Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 64: Đại Hội Kỷ Luật

[Poke Right Master Devil Cold] - Title: Ân Hòa Phong Quả Nhiên Là Ca Ca Nhà Người Ta

๖ۣۜJs-๖ۣۜArt

Hiệu trưởng học viện liên thông đại học MG University là người đàn ông trung niên thoạt nhìn tầm 40 tuổi, diện mạo văn chương nho nhã u tú, có đeo một cặp kính cận cả người cho thấy một khí chất nho nhã.
Chủ nhiệm lớp giới thiệu nói: "Triệu Mẫn, vị này chính là hiệu trưởng của học viện MG University, cũng là bạn cũ của cha mẹ em, em có thể gọi là chú Hồ."
Triệu Mẫn biết chủ nhiệm lớp đây là giúp chính mình lôi kéo quan hệ làm quen, vội đi lên trước hô: "Chào chú Hồ."
Hồ hiệu trưởng thần sắc nhàn nhạt hướng tới Triệu Mẫn gật gật đầu, rồi sau đó đem tầm mắt dừng ở Lâm Hiểu Hiểu.
"Hiểu Hiểu, cô đem học viên này trước tiên đưa tới nơi này, là muốn cho tôi vì học viên này làm việc riêng tư sao?"
Lâm Hiểu Hiểu sắc mặt thanh lãnh nói: "Thầy cứ tùy ý."
Hồ hiệu trường cười khổ nói: "Hiểu Hiểu, nhiều năm như vậy, tính tình của cô vẫn là như vậy."
Triệu Mẫn nhìn một màn này trong lòng sáng ngời, như thế nào có một loại cảm giác gian tình tràn đầy?
Chẳng lẽ trước mắt này hai người có tình nha?
Hồ hiệu trưởng đột nhiên nói: "Triệu Mẫn, em là nghĩ như thế nào?"
"Chú Hồ, đương nhiên là có thể không chia tay liền không chia tay!"
"Tiểu nha đầu, học không lo, tự nhiên học cha mẹ yêu sớm."
"Hả, cha mẹ con năm đó cũng yêu sớm?"
"Đúng vậy, bằng không như thế nào sẽ có em ở hiện tại."
"À..... Chú Hồ sẽ giúp con đi?"
"Chuyện này khả năng không dễ dàng xử lý như vậy, ta tận lực, các người đi trước sân thể dục đi!"
"Được."
Sân thể thao lớn của học viện MG University, giờ phút này đã là biển người tấp nập, hình như là toàn bộ học viên cùng một số giáo viên điều có mặt đủ.
Triệu Mẫn bị chủ nhiệm lớp đưa tới giữa sân để mở Đại Hội Kỷ Luật.
Giờ khắc này, Triệu Mẫn có chút khẩn trương.
Cô sợ bị đánh, càng sợ hãi bị buộc cùng Trương Vô Kỵ chia tay.
Trong đám người, Chu Chỉ Nhược vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa là Triệu Mẫn, trong lòng tràn ngập khoái ý.
Không sai, chuyện này chính là kế hoạch tốt của Chu Chỉ Nhược, như lại là chủ ý của Lê Đình.
Triệu Mẫn khắp nơi tìm nhìn xung quanh, cũng không có thấy bóng dáng Mã Lực cùng Ân Hòa Phong và Trương Vô Kỵ đâu
Nhưng thật ra lại thấy một tri kỷ và một bạn tốt đó là Tống Thanh Thư cùng Dương Bất Hối, bọn họ chính vẻ mặt lo lắng nhìn Triệu Mẫn.
Triệu Mẫn hướng tới bọn họ lộ ra một mạt tươi cười chua xót.
Trong lòng có chút......
Mẹ nó thật không nghĩ tới đến, Triệu Mẫn ta ở Thành Đô hô mưa gọi gió ở học viện Đế Quốc là trùm thế mà cũng có ngày hôm nay.
Triệu Mẫn rõ ràng nghe thấy, mọi người bàn luận.
"Đây là hoa khôi của trường chúng ta sao? So với mấy bọn con gái lớp chúng ta tự nhiên lại xấu như vậy! Tự nhiên còn yêu sớm."
"Đúng vậy, ngốc không ngốc, chúng ta yêu đương đều trộm nói, còn cô ta lại để cả trường điều biết."
"Hơiss, giống như họ cũng quá đáng thương đi."
Năm phút đồng hồ sau, trong trường học phát loa đưa cho Triệu Mẫn một cái microphone.
Giáo trưởng tự mình dò hỏi: "Học viên Triệu Mẫn cùng học viên Trương Vô Kỵ kết giao yêu đương trong học viện là sự thật."
Triệu Mẫn muốn gạt người nói không, nhưng cũng phải có người tin a.
Rơi vào đường cùng cô ăn ngay nói thật nói: "Thật."
"Kết giao đã bao lâu?"
"Gần hơn một tháng đi!"
"Các em chẳng lẽ không biết nội quy học viện MG này là cấm học sinh yêu sớm sao?"
"Cũng không biết."
Hiệu trưởng cùng Giáo trưởng sửng sốt một chút, Hiệu trưởng ngay sau đó nói nhỏ với Giáo trưởng, nói: "Lần này mặc kệ sự việc kết quả như thế nào, liền tính theo nội quy của học viện MG University mà tính đi."
Giáo trưởng nói: "Được." Sau đó Hiệu trưởng trở lại văn phòng.
Giáo trưởng phát loa hỏi: "Như vậy, hiện tại tôi trịnh trọng hỏi học viên Triệu Mẫn em, có bằng lòng hay không biết sai liền sửa, cùng học viên Trương Vô Kỵ chia tay."
Triệu Mẫn nghĩ nghĩ, liền nói: "Không muốn!"
Cùng lắm thì bị đuổi ra khỏi MG, cùng lắm về Thành Đô có cái gì mà sợ.
Giờ khắc này, Triệu Mẫn trở nên không chỗ nào sợ hãi.
Bởi vì Triệu Mẫn cùng Trương Vô Kỵ là chân ái không thể nào mà chia tay được.
"Cho em ba phút suy xét một chút, chỉ cần chia tay, rồi sau đó xin lỗi toàn trường, bị trường học ghi tội kỷ luật một lần, lần này sự việc đã cho qua."
"Không cần suy xét, không chia tay chính là không chia tay."
Trương Vô Kỵ nghe thấy trường học phát loa, nghe thấy lời Triệu Mẫn quyết tâm, trong lòng liền cảm thấy ấm lòng mà nuốt lệ vào trong.
Giáo trưởng giọng tiếp tục ở trường học vang lên, ông nói: "Triệu Mẫn, em nếu không muốn chia tay, như vậy cũng chỉ có thể bị trường học khai trừ, em xác định muốn làm như vậy?"
"Nếu em cũng không muốn bị trường học khai trừ?"
"Chỉ có thể chọn hai cái đó."
"Gì, không phải còn có thể bị đánh bù sao?"
"......" Giáo trưởng trực tiếp bị hỏi đến nghẹn họng.
Trong trường nghe Triệu Mẫn hỏi bị cười ồ lên tới nghẹn.
Thật đúng là vừa buồn cười vừa tức giận!
Nào có ai vì người mình yêu mà ăn roi?
Nhưng Triệu Mẫn chính là như vậy rất tự tin.
"À..... Đó là nội quy cũ trước kia của học viện, hiện tại bộ giáo dục đều không cho phép dùng cách xử phạt về thể xác."
Giáo trưởng vừa dứt lời, liền nghe thấy trong đám người có người hô lớn nói: "Nếu cậu ấy nguyện ý bị đánh bù, vậy cho cậu ấy ăn roi đi!"
Là Thượng Quan Nguyệt Nhi, giờ phút này, chính vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa là đối thủ cô không bao giờ thắng đang như bị đưa ra pháp trường vậy.
Cần thiết lưu lại nơi này, xem Triệu Mẫn bị tra tấn, bị roi quất đánh.
Dám đoạt người ta coi trọng, còn liên tiếp hai lần, Thượng Quan Nguyệt Nhi ta cũng là một bông hoa mà lại bị cô đoạt hết?
Thượng Quan Nguyệt Nhi nói xong, giáo trưởng theo phụ họa theo nói: "Nếu không muốn chia tay, lại không bằng lòng rời đi, vậy cứ đánh trừ vậy!"
Triệu Mẫn không chỗ nào sợ hãi nhìn mọi người, mỉm cười nói: "Giáo trưởng, thầy thấy được sao?"
"Triệu Mẫn, em thật sự muốn làm như vậy?"
Triệu Mẫn cười khổ nói: "Em không muốn rời đi, càng không muốn chia tay, cũng chỉ có làm như vậy thôi."
"Vậy được rồi, nếu toàn trường biểu quyết đồng ý? Nếu Triệu Mẫn học viên này bị đánh xong thì liền bỏ qua mọi chuyện đi."
"Đồng ý." Thượng Quan Nguyệt Nhi đi đầu hô, những học sinh kia cũng sôi nổi đều nói đồng ý.
"Kia tốt, theo như các học viên khác đều đồng ý vậy lấy chuyện ngày hôm nay làm một bài học chỉnh đốn toàn trường răng đe các cặp về sau còn có ý định yêu đương trong học viện MG University này."
"Được, nhớ kỹ, là một trăm roi, một roi cũng đều không thể thiếu!" Đám kia học sinh nói.
Triệu Mẫn: "......" Một trăm roi?
Ta lặc cái đi.
Vì cái gì không ai nói cho ta biết?
Ta còn cho rằng có mười mấy roi!
Nếu có ai nói với ta, ta nhất định sẽ không dũng cảm như vậy mẹ kiếp ăn một trăm roi hoa hồng cũng thành hoa héo không phải sao.
Đột nhiên, thấy một hình bóng quen thuộc lên đài tới cạnh Triệu Mẫn.
Là Ân Hòa Phong.
Ân Hòa Phong lấy microphone trong tay Triệu Mẫn, nói: "Tôi là chủ tịch nhiệm kỳ trước của Hội Học Sinh hội trưởng Ân Hòa Phong, roi này để tôi đánh."
Nói xong, Ân Hòa Phong từ trong tay lấy ra một cái roi.
Thượng Quan Nguyệt Nhi vội nói: "Chậm đã, tôi yêu cầu kiểm tra một chút."
"Được, bạn học này có thể đi lên kiểm tra."
Thượng Quan Nguyệt Nhi ở mọi người tầm mắt đi lên trên đài của Đại Hội Kỷ Luật, tiếp nhận roi xem xét một phen, vừa lòng cười nói: "Quả nhiên là roi tốt, được rồi, kiểm tra xong, hành hình đi! Triệu Mẫn bạn tốt tận hưởng nhé!"
Triệu Mẫn: "......" Mẹ kiếp cái thứ bạn tốt chết bầm.
Tiếp theo, Ân Hòa Phong cầm lấy microphone, đếm tới: "Một."
Rồi sau đó ngay sau đó, một roi rơi xuống phía sau lưng cô, Triệu Mẫn đau đến cắn răng
Mẹ kiếp có phải ca ca ta không vậy nói đánh liền đánh!
Ta vẫn luôn cho rằng Ân Hòa Phong ca ca đây là tới giúp muội muội này!
Ân Hòa Phong thanh âm lạnh lùng nói: "Nha đầu em, một roi này ca ca đây giáo huấn em, xem em lần sau làm việc còn xúc động như vậy nữa không!"
Triệu Mẫn không rõ nguyên do, liền nghe thấy hắn tiếp tục hô: "Hai!"
Triệu Mẫn nhắm mắt lại, chờ đợi đau đớn đã đến, chính là nghe thấy được roi tiếng roi đánh xuống nhưng lại không có đau.
Sao lại thế này?
Cô mở to mắt, quay đầu nhìn lại, liền thấy Trương Vô Kỵ đứng phía sau cô che chắn hết cho cô
Triệu Mẫn kinh ngạc nói: "Trương Vô Kỵ, sao cậu lại tới đây?"
Hắn cười khổ nói: "Xin lỗi, tôi đã tới chậm, làm cậu bị ăn một roi rồi."
Rồi sau đó oán trách Ân Hòa Phong nói: "Học trưởng, không phải đều nói rõ với nhau là chờ tôi đến mới ra tay sao?"
"Em ấy tính tình xúc động quá cho em ấy một roi coi như chỉnh đốn."
Triệu Mẫn, Trương Vô Kỵ: "......" Quả là ca ca tốt.
Rồi sau đó là bốn năm sáu bảy tám...... Liên tiếp đánh mấy chục roi, Trương Vô Kỵ chính là vẻ mặt đau khổ phía sau lưng toàn là máu thịt da rách hết vẻ mặt cười khổ.
Trên quần áo tất cả đều là máu......
Thượng Quan Nguyệt Nhi lúc này mở miệng nói: "Như thế nào còn có thể làm cho người khác nhận roi thay, không hợp quy củ."
Trương Vô Kỵ cười lạnh nói: "Ta là bạn trai của Triệu Mẫn chuyện của cậu ấy cũng có liên quan tới ta."
Hiệu trưởng cũng lên tiếng nói: "Cậu ta nam chính của chuyện này, có tư cách bị phạt thay, tiếp tục đi!"
Ân Hòa Phong trả lời: "Được."
Sau đó tiếp tục một roi lại một roi quất đánh, Trương Vô Kỵ đau đến trên trán ứa ra mồ hôi lạnh.
Triệu Mẫn đau lòng cực kỳ, nước mắt đều chảy ra.
"Trương Vô Kỵ, nếu không chúng ta cùng nhau rời khỏi MG University đi! Chúng ta đi Thành Đô tìm cha." Cha sẽ an bài chúng ta đi học viện Đế Quốc.
Trương Vô Kỵ một bên thống khổ kêu rên, một bên an ủi cô nói: "Nha đầu ngốc cậu, nhà tôi đều ở Thâm Quyến, cậu bảo tôi đi đâu? Hơn nữa, chúng ta là ở cái này học viện này mà quen biết, nơi này đều tràn ngập ý nghĩa."
"Chính là, cái trường này nội quy không có nhân tính...... , Trương Vô Kỵ chúng ta cùng nhau đi thôi!" Triệu Mẫn vừa nói vừa khóc vừa đau lòng tới cực hạn không thèm để ý Ân Hòa Phong là đang nhịn cười đến khổ.
"Đồ ngốc, roi đều đã ăn một nửa, cậu xem tôi bị đánh nhưng tình trạng vẫn còn tốt lắm không phải sao! Cũng không có như cậu tưởng tượng đâu, không phát hiện ca ca tốt của cậu đổi roi khác sao?"
"Hả?" Triệu Mẫn lập tức trợn tròn mắt, lúc này mới cảm giác được.
Roi này đánh vào đau ít một lát là hết đau......
Chẳng lẽ Ân Hòa Phong anh ấy thật sự gian lận?
"Vậy trên lưng cậu nhiều máu như vậy là chuyện như thế nào?"
"À máu kia đều là máu gà......"
Ta lặc cái đi!
Đều an bài tốt như vậy rồi, nhưng vì cái gì không đề cập tới nói với ta?
Làm ta như vậy khổ sở đau lòng......
"Được rồi cậu hiện tại không cần lo lắng cho tôi nữa? Tôi không có việc gì, một chút cũng không đau."
Dứt lời, hắn liền nhịn không được kêu rên một tiếng, chính là Ân Hoa Phong cố tình dùng lực.
Ân Hòa Phong nói: "Này hai người là đang tâm tình nói chuyện phím hả, diễn kịch cho tốt vào? Nhiều người đang nhìn đấy."
Triệu Mẫn cười khổ nói: "Đã biết, ca ca đây muốn muội muội tiếp tục khóc sao?"
"Khóc."
"Khóc nhiều vô....."
"Trương Vô Kỵ, hic hu hu hu......Cậu không sao chứ? Có đau hay không? Vẫn là để cho tôi bị đánh thế cậu đi! Cậu mà xảy ra chuyện tôi làm sao đây!"
Trương Vô Kỵ: "......" Mẹ kiếp tôi là không có chết cậu có cần khóc tới thảm vậy không.
Ân Hòa Phong: "......" Này diễn đến cũng quá giả đi!
Ân Hòa Phong: "Muội muội, em khóc thật một chút được không? Quá giả......"
"Gì."
Trương Vô Kỵ: "Đừng nói chuyện, khóc là được, khóc lớn tiếng chút.
"Được cái này tôi rành mà."
Rồi sau đó, ngay sau đó, toàn bộ sân thể dục đều có thể nghe được tiếng của Triệu Mẫn gào khóc, tựa muốn đem tim phổi đều khóc ra ngoài hết, tất cả mọi người có thể cảm thụ được đến, Triệu Mẫn giờ phút này rốt cuộc có bao nhiêu thương tâm.
Khóc như bạn trai chết luôn rồi.
Quả thực quá đáng thương......
Ở đây không ít học viên, đều bị Triệu Mẫn làm cảm nhiễm đến rơi lệ.
Thậm chí có người nhịn không được đề nghị nói: "Đủ rồi đánh cậu ấy năm mươi roi thôi, thôi bỏ đi, lại cứ đánh tiếp như vậy sẽ xảy ra án mạng đấy."
"Đúng vậy, không phải là yêu đương thôi sao! Tất cả mọi người! Chẳng lẽ muốn nói chuyện yêu đương phải bị đánh một trăm roi."
"Hơiss, hiện tại đột nhiên cảm thấy Triệu Mẫn quá đáng thương, bất quá Trương Vô Kỵ quả nhiên nguyện ý vì Triệu Mẫn ăn roi, thật hâm mộ cũng thật ghen tị!"
"Chính là, nếu là có người cũng nguyện ý vì tôi mà ăn roi, tôi nhất định đối với người đó khăng khăng một mực."
"Đột nhiên thật hâm mộ quá?"
.........................................
Nghe chung quanh đủ loại đủ kiểu nghị luận, trong đám người, Thượng Quan Nguyệt Nhi mặt đều biến thành màu gan heo.
Ta rốt cuộc nơi nào không bằng Triệu Mẫn, quả nhiên nhiều người như vậy ủng hộ cô ta!
Mà Chu Chỉ Nhược giờ phút này đáy lòng lại mê mang, anh Joseph giống như đã không phải trước kia, anh ấy tự nhiên nguyện ý vì Triệu Mẫn tiện nhân kia mà làm chuyện này.
Chưa đầy 3 phút tin tức Trương Vô Kỵ Tiểu Tam Gia của Trương gia vì bạn gái mà nguyện ý bị đánh một trăm roi lan khắp con phố lớn nhỏ ở Thâm Quyến.
Nhà họ Trương ông ngoại Trương Vô Kỵ biết được tin tức thiếu chút nữa không tức giận đến hộc máu.
Tiếp theo, ông ngoại hắn bằng tốc độ chạy tới trường học.
Liên tiếp đoàn xe BMW 7-Series tầm 10 chiếc đến MG University một đám vệ sĩ mặc âu phục đen tiếng vào
Bọn họ vừa vào bao quanh cả học viện MG University
Trường học nhân viên an ninh, toàn bộ đều không phải đối thủ của những người này.
Lão gia tử trực tiếp mang theo một đám người, thẳng đến sân thể dục.
Vừa đến trên đài thấy cháu ngoại của mình bị đánh đến máu xối đầy người, cùng với một cô gái khóc như cha mẹ chết vậy thêm một người đang đứng đánh cháu ông ta.
Chỉ nghe thấy trong không khí tĩnh lặng kia đột nhiên vang lên một tiếng bạo rống: "Mẹ nó dừng tay!"
Nghe vậy, trên đài chủ tịch ba người toàn bộ đều sửng sốt.
Ân Hòa Phong trong tay roi đang muốn quất đánh xuống ngừng ở giữa không trung.
Triệu Mẫn tuyệt vọng tiếng khóc đột nhiên im bặt......
Mà Trương Vô Kỵ, còn lại là kinh ngạc hướng tới thanh âm nơi phát ra nhìn qua đi, ngơ ngẩn nói: "Ông ngoại sao lại tới đây?"
Ân Thiên Chính tiếp tục hô: "Hiệu trưởng đâu? Lập tức lăn ra đây cho lão tử, mẹ nó đám dánh cả tôn tử nhà Ân gia ta muốn chết đúng không?"
Hiệu trưởng trong văn phòng không dám ra ngoài.
Còn giáo trưởng sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm trước mắt, nghĩ thầm, này lão gia tử Ân Thiên Chính đó không phải trên núi sao?
Như thế nào lúc này chạy ra đây......
Giáo trưởng đối với microphone nói: "Ân Lão gia tử đừng tức giận, học viện nội quy chính là như thế, bọn họ thân là học sinh, cần thiết tuân thủ nội quy của học viện."
Ân Thiên Chính phẫn nộ nói: "Con mẹ nó cái nội quy của học viện, là đánh chết tôn tử của ta sao, lão tử một phen lửa đốt nát cái trường này."
Trong lúc nhất thời, giáo trưởng sợ đến mức thật đúng là không biết nói cái gì cho phải.
Tuy chuyện riêng của nhà trường như đối với nhà họ Trương và đến cả Ân Lão gia tử cũng đến thì bọ họ cũng không biết phải làm sao.
Nhưng mà, ở đây toàn bộ học sinh đều đã sợ ngây người.
Trương Vô Kỵ nhíu mày nói: "Ông ngoại, sao ông lại tới đây?"
Ân Thiên Chính nhìn cháu của mình nhịn đau mồ hôi gân xanh nổi lên, đều sắp đau lòng muốn chết.
Mẹ nó, tiểu tử này từ nhỏ đến lớn ta cũng chưa đánh nó một lần.
Lúc này lại bị người khác đánh thành như vậy, khẩu khí này ta như thế nào cũng nhẫn không được.
Ân Thiên Chính tràn ngập uy nghiêm đối với đám vệ sĩ phía sau hạ mệnh lệnh nói: "Đập, đem cái trường này đập nát cho ta."
Trương Vô Kỵ chạy nhanh nói: "Ông ngoại...... ông không thể làm như vậy!"
"Vì cái gì?"
"Bởi vì con ăn hết bảy mươi roi rồi, còn mấy roi liền xong rồi, ông ngoại làm như vậy không phải là bắt con bỏ nữa chừng sao."
"Tiểu tử ngốc, con còn vội vàng muốn ăn roi cho đủ số lượng à?"
"Đương nhiên, đánh xong, con có thể cùng bạn gái của mình quang minh chính đại yêu nhau."
Nghe vậy, Ân Thiên Chính nhịn không được mắt trợn trắng, thật đúng là thiếu niên điên cuồng nha!
Vì tình yêu mà hy sinh thể xác như thế này cho người ta hành hạ.
Tiếp theo, Ân Thiên Chính đem tầm mắt dừng ở Triệu Mẫn, nhíu mày nói: "Đây không phải nha đầu lần trước tới náo loạn hôn lễ với con sao?"
Triệu Mẫn ngượng ngùng hô: "Chào ông ngoại."
Ân Thiên Chính ghét bỏ nói: "Cô gái này xấu như vậy, mà tiểu quỷ con cũng nguyện ý ăn roi sao?."
Nếu là tuyệt thế đại mĩ nữ còn chưa tính, roi cũng liền ăn cho đủ, ăn xong có thể ôm được mỹ nhân về liền tốt, vấn đề là cái này cô bé này một chút đều không đẹp!
Chết tiệt cháu ngoại ta là cái ánh mắt gì thế này?
Triệu Mẫn tức sắp hộc máu, mẹ nó bị bạn trai, ông nội, Trương gia chê xấu, hiện tại lại bị bị thêm ông ngoại bên Ân gia ghét bỏ vì lớn lên xấu.
Đột nhiên có một loại ý tưởng muốn đem cái mặt đi rửa sạch đi đem hù bọn họ cho bọn xúc động ghê.
Thấy lão gia tử nói như vậy với Triệu Mẫn, Trương Vô Kỵ lập tức không vui, tức giận nói: "Ông ngoại Mẫn Mẫn xấu nơi nào? Con liền thích cậu ấy như vậy."
"Rồi rồi rồi, con thích liền tốt, vừa mới nói còn mấy roi chưa ăn xong mà?"
"Còn có ba mươi thôi."
"Cho lão nhân một cái mặt mũi, lúc trước đánh cũng đã đánh rồi, tính chung với ba mươi roi này trừ đi không đánh nữa, như thế nào?"
Giáo trưởng giọng lại một lần vang lên: "Xin lỗi, Ân lão gia tử không phải tôi không muốn cho ngài mặt mũi, chúng tôi hiện tại làm vậy, chủ yếu là vì kỷ cương nền nếp của học viện, nếu bọn họ trái với nội quy của trường thì không đúng lắm, cả hai điều đã chấp nhận hình phạt khẳng định là muốn chịu trừng phạt."
Trương Vô Kỵ cũng nói: "Ông ngoại con không đau."
Ân Thiên Chính thấy cháu trai đều đã lên tiếng, lúc này mới tắt lửa, tức giận nói: "Kia vậy đi, ta nhìn các người đánh"
Cũng không tin có lão nhân gia ta ở đây, còn có người dám dùng sức đánh cháu trai của lão tử?
Ân Hòa Phong xác thật không dám, vốn dĩ là lúc nảy toàn bộ là giả vờ bây giờ rơi vô tình thế này còn khó xử hơn nhưng vẫn phải tiếp tục đánh nếu không đánh bị đổi người là lộ kế hoạch ngay.
Mà Ân Hòa Phong ra tay Trương Vô Kỵ chỉ thấy ngứa ngứa, một chút đau đều không có.
Giáo trưởng vốn là muốn phạt bọn họ xong, ra tới cùng mọi học viên làm tổng kết để kết thúc Đại Hội Kỷ Luật, lúc này trực tiếp không dám ra tới.
Một trăm roi đánh xong, Trương Vô Kỵ ánh mắt lạnh băng, lướt nhìn tất cả học viên trong học viện một cái.
Hắn lớn tiếng biểu thị công khai nói: "Về sau Triệu Mẫn chính là danh chính ngôn thuận làm bạn gái của tôi, ai còn dám lấy chuyện này làm đề tài để bàn luận, đừng trách Trương Vô Kỵ tôi không khách khí với các người."
Giờ khắc này, Trương Vô Kỵ chính là như ánh sáng chói qua tim của đám học viên kia.
Sân thể dục không ít học viên nữ hai mắt đỏ ửng vì bị làm cảm động tới rồi.
"Quá uy phong, quá khí phách, trên đời này còn có bạn trai như thế này sao! Nếu là ta cũng có một bạn trai như vậy thì tốt rồi."
"Đúng vậy, quả thực soái ngây người, vốn dĩ liền tưởng chỉ có một khuôn mặt yêu nghiệt thôi, ai ngờ lại còn khí phách như vậy, còn là đại ác ma mê người nữa,............"
Nói xong Trương Vô Kỵ nắm tay Triệu Mẫn hướng tới ông ngoại hắn đi tới.
Tuy rằng một trăm roi kia không có dùng lực tuy Ân Hòa Phong đã đổi roi rồi, nhưng tóm lại là ăn một trăm roi, toàn bộ trên lưng đều nóng, rát, và đau.
Nhưng hắn vẫn là cố nén trụ, không lộ ra một chút thống khổ hay biểu cảm nào, vì hắn sợ Triệu Mẫn cùng ông ngoại hắn lo lắng.
Lão gia tử thấy hắn tới, sau đó nhìn qua đài hội trường nói: "Đã đánh xong, ta đem cháu trai ta về nhà hẳn là hiệu trưởng cùng giáo trưởng không có ý kiến gì đi?"
Giáo trưởng vội nói: "Xin ngài cứ tự nhiên."
Toàn trường này hiện tại là mong đuổi được lão ôn thần ông đi.
Học viện thiếu chút nữa thì đã bị đập nát, đến bây giờ giáo trưởng trên trán mồ hôi lạnh còn chảy chưa hết.
Triệu Mẫn cùng Trương Vô Kỵ cùng nhau đi theo lão gia tử rời trường học, trực tiếp trở về Trương gia ở ngoại thành sườn núi.
Ân Thiên Chính mời bác sĩ đến tận nhà xem thương tích cho Trương Vô Kỵ
Bác sĩ xem xét vết thương rồi nói: "Bị thương ngoài da mà thôi, không có gì vấn đề lớn, đừng đụng nước, để ngừa cảm nhiễm, sau đó bôi thuốc mỡ thì được rồi." bác sĩ chỉ để lại một hộp thuốc mỡ cùng bông gòn rồi rời đi.
Ân Lão gia tử trực tiếp phân phó nói: "Xấu nha đầu, bôi thuốc cho nó, chiếu cố chăm sóc cháu trai của ta khỏe mới được rời đi biết chưa."
Xấu nha đầu....
Ta đi!
Đây là cái gì? Xưng hô?
Triệu Mẫn nói: "Ông ngoại, con tên Triệu Mẫn."
"Không quan tâm nha đầu con tên gì, lớn lên xấu chính là ta đây liền kêu con là xấu nha đầu."
"......" Mẹ kiếp
Xã hội đen ta không thể trêu vào không phải sao!
Cô cười gượng nói: "Ha hả...... Con giúp cậu ấy bôi thuốc"
Trương Vô Kỵ nhìn bộ dáng nghẹn khuất của Triệu Mẫn sắp nhịn cười không nổi trong lòng lại vui muốn chết.
Lão gia tử rời đi, Triệu Mẫn bắt đầu giúp Trương Vô Kỵ cởi áo.
Lại dùng khăn lông ướt đem đám máu gà kia lau đi, lộ ra những vết bầm đỏ đầy người, cô không nhịn xuống, hốc mắt lại một lần trở nên hồng hồng.
"Có đau không?" Triệu Mẫn đau lòng nói.
Trương Vô Kỵ nghe giọng cô sợ cô khóc, vội nói: "Không đau, một chút cảm giác đều không có."
Nhưng ngay sau đó, Triệu Mẫn đem thuốc mỡ đồ lên lưng hắn, hắn vẫn là không nhịn xuống, hít hà một hơi.
Toàn bộ phía sau lưng đều trở nên cứng đờ không thôi.
"Rát...... cậu nhẹ tí."
"Mạnh tay cho cậu chết luôn!" Miệng thì dao găm tâm thì đậu hủ, cô động tác mỗi lúc trở nên nhẹ đi.
..............................
[Js-Art] - End of chapter 64

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro