ba mươi ngày này, hẳn sẽ không nhàm chán chút nào……
Junghwa nhíu nhíu mày, xem kỹ ánh mắt kia, trong lòng có chút lo ngại.
Người biến thái chết tiệt này!
Trong đầu đang tính kế gì nữa đây!
Sẽ không phải bắt cô trở thành người hầu sai vặt, hoặc là đem cô ra tra tấn chứ? Ngô…… Rất khiến người ta hoài nghi nha……
Không được! Không thể để bại dưới tay cô ta! Cô ta tưởng biện pháp này có thể ép cô làm nữ nhân của cô ta sao?
Cô nhất định sẽ cho cô ta biết thế nào là “thực thích” ! Junghwa âm thầm nói trong bụng.
Hai người ánh mắt dây dưa nửa ngày, ở không khí lý lóe không rõ tia lửa.
Trên mặt cả hai đều là mỉm cười, cũng là đồng lòng mang kế hoạch nham hiểm.
“Tuy rằng em đã biết tôi là ai! Nhưng là tôi vẫn giới thiệu chính mình một lần nữa ! Tôi là Ahn Hani!”
Junghwa khinh thường nhìn Hani, nheo lại ánh mắt.
Đúng là biến thái tự cao tự đại.
Cư nhiên như vậy hướng người khác giới thiệu bản thân, sao cô nói.
“Tôi là Ahn Hani!” mà không nói.
“Tôi gọi là Ahn Hani!”
Tự đại! Cuồng ngạo!
“Hani! Từ giờ trở đi khế ước đạt thành!” Junghwa mở to hai mắt nhìn, hận không thể đem ánh mắt giết chết Hani.
“Ừ” một tiếng bình thản, một tay chống cằm, có chút hứng thú nhìn Junghwa.
“Cuối cùng tôi nói lần nữa! Bảo bối yêu quý! Nhớ kỹ! Lần sau không cần mang họ gọi tên tôi!"
Bảo bối? Buồn nôn.
“Còn một điều nữa! Về sau không được gọi tôi là ‘Bảo bối’!”
Junghwa nhớ tới lần trước gặp “Õng ẹo tỷ tỷ”, lại cả Bonnie, đối với Hani như cỏ dại mọc hoang, đều gọi thật mật là “Bảo bối”, nghe xong cảm giác đúng là muốn nôn mửa.
Hani gật gật đầu, cố ý đè thấp thanh âm:
“Junghwa!”
Tên chính mình, bạn bè người thân cũng đã gọi tới hàng trăm hàng ngàn lần.
Nhưng là từ trong miệng Hani đi ra, Junghwa trên mặt một trận tạo nhiệt, hai má bay lên hai đóa mây đỏ hồng.
Junghwa quên mất chính mình đã chạy ra toà nhà Ahn thị như thế nào, ma xui quỷ khiến, cô nắm chặt ba lô liền chạy khỏi văn phòng tổng giám đốc.
Ngồi vào xe taxi, lập tức taxi nhanh chóng rời khỏi toà nhà, lỗ tai vẫn còn ong ong.
Thật đáng giận là, tiếng vọng tất cả đều là thanh âm khiến người chán ghét của Hani!
Chính là cảm thấy máu trong người chảy ngược, thẳng hướng ót.
Vì cái gì trong đầu tất cả đều là thanh âm của cô ta!
Đáng giận quá! Cô ta đúng là yêu quái!
Nổi giận đùng đùng thanh toán tiền, xuống xe, mang theo cảm xúc tức giận khóc hiểu, Junghwa chạy vọt vào khu nhà của mình.
Giờ mới phát hiện thang máy lại hỏng rồi!
Thật đáng ghét!
Cô khẳng định là số con rệp!
Lại phải đi thang bộ!
Đành chuyển hướng đi thang bộ, thống hận rủa vả tên nữ nhân biến thái, nhưng lại càng là thống hận chính mình, mỗi một bước đều dùng sức quá mức.
“Rầm rầm rầm –” – tiếng bước chân, ở hành lang không người vang lên, có vẻ càng vang vọng rõ ràng.
Nghẹn một hơi thẳng hướng đến bậc thang tầng cuối cùng cho hả giận, nhưng vẫn không thể hả hết giận.
Chán ghét! Thật sự là làm cho người ta chán ghét!
Cô sắp điên rồi! A a a a a –
Chà chà chân, rầu rĩ cúi đầu, tay lục ba lô tìm chìa khóa nhà.
Mân mê nửa ngày, vẫn là không lục được chùm chìa khóa kia.
Trong lòng có chút khó chịu, cư nhiên ngay cả cái chìa khóa cũng dám đối nghịch với cô!
Cô tại sao lại xui xẻo vậy!
“Junghwa!” Trên đầu đột nhiên truyền đến giọng nam trầm ổn.
Nghe thanh âm quen thuộc, Junghwa vội ngẩng đầu.
Nhìn thấy Minho vẻ mặt quan tâm, nhớ tới cuộc hẹn đi xem phim điện ảnh, nhưng mình lại lỡ hẹn, trong lòng bỗng nhiên nói không nên lời, áy náy cùng ảo não.
Áy náy là, cô cư nhiên cho Minho leo cây!
Ảo não là, cơ hội tốt như vậy, cư nhiên cô lại bỏ lỡ!
Đem ba lô ôm chặt ở trước ngực, đầu cúi thấp giống như nhận sai:
"Anh Minho! Thực xin lỗi! Hôm nay em…… Hôm nay em……"
Trời ơi! Cô nên nói như thế nào đây?
Minho nhìn Junghwa khó xử, cười an ủi nói:
“Không có việc gì! Phim thì xem khi nào chả được!”
Anh làm gì mà không biết?
Từ lúc bắt đầu quen biết Junghwa, đã biết Junghwa là một cô bé lạc quan sáng sủa, không giống mấy cô gái hiện đại được nuông chiều từ bé.
Một mình làm mấy công việc bán thời gian, lại phải đến trường nữa, quả thật đủ mệt rồi!
Một cô gái thiện lương lại kiên cường như vậy, thật sự rất khó tìm được……
“Anh Minho …… Cám ơn anh……” Junghwa thấy anh khoan dung thông cảm, trong lòng càng thêm hổ thẹn.
Minho tay đẩy mắt kính, lúc này mới đem đồ giấu ở sau người giơ lên, cầm một phần cơm chiên quơ quơ trước mặt Junghwa.
“Nhớ lần trước đi ăn cơm chiên, em nói kia quán cơm chiên kia ăn ngon. Hôm nay anh đi ngang qua, liền tranh thủ mua cho em. Không biết em đã ăn cơm chưa?”
Không biết vì cái gì, giờ phút này Minho ăn mặc đơn giản, ở đáy mắt Junghwa trở nên cao ngất.
Anh giống như là một gốc cây đại thụ, làm cho cô bắt đầu sinh ra ý niệm trong đầu muốn dựa vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro