Chương 93: Thất Tịch Rơi Máy Bay
[Poke Right Master Devil Cold Part 2] - Title: Lời Tỏ Tình Trước Khi Chết?
๖ۣۜJs-๖ۣۜArt
"Nghe nói qua, cũng là người trong nghề với chúng tôi, Phạm Dao đó là người bắt cóc chuyên nghiệp, so với chúng tôi tàn nhẫn hơn nhiều."
"Đều không sai biệt lắm, bất quá là làm kiến tiền ăn cơm."
"Anh em ~! Đa tạ lý giải, ai có bản lĩnh nguyện ý liều mạng làm nghề đó a."
"Lúc trước, đại tiểu thư Triệu gia bị bắt cóc, Phạm Dao ở thời điểm cô ấy gặp nguy hiểm ra tay cứu giúp, bởi vậy thành tựu hôm nay của Triệu Vương Bang có được là do đó mà ra, mà các người...... Tôi hiện tại cho các người một cơ hội, phóng hạ đồ đao lập địa thành phật, chỉ cần các người nguyện ý như vậy thu tay lại, Triệu Vương Bang nguyện ý thu nhận các người."
"Thật sự?" Người nọ trên mặt không khỏi một trận kích động.
Rồi sau đó cùng mấy người khác dùng ánh mắt giao lưu với nhau một phen.
Trương Vô Kỵ nhướng mày nói: "Đại tiểu thư Triệu gia thật sự hiện tại đang ở đây, không ngại các người có thể hỏi cô ấy một chút"
Rồi sau đó mọi người đem tầm mắt đều dừng ở trên người Triệu Mẫn, Triệu Mẫn lúc này mới minh bạch dụng ý mà Trương Vô Kỵ muốn đẩy cô ra khi nãy.
Triệu Mẫn nhanh nói: "Chỉ cần các người như vậy thu tay lại, không được động đến một sợ tóc của những người trên chuyến bay này, không cướp đoạt một phần tiền tài nào của họ, liền có tư cách gia nhập Triệu Vương Bang, rốt cuộc người của Triệu Vương Bang không làm ra những chuyện như thế này a!"
Những lời này khơi dậy tâm huyết của một đám không tặc.
Trong đó có một người hỏi nói: "Triệu đại tiểu thư, nếu chúng tôi như vậy thu tay lại, cô xác định sẽ không nuốt lời?"
"Sẽ không, tôi nói được thì làm được!" Triệu Mẫn vẻ mặt kiên định nói.
Mấy cái tên không tặc lập tức liền tin, đem súng ống trong tay liền thu lui.
Triệu Mẫn nói: "Cùng các vị hành khách nhận lỗi!"
"Dạ, Bang chủ!"
Rồi sau đó hướng tới mọi người cúi đầu khom lưng nói: "Các vị, hôm nay các anh em chúng tôi xin lỗi, vì đã làm cho mọi người hoảng sợ, về sau chúng tôi bảo đảm sẽ thay đổi triệt để, không bao giờ làm nghề này nữa."
Quần chúng tỏ vẻ: "Không sao biết sai chịu sửa rất tốt."
Có thể tránh được một kiếp, trong lòng mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Trương Vô Kỵ nói: "Đem súng ống vũ khí của các người đưa cho tiếp viên hàng không thu giữ hết đi."
"Được, xin hỏi cậu là......"
"Bạn trai của Bang chủ các người."
"Thì ra là thế! Đa tạ bạn trai của Bang chủ đã mở đường dẫn lối cho đám anh em lạc đường chúng tôi."
Ai da ~! Nhưng thật ra còn có chút văn hóa, hiểu được cách dùng từ.
Trương Vô Kỵ đạm cười nói: "Khách khí."
Rồi sau đó ở khoảnh khắc tiếp viên hàng không thu hồi vũ khí súng ống đi rồi, Trương Vô Kỵ bỗng nhiên đối với không khí nói: "Một người đeo một dù, đẩy xuống!"
Ngay sau đó, vị trí của quần chúng, liền xuất hiện mấy người đàn ông, trực tiếp ra tay đem mấy người không tặc khi nảy chế phục.
Mấy kẻ không tặc kinh hô: "Có ý tứ gì?"
Mẹ kiếp không phải nói tốt cho bọn ta gia nhập Triệu Vương Bang sao?
Đây là muốn qua cầu rút ván?
Sở hữu nhóm quần chúng cũng bị một màn làm kinh ngạc tới rồi.
Cho rằng chuyện này xong rồi, lại còn không có xong.
Trương Vô Kỵ lại nhướng mày nói: "Hôm nay sự tình, cần thiết cho các người một trận giáo huấn, mới làm cho các người hoàn toàn thu tay, mặt khác, cũng không phải muốn mạng các người, chỉ là cho các người làm một cuộc khảo nghiệm mà thôi, rốt cuộc Triệu Vương Bang là có quy củ, không thu người không có tài trí bình thường!"
"Chúng tôi không phải người bất tài, chúng tôi đều là người có chút bản lĩnh."
A...... Một đám cướp bóc, biết dùng súng là bản lĩnh?
Kia lão tử chính là tổ tông của các người rồi.
Trương Vô Kỵ cười lạnh nói: "Có bản lĩnh hay không, liền xem các người...... Nơi này cách Thành Đô không xa, tính như vậy nhảy xuống đi, còn sống tìm được tổng bộ Triệu Vương Bang đi đầu quân vào, liền nhận lấy các người!"
"Đừng a! Anh em...... Chúng tôi tuy rằng thích làm không tặc, đi cướp máy bay, nhưng lại không thích nhảy máy bay a!"
"Ha hả...... Hàng năm ở bờ sông, lại không chuẩn bị tâm lý nhảy xuống sông hay sao, các người cũng coi như là người hiếm gặp a!"
"Người anh em, cầu xin buông tha cho chúng tôi đi...... Bang chủ ơi, cứu cứu chúng tôi đi!"
Triệu Mẫn tỏ vẻ: "Không thành vấn đề, các người làm đi! Bang chủ các người cũng từng nhảy qua phi cơ, kỳ thật cũng rất kích thích, còn có cảm giác mạnh nữa! Nhảy qua một lần các người sẽ biết."
"Thật sự?"
"Tin tưởng tôi! Các người có thể."
"......" Bang chủ người đây là muốn đem chúng tôi đẩy xuống chỗ chết sao?
Nhưng vô luận bọn họ vui hay không vui, bọn họ điều bị đám người của Minh Giáo ép đeo dù vào.
Tiếp viên hàng không còn có hảo tâm hướng dẫn bọn họ cách làm dù mở ra.
Cô nói: "Xem các người hối cải làm người tốt, không có làm tổn thương ai, mới dạy cho các người cách bung dù, chúc các các người may mắn."
Một đám không tặc: "......" Muốn chúng tôi cảm ơn cô sao, người đẹp?
Kế tiếp, cửa khoang bị mở ra, vài người sợ tới mức hai chân phát run, lại vẫn là bị người từ phía sau đẩy xuống.
Một tiếng lại một tiếng "A a a" dần dần rời xa.
Cửa khoang đóng lại, cabin hoàn toàn an tĩnh trở lại lại.
Giữa không trung có người hô: "Bang chủ, ai nói nhảy dù thực kích thích! Trời đất mẹ ơi a! Tôi nguyền rủa bang chủ trong chốc lát cũng thử xem nhảy dù tư vị như thế nào!"
Quả thực phải bị dọa ra nước tiểu không phải sao!
Lời này mới vừa rống xong, máy bay trên bầy trời đột nhiên chấn động.
Sở hữu hành khách đều nhịn không được kinh hô lên tiếng.
Tiếp viên hàng không vội phát loa trấn an hành khách nói: "Máy bay xảy ra tình huống không quá khẩn cấp, đang ở trong tình trạng kiểm tra vấn đề, còn mong các vị không cần quá lo lắng, thực mau liền sẽ xử lý tốt."
Nhưng tâm lý lại không yên, máy bay còn không ngừng chấn động.
Mọi người trong lòng đều bắt đầu có dự cảm bất thường.
Người có tố chất tâm lý không tốt, trực tiếp khóc lên tiếng.
Mạc Cẩm Ương tố chất tâm lý tính tốt, nhưng vẫn là nhịn không được bắt được tay Lục Cảnh Dương......
Tựa như đang tìm kiếm một tia cảm giác an toàn vậy.
Lục Cảnh Dương kinh ngạc nhìn Mạc Cẩm Ương một cái, nhướng mày nói: "Sợ sao?"
Mạc Cẩm Ương lắc đầu nói: "Cũng không...... Chỉ là suy nghĩ, nếu chết có thể cùng anh chết cùng một chỗ, cũng đáng."
Lục Cảnh Dương đáy lòng vừa động.
Lục Cảnh Dương nhịn không được vỗ vỗ tay cô trấn an nói: "Không có việc gì."
"Ờ, Lục Cảnh Dương...... Em không biết trong chốc lát còn có cơ hội nói hay không, em muốn thừa dịp bây giờ còn có cơ hội, muốn cùng anh nói lời thật."
"......" Như thế nào có cảm giác như lời trăn trối sắp chết vậy?
"Em thích anh! Từ lúc anh thiếu chút nữa lái xe đụng phải em, từ lúc được anh bao phi cơ đưa em về Anh quốc gặp mẹ em lần cuối, em liền thích anh, mẹ em trước khi lâm chung đem em phó thác cho anh, em cảm thấy mẹ em làm như vậy đối với anh thực không công bằng, nhưng...... Em liền nghĩ rằng anh, chính là người thân duy nhất trên thế gian này còn lại của em, là thật sự, Lục Cảnh Dương, em muốn được ở cạnh anh cả đời này."
"Tôi......"
"Anh trước đừng nói chuyện, nghe em nói xong đã...... Một đêm kia, kỳ thật em chỉ là chiếu cố anh cả một đêm mà thôi, giữa chúng ta cũng không có cái gì xảy ra cả, anh không cần có áp lực, em thích anh là nghiêm túc, mà em hiện tại muốn hỏi anh một chút...... Nếu kế tiếp có lẽ chỉ có vài phút, cũng có lẽ có thời gian thật lâu, chính là cả đời của chúng ta, anh có nguyện ý cho em một cái cơ hội không?"
Cảnh đàn ông trước mặt mọi người cầu tình yêu, mọi người thấy nhiều, nhưng cô gái trước mặt đàn ông cầu tình yêu lại là cảnh hiếm thấy.
Bởi vì Mạc Cẩm Ương lời nói thực cảm động, mọi người không tự giác an tĩnh xuống dưới.
Ngay sau đó mọi người sôi nổi hô: "Đồng ý với cô ấy! Đồng ý với cô ấy!"
"Nếu không thể sống tiếp, như vậy chúng ta trước khi chết yêu một hồi đi!"
"Bà xã, anh chết cũng muốn được cùng em ở bên nhau."
"Ông xã, cùng anh ở bên nhau, em chết cũng tình nguyện."
"Cha mẹ...... Kiếp sau con nguyện làm con của hai người."
"Dì cả...... Thế nhưng không nghĩ tới lần này dưa dì đi du lịch Thành Đô trờ về, sẽ gặp được loại chuyện này."
"Hơiss ~ ý trời trêu người a!"
Mọi người tất cả đều là một bộ dáng sắp chết vậy, bởi vì máy bay chấn động càng lúc càng mạnh hơn.
Lục Cảnh Dương bị cảm xúc của những người này làm cảm nhiễm, lòng bàn tay nắm tay không tự giác nắm chặt.
Lục Cảnh Dương bỗng nhiên nói: "Mạc Cẩm Ương, lòng tôi vẫn luôn có một người, khả năng tôi đời này đều không thể quên được, cô xác định cô không ngại sao?"
Mạc Cẩm Ương ngữ khí kiên định nói: "Mẹ em từng nói qua, thích một người, liền phải yêu hết toàn bộ quá khứ con người của người đó, cũng phải tiếp thu hết mọi chuyện xưa của người đó."
"Kia được, nếu lần này chúng ta cũng chưa chết, anh sẽ kết giao cùng em!"
Nghe vậy, Mạc Cẩm Ương vui sướng như cuồng nói: "Lục Cảnh Dương, cảm ơn anh có thể đồng ý với em! Chẳng qua...... Liền tính lần này gần chết, chúng ta sinh mệnh đều chỉ còn lại có vài phút, em cũng muốn cùng anh kết giao hẹn hò vài phút!"
Rồi sau đó thừa dịp Lục Cảnh Dương không chú ý, đột nhiên ôm lấy đầu hắn, hôn lấy môi hắn đi.
Lục Cảnh Dương: "......" Nụ hôn đầu tiên của lão tử!
Mười chín năm tới giờ vẫn luôn vì Triệu Mẫn thủ thân như ngọc, không có nếm thử quá bất luận cái tư vị nữ nhân gì, Lục Cảnh Dương ta tại đây một khắc mất nụ hôn đầu bởi Mạc Cẩm Ương.
Thì ra tư vị hôn môi là như thế này?
Cảm giác cũng cũng không tệ lắm.
Lục Cảnh Dương bắt đầu đáp trả lại nụ hôn của Mạc Cẩm Ương.
Hai người hôn nhau môi xen môi khí thế ngất trời.
Trương Vô Kỵ: "......" Ta đi!
Này tốc độ phát triển.
Một đám ngu ngốc, có Trương Vô Kỵ ta ở đây, như thế nào sẽ chết?
Nơi này còn có người ta yêu nhất sao có thể để toàn quân hủy diệt.
Trương Vô Kỵ xem như là người tỉnh táo nhất ở trên máy bay lúc mày.
Trương Vô Kỵ trấn an vỗ vỗ tay Triệu Mẫn, nói: "Mẫn Mẫn đừng sợ, em trong Tử Khâm cùng Tử Du, anh đi rất nhanh sẽ trở lại."
"Được." Tuy rằng không biết Trương Vô Kỵ muốn đi làm cái gì, nhưng Triệu Mẫn là vô điều kiện tin tưởng hắn.
Trương Vô Kỵ rời khỏi vị trí, từ hành lang đi lên phía trước đi đến, đi đến phòng điều khiển.
Lại bị tiếp viên hàng không ngăn ở bên ngoài.
"Vị hành khách này, còn mong quý khách đừng nóng nảy! Nơi này ngài không thể đi vào."
"Tránh ra!"
"Quý khách!"
Trương Vô Kỵ lạnh lùng nói: "Một hai phải chờ tất cả mọi người hy sinh, một chút đường sống không còn, các người mới thông báo với mọi người sao?"
"Ách...... Còn chưa tới mức đó."
"Để người đó vào!" Phòng điều khiển đột nhiên có người nói.
"Được, cơ trưởng."
Vì thế Trương Vô Kỵ được cho vào, liền thấy vị trí cơ phó cùng cơ trưởng ngồi hai người, bên người còn có cái ghế phụ.
Bọn họ hai người trên trán tất cả đều là mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch một mảnh.
Trương Vô Kỵ đáy lòng dâng lên một cổ dự cảm bất thường, tình huống thoạt nhìn thực không ổn a!
Trương Vô Kỵ đi qua đi hỏi: "Tình huống như thế nào?"
"Tay lái không biết khi nào, bị người nào động tay chân vào, định vị đường bay thì phân không rõ phương hướng, hiện tại bay lạc đường bay cần gạt mất kiểm soát."
"Kia máy bay vì cái gì lại không ngừng chấn động?"
"Là cơ phó, cậu ta tố chất tâm lý kém, tay run......"
"......" Mẹ kiếp!
Còn có người như vậy được cho phép bay, ta xem như là được kiến thức qua.
"Vậy các người hiện tại tính toán làm sao bây giờ?"
"Vốn dĩ muốn tìm địa phương hạ cánh xuống rồi, lại phát hiện bánh xe của máy bay cũng bị người tay động vào phá hổng rồi, không khởi động hai mở bánh xe ra được......"
Mẹ kiếp còn có tình huống nào tệ hơn nữa không?
"Có thể sửa gấp không?"
"Máy bay đang trong gia đoạn hoạt động, là không có cách nào sửa được hai bánh xe."
"Kia hiện tại làm sao bây giờ?"
"Đã liên hệ tổng bộ hàng không, đang tìm kiếm phương pháp giải quyết, hiện tại chỉ có thể tận lực đem phi cơ bay đến vùng ngoại thành, giảm bớt thương vong."
"Vậy các người con mẹ nó còn không mau thông báo mọi người nhảy khỏi máy bay tự cứu lấy mình?"
"Quý khách, phía dưới tất cả khu vực đều là biển, nhảy xuống người không biết bơi sẽ chết, tới trên đất liền rồi sẽ thông báo mọi người đeo dù nhảy."
Trương Vô Kỵ đứng ở tại chỗ mắng câu, rồi sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.
Lại nghe cơ trưởng đột nhiên nói: "Nơi này có một tờ giấy, không biết là để lại cho ai......"
Trương Vô Kỵ dưới chân nện bước một đốn, xoay người nói: "Cho tôi xem."
Cô trưởng đưa cho Trương Vô Kỵ, hắn cầm trong tay vừa thấy, bốn chữ to đập vào mắt"Bò Cạp Độc Tử".
Trời đất!
Không phải tận diệt rồi sao!
Tự nhiên còn dám ra đây nhảy nhót!
Này xem như là trả thù lão tử sao?
Nhưng mẹ kiếp muốn trả thù liền hướng về phía lão tử đi, làm nhiều người vô tội luyên lụy như vậy làm gì?
Trương Vô Kỵ nhanh chóng nói chính mình bình tĩnh lại, rồi sau đó lạnh lùng nói: "Lập tức thông báo mọi người trang bị dù để nhảy."
"Rõ, Giáo chủ."
Triệu Mẫn chính ôm Tử Khâm cùng Tử Du trong lòng thực bất an, liền thấy người của Minh Giáo điều đi ra hết.
Thông báo mọi người nói: "Mọi người lập tức mang dù lên, làm tốt tư thế tùy thời chuẩn bị nhảy dù."
Trong đám người lập tức oanh động một mảnh, có người bị dọa tới khóc.
"Ô ô...... Thật sự đã xảy ra chuyện sao! Tự nhiên còn muốn nhảy dù, tôi không có nhảy qua a!"
"Tôi cũng vậy, rất sợ hãi...... Ô ô, còn không bằng liền như vậy ngồi chờ chết đi."
"Đúng vậy, dù sao nhảy xuống cũng không phải bị hù chết cũng là bị ngã chết."
Triệu Mẫn nhíu mày nói: "Mọi người bình tĩnh nghe tôi nói, kỳ thật nhảy dù cũng không có đáng sợ như vậy, tôi có nhảy quá, hiện tại còn không phải bình yên vô sự tồn tại sao, mọi người nếu muốn chờ chết, tôi không lời gì để nói, nếu muốn nhảy thì liền nghe lời tiếp viên hàng không hướng dẫn cách nhảy dù."
"Được, chúng tôi nghe, chúng tôi không nói lời nào...... Chúng tôi muốn sống, ô ô...... Muốn sống."
Một đám người tiếng khóc áp lực, ngừng nghỉ xuống dưới.
Nhìn tiếp viên hàng không thao tác hướng dẫn cách nhảy dù.
Tử Khâm đột nhiên nói: "Mẹ, cái này con biết...... Con từng nhảy dù qua một lần."
"Tử Khâm, chúng ta không vội, chúng ta chờ cha con trở về."
Nhưng người Minh Giáo lại đi tới nói: "Tiểu thư, Giáo chủ bảo cô trước chuẩn bị tốt trước, cậu ấy theo sau liền tới."
"Được." Triệu Mẫn chuẩn bị tốt, đến lúc đó Trương Vô Kỵ tới cùng nhau nhảy.
Tất cả mọi người làm tốt chuẩn bị nhảy dù, Mạc Cẩm Ương lôi kéo tay Lục Cảnh Dương nói: "Cảnh Dương, vô luận là sống hay chết, đều không được buông tay."
"Được."
Hôn qua, chính là người con gái của Lục Cảnh Dương ta.
Ta sẽ đi thử chậm rãi tiếp thu người con gái trước mặt này, cùng cô ấy ở bên nhau.
Cơ trưởng thông báo nói: "Đã tới trên đất liền, phía dưới là rừng rậm, mọi người chuẩn bị sẵn sàng, có thể bắt đầu nhảy được rồi, chúng tôi đã thông báo cứu hộ phía dưới hỗ trợ các vị hãy hít thở thật sâu và nhảy, chúc các bạn may mắn."
"Ô ô ô...... Đã bắt đầu rồi, thật đáng sợ a!"
"Có thể thấy mặt trời ngày mai hay không, liền xem ngay sau đó."
"Tôi không dám nhảy a, làm sao bây giờ!"
"Tôi cũng không dám."
Trên máy bay các hành khách một mảnh ồ lên, có chút nhịn không được gào khóc lên.
Nhưng ở khoảnh khắc cửa khoang bị mở ra kia một khắc, bọn họ vẫn là không chút do dự nhảy xuống.
Có cái gì so với tia hy vọng sống sót quang trọng hơn?
Tức khắc, giữa không trung xuất hiện một tảng lớn dù để nhảy.
Trên phi cơ hành khách trở nên càng ngày càng ít.
Lục Cảnh Dương cùng Mạc Cẩm Ương tay nắm tay, đứng ở cửa cabin , đến phiên bọn họ nhảy.
Lục Cảnh Dương không yên tâm Triệu Mẫn, nhíu mày nói: "Mẫn Mẫn, em theo bọn anh cùng nhau nhảy đi!"
Triệu Mẫn lắc đầu nói: "Không cần, em phải đợi Trương Vô Kỵ đi cùng nhau."
"Nếu cậu ta vẫn luôn không xuất hiện thì sao?"
"Không có nếu, anh ấy sẽ không để em một mình đâu"
"Mẫn Mẫn! Máy bay lập tức sẽ xãy ra chuyện, em không có nhiều thời gian chờ như vậy."
"Anh Cảnh Dương, một ngày nào đó anh cũng sẽ gặp được một người như vậy, làm anh chết cũng muốn ở cạnh cô ấy, anh là hiểu tâm tình của em lúc này đi."
"......" Nghe vậy, Lục Cảnh Dương trực tiếp trầm mặc.
Mạc Cẩm Ương yên lặng nhìn hai người nói chuyện, trong lòng phỏng đoán, chẳng lẽ người trong lòng Lục Cảnh Dương kia chính là Triệu Mẫn?
Ha hả......
Giờ khắc này, Mạc Cẩm Ương trở nên càng thêm đau lòng cho Lục Cảnh Dương.
Mạc Cẩm Ương đột nhiên nói: "Cảnh Dương, để cậu ấy chờ đi! Em có thể hiểu được tâm tình của cậu ấy giời phút này, nếu là anh rời đi...... Em cũng nguyện ý giống cậu ấy như vậy, vẫn luôn chờ anh."
Triệu Mẫn gật gật đầu nói: "Mạc Cẩm Ương, trước kia tất cả toàn bộ xóa hết, cậu mang theo anh Cảnh Dương đi đi!"
"Được."
Mạc Cẩm Ương nói xong, lôi kéo tay Lục Cảnh Dương, cùng nhau hướng tới không trung nhảy đi ra ngoài.
Kịch liệt rơi xuống không trung, cũng không có buông tay Lục Cảnh Dương.
Mạc Cẩm Ương cảm giác được thực kích thích, tâm treo ở đầu quả tim, làm cô cảm thấy thực hưng phấn.
Mạc Cẩm Ương hô lớn: "Lục Cảnh Dương, em thích anh...... Ha ha ha ha, em thích anh!"
Lục Cảnh Dương chỉ cảm thấy đây là người điên.
Mở dù ra để nhảy, tốc độ rơi cũng chậm dần xuống
Mạc Cẩm Ương kéo tay hắn qua, ôm vòng eo Lục Cảnh Dương, giờ khắc này, cô tự nhiên cảm thấy thực hạnh phúc.
Mà Lục Cảnh Dương, cũng bị cảm xúc của cô làm cảm nhiễm tới rồi, ôm lại cô.
Trên máy bay, Triệu Mẫn chuẩn bị tốt tất cả, tay trái nắm tay Tử Khâm, tay phải nắm tay Tử Du.
Bên người là người của Minh Giáo làm bạn.
Tiếp viên hàng không xin khuyên nói: "Quý khách, hiện tại chỉ còn lại có các vị, nhanh nhảy đi!"
Lúc này, Trương Vô Kỵ từ phòng điều khiển đi ra nói: "Sở hữu nhân viên công tác trên máy bay, lập tức nhảy đi, Mẫn Mẫn, em chờ anh! Chúng ta cuối cùng cùng nhau nhảy."
"Được." Không hỏi nguyên nhân, vô điều kiện tin tưởng Trương Vô Kỵ làm tất cả.
Nhóm tiếp viên hàng không toàn bộ theo lời nhảy hết, ngay cả cơ trưởng cùng cơ phó cũng nhảy luôn.
Triệu Mẫn nghi hoặc nói: "Bạn trai tôi đâu?"
"Cậu ấy điểu khiển máy bay, cậu ấy nói...... Lần này sự cố là bởi vì cậu ấy dựng lên, cậu ấy muốn bảo đảm tất cả mọi người an toàn rời khỏi, cậu ấy mới có thể an tâm nhảy." Cơ trưởng nói, hốc mắt đã là ướt át.
Cơ trưởng đều đã làm tốt chuẩn bị chịu chết, đây là trách nhiệm của một phi công.
Xảy ra chuyện, cuối cùng trách nhiệm khẳng định ở chỗ của cơ trưởng.
Nhưng đã có người nguyện ý vì hắn thừa nhận này tất cả.
Triệu Mẫn nghe vậy, trầm mặc trong chốc lát, ngay sau đó nói: "Các người nhảy đi...... Yên tâm, anh ấy sẽ không có việc gì."
Triệu Mẫn tin tưởng Trương Vô Kỵ.
Cơ trưởng gật gật đầu, hồng hốc mắt nhảy ra khỏi máy bay.
Người của Minh Giáo nhận lệnh bao gồm cả A Đại, A Nhị, A Tam, Thiên Nam, Thiên Khánh, đều nhận lệnh nhảy dù.
Giờ phút này, cabin chỉ còn lại có Triệu Mẫn, Trương Tử Khâm, Trương Tử Du, mà Trương Vô Kỵ còn đang ở phòng điều khiển.
Triệu Mẫn đáy lòng là khẩn trương, nhưng lại cũng không sợ hãi.
Bởi vì có Trương Vô Kỵ ở đây.
Qua ước qua mười phút, Trương Vô Kỵ nhanh chóng từ phòng điều khiển đi ra, thấy Triệu Mẫn ở nơi đó chờ hắn.
Trương Vô Kỵ trong lòng một trận cảm động.
Vô luận ta sống, hay chết, vẫn có cơ hội được người mình yêu chờ đợi như vậy
Loại cảm giác này là hạnh phúc.
Trương Vô Kỵ đi qua đi ôm Triệu Mẫn nói: "Mẫn Mẫn, có sợ không?"
"Không sợ! Trương Vô Kỵ...... Chúng ta nhảy chưa?"
"Nhảy, phía trước là một ngọn núi lớn, máy bay dụng phải liền sẽ phát nổ, chúng ta cần thiết lập tức nhảy."
"Được, Tử Khâm cùng Tử Du cùng chúng ta cùng nhau nhảy?"
"Em cõng Tử Du, anh cõng Tử Khâm, giữ chặt một chút."
"Được."
Hết thảy chuẩn bị ổn thoả, hai người đôi tay gắt gao nắm chặt nhau, cõng Tử Du cùng Tử Khâm cùng nhau thả người nhảy xuống.
Không khí kịch kiệt đánh vào người, nhưng Triệu Mẫn trải qua một lần, cũng không cảm thấy sợ hãi.
Nhưng thật ra Trương Vô Kỵ, lần đầu tiên được nhảy dù.
Mở dù ra là khi, Trương Vô Kỵ hỏi Triệu Mẫn nói: "Mẫn Mẫn, khi đó em hồi Thâm Quyến đoạt hôn, thời điểm nhảy dù , có phải hay không thực sợ hãi?"
"Đúng vậy, ngay từ đầu thực sợ hãi, nhưng sau lại rống to kêu to lúc sau, trong lòng một mảnh vui lên, chỉ muốn phát tiết."
"Mẫn Mẫn, anh hiện tại cũng là cái loại cảm giác này." Rồi sau đó đối với không trung hét lớn: "Mẫn Mẫn! Nha đầu của anh! Anh muốn cùng em đi đến cuối đời! Cùng em đi đến cuối thế giới! Vĩnh viễn đều không xa nhau."
Triệu Mẫn hốc mắt chua xót một trận, cũng học hắn hô lớn: "Được! Ai mẹ nó làm không được, người đó làm chó!"
Trương Vô Kỵ: "......" Em mẹ nó một hai phải phá hư không khí như vậy sao?
Làm chó cũng nói ra tới.
Tử Khâm cùng Tử Du cũng bị bọn họ làm cảm nhiễm, sôi nổi hô to.
"Cha mẹ...... Chúng con muốn là con ngoan của cha mẹ cả đời."
"Kiếp sau con cũng muốn con gái của ba ba và mẹ."
Triệu Mẫn đáy lòng một trận động dung, nói: "Ngoan ~!"
Rất nhiều lời nói, nói vào thời điểm, ưng thuận hứa hẹn, đều không bằng nói vào thời khắc sinh tử thời khắc kích thích nói ra.
Bởi vì những lời nói, nói ra từ những khoảnh khắc này là những lời từ tận sâu trong dáy lòng.
.......................................................
[Js-Art] - End of chapter 193
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro