Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 331-340

Chương 331: Thi Vực cũng sắp nghẹn điên rồi.

Converter: tieuthuyetedit.com

Editor: May

"Em chỉ tùy tiện nói một chút."

"Tùy tiện nói một chút?" Ánh mắt Thi Vực lạnh chìm, giọng nói lạnh đến mức khát máu: "Về sau không cho phép nhắc lại!"

"Ồ!"

Thẩm Chanh đáp lại một tiếng, liền đứng dậy đi trở về bên giường, nằm ở trên giường, nhìn đèn treo thủy tinh ở phía trên suy nghĩ vấn đề.

Một lát sau, cô đột ngột hỏi: "Anh thích con trai hay là con gái?"

Im lặng ngắn ngủi qua đi, vang lên giọng nói ôn hòa của anh, "Đều thích."

Thẩm Chanh cười cười, "Em thích con trai."

"Hả?"

Thẩm Chanh không nói gì, nghĩ nếu như sinh một đứa con trai, người đàn ông có tham muốn chiếm hữu rất mạnh này có thể tranh thủ tình cảm với thằng bé không.

Nghĩ như vậy, nụ cười nơi khóe môi càng sâu hơn.

Cô nhắm mắt lại ngủ thiếp đi, thấy cô ngay cả chăn cũng không đắp, Thi Vực nhíu nhíu mày, lại đứng dậy từ trên ghế sofa đi đến bên giường, đưa tay khép chăn mền lại cho cô, hoàn toàn không có bận tâm đến anh còn là một người bị thương.

Nằm ở trên chiếc giường mềm mại, Thẩm Chanh thoải mái trở mình, bàn tay nhỏ bé liền bất giác vòng lên eo của anh.

Thi Vực lấy tay của cô ra, cúi đầu khẽ hôn một cái lên môi cô, sau đó xoay người quay về trên sofa nơi ban công.

*

Mấy ngày nay, Thi Vực sắp nghẹn đến điên rồi.

Vốn chính là thời điểm huyết khí phương cương, lại yêu Thẩm Chanh yêu đến tận xương tủy, cô chỉ vừa xuất hiện ở trong tầm mắt của anh, anh liền có kích động quá mức muốn ăn cô, nhưng lại không thể không chịu đựng, dằn xuống tà hỏa.

Thẩm Chanh biết anh kìm nén đến hoảng, ngay cả ôm cũng không chịu để anh ôm, lúc nào cũng cách anh rất xa.

Buổi sáng, Thi Vực vừa tỉnh dậy liền phát hiện bên cạnh trống trải, tâm trạng lập tức kém tới cực điểm.

Anh đi xuống lầu tìm người, nghe được người hầu nói Thẩm Chanh đi tản bộ, lửa giận càng sâu, trong lúc nhất thời trong không gian rộng lớn tràn ngập hơi thở nguy hiểm bốn phía.

Bọn người hầu nơm nớp lo sợ, lúc nghe được một chữ cút từ trong miệng của Thi Vực, liền như chạy trốn lui ra ngoài.

Thi Vực ngồi xuống ở trên ghế sofa trong phòng khách, rút từ trong hộp thuốc lá ra một điếu thuốc ngậm trong miệng, lúc lấy ra một cái bật lửa đốt lên, nghĩ tới điều gì.

Cùng nhau ném thuốc và bật lửa vào trong thùng rác, liền mở hai tay ra, tư thái lười nhác nghiêng dựa ở trên ghế sofa.

Thẩm Chanh tản bộ trở về nhìn thấy anh ngồi trên ghế sofa nhắm mắt thư giãn, liền không có ý định quấy rầy anh, trực tiếp đi lên lầu.

"Tới đây!"

Thi Vực đột nhiên mở mắt ra, nghiêng dựa vào ở trên ghế sofa, khí thế khiếp người.

Thẩm Chanh dừng bước lại, xoay người điềm nhiên như không hỏi câu, "Làm gì?"

Cô lười biếng tựa trên lan can cầu thang, vẻ mặt như thường.

Thi Vực lạnh mắt nheo lại, "Ít nói nhảm, mau tới đây!"

Thẩm Chanh không nhúc nhích, "Không qua."

"Em dám!"

"Sao em không dám."

"...."

Sắc mặt Thi Vực âm u, giống như chỉ một ánh mắt liền có thể đông cứng tất cả chung quanh.

Khóe môi Thẩm Chanh không kiềm chế được nụ cười, thấy anh tức giận, cũng không đối nghịch với anh, ngoan ngoãn đi tới.

Đi đến trước mặt anh, chân dài mảnh khảnh, trực tiếp giang chân ở trên đùi Thi Vực, đưa cánh tay khoát lên trên vai của anh.

Sắc mặt Thi Vực lại trầm xuống vài phần, "Thật biết tra tấn người."

Thẩm Chanh cười nũng nịu, tiến mặt đến trước mặt anh, "Không có cách nào, cứ muốn tra tấn anh."

Thẩm Chanh duỗi đầu lưỡi đỏ tươi ra, khéo léo liếm qua môi dưới, xinh đẹp quyến rũ đến mức tận cùng.

Môi của cô có hình dạng hoàn mỹ, màu sắc hấp dẫn, bất kỳ người đàn ông nào thấy được, đều là hình ảnh cực kỳ thích hợp để hôn môi, nhất là phối hợp hành động này.

Cô ngồi cũng không chịu ngồi thật tốt ở trên đùi anh, tuyệt không an phận nhích tới nhích lui.

Hô hấp Thi Vực lập tức dồn dập lên, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên nóng rực.

"Hồ ly tinh, lại câu dẫn anh."

Anh thở dốc, nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, thi triển tất cả vốn liếng với anh, anh làm sao có thể sẽ không có phản ứng.


Chương 332: Cũng chỉ có một mình em có thể uy hiếp được anh.

Editor: May

Anh dùng tay nắm lấy bờ vai của cô, trong ánh mắt hiển lộ ra dụng vọng hoàn toàn."Hôm nay phải để cho anh hôn đủ!"

Ném xuống những lời này, không cho Thẩm Chanh thời gian phản ứng, ngay sau đó liền hung hăng ngậm chặt đôi môi đỏ mọng kiều diễm của cô.

Đợi đến lúc nụ hôn này kết thúc, hai người đều thở hồng hộc, hô hấp dồn dập.

Chưa đủ!

Trong đầu Thi Vực bị dục vọng thiêu rụi trống rỗng, chỉ có tiềm thức đang hung hăng kêu gào.

Một nụ hôn môi, hoàn toàn không đủ lấp đầy nhu cầu và khát vọng khắc sâu đến tận xương của anh với Thẩm Chanh.

Hơn nữa nụ hôn này, chẳng những không khiến anh đỡ thèm, ngược lại càng khơi gợi lên đói khát của anh, quả thật chính là thêm dầu vào lửa.

Anh ôm chặt Thẩm Chanh, cố gắng đè nén mình, sắp mất trí rồi.

Một hồi lâu mới buông tay ra, rất nhanh quyết định, ôm lấy Thẩm Chanh thả đến bên cạnh, đứng dậy sãi bước đi ra ngoài.

Thẩm Chanh ngồi trên ghế sofa, thở dài ....

Phải làm sao đây, gần đây càng ngày càng tệ rồi.

Luôn thích cố ý trêu chọc anh, còn trêu chọc đến anh không chịu nổi!

"Bùm!"

Tiếng vang kích thích bọt nước truyền đến, Thẩm Chanh nhướng mày, lập tức chợt bừng tỉnh.

Sắc mặt cô biến hóa, đứng dậy bước nhanh ra ngoài.

Trong hồ bơi, Thi Vực dựa vào cạnh bờ ao, nhướn mày, vẻ mặt đè nén.

Nước sâu không qua ngực của anh, ngoại trừ cổ và đầu, toàn thân anh đều ngâm trong nước.

Trời đã vào thu, có chút hơi lạnh, nhiệt độ sáng sớm thấp hơn, Thẩm Chanh đi qua cúi người dùng đầu ngón tay thử độ ấm của nước một chút.

Lạnh.Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com

"Mau đứng lên." Răng của Thẩm Chanh khẽ cắn môi dưới, thoáng có chút áy náy: "Trên người của anh còn có vết thương, không thể đụng vào nước."

Thi Vực động cũng không động, chỉ là lạnh lùng lên tiếng, "Không chết nổi."

Thấy anh không có ý định muốn đứng lên, Thẩm Chanh nhăn lông mày lại, "Không đứng dậy thật không, vậy em xuống."

Cô nói xong, liền làm ra động tác muốn xuống nước.

Thi Vực một phát chế trụ cổ tay của cô, ánh mắt trầm xuống, "Em dám!"

Thẩm Chanh không cam lòng yếu thế, "Anh dám không lên đây em liền dám đi xuống, không có nói đùa với anh!"

Thi Vực đối diện với ánh mắt của cô, quanh thân tỏa ra khí lạnh, "Được, rất tốt. Dám uy hiếp anh?"

Ánh mắt của anh nguy hiểm, giận quá hóa cười, giọng nói trầm khàn sâu lắng, anh nhéo cái cằm của Thẩm Chanh, dùng sức đến mức gần như lưu lại dấu tay.

"Chính là uy hiếp anh thì như thế nào?"

Thẩm Chanh nhìn thẳng anh, nét mặt bình tĩnh, mơ hồ còn có mấy phần quật cường khó có thể phát giác.

Hai người đối mặt cả buổi, dùng hành động Thi Vực buông tay để kết thúc, anh cười nhẹ một tiếng, "Trên thế giới này, cũng chỉ có một mình em có thể uy hiếp được anh."

Thẩm Chanh nâng khóe môi lên, cười đến gió thoảng mây trôi.

Cô thích những lời này của anh.

Thi Vực chống đỡ hai tay lên bên bờ bể bơi, ngang hông hơi dùng lực, liền nhảy lên.

Mặc dù hành động này ảnh hướng đến vết thương trước ngực, anh lại mặt không đổi sắc.

Quần áo trên người ướt đẫm, toàn thân, còn đầy những dòng nước mát lạnh băng.

Thẩm Chanh nhìn hành động của anh, quay đầu ngoắc gọi nữ hầu đứng ở xa xa chờ chỉ thị, căn dặn cô ta cầm khăn mặt sạch sẽ đến, nữ hầu lĩnh mệnh rời đi.

Thi Vực đưa tay cỡi nút trên áo sơ mi, Thẩm Chanh không nói lời nào, đi qua vươn tay nghĩ muốn giúp đỡ, lại bị anh lách mình tránh đi, "Cách xa anh một chút."

Trên tay Thẩm Chanh dừng lại, lườm anh, liền trực tiếp thối lui.Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com

Thi Vực cởi áo sơ mi sang quý trên người ra, lộ ra thân trên cường tráng.

Thân hình của anh vô cùng hoàn mỹ, quả thật giống như pho tượng do bàn tay khéo léo điêu khắc ra, giữa phong cách lẫn cử chỉ tràn ngập hơi thở quyến rũ.

Thẩm Chanh nheo mắt quan sát đánh giá anh, trong lòng không khỏi có chút hài lòng, người đàn ông hoàn mỹ không có chút tỳ vết nào này, là của cô!

"Thiếu gia, khăn mặt đến rồi."

Giọng nói sát phong cảnh vọng đến, Thẩm Chanh quay đầu lại nhìn.


Chương 333: Ôm em!

Editor: May

Hai tay bưng lấy khăn mặt đứng ở nơi đó, nữ hầu đang nhìn chằm chằm Thi Vực, chính là Đào Đào.

Xem ra, đây là lại sử dụng chút thủ đoạn, nếu không, sao người đưa khăn mặt qua đây lại là cô ta.

Con bạch cốt tinh này, trải qua chuyện lần trước, cô ta chẳng những không nhớ được dạy dỗ, còn liều mạng đụng vào mũi dao.

Nhưng, có cô ta ở đây mới chơi tốt, không phải sao.

Dựa vào chút tố chất tâm lý này của cô ta cũng muốn trình diễn ở trước mặt người thẩm định như cô sao?

Đào Đào coi như không nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Chanh, nâng mặt mũi tràn đầy nụ cười ngọt ngán lên, tự ý đi về phía Thi Vực, giọng nói hết sức kiều lạc thẹn thùng e lệ: "Thiếu gia, trên người ngài đều là nước, tôi giúp ngài lau."

Nhìn dáng người gợi cảm, cao lớn đẹp trai của Thi Vực, Đào Đào không kiềm được xuân tâm nhộn nhạo, tham muốn lộ liễu.

Thật ra từ khi vừa mới tiến vào dinh thự làm việc, Đào Đào đã nhìn chằm chằm Thi Vực, vọng tưởng có một ngày có thể bò lên giường của anh.

Nhưng cô ta còn chưa kịp trù tính, Thẩm Chanh đã đi vào ở, tuyên bố chủ quyền.

Sao cô ta có thể cam tâm.

Cho nên vẫn thầm hận không thôi với Thẩm Chanh, vì thế sinh ra không ít chuyện rắc rối.

Dù vài ngày trước mới bị dạy dỗ, cô ta cũng không biết hối cải, ngược lại càng thêm trầm trọng.

Thi Vực càng không liếc mắt nhìn cô ta, vậy càng làm cho cô ta nghĩ muốn chinh phục người đàn ông cực phẩm này!

Thẩm Chanh quan sát vẻ mặt Đào Đào liền biết ngay cô ta đang suy nghĩ gì, nhưng cô chẳng hề có chút tức giận, chỉ là có chút hứng thú chờ xem náo nhiệt.

Đào Đào ân cần giơ khăn mặt lên, còn chưa đi đến trước mặt Thi Vực, chợt nghe đến một tiếng quát lớn lạnh lùng: "Cút!"

Sắc mặt Đào Đào cứng đờ, hết đỏ lại trắng rồi lại xanh, len lén liếc nhìn Thẩm Chanh, trông thấy Thẩm Chanh cười như không cười nhìn cô ta, ra vẻ đang xem kịch vui, đáy lòng phẫn hận, cắn răng một cái, lần nữa ưỡn nghiêm mặt đi tới gần, "Thiếu gia ...."

Khí thế quanh thân Thi Vực biến đổi, không khí sắp bị khí lạnh anh phát ra làm cho đông lại.

Lần này anh ngay cả từ cút cũng lười phải nói, chỉ là một ánh mắt sắc bén, liền khiến Đào Đào kinh hãi, sợ tới mức lui về sau vài bước.

Đào Đào chỉ cảm thấy khó thở, giống như có một bàn tay vô hình bóp chặt cổ của cô ta.

Cô ta cũng không phải là một kẻ ngu, thấy tình huống không ổn, nuốt một ngụm nước miếng, lấy hết dũng khí tìm cho mình một bậc thang xuống: "Thiếu gia, tôi để khăn mặt xuống, nếu như không cần tôi làm gì, tôi... tôi lui ra trước..."

Sau đó cũng không dám đợi Thi Vực biểu hiện gì thêm, để khăn mặt xuống, xoay người vội vàng rời đi.

Thẩm Chanh mím môi, ngáp dài một cái, "Nhàm chán."

Thi Vực gọi nữ hầu khác mang khăn tắm lên lần nữa, lau nước ở trên thân.

Thẩm Chanh liếc nhìn anh, khóe môi nhếch lên một nụ cười hứng thú dạt dào, "Ông xã, anh thật sự chẳng hề có chút thương hoa tiếc ngọc."

Thi Vực lạnh lùng liếc nhìn cô, "Cô ta? Hương? Ngọc?"

Anh nói xong, ném khăn mặt trên tay sang một bên, đi đến trước mặt cô, nói nhỏ ở bên tai cô: "Bà xã của anh mới đúng là ôn * hương * nhuyễn * ngọc."

Thẩm Chanh nhếch nhếch khóe môi, trên tai dâng lên đỏ ửng nhàn nhạt, cô vươn tay ôm cổ Thi Vực, vùi mặt vào trong hõm vai của anh, cảm thụ nhiệt độ hơi lạnh của cơ thể anh.

Thi Vực cúi đầu cọ sát vài cái ở trên tóc của cô, sau đó nhẹ nhàng đẩy cô ra, dắt tay của cô.

Thẩm Chanh giãy thoát khỏi nắm tay của anh, như là làm nũng níu kéo cổ của anh, "Ôm em!"

Sắc mặt Thi Vực mơ hồ trầm xuống, nhìn cô mấy giây, liền cúi người xuống, bế ngang cô lên.

Thẩm Chanh ôm lấy cổ của anh, cười đến vẻ mặt thỏa mãn.

Thi Vực ôm cô đi về phía trước, bước chân vững vàng.

Thẩm Chanh không nói một lời nhìn anh một lát, đột nhiên ngẩng đầu lên đòi hôn, "Hôn em."


Chương 334: Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức.

Editor: May

Mắt sắc Thi Vực âm u, nhưng vẫn cúi đầu hôn một cái ở trên môi của cô.

Thẩm Chanh uốn khóe môi lên, đi tới gần cắn vành tai của anh, hàm răng ma sát nhẹ, hàm hàm hồ hồ nói: "Em nghĩ, em đã ...."

Cô cố ý muốn nói lại thôi, khiến Thi Vực không khỏi nhíu mày, "Gì?"

"Anh tự nghĩ."

"Yêu anh?"

Thẩm Chanh chỉ cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Buổi tối, sau khi đám nữ hầu kết thúc một ngày công việc, tụ tập một chỗ nói chuyện phiếm.

"Nghe nói thiếu phu nhân ở trong nhà buồn bực đến hỏng rồi, chủ nhật này chuẩn bị đi Thủy Đô thả lỏng một chút."

"Thủy Đô sao, nơi chỉ tiếp đón nhân vật lớn, thiếu phu nhân thật hạnh phúc .... Thiếu gia đi không?"

"Sẽ đi, hình như có một khách hàng có lai lịch rất lớn, cần thiếu gia đích thân tiếp đãi."

"Aizz, thật sự thật hâm mộ thiếu phu nhân, kể từ khi mang thai, thiếu gia đối với cô ấy cực kỳ tốt...."

"Đúng vậy, thiếu phu nhân muốn ôm, thiếu gia liền sẽ ôm cô ấy đi, còn không có một câu oán hận."

Mấy người nhỏ giọng trò chuyện với nhau, Đào Đào ở bên cạnh vẫn luôn giữ im lặng không lên tiếng, không biết đang tính toán gì.

Trong căn hộ.

Hạ An An lấy điện thoại di động ra gọi một dãy số không ít lần, nhưng từ đầu đến cuối đều không có người tiếp nghe.

Cô ta nổi giận hầm hầm, hung hăng ném điện thoại di động đến trên mặt đất.

Điện thoại lập tức bị rơi nát, linh kiện bay ra khắp nơi.

Vốn tìm một thủ hạ để hắn làm việc cho cô ta, kết quả người nọ đã không còn xuất hiện qua nữa, hiện tại ngay cả điện thoại cũng không gọi được!

Nếu chuyện thành công thì tốt, nếu không thành, vậy ....

Nghĩ đến đây, Hạ An An liền cảm thấy lòng dạ rối bời, đi tới đi lui trong phòng.

Cũng đúng lúc này, điện thoại cố định vang lên.

Cô ta vốn không muốn tiếp, nhưng điện thoại reo không ngừng, cuối cũng vẫn đi qua nhận nghe, là Đào Đào gọi tới, "An An, chủ nhật này có thời gian rãnh không?"

Nghe ra giọng của Đào Đào, Hạ An An liền hỏi, "Sao vậy chị họ, tìm em có gì sao?"

"Không phải lúc trước em nói, em rể là một trong những ông chủ của Thủy Đô sao? Chủ nhật này, người phụ nữ kia sẽ đi Thủy Đô. Chị cảm thấy không thể bỏ qua cơ hội này!"

"Thẩm Chanh muốn đi Thủy Đô?"

"Đúng!"

"Vậy ý của chị là...."

"Không phải bây giờ cô ta đang mang thai ư, nếu như bị hù sợ gì đó, hoặc có lẽ hoảng sợ đến sanh non gì đó, vậy thì không còn gì tốt hơn rồi."

Trong điện thoại, Đào Đào vừa châm ngòi quan hệ của Hạ An An và Thẩm Chanh, vừa kích động cô ta ra tay với Thẩm Chanh.

Hai người rắn chuột một ổ, sau khi thương lượng xong, mới kết thúc cuộc trò chuyện.

Chủ nhật, thời tiết rất tốt.

Gió nhẹ quét, nhiệt độ cũng đúng mức.

Thẩm Chanh mặc một bộ váy dài màu trắng đơn giản, nhưng vẫn khó che giấu dáng người linh lung.

Trên đầu đội nón lá rộng vành, tóc đen tự nhiên thật dài xõa ở sau lưng, khí chất hết sức xuất chúng.

Trên mặt không trang điểm chút nào, nhưng vẫn thiên sinh lệ chất, diễm quang bắn ra bốn phía, đẹp không gì sánh nổi.

Chỉ liếc mắt nhìn, liền khiến cho người ta không nỡ dời mắt.

Cô rất ít khi ăn mặc như vậy, nhưng bởi vì mang thai, cô không thể không lựa chọn quần áo rộng thùng thình để mặc.

Tôn Nham đi ở sau lưng Thẩm Chanh, nhìn trang phục của cô, cũng nhịn không được muốn tán dương một phen: "Trang phục hôm nay của thiếu phu nhân, quả thực là thanh xuất hà hoa .... Mai Hoa, cô nói là gì nhỉ?"

Bên cạnh có nữ hầu nghe, nhỏ giọng nhắc nhở: "Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức." (nước trong tạo ra phù dung, điêu khắc từ thiên nhiên)

Tôn Nham liền nói ngay: "Đúng! Chính là câu này! Thanh thủy xuất phù dung!"

Thẩm Chanh đến nhìn cũng lười nhìn anh ta một cái, trực tiếp đi về phía xe.

Nhìn thấy cô đi tới, lập tức có vệ sĩ nhanh tiên lên trước mở cửa xe, đợi đến khi cô ngồi dựa người lên trên chỗ ngồi phía sau, mới đóng cửa xe.


Chương 335: Vóc người trời sinh.

Coverter: tieuthuyetedit.com

Editor: May

Tôn Nham cũng đi lên xe theo, mà nữ hầu và vệ sĩ khác thì lên xe thương vụ đằng sau.

Chờ sau khi xe Thẩm Chanh nổ máy, xe đằng sau cũng bắt đầu khởi động, chậm rãi đi theo đuôi.

Đào Đào đứng ở cửa ra vào dinh thự, siết chặt hai tay, móng tay gần như ghim vào trong thịt, cô ta nhìn chằm chằm gắt gao xe lái đi, ghen ghét dữ dội.

Dựa vào cái gì mệnh người phụ nữ Thẩm Chanh kia lại tốt như vậy?

Dựa vào cái gì?

Nếu như không có cô ta, không phải mình có thể thay thế vào đó ư?

Thấy cô ta nhìn bên ngoài đến xuất thần, một nữ hầu bên cạnh chần chờ đẩy cô ta một cái, hỏi: "Chị Đào Đào, chị sao vậy?"

Đào Đào vội vàng điều chỉnh vẻ mặt, cười giả lả nói: "Không có gì."

Cô ta giả bộ giống như bộ dáng không có chuyện gì, tán gẫu qua ngày với nữ hầu kia, cố gắng hết mức che dấu đi sự khác thường.

Thủy Đô.

Có thể nói là một trang viên nghỉ ngơi trên núi, cũng có thể nói là một khách sạn.

Thiết kế dùng màu vàng ánh làm mày sắc chính, tràn ngập phong tình hoàng gia nồng đậm, từ trong ra ngoài đều biểu lộ rõ ràng khí thế hoàng gia.

Bố cục tiêu chuẩn hạng nhất, cũng có thể nói là xa hoa đến cực hạn.

Xe dừng hẳn ở bên ngoài Thủy Đô, vệ sĩ bước xuống xe từ phía sau, dẫn đầu mở cửa xe cho Thẩm Chanh.

Cũng đúng lúc này, một chiếc xe thể thao màu đen dừng ở bên cạnh.

Cửa xe mở ra, Mạc Khuynh Tâm bước xuống xe, cô ta mặc một bộ áo sơ mi trắng, quần jean thấp eo.

Cô ta nhìn thấy Thẩm Chanh, cũng không có biểu hiện ra vẻ kinh ngạc, ngược lại ung dung bình tĩnh đi về phía cô.

Thẩm Chanh nhìn thấy cô ta, trên mặt vẫn không thay đổi vẻ bình tĩnh, khóe môi mơ hồ mang theo ý cười, đẹp mắt đến có chút không chân thực.

Mạc Khuynh Tâm đi đến trước mặt của cô, nụ cười tự tin lan tràn càng mở rộng, "Trước khi đến đã nghe nói hôm nay Thẩm tiểu thư cũng tới, không ngờ trùng hợp như vậy, còn chưa tiến vào liền gặp nhau rồi."

Cô ta nói xong, lại đánh giá cách mặc của Thẩm Chanh một chút, "Thẩm tiểu thư thật sự là vóc người trời sinh, một cái váy kiểu dáng đơn giản cũng có thể bị cô mặc ra hương vị khêu gợi."

Thẩm Chanh từ chối cho ý kiến cười cười, giương mắt ngắm cổ áo mở rộng của cô ta một chút, "Cô cũng gợi cảm lắm!"

Mạc Khuynh Tâm ưu nhã đưa tay, sửa sang lại cổ áo một chút, cười nói: "Lần đầu tiên mặc loại quần áo này, vẫn còn cảm thấy có chút không quen."

"Không quen?" Thẩm Chanh nhếch nhếch khóe môi, "Cởi thêm hai cái nút áo sẽ thành quen thôi, hơn nữa sẽ còn gợi cảm hơn tôi."

"Thẩm tiểu thư thật sự là biết nói đùa, nếu tôi cởi thêm hai nút áo, đây chẳng phải là thành chê cười rồi sao."

Đáp lại cô ta, là Thẩm Chanh lười biếng ngáp một cái, cô lấy tay che miệng, vẻ mặt lười biếng, "Thật mệt."

Tôn Nham vừa đi tới bên cạnh, chợt nghe được đối thoại của hai người.

Nhất thời: "...."

Loại vẽ mặt thủ đoạn này, chắc hẳn cũng chỉ có thiếu phu nhân mới có thể nắm thả tự nhiên như vậy.

Nhưng .... lúc này anh mới chú ý tới Mạc Khuynh Tâm, nhất là cách ăn mặc của cô ta.

Tôn Nham nghi hoặc.

Tại sao cách ăn mặc của cô ta giống như cách ăn mặc hàng ngày của thiếu phu nhân vậy?

Nhìn như thế, chiều cao, dáng người của hai người, về cơ bản không có cách biệt quá lớn.

Hơn nữa đến cả tóc cũng giống như vậy, tóc đen dài đến eo....

Nếu như nhìn từ sau lưng, có khi còn nhầm lẫn.

Thấy Tôn Nham nhìn trừng trừng Mạc Khuynh Tâm, Thẩm Chanh cũng không thèm để ý, chỉ trực tiếp đi qua từ bên cạnh anh ta, sau đó nhắc nhở một tiếng: "Đi thôi."

Nói xong, ngay cả nhìn cũng không liếc nhìn Mạc Khuynh Tâm, liền đi vào dưới sự hướng dẫn của nhân viên.

Mấy người nhân viên theo sát ở bên người cô, vừa cúi đầu khom lưng, vừa tỏ ra săn đón, "Đã chuẩn bị cho cô một gian phòng tốt, nếu Thi thiếu phu nhân mệt nhọc, có thể nghỉ ngơi bất cứ lúc nào."


Chương 336: Anh ngay cả nghĩ cũng không xứng

Coverter: tieuthuyetedit.com

Editor: May

"Nếu như cô cảm thấy đói, cũng có thể dùng cơm trước, cơm trưa cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi."

"Nếu như cảm thấy mệt mỏi, cũng có thể đi đến ôn tuyền thiên nhiên ở hoa viên phía sau Thủy Đô ngâm nước nóng trước, sẽ thoải mái hơn."

Nghe lời của nhân viên làm việc, Thẩm Chanh chỉ ừ một tiếng, không có đáp lại tiếp theo.

Đối với sự lạnh lùng của cô, nhân viên làm việc nào dám ý kiến gì, tiếp tục vây quanh cô đi vào bên trong, vừa đi vừa nói.

Vệ sĩ đằng sau tiếp tục mắt không chớp quan sát bốn phía, chung quanh đây có thể nói là rất an toàn, chỉ là Thi Vực từng nhấn mạnh, cần phải đảm bảo sự an toàn của Thẩm Chanh, cho nên bọn họ mới giống trống khua chiên như vậy.

Dù là quan viên chính phủ lộ diện, phái đoàn cũng chỉ được như vậy.

Làm người phụ nữ của Thi Vực, lại mang thai đứa nhỏ, tự nhiên không cho phép có một chút qua loa, trừ phi người ở chỗ này đều không muốn sống nữa.

Thẩm Chanh quay đầu lại liếc nhìn đông đảo vệ sĩ, nhíu nhíu mày, bên hông lại đột nhiên thêm một bàn tay ôn nhu, chỉ nhẹ nhàng kéo một cái, cô liền nhào vào trong ngực Thi Vực.

Không biết anh đến đây từ lúc nào.

Mặc một bộ áo sơmi đen hoàn toàn thủ công, tóc gọn gàng che một nửa trên trán, trên tuấn nhan như đao khắc mang theo nụ cười rõ ràng.

Anh cong môi lên, mang theo chút quyến rũ mờ ám mở miệng hỏi: "Sao, không thích nơi này?"

Thẩm Chanh ngẩng đầu nhìn anh một cái, nói một câu: "Thích."

Trên thực tế, hoàn cảnh nơi này thật sự rất không tồi, cô cũng không thể không thích.

Vào lúc này, ngoại trừ vệ sĩ, chung quanh không có một bóng người, có thể thấy được bởi vì Thi Vực xuất hiện, nơi này đã bị dọn sạch rồi.

"Thi thiếu, đã lâu không gặp."

Đối diện đi tới một người đàn ông mặc âu phục giày da, ăn mặc hết sức nghiêm chỉnh.

Thẩm Chanh nghe được giọng nói của anh ta nhìn sang, là một người thích quan sát, cô tỉ mỉ phát hiện caravat người đàn ông có một chút lệch ra, nhưng không có ảnh hưởng gì, nhếch môi thoáng hiện ra một nụ cười rất khó phát hiện.

Thật không ngờ, trong này cũng có thể gặp được người đàn ông của Hạ An An, Hà Duệ.

Thi Vực hiển nhiên không có một chút cảm tình với anh ta, sắc mặt lạnh như băng bởi vì sự xuất hiện của anh ta mà càng phủ thêm một tầng lạnh lẽo.

Thế nhưng Hà Duệ không biết tốt xấu đón chào, làm ra vẻ đã lâu không gặp.

Anh ta vừa đi tới, Thi Vực liền đưa tay kéo cổ tay Thẩm Chanh lại.

Chỉ là nhẹ nhàng lôi kéo, cô đã bị Thi Vực kéo cách xa vị trí ban đầu, cũng kéo ra một khoảng cách xa với Hà Duệ.

Hà Duệ kinh ngạc, lại mở miệng nói lần nữa: "Thi thiếu yên tâm, tôi không có ý muốn tiếp cận Thẩm tiểu thư."

Thi Vực lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta một cái, rốt cục vẫn phải mở miệng tôn quý ra, "Anh ngay cả nghĩ cũng không xứng."

Nói xong, vung tay lên.

Vệ sĩ lập tức hiểu ý của anh, bước nhanh tiến lên.

Tình hình kế tiếp, Thi Vực và Thẩm Chanh đã không có lòng quan sát, chỉ là nghe được một trận âm thanh huyên náo lôi kéo của Hà Duệ và vệ sĩ.

Ngón tay của Thi Vực dừng lại ở vành tai Thẩm Chanh, trên tay khẽ động, nón lá mới rơi xuống từ trên đầu của cô, lại bị anh vững vàng bắt được, vừa vặn che mặt của hai người lại.

Anh cúi người tới gần bên tai Thẩm Chanh, nhẹ thở ra một hơi, thấp giọng nói: "Anh không cho phép người đàn ông khác tới gần em, nhất là anh ta."

Thẩm Chanh nhếch môi, ngay sau đó cười xấu xa: "Ngay cả dấm chua của anh ta mà anh cũng ăn?"

Thi Vực không để ý tới câu hỏi của cô, đội mũ lên trên đầu cô, "Ngoan một chút."

"Em cũng không phải mèo, không biết học ngoan."

"Em là mèo, còn là mèo đặc biệt cào người."

"Đó là mèo hoang."

"Mèo hoang dã hơn nữa, không phải đều bị anh tuần phục ư?"

"Rõ ràng là em thuần phục anh!"

"Còn nói em không phải là mèo."


Chương 337: Quyết không cho phép cô bị thương tổn

Coverter: tieuthuyetedit.com

Editor: May

Lúc hai người ở chỗ mờ ám, không có chút cố kỵ người bên ngoài, nhưng cho dù là như vậy, ai lại dám nói chuyện linh tinh.

Thi Vực lại ôm Thẩm Chanh vào trong lòng một lần nữa, trong con ngươi rủ xuống mang theo yêu thương cưng chìu không hề che dấu.

Vào lúc ngẩng đầu lên đối mặt với anh, lạnh lùng lại chiếm cứ cả khuôn mặt lần nữa.

Thẩm Chanh nhìn thấy vẻ mặt của anh ở trong mắt, không kiềm được nâng khóe môi lên, tên đàn ông bị cấm dục này....

Khi trong lòng cô liền hiện lên ý xấu nghĩ có nên trêu chọc anh một chút hay không, Tôn Nham bước nhanh đi tới từ đàng xa, nhỏ giọng rỉ tai Thi Vực vài câu.

Không ngoài dự kiến, lông mày Thi Vực khẽ nhíu chặt, tay nắm bờ vai Thẩm Chanh cũng chậm rãi thu hồi, "Em đi nghỉ trước đi, anh có việc phải đi xử lý."

Thẩm Chanh chưa bao giờ hỏi thêm gì, đặc biệt là chuyện làm ăn của anh, chỉ là cười yêu mị với anh, "Ừ, chờ anh."

Nói xong, liền xoay người không quay đầu lại rời đi.

Thi Vực nhìn cô, lông mày nhíu chặt.

Trên thân của người phụ nữ này, lúc nào cũng có một loại ma lực làm cho đàn ông điên cuồng.

Khiến anh thầm nghĩ giam cô vào trong lòng, ép vào trong xương cốt, chỉ thuộc về một mình anh, ai cũng đừng nghĩ tranh giành chút nào!

Nhìn bóng lưng nhỏ xinh kia xa dần, mặt Thi Vực không cảm xúc gì liếc nhìn vệ sĩ bên cạnh, lạnh lùng mở miệng, "Người phụ nữ của tôi, tuyệt không cho phép chịu một chút xíu thương tổn nào!"

Giọng nói lạnh lẽo không cảm xúc, loại khí tràng đế vương khiến chân mấy vệ sĩ suýt chút nữa mềm nhũn, vội gật đầu lia lịa đảm bảo nói: "Xin boos yên tâm, chúng tôi quyết sẽ không để thiếu phu nhân xảy ra một chút không may nào."

Thi Vực lạnh lùng ừ một tiếng, nhìn thân ảnh Thẩm Chanh biến mất ở một ngã rẽ, anh mới xoay người rời đi.

"Aizz ...." Anh vừa đi xa, mấy vệ sĩ liền thở phào một hơi.

Vỗ vỗ nhịp tim đã bình tĩnh trong lồng ngực của mình, bước nhanh đuổi theo về hướng Thẩm Chanh bỏ đi, sau khi đuổi theo, một tấc cũng không rời theo đuôi ở phía sau.

Thẩm Chanh quay đầu lại nhìn bọn họ một cái, khó khăn lắm mới không có đuổi người.

Chẳng qua cảm thấy, trong đáy lòng có phần hương vị ngọt ngào bắt đầu lan tràn, thỏa mãn khó diễn tả bằng lời.

"Thi thiếu phu nhân, người xem, bây giờ là đi dùng cơm trước, hay là ...."

Sau khi nhân viên làm việc xem đồng hồ, phát hiện đã đến thời gian dùng cơm, liền cẩn thận lên tiếng trưng cầu ý kiến của cô.

"Không có khẩu vị, tôi đi dạo một chút."

Từ sau khi mang thai, khẩu vị của Thẩm Chanh vẫn luôn không nhấc lên nổi, lúc nào cũng không cảm thấy đói, mỗi lần chỉ cần ăn một chút liền cảm thấy cực kỳ ngán, qua hơn nửa tháng cũng không thấy chuyển biến tốt.

"Vậy .... Cô trước nghỉ ngơi một chút, vườn hoa sau bên kia còn có người, bên chúng tôi lập tức an bài người đi xử lý."

Nghe được cô nói muốn đi dạo, nhân viên làm việc không dám chậm trễ chút nào.

"Không cần."

Trên mặt nhân viên làm việc có chút do dự, "Thi thiếu phu nhân, cô đừng khiến cho chúng tôi khó xử ...."

Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, ai biết có thể có tình huống gì đột nhiên phát sinh hay không.

Nếu như ai đó không có mắt đẩy cô một chút, hoặc là đâm đầu đụng phải cô, tất cả bọn họ liền có thể đều tự chuốc rắc rối rồi.

Đổi lại trước kia, Thẩm Chanh nhất định sẽ nói: Khó xử cũng là của các người!

Nhưng mà hôm nay, tâm tình cô tốt, cho nên không có ý định làm khó bọn họ.

Cô lên tiếng: "Dọn đi."

Cô không phải không hiểu rõ tính tình của Thi Vực, chuyện anh đã căn dặn, ai dám không nghe theo, chính là tự tìm đường chết.

Đám người này khiếp đảm e sợ, ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, có thể nghĩ ra được có nhiều kiêng kị với người người đàn ông đó.

Nghe được cô nói như vậy, nhân viên làm việc mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức an bài người đi xử lý.


Chương 388: Âm mưu của Hạ An An.

Editor: May

Thẩm Chanh đi dạo một vòng ở vườn hoa phía sau, cảm thấy có chút buồn ngủ, liền định trở về phòng nghỉ ngơi một chút.

Phòng cao cấp nhất Thủy Đô, bố cục, trang trí, có thể nói là hạng nhất.

Xa hoa cực hạn, có thể so với cung đình.

Một giường tròn rộng ba mét đặt trên ban công hình tròn trong phòng, chung quanh là cửa sổ thủy tinh sát đất dày ít nhất bảy centimet.

Trên ga giường, chăn mền, cùng với đồ dùng khác, tất cả đều là vật phẩm xa xỉ.Đọc full nhanh nhất truy cập : t h i chdoctruyen.com

Căn phòng này, là chuyên thuộc về Thi Vực.

Ngoại trừ anh, người có thể đi vào gian phòng này, chỉ có một mình Thẩm Chanh.

Khi nhân viên làm việc dẫn Thẩm Chanh đến gian phòng, không dám vượt qua chút nào, đứng quy củ ở ngoài cửa nghe sai khiến.

Sau khi Thẩm Chanh vào phòng, liền căn dặn tất cả mọi người lui ra, ngay cả vệ sĩ cũng bị cô đuổi đi.

Ngồi lên trên giường lớn hình tròn, cô cởi bỏ giày, nằm trên giường.

Nhìn đèn treo thủy tinh phía trên, cô đưa tay xoa bụng.

Mang thai gì đó, thật sự rất mệt.

Cô nhắm mắt lại, không lâu sau liền ngủ thiếp đi, không có chút nào phát giác được, bên ngoài gian phòng có mấy người đang núp trong bóng tối quan sát, lén la lén lút.

"Chị An, có phải là nơi này không?"

Một tên đàn ông hơn bốn mươi tuổi, trốn ở một góc hẻo lánh nhỏ giọng dò hỏi người bên cạnh.

Hạ An An lặng lẽ thò đầu ra, liếc mắt nhìn cuối hành lang, gật đầu: "Ừ, nghe anh Duệ nói tầng này chuyên cung cấp cho nhân vật lớn, loại người có mặt mũi như Thi Vực, đến Thủy Đô, nhất định sẽ ở nơi này."

"Nhưng có ba gian phòng tổng thống đó, sẽ là căn phòng nào?" Tên đàn ông nghi hoặc.

"Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, anh ở nơi này chờ một chút thử xem, tôi trước tìm một chỗ trốn đã. Bình thường anh Duệ không cho tôi đến nơi này, hôm nay tôi đến đây là giấu diếm anh ấy, nếu để cho anh ấy nhìn thấy tôi vậy thì không tốt rồi." Hạ An An nói xong dừng lại, như là nghĩ đến cái gì, nhắc nhở: "Anh cẩn thận một chút, bên cạnh người phụ nữ kia có vệ sĩ, hơn nữa mỗi người đều là người luyện võ, tuyệt đối đừng để bị phát hiện. Chuyện này nếu anh tốt, tôi cho anh thêm một khoản tiền hoa hồng!"

Vừa nghe đến tiền, ánh mắt tên đàn ông kia lập tức tỏa sáng, vội vàng gật đầu đáp ứng, "Chị An, chị yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho tôi, đảm bảo hoàn thành cho chị!"

"Ừ, chuyện này liền nhờ vào anh đó." Hạ An An nói xong, lấy từ trong túi xách ra một tờ ảnh chụp, đưa cho hắn ta, "Anh nhớ gương mặt này thật kỹ cho tôi, cô ta vừa xuất hiện, anh liền động thủ, nhớ kỹ, làm sạch sẽ một chút."

"Được!"

Tên đàn ông liếc nhìn ảnh chụp, rồi cất ảnh chụp đi.

Lúc này Hạ An An mới yên tâm một chút, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn ta, "Đừng để tôi thất vọng đó!"

Nói xong, nhìn quanh khắp nơi một phen, thấy không có người, vội vàng cầm túi xách che mặt, vội vàng đi xuống cầu thang.

Cô ta vừa mới đi, thang máy trên hành lang uốn khúc liền phát ra một tiếng "Đinh....".Đọc full nhanh nhất truy cập : t h i chdoctruyen.com

Ngay sau đó, cửa thang máy mở ra.

Đầu Mạc Khuynh Tâm hơi cúi xuống, vừa dùng xem xét tài liệu, vừa đi ra ngoài.

Trong góc, tên đàn ông nhìn thấy cô đi ra từ trong thang máy, lập tức đề cao cảnh giác.

Nhìn chằm chằm phương hướng của cô, muốn nhìn rõ mặt của cô, nhưng Mạc Khuynh Tâm vẫn luôn cúi đầu, khiến hắn hoàn toàn không nhìn thấu được chính diện của cô.

Không có cách nào, tên đàn ông chỉ có thể lấy ảnh chụp từ trong túi ra.

So sánh liền phát hiện, chiều cao, cách ăn mặc của Mạc Khuynh Tâm đều hoàn toàn giống như với người trong tấm ảnh.

Hắn cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt dần hiện ra chút tia sáng âm trầm.Đọc full nhanh nhất truy cập : t h i chdoctruyen.com

Siết chặt nắm đấm, hung hăng cầm ảnh chụp trong tay vo thành một đoàn, rồi nhét về trong túi quần một lần nữa.

Hắn mở bao bố để ở một bên ra, liếc mắt nhìn đồ vật bên trong, cười đến càng thêm âm trầm khủng bố ....

.

Chương 339: Tiểu yêu tinh.

Editor: May

Đi đến ngoài căn phòng, Mạc Khuynh Tâm thu hồi tài liệu khô khan, lấy thẻ phòng ra từ trong túi LV số lượng có hạn, để tới chỗ cảm ứng quét một cái, cửa phòng cạch một tiếng liền mở ra.

Cô đẩy cửa ra tiến vào phòng, lúc đóng cửa phòng một lần nữa, bóng người chỗ tối nhanh chóng vọt ra.

Đỉnh đầu hắn đội mũ lưỡi trai, khi cúi đầu bước nhanh xuyên qua hành lang uốn khúc, móc ra một chai thuốc xịt, lúc đi ngang dưới các camera, phun thuốc xịt đến mặt trên.

Mà cũng cùng thời gian đó, ở những tầng lầu khác, cũng có người động tay động chân ở trên camera.

Trong phòng quan sát, tất cả hình ảnh giám sát đều trở nên mơ hồ.

"Aizz, xảy ra chuyện gì?"

"Hình ảnh mơ hồ không rõ, có lẽ là camera giám sát xảy ra vấn đề rồi."

"Mau phái người đi kiểm tra!"

"Bắt đầu từ tầng chín, nhớ kỹ, đừng kinh động khách hàng!"

Nhân viên làm việc ở phòng quan sát cũng không có phát hiện bất cứ dị thường nào, cho nên vào lúc toàn bộ camera giám sát xảy ra vấn đề, nhất trí cho rằng là hệ thống trục trặc.

Một nhóm lớn nhân viên làm việc lần lượt xuất hiện ở các tầng, bắt đầu kiểm tra camera giám sát.

Rất nhanh, liền phát hiện trên mặt các camera giám sát bị người ác ý phun keo cường lực.

Nơi cao cấp như Thủy Đô, bình thường người ra vào không phú thì cũng quý, không phải tinh anh giới kinh doanh thì chính là nhân vật lớn của giới chính trị.

Có rất ít người không có quan hệ, thậm chí là thân phận không phù hợp với nơi này đi vào.

Cho nên chỉ dựa vào điểm có người động tay động chân lên camera giám sát, liền kết luận ra chuyện này không đơn giản, nhất định là có người dùng thủ đoạn trà trộn đi vào.

Sự tình trọng đại, nhân viên làm việc lập tức tìm đến Hà Duệ, báo cáo chuyện camera giám sát xảy ra vấn đề cho anh ta.

Trong văn phòng, Hà Duệ giận dữ lôi đình.

Anh ta vỗ một chưởng lên trên bàn làm việc: "Nuôi đám ăn hại các người có ích lợi gì, để những mèo mèo chó chó xâm nhập vào thì cũng thôi đi, lúc chúng động tay động chân lên camera giám sát, các người đã đi chỗ nào rồi! Có biết hôm nay có bao nhiêu nhân vật lớn ở Thủy Đô chúng ta nói chuyện làm ăn không! Nếu quấy rầy đến bọn họ, những đám ăn hại như các người cứ chờ chết đi!"

Thấy hai mắt anh ta đỏ đậm giống như muốn phun ra lửa, mấy nhân viên làm việc không dám thở mạnh, cúi đầu không nói một lời.

Hà Duệ nổi giận hầm hầm nhìn bọn họ một cái, đưa tay đã nắm áo khoác phủ trên ghế dựa mặc vào, "Còn thất thần cái gì! Vội vàng thông báo tất cả bộ phận, nhìn thấy kẻ khả nghi, lập tức bắt lại!"

Anh ta bước nhanh đi ra khỏi phòng làm việc, nhân viên làm việc cũng không dám dừng lại nhiều, mấy người liếc mắt nhìn nhau, vẫn là vẻ mặt vội vàng đuổi theo.

Thẩm Chanh ngủ đến mơ mơ màng màng, mơ hồ nghe được bên ngoài có tiếng ầm ỹ cũng không để ý, trở mình tiếp tục ngủ.

Cô vốn mặc một bộ váy dài, làn váy dài đến mắt cá chân, nhưng mới rồi lúc xoay người, chân cũng khoát lên trên chăn theo, đúng lúc vén váy lên, lộ ra chân dài trắng nõn.

Dường như cảm thấy ngủ như vậy không thoải mái, cô lại thay đổi tư thế khác.

Lần này, váy vén đến rất cao.

Lộ ra nội y nhỏ màu đen bên trong.....

Trong lúc Thi Vực đợi một khách hàng quan trọng với đám khách quý, vừa xã giao với bọn họ, vừa lật xem điện thoại.

Đối với từ chối cho ý kiến của anh, tuy các vị khách hàng có chút bất mãn, nhưng lại không dám biểu hiện ra, chỉ có thể tiếp tục nói chuyện hợp tác làm ăn với anh.

Bọn họ nói rất nhiều, Thi Vực cho ra đáp án vĩnh viễn đều là, ừ, có thể, không sai.

Một lần nói được nhiều nhất, cũng không cao hơn ba chữ.

Tầm mắt của anh vẫn luôn dừng lại ở trên màn hình điện thoại di động, nhìn video bên trong, ánh mắt lạnh nặng nề.

Lúc một vị khách hàng trong đó đề xuất một hạng mục mới với anh, anh lại đột nhiên nhướn môi, chậm rãi phun ra ba chữ: "Tiểu yêu tinh."

Đám khách hàng đen mặt: "...."

Ai là tiểu yêu tinh hả!


Chương 340: Tâm trạng Thi Vực tốt, đầu tư mười tỷ.

Editor: May

Đối với phản ứng của mọi người, Thi Vực coi như không thấy, tiếp tục nhìn màn hình điện thoại di động.

Nhìn bộ dáng người trong video, xoay người, ngáp, nằm ngủ, nằm sấp, nụ cười bên môi lan tràn đến càng sâu.

Anh lười nhác tựa ở ghế sofa bằng da thật, tư thái ưu nhã, đồng thời cũng gợi cảm đến cực điểm.

Một tay cầm điện thoại, một đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, nhìn kiểu gì cũng mang theo một loại hơi thở vương giả mê hoặc lòng người.

Người nữ phục vụ đứng ở bên cạnh phụ trách bưng trà dâng nước, chỉ liếc anh một cái, đã cảm thấy xuân tâm nhộn nhạo, không khống chế nổi nghĩ muốn liếc nhìn anh thêm một cái.

Nhưng bởi vì thân phận cách xa, các cô lại không dám quá lộ liễu, nhìn anh vài lần, liền vội vàng cuống quýt dời tầm mắt, giống như là phạm sai, rối rít cúi đầu.

"Thi thiếu, anh cảm thấy đề nghị tôi nói như thế nào?"

Cuối cùng, có khách hàng không nhịn được đứng dậy, tính tình nhẫn nại lặp lại vấn đề vừa hỏi ra.

Nghe được giọng nói của anh ta, cuối cùng Thi Vực cũng dời tầm mắt từ trên màn hình điện thoại di động.

Anh lạnh nhạt lướt mắt nhìn anh, môi mỏng nhẹ nhàng hơi động: "Ừ."

Ý tứ của ừ, chính là tiếp nhận đề nghị của anh ta rồi hả?

Khách hàng này được ưu ái mà thất kinh hồn vía, nhịn không được bật cười: "Ha ha! Thi thiếu, theo người của tôi suy tính, hạng mục này, ít nhất có thể lợi nhuận hai trăm triệu!"

Thi Vực không hề hứng thú với hai trăm triệu này, dửng dưng ừ một tiếng, thu hồi ánh mắt tiếp tục xem màn hình điện thoại di động.

Đám khách hàng: "...."

Trong lúc im lặng, bọn họ lại không thể không bắt lấy cơ hội này.

"Đối với hạng mục này, tôi cho rằng rất có tiền đồ, hơn nữa quốc gia đều đang dốc sức ủng hộ, cho nên xin Thi thiếu anh cũng suy xét cân nhắc, dù sao đây cũng là một hạng mục rất đáng tiền, nếu như không làm thì có thể nói là một tổn thất!"

"Ừ, tôi đầu tư mười tỷ."

Lúc Thi Vực nói ra câu nói hào phóng này, thậm chí cũng không ngẩng đầu lên.

Đám khách hàng: "...."

Quả nhiên, kẻ có tiền chính là khí phách như vậy, đầu tư mười tỷ cũng không cần suy tính.

Lập tức lại có người đứng lên: "Gần đây tôi đẫ cố ý điều tra một chút hai năm qua lượng tiêu thụ Durex đã áp đảo quá nhiều ngành sản xuất. Người tuổi trẻ bây giờ, wechat rung một cái liền có thể quay lên giường. Chẳng trách sao hàng bao cao su đã trở thành vật cần thiết. Cho nên tôi nghĩ, chúng ta có cần khai ra một nhãn hiệu mới sau Durex không. Một khi niêm yết, hoàn toàn có thể một lần hành động nắm bắt cả thị trường. Thi thiếu, ngài cho rằng như thế nào?"

"Ừ, mười tỷ."

Đám khách hàng: "...."

Mười tỷ thêm mười tỷ tương đương với .... Hai trăm triệu!

Mọi người đang ngồi đã là người thành công trong giới kinh doanh, giá trị con người quá trăm triệu cũng không ít, nhưng lại không một ai dám lấy toàn bộ giá trị con người mình ra làm đầu tư, dù sao cũng sẽ gánh chịu một chút nguy hiểm.

Rất nhanh, lại có một người khác đứng dậy đề nghị: "Gần đây giới giải trí tuôn ra một nhóm lớn người mới có triển vọng, theo tôi dự đoán, ký kết với bọn họ một tháng thì ít nhất có thể lợi nhuận được một triệu, cho nên tôi cảm thấy, Thi thiếu có thể phát triển về phía giới điện ảnh và truyền hình này."

"Ừ, mười tỷ."

Nữ phục vụ bên cạnh vụng trộm lau mồ hôi lạnh một chút.

Nếu như không phải năng lực chịu đựng tâm lý của bọn họ mạnh mẽ, sợ rằng đã chết bất ngờ rồi.

Mấy ngày hôm trước bọn họ cũng đã nghe nói qua, hôm nay sẽ có mấy nhân vật lớn tới nơi này nói chuyện hợp tác, lúc ấy bọn họ vốn không nghĩ đến, sẽ có một người mạnh tay như vậy!

Tùy tùy tiện tiện đầu tư một cái liền mấy chục tỷ!

Khó trách trước cuộc họp tổng giám đốc Hà dặn dò bọn họ, bảo bọn họ thông minh một chút, tốt nhất đừng nên gây ra một chút sự cố.

Bây giờ suy nghĩ một chút liền cảm thấy nghĩ mà sợ, nhiều tiền như vậy, rốt cuộc là kiếm như thế nào?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro