
Chương 129 - 130
CHƯƠNG 129: Cô Gái Ngốc Này
Khi tôi mở mắt ra, mọi thứ xung quanh đều thay đổi! Cảnh vật còn vắng vẻ hơn!
"Đây là đâu vậy?" Tôi khẩn trương hỏi.
"Không biết, hình như càng đi càng xa rồi." Khuôn mặt Lục Minh Hiên vẫn giữ bình tĩnh, nhưng trong giọng nói rõ ràng có chút ngưng trọng.
"Nguy rồi, nếu như đến trước lúc trời tối mà chúng ta vẫn còn chưa tìm được đường quay lại, đêm nay chúng ta phải làm sao bây giờ?” Tôi sốt ruột, chợt nhớ tới điện thoại di động: "A,có rồi! Gọi điện thoại cầu cứu!"
Tôi nhanh chóng lấy di động ra, gọi không được, nhìn lại màn hình thì thấy. . . . . Ở đây không có sóng?
"Lần này thì chết chắc rồi, địa phương quái quỷ này ngay cả sóng điện thoại cũng không có!" Tôi dường như tuyệt vọng, đêm nay phải làm sao bây giờ, cho dù có sống sót qua được đêm nay, vậy còn đêm mai?
Chắc là bây giờ bọn họ cũng phát hiện ra chúng tôi bị mất tích rồi chứ? Hẳn là đang đi tìm chúng tôi rồi!
"Sẽ có cách thôi!" Lục Minh Hiên nhíu mày, giống như đang suy nghĩ tiếp theo nên làm cái gì.
"Anh cõng tôi đi lâu như vậy cũng mệt rồi, bỏ tôi xuống đây đi." Tôi nói.
Hiện tại tình huống như thế nào còn không rõ, cũng không biết còn phải đi bao lâu, anh ta cứ cõng tôi như vậy sẽ mệt chết mất.
"Tôi không sao." Anh ta không có ý tứ muốn thả tôi xuống, tiếp tục cõng tôi đi về phía trước. Tôi thấy anh ta kiên trì như vậy cũng không nói thêm gì nữa, tiếp tục dựa lên lưng anh ta.
Một trận gió nhẹ thổi qua, tôi cảm thấy thật lạnh, rùng mình một cái, mí mắt lại bắt đầu nặng trĩu.
Trong lúc đang mơ màng, hình như tôi nghe thấy có người gọi tôi: "Mạc Oánh, mauu tỉnh dậy. . . . . . Cô gái ngu ngốc này. . . . . ."
Tôi muốn mở to mắt, lại không mở lên nổi, đầu thật đau, cả người mềm nhũn, không động đậy nổi, ý thức dần trở nên mơ hồ.
Không biết qua bao lâu, tôi cảm thấy có dòng nước ấm chảy vào trong miệng, đắng đắng, chát chát, tôi khó chịu nhíu mày, ý thức cũng dần dần khôi phục.
Chậm rãi mở mắt ra, tôi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Lục Minh Hiên đang phóng đại trước mắt.
Anh ta nhìn thấy tôi tỉnh lại, chân mày đang nhíu chặt cũng giãn ra.
"Cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi!" Anh ta đưa tay sờ trán tôi, lòng bàn tay lạnh lẽo, tôi thoải mái nhắm mắt lại.
"Tôi bị làm sao vậy? Nơi này là chỗ nào?" Tôi yếu ớt hỏi, cả người giống như bị rút hết sức lực, mệt lả.
"Em bị sốt!" Anh ta lo lắng nhìn tôi: "Nơi này chỉ có một căn nhà có người ở, tôi xin họ cho ở nhờ một đêm, bọn họ tốt lắm, thấy em bị bệnh còn cho em uống thuốc."
"Thật vậy sao?" Tôi sờ trán mình, quả thật nóng muốn phỏng tay.
CHƯƠNG 130: Chẳng Lẽ Anh Ta Thật Sự Đút Cho Tôi?
"Thật vậy sao?" Tôi sờ trán mình, quả thật nóng muốn phỏng tay.
"Em nghỉ ngơi cho tốt, ráng nhịn đói chút nữa sẽ có cơm ăn." Anh ta thật hiếm khi nói chuyện dịu dàng với tôi như vậy, làm tôi hơi sợ!
"Thật xin lỗi, lại làm phiền đến anh rồi!"
"Tôi quen rồi!" Anh ta bất đắc dĩ nói: "Nếu em không muốn lại gây thêm phiền phức cho tôi thì mau chóng khỏi bệnh đi!
"Ừ, tôi biết rồi." Tôi vô lực nhìn anh ta, cảm thấy trong người thật mệt mỏi.
Lúc này, cửa bị đẩy ra, một người phụ nữ trung niên bưng cái khay đi vào.
"Cô gái, cô tỉnh rồi sao!"
Tôi gắng gượng hồi phục lại tinh thần, kêu một tiếng: "Chào dì."
Người phụ nữ thân thiện nói: "Haha, có đói bụng chưa, đến ăn chút cháo đi!"
Tôi muốn ngồi dậy, lại phát hiện mình một chút sức lực cũng không có, Lục Minh Hiên phải đỡ cánh tay tôi, ôm tôi ngồi dậy
Tôi vươn tay nhận cái chén trong tay người phụ nữ, cảm thấy hai tay mình mềm nhũn.
Người phụ nữ thấy tôi không có sức lực, trực tiếp đưa chén cháo cho Lục Minh Hiên: "Cậu đút cho cô ấy đi!"
"Hả? Không cần . . . . ." Tôi còn chưa kịp nói xong, anh ta đã nhận lấy cái chén.
Tôi hoảng sợ, chẳng lẽ anh ta thật sự đút cho tôi?
Kết quả thực sự là như vậy!
Anh ta nhẹ nhàng thổi một chút, đưa cái muỗng đến ngay miệng tôi, động tác thật dịu dàng cẩn thận, không giống một chút nào so với lúc anh ta cậy mạnh ngang ngược với tôi!
Tôi hoài nghi có phải mình đang nằm mơ hay không!
"Há miệng ra!" Giọng nói trầm thấp của anh ta truyền đến, giống như mất kiên nhẫn.
Tôi vội vàng há mồm ăn, anh ta lại múc một muỗng đưa qua. . . . .
Hình ảnh hài hòa ấm áp như vậy, tôi hoàn toàn không thể tin nổi, thật giống trong mơ.
Cảm giác khó hiểu trong lòng lại bắt đầu rung động.
Người phụ nữ vẫn đứng bên cạnh nhìn, nở nụ cười hoà nhã, để một chén cơm khác lên bàn, nói với Lục Minh Hiên: "Cái này là chuẩn bị cho cậu, lát nữa nhớ ăn." Nói xong đi ra ngoài.
Anh ta rất thiếu kiên nhẫn, vậy mà cũng đút xong một bát cháo cho tôi rồi.
"Muốn ăn nữa không?" Anh ta hỏi.
Tôi lắc đầu nói: "Không cần." Tôi cẩn thận quan sát sắc mặt anh ta, chỉ sợ giây tiếp theo anh ta sẽ lại thay đổi thái độ.
"Vậy thì em nghỉ ngơi cho tốt đi." Anh ta đỡ tôi nằm xuống, còn cẩn thận kéo chăn đắp cho tôi.
Tôi trơ mắt nhìn anh ta, vẫn còn hơi hoài nghi đây là cảnh trong mơ, Lục Minh Hiên làm sao có thể dịu dàng như vậy được chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro