Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 341-350

Chương 341: Thả rắn.

Editor: May

Nhân viên làm việc tay chân vội vàng lóng ngóng rửa sạch keo cường lực trên camera giám sát, sợ động tác hơi chậm một chút sẽ bị mất công việc.

Hà Duệ điều một nhóm người đến, đứng ở tất cả đường đi cửa ra vào, căn dặn bọn họ hễ phát hiện người khả nghi liền bắt lại.

Khi tất cả mọi người đều tập trung làm việc, người đàn ông lén la lén lút lúc trước đã thay một bộ đồng phục làm việc, đồng thời lấy mũ lưỡi trai trên đầu xuống.

Bộ dáng của anh cũng không xuất chúng, hơn nữa nhân viên làm việc ở Thủy Đô quá nhiều, cho nên cũng không có đi chú ý hắn ta.

Lầu chín tổng cộng có ba gian phòng tổng thống, phòng của Thẩm Chanh ở cuối cùng của hàng lang, ít nhất khoảng 300 mét vuông.

Cửa phòng chọn dùng cửa chống đạn phòng cháy để thiết kế, khóa cửa đã trải qua xử lý đặc biệt.

Hai phòng còn lại thì không giống như vậy, nhất định phải thông qua vân tay và mật mã mới có thể tiến vào, cho nên tương đối an toàn hơn rất nhiều.

Mà phòng ở của Mạc Khuynh Tâm thì kém hơn một chút, tuy khóa cửa giống nhau, nhưng vị trí phía dưới cùng của cửa phòng có một khe hở cao tám centimet.

Thật ra khe hở này cũng không phải chỗ hở, bởi vì dưới cửa phòng bình thường đều sẽ chọn dùng khái niệm thiết kế như vậy.

Vì không kinh nhiễu tầng lầu khách quý này, nhân viên làm việc không dám trắng trợn phô trương, lúc không thể hoàn toàn xử lý xong keo cường lực trên camera giám sát, chỉ có thể rời đi.

Sau khi trưng cầu sự đồng ý của Hà Duệ, quyết định buổi tối lại đến xử lý.

Cũng đúng lúc này, người đàn ông mặc quần áo lao động, không chút hoang mang đi tới cửa cầu thang.

Hắn cẩn thận quan sát hoàn cảnh bốn phía một chút, biểu hiện vô cùng trấn định.

Cầm trong tay một cái túi công cụ, không nhanh không chậm đi đến gian phòng của Mạc Khuynh Tâm.

Lúc đi đến bên ngoài căn phòng, người đàn ông quay đầu lại liếc mắt nhìn đầu hành lang và cửa thang máy, lần nữa xác định không có người, mới nhanh chóng ngồi xổm xuống.

Mở túi công cụ trên tay ra, dùng tay mang bao tay cầm rắn phun lưỡi ra, thả rắn vào thông qua khe hở ở dưới cửa phòng ....

Đợi ở ngoài cửa khoảng nửa phút, hắn không có tiếp tục lưu lại, xoay người bước nhanh chợt tiến trong hành lang.

Sau khi xuống lầu, hắn tìm một vị trí bí mật, bấm một chiếc điện thoại.

Đầu kia vừa tiếp nghe, hắn liền không thể chờ đợi được mở miệng: "Này, chị An, chuyện thành công, chị có muốn lên xem một chút không?"

"Nhanh như vậy liền thành công rồi?" Hạ An An có chút không tin, "Thật sự bỏ món đồ kia vào rồi? Anh thấy tiến vào trong chưa?"

Người đàn ông cười nói: "Đó là đương nhiên! Chị An, tốt xấu gì tôi cũng theo anh Duệ bao nhiêu năm qua, nếu ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong, còn mặt mũi nào tiếp tục lăn lộn với anh Duệ?"

"Tuy là nói như vậy, nhưng tôi vẫn có chút không yên lòng ...." Hạ An An do dự một lát, hỏi: "Anh có nhận rõ người không? Cũng đừng thả nhầm phòng đó."

"Nhất định không sai được, tôi nhìn tận mắt người phụ nữ kia đi tới. Hôm nay cô ta mặc quần áo giống như trên hình chị cho, lại nói, thật đúng là có chút xinh đẹp."

"Cô ta xinh đẹp?" Hạ An An không nhịn được cười lạnh một tiếng: "Anh chỉ có chút tiền đồ ấy! Loại mặt hàng phụ nữ đó cũng để ý sao!"

"Chị An, chị đừng nóng giận, người phụ nữ đó xinh đẹp hơn nữa cũng kém hơn chị, không phải sao. Hơn nữa chị không biết đâu, anh Duệ thường hay khen chị ở trước mặt bạn bè anh ấy, nói mang theo chị đi ra ngoài có mặt mũi."

"Anh Duệ thật đã nói như vậy? Anh cũng đừng dùng chuyện này để lừa gạt tôi." Tuy rằng giọng điệu Hạ An An vẫn có chút không vui, nhưng vẫn tốt hơn tức giận lúc vừa rồi một chút.

"Chị An, tôi lừa chị làm gì, anh Duệ thật sự đã nói như vậy."

"Tin rằng anh cũng không dám nói hưu nói vượn! Được rồi, anh đi nhanh lên, đừng để cho người ta phát hiện."

.

Chương 342: Tiếng kêu quái dị

Editor: May

Thẩm Chanh là bị một tiếng thét chói tai đánh thức.

Cô vuốt vuốt mắt buồn ngủ nhập nhèm, chống giường ngồi dậy, còn có chút mệt rã rời rất nhỏ.

Aizz!

Vừa mang thai, sao lại có thể thành tham ngủ như vậy chứ.

Cô xoay người xuống giường, rót ly nước rồi đi trở về bên giường ngồi xuống một lần nữa, uống một ngụm.

"Á!"

Một tiếng thét lên đầy kinh hãi truyền đến, dọa tay cô run lên, đổ nước trong ly ra một chút.

Cô nhíu nhíu mày, đưa tay rút từ trong hộp giấy ra mấy tờ khăn giấy, lau sạch sẽ nước đọng trên giường.

"Á!"

Lại là một tiếng thét chói tai vang lên, còn phải mạnh mẽ hơn vừa rồi.

Chân mày Thẩm Chanh càng nhíu chặt hơn, sao bây giờ người ta đều phóng khoáng như vậy, ban ngày đã lăn ga giường, còn kêu đến mất hồn như vậy.

Cô ở nhà cũng chưa từng kêu qua như vậy đâu....

Đặt cái ly xuống, cô đi vào phòng tắm rửa mặt, rửa mặt đơn giản một phen, vừa cầm điện thoại di động liền rời khỏi phòng.

Vừa khóa cửa phòng lại, chợt nghe được gian phòng bên cạnh lại truyền tới một tiếng: "Á ...."

Dường như có điểm gì là lạ.

Tuy tiếng thét này mất hồn, nhưng giống như có chút không tình nguyện.

Chẳng lẽ bên trong đang trình diễn .... tiết mục mạnh bạo?

Vốn cô không cảm thấy hứng thú với chuyện như vậy một chút nào, nhưng thật sự là hiếu kỳ với người phụ nữ không ngừng kêu này.

Bỗng chốc nhịn không được, liền đi qua gõ cửa phòng.

Sau khi gõ cửa, liền ở ngoài cửa im lặng chờ đợi, nghiêng dựa vào trên tường, nhiệt tình thật hiếm có.

Đợi một hồi lâu cũng không trông thấy có người ra mở cửa, tiếng kêu của người phụ nữ vẫn không ngừng: "Á ...."

Cô đưa tay, lại gõ gõ cửa.

Nhưng vẫn không có người nào mở cửa.

Cũng đúng lúc này, có nữ phục vụ bưng một chai rượu đỏ đi tới từ đằng xa.

Nhìn thấy Thẩm Chanh, đầu tiên cô ta rất cung kính cúi người một chút, sau đó đứng thẳng thân thể, lễ phép dò hỏi: "Thi thiếu phu nhân, cô đây là muốn đi vào sao?"

Thẩm Chanh nhìn cô ta một cái, lạnh nhạt đáp một tiếng: "Ừ."

Nữ phục vụ kia nghe tiếng, khẽ cười nói: "Tôi muốn đưa rượu vào, đúng lúc dễ dàng gõ cửa thay cô."

Cô ta nói xong, liền đi tới, một tay bưng khay, một tay nhẹ nhàng gõ cửa.

Yên lặng chờ đợi nửa phút, vẫn không có người nào ra mở cửa.

Thẩm Chanh liếc nhìn nữ phục vụ, hỏi cô ta, "Có thẻ phòng không?"

Gõ cửa cái gì, còn không bằng lấy thẻ mở cửa phòng ngay bây giờ.

Nữ phục vụ sửng sốt, sau đó trả lời: "Có thẻ phòng, nhưng ...."

"Lấy ra."

Thẩm Chanh mở miệng chặt đứt lời của cô, sau đó đưa tay ra với cô.

Nữ phục vụ do dự: "Này .... Thi thiếu phu nhân, tự tiện xông vào phòng khách hàng như vậy thì không phù hợp quy củ."

"Bảo cô lấy thì cô lấy, nói nhiều lời vô dụng làm cái gì."

Một câu, liền bức bách nữ phục vụ không dám nói thêm nửa câu nào nữa, biết rõ làm như vậy vi phạm đạo đức nghề nghiệp, nhưng cô ta vẫn là lấy từ trong túi áo đồng phục làm việc ra một thẻ phòng dự bị, giao vào trong tay Thẩm Chanh.

Thẩm Chanh cầm thẻ phòng qua, không nói câu nào, trực tiếp chà lên bộ máy cảm ứng trên cửa.

Cạch một tiếng, cửa phòng mở ra.

Bức màn màu tối cách ánh sáng trên cửa sổ sát đất đóng chặt lại, tất cả đều có chút tăm tối.

"Á!"

Một tiếng kêu sợ hãi, vang lên vào lúc này có vẻ rất kỳ quái.

Nữ phục vụ bị tiếng thét này dọa run lên, rượu đỏ trong khay trực tiếp rơi xuống.

May mắn Thẩm Chanh tay mắt lanh lẹ, ở trước một giây rượu đỏ muốn rơi xuống đất, nhẹ nhàng khom người xuống, cánh tay dài duỗi ra, đón lấy chai rượu.

Cô đứng thẳng, sau đó điềm nhiên thả chai rượu đỏ vào trong khay của nữ phục vụ một lần nữa: "Cầm chắc."

Nữ phục vụ sửng sốt, qua khoảng ba giây mới phản ứng kịp, "Cảm ơn ...."

Không đợi cô ta nói hết lời, Thẩm Chanh đã mở bước chân ra, đi vào bên trong.

.

Chương 343: Về sau gặp lại loại tình huống này, đừng kêu loạn.

Editor: May

Lúc này nữ phục vụ mới bưng ổn khay, đỡ chai rượu đỏ trong khay, bước nhanh đi vào theo.

Mới đi tới trước cửa, Thẩm Chanh liền vươn tay ấn chốt mở trên tường xuống.

Đèn treo thủy tinh sáng lên, ngọn đèn vàng sáng rõ chiếu xuống, chiếu sáng gian phòng lớn rộng rãi này.

"Á! Rắn!"

Nữ phục vụ đi sau lưng Thẩm Chanh, vừa tiến vào liền nhìn thấy rắn núp ở trên sàn nhà bên mép giường.

Lập tức quá sợ hãi, tay run lên, rượu đỏ trong khay lần nữa rơi xuống.

Nương theo tiếng thét chói tai của cô ta, một tiếng vang thanh thúy cũng vang lên theo.Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thích đọc truyện.com

Choang!

Rượu đỏ rơi xuống đất, rơi nát.

Chất lỏng màu đỏ, văng tung tóe trên đất, có một phần còn bắn vào trên giường đơn màu trắng, có vẻ đặc biệt quỷ dị.

Dường như là bị động tĩnh này làm kinh ngạc, rắn vốn co lại trên sàn nhà bên mép giường chợt đề cao cảnh giác một chút!

Nó phun lưỡi, mắt lộ ra hung quang.

Đầu lưỡi là nơi truyền cảm giác của nó, dùng để phân biệt rõ tình huống chung quanh.

Khi Thẩm Chanh nhìn thấy rắn, vẫn điềm nhiên bình tĩnh như vậy.

Ánh mắt cô nhẹ chuyển, tầm mắt rơi ở góc tường bên ngoài phòng tắm.

Mạc Khuynh Tâm dựa vào vách tường, hai lòng bàn tay căng thẳng dán ở trên tường, thân thể có chút run rẩy rất nhỏ.

Cô nhìn rắn trên mặt đất, mặt của cô ta giống như là một tờ giấy.

Như là nhận lấy kinh hãi cực lớn, im lặng bất động, ngay cả có người xông vào gian phòng của mình mà cô ta cũng không có một chút phản ứng.

Thẩm Chanh thoáng nhíu mày.

Hiển nhiên là rất không ngờ, Mạc Khuynh Tâm sẽ có một mặt nhu nhược như vậy.

"Mạc, Mạc tiểu thư ...."

Nữ phục vụ nhìn thấy bộ dạng của Mạc Khuynh Tâm, vốn muốn dò hỏi cô có sao không.

Nhưng con rắn kia đột nhiên nhảy thân thể lên, đưa ra hành động công kích với cô ta.Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thích đọc truyện.com

Khè....

Rắn phun lưỡi, cô ta lại có thể hôn mê bất tỉnh.

Lúc ngã xuống, vừa vặn ngã trong vũng rượu đỏ trên mặt đất kia, mảnh nhỏ chai rượu cắt lên tay cô ta vài miệng máu.

Trước khi các cô tiến vào, đối tượng công kích của con rắn kia là Mạc Khuynh Tâm.

Nhưng hiện tại, nó dời đi mục tiêu.

Nữ phục vụ vừa mới ngất đi, con rắn kia liền chợt tập kích về phía Thẩm Chanh.

Nhìn thấy con rắn muốn công kích mình, Thẩm Chanh nhanh chóng lui về phía sau hai bước, cúi người nhặt lên một mảnh nhỏ chai rượu.

Vào lúc con rắn chỉ cách cô nửa mét, cô vươn tay, ném mảnh nhỏ tới.

Một góc mảnh nhỏ có hình dạng bén nhọn, lúc bị ném qua, vừa vặn đâm vào trong thân thể con rắn.

Nhìn con rắn lay động trên mặt đất, Thẩm Chanh quay đầu nhìn về phía Mạc Khuynh Tâm, rõ ràng có vài phần không vui: "Kêu người đến xử lý!"

Giọng nói của cô không tính quá lớn, nhưng vẫn đã kéo tâm tư Mạc Khuynh Tâm trở về.

Mạc Khuynh Tâm nhíu chặt mày, nhưng vẫn lấy điện thoại di động ra, bấm một cú điện thoại: "Lập tức đến phòng tôi một chuyến."

Thẩm Chanh quay đầu lạnh nhạt liếc nhìn cô ta, không nhanh không chậm mở miệng: "Rắn mà thôi, không ăn người."

Nói xong, khóe môi chợt nâng lên nụ cười yếu ớt, xoay người rời đi.Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thích đọc truyện.com

Thấy cô sắp đi, Mạc Khuynh Tâm lập tức gọi cô lại: "Thẩm tiểu thư, chờ một chút."

Thẩm Chanh dừng bước chân một chút, quay đầu lại, "Hả?"

Mạc Khuynh Tâm nhìn cô, im lặng mấy giây, đôi môi đỏ mọng diễm lệ mấp máy, "Chuyện ngày hôm nay, cảm ơn cô."

Thẩm Chanh nghe tiếng, không khỏi cười đến nở rộng: "Về sau gặp lại loại tình huống này, đừng kêu loạn, càng đừng kêu đến mất hồn như vậy, bởi vì với bộ dạng đó, người khác sẽ hiểu lầm có người đang chơi tình dục bạo lực."

Lưu lại những lời này, cô cũng không quay đầu lại liền đi ra khỏi phòng.Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thích đọc truyện.com

Mạc Khuynh Tâm đứng tại chỗ, vẻ mặt bắt đầu trở nên có chút phức tạp, sau một khắc, cau chặt lông mày.

Ngón tay mảnh khảnh siết chặc điện thoại, lực đạo mạnh đến giống như có thể bóp nát chiếc điện thoại di động.

Trong mắt cô ta thoáng qua tia dị sắc, làm lòng người lạnh lẽo khiếp đảm.


Chương 344: Tra rõ ràng là ai đang làm trò quỷ.

Editor: May

Lúc Hà Duệ vội vàng đuổi tới gian phòng của Mạc Khuynh Tâm, phát hiện trong phòng rối loạn không yên, còn có nữ phục vụ nằm trên mặt đất.

Quan trọng nhất là, còn có một con rắn!

Loại phòng đẳng cấp như vậy, đừng nói là rắn, ngay cả có con kiến bò vào trong phòng, cũng là nhân viên làm việc thất trách.

Hà Duệ biết rất rõ thân phận của Mạc Khuynh Tâm, biết cô ta không chỉ có tiền, còn có hậu đài rất cứng, tự nhiên không dám có một chút chậm trễ với cô.

Lập tức sai người đến xử lý gian phòng, đồng thời khách khách sáo sáo mời Mạc Khuynh Tâm đến một gian phòng khác.

"Mạc tiểu thư, chuyện phát sinh như vậy ...."

"Không cần nhiều lời, lập tức sai người tra rõ ràng là ai giở trò quỷ ở sau lưng!"

Mạc Khuynh Tâm là người thông minh, không phải không biết chuyện này là có người gian lận ở sau lưng.

Hà Duệ cố gắng hết mức để bản thân trấn định lại, anh ta gật đầu: "Mạc tiểu thư yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ mau chóng cho cô một lời giao phó."

Mạc Khuynh Tâm không nói thêm gì nữa, chỉ là rót một ly rượu đỏ, đưa đến bên môi khẽ nhấp một ngụm.

Cô ta luôn trầm lắng suy tư, khiến người ta không đoán ra được tâm tư của cô ta.

Sau khi Hà Duệ đi ra từ gian phòng, lập tức phái người đi thăm dò, nhưng lại không tra được một chút manh mối.

Lúc đang mặt ủ mày chau, Hà Duệ nhận được điện thoại Hạ An An gọi tới.

Trong điện thoại, giọng nói Hạ An An nũng nịu, "Anh Duệ, em nhớ anh lắm, muốn đến Thủy Đô bồi anh, được không?"

Giọng điệu Hà Duệ có chút bất đắc dĩ, "Hôm nay có rất nhiều chuyện phải xử lý, không có thời gian ở cùng em."

Hạ An An không chịu thỏa hiệp, tiếp tục đeo bám dai dẳng, "Người ta tới thăm anh cũng không phải muốn luôn lượn vòng quanh anh, sẽ không chậm trễ công việc của anh."

Hà Duệ do dự một chút, vẫn đáp ứng: "Được rồi, muốn đến cứ đến."

"Cảm ơn thân ái, em biết ngay anh yêu em nhất..."

Cúp điện thoại, Hạ An An thả điện thoại di động về trong túi, lấy tay đùa nghịch tóc uốn xoăn màu rượu vang một chút, mặt mang theo ý cười quyến rũ, nghênh ngang đi tới Thủy Đô.

Có nhân viên làm việc nhìn thấy cô ta đến, đều khách khách sáo sáo chào hỏi với cô ta.

Hạ An An rất hưởng thụ cảm giác như vậy, một đường đi qua, cũng không để ý ai, cao ngạo giống như là nữ vương.

Đợi đến khi cô ta đi vào, những nhân viên kia bắt đầu xì xào bàn tán ở sau lưng.

"Xem bộ dáng đắc ý vênh váo của cô ta kìa, thật coi mình như chủ nhân trở về ấy! Thôi đi, có tài giỏi gì đâu chứ!"

"Đúng vậy, ngay cả đàn ông của mình đều không trông chừng được, ai cũng biết tổng giám đốc Hà léng phéng với người phụ nữ khác, chỉ một mình cô ta bị lừa mà chẳng hay biết gì."

"Không có cách nào, ai bảo cô ta ngu xuẩn như vậy."

"Điển hình ngực to mà không có não, thật ném thể diện của phụ nữ chúng ta...."

"Nếu cô ta thông minh một chút, tổng giám đốc Hà cũng sẽ không lên giường với người phụ nữ khác, đáng đời cô ta."

Hạ An An chìm đắm bên trong hào quang của nữ chủ nhân, hoàn toàn không có phát hiện ánh mắt khác thường khi người khác nhìn thấy cô ta.

Đẩy cửa phòng làm việc của Hà Duệ ra, nhìn thấy Hà Duệ đang đứng cạnh cửa sổ hút thuốc, Hạ An An liền đi vào ôm lấy anh ta từ phía sau.

Vừa áp lên trên người anh ta, liền nghe thấy được một mùi nước hoa gay mũi, vì vậy không nhịn được hỏi Hà Duệ, "Sao anh lại đổi nước hoa rồi? Chai em tặng cho anh đâu, anh không thích sao ...."

Thân thể Hà Duệ hơi dừng lại, sau đó đẩy cô ta ra, xoay người lại, dùng tay nắm lấy bờ vai của cô ta, giải thích: "Khách hàng tặng, anh đâu thể không nể mặt chứ."

Tuy Hạ An An có chút không vui, nhưng cũng không có tiếp tục truy cứu, nghĩ đến mục đích tới nơi này, cô ta liền dời chủ đề, "Vừa rồi lúc em tiến vào nghe người ta nhắc tới Thi Vực và tiện nhân Thẩm Chanh kia, có phải bọn họ ở trong này không?"

.


Chương 345: Hạ An An, cô thật là ngu đến hết thuốc chữa.

Editor: May

Nghe được Hạ An An hỏi như vậy, Hà Duệ không có trả lời cô ta, mà là đặc biệt nghiêm túc nhắc nhở cô ta, "Hôm nay xảy ra chút chuyện, em đừng gây thêm phiền phức nữa, nếu không sẽ phiền toái."

Nhìn thấy bộ dạng Hà Duệ, Hạ An An ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này, không có tiếp tục hỏi nhiều.

Thân mật với Hà Duệ một hồi, cô ta lấy cớ muốn đi uống cà phê.

Sợ cô ta gây chuyện thị phi, Hà Duệ lại dặn dò cô ta vài câu, mới để cho cô ta rời đi.

Nhưng sau khi Hạ An An đi ra khỏi phòng làm việc của anh, trực tiếp vào thang máy, ấn xuống phím '9'.

Tầng chín, mấy nhân viên phục vụ đang nhẹ nhàng quét dọn gian phòng của Mạc Khuynh Tâm, vừa xử lý mảnh thủy tinh trên mặt đất, vừa châu đầu ghé tai.

"Không biết ai lớn gan như thế? Cả gan dám thả rắn vào trong phòng này."

"Đúng vậy, người đó quả thực là cả mạng cũng không cần, nếu như bị bắt được, không chết thì hẳn cũng tàn phế!"

Hạ An An mới đi ra từ thang máy, chợt nghe được đối thoại của hai người.

Biết kế hoạch thành công, trong bụng cuồng tiếu, nhưng trên mặt không có biểu hiện ra một chút khác thường.

Cô ta lắc lắc eo nhỏ nhắn đi tới cửa, liếc nhìn sàn nhà dơ dáy bẩn thỉu, mở miệng hỏi: "Rối loạn thành ra như vậy, đây là xảy ra chuyện gì?"

Nhân viên phục vụ nhận ra cô ta, đầu tiên là lễ phép chào hỏi cô ra một tiếng 'Hạ tiểu thư', rồi mới trả lời vấn đề của cô ta: "Là như vậy, hôm nay có người thả một con rắn vào căn phòng này, đã quấy rầy khách ở đây."

Hạ An An ồ một tiếng, lại hỏi: "Người đó có sao không?"

"Nghe nói là bị rắn dọa không nhẹ, đã được đặc biệt hộ tống rời khỏi Thủy Đô."

Lời của nhân viên phục vụ vừa mới rơi xuống, Hạ An An liền xoay người đi vào thang máy.

Trong thang máy, mặt mũi cô ta tràn đầy ý cười lạnh.

Lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, soạn một tin nhắn gửi cho Đào Đào.

Nhưng cô ta lại không biết, nhất cử nhất động của cô ta, đang bị người giám thị.

Trong phòng quan sát.

Mạc Khuynh Tâm dựa nghiêng người trên tường, ngón tay suông dài chỉ vào người phụ nữ trong màn hình, hỏi nhân viên công tác, "Cô ta là ai?"

Nhân viên công tác đáp: "Cô ta là bạn gái của tổng giám đốc Hà chúng tôi."

Mạc Khuynh Tâm nhíu mày, cười như không cười, nhưng trong mắt bắn ra ánh mắt không hiền hòa.

Vệ sĩ bên cạnh như là đọc hiểu ánh mắt của cô ta, lập tức thối lui ra khỏi phòng quan sát.

Hội đàm của Thi Vực và khách hàng vẫn chưa kết thúc, Thẩm Chanh đi nhà hàng uống một ly sữa tươi, rồi tính đi về phòng chờ anh.

Không ngờ, gặp được Hạ An An trước cửa thang máy.

Đối với tình cờ gặp nhau này, Thẩm Chanh từ chối cho ý kiến, thậm chí nhìn cũng lười phải nhìn Hạ An An.

Nhưng Hạ An An lại không thể bỏ qua sự tồn tại của cô, nhìn thấy cô, vẻ mặt cô ta có chút phức tạp.

Vì để không bị người phát hiện mánh khóe, cô ta không thể không giả thành bộ dạng của một người không có việc gì.

"U, không ngờ Thẩm đại tiểu thư lại có thể chịu đến loại địa phương nhỏ người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp này." Ngữ điệu Hạ An An mang theo giễu cợt, nhưng lại không có biểu hiện ra quá rõ ràng.

Thẩm Chanh lạnh nhạt liếc nhìn cô ta, "Cô có ý kiến?"

"Ý kiến thì không có, tôi chẳng qua chỉ là muốn nói cho cô biết, người đàn ông của tôi là ông chủ của Thủy Đô."

Tuy Hạ An An có kiêng kị, nhưng vẫn đắc ý vênh váo, thậm chí đã quên, dù người đàn ông của mình có bản lĩnh hơn nữa, cũng hoàn toàn không có năng lực chống lại Thi Vực.

Thẩm Chanh híp híp mắt, "Thì thế nào?"

"Không được tốt lắm, tôi chính là nghe nói, có người thả rắn vào trong phòng, khiến cho trong phòng rối loạn. Aizz! Không biết có bị cắn bị thương hay không?"

Hạ An An cố ý giả làm bộ dạng tốt bụng dò hỏi, nhưng đã hoàn toàn không ý thức được đã lộ ra sơ hở vì câu này.

Thẩm Chanh nhìn cô ta, cuối cùng không nhịn được cong khóe môi lên, "Hạ An An, cô thật là ngu đến hết thuốc chữa."


Chương 346: Cô rất nhanh sẽ biết, cái gì gọi là một cái giá lớn

Editor: May

Hạ An An sửng sốt, "Gì?"

Thẩm Chanh hiếm khí tốt tính khí lặp lại một lần, "Nói cô ngu xuẩn."

Mặt Hạ An An đỏ lên, "Tôi chẳng qua chỉ hỏi một chút cô có bị rắn cắn bị thương hay không thôi, sao lại thành ngu xuẩn rồi? Thẩm Chanh, dù hai chúng ta từng có xích mích, cô cũng không cần phải nhục nhã tôi như vậy chứ!"

"Nhục nhã cô." Khóe miệng Thẩm Chanh treo ý cười, nhưng không có một chút xíu nhiệt độ, "Muốn giết một người có thể có rất nhiều cách, tại sao cô cứ luôn thích dùng loại thủ đoạn thấp kém như vậy chứ."

Trên mặt Hạ An An lần lượt thay đổi một trận xanh một trận đỏ, "Cô đừng ở chỗ này nói hưu nói vượn, tôi giết người khi nào hả? Không có chứng cớ cô đừng nên nói lung tung!"

Thẩm Chanh cười khẽ một tiếng, "Hạ độc, tai nạn xe cộ, cô cho rằng tôi không biết?"

Hạ An An sững sờ một chút, ngay sau đó liền khẩn trương lên, "Tôi,.... Tôi không biết cô đang nói cái gì!"

Thẩm Chanh nheo con ngươi khêu gợi người lại, ý cười bên môi thu lại vài phần, "Cô không biết tôi nói gì cũng không sao, nhưng cô rất nhanh sẽ biết, cái gì gọi là một cái giá lớn."

Tay nắm túi xách đột nhiên căng thẳng, trên trán Hạ An An đã toát ra mồ hôi lạnh, cô ta nhìn Thẩm Chanh, còn đang cố gắng chống đỡ thân thể đã bắt đầu như nhũn ra của mình, "Cô ít nói những lời này dọa tôi đi! Tôi cũng không có làm chuyện phạm pháp gì, sẽ trả một cái giá lớn gì chứ!"

Thẩm Chanh cũng không muốn tiếp tục nói tiếp với cô ta, trực tiếp đi vào thang máy tư nhân.

Ở trước một giây cửa thang máy muốn đóng lại, cô nhìn Hạ An An bên ngoài, khẽ nhướn môi, "Sau này lúc làm chuyện xấu thì tâm tư lớn một chút, tuyệt đối đừng thả rắn nhầm phòng."

Cô vừa dứt lời, cửa thang máy liền chậm rãi khép lại.

Hạ An An sững sờ nguyên tại chỗ, nhìn chằm chằm gắt gao cửa thang máy, thật lâu sau mới hiểu được ý của câu nói kia.

Rắn, thả nhầm phòng?

Cũng vào lúc này mới nhớ tới, Thẩm Chanh mặc ....

Hoàn toàn không giống như trên tấm hình!

Nhưng thủ hạ làm việc cho cô ta, lại đảm bảo với cô ta là không có nhận lầm người, nói là cách ăn mặc giống như trên tấm ảnh!

Trên tấm ảnh là áo sơ mi trắng quần jean, nhưng Thẩm Chanh lại mặc một váy dài màu trắng....

Đó chính là nói, thủ hạ thật sự coi người khác nhầm lẫn thành cô ta, thả rắn vào gian phòng của người khác?

Lúc này Hạ An An mới sực tỉnh hiểu ra mình đã gây họa, nghĩ đến lời Hà Duệ nói vừa rồi, lập tức toát ra một thân mồ hôi lạnh.

Vẻ mặt cô ta vội vàng đi vào thang máy, nhưng cửa thang máy còn chưa kịp đóng lại, liền có mấy vệ sĩ áo đen tiến vào, cưỡng chế kéo cô ta ra khỏi thang máy.

Lảo đảo một cái, cô ta ngã mạnh xuống đất, đầu gối bị ngã rách, đau đến mức cô ta rống to với mấy vệ sĩ: "Các người làm gì vậy! Dám đụng vào tôi, không muốn sống phải không!"

Cô ta tưởng lầm là người của Hà Duệ, cho nên mới kiêu ngạo như vậy.

Lại không biết những người này không có một chút liên quan với Hà Duệ, mà chính là thủ hạ của Mạc Khuynh Tâm.

Vệ sĩ thờ ơ với rít gào của cô ta, thấy cô muốn bò dậy từ dưới đất, một cước quét ngang qua, Hạ An An lại ngã xuống mặt đất lần nữa, lần này đến mặt cũng trầy da rồi.

Cô ta giãy dụa ngồi dậy từ dưới đất, che mặt bị thương lại nhìn chằm chằm mấy vệ sĩ, "Rốt cuộc các người muốn làm gì!"

Đối với chất vấn của cô ta, vệ sĩ làm như không nghe thấy, tất cả đều dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta.

Không có cách nào, Hạ An An chỉ có thể lấy điện thoại di động ra gọi cho Hà Duệ.

Điện thoại vừa mới tiếp thông, cô ta liền ủy khuất khóc lên, "Anh Duệ, anh mau tới cửa thang máy cứu em, có người đánh em ...."

Chưa nói hết câu sau, điện thoại đã bị vệ sĩ đoạt mất, hung hăng đập bể trên mặt đất.

Điện thoại bị vỡ nát, linh kiện rải tác tứ tung.


Chương 347: Bình thường thật sự là chiều hư em rồi!

Editor: May

Lúc Thi Vực bị một đám người vây quanh đi ra từ phòng khách quý, Hạ An An đang ngồi bệt dưới đất uất ức khóc.

Bởi vì Thi Vực quá mức bắt mắt, Hạ An An liếc mắt liền thấy anh chính giữa mọi người, trong lúc nhất thời, nước mắt ngừng lại, đầu cũng cúi thấp xuống dưới.

Mấy vệ sĩ nhìn thấy Thi Vực, lần lượt cúi đầu, "Thi thiếu "

Những người vệ sĩ này, gần như không có một ai là không nhận ra Thi Vực, người hiểu rõ tính cách của anh càng không dám có một chút bất kính ở trước mặt anh.

Thi Vực thậm chí nhìn cũng không liếc nhìn bọn họ, liền mở chân dài ra, bước vào thang máy tư nhân.

"Thi thiếu, liên lạc sau."

"Thi thiếu, hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ, có cơ hội, xin ngài nể mặt cùng ăn một bữa cơm."

"Thi thiếu, một khi hạng mục có tiến triển mới, tôi nhất định sẽ liên lạc với ngài đầu tiên."

"Thi thiếu...."

Đợi đến khi cửa thang máy đóng lại, mọi người mới lau đi mồ hôi mỏng trên trán.

Ai cũng không nghĩ tới, hôm nay trao đổi hợp tác công việc lại thuận lợi như vậy.

Mọi người vừa mới tán đi, Mạc Khuynh Tâm liền đi tới từ đàng xa, theo sát phía sau, còn có một Hà Duệ mặt mày ngưng trọng.

Nhìn thấy Hà Duệ đến rồi, Hạ An An vừa mới ngừng nước mắt liền không nhịn được lại khóc lên, bộ dáng điềm đạm đáng yêu này, thật sự là khiến người ta vừa thấy đã thương.

"Hu hu .... anh Duệ ...."

Giọng của cô ta xen lẫn khóc nức nở, nghe đặc biệt uất ức.

Hà Duệ nhíu chặt mày đi theo sau lưng Mạc Khuynh Tâm, nhìn thấy bộ dạng của Hạ An An, tuy có không đành lòng, nhưng cũng không có hành động thiếu suy nghĩ, anh ta khách khách sáo sáo hỏi, "Mạc tiểu thư, không biết bạn gái của tôi đắc tội cô chỗ nào?"

Mạc Khuynh Tâm không nói gì, chỉ là vẫy vẫy tay, bên cạnh liền có vệ sĩ cầm một máy tính bảng tới.

Từ trong máy tính bảng, vệ sĩ bật một tấm ảnh lấy ra từ trong video, phóng đại, sau đó đưa máy tính bảng cho Hà Duệ.

Hà Duệ vừa nhận lấy xem, lập tức sửng sốt.

Tấm ảnh từ trong đoạn video, là hình ảnh Hạ An An trong thang máy.

Mà hình ảnh phóng đại, là khi cô ta soạn tin nhắn, tuy nội dung tin nhắn có chút mơ hồ, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể thấy rõ.

Nội dung là: 【 Chị họ, chuyện đã thành công, em đã tìm thủ hạ của anh Duệ, để hắn thả một con rắn vào gian phòng của tiện nhân kia, nghe nói tiện nhân kia đã sợ đến chết khiếp! 】

Xem hết nội dung tin ngắn, Hà Duệ trả máy tính bảng lại cho vệ sĩ, sau đó giải thích với Mạc Khuynh Tâm: "Mạc tiểu thư, tôi nghĩ chuyện này nhất định có hiểu lầm gì đó. Thứ nhất, bạn gái của tôi không có quen biết cô. Thứ hai, cô ấy không có bất kỳ lý do gì để làm ra chuyện như vậy với cô."

Mạc Khuynh Tâm ung dung thản nhiên liếc nhìn Hạ An An, sau đó mới thu hồi tầm mắt chuyển lên trên người Hà Duệ, "Cho nên ý của anh là ảnh trong đoạn video là tôi cố ý giả tạo đúng không?"

Hà Duệ vội phủ nhận: "Tôi cũng không có ý tứ này, Mạc tiểu thư, tôi chỉ là cảm thấy chuyện rất trọng đại, hẳn là nên điều tra rõ ràng trước."

Mạc Khuynh Tâm cười cười, cũng không có nói thêm gì nữa.

Thậm chí cô ta không liếc nhìn Hà Duệ nữa, liền cất bước đi tới trước mặt Hạ An An.

Hà Duệ cũng nhanh bước theo, trước khi Mạc Khuynh Tâm nói chuyện liền mở miệng trước, "An An, nhanh giải thích rõ ràng chuyện này!"

Hạ An An không ngốc, vừa mới nghe được đối thoại của hai người liền hiểu quan hệ lợi hại trong đó.

Biết lần này không chỉ là hại sai người đơn giản như vậy, người phụ nữ này, vừa nhìn liền biết lai lịch không nhỏ ....

Nước mắt lại chảy xuống, cô ta uất ức nói: "Em .... em chỉ là muốn cho cô ta một bài học, không ngờ sẽ thả nhầm phòng ...."

Lời của cô ta vừa mới rơi xuống, Hà Duệ liền vươn tay cho cô ta một cái tát: "Hồ đồ! Bình thường thật sự là chiều hư em rồi! Còn không mau nói xin lỗi với Mạc tiểu thư!"

.

.

Chương 348: Kiện cô ta tội cố ý đả thương người.

Converter: tieuthuyetedit.com

Editor: May

Hạ An An che mặt nóng hừng hực lại, vẻ mặt không thể tin nhìn Hà Duệ.

Nước mắt tách tách, như là chuỗi ngọc bị đứt.

Trong đầu trống rỗng, chỉ là vừa khóc, liền khóc bù lu bù loa ....

Mạc Khuynh Tâm giống như là mất đi tính nhẫn nại, lúc xoay người muốn đi, căn dặn vệ sĩ bên cạnh, "Đưa cô ta đến ngành liên quan, kiện cô ta tội cố ý đả thương người!"

Lúc bị vệ sĩ túm dậy từ trên mặt đất, Hạ An An mới như sực tỉnh khỏi cơn mộng, lắc đầu khóc lớn, "Không .... đừng, tôi không muốn đi ...."

Nhìn bóng lưng Mạc Khuynh Tâm biến mất ở cuối tầm mắt, Hà Duệ lập tức ngăn vệ sĩ lại, trầm giọng nói: "Buông cô ấy ra!"

Chỉ là lời nói của anh ta, không có một chút sức lực uy hiếp.

Vệ sĩ thân hình cao lớn dùng một tay đẩy anh ta ở trước mặt ra, liền muốn lôi Hạ An An đi.

"Buông tay,.... Các người thả tôi ra .... Tôi không đi!"

Hạ An An liều mạng giãy dụa, liều mạng gào rú, trong mắt đỏ bừng toàn là thấp thỏm lo âu.

Cuối cùng, cô ta đúng lúc vươn tay bắt được ống tay áo của Hà Duệ, khóc đến lớn tiếng hơn, "Anh Duệ,.... em không muốn đi ...."

Hà Duệ một phát cầm ngược tay của cô ta, muốn kéo cô ta lại, nhưng vệ sĩ cũng không cho anh ta cơ hội này, nắm tay vung lên trên mặt anh ta.

Hà Duệ tránh không kịp, trên mặt trúng một trọng quyền, máu chảy ra theo khóe miệng của anh ta.

Anh ta đưa tay lau chút máu bên miệng, dùng phương thức giống nhau, vung nắm tay phản kích qua.

Vệ sĩ cũng trúng một quyền, trên mặt lập tức nổi lên một mảnh máu ứ đọng.

Lập tức nộ hỏa công tâm, mạnh mẽ tiến lên đánh nhau với Hà Duệ.

"Anh Duệ .... hu hu ...."

Hạ An An khóc đến như mít ướt, liều mạng giãy dụa phản kháng, nhưng vẫn không thể thoát khỏi giam cầm của vệ sĩ, chỉ có thể lo lắng suông.

Thủ hạ của Hà Duệ rất nhanh nghe tin chạy đến, tiến lên hỗ trợ, nhưng thủ hạ của anh ta cũng không nhiều, rất nhanh liền rơi xuống hạ phong.

Cuối cùng Hà Duệ vẫn bị quật xuống ngã xuống đất, mặt mũi tràn đầy vết thương, thật vất vả chống đất đứng lên, nhưng Hạ An An đã bị vệ sĩ kéo ra ngoài, nhét vào trong xe.

Anh ta vội vàng đuổi theo ra, xe đã lái đi.

Hạ An An ghé vào trên cửa sổ xe đóng chặt, dùng sức vỗ cửa sổ, vừa khóc vừa kêu, "Anh Duệ .... anh Duệ .... Cứu em ...."

Xe đã đi xa, Hà Duệ đứng tại chỗ, nắm chặt nắm tay.

Bên cạnh có thủ hạ che chỗ bị thương hỏi anh ta phải làm sao đây, anh ta im lặng mấy giây, mở miệng nói: "Lập tức đưa một một khoản tiền đi khơi thông, nếu không được sẽ tính tiếp."

"Vâng."

Thủ hạ vội vội vàng vàng lái xe theo.

Hà Duệ trở lại phòng làm việc, băng bó đơn giản vết thương một chút, mới gọi điện thoại sai người ta đi thăm dò thân phận của Mạc Khuynh Tâm.

Anh ta chỉ biết Mạc Khuynh Tâm có tiền có thế, nhưng không biết rốt cuộc cô ta có lai lịch như thế nào.

Chờ khí thủ hạ báo cáo tài liệu tra được cho anh ta, anh ta rơi vào trầm tư.

Có một người chú trung tướng đã rất cường đại, không ngờ còn có một người chú là tổng thống....

Xem ra lần này, đã chọc phải người không chọc nổi!

Hiện tại, đối thủ của anh ta không những là một mình Thi Vực, còn nhiều thêm một nhân vật lợi hại!

Đúng lúc đó, có người gõ cửa phòng, sau đó truyền đến một giọng nữ mềm mại ngọt ngán, "Tổng giám đốc Hà, em có thể đi vào không?"

Người phụ nữ gõ cửa, chính là niềm vui mới của Hà Duệ, lễ tân Thủy Đô, có vài phần tư sắc.

Nhưng những lúc thế này, dù cô ta là đắc kỷ chuyển thế cũng không có cách nào nâng lên hào hứng của Hà Duệ được, bởi vì anh ta hoàn toàn không có lòng hưởng thụ ôn * hương * nhuyễn ngọc.

Anh ta bực bội mở cửa đi ra ngoài, đồng thời ném lại một câu: "Về sau đừng tới tìm tôi!"

Cô nàng lễ tân sửng sốt: "...."

Ngày hôm qua còn dỗ dành cô ta lên giường đấy!


Chương 349: Chú à.

Converter: tieuthuyetedit.com

Editor: May

Khi Thi Vực trở lại gian phòng, Thẩm Chanh đang vùi trên giường nghịch điện thoại.

Nhìn thấy cô đang chơi nhập thần, Thi Vực xụ mặt xuống.

Đi qua, không nói một lời liền đoạt lấy điện thoại trong tay cô, "Thẩm Chanh Tử, nghịch điện thoại phải có tiết chế!"

Thẩm Chanh quay đầu liếc xéo anh, không vui, "Anh cũng không tiết chế còn bắt em tiết chế!"

Thi Vực tới gần cô, nheo con ngươi nguy hiểm lại, "A? Em từng thấy tôi - người đàn ông của em chơi điện thoại sao?"

Thẩm Chanh lui về sau một chút, hơi nhăn lông mày, "Em nói anh là người không có tiết chế."

Anh tiếp tục tới gần cô, phun hơi thở nóng rực ở trên mặt cô, giọng trầm thấp lại dồi dào từ tính, "Nói rõ ràng, anh không tiết chế điểm nào."

Thẩm Chanh lấy tay chắn ở giữa mặt anh và cô, rồi mới mở miệng nói: "Chính là điểm động một chút lại động tay động chân với em."

Thi Vực lấy tay của cô ra, khống chế không cho cô nhúc nhích, tiếp tục tiến gần sát cô, "Vậy rốt cuộc là động tay hay là động chân?"

Thẩm Chanh nghiêng mặt đi, kéo mền tơ tằm qua che mặt "Động tay lại động chân!"

Thi Vực nghe tiếng giơ khóe môi lên, động tác ưu nhã kéo chăn ra, ôm eo của cô kéo vào trong ngực, Thẩm Chanh liền tiến đụng vào trong ngực của anh.

Đối với động tác thô bạo của anh, Thẩm Chanh tỏ vẻ bất mãn: "Em đang mang thai đó!"

Thi Vực ôm chặt eo cô, giam cầm cô trong ngực, dùng cái cằm cương nghị cọ sát ở trên tóc của cô, "Em là đang mang thai con của anh."

Biết nói không lại anh, Thẩm Chanh cũng lười để ý đến anh.

Giật giật ở trong lòng anh, tìm một tư thế thoải mái, tựa mặt ở trên ngực anh.

Nhưng mới vừa dựa vào, Thi Vực liền dựng mày kiếm lên, sau đó hít ngược một hơi, phát ra một tiếng: "Ưm...."

Lúc này Thẩm Chanh mới nghĩ đến vết thương trên người anh còn chưa khỏi, vội vàng ngẩng đầu lên.

Ai ngờ bàn tay của anh đột nhiên phủ lên nửa bên mặt của cô, dùng sức ấn cô về, thấp giọng nói một câu: "Cứ dựa vào như vậy."

Thẩm Chanh không có lộn xộn, sợ lại làm nặng thêm thương thế của anh, chỉ hỏi anh, "Anh không đau sao?"

Thi Vực nhắm mắt lại, dùng ngón tay khớp xương rõ ràng chỉ lên vết thương, "Nơi này đau ...." Nói xong, ngón tay lại chỉ vị trí trái tim một chút, "Nhưng nơi này thoải mái."

Thẩm Chanh không nói thêm gì nữa, yên lặng dựa vào trên ngực anh, hơi ngửa đầu, nhìn khuôn mặt kia đẹp mắt đến cả phụ nữ cũng sẽ ghen tỵ kia.

Anh giống như mệt mỏi, hai đầu lông mày mơ hồ nhíu chặt, toát ra vài phần uể oải.

Thẩm Chanh đưa tay, nhẹ nhàng làm giãn mi tâm nhíu chặt của anh ra, sau đó tay trượt xuống dưới, sờ lên trên cằm râu ria của anh, cong khóe môi lên, "Chú à."

Thi Vực không mở mắt, càng không quản bàn tay nhỏ bé không an phận chạy trên mặt anh, chỉ là tràn ra một chữ từ từ trong cổ họng: "Hả?"

Tay Thẩm Chanh vẫn đang lưu luyến trên cái cằm khiêu gợi kia, nụ cười trên môi không kiềm được tràn ngập càng sâu, cô lại lặp lại một câu: "Chú à."

Cuối cùng Thi Vực duỗi tay nắm lấy tay cô, mở con ngươi sâu thẳm ra, cúi đầu nhìn cô trong ngực, "Sao, chê anh già?"

Thẩm Chanh nhẹ nhàng lắc đầu, khóe môi mang theo chút ý cười xấu xa, "Anh không già, chỉ là có chút trưởng thành, sự quyến rũ đặc biệt của người đàn ông trưởng thành!"

Thi Vực nheo mắt, "Quyến rũ ở đâu?"

Thẩm Chanh lấy tay mở nút trên áo sơ mi của anh, cởi ba viên liền lộ ra làn da nâu rắn rỏi kia, "Như vậy quyến rũ nhất."

Thi Vực: "...."

Bàn tay nhỏ bé của Thẩm Chanh dò vào trong áo của anh, vẽ vòng vòng ở ngực của anh, "Ông xã, anh bao nhiêu tuổi rồi?"

Thi Vực khép con ngươi lại một lần nữa, lười nhác phun ra một câu: "27."


Chương 350: Cưng chiều em cả đời, quản em cả đời

Converter: tieuthuyetedit.com

Editor: May

"À! Em trẻ tuổi hơn anh rất nhiều."

"Ừ."

"Anh 27 em 21, anh 37 em 31, anh 40...."

"Câm miệng, ngủ."

"Em không mệt, không muốn ngủ."

"Không phải lúc ở nhà ngày nào em kêu mệt sao?"

"Đúng vậy! Bây giờ không ở nhà, cho nên em không kêu mệt...."

"Đừng nói nhảm, không vây mệt cũng phải ngủ!"

"Quá bá đạo ...."

Thẩm Chanh ngoài miệng nói không mệt, nhưng bị anh kéo vào người, nhắm mắt lại chưa tới một phút đồng hồ liền ngủ thiếp đi.

Lúc trở lại dinh thự thì sắc trời đã tối, Thẩm Chanh tắm rửa một cái đi ra, liền nhận được điện thoại của Tôn Nham.

Nghe được Tôn Nham nói Hạ An An bị Mạc Khuynh Tâm kiện ra toà, hình phạt nửa năm, cô chỉ là lạnh nhạt ừ một tiếng, sau đó thuận miệng hỏi, "Đàn ông của cô ta đâu?"

Tôn Nham hắng giọng một cái, "Đàn ông của cô, bị người đàn ông của thiếu phu nhân kéo xuống ngựa, nghe nói là phá sản rồi."

Thẩm Chanh khẽ nhướng mi, "Chuyện khi nào?"

"Nửa tiếng sau."

"Ừ, biết rồi."

"Đúng rồi, còn có một việc."

"Nói."

"Xế chiều Đào Đào đi cục cảnh sát thăm Hạ An An, lúc đi ra, bị xe đụng phải, hàng này cũng đủ đau đớn rồi, tay chân không có chuyện gì, nhưng vết thương trên mặt không phải nhẹ, hủy dung rồi."

"Ừ, đáng đời."

"Một nhà này, vừa xảy ra chuyện thì toàn bộ đều gặp chuyện không may, quá thảm rồi."

Thẩm Chanh ngồi xuống ở trên ghế sofa, lau tóc hỏi, "Sao, anh đồng tình?"

".... Không biết đồng tình viết như thế nào."

Thẩm Chanh không nói thêm gì nữa, trực tiếp cúp điện thoại.

Vẫn chưa có lau khô tóc, cô liền để khăn mặt xuống, ngửa người dựa vào trên ghế sofa.

Thi Vực tắm rửa đi ra từ phòng tắm, nhìn thấy cô ngồi trên ghế sofa suy nghĩ vấn đề, ngay cả tóc cũng chưa có lau khô, khuôn mặt tuấn tú lập tức trầm xuống.

Anh sải bước lớn qua, ngồi xuống ở cạnh cô, không nói câu nào, liền dùng khăn mặt trên tay mình phủ lên tóc ẩm ướt của cô, lau khô.

Sắc mặt âm trầm, rõ ràng cho thấy tâm tình không tốt.

Thẩm Chanh đã quen, cũng thích bộ dáng nghiêm túc lúc anh lau tóc cho cô, quay đầu nhìn anh, khóe miệng treo nụ cười, "Về sau em gội đầu, đều muốn anh lau cho em."

Không đợi anh lau khô tóc của cô, cô liền dựa đến trên vai của anh.

Nhưng sắc mặt người đàn ông giống như có chút không được tốt, mắt sắc âm u, khi cô vừa dựa lên bả vai của anh, liền dùng tay đẩy cô ra.

Anh đứng dậy, bá đạo kéo tay của cô qua, sau khi kéo cô đến bên giường, lấy máy sấy ra sấy tóc cho cô.

Vừa sấy một chút, anh liền tắt máy sấy thả về chỗ cũ.

Thẩm Chanh quay đầu nhìn anh, "Sao vậy?"

Anh trực tiếp ngồi xuống ở cạnh cô, tiếp tục dùng khăn mặt lau tóc cho cô.

Thẩm Chanh vẫn luôn quay đầu nhìn anh, nhìn anh một hồi lâu, mới thấy môi mỏng khêu gợi của anh khẽ mở.

"Phóng xạ."

Anh không lạnh không nhạt phun ra hai chữ này.

Thẩm Chanh không nói gì thêm, thuận tiện tới gần trong ngực của anh, nói thật nhỏ: "Thích được anh cưng chiều."

"Ừ, cưng chiều em cả đời."

Thẩm Chanh câu môi, thả giọng nói càng nhẹ hơn, "Thích được anh quản."

"Ừ, quản em cả đời."

Nhìn đêm tối bên ngoài cửa sổ, trên mặt của cô đều luôn mang theo ý cười.

Chưa bao giờ nghĩ tới, mình sẽ có một ngày ỷ lại một người đàn ông như vậy.

Được anh sủng ái, được anh nuông chiều, thật tốt.

Cô nhắm mắt lại, cứ như vậy tựa ở trong ngực của anh ngủ thiếp đi ....

Trong mơ mơ màng màng, cô cảm giác đang được anh cẩn thận thả đến trên giường, sau đó được anh ôm vào trong lòng.

Anh ôm cô thật chặt, ôm cô vào trong ngực, để cô ngủ càng thêm an ổn.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro