
Chương 9: Cưỡng Hôn
[Poke Right Master Devil Cold] - Title: Joseph Zhang Phát Cuồng Chân Của Yukee Zhao
๖ۣۜJs-๖ۣۜArt
Triệu Mẫn đem những tấm hình chụp đăng lên Weibo, viết thêm vài câu quảng cáo.
Câu quảng cáo cho lắc tay: 【Pha lê xinh đẹp mà tôi yêu thích nhất... 】
Câu quảng cáo vòng chân: 【 Đột nhiên phát hiện cái lắc tay này, đeo lên chân cũng rất hợp.】
Ảnh chụp đăng lên chưa đến năm phút, đã được một lượng lớn người theo dõi thấy, chia sẻ cho nhau như điên dại.
Không bao lâu, tài khoản của Triệu Mẫn lại thêm một ngàn tệ tiền quảng cáo.
Công ty pha lê bên kia tỏ vẻ rất hài lòng với hai cái quảng cáo kia của cô, dự định sẽ tiếp tục hợp tác với cô cho một vòng cổ pha lê mới, tiền quảng cáo là 10 ngàn tệ!
Triệu Mẫn liền sảng khoái đáp ứng, sau đó lại đi quảng cáo mặt nạ, cái này hơi phiền phức, phải một tấm trước khi đắp và một tấm sau khi bóc mặt nạ.
Lại là mặt nạ làm từ bùn, đắp ở trên mặt sẽ kì quái đến dọa người....
Triệu Mẫn rửa mặt, chụp mấy tấm lên khuôn mặt bóng loáng vừa mới đắp xong mặt nạ, rồi đăng lên mạng.
Bởi vì lộ mặt, tự nhiên so với quảng cáo pha lê kia hiệu quả còn tốt hơn.
Tiếp theo, cô liền liên nhận được vài bao lì xì, có 10, 200, còn có mấy ngàn.
Triệu Mẫn đang đếm tổng cộng có bao nhiêu, đột nhiên lại được thêm một bao lì xì thật lớn.
1 ngàn tệ! (~3 triệu 300K VND)
Người cho bao lì xì lại là...Joseph Zhang.
Hắn quả là lưu manh vô sỉ còn viết trên bao lì xì vài chữ: 【 Mỹ nữ, chụp thêm mấy tấm hình chân cho tôi đi~~~! 】
What! Thật nhìn không ra, Trương Vô Kỵ lại biến thái như vậy?
Ngang nhiên muốn ta gửi hình chụp chân? Chẳng lẽ Trương Vô Kỵ là người cuồng thích chân?
Hoàn toàn nhìn không ra nha!
Sau đó Triệu Mẫn lại nhận được tin nhắn của Tư Mã Song Lục
Tư Mã Song Lục: 【Ảnh chụp thật đẹp, cô đang là người đại diện quảng cáo sao? 】
Yukee Zhao: 【 Đúng vậy, tôi thích đi khắp nơi du lịch, làm vài cái quảng cáo để có tiền đi du lịch.】
Tư Mã Song Lục: 【 Tôi cũng thích đi du lịch, hiện tại đang đi học, không có nhiều thời gian như vậy, chỉ có thể chờ đến khi nghỉ đông hoặc là nghỉ hè, cô hiện tại du lịch tới thành thị của nước nào rồi? 】
Triệu Mẫn suy nghĩ, trả lời lại, Yukee Zhao: 【 Việt Nam, nơi này phong cảnh vô cùng đẹp. 】
Tin nhắn mới vừa gửi qua, liền nhận được tin nhắn của Trương Vô Kỵ.
Joseph Zhang: 【 Mỹ nữ như thế nào lại không để ý tới tôi? Cô hiện tại ở đâu nha? 】
Triệu Mẫn lập tức nhắn lại, Yukee Zhao: 【 Việt Nam, tôi đang xem nhân yêu (trap, nam giả nữ hay nữ giả nam)~~~! 】
Vừa mới nãy nhắn với Mã Lực, Triệu Mẫn nói như vậy, nhưng lại cảm thấy quá, vẫn là muốn Mã Lực để lại cho ấn tượng tốt đi.
Còn Trương Vô Kỵ thì sao...... Đương nhiên là chơi vui thế nào thì cứ như thế đó!
Joseph Zhang: 【 Mỹ nữ cô gạt tôi phải không? Cùng huynh đệ tôi nói cô đang xem phong cảnh, lại cùng tôi nói đang xem nhân yêu ~~~! 】
Yukee Zhao: 【......】
Chết thật! hai người kia tư nhiên lại ở cùng nhau!
Không nói chuyện nữa! Nói tiếp không chừng lại bị lộ tẩy.
Tư Mã Song Lục: 【 Việt Nam sao? Chờ đến khi nghỉ đông tới, tôi cũng đi xem, Triệu Minh, cô hay đi đến nơi nào?】
Triệu Mẫn túng quẫn, ta tùy tiện nói đại, căn bản là chưa đi qua Việt Nam thì làm sao mà trả lời!
Mã soái ca cậu, như thế nào phải hỏi rõ ràng như vậy? Còn muốn nói chuyện phiếm vui vẻ hay không?
Đến khi Triệu Mẫn muốn phá hỏa, đầu vẫn nghĩ không ra Việt Nam có danh lam thắng cảnh gì, cảm thấy hôm nay nói chuyện phiếm không thể tiếp tục.
Sau đó Triệu Mẫn lại nhận được tin nhắn.
Joseph Zhang: 【 Mỹ nữ, cầu gửi địa chỉ cho huynh đệ tôi thấy mặt một cái đi~~! Tôi luôn đều đối với cô thương nhớ ngày đêm. 】
Nhìn đến tin nhắn này, Triệu Mẫn cái khó ló cái khôn gửi Mã Lực một tin nhắn.
Yukee Zhao: 【Tư Mã Song Lục, bạn của cậu lại quấy rối tôi, cầu ngăn cản! 】
Sau đó, thành công dời đi sự chú ý của Mã Lực.
Phòng khách ở Mã gia biệt thự.
Mã Lực buông điện thoại xuống, vẻ mặt âm trầm hướng tới Trương Vô Kỵ.
"Joseph, tôi nhớ rõ tôi đã cảnh cáo cậu không được trêu chọc Triệu Minh!"
"Triệu Minh? Là tên của mỹ nữ kia sao?"
"Joseph! Cậu nghe thấy tôi nói không?"
"Nghe thấy được nghe thấy được, tôi không trêu chọc cô ấy, tôi thấy chân cô ấy đặc biệt đẹp có chút thích định nhờ chụp thêm vài tấm cho tôi xem thôi."
''Trương Vô Kỵ!'' Mã Lực lớn tiếng nói.
"Lớn tiếng nói chuyện với tôi như vậy làm gì? Còn không phải chỉ là một cô gái thôi sao!"
"Tôi nói, cô ấy cùng những cô gái lúc trước của cậu gặp qua không giống nhau!"
"Không giống nhau ở chỗ nào?"
Mã Lực cảm thấy không thể có chung tiếng nói cùng Trương Vô Kỵ ở chủ đề này, lạnh nhạt nói: "Vậy cậu cảm thấy Triệu Mẫn cùng những cô gái lúc trước của cậu gặp qua giống nhau sao?"
Trương Vô Kỵ nghe vậy sửng sốt, nhíu mày nói: "Như thế nào đột nhiên nhắc đến Triệu Mẫn?"
"Cậu trước thành thật trả lời vấn đề này của tôi đã!"
Trương Vô Kỵ suy tư, nói: "Triệu Mẫn cùng các cô gái khác quả thật không giống nhau, tuy rằng lớn lên có chút khó coi, tính tình cũng rất mạnh mẽ, không sợ chết, còn thường xuyên chọc tôi tức giận, nhưng kỳ quái chính là .......!"
Mã Lực nhướng mày nói: "Kỳ quái cái gì?"
"Kỳ quái chính là tôi quả nhiên một chút đều không chán ghét cậu ấy."
"Này thì đúng rồi!"
"Cái gì đúng rồi?"
"Bởi vì Triệu Mẫn ở trong lòng cậu là đặc biệt, còn Triệu Minh ở trong lòng tôi là đặc biệt, là đạo lý giống nhau."
Trương Vô Kỵ nhíu mày nói: "Cậu sai rồi, Triệu Minh kia ở trong lòng của Mã Lực cậu đặc biệt là bởi vì cậu thích cô ta, còn anh đây lại không thích Triệu Mẫn xấu xí kia!"
Trương Vô Kỵ cảm giác chính mình tự vã vội chuyển chủ đề.
"Được rồi được rồi, đừng nói nữa, tôi không trêu chọc cô ta!" Chỉ là ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng Trương Vô Kỵ trong lòng còn nhớ thương tấm hình chụp chân kia, đôi chân kia thật là quá đẹp, trong chốc lát tối nay lại đi thương lượng.
Mã Lực cảnh cáo nói: "Joseph cậu....! Tốt nhất nhớ kỹ lời nói này của cậu!"
Triệu Mẫn đóng máy tính lại, di động liền nhận được một tin nhắn chuyển khoản, công ty mặt nạ đem khoản còn lại gửi cho cô.
Ngắn ngủn trong chốc lát, Triệu Mẫn tự nhiên đã nhận được thêm 3 ngàn tệ, trong lòng nhảy nhót không thôi.
Qua khoảng chừng mười phút sau, di động của Triệu Mẫn nhận được một tin nhắn.
Là của Trương Vô Kỵ nội dung tin nhắn là:"Này trả ơn tôi đi chứ! Tới câu lạc bộ đem Đại Đô cùng bọn tôi uống rượu đi!"
Triệu Mẫn trả lời lại Trương Vô Kỵ nội dung tin nhắn:"Thiếu nợ cũng đến lúc trả rồi.... Được tôi tới!"
"Ghế 37 bọn tôi chờ cậu." Triệu Mẫn đến câu lạc bộ đêm vẫn không quên làm mình xấu đi vừa đến ghế 37.
Trương Vô Kỵ cùng Mã Lực và một đám thanh niên ăn chơi khác đang ngồi trong đó, Trương Vô Kỵ vừa thấy Triệu Mẫn một khắc, trong người có chút men réo lên :"Triệu Mẫn, người quái dị xấu xí cuối cùng cậu cũng đến rồi."
Triệu Mẫn vừa đến còn chưa có kịp đi vào cửa, đã bị câu kia của hắn chọc phát điên, mặt biến sắc lớn tiếng hỏi:"Trương Vô Kỵ, tôi thật sự thực xấu sao tôi quái dị sao? Vì cái gì đều phải mắng tôi là kẻ xấu xí?"
Triệu Mẫn cố tình cùng Trương Vô Kỵ tỏ vẻ ủy khuất, nhưng Trương Vô Kỵ, người ta lại căn bản là không muốn phối hợp với cô.
Trương Vô Kỵ cẩn thận ngắm khuôn mặt của Triệu Mẫn liếc mắt một cái, ánh đèn ở ghế lô trong phòng VIP hạ xuống, đôi mắt của Triệu Mẫn rất sáng, giống như đá quý vậy.
Mặt tuy rằng không thể gọi là đẹp, nhưng cũng không tính là xấu, nhiều lắm cũng chỉ có thể nói là lớn lên bình thường.
Nhưng lúc này, Trương Vô Kỵ như thế nào có thể ăn ngay nói thật đâu!
Cơ hội đả kích Triệu Mẫn tốt như vậy, Trương Vô Kỵ hắn sao có thể bỏ qua?
Vì thế, Triệu Mẫn liền nghe được hắn nói: "Cậu lớn lên xấu, cậu lại không phải ngày đầu tiên biết, chẳng lẽ cậu đến bây giờ còn chưa quen?"
Triệu Mẫn bị chọc giận thật rồi: "......" Mẹ kiếp!
Một cô gái, tên Lâm Đan Đan trong đám bạn nữ của nhóm người, ngồi chung uống rượu trong phòng lên tiếng: "Lớn lên xấu tuy rằng không phải lỗi của cô, nhưng ra ngoài dọa người chính là cô sai rồi!"
Triệu Mẫn trực tiếp bị lời này làm cho bực rồi: "......" Mỹ nữ, đây là các cô bức ta!
Triệu Mẫn không nói gì! Chỉ thấy, cô đứng ở chỗ đó, vẫn không nhúc nhích, sắc mặt trắng bệch.
Ở khoảnh khắc không một ai phát hiện ra, Triệu Mẫn dùng sức véo chân của chính mình, chỉ chốc lát sau, hốc mắt liền đỏ, nước mắt theo gương mặt rơi xuống.
Trương Vô Kỵ trực tiếp nhìn đến trợn tròn mắt, mà phát hoảng lên.
Sao lại thế này! Triệu Mẫn tự nhiên khóc....Cậu ta sao có thể sẽ khóc?
Triệu Mẫn không phải cô gái, một câu không hợp liền đánh người sao? Như thế nào đột nhiên sẽ khóc?
Đây là thật sự bị tổn thương tới lòng tự trọng rồi sao?
Mã Lực thấy vậy nhíu mày, mở miệng nói: "Các người nói như vậy cũng thật quá đáng, như thế nào có thể nói như vậy với một cô gái?"
Mã Lực, cậu quả thực chính là kỵ sĩ của ta!
Trương Vô Kỵ, cậu mẹ nó còn không mau lên tiếng bảo cô ta cút đi cho ta, còn đợi đến khi nào?
Trương Vô Kỵ lúc này đang phát ngốc vì không biết làm sao khi thấy Triệu Mẫn khóc trước mặt hắn, còn chưa phục hồi lại tinh thần.
Nhìn Triệu Mẫn khóc, Trương Vô Kỵ trong lòng đột nhiên có chút có lỗi bối rối!
Lại ngẩng đầu, ánh mắt nhìn đám bạn kia liền có chút không tốt, âm thanh lạnh lùng nói: "Tôi cảm thấy các cô lớn lên so cậu ấy còn xấu hơn một trăm lần, cút đi, về sau không cần xuất hiện trước mắt tôi."
"Trương thiếu gia, chúng tôi sai rồi, về sau cũng không dám nữa, cầu anh đừng đuổi chúng tôi đi."
"Tôi không muốn lại lặp một lần nữa, lập tức cút!"
"Được rồi chúng tôi đi là được." Nhóm nữ của Lâm Đan Đan, ủy khuất không tình nguyện mà đứng lên rời đi.
Trò hài kết thúc, Triệu Mẫn lau nước mắt, ngồi xuống sô pha xa hoa trong phòng VIP 37, trong lòng vui như nở hoa.
Ta liền biết chiêu này dùng được!
Đối phó với loại người như Trương Vô Kỵ, hoặc là lấy nhu thắng cương, hoặc là lấy bạo chế bạo!
Triệu Mẫn ở trong lòng nghiên cứu hết một thời gian, mới nghĩ ra được tuyệt chiêu như vậy, không nghĩ tới thật sự dùng được.
Ha ha!
Về sau liền có biện pháp khống chế Trương Vô Kỵ!
Nhìn Triệu Mẫn cúi đầu, cười bả vai lại run lên, Trương Vô Kỵ cho rằng cô đang khóc, trong lòng có chút không dễ chịu.
"Cho tôi xin lỗi nha, tôi chỉ chọc cậu cho vui, cậu thật sự là khóc a?"
Nghe thấy thanh âm của hắn, Triệu Mẫn nhanh chóng ngưng cười, vẻ mặt bi thương ngẩng đầu, nói: "Về sau còn cậu còn dám bắt nạt tôi hay không?"
"Không đâu tôi đâu cố ý bắt nạt cậu....!"
"Được, cậu nhớ kỹ lời nói hôm nay cho tôi, Trương Vô Kỵ mua rượu cho tôi đi tâm tình tôi không tốt, cần mượn rượu giải sầu!" Ta nhớ không lầm nghe nói Bất Hối làm việc ở đây đi.
"Không thành vấn đề, bất quá là con gái, vẫn là nên uống ít một chút đi."
Triệu Mẫn trừng hắn nói: "Ai bảo cậu dám nói tôi lớn lên xấu, tổn thương lòng tự trọng của tôi, còn bảo tôi không nên nhiều uống rượu?"
Trương Vô Kỵ sờ sờ cái mũi, cảm thấy chính mình đuối lý, gọi phục vụ lại, liền gọi chút rượu, lại nghe Triệu Mẫn đột nhiên nói: "Tìm Dương Bất Hối đến, cô ấy đang làm công ở đây!"
Trương Vô Kỵ nhíu mày nói: "Nha đầu thúi, cậu không phải là bởi vì muốn giúp tiền thưởng của Dương Bất Hối, mới hố tôi đi?"
Triệu Mẫn cười gượng nói: "Ha hả, như thế nào có thể, tôi nghĩ dù sao đều là uống rượu, còn không bằng tìm người quen đến đi, thuận tiện chiếu cố một chút."
"Được rồi, không so đo với cậu, nha đầu chết tiệt cậu thật đúng là có một đống ý xấu."
Triệu Mẫn: "......" Mẹ kiếp!
Chờ Dương Bất Hối đem rượu đưa tới, trong phòng Trương Vô Kỵ cùng một đám bạn bè, đều sôi nổi cùng Triệu Mẫn kính rượu.
Một người trong đám bạn kia cao hứng nói: "Mỹ nữ, cô thật là quá trâu bò! Có thể đem Joseph Trương thiếu gia của chúng ta phải đầu hàng cô, cô vẫn là nhất."
Triệu Mẫn cười gượng trả lời: "Quá khen quá khen ta đây không dám nhận!"
"Nghe nói mỹ nữ là bạn ngồi cùng bàn của Joseph?"
Triệu Mẫn gật đầu.
Mấy người kia lập tức giơ ngón cái lên, khoa trương nói: "Nghe đại danh đã lâu a! Hôm nay rốt cuộc cũng được gặp mặt, cô quả nhiên chính là cái người dám hất sữa đậu nành vào mặt Trương thiếu gia, còn là nữ sinh tát cậu ta, quả thực quá bá đạo."
"Mỹ nữ, cô cho tôi xin chữ ký đi! Tôi muốn lưu lại cho con cháu của tôi xem."
"Tôi cũng muốn, tôi muốn nói cho bọn họ, đường đường là Thâm Quyến đệ nhất ác ma, cũng từng bị nữ nhân tát qua, giáo dục bọn họ làm người tuyệt đối không thể quá kiêu ngạo."
"Tôi biết mặt sau câu kia, có phải sớm muộn gì núi cao cũng sẽ có núi cao hơn trị đúng không."
"Thật đúng là một vật khắc một vật a!"
"Trương Vô Kỵ cậu tự nhiên cũng có hôm nay!"
Triệu Mẫn: "......" Các người xác định còn muốn nói tiếp tục sao? Không phát hiện mặt Trương Vô Kỵ càng lúc càng đen sao?
Quả nhiên, nghe mọi người cười nhạo, sắc mặt Trương Vô Kỵ càng lúc càng khó coi.
"Các cậu đều câm miệng cho lão tử! Triệu Mẫn cậu uống rượu đã chưa? Uống đã rồi nhanh cút cho tôi!"
Mặt mũi của ta hôm nay coi như là không còn gì! Đều do Triệu Mẫn cái này nha đầu thối chết tiệt này.
Nghe vậy, toàn bộ phòng đều trở nên yên tĩnh.
Triệu Mẫn nhíu mày.
Ta vừa nãy đã lấy nhu thắng cương.
Lúc này nên lấy bạo chế bạo?
"Trương Vô Kỵ cậu mới câm miệng! Mọi người cùng nhau uống chút rượu, tâm sự hàn huyên, bát quái một chút, cậu không cần nhỏ mọn như vậy? Một chút việc nhỏ liền nổi giận? Không thấy bầu không khí đang tốt, đều bị cậu phá hủy hết sao?"
"Triệu Mẫn! Cậu lại bắt đầu muốn chết?"
"Tôi đang muốn chết đây, thì sao cậu định giết tôi à?"
Trương Vô Kỵ: "......" Cậu đừng có ép tôi?
Mã Lực nhìn quen cảnh thấy hai người tranh đấu, cũng không phải một hai lần, ra tới hoà giải nói: "Mọi tiếp tục chơi vui đi đừng để ý hai người bọn họ.''
Mã Lực trong mắt người khác vẫn rất có uy tín, thấy hắn lên tiếng, đều tự ai nấy chơi.
Chỉ có mấy người không sợ chết, tiếp tục quay chung quanh bên cạnh Triệu Mẫn, cùng cô uống rượu.
Bởi vì đều là cùng trong vòng quan hệ bạn thân với Trương Vô Kỵ, mấy thanh niên kia ai cũng có quyền thế lớn ở Thâm Quyến.
Triệu Mẫn không biết là mình đã uống nhiều rượu đã say đến không biết gì rồi, vẫn đắc ý vênh váo, đùa giỡn với một thanh niên, nói: "Soái ca, cũng đẹp trai nha! Lại đây cùng tỷ tỷ uốn vài ly thấy thế nào?''
Trương Vô Kỵ nhìn thiếu chút nữa đem tròng mắt ném ra ngoài.
Nha đầu chết tiệt kia, dám chọc cả bạn bè của ta lại còn gần như vậy.
Trong lòng Trương Vô Kỵ lúc này đã có chút tức giận.
Trương Vô Kỵ cau mày đi qua, một tay đem bàn tay đang đùa giỡn trên cằm thiếu niên kia ném ra, tức giận nói: "Người ta còn chưa thành niên, cậu cũng xuống tay được?"
Dứt lời, Trương Vô Kỵ trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Triệu Mẫn, ý muốn quan sát cô!
Không thể để cô đi gây họa được.
Ai biết, Triệu Mẫn là người không sợ chết.
Triệu Mẫn đột nhiên mắt say lờ đờ mê ly đứng lên, một bàn tay chống ở chỗ tựa lưng trên sô pha, tiến tới gần Trương Vô Kỵ.
Mọi người lập tức liền trợn tròn mắt, Trương Vô Kỵ tự nhiên căng thẳng đến cứng người khi Triệu Mẫn tiến lại gần.
Trương Vô Kỵ nhìn Triệu Mẫn cách mặt chính mình càng lúc càng gần, nhíu mày nói: "Cậu muốn làm cái gì?"
Triệu Mẫn thật sự uống quá nhiều, bằng không nào có gan tìm chết như vậy, dám cách Trương Vô Kỵ gần như vậy.
Chỉ thấy, Triệu Mẫn say rượu, khuôn mặt đỏ bừng, nhìn Trương Vô Kỵ nói: "Cậu không cho tôi đùa giỡn bọn họ, tôi đây đùa giỡn cậu thế nào?"
Trương Vô Kỵ như không dám tin nhìn Triệu Mẫn, nói: "Cậu điên rồi?"
Triệu Mẫn một cái tay khác xoa khuôn mặt yêu nghiệt của hắn, càng nhìn càng si mê, càng sờ càng cảm thấy thật vui.
Hai người cách nhau thật gần, cơ thể đều có thể cảm thấy được hơi thở của nhau.
Xung quanh mọi người không dám tạo tiếng động hay nói chuyện, yên tĩnh đến dọa người.
Tiếp theo, mọi người liền nghe Triệu Mẫn nói: "Trương Vô Kỵ, cậu lớn lên cũng thật đẹp... Quả thực so với con gái còn muốn đẹp hơn."
Dứt lời, tất cả mọi người ở đây nhịn không được rơi mồ hôi lạnh dùm Triệu Mẫn.
Mọi người đều biết rõ, chuyện Trương Vô Kỵ ghét nhất chính là bị người khác nói hắn lớn lên đẹp!
Mà chuyện càng không thể chịu được chính là bị người khác nói hắn lớn lên so với con gái còn đẹp hơn.
Nhưng kỳ quái hơn chính là, bọn họ cũng không có thấy Triệu Mẫn bị Trương Vô Kỵ ném văng ra.
Đợi bọn họ lại xem lần nữa, cả người đều bị Triệu Mẫn làm dọa sợ.
Trương Vô Kỵ lại bị Triệu Mẫn cưỡng hôn!
Lấy một cái tư thế kinh điển ngồi trên người Trương Vô Kỵ mà ......
Nếu không phải bọn họ tận mắt nhìn thấy, đánh chết đều sẽ không có người tin nha!
Trương Vô Kỵ, đại thiếu gia đại ác ma không sợ trời đất kia, cũng có ngày bị con gái cưỡng hôn!
Mà càng làm cho người ta cảm thấy kinh hách hơn chính là.
Triệu Mẫn bị Trương Vô Kỵ cau mày đẩy ra, cô rất không vừa lòng giơ tay dùng sức nắm cằm Trương Vô Kỵ.
Đem mặt hắn giữ lại, miệng nói: "Trương Vô Kỵ, cậu mẹ nó cưỡng hôn tôi ba lần, tôi lúc này mới có một lần cậu liền muốn cản trở?"
Nói xong, môi lại một lần hướng tới môi hắn, bao trùm đi lên.
Trương Vô Kỵ cảm thấy đêm nay chính mình đều bị Triệu Mẫn chơi hỏng rồi.
Nha đầu này quả nhiên dám lôi kéo ta không chịu buông tay, hôn lại sờ....
Miệng còn vẫn luôn không ngừng nói các loại tiết mục ngắn!
Tỷ như......
"Thế nào? Soái ca, kỹ thuật hôn của tỷ tỷ không tồi chứ?"
"Khuôn mặt này của tên yêu nghiệt cậu cũng quả thực quá mê người."
Trương Vô Kỵ: "......" Không thể nào.
Nha đầu chết tiệt này đến nơi nào học nhiều thủ đoạn câu dẫn người như vậy? Ta thật là muốn điên rồi!
Cũng mai Triệu Mẫn lớn lên không xinh, bằng không ba cái chiêu câu dẫn này của Triệu Mẫn, chắc cũng kéo không ít người chết mệt theo cô mất.
Những người khác ở xung quanh điều bị khuôn mặt đen của Trương Vô Kỵ đuổi đi hết, ngay cả Mã Lực cũng vón vé tự đi ra theo.
Thời điểm này còn có một số người dùng điện thoại chụp hình quay phim lại......
Kết quả đều bị Trương Vô Kỵ quát lớn đuổi đi hết.
Dám quay phim ta? Chán sống rồi sao?
Lại quay sang người trước mặt nằm bất tỉnh mơ mơ hồ hồ nói linh tinh, Trương Vô Kỵ cảm giác có chút đau đầu.
Xoa xoa huyệt Thái Dương, đem Triệu Mẫn cõng trên lưng, tính toán đưa cô về trường học.
Nhưng lại nghĩ trễ như vậy, trường học khẳng định đều có gác cổng thấy, còn ký túc xá nữ cấm nam vào mà Trương Vô Kỵ đem cô về ký túc xá nữ khác nào tung tin hot cho báo chí, liền đem cô mang về biệt thự riêng, ở tạm một đêm, ngày mai lại về trường học.
Trương Vô Kỵ một căn biệt thự riêng ở gần trường, nhưng lại bởi vì không quen ở một mình, vẫn luôn đều ở tại nhà Mã Lực kia.
Định bước ra khỏi câu lạc bộ đêm, đột nhiên Triệu Mẫn cắn vào cổ hắn một cái, dưới chân hắn lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té ngã.
Cả giận nói: "Triệu Mẫn chết tiệt kia, cậu mẹ nó yên một chút cho tôi!"
Vốn tưởng rằng rống như vậy một câu, Triệu Mẫn trên lưng sẽ yên được một chút, ai ngờ cô chép chép miệng một cái, liền khóc nức nở nói: "Ngươi bắt nạt ta~~!"
Trương Vô Kỵ tức giận nói: "Bắt nạt cậu thì làm sao?"
Không nghe lời như vậy, không đánh cậu đã là may rồi!
"Đấy, ngươi lại bắt nạt ta? Ta sẽ nói Bảo Bảo ca ca, đánh chết ngươi, tên lưu manh!"
Bảo Bảo ca ca? Là ai? Tự nhiên gọi thân mật như vậy.
Trương Vô Kỵ đột nhiên trong lòng có chút không thoải mái, hỏi: "Bảo Bảo ca ca của cậu là ai?"
Triệu Mẫn hàm hồ trả lời nói:" Triệu Bảo ca ca chính là Triệu Bảo ca ca của ta a!"
Trương Vô Kỵ: "......" Ta cũng điên rồi mới có thể nói chuyện phiếm với con ma men!
Chính là tiếp theo hắn lại hỏi: "Nhà cậu ở nơi nào?"
Triệu Mẫn trả lời: "Nhà ta ở bên trong núi lớn..."
Thôn quê sống trong núi? Khó trách nha đầu chết tiệt này không sợ chết như vậy!
Này căn bản là nghé con mới sinh đã không sợ cọ.
Trương Vô Kỵ lại không biết, Thành Đô có một tòa núi thần bí, là một ngọn núi nằm ở thành phố Đô Giang Yển, Thanh Thành còn được mệnh danh là ''Thanh Thành Thiên Hạ U'', đứng đầu Thành Đô tứ đại gia tộc, Triệu gia, biệt phủ lớn là ở ngọn núi kia.
Trương Vô Kỵ thấy hỏi Triệu Mẫn cái gì liền nói cái đó, không khỏi nổi lên tâm vui đùa.
Tiếp tục hỏi: "Người cậu yêu nhất là ai?"
"Cha và anh của ta."
"Vì cái gì?"
"Bởi vì ta là cha của ta nuôi nấng ta lớn lên, cha và anh ta đối với ta thực tốt."
"Vì cái gì lại là chỉ có cha nuôi nấng cậu lớn lên? Mẹ cậu đâu?"
''Mẹ ta mất, ta thật đáng thương đi? Ha ha ha ha ha ha...."
"Câm miệng!"
Rõ ràng xác thực đáng thương, nhưng vì cái gì lại muốn cười?
Trương Vô Kỵ suy tính nhẹ nhàng chuyển đề tài, lại hỏi: "Cậu có người chính mình thích hay không?"
"Có ."
"Ai?"
"Mã Lực~~"
Trương Vô Kỵ: "......" Không biết vì cái gì, ta đột nhiên muốn ném cậu xuống ghê.
"Vì cái gì thích cậu ta?"
"Bởi vì cậu ta soái, hơn nữa đối với ta thực tốt, thực ôn nhu đi! Giống như là kỵ sĩ của ta vậy."
Còn Trương Vô Kỵ thì sao?
"Trương Vô Kỵ?"
Triệu Mẫn theo bản năng nhíu mày, nói: "Trương Vô Kỵ đối với ta một chút đều không tốt, luôn hung dữ với ta, còn nói ta xấu, nói ta xấu được rồi, ta xấu như vậy cậu ta còn cưỡng hôn ta! Ta một chút đều không thích cậu ta."
Dứt lời, Triệu Mẫn cả người bị ném xuống mặt đất, mông hôn đất.
Triệu Mẫn nước mắt lưng tròng hô: "Đau ~~~!"
Nha đầu chết tiệt kia! Cậu hôm nay là đặc biệt tới làm ta tức chết đi?
"Đau ~~! Ôm~~" Triệu Mẫn đột nhiên duỗi tay hô, giống như đứa trẻ muốn mẹ ôm vậy.
Trương Vô Kỵ trong đáy lòng muốn ném cô xuống, nhưng nghĩ đến mẹ cô đã mất, lại còn dỗi hắn nũng nịu thế này hắn bó tay.
Rốt cuộc vẫn là không nỡ xuống tay.
Lại cong lưng đem Triệu Mẫn cõng lên, nhưng vừa mới đem cô đặt trên lưng, đã bị nha đầu này dùng sức cắn một cái nữa trên cổ.
Hắn phẫn nộ nói: "Nha đầu chết tiệt kia, cậu lại muốn làm gì?"
"Cho ngươi ném ta, ta cắn chết ngươi, người xấu..."
Người xấu Trương Vô Kỵ : "......" Ta thật là tìm ngược, mới mềm lòng lại một lần nữa cõng Triệu Mẫn lên!
Hơn nữa, Triệu Mẫn đây là say thật? Không phải giả vờ đi?
Uống say còn biết ngấm ngầm giở trò mưu kế quỷ kế? Lừa ta cõng, sau đó cắn cổ trả thù ta ném cậu xuống?
Thật đúng trong lòng cậu lúc nào cũng muốn trả thù ta à!
Trương Vô Kỵ không hiểu bị làm sao lại cõng Triệu Mẫn đi bộ một mực từ câu lạc bộ đêm Đại Đô về tới nhà hắn quên mất mình đến bar bằng ô tô.
Thật vất vả lăn lộn về tới nhà, Trương Vô Kỵ đem cô ném trên sô pha ở phòng khách, sau đó liền mặc kệ.
Cho Triệu Mẫn cậu, tự sinh tự diệt đi!
Nhưng lúc xoay người bỏ đi, vẫn là không quên đắp chăn ấm lên người cô.
Hừ, miễn cho ngày mai nha đầu chết tiệt này bị cảm lại có lý do tìm ta tính sổ.
Đúng, chính là như vậy, không sai!
Ta mới không có quan tâm cậu ta đâu!
Sắp xếp xong xuôi, Trương Vô Kỵ đi tắm rửa, đến khi hắn trở về phòng của chính mình, không biết trên giường lại có thêm một người.
Trương Vô Kỵ tắt đèn, chuẩn bị ngủ, mới vừa nằm trên giường, liền chạm đến một vật mềm mại....
Hắn sợ tới mức chạy đi mở đèn, nhìn trên giường là Triệu Mẫn đang ngủ như con mèo chết, giận sôi máu!
Nha đầu này thật biết hưởng thụ, say đến bất tỉnh nhân sự còn biết tìm giường ngủ?
Trương Vô Kỵ đột nhiên có chút dở khóc dở cười.
Rơi vào đường cùng, Trương Vô Kỵ đem giường nhường cho Triệu Mẫn, chuẩn bị đến phòng ngủ cho khách ở cách vách, lại nghe nha đầu ở phía sau đột nhiên nói: "Trương Vô Kỵ, tôi có một bí mật..."
Trương Vô Kỵ cho rằng Triệu Mẫn tỉnh, cau mày xoay người sang chỗ khác, liền thấy cô nhắm mắt lại, nào có một chút trạng thái thanh tỉnh.
Trương Vô Kỵ khom lưng ghé bên tai cô nói: "Bí mật gì?"
Lại nghe thấy Triệu Mẫn nói: "Tôi có một bí mật, nhưng tôi chính là không nói cho cậu!"
Dứt lời, liền lật người, tiếp tục ngủ, thiếu chút nữa làm Trương Vô Kỵ tức chết!
Nha đầu chết tiệt kia, cậu mẹ nó chờ đó cho ta!
Sau đó dùng sức đóng sầm cửa phòng, đến phòng ngủ cách vách, mà ngủ.
.......................................................
[Js-Art] - End of chapter 9
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro