Chương 114
Cửa được mở ra, chú giúp việc vẻ mặt kinh ngạc. Tựa hồ còn chưa lấy lại tinh thần, chỉ là đứng tại chỗ, sững sờ nhìn Hani, trong giây lát nhớ lại chuyện vị tiểu thư kia nhờ vả.
"Tiểu thư."
Lời vừa nói ra được phân nửa, lại bị Hani cắt đứt.
"Chú! Ông nội đâu?"
Lời nói nơi khóe miệng liền nuốt trở vào, ông vừa cung kính vừa trả lời.
"Lão gia ở thư phòng lầu hai!"
"Cám ơn chú!" Hani cau mày, môi mỏng mím chặt, trầm mặc sải bước chạy về phía căn phòng.
Giờ phút này trong tim của cô, dâng lên hừng hực tức giận, trong lòng là sự lo âu cùng bất an, không biết Junghwa có hay không đã tới. Không biết bọn họ đã gặp mặt hay chưa, không biết kết quả đến tột cùng là như thế nào?
Cô ngốc kia! Nghĩ đến em một thân một mình bay tới nơi xa lạ này, cô chỉ muốn ra sức đánh chính mình!
Càng muốn đem em ôm giữ thật chặt bên người, cả đời cũng không muốn buông tay nữa!
Đi tới lầu hai, chạy thẳng tới thư phòng. Đưa tay đem cửa phòng mở ra, cả người như gió bước vào.
Nghiêng đầu, nhìn về ông nội mặt thong dong đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế, mà ông đang nhắm mắt lại, buông lỏng tâm tình. Cái lão ngoan cố này, ông tại sao bình thảng như vậy!
Chẳng lẽ.....
Không không không! Không phải hoài nghi nữa! Mà là nhất định! Nếu không, theo mình đối với ông nội hiểu rõ, cái lão ngoan cố này tuyệt đối sẽ không bình tĩnh như vậy đối với việc mình đột nhiên trở lại.
"Junghwa đâu? Không chút nghĩ ngợi, trực tiếp hỏi.
Ông nội Ahn chỉ là trầm giọng nói.
"Càng ngày càng càn rĩw! Thấy người lớn lại không chào hỏi gì cả?"
Mà chú quản gia ở một bên, giống nhau trầm mặc không nói.
Phản ứng của bọn họ, đã để cho mình hiểu. Junghwa nhất định là đã tới, hơn nữa còn xảy ra một ít chuyện tình gì đó, hơn nữa bọn họ đã làm em ấy tức giận rời đi.
Nghĩ như vậy, Hani rống lớn một tiếng, hiển nhiên là đã tức giận.
"Rất tốt! Con không cần hỏi các người! Tự con đi tìm!"
Nói xong, cũng không quay đầu lại, đã chạy ra khỏi thư phòng.
Ông nội Ahn lúc này mới gấp gáp mở mắt ra, hướng phía quản gia bên cạnh nói.
"Quản gia! Đi theo tiểu thư!"
"Dạ! lão gia!" Chú quản gia đáp một tiếng, ngay sau đó chạy vội đi ra ngoài.
Hani chạy xuống lầu, tức giận xông thẳng ra, cảm giác buồn bực lòng mình không phát tác được.
Ông chú giúp việc một mực trong đại sảnh chờ, nhìn thấy thần sắc lo lắng của Hani, vội vàng đi tới bên cạnh cô, lấy ra tờ giấy mới vừa được vị tiểu thư kia giao cho mình.
"Tiểu thư! Đây là mới vừa rồi có vị tiểu thư kia, để cho tôi thay cô ấy chuyển tới cho cô đấy!"
". . . . . ." Hani chợt dừng lại bước chân, nắm lấy tờ giấy kia.
Cúi đầu vừa nhìn, hốc mắt một hồi chua xót.
Hàng chữ thứ nhất, là trước kia em viết —— Hani, biến thái chết tiệt.
Hàng thứ hai, là nét chữ của cô,—— Junghwa, tôi nhớ em.
Hiện tại, trên tờ giấy lại xuất hiện dòng chữ thứ ba —— Em cũng nhớ chị.
"Em ấy đi bao lâu rồi?" Nhìn dòng chữ xinh đẹp này, trong thanh âm cũng bắt đầu run rẩy.
Chú giúp việc thành thật trả lời.
"Không sai biệt lắm đã hơn 10 phút!"
Hơn 10 phút? . . . . . . Hơn 10 phút! . . . . . .
Nói cách khác lúc mình trở lại, em ấy mới vừa đi? Có lẽ thời gian giữa bọn họ kém nhau chỉ là ở một cua quẹo, chỉ là trong nháy mắt!
Hani chỉ là cảm thấy mình sắp không chịu được nữa, tim đập hốt hoảng, ngón tay nắm tờ giấy này cũng bắt đầu thấy đau rồi, không thể tiếp tục chịu được vọt ra khỏi biệt thự.
Junghwa. . . . . . Tại sao lần này. . . . . . Lại là như vậy bỏ qua em. . . . . .
Tại sao. . . . . . Đau lòng không tả được. . . . . .
Lúc này trời đã bắt đầu tối, đèn nê ông ở đầu đường đã được bật lên, chợt lóe chợt lóe. Ánh đèn chiếu lên trên mặt người đi đường. Trước mắt tất cả mọi thứ cũng bắt đầu không còn rõ nữa .
Người con gái xinh đẹp khuông mặt là vẻ phong trần mệt mỏi, đang đi trên đường. Nếu quan sát sẽ thấy cô ấy vẻ mặt hốt hoảng nhìn khắp nơi
Hani quay đầu nhìn người đến người đi ở trên đường, đột nhiên cảm thấy không biết nên đi hướng nào. Cô lo lắng tìm, nghĩ đến Junghwa rời đi không lâu, có lẽ còn ở gần đây thôi. Trong lòng lại có cái âm thanh tự nói với mình, em đang ở nơi nào chờ mình! Em nhất định sẽ không rời đi!
Trong tay còn nắm tờ giấy kia, tầm mắt cố gắng tìm kiếm trong đám người đang qua lại.Từng gương mặt, nam, nữ, già, trẻ, người xinh đẹp hay bình thường. Nhiều gương mặt như vậy, nhiều người như vậy, tại sao không có gương mặt của em, tại sao không có Junghwa của mình!
Thời gian dài không có ăn gì vào bụng, ba mươi sáu giờ bay, làm cho thể lực Hani bắt đầu tiêu hao.
Chỉ là cảm giác trước mắt tối đen một mảnh, thế nhưng cô lại mạnh mẽ chống lại, không để cho mình ngã xuống. Cô sao có thể ngã xuống? Cô còn chưa có tìm được ánh mặt trời của mình!
Junghwa. . . . . . Em đang ở đâu. . . . . .
Junghwa. . . . . . Junghwa. . . . . . Junghwa. . . . . .
Nhưng. . . . . . Nhưng cơ thể của cô đã không nghe theo lời cô nữa. . . . . .
Hai chân trở nên mềm nhũn, trước mặt bỗng tối sầm, nháy mắt nhắm mắt lại, thế nhưng cô lại thở nhẹ ra một tiếng."Junghwa!"
Để mặc cho mình, lọt vào trong bóng tối.
"Tiểu thư!"
Chú quản gia vẫn lái xe theo sau lưng Hani, nhìn thấy Hani sắp ngã xuống, vội vàng ngừng xe, mở cửa xe, sải bước chạy vội tới bên cạnh cô, đem thân thể cô sắp ngã xuống đở lấy.
Mà tùy tùng đi theo phía sau ông, theo thứ tự xuống xe, tranh thủ đỡ người vào trong xe.
Trên đường, bỗng một đoàn người mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện đưa tới kinh động không nhỏ. Nhưng rất nhanh sau đó đột nhiên biến mất, khi mọi người kịp chú ý thì xe đã đi xa.
Junghwa đứng cách đó không xa, cảm thấy khác thường, cũng tò mò quay đầu lại nhìn.
Tầm mắt nhìn về phương hướng đó, chỉ thấy một đám người, mà bên tai của cô, tất cả đều tiếng Anh ồn ào. Cô không cách nào nghe hiểu được, mới vừa rồi đến tột cùng chuyện gì xảy ra.
Chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác, lại nhìn thấy trước mặt không biết từ lúc nào xuất hiện một người đàn ông mặc tây trang màu đen đứng đó.
Junghwa trong lòng buồn bực, người đàn ông ở trước mắt cư nhiên ban đêm còn mang kính râm màu đen .
Thử bước sang bên trái một chút, nhưng người người đàn ông trước mặt cũng không để cho cô qua, cũng bước sang bên trái một bước. Cô lại cố gắng hướng bên phải xoải một bước, muốn tránh người người đàn ông này.
Nhưng là người đàn ông mặc tây trang màu đen, giống nhau lại hướng bên phải bước một bước.
Junghwa hốt hoảng ngẩng đầu lên, nhìn chăm chăm hắn. Đầu óc trống rỗng, trực giác mà dùng tiếng Hàn mở miệng, khẩn trương nói.
"Xin lỗi! Làm phiền anh nhường một bước! Anh đang ngăn trở tôi!"
"Park Junghwa!" Người đàn ôngmặc tây trang màu đen cúi người, nhẹ nhàng hô một tiếng.
Tại sao hắn lại biết tên của mình? Đây là ý tưởng trong nháy mắt của cô, trong lòng hồ nghi càng lúc càng lớn, người đột nhiên xuất hiện này rốt cuộc là ai?
Nghĩ như vậy, đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Chân run rẩy hướng về sau lui một bước dài, vội vàng xoay người, liền muốn chạy trốn.
Nhưng là tay của cô, lại bị người mặt đồ đen một phát bắt được.
Junghwa thất kinh, hé miệng liền muốn lớn tiếng kêu cứu. Nhưng miệng của cô, lại bị người lấy tay che. Âm thanh cũng không phát ra được, một viên thuốc nhỏ, bị người kia nhét vào trong miệng.
Nuốt xuống viên thuốc này, nhất thời cảm giác cả người hỗn loạn.
Cố nén không cho mình nhắm mắt lại, nhưng là bây giờ mí mắt đã nặng ngàn cân rồi.
Cô đã không thể khống chế thân thể của mình, nhưng vẫn để ý nhẹ giọng hô.
"Hani. . . . . . Hani. . . . . . . . ."
Tại sao. . . . . . Cô vẫn không có. . . . . . Tìm được chị. . . . . .
Hani. . . . . .
Người đàn ông áo đen cao lớn, đem Junghwa sắp rơi vào trạng thái hôn mê ôm vào trong ngực. Sau đó, cũng không bận tâm, ở đầu đường trực tiếp bồng cô lên.
Hướng về phía nút cài bỏ túi trong túi áo, nhỏ giọng nói.
"Đã tìm đượcngười! Tôi hiện tại mang người tới đây! Các người ở nơi nào?"
"Ngươi đi qua một phố, ngõ hẻm thứ ba bên trái!" Trong nút cài truyền ra âm thanh của đồng bọn.
Người đàn ông gật đầu một cái, hiểu nói.
"Tôi sẽ lập tức đến gặp các người!"
"Nhanh lên một chút!" Đồng bọn vội vàng thúc giục.
Người đàn ông ôm Junghwa sải bước đi qua con phố, hắn áo đen kính đen, cũng làm cho người đi đường tò mò nhìn. Trên đường đêm người đàn ôngđ eo kính đen, trong ngực còn ôm một cô gái trẻ bất tỉnh nhân sự, thật sự là làm cho người ta cảm giác kỳ quái.
Nhưng người đàn ông lại không có để ý tới ánh mắt của người khác, trên mặt không có bất kỳ vẻ mặt khác thường. Dễ dàng ôm cô gái trong ngực đi xuyên qua đường phố thật dài.
Bước chân không có ngừng, mãi cho đến đi tới ngõ hẻm thứ ba bên trái xoay người liền nhìn thấy một chiếc xe con màu đen đang đậu trong hẽm.
Người đàn ông sải bước hướng xe hơi dừng ở trong ngõ hẻm đi tới, thái độ rốt cuộc thư giãn lộ ra nụ cười tươi tắn.
Một giây kế tiếp, rồi lại nhíu mày.
Trong ghế xe đồng bọn nhìn thấy người đàn ông áo đen trở lại, vội vàng mở cửa xe, đi xuống xe.
Người đàn ông cẩn thận từng li từng tí đem Junghwa ôm vào chỗ ngồi phía sau xe, hắn cũng cùng ngồi xuống. Đưa tay cầm gối đầu mềm mại đệm ở phía dưới đầu của cô, lúc này mới ngẩng đầu chuyển sang đồng bọn ngồi phía trước.
"Lái xe!" Giọng nam thâm trầm.
Ngồi ở chỗ tài xế đồng bọn vội vàng đáp một tiếng.
"Biết!" Ngay sau đó, đạp chân ga.
Xe một hồi lắc lư, đèn xe sang lên. Khởi động, rốt cuộc chậm rãi lái ra khỏi cái hẻm nhỏ. Hướng về con đường phía trước không biết tên mà đi.
Giống nhau ngồi ở trước xe một tên khác nghiêng đầu sang chỗ có cô gái, ngắm nhìn cô gái đang hôn mê. Tựa hồ còn có chút hoài nghi, cũng là dời tầm mắt hướng người đàn ông áo đen.
Tỉ mỉ quan sát cô một phen, tò mò hỏi nói.
"Cô ấy chính là tiểu thư?"
Miệng của cô khẽ mở ra, mặt hơi gầy, sắc mặt có chút tái nhợt. Sắc môi là nhàn nhạt màu hồng, lông mi cong lên. Không tính là tuyệt sắc, chỉ có thể nói là có chút đáng yêu.
Này tựa hồ cùng cô gái trong tấm ảnh trong trí nhớ chênh lệch khá xa.
Người đàn ông nhíu mày, tựa hồ là biết trong lòng đồng bọn đang hồ nghi những thứ gì. Thâm trầm nói.
"Thật sự cô ấy chính là tiểu thư mà điện hạ một mực tìm kiếm!"
"Ngươi đã xem qua hình, là hình mẫu thân cô ấy lúc tuổi còn trẻ!"
Đồng bọn "Nha" một tiếng, sáng tỏ gật đầu, "Không trách được ! Mẹ cùng con gái, cách một đời, vẫn còn có chút chênh lệch!"
"Ai? Ngươi nói tiểu tiểu thư cùng điện hạ rốt cuộc là có cái quan hệ gì?" Đồng bọn tò mò hỏi.
Người đàn ông trầm tư, suy đoán nói.
"Hẳn không phải là em gái của điện hạ, nhưng là điện hạ nói cô là tiểu thư! Như vậy liền cùng giáo phụ đã qua đời có liên hệ đi!"
"Ý của ngươi là nói, tiểu thư là con gái của giáo phụ?" Vừa nghe đến "Giáo phụ" cái tôn xưng này, đồng bọn cũng hít một hơi lãnh khí.
Đứng đầu Mafia Italy, người đàn ông thần bí được cả hắc đạo tôn xưng làm
"Giáo phụ".
Hắn là người sáng lập tổ chức, là người đàn ông được vô số người sùng kính như thần. Thế nhưng cả đời hắn, cũng không có cưới vợ, bên cạnh thậm chí ngay cả một tình nhân đều không có.
Hiện tại, giáo phụ lại có con gái?
Rõ là. . . . . .
"Tốt lắm! Đừng nói nhảm! Trực thăng dừng ở nơi đó rồi hả?" Người đàn ông nóng lòng muốn trở về phục mệnh, vừa vội vàng hỏi.
Bọn họ đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi, trước đó điện hạ đã vô cùng không vui.
Nếu như tiếp tục mè nheo đi xuống, sau khi trở về còn không biết sẽ bị trách phạt như thế nào.
Đồng bọn vội vàng nghiêm mặt nói.
"Dừng ở địa phương cách nơi này hai mươi km. Kim Tai Chung ở nơi đó chờ chúng ta! Điện hạ lần này xem ra là gấp gáp, cho nên đem Kim Tai Chun phái tới rồi!"
"Kim Tai Chun cũng tới? Dạ! Mau sớm chạy trở về! Càng nhanh càng tốt!" Người đàn ông gật đầu một cái, nhắm hai mắt lại.
Xe con như cũ chạy về phía trước, trong xe Junghwa vẫn ngủ mê man không có dấu hiệu tỉnh lại. Chỉ là trong giấc mộng, cũng không an tĩnh mà nhíu mày.
Xe vội vàng mở ra thẳng tắp hướng đông mà chạy, cách bờ sông Thames càng ngày càng xa.
Biệt thự Ahn gia, cũng cách cô càng ngày càng xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro