Chương 261-270
Chương 261: Phụ nữ, đúng là làm phiền!
Ở trong lúc mấu chốt này, Thẩm Minh vẫn luôn giữ im lặng không lên tiếng, ánh mắt lẫm liệt, lúc Thi Vực đi qua trước mặt anh ta, đột nhiên tập kích, một quyền mạnh mẽ vung tới!
Khoảng cách giữa hai người không xa, quyền nặng nề này một khi rơi xuống, sẽ khiến Thi Vực chịu trọng thương.
Nhìn thấy cử động của Thẩm Minh, Thẩm Chanh thoáng nhíu mày, trong lòng có chút căng thẳng.
Vào lúc này cô mới phát hiện, an nguy của anh, lại tác động đến lòng của cô.
Từ bao giờ, cô lại lo lắng cho một người đàn ông?
Tất cả, đều ở ngoài dự liêu của cô.
Cô chỉ muốn một thân một mình, kết quả là, vẫn đánh mất trái tim.
"Muốn chết."
Ánh mắt Thi Vực lạnh lẽo, giống như Tu La đi ra từ trong địa ngục, quanh thân tản ra lệ khí rất dọa người.
Ngay vào lúc nắm tay của Thẩm Minh đập tới, anh đá quét chân qua, trực tiếp đá bụng của anh ta.
Thẩm Minh đấm hụt, người liền bị đá ra một mét xa, đụng vào trên bàn thủy tinh, theo mảnh vụn thủy tinh cùng rơi nặng nề xuống đất.
Ngực chấn động một trận, anh ta phun ra một búng máu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Anh ta che ngực, chống đất muốn đứng lên, đáng tiếc lực bất tòng tâm, lại phun một búng máu.
Anh ta nhếch nhác ngồi bệt dưới đất, lau đi vết máu ở khóe miệng, "Có bản lĩnh, giết tôi."
"Giết anh?" Thi Vực lạnh lùng lướt mắt nhìn anh ta, giọng điệu dửng dưng, lại mang theo một cổ lạnh lẽo, "Anh chết, vậy trò chơi này liền không chơi vui rồi."
Anh đang cười, nhưng không có chút nhiệt độ đáng nói.
Khuôn mặt cười như vậy, giống như kịch độc, chỉ liếc mắt nhìn, liền sẽ khiến ngũ tạng người ta đều tổn hại.
Anh cắm tay vào túi quần trong, ung dung bình tĩnh đi đến trước mặt Thẩm Chanh, tự tay cởi sợi dây trói trên tay cô.
Cỡi dây, nhìn thấy trên cổ tay cô bị buộc chặt ra vết ứ đọng, ánh mắt lập tức lạnh đến đóng băng.
"Có đau hay không?"
Chết tiệt, rõ ràng tổn thương ở trên người của cô, tại sao đau ở trong lòng anh.
Thẩm Chanh gật đầu, "Đau."
Ở trước mặt anh, cô mềm yếu một chút thì thế nào.Tất cả mọi người bên cạnh đều muốn cho cô chết, chỉ có anh cưng chiều cô đến tận xương, đều cho cô thứ tốt nhất.
Thi Vực nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo sâu xa, lại mang theo yêu thương cưng chìu, đau lòng.
"Về sau không cho phép như vậy nữa."
Anh vẫn bá đạo như vậy, nhưng lại ấm trái tim Thẩm Chanh.
Cô biết, ẩn ý trong lời nói của anh là cái gì.
Anh không cho cô lại hồ nháo, không cho cô dùng tánh mạng của mình làm trò đùa như vậy nữa.
Cô câu môi cười, "Sẽ không."
Anh nhìn cô một giây, đột nhiên ôm cô vào lòng, bàn tay dụi ở trên mái tóc cô, giọng nói vẫn lạnh lùng, lại mang theo cưng chiều sâu vô hạn: "Có tôi ở đây, không có người nào dám để cho em chịu một chút tổn thương."
Bất giác, đôi mắt Thẩm Chanh phiếm hồng.
Anh luôn nói như vậy, nhưng có lúc nào thì nghiêm túc như vậy chứ.
Đặc biệt nói ra vào bây giờ, tuyệt hảo như vậy, khiến cho cô liền có chút muốn khóc rồi.
Hít mũi một cái, thật sự ép nước mắt rơi xuống trở về.
"Nhưng em bị thương, tay của em đau."
Cô nhiệt tình làm nũng, giọng nói mềm yếu đến ngán người, nghe thế nào cũng không giống như là nói ra từ trong miệng của cô.
Thi Vực buông cô ra, có chút không kiên nhẫn dựng thẳng mày kiếm lên, "Phụ nữ, thật là phiền toái."
Ngoài miệng nói là phiến toái, nhưng vẫn cầm tay của cô, động tác êm ái xoa nắn vết thương trên cổ tay của cô.
Thẩm Chanh cười, "Không phải anh thích phiền toái của tôi sao."
Sắc mặt Thi Vực âm trầm, "...."
Không có cách nào, người phụ nữ này là bị anh làm hư, anh chỉ có thể chịu thôi.
Nhìn thấy hình ảnh như vậy, trong lòng Tôn Nham là sụp đổ.
Mới vừa rồi còn ở trong gió tanh mưa máu, sao thoáng một cái liền biến thành ôn nhu hương....
Muốn ân ái thì về nhà đóng cửa lại từ từ làm không được sao, bây giờ là thời gian đánh súc sinh!
Chương 262: Có một loại người đáng sợ nhất!
"Ông chủ, xử trí cô ta như thế nào...."
Tôn Nham suy đi nghĩ lại, còn mạo hiểm sẽ bị phế sạch nguy hiểm lên tiếng.
Thi Vực nghe tiếng, ánh mắt âm lãnh khẽ quét qua trên người Thẩm Vi, nguy hiểm mở miệng: "Nên xử trí như thế nào thì sẽ xử trí như thế đó."
Tôn Nham đáp lại một tiếng vâng, liền xoay người căn dặn sát thủ, "Mang đi."
Sát thủ trời sinh lạnh lùng, chỉ là gật đầu một cái, liền tiến tới nhấc Thẩm Vi lên, muốn mang cô ta đi.
"Mấy người súc sinh các người, hôm nay ông đây sẽ giết các người!"
Thẩm Bác giống như là một đầu lão hổ bị chọc giận, giơ súng lên nhắm ngay sát thủ liền bóp cò.
Pằng pằng, ầm....
Vài tiếng liên tiếp vang lên, viên đạn nhanh chóng xuyên ra.
Một viên đạn xuyên qua bên cạnh Tôn Nham, trầy da cánh tay của anh, máu rất nhanh rỉ ra.
Hai viên đạn còn lại, chia ra bắn trúng chân và bả vai sát thủ.
Sát thủ mặc áo quần có chống đạn, cho nên đấu súng sẽ không tạo thành thương tổn trí mạng với bọn họ, chỉ khiến cho bọn họ bị trầy da rất nhỏ.
Tôn Nham mắng một tiếng mẹ nó, trực tiếp giơ súng trong tay lên, nhắm chuẩn Thẩm Bác liền bắn ra.
Pằng một tiếng, trên vai Thẩm Bác trúng một phát súng, nhẹ buông tay, súng rơi xuống mặt đất.
Máu đỏ hồng không ngừng tuôn ra từ vết thương của ông, rất nhanh liền thấm ướt quần áo của anh ta.
Thân thể của ông ta lảo đảo một chút, may mắn kịp thời dìu đỡ giá rượu bên cạnh, mới đứng vững thân thể lảo đảo muốn ngã.
Đầu anh đầy mồ hôi lạnh, mặt trắng đến mức giống như là tờ giấy.
"A! A!"
Thẩm Vi nhìn thấy ông trúng đạn, lập tức mất âm thanh hét toáng lên.
Cô ta dùng tay bịt lấy lỗ tai, không ngừng lắc đầu, giống như mất hồn không ngừng lặp lại một câu, "Đừng giết cha của tôi, đừng bắn cha của tôi, đừng giết cha của tôi, đừng bắn cha của tôi...."
"Chú hai, ưm...."
Thẩm Minh cắn răng, muốn vịn tường đứng dậy, nhưng bởi vì bị thương quá nặng hoàn toàn không đứng lên được.
Trên đầu, trên mặt, trên người, trên quần áo của ông ta, toàn bộ đều là máu, nhếch nhác đến không còn hình dáng.
"Bỏ qua cho chúng tôi đi!"
"Chuyện không liên quan đến tôi, thật sự không liên quan đến chúng tôi...."
"Van cầu các người...."
Mấy tên thủ hạ của Thẩm Bác, bắt đầu dập đầu cầu xin tha thứ.
Bọn họ không phải người ngu, biết cái gì gọi là địch mạnh mẽ ta yếu, hơn nữa thế cục bây giờ rất rõ ràng, hai bên đã phân ra cao thấp.
Dù là ở nhà họ Thẩm, chỉ sợ cũng sẽ không có người có năng lực bảo trụ tính mạng của bọn họ.
Thi Vực cúi đầu nhìn về phía Thẩm Chanh, lạnh lùng hỏi: "Vừa rồi ai trói em?"
Thẩm Chanh nhíu mày, bàn tay trắng nõn chỉ một người ở chính giữa: "Hắn!"
"Ừ." Mặt Thi Vực không cảm xúc gì liếc nhìn người đó, nheo mắt lạnh lại, "Muốn mạng sống, tự cắt đứt tay của mình."
Người nọ sợ hãi, "Tôi.... Tôi không dám nữa đâu, Thi thiếu, buông tha tôi lần này đi, về sau dù tôi làm trâu làm ngựa cũng nhất định sẽ báo đáp ngài...."
"Không cần."
Thi Vực lạnh lùng đến cực điểm, vô tình phun ra ba chữ kia.
"Thi thiếu, xin ngài thương xót, bỏ qua cho tôi đi...."
"Ba."
"Tôi thật sự không dám nữa đâu..."
"Hai."
"Tôi làm, tôi làm...."
Không người nào dám chờ Thi Vực đếm tới một, bởi vì bình thường khi đếm tới một, đều là lúc tính nhẫn nại của anh đã tiêu tan gần như không còn.
Nếu như muốn còn sống đi ra ngoài từ nơi này, ngoại trừ thuận lòng của anh, chính là thuận ý của anh.
Nếu không, cũng chỉ có chết!
Người nọ cầm lấy vật cứng bên cạnh, dụng hết toàn lực đập bể lên tay của mình.
Mãi cho đến bàn tay đó bị đánh đến mất đi tri giác, hoàn toàn chết lặng, hắn ta cũng không dám thốt lên một tiếng ở trước mặt Thi Vực.
Mấy người còn lại nhìn thấy, thân thể bắt đầu không kiềm chế được mà run rẩy....
Trên thế giới này, có một loại người đáng sợ nhất.
Loại người này, sẽ không để cho bạn chết, sẽ chỉ khiến bạn sống không bằng chết!
Chương 263: Lớn như vậy, vẫn chưa từng cõng phụ nữ!
"Còn có ai chạm qua em?"
Khi nghe được Thi Vực dò hỏi Thẩm Chanh lần nữa, tất cả thủ hạ đã nắm người của cô, đều chủ động đứng dậy.
Mà kết quả của bọn họ, giống như người vừa rồi, tự mình phế tay!
Lập tức, máu tanh văng khắp nơi, hiện trường lành lạnh, khiến người ta hoàn toàn mất hết ham muốn ở lại.
"Chúng ta đi."
Thu hồi tầm mắt từ trên người những người kia, Thi Vực xoay người đi dắt tay Thẩm Chanh.
Nhìn thấy bàn tay anh duỗi tới, Thẩm Chanh cố ý nghiêng nghiêng thân thể tránh đi, không cho anh dắt.
"Thẩm Chanh Tử?" Thi Vực híp mắt, hơi thở nguy hiểm phát ra từ trong con ngươi anh, "Bản lãnh lắm, hửm?"
Thẩm Chanh câu khóe môi, cười đến quyến rũ tận xương, "Chân tôi đau."
"Tôi không dắt chân của em."
Thẩm Chanh: "...."
Chẳng qua chỉ là uyển chuyển nói cho anh biết, muốn cho anh cõng thôi mà....
Anh là thật không hiểu hay là giả không hiểu?
Cô có chút buồn bực, giống như hờn dỗi đi qua từ bên cạnh Thi Vực, không để ý tới người.
"Gọi ông xã, tôi cõng em."
Mẹ kiếp, Thẩm Chanh chợt dừng chân, đối diện với con ngươi mang theo vài phần nghiền ngẫm kia, "Anh chơi tôi?"
"Ừ, sở thích lớn nhất của tôi chính là chơi em."
"Chơi em gái anh!"
"Em nhỏ hơn tôi, xem như em gái, cho nên vẫn là chơi em."
"...."
"Nhanh lên, gọi tôi."
"Không gọi."
"Gọi!"
"Không gọi."
Thi Vực đột nhiên đưa tay ôm chầm eo của cô, một tay kéo cô vào trong ngực, cúi đầu phun hơi thở ấm áp ở trên mặt của cô, cười như không cười, lại có chút ngả ngớn mở miệng, "Xác định sao?"
Bộ dạng xấu xa kia của anh, khiến người ta vừa nhìn đã biết đang có mưu đồ gì đó.
Thẩm Chanh không phải chưa chứng kiến được bộ dạng không biết xấu hổ của anh, cho nên không có ý định cứng đối cứng với anh, vì vậy câu môi, thanh tao hô một tiếng: "Ông xã...."
Tôn Nham: "...."
Tiết tháo của thiếu phu nhân, không chỉ đã tan nát đầy đất, còn bị Điềm Tâm ăn rồi.
"Đi lên."
Thi Vực ngồi xổm xuống ở phía trước Thẩm Chanh.
Nhìn thấy cử động của anh, Thẩm Chanh nâng khóe môi lên, cười bò lên lưng của anh.
"Vịn chắc." Anh lạnh giọng nhắc nhở.
"Ừ!"
Nằm ở trên lưng của anh, cô dùng tay ôm lấy cổ của anh, cười đến càng thêm thỏa mãn.
Cô quay đầu, dán sát mặt ở trên tấm lưng nở nang của anh, ngửi được hương vị độc hữu ở trên người anh, tất cả lo lắng và không vui trong lòng, trong nháy mắt toàn bộ đều tan thành mây khói.
Tôn Nham: "...."
Có thể bận tâm cảm thụ của anh một chút không, anh lớn như vậy, vẫn chưa từng cõng phụ nữ!
Thấy Tôn Nham đang dùng một loại ánh mắt 'Không nói gì' nhìn mình, Thẩm Chanh cười đến tinh ranh, "Sao, có phải là rất hâm mộ tôi có một ông xã lợi hại như vậy không?"
Tôn Nham: "...."
Anh thanh niên trai tráng, hâm mộ phụ nữ làm cái gì, anh có nhu cầu là một người vợ, cũng không phải một người chồng!
Thẩm Chanh nhìn anh ta, cười xấu xa, "À không đúng, anh hẳn là rất hâm mộ chồng của tôi có một người vợ rất xinh đẹp."
"Anh ta dám."
Lời này, là phát ra từ trong miệng Thi Vực.
Anh bá đạo đến có chút quá đáng, ngay cả người khác hâm mộ anh có một người vợ xinh đẹp cũng không cho phép.
Mà Thẩm Chanh cũng biết, anh chính là chuyên chế và cường thế như vậy.
Đồ đạc của anh, không thể bị nhúng chàm chút nào, người phụ nữ của anh, không người nào không thể động tâm tư.
Mà cô, là anh nhận định, dùng tính cách của anh, cho dù có một ngày anh chán ghét, không muốn nữa, cũng nhất định sẽ không chắp tay nhường ra, càng sẽ không để cho cô thành là người của đàn ông khác.
Thẩm Chanh cười nhẹ, nghĩ đến giống như có chút dài xa rồi.
Thực sự có một ngày như vậy, để nói sau.
Vẻ mặt Tôn Nham rối rắm: "...."
Thật sự là đủ rồi, đừng mang theo chơi đùa như vậy được không, anh độc thân trêu ai ghẹo ai, có cần dùng để nói chuyện không!
Chương 264: Đau bụng kinh
Sau khi Thi Vực và Thẩm Chanh rời khỏi nhà họ Thẩm, Tôn Nham ở lại khắc phục hậu quả.
Có thể là vùng lân cận có người dân nghe được tiếng súng nên báo cảnh sát, rất nhanh có cảnh sát đến cửa kiểm tra.
Lấy quan hệ của nhà họ Thẩm ở thành Giang, phạm chút ít chuyện hoàn toàn không có người truy cứu, nhưng lần án đấu súng này tạo thành ảnh hưởng rất lớn, cho nên cảnh sát không thể không bắt tất cả mọi người ở đây.
Ngại vì Thẩm Bác trúng đạn, Thẩm Minh trọng thương, cảnh sát gọi xe cứu thương tới đưa bọn họ đưa đi bệnh viện, giám thị suốt 24 tiếng đồng hồ.
Tin tức rất nhanh truyền ra ngoài, khi hai người vợ chồng Thẩm Uyên và Thẩm Họa biết được chuyện này, giống như là bị sét đánh.
Khi bọn họ vội vàng chạy về nhà họ Thẩm, nhân viên cảnh vụ đang phong tỏa hiện trường, không để cho hỏi nhiều, bọn họ đã bị 'Mời' lên xe cảnh sát, đi cục cảnh sát hỗ trợ điều tra.
Tôn Nham theo căn dặn của Thẩm Chanh đưa Diệp Tử về nhà trọ, Diệp Tử mới vừa vào cửa đổi giày, cửa phòng đã bị người gõ vang.
Cô thông qua mắt mèo nhìn thấy người đến ở bên ngoài, liền đè tay nắm cửa xuống mở cửa.
Thần thái cha Diệp mẹ Diệp bối rối, vào cửa liền hỏi: "Diệp Tử, người một nhà bác Thẩm con phạm tội gì? Nghe nói có người bị thương, còn vào cục cảnh sát rồi?"
"Bọn họ nghịch súng, cướp cò."
Cha Diệp trầm mặt, "Đừng có không nghiêm chỉnh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"
Diệp Tử nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên, "Không tin cha ra ngoài hỏi xem nha, nhà họ Thẩm vừa mới xảy ra án súng, có rất nhiều người bị thương."
Thấy cô không giống như là đang nói láo, sắc mặt cha Diệp càng thêm nghiêm túc, ông ta ngồi xuống, im lặng một hồi, mới mở miệng nói: "Lấy quyền thế của nhà họ Thẩm, nếu như không dàn xếp được chuyện này, vậy đã nói rõ sự tình rất nghiêm trọng, dù chúng ta muốn thu xếp thì cũng không thể giúp được."
Mẹ Diệp có chút bận tâm, "Gây ra chuyện lớn như vậy, không chỉ danh dự nhà họ Thẩm bị hao tổn, sợ rằng còn gặp phải phiền toái cực lớn. Phải làm sao đây, lấy giao tình nhiều năm của hai nhà chúng ta, đâu thể trơ mắt nhìn không quan tâm đi."
Cha Diệp vuốt vuốt cái trán có chút phát đau, "Mấy ngày nữa đi xem thử, thật sự không được, vậy sẽ nghĩ cách khác."
Mẹ Diệp gật đầu, "Cũng chỉ có thể như vậy."
Diệp Tử cũng gật gật đầu theo, biểu hiện ra dáng vẻ đặc biệt nhu thuận, "Ừ!"
Cha Diệp nhìn cô một cái, không nói thêm gì nữa.Theo bọn họ, nhà họ Thẩm chỉ là gặp rắc rối, nhưng bất luận như thế nào cũng không ngờ, nhà họ Thẩm đã cách ngày rơi đài không xa rồi.
Sau khi trở lại dinh thự, Thi Vực đi thư phòng gọi điện thoại, rồi lái xe ra khỏi dinh thự.
Thẩm Chanh tắm rửa đi ra, không thấy anh, tìm một vòng khắp nơi cũng không tìm được, liền trở về phòng nằm ngủ.
Ngủ đến nửa đêm, bị đau bụng tỉnh.
Cô bật đèn lên, vịn giường ngồi dậy.
Phần bụng như là đang bị xé rách, đau dử dội.
Ma túy, đau bụng kinh cũng muốn chết như vậy.
Cô nhịn đau xuống giường rót ly nước ấm để uống, nhưng vẫn không có tác dụng gì.
Đành phải sai người hầu tìm tới một túi nước ấm, đặt ở bụng.
Bình thường, người thể hàn, cung lạnh mới sẽ đau bụng kinh, lúc đau bụng kinh chỉ cần duy trì độ ấm thân thể, uống chút nước ấm, chườm nóng bụng sẽ hòa hoãn một chút.
Nhưng hai cách này đối với Thẩm Chanh lại không có tác dụng, chẳng những không có giảm bớt được, mà còn đau hơn rồi.
Cô nằm nghiêng ở trên giường, cong thân thể xuống, cái trán chảy ra một tầng mồ hôi rịn dày đặc.
Trước kia cô đau đớn lắm, cũng chưa từng nghiêm trọng như vậy bây giờ.
Quả nhiên đau bụng kinh không phải bệnh, đau muốn mạng người.
Đau nhức kịch liệt vẫn luôn kéo dài, trong lúc đó chưa từng có một chút ngừng lại.
Thẩm Chanh nhíu chặt mày, rốt cục vẫn phải lấy di động qua, gọi cho Thi Vực.
Điện thoại rất nhanh tiếp thông, cô khó chịu mở miệng, "Ông xã, em đau...."
Chương 265: Mua mười hộp, tặng gậy tự sướng!
Nhận được điện thoại, Thi Vực lập tức không còn bận tâm đến những chuyện khác, một phát khép văn kiện đang xem được một nửa lại, ánh mắt mơ hồ trầm xuống, "Đau ở đâu?"
"Bụng."
"Ăn bậy gì rồi?"
"Không có, em đau bụng kinh...."
Vừa nghe lời này, ánh mắt Thi Vực bắt đầu trở nên âm u, ngay sau đó lạnh lùng phun ra một câu, "Chịu đựng!"
Nói xong, trực tiếp cúp điện.
"Tút...."
Thẩm Chanh cầm điện thoại di động, nghe được bên trong truyền tới âm thanh nhắc nhở, trên mặt vốn tái nhợt càng thêm không có một chút huyết sắc.
Cô có chút không vui cau mày, ném điện thoại di động đến bên cạnh.
Đưa tay liền nắm một cái gối, trở mình nằm sấp ở phía trên, giống như muốn dùng tư thế như vậy để giảm bớt không thoải mái ở bụng.
Cô nhắm mắt lại, nghĩ ngủ rồi sẽ tốt hơn, nhưng chợt nghĩ đến vừa rồi người đàn ông đó chẳng quan tâm cô, còn cúp điện thoại của cô, cô liền tức giận!
Đàn ông, đều là động vật dùng nửa người dưới để suy nghĩ, chỉ biết hưởng thụ, không biết thương tiếc.
Cô càng nghĩ càng tức giận, vì vậy lại ngồi dậy lần nữa, lấy di động qua mở trang web buôn bán trên mạng lên.
Nhập vào ở trong khung tìm kiếm, miếng dán đau bụng kinh.
Cô từng nghe người ta nói qua vật này, còn giống như rất có tác dụng.
Lướt xem lượng tiêu thụ hàng tháng của một cửa hàng hơn ba vạn, mẹ nó, giá cả thật rẻ, một hộp 29. 8 đồng.
Nhưng sau giá tiền, lượng tiêu thụ mới đúng là mấu chốt.
Có nhiều phụ nữ đau bụng kinh như vậy sao?
Tham khảo ý kiến của phục vụ hàng hàng: "Miếng dán này có tác dụng không?"
Phục vụ khách hàng: "Thưa cô, không có hiệu quả sẽ hoàn tiền nha."
Thẩm Chanh: "Trả lại tiền thì quá phiền toái!"
Phục vụ khách hàng: "Thưa cô, trả lại tiền không phiền toái, hơn nữa còn rất thuận tiện, có thể trả lại tiền vào bất cứ lúc nào."
Thẩm Chanh: "Thịt đau, vậy cô có thể bán đồ không!"Phục vụ khách hàng: "Thă cô, chúng tôi đều trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, năng lực bán hàng rất tốt!"
Thẩm Chanh: "...."
Phục vụ khách hàng: "Thưa cô, còn ở đó không? Cửa hàng đang thúc đẩy tiêu thụ, mua mười hộp tặng gậy tự sướng!"
Thẩm Chanh: "Có bệnh! Mua miếng dán đau bụng kinh tặng gậy tự sướng làm gì?"
Phục vụ khách hàng: "Thưa cô, lúc dán miếng dán đau bụng kinh, có thể tự sướng một tấm, dùng làm tham khảo cho người mua khác!"
Thẩm Chanh: "...."
Phục vụ khách hàng: "Thưa cô, nếu cần có thể trực tiếp nói đặt hàng!"
Thẩm Chanh không có tiếp tục đáp lời, bởi vì cô cảm thấy phục vụ khách hàng này nhất định có bệnh, hơn nữa còn bệnh nguy kịch!
Sau đó, cô bắt đầu đặt hàng....
Một đơn tiếp một đơn, một đơn lại một đơn.
Cô không thật sự muốn mua, mà là vì thú vị.
Mới năm phút đồng hồ, đã đặt vài chục đơn, hơn nữa sau khi thanh toán mỗi một đơn, đều lựa chọn hoàn trả.
Nguyên nhân đệ trình hoàn trả lại, đánh sai, đánh một lần nữa.
Sau đó, thì có hệ thống nhắc nhở không ngừng bắn ra, "Người bán đã đồng ý xin hoàn trả của bạn, số tiền hoàn trả sẽ hoàn trở về trong tài khoản của bạn trong thời gian làm việc sớm nhất."
Rất nhanh, Thẩm Chanh tắt điện thoại.
Cô nằm ở trên giường, chau mày, lấy tay nhẹ xoa bụng, lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là đau cũng vui vẻ.
Mà cũng cùng thời gian đó, Thi Vực bấm điện thoại của Tần Cận, nhưng lại nhất định bảo trì im lặng không nói.
Anh không nói gì, Tần Cận liền mở miệng hỏi anh, "Sao, có chuyện phiền lòng?"
Thi Vực lạnh lùng ừ một tiếng, liền mở âm thanh khuếch đại ra, ném điện thoại đến trên bàn.
Rút từ trong hộp thuốc ra một điếu thuốc đốt lên, đưa vào trong miệng hút một hơi, có chút bực bội nói: "Phụ nữ không thoải mái vào thời kỳ đặc biệt, có cách gì giảm bớt?"
Nghe được lời của anh, Tần Cận ở đầu kia điện thoại cười hỏi, "Thời kỳ đặc biệt là cái gì? Có thể nói rõ một chút được không."
Mắt sắc của Thi Vực chìm xuống, nhuộm lên chút lạnh bạc nhàn nhạt, "Chú chớ giả bộ ở trước mặt tôi."
Chương 266: Uống trong lúc kinh nguyệt.
Tần Cận cười sảng lãng một tiếng, sau đó trêu chọc, "Chẳng lẽ ý anh đúng là đau bụng kinh trong kỳ sinh lý của phụ nữ?"
Thi Vực lạnh lùng ừ một tiếng, liền không có đoạn sau.
Tần Cận ở bên kia cười một hồi, mới nghiêm chỉnh lại, truyền thụ kinh nghiệm của anh ta: Uống chút canh gừng đuổi khí lạnh, hoặc có thể uống nước đường đỏ, thật sự không được thì uống ăn thuốc giảm đau."
"Ừ."
Khi Thi Vực đang muốn tắt điện thoại, lại nghĩ đến cái gì, trầm giọng nói một câu: "Không được nói ra ngoài."
"Yên tâm, chuyện chị dâu đau bụng kinh, tôi nhất định sẽ không nói ra ngoài." Giọng nói của Tần Cận, nghe thế nào cũng mang theo vài phần ý vị trêu chọc.
"Chú biết ý tôi là cái gì."
"Hiểu được, tôi cũng nhất định giữ bí mật chuyện anh xin tôi chỉ giáo giảm bớt đau bụng kinh của phụ nữ."
"Tốt nhất nói được thì làm được."
"Tần Cận tôi không có gì hay, duy chỉ có một thứ, chính là trượng nghĩa với anh em."
Lại hàn huyên với Tần Cận vài câu, Thi Vực mới cúp điện thoại, lái xe đi tiệm thuốc gần đó mua một hộp miếng giảm đau.
Sau đó khi đi mua đường đỏ, người bán hàng dò hỏi anh, "Tiên sinh, xin hỏi ngài muốn loại đường đỏ nào?"
Một người đàn ông nào đó dựa nghiêng người trên giá hàng bên cạnh, một tay cắm ở trong túi quần, lạnh lùng phun ra một câu: "Tùy tiện."
Người bán hàng liếc mắt nhìn khuôn mặt hoàn mỹ tuấn tú kia, trong lòng nhảy thình thịch thình thịch, cô ta kiên nhẫn giải thích: "Đường đỏ nơi này của chúng tôi chia làm ba loại, có sản phụ uống, đang mang thai uống, còn có...."
Lúc nói xong loại cuối cùng, mặt người bán hàng đỏ hồng, có chút ngượng ngùng nói: "Uống trong lúc kinh nguyệt."
Thi Vực lạnh nhạt liếc nhìn cô ta, vẫn lạnh lùng mở miệng, "Loại cuối cùng."
"Vâng tiên sinh, xin chờ một chút."
Sau khi thanh toán, người bán hàng rất nhanh giao thứ đã gói tốt đó đến trên tay anh, "Tiên sinh, xin đi thong thả."
Đêm, càng sâu.
Thẩm Chanh không dễ gì ngủ thiếp đi, nhưng ngủ chưa tới nửa tiếng lại bị đau tỉnh lại.
Cô vén chăn lên, tính xuống giường rót ly nước uống.Chân vừa vươn ra, chợt nghe được một giọng nói trầm khàn, "Đừng lộn xộn."
Giọng nói vô cùng từ tính, lại mang theo uy nghiêm không thể kháng cự.
Thân thể Thẩm Chanh cứng ngắc một chút, quay đầu nhìn về phía nơi phát ra tiếng nói, Thi Vực đang đẩy cửa đi vào, không biết có phải là tâm tình không tốt hay không, sắc mặt có chút tối tăm.
Anh đóng cửa phòng, bước tới đây, không nói một lời liền ấn cô về trên giường, không kiên nhẫn nói: "Không thoải mái còn mò mẫm lăn tăn."
Cô chỉ là muốn rót ly nước uống, mò mẫm lăn tăn từ khi nào vậy hả?
Thẩm Chanh đang muốn phản bác lời của anh, vào lúc này cửa phòng lại vang lên tiếng gõ, không thể không nuốt lời nói trở vào.
Sau đó, truyền đến tiếng nói của nữ bộc: "Thiếu gia, canh gừng đã nấu xong, có cần bưng vào không."
"Bưng vào đi."
Nữ bộc nghe được phân phó của anh, đợi ở ngoài cửa khoảng năm giây, mới mở cửa phòng đi vào.
Sau khi giao canh gừng cho anh, liền cẩn thận lui ra khỏi phòng.
Trong nháy mắt hương vị canh gừng tràn ngập trong không khí, mùi gừng nồng đậm, khiến Thẩm Chanh phản cảm, "Khó ngửi quá, thứ gì vậy?"
Thi Vực không trả lời vấn đề của cô, chỉ là nói: "Ngồi dậy uống."
Thẩm Chanh nhướng mày, "Đem đi, tôi không uống."
Mặt Thi Vực âm trầm, "Em không có quyền lợi nói không, ngồi dậy, uống hết toàn bộ."
Thẩm Chanh nằm bất động, đối diện với đôi mắt lạnh của anh, mặt lộ vẻ không vui: "Anh từng có suy nghĩ qua cảm thụ lúc một người phụ nữ đang đau bụng kinh không?"
"Ít nói nhảm, còn không đứng dậy uống thì tôi sẽ dùng miệng đút em."
"Anh có còn biết xấu hổ không?.... Ưm!"
Miệng đột nhiên bị ngăn chặn!
Sau đó....
Canh gừng cứ như vậy từ trong miệng anh, chảy đến trong miệng của cô.
Chương 267: Tự mình uống, hay là tôi đút?
Thẩm Chanh mở to mắt, trạng thái có chút thất thần.
Anh lại có thể, dùng miệng đút cô!?
Trải qua trong miệng anh đến trong miệng của cô, đây không phải là nước miếng thì là cái gì....
"Ưm!"
Ngậm canh gừng ở trong miệng, nói gì thì cô cũng không chịu nuốt.
Nhưng cô không nuốt, Thi Vực cứ thế chận miệng của cô, không có ý định buông cô ra.
Hai người duy trì tư thế không tính là mờ ám, nhưng hình ảnh miệng đối miệng, lại làm người khác mơ màng.
"Ưm...."
Thẩm Chanh đã chẳng quan tâm bụng có đau hay không, đưa tay chống ngực của anh, muốn đẩy anh ra.
Thi Vực lại không cho cô cơ hội này, một phát bắt được tay của cô, đồng thời dùng tay kia nắm chóp mũi của cô.
Hô hấp đột nhiên bị cách trở, miệng lại bị chận, hai tay còn bị anh giam cầm, Thẩm Chanh rất nhanh liền nghẹn đỏ mặt!
Vào lúc cô cảm thấy khó thở, sắp ngạt thở.... ừng ực một tiếng.
Canh gừng ngậm trong miệng, cứ như vậy nuốt xuống.
Lúc này Thi Vực mới thu hồi tay, rời khỏi môi của cô, buông cô ra.
Thẩm Chanh tức giận vì anh dùng loại thủ đoạn này ép cô uống, không nhịn được mắng: "Hồn nhạt! Chỉ cho phép anh thích sạch sẽ, không cho phép người khác thích sao?"
Nhưng Thi Vực lại từ chối cho ý kiến, "Thích sạch sẽ của tôi không nhằm vào em."
Thẩm Chanh giận: "Thích sạch của tôi sẽ chỉ nhằm vào anh!"
"Chỉ nhằm vào tôi? Vậy sao lúc em ngủ với tôi lại ngủ đến hưởng thụ như vậy?"
"Cút!" Cô hưởng thụ khi nào, rõ ràng là bị ép buột.
"Cậy mạnh đủ chưa, bụng không đau rồi à?"
"Đau...."
Không nhắc tới thì thôi, nhắc tới đã cảm thấy đau đến có chút chịu không nổi.
Thấy cô không giống như là đang giả bộ, Thi Vực nhẹ nhàng nhíu mắt lạnh lại, "Đau thì cứ tiếp tục uống, tự mình uống, hay là tôi đút?"
Thẩm Chanh liếc nhìn canh gừng trong chén, có chút không tin tưởng hỏi, uống thứ này hữu dụng không?"
"Ừ, đuổi khí lạnh."
"À! Canh gừng.... Hình như là...." Thẩm Chanh nói xong, lại nghĩ đến cái gì, nhìn anh cười, "Không nhìn ra, anh cũng biết không ít nha, ngay cả đau bụng kinh của phụ nữ cũng hiểu rõ như vậy!"
Sắc mặt Thi Vực chợt trầm xuống, "Còn không phải là vì em!"
"Vì tôi cái gì?" Thẩm Chanh khó hiểu.
"Không có gì, uống nhanh."
Biết không lay chuyển được anh, Thẩm Chanh chỉ có thể ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, bưng canh gừng lên bắt đầu uống.
Cô uống quá nhanh, bất cẩn bị sặc, "Khụ...khụ...."
Thi Vực lạnh mặt, vẫn là đưa tay tới vỗ lưng cho cô, chỉ là giọng nói mang theo vài phần không vui, "Không có người đoạt với em."
Qua một hồi lâu Thẩm Chanh mới thở nổi, đưa canh gừng đến bên miệng anh, "Rất khó uống, anh uống một ngụm."
"Khó uống còn để cho tôi uống?" Người đàn ông nào đó nhíu mày.
"Thuốc đắng dã tật, đuổi khí lạnh, uống một chút tốt với thân thể." Thẩm Chanh nhẫn nại tính tình dỗ dành anh uống.
"Tôi cần làm giảm khí nóng." Đuổi khí lạnh, anh không dùng được!
"...."
"Nhanh uống đi."
"...."
Cuối cùng, ở dưới đốc thúc của Thi Vực, Thẩm Chanh vẫn kiên trì uống xong bát canh gừng.
Thi Vực đứng dậy đi phòng tắm tắm rửa, Thẩm Chanh nằm xuống một lần nữa.
Không thể nói canh gừng có bao nhiêu tác dụng, nhưng sau khi uống xong giống như đã thoải mái hơn một chút.
Cô nhắm mắt lại, nghe tiếng nước chảy ào ào truyền ra từ trong phòng tắm, ngủ thiếp đi.
Thi Vực tắm rửa xong đi ra, thấy cô đã ngủ, liền chỉnh tối ngọn đèn, đắp kín mền cho cô.
Anh tính đi thư phòng xem tài liệu, nhưng vừa xoay người muốn đi, cô gái nhỏ trong lúc ngủ mơ lại ưm trở mình, bắt lấy tay anh.
Thi Vực nhíu mày, người phụ nữ này,....
Cuối cùng vẫn thay đổi mục đích, lên giường, nằm xuống ở bên cạnh cô.
Vừa mới nằm xuống, Thẩm Chanh lập tức rúc vào trong lòng anh co lại, cô ngủ không tính quá sâu, có động tác như vậy hoàn toàn là xuất phát từ tiềm thức.
Thi Vực kéo cô vào trong ngực, để mặt của cô dựa vào trên ngực anh, gạt đầu tóc rối bời của cô ra.
Dưới ánh đèn lờ mờ, mặt của cô càng diễm lệ, ngũ quan xinh xắn, làn da trắng nõn, đẹp đến nỗi khiến người ta say mê.
Chương 258: Cô thích lần hoang phí này!
Dường như là bị đầu độc tâm trí, Thi Vực cúi đầu, hôn lên môi của cô.
"Ưm...."
Cảm nhận được nóng rực trên môi, Thẩm Chanh không an phận động thân thể một chút.
Thi Vực không muốn đánh thức cô, cho nên rất nhanh liền rời khỏi môi của cô.
Anh ôm cô trong ngực, ôm cô thật chặt, như là muốn vò nát cô, cưng chiều vào trong xương.
Anh nhắm mắt lại, khóe môi chứa đựng chút nụ cười thỏa mãn.
Một đêm trôi qua rất nhanh, ánh nắng sớm xuyên qua cửa sổ sát đất rơi vào phòng ngủ.
Trên mặt giường lớn nhung tơ màu đen, Thẩm Chanh trở mình, đã tỉnh lại.
Ánh mặt trời quá mức chói mắt, sáng chói đến mức mắt của cô không mở ra được, đành phải lấy tay che khuất ánh sáng.
Đợi cho thích ứng được, cô mới chậm rãi mở mắt ra.
Bên cạnh, không có một bóng người.
Không biết anh đã rời giường từ bao giờ.
Ở nơi anh từng nằm qua, có chút lộn xộn, trong dấu vết lưu lại đó còn mang theo hơi thở độc hữu của anh.
Nằm trên giường một lát nữa, Thẩm Chanh vén chăn lên xoay người xuống giường.
Qua một đêm, bụng đã không còn đau rồi.
Cô đi chân trần vào phòng tắm, tắm rửa thân thể một chút, tìm một bộ quần áo sạch mặc vào.
Lúc đi ra, mới phát hiện trên ghế sa lon chỗ ban công để một túi cầm tay.
Thẩm Chanh còn nhớ tối hôm qua lúc trở về, trên sofa không có túi cầm tay này, vì vậy không nhịn được đi qua nhìn xem.
Cô lấy từ bên trong ra một cái hộp nhỏ, mở ra, nhìn thấy viên thuốc và tờ hướng dẫn, không kiềm được nhíu mày.
Miếng giảm đau?
Hơn nữa còn là chuyên dùng cho đau bụng kinh.
Cô từng thấy qua không ít bảng hiệu miếng giảm đau, nhưng chuyên dùng cho đau bụng kinh, vậy thì cô chưa từng nghe qua.
Để miếng giảm đau xuống, lấy ra một cái hộp khác trong túi cầm tay.
Là một hộp đường đỏ trong thời gian hành kinh, đóng gói rất tinh sảo, mặt phía trên còn in giá cả, 1872 đồng.
Một hộp đường đỏ giá trị bốn con số?
Thật xa xỉ!
Nhưng....
Cô thích sự hoang phí này!
Sau khi thu dọn đơn giản một phen, cô chuẩn bị xuống lầu ăn điểm tâm.
Khi đang xuống cầu thang, điện thoại vang lên.
Liếc mắt nhìn hiển thị cuộc gọi đến, là Tô San gọi tới.
Lúc này Thẩm Chanh mới nghĩ đến, lúc trời tối hôm qua lỡ hẹn rồi.
Nhưng, lúc trời tối hôm qua có đi thì cũng vô dụng.
Thẩm Minh bị thương vào bệnh viện, nhà họ Thẩm còn bị niêm phong, phát sinh chuyện lớn như vậy, anh ta không thể còn đi khách sạn phóng túng với Tô San.
Đương sự cũng không ở đó, cô đi làm gì.
Chẳng lẽ trò chuyện cuộc sống cả đêm với Tô San?
Ngón tay suông dài lướt nhẹ qua màn hình, cô tiếp nghe điện thoại.
Vừa để điện thoại đến bên tai, chợt nghe được Tô San phàn nàn ở trong điện thoại: "Bà cô của tôi ơi, điện thoại của cô đã xảy ra chuyện gì, gọi cả đêm đều không gọi được? Tôi còn tưởng rằng cô xảy ra chuyện gì chứ?"
"Đang tốt đẹp thì có thể xảy ra chuyện gì."
"Không có chuyện gì là tốt rồi." Tô San nói xong, dừng một chút, nói tiếp: "Cũng may tối hôm qua cô không có đi khách sạn, không biết xảy ra chuyện gì, một đoàn phóng viên canh giữ ở bên ngoài, tôi vừa đến đã bị bọn họ ngăn chặn. Tôi đúng thật rất buồn bực, sao tin tức của những con chó săn đó linh thông như vậy, giống như đều biết chuyện trước vậy."
"Ừ, tôi thông báo trước."
Vốn mục đích của cô, là muốn mượn Tô San và truyền thông khiến Thẩm Minh thân bại danh liệt.
Thật không nghĩ đến, thay đổi cách thức.
Tô San kinh hãi: "Cô thông báo tin tức? Cô sẽ không nói cho tôi biết, trước đó cô bảo tôi giở đủ mánh khóe, chính là vì vào lúc tôi và Thẩm Minh ở trên giường, dẫn dụ những phóng viên đó đến, để cho bọn họ chụp chúng tôi.... đang lăn trên giường chứ!?"
"Nói đúng rồi, chính là như vậy."
Chụp được, nhất định sẽ cảm xúc mãnh liệt tràn đầy.
Nếu so sánh, những phim sex và người thật AV kia quả thật rất yếu kém rồi.
Tùy tùy tiện tiện có thể khiến Tô San, nổi tiếng nửa bầu trời!
Chương 269: Không sợ, chồng tôi có tiền!
Tô San ở bên kia cười gượng, "Thẩm đại mỹ nhân đến cách lăng xê như vậy cũng có thể nghĩ ra được, Tô San tôi thật sự thật hổ thẹn...."
Cô ta lăn lộn ở trong xã hội bao nhiêu năm, cho tới bây giờ còn chưa gặp được người phụ nữ nào phúc hắc như vậy!
"Có gì hay mà phải thật hổ thẹn." Thẩm Chanh câu môi cười, "Ngực to mà không có não, hiểu."
"Tôi thấy ngực cô cũng không nhỏ nha, 75...."
"Nhưng tôi thiên nhiên tinh khiết."
"Tôi cũng vậy nha!"
"Cô lừa gạt tôi chưa sờ qua ngực cô sao, rõ ràng của cô là miếng lót silicone."
"Mới không phải, tôi là tiêm mỡ và chất lỏng vào, không phải loại hàng miếng lót silicone rẻ mạt được không!"
"Đây còn không phải là từng bơm qua."
"Từng bơm qua thì thế nào, hiện tại có nữ minh tinh nào không chỉnh dung không nâng ngực chứ?"
"Từng bơm qua là không có não!"
"Phụ nữ quá thông minh có gì hay đâu, giống như tôi rất cởi mở sảng khoái, thích sống thế nào liền sống thế đó, không bị trói buộc không bị quản chế, dù người khác mắng tôi coi thường tôi, tôi cũng có thể coi như không nghe thấy, cô có thể làm được sao?"
Bước xuống bậc thang bậc thang xoay tròn cuối cùng, Thẩm Chanh vòng qua đại sảnh đi vào nhà ăn, ngồi xuống uống một ngụm sữa tươi, mới thản nhiên mở miệng, "Không nói chuyện cuộc sống, chỉ nói ngực."
Tô San đang nhìn gương vẽ lông mày, vừa nghe được lời này của cô, tay run lên, đuôi lông mày bị vẽ đến mép tóc.
Cô vội vã để bút vẽ lông mày xuống, rút ra một khăn giấy ướt đến lau đi phần dư thừa, vừa lau vừa mở miệng với di động, "Hai người phụ nữ nói về ngực, nếu để cho người khác biết được chuyện này, sợ rằng sẽ truyền ra tôi và cô là đồng tính luyến ái đó."
Thẩm Chanh không khỏi cười, "Sao, nhà của cô còn có người khác?"
"Tôi chính là đang suy luận, sao cô lại tích cực như vậy!"
"Vậy rốt cuộc là nói hay không nói."
"Nói đi...." Giọng nói Tô San nghe vô cùng buồn bực.
"À!" Thẩm Chanh cắn một miếng bánh mì, hỏi cô ta, "Xúc cảm ngực của cô có được không?"
"...." Tô San im lặng, sau đó mới nói: "Tôi không có thói quen tự sờ."
"Aizz! Đã sửa ngực lớn như vậy, không tự sờ không phải thật là đáng tiếc sao!"
"...." Tô San tiếp tục không nói gì.
"Nhanh sờ một phát, nói cho tôi biết xúc cảm thế nào."
Lúc Thẩm đại mỹ nhân ham chơi, thật làm cho người ta ăn không tiêu.
Tô San liếc mắt nhìn miêu tả sinh động của mình, thật sự là không hạ thủ được, "Tự mình sờ mình, có phải là có chút biến thái không?"
Thẩm Chanh hỏi ngược lại cô ta, "Sao khi cô để đàn ông sờ cô lại không cảm thấy biến thái."
Tô San đúng là không phản bác được, cô xoắn xuýt một hồi, vẫn sờ soạng lên phía trên của mình một cái, sau đó nói cho Thẩm Chanh, "Vừa sờ một chút, không có xúc cảm gì."
"Ha ha!"
Thẩm Chanh bỗng chốc nhịn không được, cười ha hả.
Tô San có chút tức giận, "Cười đi cười đi, cô lấy tôi làm trò cười là được rồi, dù sao tôi lại không thể làm gì cô....."
"Được rồi." Cuối cùng Thẩm Chanh cũng ngưng cười, nghiêm chỉnh lại, "Đi spa không, lát nữa tôi mời cô."
"Thật sự?"
"Ừ."
"Vậy tôi muốn tìm hội sở thẩm mỹ sa hoa nhất, cho cô mất nhiều máu."
"Không sợ, chồng tôi có tiền."
"...."
"Trước như vậy, tối nay sẽ liên lạc lại."
Sau khi ăn sáng xong, Thẩm Chanh lái xe ra khỏi dinh thự, đi công ty một chuyến.
Giống như cô nghĩ, sau khi nhà họ Thẩm gặp chuyện bất trắc, công ty liền rối loạn.
Tất cả nhân viên đều đang nghị luận chuyện phát sinh ngày hôm qua, nói nhà họ Thẩm là vì buôn lậu thuốc phiện và buôn bán súng ống đạn dược, cuối cùng khó thoát tội, rơi vào lưới pháp luật.
Lại không biết, nhà họ Thẩm rơi xuống kết cục này, thật ra là bởi vì bọn họ đắc tội người phụ nữ của Thi Vực.
Chương 270: Tôi từ chức
Thẩm Chanh đi bộ phận nhân sự tìm Diệp Tử, nhưng đồng nghiệp nói cho cô biết, Diệp Tử xin nghỉ vài ngày.
Cô lấy điện thoại di động ra gọi cho Diệp Tử, Diệp Tử nói cho cô biết bây giờ đang ở bệnh viện chăm sóc Thẩm Minh.
Cô nghe được giọng nói của Diệp Tử có chút không tình nguyện, nhưng không biết có phải là bên cạnh đang có người hay không, cô có chút muốn nói lại thôi.
Thẩm Chanh không nhiều hỏi, sau khi hỏi rõ địa chỉ bệnh viện, mới cúp điện thoại.
Sau đó, cô gõ cửa phòng làm việc của quản lý.
Lúc này cô không có trực tiếp đẩy cửa vào, mà là chờ đến khi bên trong truyền đến một tiếng "Vào đi", cô mới mở cửa phòng đi vào.
Quản lý Triệu không ngờ sẽ là cô, cho nên cảm thấy có chút kinh ngạc, "Cô có sao không?"
Ngày hôm qua nhà họ Thẩm phát sinh chuyện đấu súng đã sớm truyền ra, mà lại đúng lúc Thẩm Chanh đưa hợp đồng đi nhà họ Thẩm, làm sao có thể lại không có chút chuyện gì?
Thẩm Chanh biết ý của quản lý Triệu là cái gì, nhưng không có tính toán muốn trả lời bà ta, chỉ là giao một phong thư từ chức lên trên tay của bà ta, lạnh nhạt nói: "Tôi từ chức."
Quản lý Triệu liếc mắt nhìn thư từ chức trong tay, đỡ mắt kính lên hỏi cô, "Đang yên làm, sao nói từ chức liền từ chức rồi?"
Thật ra tuy rằng quản lý Triệu và Thẩm Chanh từng có đụng chạm, bình thường lúc nào cũng đối chọi gay gắt, nhưng bà ta không phủ nhận, Thẩm Chanh là nhân tài khó gặp.
Bất kể là ở trong cuộc sống hay là trên công tác, cô biểu hiện ra đều là một mặt không đơn giản.
Mặc dù mới vào công ty không bao lâu, nhưng năng lực của cô lại vượt qua rất nhiều nhân viên kỳ cựu.
Cho nên dù quản lý Triệu không thích cô hơn nữa, cũng muốn giữ chân cô.
Không đợi Thẩm Chanh trả lời, bà ta lại mở miệng, "Thư từ chức tôi sẽ nhận trước, tạm thời không trình lên, cô suy nghĩ một chút rồi cho tôi đáp án chắc chắn!"
Thẩm Chanh trực tiếp từ chối, "Không suy nghĩ."
Thấy cô không có một chút do dự, quản lý Triệu biết cô đã hạ quyết tâm, sẽ không giữ cô lại nữa, "Cô muốn đi, tôi cũng không giữ cô nữa. Nhưng nếu khi nào cô muốn trở lại, bộ phận nhân sự đều hoan nghênh cô bất cứ lúc nào."
Nghe bà ta nói như vậy, Thẩm Chanh nhếch môi cười, "Tôi trở về lần nữa, nhất định không phải ở bộ phận nhân sự. Mà bà, cũng nhất định sẽ gọi tôi một tiếng chủ tịch."
Chủ tịch?Mặt mũi quản lý Triệu tràn đầy kinh ngạc, nghĩ thế nào cũng không hiểu những lời này của cô là có ý gì.
"Đi đây."
Lưu lại những lời này, Thẩm Chanh xoay người rời đi.
Cô đi ra khỏi phòng làm việc, cũng không quay đầu lại liền rời khỏi bộ phận nhân sự, rất cởi mở sảng khoái.
Đi ra từ công ty, cô quay đầu lại liếc mắt nhìn tòa cao ốc, nở nụ cười.
Thẩm thị, tập đoàn bất động sản do một tay ông nội tạo ra vào năm đó, cuối cùng cũng phải trở về đến trong tay của cô.
Chỉ là tâm trạng, lại có chút phức tạp.
Nói cho cùng nhà họ Thẩm vẫn là hủy ở trong tay của cô.
Người nhà họ Thẩm, bị cô một phát kéo vào địa ngục.
Như vậy, xem như vô tình vô nghĩa sao?
Lúc cô xoay người muốn đi, một chiếc Hummer đột nhiên dừng lại ở bên cạnh cô.
Cửa sổ xe hạ xuống, Tần Cận thò đầu ra ngoài cửa sổ, chào hỏi cô một tiếng, "Chị dâu."
Thấy là anh ta, Thẩm Chanh ừ một tiếng, thuận miệng hỏi câu, "Đi đâu vậy?"
"Không có chỗ nào để đi." Tần Cận lười nhác dựa vào ở trên cửa kính xe, nghiêng đầu, "Chị dâu, chị đi đâu? Bằng không tôi đưa chị đi."
Thẩm Chanh nghe tiếng, nhướng mày, chỉ xe mình đỗ bên cạnh một chút, "Tôi có xe."
Nhìn theo phương hướng cô chỉ, Tần Cận không nhịn được chậc chậc lưỡi, "Chậc chậc! Thi thiếu ra tay thật xa xỉ, lại có thể cam lòng mua xe tốt như vậy cho chị dâu lái, hơn hai ngàn vạn, đây chính là giá trên trời."
Thẩm Chanh nhếch nhếch môi, trên mặt vốn lạnh lùng, cuối cùng cũng có nụ cười, "Chồng tôi quá yêu tôi, không có biện pháp."
Tần Cận: "...."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro