Chương 1
Trong một phòng khách sạn xa hoa, từ nhà tắm truyền đến âm thanh róc rách tiếng nước chảy.
Trên chiếc giường lớn rộng hai mét, một mĩ nữ xinh đẹp nằm loã thể, da thịt mềm mạ trắng nõn như trẻ con, một mái tóc dài đen bóng xõa ra cuồng loạn.
Thiếu nữ xinh đẹp, giống như một đóa anh túc đương kì nở rộ, mang theo sức quyến rũ giết người!
Park Junghwa rầu rĩ rên rỉ một tiếng, chậm rãi mở mắt.
Đầu óc cứ ong ong, mà đầu đau như sắp nổ tung vậy! Day day huyệt Thái Dương, cô mới mở to hai mắt ra nhìn!
Nơi này là chỗ quái nào vậy nhỉ??? Vì cái gì mà cô lại ở chỗ này???
Cô nhớ rõ ngày hôm qua uống rượu say, sau đó đi lang thang ở trên đường.
Thấy cảnh một cô gái đang van nài cầu xin một nữ nhân, hẳn là cô ta đã bị nữ nhân này từ bỏ.
Park Junghwa không nói hai lời, tiến lên nhất nhất mắng cho cái người kia một trận nên thân.
Mắng xong thì cô liền ói ra, còn liền sau đó nữa thì ...ôi....
Vỗ vỗ đầu chính mình, như thế nào cũng không tưởng tượng nổi lúc sau đã có chuyện gì xảy ra.
Trên người thấy hơi lành lạnh, Junghwa cúi đầu nhìn xuống, giờ này mới phát hiện chính mình cư nhiên không có mặc cái gì!
Thiếu chút nữa là cô thét lên sợ hãi! Vội vàng che miệng lại, cũng là kinh hồn táng đảm.
"Thất thân" Hai chữ này, giống như khẩu súng ngắn nòng đại đang chĩa ra trước mắt.
Bất quá, hiện tại chẳng muốn cố so đo tính toán với người kia thêm nữa, trốn lẹ rồi nói sau a~.
Quay đầu nhìn về phía phòng tắm, bóng dáng nữ nhân xuyên thấu qua cửa kính, thoắt ẩn thoắt hiện .
Junghwa vuốt lại mái tóc dài, nhảy dựng lên rồi từ trên giường phi xuống dưới đất, chạy về phía đống quần áo hỗn độn, lại phát hiện quần áo của mình còn dấu vết của vụ nôn mửa hôm qua.
Nhíu nhíu chân mày, cô quấn chăn rồi rón ra rón rén đi sang bên kia giường.
Nhặt lên áo lót cùng với quần , lại vội vàng lấy luôn quần áo của nữ nhân kia, bối rối mặc.
Mặc vào quần áo của người kia, trông nàng có vẻ xinh xắn lanh lợi hơn, Junghwa liếc mắt nhìn bóng dáng trong phòng tắm, cô thè lưỡi.
Xoay người lại tìm kiếm ba lô của mình, mới phát hiện nó đang lặng im nằm ở một góc sáng sủa. Kiễng mũi chân chạy chậm sang hướng đó, cây son môi từ ba lô rớt xuống.
Đây chính là bảo bối của nha đầu Hyelin, cô mà đánh mất là chết chắc rồi!
Cầm lấy son môi, lại quay đầu ngắm nữ nhân đang tắm rửa bên trong .
Junghwa trong đầu bỗng nhiên dâng lên một cái ý tưởng tà ác, nháy mắt cái đã trở lại chỗ cũ. Tự mình đem son tô vẽ lên đôi môi căng mọng, hơn nữa còn hung hăng tô đi tô lại vài lần cho thật đậm.
Cúi đầu, cứ như vậy hôn lên cái gối giường.
Ngẩng đầu nhìn kiệt tác của mình, cô vừa lòng gật gật đầu.
Ngu gì!
Trốn thôi!
Junghwa liếc mắt nhìn bóng dáng của nữ nhân, dưới đáy lòng kêu một tiếng!
Rón rén, cô nhẹ nhàng mà mở ra cửa phòng, lắc mình một cái đã biến mất không thấy tăm hơi.
Cánh cửa kính phòng tắm được mở ra, nữ nhân quấn qua một cái khăn tắm. Thân hình đẹp dễ, không thua kém gì siêu mẫu, thậm chí còn chẳng tìm đâu ra một tí thịt mỡ dư thừa.
Đưa mắt đảo qua một lượt, cư nhiên không có lấy một bóng người trong phòng ngủ, nhìn thấy cái gối trên giường có hai dấu môi son màu hồng, đôi mắt tinh anh khẽ nheo lại.
Tay nắm khăn bông lau đầu, động tác ấy trong nháy mắt cứng lại. Trong mắt loé lên hàn quang, khóe miệng nhếch lên nét cười hứng thú.
Đây là cô muốn khiêu khích tôi sao?
Hay lắm!
Nữ nhân này quả thật to gan!
Ahn Hani tôi, nhất định sẽ làm cho cô tự động xuất hiện ở trước mặt!
----------
Ngày hôm sau.
Hàn Quốc, trên trang nhất của các tờ báo lớn mang phạm vi toàn quốc đều đồng loạt đăng lệnh truy nã!
Cả trang báo chỉ có hình ảnh 1 nữ nhân khỏa thân toàn bộ!
Mọi đường nét của cô gái đều làm cho người ta xuẩn ngốc lay động.
Như mái tóc dài mềm mượt uốn lượn như rong biển, không cách nào làm người ta không liên tưởng tới dung mạo.
Một thân thể trắng nõn trên giường đơn, dấu môi son nghênh ngang khiến người người phải mơ màng..
Bên cạnh chỉ có một dòng chữ nhỏ: "Là ai, tự động xuất hiện trước mặt tôi. Nếu không, tự gánh lấy hậu quả."
"Wow, Junghwa! cậu nhìn xem, chẳng lẽ là lệnh truy nã sao?"
"Nhìn người phụ nữ trong hình kia, thật phong tình quyến rũ nha! Khâm phục quá cơ! Không biết dung mạo cô ta thế nào nhỉ?"
Hyelin cúi đầu nhìn bài báo, như có điều suy nghĩ, không nhịn được liên tục than thở.
"Ừ! Chắc vậy" Junghwa ngồi một bên, đôi mắt hờ hững chẳng ngó vào một lần, nói đại.
Trong lòng nhớ tới chuyện ngày hôm qua, vừa chạy khỏi đó, về đến nhà cô lập tức tắm ngay.
Cô nhớ hôm đó cũng không có nhìn thấy dấu vết gì trên giường, hơn nữa cô không hề thấy cảm thấy đau, chắc là không xảy ra chuyện gì chứ!
Hyelin đột nhiên hét to một tiếng.
"A -- "
Junghwa bị cô làm cho giật mình kinh hãi, ai oán nhìn cô.
"Đại tiểu thư! cậu không nên như vậy cả kinh người ta! Dễ hù chết người lắm!
"Mau đến xem a! Junghwa! Cậu biết là ai phát lệnh truy nã này không?"
Hyelin liền tranh thủ tiến đến gần hơn bên Junghwa, trang báo kia rồng bay phượng múa.
"Là Ahn Hani đó! Ahn Hanig đấy cậu biết không?"
"Ahn Hani là ai?" Junghwa móp méo miệng.
Hyelin rất không thục nữ lườm cô một cái.
"Trời ạ! Ngay cả Ahn Hani cũng không biết sao hả giời?"
"Cô ấy là tổng giám đốc của tập đoàn tài chính Ahn thị, tuổi gần hai mươi tám, xinh đẹp tiền nhiều, quan trọng nhất là cô ấy vẫn còn đang độc thân! Toàn bộ nam nữ Hàn Quốc đều muốn được gả cho cô ấy đấy!"
"Thật không? Vậy cậu cưới cô ấy đi!" Junghwa một tay nâng má, ung dung nhìn vẻ mặt kích động của Hyelin.
"Chỉ tiếc cô ấy từng tuyên bố rằng: cô ấy tuyệt đối không kết hôn." Hyelin ảo não cau mày, tiếc hận nói.
Bỗng nhiên mở trừng hai mắt, một đôi mắt biến thành hoa đào.
"Bất quá làm tình nhân của cô ấy cũng rất tốt!"
Junghwa nhìn dáng vẻ mưu cầu danh lợi của bạn, liếc mắt nhìn tờ báo
Wa!
Nữ nhân này vóc người quả không tệ!
Tầm mắt vừa để ý tới cái nốt ruồi màu hồng, bỗng nhiên đôi mắt Junghwa mở to trợn trừng.
Vội vàng thủ thế, sờ sờ quần áo, đúng là trên bả vai bên trái của cô có một nốt ruồi màu hồng.
Nhanh chóng đoạt lấy tờ báo nhìn chăm chăm chiếc lưng lộ ra trọn vẹn, gương mặt nhanh chóng đỏ hoàn toàn.
Mở to hai mắt nhìn, hồi tưởng lại trò đùa dai ngày hôm qua trong phòng, da mặt giật giật, đầu một trận tê dại.
Trời ơi! Cô chọc tới ác ma sao!
Ảo não nhìn đi nhìn lại, đem cái tên của nữ nhân niệm tám trăm lần, không, phải nói nguyền rủa tám trăm lần!
"Ahn Hani... tổng giám đốc tập đoàn tài chính Ahn thị..."
"Nhìn cái này cậu có phải cũng động tâm hay không ?" Hyelin vẻ mặt tò mò hỏi
Junghwa không có đem lời nói của Hyelin lọt tai, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm hai chữ "Ahn Hani", tức không chịu nổi mà nghiến răng nghiến lợi. Tay cầm lấy tờ báo đột nhiên đem tờ báo vò thành một nắm.
Cả người cũng vọt từ trên ghế nhảy dựng lên, quanh thân phát ra một ngọn lửa hừng hực, tưởng chừng có thể thiêu trụi mọi thứ.
"Biết là ai, tự chủ động xuất hiện trước mặt ta. Nếu không, tự gánh lấy hậu quả." Junghwa lẩm bẩm tự nói, lập lại một lần.
Quả là một người đáng ghê tởm, tại sao cô ta dám chụp hình cô!
Nhất định là cô ta thừa lúc cô đang ngủ say mà chụp trộm!!
Cô ta là tên biến thái thích quay lén sao? Sao lại có loại người mang trên mình cái sở thích biến thái này nhỉ?
Đúng là cái số con rệp!
Đương đâu đi chọc tới cô ta! Cái đồ quỷ hẹp hòi!
Bây giờ phải làm sao đây trời? Junghwa suy tư, trong lòng âm thầm quyết định, phải làm bất cứ giá nào để cô ta không đem ảnh cô đi rêu rao trên cái đất Hàn Quốc này.
Trước hết, đi tìm cô ta thương lượng!
Càng nghĩ càng tức giận a~, giơ cao ý chí, nhất định nhất định, cô sải chân bước về phía trước.
"Junghwa, cậu đi đâu vậy!" Phía sau giọng nói Hyelin mang theo điểm kinh ngạc truyền đến.
Junghwa cũng không quay đầu lại nói.
"Hyelin, mình đột nhiên nhớ tới có chút việc, mình đi trước nha!"
Hyelin đứng tại nguyên chỗ nhìn cô dần dần đi xa, giậm chân.
"Nhưng là buổi chiều còn có lớp mà!"
"Cậu thay tớ xin nghỉ bệnh, như cũ nhé!" Junghwa thanh âm nghênh ngang vang lên, khiến người đi đường nhất tề quay đầu lại.
Hyelin nhận được mọi người nhìn chăm chú nhìn mình, vội vàng cầm lấy tờ báo che mặt, nhỏ giọng oán trách.
"Junghwa đáng chết này, trên đường lại làm chuyện thế này! Còn để cho người ta sống hay không!"
Khu vực buôn bán sầm uất nhất Seoul, tòa nhà cao vút vươn lên tận tầng mây
Mặt trời tựa hồ cũng lây nhiễm tức giận của cô gái, hung hăng phát uy tự đắc, toả chiếu thứ ánh nắng nóng nực khắp muôn nơi.
Mặt kính của toà nhà được ánh mặt trời chiết xạ thành sắc hồng chói mắt, khiến người qua đường không dám ngẩng đầu nhìn thẳng
Junghwa hùng hổ xuống xe, xông ào vào tòa nhà Ahn thị.
Người bên trong, nam nhân thì mặc âu phục đi giày da, nữ nhân thì khoác trên mình những bộ đồ công sở trang nhã đắt tiền.
Junghwa xuất hiện trong đại sảnh vốn không có nhiều người, ngay khắc cô trở thành tâm điểm của sự chú ý .
Cô thân mặc T-shirt, cộng thêm quần jean một bộ , lộ ra vẻ không hợp nhau, dễ dàng thấy được.
Quét mắt bốn phía, đem tầm mắt dừng ở một nơi, đi thẳng tới quầy phục vụ trước.
"Này cô!" Junghwa đứng trước quầy phục vụ, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn.
Nhân viên đứng quầy vội vàng mỉm cười, khách sáo hữu lễ nói.
"Tiểu thư, rất vui được phục vụ cô!"
Junghwa nghe được lời của cô, trong lòng một trận kinh ngạc, đôi lông mày tinh tế nhất thời quấn quýt ở chung một chỗ.
Cô nên nói như thế nào? Chẳng lẽ muốn cô nói là Ahn Hani phát lệnh truy nã làm cho cô tìm đến? Nghĩ đi nghĩ lại, không biết nên mở miệng như thế nào mới coi là thỏa đáng!
Cắn răng, ánh mắt khép lại, Junghwa hít sâu một hơi.
"Tôi muốn gặp Ahn Hani"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro