Chương 2: Trương Vô Kỵ Bị Cảnh Sát Bắt
[Poke Right Master Devil Cold Part 2] - Title: Dương Bất Hối Chia Tay Lê Đình
๖ۣۜJs-๖ۣۜArt
Một lầu khác, Lục Cảnh Dương trực tiếp tức giận đến đem điện thoại dùng sức ném tới trên mặt đất.
Sắc mặt khó coi vô cùng!
Trương Vô Kỵ!
Mẹ nó, dám câu dẫn người con gái mà Lục Cảnh Dương ta để mắt đến, ngươi mẹ nó chờ đó cho ta.
Hắn bên mình tùy thực liền có người đưa di động mới ngay cho hắn.
Bảo thuộc hạ mang đi động mới đến, Lục Cảnh Dương gọi ngay đến Thâm Quyến tìm Lê Đình.
Muốn Lê Đình đánh nhanh thắng nhanh!
Triệu Mẫn gọi xong điện thoại cho Lục Cảnh Dương, sau đó lại gọi ngay cho Triệu Dương Vương.
Lục Cảnh Dương bên kia cô là không tin cậy vào, nên chỉ còn có biện pháp cuối là gọi cho cha cô.
Diện thoại được nghe máy, Triệu Dương Vương hầu như hiểu rõ mọi chuyện xảy ra bên Thâm Quyến.
Không đợi cô mở miệng, ông liền nói: "Mẫn Mẫn, chuyện của đám thanh niên các con cha không quản, các con tự mình giải quyết đi!"
"Chà à! Cha sao lại có thể như vậy?"
"Mẫn Mẫn, cha vẫn luôn hy vọng con trở lại Thành Đô, Cảnh Dương tiểu tử kia vẫn là không tồi, cha vẫn cảm thấy tiểu tử nhà họ Lục đó mới xứng với con"
"Cha à, Lục Cảnh Dương tên lưu manh đó đã cho cha cái chỗ tốt gì rồi? Sao cha lại nói tốt cho anh ta mãi thế?"
"Ha hả...... Cha của con còn cần tới chỗ tốt gì sao? Chỉ là chính mình phán đoán, Trương Vô Kỵ tiểu tử đó tuy là không tồi, nhưng chung quy với quy định ở nhà này tiểu tử đó vẫn là không xứng với con, tại con có tình cảm với cậu ta quá sâu thôi, con cùng Trương Vô Kỵ ở bên nhau điều xảy ra chuyện không lành, mỗi một lần đều đem người cha này của con hù tới mức chết khiếp, cha suy nghĩ lại rồi cha của con vẫn là muốn sống một cuộc sống bình bình ổn ổn hơn."
"Cha à! Chúng ta nhưng thế nào mà không thể sống bình bình ổn ổn như cha nói đâu?"
"Mẫn Mẫn! Cha quyết định rồi con nói nhiều cũng vô ích, cha bên này đã đồng ý với Cảnh Dương, tuyệt sẽ không đối với chuyện của tụi con mà nhúng tay vào, con và Trương Vô Kỵ nếu thật sự không muốn chia tay, như vậy coi như lấy chuyện này ra làm một lần khảo nghiệm cuối cùng đi!"
"Được thôi, cha nói nếu lần này con và Trương Vô Kỵ vượt qua cửa ải khó khăn lần này, cha về sau nếu mà ngăn cản chúng con ở bên nhau thì, con sẽ không thuận theo ý của cha nữa."
"Hai đứa vượt qua ải này rồi cha lại nghe con nói tiếp!"
"Hừ hừ! Cha tuyệt đối không cần phải xem thường Trương Vô Kỵ, con cảm giấy anh ấy chắc chắn không phải người bình thường."
"Chung quy bất quá vẫn là một đại thiếu gia, thiếu tam gia bản thân có chút thông minh và có quyền có thế mà thôi, cùng so với anh Cảnh Dương của con so ra vẫn kém hơn nhiều."
"Không thấy được! Dù sao con vẫn là tin tưởng anh ấy, cha cứ ở đó mà so sánh đi!"
"Được thôi, dù sao con cũng không ở nhà, cha đây ở một mình cũng nhàm chán không có gì để làm, coi như là cha chờ xem mấy đứa diễn một bộ phim đi!"
"......" Trời đất sự việc nghiêm túc như vậy, mà cha lại coi như đang diễn một bộ phim.
Đúng là người cha có một không hai mà!
Cúp điện thoại Triệu Mẫn hai tròng mắt mê mang nằm tới trên giường.
Kế tiếp nên làm cái gì bây giờ đây?
Trực giác cho ta biết Trương Vô Kỵ là thực sự có năng lực, chỉ là...... Lại vẫn là phải không để trong lòng.
Anh ấy có Trần Vương, Trần Thiên Tú, Hoàng Tấn Đạt với anh Diệp Hoàng Long những người lợi hại như vậy làm bạn, tự thân năng lực hẳn là cũng không thể kém hơn họ được?
Cái gọi là người phân theo nhóm vật họp theo loài.
Đã có những bạn bè thân có năng lực như vậy làm bạn, chắc hẳn là tự thân năng lực của Trương Vô Kỵ cũng không phải tầm thường.
Bỗng nhiên, cửa bị gõ vang, suy nghĩ của cô bị quấy gầy.
Trương Vô Kỵ đứng ở cửa nói: "Mẫn Mẫn, anh nấu xong rồi, ra tới ăn chút đi!"
"Được, em lập tức tới liền."
Triệu Mẫn từ trên giường đứng dậy, mở cửa ra, thấy Trương Vô Kỵ còn đứng ở cửa, đi qua đi cho hắn một cái ôm hùng hồn.
Cả người ôm trầm lấy hắn.
Trương Vô Kỵ sợ cô té ngã, vội dùng tay tiếp đỡ được cô.
Trong lòng lại suy nghĩ không thôi
Vừa mới nãy không phải còn phát hỏa sao? Bây giờ sao lại tốt rồi?
Hắn cũng không có hỏi nhiều, trực tiếp liền như vậy ôm cô, đi xuống lầu, đem cô đặt tới trước ghế bàn ăn.
Triệu Mẫn nhìn tới hai chén cơm trên bàn, nhíu mày nói: "Anh nấu?"
"Làm sao vậy? Không thể ăn sao?"
"Thoạt nhìn chẳng ra gì, nhưng mà không biết hương vị như thế nào, để em nếm thử......"
Một ngụm canh vào miệng, không biết là đói bụng hay là do Trương Vô Kỵ nấu ngon thực sự, Triệu Mẫn lại bỗng nhiên ăn thêm vài muỗng.
Trương Vô Kỵ mới yên lòng, nói: "Ăn thấy ngon sao?"
"Không tồi, so với cái canh chân heo lần trước của anh nấu vẫn là ngon hơn nhiều."
"Lần đó là lần đầu tiên xuống bếp, như thế nào có thể tính được."
Triệu Mẫn vừa ăn vừa nói: "Về sau nấu cơm việc này giao cho anh làm!"
Trương Vô Kỵ mặt tối sầm nói: "Nha đầu thúi, nấu cơm không phải là chuyện con gái tụi em nên làm sao?"
"Ai quy định?"
"Đều như vậy!"
"Em đây, Triệu Mẫn liền phải phá bỏ cái quy định đó!"
"......" Quá cuồng vọng, quá khí phách
"Trương Vô Kỵ, anh có nguyện ý nấu cơm cho em không?"
Hình như là nguyện ý còn đâu!
Nhưng Trương Vô Kỵ lại không chịu đáp ứng ra mặt, chỉ sợ cô lại khoe khoang.
Hắn rầu rĩ nói: "Kia còn những chuyện khác trong nhà thì sao?"
"Đương nhiên là người giúp việc làm a!"
"Vậy em phụ trách làm gì?"
"Em sao? Em phụ trách hưởng thụ cuộc sống! Beautiful Life!"
Trương Vô Kỵ nhịn không được xem thường nói: "Chỗ tốt nhưng thật ra đều bị em chiếm hết."
"Uy uy uy! Trương Vô Kỵ, con gái chính là rất vất vả, về sau em còn muốn phụ trách sinh hai đứa nhỏ đâu! Anh biết sinh em bé có bao nhiêu đau sao?"
"Vì cái gì là hai đứa?"
"Đương nhiên là bởi vì chúng ta đều là người thừa kế! Nhà anh một đứa, nhà em một đứa, bảo đảm hai nhà đều không đứt quãng người thừa kế, nhìn xem em vĩ đại đến nhường nào."
Nghe vậy, Trương Vô Kỵ trong lòng cảm động lên.
Cô ấy thật sự đã suy nghĩ kỹ tính cả rồi, có thể thấy được cô ấy là xem trọng tương lai của hai người.
Trương Vô Kỵ tâm tình trở nên cực tốt vui vẻ nói: "Được, về sau chuyện trong nhà điều giao cho anh, em phụ trách lo hưởng thụ cuộc sống là được rồi."
Triệu Mẫn lúc này mới thỏa mãn cười, nói: "Được, đây chính là tự anh đồng ý."
"Đĩ nhiên, chỉ cần em ngoan ngoãn sinh baby cho anh là đủ rồi."
Nghe vậy, Triệu Mẫn miệng cắn chiếc đũa tự hỏi một phen, nói: "Được thôi! Nếu là anh biểu hiện tốt, nói không chừng em sẽ nguyện ý mà sinh thêm cho anh vài đứa."
"Sinh nhiều làm gì?"
"Nhà gia gia anh một đứa, nhà cha em một đứa, nhà chúng cũng phải có một đứa!"
Thì ra là như thế này.
"Bất quá không phải em nói sinh baby không phải rất đau sao?"
"Trương Vô Kỵ, anh biết câu nói nào trên thế giới này là cảm động và lãng mạn nhất sao?"
"Câu nào?"
"Chính là...... Em nguyện ý vì anh mà chịu bất kỳ đau đớn nào..."
Trương Vô Kỵ đáy lòng chấn động, những lời này lưu trong đầu hắn, một lúc lâu.
Hắn chưa bao giờ biết trên thế giới này còn có như vậy một câu.
Gọi là: Em nguyện ý vì anh mà chịu bất kỳ đau đớn nào......
Lãng mạn biết nhường nào, thâm tình biết bao nhiêu.
Mà những lời này lại chính miệng Triệu Mẫn nói ra.
Mãi cho đến thật lâu thật lâu về sau, hắn đều nhớ rõ, đã từng có một người con gái đã nói với hắn câu này.
Những lời này làm lòng Trương Vô Kỵ trở nên dị thường chua xót, cô ấy tốt với ta như vậy, ta lại chẳng có gì để báo đáp.
Hắn muốn nói: So với câu đó anh lại muốn nói câu, anh nguyện chết vì em......
Tuy rằng câu này rất thâm tình nhưng vẫn là không nên nói ra.
Mấy ngày nay từ sau khi buổi lễ đính hôn với Chu Chỉ Nhược, mọi chuyện vẫn là không tốt đẹp hơn nhiều tình huống xảy ra vẫn chưa giải quyết ổn, nếu nói ra câu đó sẽ làm Triệu Mẫn thêm mất hứng mà lo lắng hơn thôi.
Chọn không nói ra vẫn là tốt nhất
Kế tiếp, hai người trầm mặc ăn xong bữa cơm, Trương Vô Kỵ đi rửa chén.
Triệu Mẫn yêu kiều ngồi tựa chân nghiêng mình trên sô pha xem TV, rất ra dáng một đại tiểu thư giàu có quyền lực.
Nhưng Trương Vô Kỵ lại không hề ghét bỏ mà là cưng chiều cô.
Triệu Mẫn thấy hắn rửa chén xong, hướng tới hắn vẫy vẫy tay nói: "Anh qua đây xem phim cùng em đi."
"Được."
Hắn đi qua để đầu cô tựa vào vai hắn,cả hai vui vẻ xem một bộ phim.
Hôm sau, Thâm Quyến lại xảy ra một sự kiện lớn.
Khách sạn lớn của Trương gia The St. Regis Thâm Quyến tiếp nhận vài du khách nước ngoài đến, sau khi dùng bữa ở khách sạn xong đều bị ngộ độc thực phẩm, và được đưa đến bệnh viện.
Lúc này người quản lý khách sạn The St. Regis cùng ông chủ của khách sạn điều không có ở trong nước.
Chuyện này làm kinh động tới cục cảnh sát Thâm Quyến.
Một số cảnh sát trực tiếp tới học viện MG University đưa Trương Vô Kỵ đi.
Triệu Mẫn trong lòng nóng như lửa đốt.
Giống như một người bạn tâm phúc, Mã Lực an ủi nói: "Sẽ không có việc gì đâu, cậu yên tâm đi."
Sau đó Mã Lực cũng chạy đi lấy xe đến cục cảnh sát.
Hẳn là suy nghĩ biện pháp cứu Trương Vô Kỵ đi.
Triệu Mẫn cũng không có tâm tình học, giáo viên thấy vậy cũng lo lắng thay.
Đến thời điểm chuyển tiết, nghỉ giải lao cô mới đi ra ngoài.
Triệu Mẫn trực tiếp gọi điện tìm Triệu Dương Vương, vừa nhất máy đã nghe được tiếng con gái mình lo lắng.
Cô nói: "Cha ơi, cha phải giúp con lần này, Trương Vô Kỵ bị cảnh sát bắt đi rồi......"
Triệu Dương Vương thấy cô hoảng hốt như vậy trong lòng khó chịu cự kì, nhưng vẫn lại là nói: "Mẫn Mẫn cha vẫn là không giúp được cho con, con vẫn là nên tìm Lục Cảnh Dương nhờ giúp đi!"
"Lục Cảnh Dương sẽ không giúp con đâu!"
"Không có khả năng, chỉ sợ Lục Cảnh Dương ra điều kiện mà con không đáp ứng?"
"Anh ta bảo con quay về đính hôn với anh ta, cha nghĩ con sẽ đồng ý sao?"
"Mẫn Mẫn, con mà chịu ở cạnh Lục Cảnh Dương thì đâu phải chịu nhiều khổ như vậy, chẳng hiểu nổi con sao cứ thích tự tìm ngược"
"Chính là con không thích, nói nhiều điều tốt về anh ta cũng vô dụng."
"Nha đầu ngốc, tùy con vậy! Bất quá lần cha xác thật đã có đáp ứng với Cảnh Dương, người lớn vẫn là nên giữ lời hứa đi."
"Vậy được rồi! Con không nhờ cha nữa để con tìm biện pháp khác......"
Cô không muốn cha mình phải khó xử, ở Thành Đô Triệu Dương Vương chính là người nhất ngôn cửu đỉnh.
Đáp ứng chuyện của người khác, thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng thay đổi chủ ý.
Vẫn là nhớ tới anh trai tinh thần Diệp Hoàng Long, vẫn là gọi điện thoại nhờ Diệp Hoàng Long xử lý hộ cùng với Mã Lực.
Trương Vô Kỵ người kiêu ngạo như vậy, lại bị người của cục cảnh sát bắt đi, nhất định sẽ cảm thấy thực mất mặt đi?
Ngẫm lại liền cảm thấy đau lòng.
Cảnh sát trong cục có đánh người vô cớ không nhỉ?
Đánh cho nhận tội linh tinh gì đó như mấy cảnh trên phim truyền hình...?
Càng nghĩ tâm càng loạn, Triệu Mẫn bây giờ bất lực vô cùng.
Bỗng nhiên, di động của cô tiếng chuông vang lên.
Là một dãy số xa lạ từ Thâm Quyến.
Cô ấn nghe máy, đầu kia truyền đến giọng nói, quả nhiên là Trương Vô Kỵ gọi tới
"Anh không có việc gì đâu, em đừng lo lắng."
Trời đất vào cục cảnh sát quả nhiên còn có thể gọi điện thoại?
Cô nôn nóng hỏi: " Trương Vô Kỵ anh không sao chứ? Bọn họ không có làm gì anh chứ?"
"Yên tâm, em nghĩ Thâm Quyến là nơi nào, đây là địa bàn của anh, bắt anh chỉ là cách mà họ làm cho người ta xem thôi, họ không dám động vào anh đâu."
"Vậy là tốt rồi."
"Anh không sao đâu, cùng lắm là tối nay có thể về nhà rồi."
"Được rồi, em chờ anh về."
Nhận được cuộc gọi này Triệu Mẫn an tâm hơn nhiều.
Tùy tiện ăn một ít cơm trưa, liền về phòng học tiếp tục học.
Bất quá một cái thời gian giữa trưa, Trương Vô Kỵ bị cảnh sát bắt chuyện được cả học viện đồn ầm lên.
Trong phòng học các bạn học bàn luận không thôi.
"Trương gia lần này xong rồi, xảy ra chuyện lớn như vậy, đến Trương Vô Kỵ cũng bị cảnh sát bắt đi."
"Gì? Triệu Mẫn không phải rất lợi hại sao?Cậu ấy như thế nào không nghĩ biện pháp đem Trương Vô Kỵ cứu ra?"
"Không biết, Trương gia xảy ra chuyện lớn như vậy, Trương gia chủ đi đâu a!"
"Nghe nói là Trương gia chủ qua Hàn Quốc rồi, Ân gia chủ cũng đến Thành Đô."
"A? Kia Trương Vô Kỵ lần này không phải không ai quản?"
"Nghe nói vài khách du lịch từ nơi khác đến bị ngộ độc thức ăn ở The St. Regis, loại chuyện này khẳng định sẽ phải ăn cơm tù, Trương Vô Kỵ lần này khẳng định đến mấy năm rới ra được."
Triệu Mẫn nghe đến đó, bực bội đứng lên, cả giận nói: "Mấy người các cậu nói hươu nói vượn cái gì, Trương Vô Kỵ là bị người ta hãm hại, đêm nay liền sẽ được thả ra, ngày mai liền về trường đi học lại!"
Trong phòng học mấy học viên thấy cô nổi giận, sôi nổi đều ngậm miệng lại!
Trần Hạ An đại diện các bạn học an ủi cô nói: "Triệu Mẫn, chúng tôi biết cậu tâm tình không tốt, cũng là họ tùy tiện nói thôi cậu cũng không cần để tâm, cả lớp chúng ta đều tin tưởng Trương Vô Kỵ sẽ được thả ra."
Triệu Mẫn thấy vậy, cũng không bực bội gì nữa, rầu rĩ ngồi xuống không nói chuyện nữa.
Nhưng tâm lý giống như là nghẹn một trận lửa trong lòng vậy.
Cả buổi chiều, tâm tình không yên.
Tan học sau đó cô trực tiếp đi siêu thị mua nguyên liệu, về nấu một bàn đồ ăn chào đón Trương Vô Kỵ về.
Cô phải làm gì đó để cho bản thân bận rộn, không cho chính mình tiếp tục miên man suy nghĩ.
Một bàn thức ăn, nấu xong rồi cô lại tiếp tục suy nghĩ Trương Vô Kỵ có trở về hay không?
Cô có chút tuyệt vọng ngồi ở trên sô pha.
Trong lòng yên lặng đếm thời gian.
Một giây, hai giây, ba giây......
Một tiếng đồng hồ rồi lại thêm một tiếng của quá khứ...
Đồ ăn đều nguội lạnh, cô đi nhà bếp làm nóng lại một lần nữa, chính là vẫn không đợi được.
Trong lòng quả thực tuyệt vọng tới cực hạn.
Rốt cuộc, Triệu Mẫn nhịn không được.
Mở cửa, chuẩn bị lấy xe đến cục cảnh sát tìm người kết quả người vừa lao ra cửa đã đụng phải một người.
Cái mũi đụng trúng người kia cũng bị đau.
Cô ngẩng đầu lên trừng mắt định nói, lại bị người kia làm kinh ngạc không thôi.
Trương Vô Kỵ anh đã trở lại......
Cô rốt cuộc nhịn không được ôm trầm lấy hắn khóc thành tiếng.
"Trương Vô Kỵ, em sắp bị anh hù chết rồi anh có biết không."
Trương Vô Kỵ nhẹ nhàng trấn an cô, hắn nói: "Nha đầu ngốc, anh nói rồi anh sẽ trở về, thì nhất định sẽ trở về, lo lắng cái gì."
"Em chính là đang sợ!"
"Đừng sợ, nhớ kỹ...... Anh sẽ không làm chính mình xảy ra chuyện, bởi vì có người ở đây chờ anh."
Triệu Mẫn đáy lòng đau xót, hai tay dùng sức ôm chặt lấy hắn, cứ như là không cho hắn đi đâu vậy.
Trương Vô Kỵ trực tiếp dở khóc dở cười, không nghĩ tới vì hắn mà Triệu Mẫn bị dọa ra thế này.
Sau đó hai người vào trong, liền thấy, một bàn đồ ăn.
Trương Vô Kỵ cảm động hỏi: "Mẫn Mẫn, này đó đều là em làm?"
Triệu Mẫn rầu rĩ nói: "Ờ! Em làm tốt mọi thứ chờ anh trở về, nhưng ngươi vẫn luôn chưa trở lại, em đã làm nóng thức ăn lại tới hai lần sợ rằng không còn ăn được nữa..."
"Không sao đâu, là em nấu thì anh điều ăn được hết."
"Kia về sau em sẽ nấu cho anh ăn mỗi ngày."
"Không phải nói với nhau là chuyện nấu cơm để anh làm sao? Em phụ trách sống tốt là đủ rồi."
"Chính là hôm nay đột nhiên em rất nhớ anh, muốn làm cho anh một bữa cơm thôi"
"Rồi rồi, về sau ai nấu cũng được, giờ đi ăn cơm"
"Được" sau đó cô ngồi xuống bàn ăn trước, hỏi: "Trương Vô Kỵ, sự tình giải quyết sao rồi?"
"À anh nhờ Mã Lực với James ra một số tiền mặt cho bọn họ, họ liền thành thật ngay nói là do ăn thức ăn bên ngoài trước khi vào khách sạn nên mới ngộ độc, mọi chuyện ổn cả rồi đã không có việc gì."
"Ờ! Vậy là tốt rồi, chính là em cảm thấy...... Sự tình khẳng định còn chưa có xong."
"Yên tâm, sẽ không có việc gì, anh đã chuẩn bị cả rồị."
"Trương Vô Kỵ em tin tưởng anh có năng lực, chỉ cần anh không sao là ổn cả rồi."
"Rồi, ăn cơm đi!"
Hai người yên lặng ăn xong bữa tối, ngồi ở phòng khách trên sô pha, xem TV một lát.
Nội tâm là bình tĩnh lại.
Nhưng Lê Đình bên này, đang ở biệt thự mà phát hỏa.
"Nuôi tụi bây uổng cơm uổng tiền, rốt cuộc tụi bây có thể làm được chuyện gì khiến cho tao vừa lòng không vậy? Không phải bảo chúng mày mua chuộc cục trưởng cục cảnh sát sao? Trương Vô Kỵ thằng khốn đó như thế nào lại bị thả ra?"
Dương Bất Hối đứng ở cửa phòng nghe được chuyện này, tức giận không thôi.
Nhịn không được kinh ngạc nói: "Anh Đình, chuyện Trương Vô Kỵ bị cảnh sát bắt là do anh làm sao?"
Lê Đình sắc mặt khó coi nói: "Chuyện của anh, em đừng hỏi nhiều cũng đừng xen vào."
"Anh sao lại có thể làm như vậy? Chuyện anh đang làm là chuyện phạm pháp."
"Bất Hối anh nói rồi đây là chuyện tư của anh, em không cần phải xen vào."
"Mấy ngày trước những chuyện xảy ra ở Thâm Quyến cũng là do anh làm?" Trong một thời gian ngắn chỉ trong mấy ngày Thâm Quyến biến động quá lớn, đều đăng báo giấy, học viện MG cũng truyền tai nhau chuyện này, nàng không có biện pháp không biết.nên Dương Bất Hối là không có khả năng không biết.
Nhưng cô lại không biết những việc này đều là Lê Đình làm ra.
Lê Đình bình tĩnh nhìn cô, không nói lời nào.
Dương Bất Hối nhìn hắn đến rơi nước mắt, cô nói: "Lê Đình, anh thật đáng sợ!"
Rồi sau đó ninh cặp sách, chuẩn bị rời đi.
Nhưng lại bị Lê Đình giữ lại.
"Em đi đâu?"
"Lê Đình, chúng ta chia tay đi!"
Liền như vậy một câu, làm tâm tình phẩn nộ nguyên bản của Lê Đình khi xưa hiện ra, nháy mắt trầm tới đáy cốc.
Không phải bảo là yêu tôi sao?
Không phải là bảo yêu đến không kiềm chế được chính mình sao?
Lúc này mới mấy ngày, quả nhiên liền dễ dàng như vậy mà nói chia tay?
Kẻ lừa đảo!
Hắn phẫn nộ đến hất tay cô ra, cả giận nói: "Cút!"
Dương Bất Hối đáy lòng đau xót, ngón tay đều trở nên phát run, cô nói: "Lê Đình, anh tự giải quyết cho tốt đi!"
Rồi sau đó, cũng không quay đầu lại rời đi.
Cô không thể tiếp nhận nổi Lê Đình với tính tình ác ma như vậy.
Triệu Mẫn là bạn thân của ta, quan hệ tốt như vậy, đối với ta tốt đến nhường nào.
Cả cái học viện MG University điều xem thường ta nhưng Triệu Mẫn thì lại không, mà Trương Vô Kỵ là người mà bạn thân nhất của mình yêu.
Trương Vô Kỵ bị cảnh sát bắt đi thời điểm, cô tận mắt nhìn thấy Triệu Mẫn là sợ hãi đến cỡ nào, vô lực đến cỡ nào, nhưng lại cái gì đều không giúp được được cho cô.
Dương Bất Hối đối điện với tình huống như vậy khó chịu vô cùng.
Triệu Mẫn là bạn thân nhất của ta, Trương Vô Kỵ cũng đối với ta rất tốt, nhưng bạn trai của ta lại đối xử với họ như vậy ta vẫn là không chấp nhận được.
Tuy rằng vừa nãy câu chia tay kia là do một chút giận dỗi của con gái, nhưng Lê Đình vẫn chưa tỉnh lại, vẫn là bảo Dương Bất Hối cút.
Chung quy vẫn là tỉnh mộng.
Dương Bất Hối bất lực hai mắt nhìn lên bầu trời đầy sao kia, cảm giác vô lực trở về hướng ký túc xá.
Nhìn cô không chút do dự, quyết tuyệt rời đi
Lê Đình tức giận đến đập vỡ đồ trong nhà.
Ngồi trên sô pha mê mang.
Lục Cảnh Dương bảo ta tốc chiến tốc thắng......
Như vậy, liền tốc chiến tốc thắng đi!
Trương Vô Kỵ, tao đã hai bàn tay trắng, mất đi nhà, mất đi người ta yêu.
Hiện tại chỉ còn lại một lòng thù hận...
Sáng sớm mặt trời gọi đến cửa sổ, Trương Vô Kỵ dần tỉnh lại
Mở mắt ra người đầu tiên hắn thấy là Triệu Mẫn, hắn đáy lòng ấm áp.
Mỗi ngày buổi sáng tỉnh lại, người đầu tiên anh nhìn thấy chính là em, thật tốt.
Hắn chậm rãi rời giường, đi vệ sinh cá nhân xuống lầu làm đồ ăn sáng.
Vừa làm xong bữa sáng, hắn chuẩn bị gọi Triệu Mẫn xuống ăn xong hai người đi học.
Di động tiếng chuông bỗng nhiên vang lên.
Trương Vô Kỵ cầm lấy vừa thấy, dãy số kia là Lê Đình, Trương Vô Kỵ sửng sốt trong chốt lát.
Tên khốn này gọi điện thoại cho ta làm cái gì?
Trương Vô Kỵ cau mày tiếp nhận, đầu kia truyền đến tiếng nói quen thuộc.
Hắn nói: "Trương Vô Kỵ, chúng ta tìm một cái địa điểm rồi gặp mặt đi!"
"Gặp mặt làm cái gì?"
"Chúng ta vẫn là có ân oán, vẫn là nên giải quyết triệt để đi."
"Lê Đình mày làm nhiều như vậy, còn chưa đủ sao?"
"Đủ? Chị tao cũng đã chết, nhưng mày thì vẫn sống, như thế là đủ sao?"
"Bằng không mày còn muốn như thế nào nữa? Đến mấy mạng người cũng đã chết mày còn làm tới mức này, Lê Đình mày sống tới mức này rồi sao."
"Những mạng của người đó không phải mạng của Trương Vô Kỵ mày! Nói nhiều vô ích, buổi tối 8 giờ, đỉnh núi Ngô Đồng, tới hay không?"
"Tới!" Có một số việc sớm hay muộn cũng phải giải quyết.
Ta không thể để Triệu Mẫn lo lắng vì ta như thế được.
Lê Đình đối với Trương Vô Kỵ mà nói chỉ là phiến diện, người Trương Vô Kỵ cần giải quyết chính là người chống đỡ phía sau cho Lê Đình, Lục Cảnh Dương!
Núi Ngô Đồng còn được gọi là nóc nhà của Thâm Quyến, núi Ngô Đồng không chỉ là điểm tham quan nổi tiếng cho du khách muốn ngắm cảnh thành phố từ trên cao mà còn là điểm hẹn giải trí cho những ai muốn chinh phục ngọn núi này, nhưng ngọn núi này cũng nguy hiểm định hình hiểm trở ...
Lê Đình hẹn Trương Vô Kỵ gặp nhau ở đó hẳn là cũng đã đoán được lòng của Lê Đình muốn gì rồi, nhưng không đi vẫn là không được, cần thiết phải đi.
Bởi vì, phải giải quyết xong mọi chuyện với Lê Đình mới có thể yên ổn.
Mà giờ phút Triệu Mẫn đang mơ thấy một ác mộng, cô thấy Trương Vô Kỵ....
Cô mơ thấy Trương Vô Kỵ từ một nơi rất cao rất cao trên ngọn núi rơi xuống.
Cô sợ tới mức thét chói tai thành tiếng, cả người ra mồ hôi lạnh, từ trong giấc mơ tỉnh lại.
Trương Vô Kỵ nghe thấy cô thét lớn, vội chạy vào phòng, lo lắng nói: "Mẫn Mẫn, em sao vậy, gặp ác mộng sao?"
Triệu Mẫn lo lắng người đầy mồ hôi ôm chầm lấy Trương Vô Kỵ.
Cái giấc mơ kia thật là đáng sợ
Cô lòng còn sợ hãi nói: "Trương Vô Kỵ, hứa với em từ hôm nay anh đừng đi đến mấy chỗ có núi nha."
Trương Vô Kỵ sửng sốt một chút, hắn vừa mới đáp ứng Lê Đình hẹn 8h tối nay gặp ở núi Ngô Đồng, bây giờ Triệu Mẫn lại bảo hắn không đi đến nơi có núi.
Hắn cười khổ nói: "Mẫn Mẫn, em nằm mơ thấy gì sao?"
"Ờ, em mơ thấy anh từ trên đỉnh núi cao ngã xuống, em rất sợ."
"Nha đầu ngốc, là giấc mơ mà thôi không phải thật."
"Nhưng em còn sợ lắm, lần trước ở Thành Đô mơ thấy anh và Chu Chỉ Nhược đính hôn, đến Thâm Quyến hai người thật là có đính hôn."
"Này không phải đính hôn không thành sao?"
"Chính là, cũng có xảy ra, không được, Trương Vô Kỵ anh không được phép đi đến trên đỉnh núi, biết chưa."
"Rồi rồi rồi, anh hứa với em anh không lên đỉnh núi."
"Không chỉ là không đi lên đỉnh núi, anh cũng không được đi núi luôn, biết chưa"
"Rồi rồi rồi, em nói cái gì anh cũng đồng ý."
.......................................................
[Js-Art] - End of chapter 102
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro