
Chương 97: A Nhị Tình Trạng Nguy Kịch
[Poke Right Master Devil Cold Part 2] - Title: Công Chúa Sophia Được Vương Tử Anthony Hôn Đến Tỉnh
๖ۣۜJs-๖ۣۜArt
Ân Ly, Diệp Tiểu Chiêu, Triệu Mẫn, Mạc Cẩm Ương, Sophia giả cùng nhau ra khỏi phòng học.
Trương Vô Kỵ, Lục Cảnh Dương, Mã Lực, Ân Hòa Phong mấy người đi theo ở phía sau bọn họ.
Toàn bộ đều là giá trị nhan sắc cao, dọc theo đường đi làm người nhìn tỉ lệ quay đầu lại không ngừng.
Họ lái xe tới một cửa hàng lễ phục cưới xa xỉ nhất Thành Đô, Diệp Tiểu Chiêu chủ động đi qua đi chọn lựa tuyển ra tới mấy bộ váy cưới thương hiệu Marchesa.
Đưa cho Triệu Mẫn nói: "Cầm đi, cậu đều đi thử từng bộ tôi xem."
Triệu Mẫn há hốc mồm nói: "Không cần nhiều như vậy chứ?"
Nhiều như vậy đều thử hết, ta không mệt chết mới là lạ.
Thực chán ghét thử quần áo không phải sao!
Ân Ly cười nói: "Đúng vậy! Mẫn Mẫn dáng người đẹp, cậu ấy mặc gì cũng đẹp, không cần thử nhiều như vậy chứ."
Diệp Tiểu Chiêu lại nói: "Đính hôn cả đời chỉ có thể làm một lần, phải thận trọng, cần thiết tuyển chọn ra một bộ đỉnh của đỉnh mấy cậu hiểu không."
Mạc Cẩm Ương cũng chọn mấy bộ nói: "Đúng vậy, nếu tới liền đều thử xem đi! Dù sao có tôi ở đây thử cùng cậu mà."
Diệp Tiểu Chiêu nói: "Chính là ý đó."
Sophia chủ động nói: "Đi, tôi cùng cậu đi phòng thử đồ."
"Được."
Triệu Mẫn không có chút nào hoài nghi.
Sophia thân mật kéo cánh tay Triệu Mẫn, ở bên tai cô thấp giọng nói: "Không muốn thấy người chướng mắt."
Triệu Mẫn trong lòng biết Sophia nói chính là Mạc Cẩm Ương, cười khổ nói: "Sophia, cậu sớm một chút buông bỏ đi!"
Lục Cảnh Dương cùng Mạc Cẩm Ương sự tình đã thành kết cục đã định, không một ai có thể thay đổi được kết cục này.
Triệu Mẫn vẫn luôn cho rằng, dựa vào tính cánh cao ngạo của công chúa Sophia, hẳn là sẽ không tiếp tục ở lại Thành Đô mà sẽ trực tiếp bay về Châu Âu sau khi biết tin.
Chính là Sophia lại ở lại.
Sophia lại cười khổ nói: "Muốn buông tay a, nhưng mà nói dễ hơn làm."
Tựa như Trương Vô Kỵ cùng Mã Lực, chỉ sợ ta cả đời này đều buông bỏ hai người đàn ông đó xuống không được.
Hiện tại đang ở đây nổ lực......
Không thử xem như thế nào biết được vĩnh viễn cũng không có khả năng đâu?
Triệu Mẫn...... Chỉ cần không có cô, sở hữu tất cả mọi thứ đều thuộc về ta.
Đinh Mẫn Quân trong mắt hiên lên một mạt tàn nhẫn.
Hai người đi vào phòng thử đồ, Triệu Mẫn bắt đầu cởi đồ.
Sophia nhìn dáng người Triệu Mẫn hoàn mỹ không tì vết, trong mắt hiện lên một mạt quang mang, hâm mộ có ghen tị có thậm chí là hận.
Triệu Mẫn đem bộ áo cưới đầu tiên mặc vào người, Sophia chủ động đi qua đi nói: "Mẫn Mẫn, tôi giúp cậu kéo khóa kéo."
"Được."
Sau đó Sophia giả liền đứng ở phía sau người Triệu Mân giúp cô kéo khóa kéo.
Trong phòng thử đồ, ngân quang chợt lóe......
Một phen chủy thủ xuất hiện ở trong tay Sophia.
Sophia sắc mặt trong khoảnh khắc trở nên sắc bén lên.
Ngay sau đó, liền nghe thấy một tiếng kinh hô: "Tiểu thư!"
Rồi sau đó chính là tiếng dao dâm vào da thịt vang nhẹ lên......
Nhưng mà, Triệu Mẫn vẫn chưa cảm giác được đau đớn.
Lưỡi dao sắt bén cũng không có cắm vào thân thể của Triệu Mẫn, mà là ở thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, A Nhị tiến vọt vào, vì Triệu Mẫn đỡ một dao này.
Triệu Mẫn xoay người lại vừa thấy A Nhị cả người ngã vào trong vũng máu, cả người đều trợn tròn mắt.
Đinh Mẫn Quân thấy tình thế không ổn, nhanh chạy ra khỏi phòng thử đồ.
Ở thời điểm khi mọi người cũng chưa phản ứng lại là chuyện gì đang xảy ra, Đinh Mẫn Quân với gương mặt của Sophia liền bằng tốc độ thật mau rời khỏi nơi này.
Trong lòng thầm hận cái người đột nhiên xuất hiện kia phá hỏng chuyện tốt lần này.
Bất quá hắn đã trả cái giá lớn, kia một dao, chính là ngay giữa trái tim.
Trong phòng thử đồ, Triệu Mẫn cảm xúc kích động hô lớn: "Người đâu! Mau bắt lấy Sophia!"
Mấy người ngồi ngoài phòng chờ, nghe thấy tiếng Triệu Mẫn rống to thê lương, đáy lòng đều là cả kinh.
Tất cả mọi người bằng tốc độ nhanh nhất vọt lại đây.
Thiên Nam đám người lĩnh mệnh, nhanh chóng lao ra đuổi theo Sophia.
Cửa phòng thử đồ, trước mặt mọi người người thấy A Nhị đầy người là máu nằm trong vũng máu, Triệu Mẫn ngồi xổm bên người hắn, đỡ lấy hắn, tất cả mọi người nhìn một màng này điều trợn tròn mắt.
Sao lại thế này?
Mới trong chốc lát công phu liền biến thành như vậy?
Trương Vô Kỵ mặt âm trầm đi vào tới nói: "Mẫn Mẫn, sao lại thế này?"
Triệu Mẫn hai tròng mắt rưng rưng nói: "Là Sophia! Cô ta muốn giết em, A Nhị chắn giúp em một dao."
"Sophia?" Sao có thể!
Sophia liền tính muốn giết người, người kia không phải nên là Mạc Cẩm Ương sao?
Như thế nào sẽ là Triệu Mẫn?
Trương Vô Kỵ hoàn toàn không thể tin được.
Trương Vô Kỵ quen biết Sophia rất lâu, hắn căn bản là không tin cô lại là cái loại người này!
Theo bản năng phán định nói: "Nếu thật đối với em động thủ, như vậy người kia tuyệt đối không phải Sophia."
Triệu Mẫn kinh giận lẫn lộn nói: "Là ai? Không phải Sophia thì là ai?"
Trương Vô Kỵ suy đoán nói: "Nếu đoán không sai, hẳn là Đinh Mẫn Quân."
"Tiện nhân! Trương Vô Kỵ, lập tức bắt lấy cô ta, em muốn cô ta chết không tử tế."
"Được, Mẫn Mẫn...... Trước đừng khóc, em xem xét A Nhị vết thương như thế nào."
Vừa nói đến A Nhị, hắn liền nhịn không được phun ra tới một ngụm máu tươi.
Cả người thoạt nhìn thống khổ bất kham, Triệu Mẫn đem A Nhị ôm vào trong lòng ngực nói: "A Nhị, cậu thế nào rồi? Còn có thể trụ lại được không?"
A Nhị cười khổ nói: "Tiểu thư...... Tôi chỉ sợ không được."
"Kiên trì trụ lại, đã gọi xe cứu thương."
"Vô dụng......" A Nhị chói mắt khuông mặt đỏ bừng, cả người thoạt nhìn thống khổ bất kham, đáy lòng cũng là khổ sở.
Hắn che miệng vết thương lại, hy vọng máu chảy chậm một chút.
Bởi vì A Nhị còn muốn nhìn thấy Triệu Mẫn lâu một chút.
Thật luyến tiếc liền như vậy mà chết đi a!
Chỉ muốn tránh ở chỗ tối, nhìn cô ấy cả đời đều đủ rồi!
Ta chưa bao giờ cầu cái gì xa xôi, bởi vì trong lòng biết, cô gái trước mắt này là cô gái đẹp nhất thế gian......
A Nhị ta cảm thấy chính mình căn bản là không xứng với cô ấy, chỉ có Giáo chủ mới xứng với cô ấy.
Chính là ta không cầu cái gì xa vời, chỉ hy vọng vẫn luôn tránh ở chỗ tối nhìn cô ấy, bảo vệ cô ấy liền tốt a!
Như vì cái gì đến cơ hội này ông trời cũng không cho ta?
A Nhị khóe mắt có nước mắt chảy xuống......
Đáy lòng chua xót tới cực hạn rồi.
Triệu Mẫn thanh âm nức nở nói: "A Nhị, cậu đừng chết...... Ngàn vạn lần đừng chết, nhất định phải thật tốt mà sống tiếp tồn tại tiếp, tôi về sau còn giúp giúp các cậu tìm vợ còn đâu! Ô ô......"
A Nhị nâng một bàn tay lên, thế Triệu Mẫn lau nước mắt nói: "Tiểu thư...... Đừng khóc, có thể vì cô chết, cũng là một chuyện vinh hạnh, tôi không phải cố ý muốn nhìn lén cô thay áo...... Tôi chỉ là muốn làm người đầu tiên thấy tiểu thư mặc váy cưới...... Ai biết được, liền thấy cô ta muốn giết tiểu thư...... Tôi đã không kịp ngăn cản cô ta, chỉ có thể thế tiểu thư đỡ một kiếp...... Tiểu thư, đừng khóc...... Khụ khụ......"
"Tuy rằng biết là rất có lỗi với Giáo chủ, nhưng...... Tôi không thể không nói, tiểu thư...... Tôi thích cô, tôi thích cô từ cái nhìn đầu tiên...... So với Thiên Cơ thích Thượng Quan Nguyệt Nhi còn muốn sớm hơn...... Tôi vẫn luôn ở trong tối yên lặng chú ý đến tiểu thư...... Chính là tôi biết chính mình không xứng với cô, chỉ có Giáo chủ mới người duy nhất trên thế gian này xứng với tiểu thư, tôi cũng vẫn chưa cầu cái gì xa, chỉ muốn luôn âm thầm bảo vệ tiểu thư, bảo vệ tiểu thư an toàn...... Chính là đã không cơ hội......"
Triệu Mẫn nghe vậy, sớm đã khóc không thành tiếng.
A Nhị thích ta......
Ta một chút cũng không biết, thật bất công với cậu ấy.
Tuy rằng chỉ là vệ sĩ của Triệu Dương Vương mời tới, nhưng Triệu Mẫn vẫn luôn coi bọn họ như là bạn bè mà đối đãi.
Thiên Cơ đã xảy ra chuyện, Triệu Mẫn cũng đã áy náy không thôi, hiện tại A Nhị cũng đã xảy ra chuyện, vẫn là vì cứu cô, bảo cô như thế nào mà yên lòng xuống tiếp được.
Triệu Mẫn thống khổ kêu rên nói: "Trương Vô Kỵ..... Trương Vô Kỵ! Em nên làm cái gì bây giờ? Em nên làm cái gì bây giờ?"
Triệu Mẫn hiện tại như một người thần hồn thất lạc.
Trương Vô Kỵ nhìn đến Triệu Mận như vậy, đau lòng đem cô ôm vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng trấn an trong chốc lát.
Ngay sau đó đem cô buông ra, hốc mắt hồng hồng, ánh mắt lại lạnh lùng nhìn A Nhị nói: "Xe cứu thương lập tức liền đến, nếu cậu không muốn làm người con gái cậu thích ấy náy cả đời, thì cậu phải chịu đựng thật tốt......"
A Nhị cười khổ nói: "Giáo chủ, tôi sẽ tận lực...... Còn có, xin cậu đừng trách tôi, nếu không phải hôm nay xảy ra loại chuyện này, tôi nhất định sẽ đem chuyện này chôn dấu cả đời."
"A Nhị, tôi hiện tại không có trách cậu, nhưng nếu cậu như vậy mà chết đi, làm Mẫn Mẫn thống khổ cả đời, tôi tuyệt đối không tha cho cậu!"
"......" Giáo chủ, cậu như vậy cưỡng bức tôi thật sự tốt sao.
Ta cũng không muốn chết a!
Nhưng ta con mẹ nó làm không được a!
Đôi mắt đều bắt đầu biến thành màu đen, ý thức cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
Trước ngực máu không ngừng chảy xuôi......
Cảm giác sinh bệnh ở dần dần trôi đi.
Có lẽ còn có một phút, có lẽ là ngay sau đó, liền sẽ chết đi.
Chính là nghe những lời kia của Trương Vô Kỵ nói, A Nhị có chút động lực sống tiếp để không làm Triệu Mẫn đau khổ áy náy cả đời.
"Tiểu thư...... Đừng khóc, tôi sẽ không có việc gì...... Tôi sẽ kiên trì...... Sẽ trụ lại."
Chỉ là ngay sau đó, tay A Nhị liền rớt xuống.
Triệu Mẫn trong miệng truyền ra tiếng thê lương gào rống: "A Nhị!"
Ngoài cửa tiếng của xe cấp cứu vang lên.
Trương Vô Kỵ đích thân đem A Nhị bế lên xe cấp cứu.
Nghe thấy bác sĩ nói: "Cậu ấy còn nhịp tim, lập tức tiến hành cấp cứu khẩn cấp."
Rồi sau đó xe cứu thương cửa xe đã bị đóng lại, xe lái như bay đi rồi.
Triệu Mẫn che miệng kinh hồn chưa định, khóc không thành tiếng.
Trương Vô Kỵ nhẹ nhàng chụp phủi phía sau lưng Triệu Mẫn nói: "Mẫn Mẫn không sao...... Sẽ không có việc gì."
"Trương Vô Kỵ, Thiên Cơ đã vì em mà huỷ hoại cả đời, hiện tại đến A Nhị cũng là như thế, em nên làm cái gì bây giờ...... Có phải hay không em thật sự giống như lời Trần Hạ Vũ nói, em chính là tai tinh? Khắc đến người bên cạnh? Chỉ ai cùng em thân cận, cuối cùng đều sẽ không có kết cục tốt?"
"Không được nói bậy! Triệu Mẫn...... Cậu như thế nào có thể nói chính mình như vậy?"
Trương Vô Kỵ còn chưa mở miệng, Diệp Tiểu Chiêu liền rống lớn.
Triệu Mẫn trong lòng khó chịu nói: "Chính là...... Vì cái gì họ đều gặp chuyện không may......"
Diệp Tiểu Chiêu đi tới ôm Triệu Mẫn, hốc mắt chua xót nói: "Nha đầu thúi, cậu đúng là ngốc mà a! Tôi mẹ nó cùng cậu lớn lên từ nhỏ, không phải sống đến quá tốt sao? Lục Cảnh Dương, Thượng Quan Kỳ, Trần Tử Lâm, bọn họ đều là cùng chúng ta cùng nhau lớn lên, không phải điều sống quá tốt sao? Cậu mẹ nó làm gì muốn nói mình như vậy, tôi nghe được trong lòng khó chịu muốn chết."
Triệu Mẫn cười khổ nói: "Không biết vì sao, tôi lại cảm thấy như vậy."
"Tôi không cho phép cậu như vậy nghĩ về chính mình! Nếu là chú Triệu biết cậu như vậy nghĩ về chính mình, chú ấy sẽ đau lòng chết mất."
"Cha tôi......"
"Triệu Mẫn, tôi mặc kệ cậu là vì chú hay vẫn là vì sư phụ của tôi, hay vẫn là vì đám bạn bè chúng tôi, cậu cần thiết tỉnh táo lên."
Ân Ly cũng xen mồm nói: "Đúng vậy! Người kia nếu là Đinh Mẫn Quân, liền tuyệt đối không cần buông tha cho cô ta! Cô ta mới là người gây tội, chứ không phải cậu, Mẫn Mẫn cậu đừng tự trách!"
Triệu Mẫn trong mắt hiện lên một đạo tàn nhẫn, trong miệng hung hăng nói: "Đinh Mẫn Quân!"
"Không sai, này tất cả điều là cô ta tạo thành, cùng cậu không liên quan! Cậu chỉ là người làm cho người bảo vệ của cậu nguyện ý vì cậu mà bị thương mà thôi!"
Trương Vô Kỵ sờ sờ đầu Triệu Mẫn, trấn an nói: "Là như Tiểu Chiêu nói, Mẫn Mẫn...... em ngàn vạn lần đừng tự trách, ngẫm lại cha, ngẫm lại Tử Khâm cùng Tử Du."
Triệu Mẫn tựa đột nhiên hoàn toàn tỉnh ngộ, đau lòng khóc thành tiếng.
Đinh Mẫn Quân!
Đinh Mẫn Quân!
Triệu Mẫn dưới đáy lòng gào rống tên này.
Ta Triệu Mẫn nhất định sẽ làm cho cô chết không tử tế.
Đã khóc một hồi, trong lòng mới dễ chịu hơn một ít.
Triệu Mẫn đem áo cưới thay đổi lại, cảm xúc đã ổn định xuống dưới.
Vẻ mặt bình tĩnh nói: "Đi, chúng ta đến bệnh viện thăm A Nhị."
"Được." Trương Vô Kỵ yên lặng làm bạn ở bên cạnh Triệu Mẫn.
Đám người Diệp Tiểu Chiêu không yên tâm, cũng muốn đi cùng.
Trương Vô Kỵ lại nói: "Các cậu đi về trước đi! Chúng tôi qua đó là được rồi."
"Kia như vậy cũng được...... Sư phụ, Mẫn Mẫn liền giao cho cậu chăm sóc."
"Yên tâm."
"Ờ."
Mã Lực đưa Diệp Tiểu Chiêu về Diệp gia, Ân Hòa Phong cũng dưa Ân Ly rời đi, lưu lại Lục Cảnh Dương còn đang chờ Mạc Cẩm Ương.
Cô thay lễ phục còn chưa có ra tới.
Bệnh viện phòng cấp cứu, A Nhị đang ở trong phòng tiến hành cấp cứu.
Triệu Mẫn cùng Trương Vô Kỵ đến thời điểm, A Nhị vẫn chưa qua cơn nguy kịch.
Hai người lẳng lặng chờ đợi ở hành lang bệnh viện.
Trương Vô Kỵ trấn an nói: "Đừng sợ, Mẫn Mẫn...... Không sao đâu."
Triệu Mẫn nghe vậy, mũi lại là đau xót, nước mắt chảy xuống dưới.
Cô nói: "Trương Vô Kỵ, nếu A Nhị thực sự xảy ra chuyện, em nên làm cái gì bây giời!"
"Mẫn Mẫn...... Người sống một đời, cái chuyện yêu cầu làm chính là đối mặt, cậu ta tồn tại, đương nhiên mọi chuyện đều tốt, nếu cậu ta chết...... Em cần học cách tiếp thu, trên đời này vốn là có rất nhiều chuyện bất hạnh."
"Nhưng cậu ấy là bởi vì em......"
"Em có hể giúp cậu ta báo thù."
"Đinh Mẫn Quân! Em lần này tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta."
"Anh cũng sẽ làm như vậy, anh cũng chưa từng buông tha, thế lực của Tây Hoa Tử ở Châu Phi, anh đang bắt đầu chiếm lấy."
"Cho nên lần này là bọn họ trở về trả thù?"
"Có khả năng...... Bất quá cũng không nhất định, Đinh Mẫn Quân ở trong nước làm một số việc, chấp niệm quá sâu, lần này nói không chừng là cô ta chính mình đơn phương hành động."
"Trương Vô Kỵ, vô luận là như thế nào, em điều muôn cô ta chết không tử tế."
"Được! Anh giúp em....."
"Được." Loại thời điểm này, có anh ở đây thật tốt.
Trương Vô Kỵ giúp triệu Mẫn lau nước mắt, không ngừng an ủi cô.
Hai người ở ngoài phòng cấp cứu chờ đến hơn nữa đêm, A Nhị mới được hai hộ sĩ cùng bác sĩ đẩy từ phòng cấp cứu ra tới.
Hai người chạy nhanh đi ra phía trước hỏi: "Bác sĩ, thế nào?"
Bác sĩ nhíu mày nói: "Tình huống không quá lạc quan, người bệnh còn chưa qua thời kỳ nguy hiểm."
"Kia vì cái gì không tiếp tục cứu giúp?" Triệu Mẫn cảm xúc kích động nói.
"Chúng tôi đã cố gắn hết sức, người bệnh cũng như cũ hôn mên bất tỉnh......"
"Đã không có cách nào sao?" Trương Vô Kỵ nhíu mày nói.
"Đã truyền máu, chỉ là người bệnh bị thương quá nặng, mũi dao đã cắm vào trái tim, tuy rằng......"
"Có biện pháp nào khác hay không."
Bác sĩ lắc lắc đầu nói: "Chỉ có thể dựa vào ý chí sinh tồn của bệnh nhân, trừ phi chính cậu ấy cố nhịn qua, chính mình tỉnh lại, liền còn có cơ hội tiến hành cứu chữa tiếp."
Triệu Mẫn tuyệt vọng che miệng, áp lực khóc lên tiếng.
Trương Vô Kỵ đau lòng ôm lấy vai cô trấn an nói: "Mẫn Mẫn đừng khóc, còn có hy vọng không phải sao! Chúng ta đêm nay ở lại nơi này không đi, liền lưu lại nơi này làm bạn cùng A Nhị, cậu ta...... Thích em, có lẽ em có thể đánh thức cậu ta."
Triệu Mẫn che miệng gật đầu, một câu đều nói không nên lời.
A Nhị nếu là bởi vì ta mà chết, nếu không phải A Nhị..... Ta giờ phút này đã chết mất.
Cha cùng Trương Vô Kỵ sẽ tuyệt vọng.
Tử Khâm cùng Tử Du cũng sẽ thương tâm......
Những người bạn của ta cũng sẽ thương tâm.
Đột nhiên, di động tiếng chuông vang lên.
Trương Vô Kỵ phục hồi tinh thần lại nói: "Mẫn Mẫn, em ở lại cùng A Nhị, anh đi ra ngoài tiếp cái điện thoại."
"Được, anh sớm một chút quay lại...... Em một mình có chút sợ hãi."
"Đừng sợ, bên cạnh em còn có rất nhiều người bảo vệ em...... Về sau vô luận hay bất luận cái thời điểm nào, anh cũng sẽ bên cạnh bảo vệ em không rời."
Hôm nay nếu không phải bởi vì người quá nhiều, Trương Vô Kỵ khẳng định sẽ cùng Triệu Mẫn vào phòng thử đồ.
Cho tới bây giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi.
"Được." Triệu Mẫn giống bị an ủi tới rồi vậy, yên lòng.
Trương Vô Kỵ đi ra ngoài tiếp nhận điện thoại.
Là Vương tử Anthony - Trần Thiên Tú gọi tới.
Trong điện thoại Anthony thực sốt ruột nói: "Joseph, đã xảy ra chuyện đúng hay không?"
Trương Vô Kỵ kinh ngạc nói: "Cậu như thế nào biết?"
Mới xảy ra chuyện không lâu, như thế nào nhanh như vậy liền truyền ra tới nước ngoài?
"Tôi cùng Wilbur ở bờ biển cứu được một vị mỹ nữ, vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, vừa mới tỉnh lại cô ấy nói cho chúng tôi biết, cô ấy là công chúa Sophia, bị người ta tập kích ném từ trên phi cơ xuống tới, tôi hình như có nghe cậu nói qua, công chúa Sophia là bạn của cậu."
"Đúng vậy, cô ấy bị người ta tập kích?"
"Đúng! Cô ấy còn nói cho tôi biết, cô ấy đang trên đường bay về nước, bị người ta tập kích, cho nên tôi dự cảm, các cậu bên kia đã xảy ra chuyện."
"Đúng vậy, Mẫn Mẫn thiếu chút nữa bị người ta mưu sát."
"Trời đất! Tự nhiên có người dám giết nữ thần của tôi, là ai?"
"Người chúng ta đang truy bắt."
"Bò Cạp Độc Tử?"
"Người phụ nữ của hắn."
"Tên này thuần túy là ở đó tìm chết! Vốn định chỉ nuốt thế lực của hắn bên Châu Phi mà thôi, lúc này lão tử lại nhịn không được...... Wilbur! Đi! Lúc này đây chúng ta tự mình động thủ, mẹ nó, tự nhiên dám đụng đến nữ thần của tôi."
Wilbur lại nói: "Được rồi! Công chúa Sophia thân thể còn không có khôi phục đâu!"
"Tôi đây cũng chờ không kịp."
Sophia ngồi ở trên giường bệnh cười khổ nói: "Xin lỗi, tôi mang đến cho các anh thêm phiền phức...... Các anh nếu có việc phải làm, liền đi làm đi! Không cần phải nhìn đến tôi."
Anthony lại nói: "Khó mà làm được, em chính là phế đi sức chín trâu hai hổ của tôi mới cứu về tới."
Trương Vô Kỵ nghe điện thoại đầu kia có tiếng của Sophia, vội nói: "Đem điện thoại đưa cho Sophia, tôi có lời hỏi cô ấy."
"Được."
Sophia tiếp nhận điện thoại, cười khổ nói: "Trương Vô Kỵ, Mẫn Mẫn cậu ấy không có việc gì đi?"
"Cô ấy không có việc gì, được một vệ sĩ cứu kịp thời, nhưng thật ra cậu...... Có khỏe không?"
"Tôi cũng không có việc gì, chính là ở trong nước hơi lâu, tổn thương tới phổi rồi, yêu cầu tĩnh dưỡng một khoảng thời gian."
"Được, có cái gì yêu cầu chỉ cần nói với Anthony bọn họ, hai người bọn họ là anh em tốt của tôi, mặt khác...... Cậu nhớ rõ cần thông báo lịch trình di chuyển với tôi nha."
"Vì cái gì?"
"Sophia...... Có người giả mạo cậu ám sát Mẫn Mẫn, thiếu chút nữa liền thành công."
"Gì? Tại sao lại như vậy? Rốt cuộc là ai làm?"
"Đinh Mẫn Quân...... Chính là cái công chúa Châu Phi kia."
"Cô ta vì sao lại làm như vậy?"
"Cô ta cùng chúng tôi có ân oán cũ, cậu không cần biết nhiều như vậy, chỉ cần cùng tôi thông báo lịch trình di chuyển liền tốt, tôi lo lắng cô ta sẽ lại lần nữa lấy thân phận của cậu xuất hiện làm chuyện gì đó, đến lúc đó khó lòng phòng bị."
"Được! Chuyện này tôi sẽ bảo với cha, để ông ấy ra tay."
"Cảm ơn."
"Không cần chúng ta không khác gì người trong nhà...... Cô ta đám dụng đến tôi, đem tôi ném xuống phi cơ, hơn nữa còn dùng thân phận của tôi làm tổn thương bạn bè của tôi, tôi Sophia tuyệt đối không tha cho Đinh Mẫn Quân đó!"
"Có thể lấy quyền lực hoàng thất Châu Âu tạo áp lực Châu Phi bên kia, giải trừ thân phận công chúa Châu Phi của cô ta, mặt khác...... Nếu có thể, tốt nhất có thể tiêu trừ người của Tây Hoa Tử trong hoàng thất Châu Phi, cái này tôi cụ thể sẽ cùng Anthony bọn họ thương lượng, đến lúc đó hai nhà Windsor và Edward tạo áp lực, sẽ có thể thành công."
"Được."
"Sophia, phải chăm sóc chính mình cho tốt nha."
"Tôi biết, cảm ơn quan tâm."
Anthony đem điện thoại lấy về tới, vẻ mặt nhiệt tình nói: "Anh em yên tâm, có tôi ở đây còn đâu!"
"Được, cô ấy liền giao cho cậu."
"Tôi cứu trở về tới, không giao cho tôi giao cho ai? Cô ấy chính là mỹ nữ ông trời ban cho tôi."
"......"
"Joseph, tôi nói cậu nghe chuyện này, ngày đó tôi cùng Wilbur ở bờ biển câu cá, vừa lúc tôi cô đơn khó nhịn, liền cùng ông trời cầu xin một mỹ nữ, rồi sau đó cô ấy liền từ trên trời giáng xuống, cậu nói giữa chúng tôi có phải là nhân duyên trời định, cũng là thiên chú định duyên phận?"
Trương Vô Kỵ cười khổ nói: "Có lẽ như cậu tưởng! Cô ấy lần này là bị khổ vì tình mà rời Trung Quốc, cậu có thể tranh thủ."
"Yên tâm! Vừa lúc gần đây hoàng thất Anh quốc có cùng hoàng thất Châu Âu tính toán liên hôn, tôi sẽ nói với phụ vương mà nổ lực tranh thủ."
"Anh em, cố lên!" Tôi hy vọng các người mọi người, đều có thể đạt được hạnh phúc của chính mình.
"Nhất định."
Cắt đứt điện thoại, Anthony vẻ mặt ân cần ngồi ở trước giường bệnh, nhìn Sophia nói: "Công chúa Sophia xinh đẹp, xin hỏi có cái yêu cầu gì cần tôi cống hiến sức lực sao?"
Sophia vẻ mặt cao lãnh nói: "Không cần, chỉ cần anh không ở trước mắt làm tôi ngại là đủ rồi"
"......" Mẹ kiếp!
Đầy ngập nhiệt huyết, bị tát một chậu nước lạnh thì tính.
Ánh mắt cùng trái tim cũng đủ lạnh lùng a.
Sophia khóe miệng lại làm dấy lên một mạt cười lạnh, thằng nhãi này tự nhiên thừa dịp ta hôn mê, chiếm tiện nghi ta......
Còn nói ta là công chúa ngủ trong rừng, hắn là vương tử, hắn một khi hôn ta liền sẽ tỉnh.
Kết quả Sophia thật là tỉnh, lại là bị tức đến tỉnh.
Cái tên lưu manh chết tiệt này, tự nhiên thừa dịp ta hôn mê hôn trộn ta.
Tỉnh lại khi cảm giác môi của Anthony còn trên môi của chính mình, Sophia thiếu chút tức đến cắn đứt môi hắn.
Nếu không phải Anthony cảm giác được không thích hợp, lui đến quá nhanh mà nói.
Khẳng định có thể bị công chúa Sophia cắn dứt môi.
......................................................
[Js-Art] - End of chapter 197
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro