Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 241-250

Chương 241 :Chỉ Mấy Trăm Vạn Mà Thôi, Tôi Cũng Tặng Nổi

Editor: May

Tần Cận đã sớm ngờ tới anh sẽ nói như vậy, yêu mị cười cười: "Chỉ mấy trăm vạn mà thôi, tôi cũng tặng nổi."

"Thứ phụ nữ của tôi nhìn trúng, lúc nào thì tới phiên chú tặng."

Thi Vực chậm rãi lấy một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá, quăng hộp thuốc lá sang một bên, lúc này mới châm thuốc, đưa vào trong miệng hút một hơi.

Anh híp con ngươi sâu thẳm, khí phách giữa phong cách lẫn cử chỉ biểu lộ rõ ràng.

Mặc kệ lúc nào, anh đều sẽ cao ngạo giống như một vương giả, khiến người ta sợ hãi, không dám tới gần.

Tần Cận cảm thấy anh có chút nhàm chán, cúi người rút từ trong hộp thuốc lá ra một điếu thuốc ngậm lên miệng, móc bật lửa ra từ trong túi quần, nhưng đánh nhiều lần đều đánh không lên lửa.

Anh ta có chút khó chịu, trực tiếp ném bật lửa vào trong thùng rác bên cạnh, nhìn về phía Thi Vực: "Cho mượn hộp quẹt."

"Không cho mượn."

Thi Vực không có phản ứng, hoàn toàn không có tính toán muốn đưa bật lửa cho anh ta.

Tần Cận không phải là lần đầu tiên giao tiếp với anh, anh ta rất rõ ràng tính tình của anh, nói một không hai, nói không cho mượn chắc chắn sẽ không cho mượn.

Anh ta gọi bồi bàn tới đây: "Đi, cầm một cái bật lửa tới đây."

"Vâng, Tần thiếu gia đợi một lát."

Bồi bàn vừa đi, Thi Vực liền ném bật lửa nổi tiếng của anh tới, Tần Cận phản ứng rất nhanh, đưa tay đón được, không kiềm được phát ra một tiếng cười nhạo: "Không phải không cho mượn sao? Từ khi nào thì Thi thiếu cũng trở nên không có nguyên tắc như vậy rồi."

Thi Vực từ chối cho ý kiến liếc nhìn anh ta, nhẹ phun ra một câu: "Tặng cho anh."

Tần Cận cầm lấy cái bật lửa liếc mắt nhìn, chậc chậc nói: "Quả nhiên là người biết hưởng thụ, bật lửa nhãn hiệu này, một cái rẻ nhất cũng phải năm con số."

Bốp một tiếng bắn nắp bật lửa ra, châm thuốc, hít vài hơi.

Tuy rằng tư thế không tính là ưu nhã, nhưng cũng rất có lực sát thương.
Tần Cận, đối tượng yêu mến của vô số thiếu nữ thành Giang, trẻ tuổi, đẹp trai, khuyết điểm duy nhất chính là phong lưu thành tánh.

Tốc độ thay đổi phụ nữ của anh ta, còn thường xuyên hơn thay quần áo, chỉ là anh ta cũng rất lịch lãm, không cảm thấy hứng thú với ba loại phụ nữ.

Một, phụ nữ giới giải trí.

Hai, phụ nữ thân thể không sạch sẽ.

Ba, phụ nữ ham mê hư vinh.

Phụ nữ anh ta nhìn trúng, hoàn toàn không cần phải đối phương mở miệng yêu cầu, anh liền sẽ không ngừng đập tiền lên người cô ta.

Sở dĩ Thi Vực sẽ qua lại gần với Tần Cận, không vì cái gì khác, chẳng qua cảm thấy Tần Cận người này đáng giá quen thân, ngoài mặt nhìn như hư hỏng ngang tàng phóng túng, thật ra lại rất trượng nghĩa.

Hút hết một điếu thuốc, Thi Vực ném tàn thuốc vào trong cái gạt tàn, một lần nữa dựa vào trên ghế sofa, hai chân vén lên, ánh mắt lúc sáng lúc tối, dần trở nên thâm trầm, không biết đang suy nghĩ gì.

Tần Cận nhìn về phía anh, "Sao, có chuyện phiền lòng?"

Thi Vực không có trả lời vấn đề của anh ta, chỉ là mở miệng hỏi anh ta: "Nhà họ Thẩm, chú biết được bao nhiêu?"

Tần Cận bị giọng điệu nghiêm túc của anh lôi kéo, trở nên nghiêm túc theo, "Anh là chỉ một nhà Thẩm Uyên Thẩm Bác?"

"Ừ."

"Nhà họ Thẩm, lợi hại đó! Nhìn ra tương lai không xa, Tần Cận tôi cũng bị một nhà này đè xuống!"

Nói đến nhà họ Thẩm, Tần Cận vô cùng bội phục, lúc này mới mấy năm, nhà họ Thẩm liền lũng đoạn tất cả bất động sản của thành Giang, quy mô không ngừng mở rộng, hiện tại có thể nói là một tập đoàn lớn nhất thành Giang.

Ánh mắt Thi Vực sâu thẳm, suy nghĩ một lát, lạnh lùng mở miệng: "Có chuyện, chú giúp tôi điều tra rõ ràng."

"Chuyện gì?"

"Sáu năm trước, di chúc ông cụ nhà họ Thẩm lưu lại trước khi chết, có còn tồn tại hay không."

Tần Cận không hỏi anh tại sao phải tra, bởi vì cho tới bây giờ anh ta đều không có hứng thú với những chuyện khác, chỉ là đáp ứng: "Ba ngày sau cho anh câu trả lời chắc chắn.

Chương 242: Cô mới đúng là nói nhảm!

  Editor: May

Ba ngày sau, Thi Vực nhận được điện thoại của Tần Cận.

"Nói."

"Đã tra rõ ràng, trước khi ông cụ nhà họ Thẩm chết để lại hai phần di chúc, một phần bị người hủy diệt, một phần tung tích không rõ."

"Có thể tìm được phần di chúc này không?"

"Có chút khó khăn, dù sao đã qua sáu năm."

Lúc Thẩm Chanh đi từ dưới lầu qua cửa thư phòng, vừa vặn nghe được tiếng nói truyền ra từ bên trong.

Thi Vực đang xử lý một chút văn kiện, cho nên bật âm thanh khuếch đại lên, mà giọng nói Tần Cận không lớn không nhỏ, vừa vặn rơi vào trong tai Thẩm Chanh, khiến cô nghe liền hiểu rõ.

Cô do dự một chút, vẫn là đưa tay đẩy cửa phòng khép hờ ra, đi vào.

Thấy Thẩm Chanh đi vào, Thi Vực nhíu mày, nói một câu hôm nào nói tiếp với Tần Cận, liền cúp điện thoại.

"Phần di chúc đó, không tìm được."

Cô đứng ở trước bàn máy vi tính, nhìn Thi Vực, giọng nói lạnh nhạt, không có chút phập phồng.

Thi Vực đối diện với tầm mắt của cô, muốn đọc được một chút gì đó từ trong ánh mắt và khuôn mặt của cô, nhưng lại có thể khiến cho anh không cảm giác được một chút cảm xúc dao động.

Người phụ nữ này, chưa bao giờ chịu dỡ ngụy trang xuống, dỡ phòng bị xuống, cô lúc nào cũng tận lực phong bế lòng của mình, không cho người khác phát giác được mềm yếu của cô.

Anh khép văn kiện lại, đứng dậy đi đến trước mặt Thẩm Chanh, tập trung nhìn cô: "Vậy em nói cho tôi biết, có muốn tìm được phần di chúc này không."

"Không phải là có muốn hay không." Thẩm Chanh không nhịn được cười khẽ một tiếng: "Coi như tìm được, nhà họ Thẩm cũng có một trăm phương pháp phá hủy nó thôi, cho nên có thể tìm được hay không, hoàn toàn không có quan trọng như vậy."

"Nhà họ Thẩm đó, có dũng khí đó sao?" Ánh mắt Thi Vực lạnh đến mức dọa người, "Sáu năm trước, bên cạnh của em không có tôi, cho nên mới khiến cho cả người đầy thương tích, hiện tại có tôi, ai dám tổn thương em chút nào?"

"Nếu như ngày nào đó anh chán ghét tôi thì sao! Tôi đắc tội nhiều người như vậy, mỗi người đều muốn đưa tôi vào chỗ chết, thật sự đến tình trạng kia, anh nói tôi nên làm gì bây giờ." Thẩm Chanh luôn đang cười, cô cười đến rất sáng lạn, khiến người ta đoán không ra tâm tư của cô.

Ánh mắt Thi Vực trầm xuống, cánh tay dài duỗi ra, bá đạo ôm cô vào trong ngực, ôm cô thật chặt, sức lực khổng lồ, như là muốn ép cô vào trong xương cốt.

Độ cao thân thể của anh và cô rất lớn, cao hơn cô một cái đầu, ở trước mặt anh, thân hình của cô có vẻ càng thêm nhỏ nhắn.

Thi Vực quay đầu, dán sát mặt ở trên tóc của cô, nhắm mắt lại tham lam hít lấy hơi thở đặc biệt phát ra từ cô, hương thơm thoang thoảng nhàn nhạt, khiến người ta say mê.

Hai tay càng thêm dùng sức ôm chặt cô, ôm cô, dường như muốn hòa cô làm một thể.

Thẩm Chanh bị anh ôm chặt đến có chút không thở nổi, nụ cười vốn treo ở khóe môi, trong nháy mắt đã biến mất hầu như không còn, không vui nhíu mày: "Nhẹ một chút!"

Thi Vực như là không nghe thấy lời của cô, không chỉ không có buông tay, vẫn đang tiếp tục tăng thêm lực đạo.

"Ưm.... Bảo anh nhẹ một chút!"

Thẩm Chanh hoàn toàn không có đường phản kháng, lấy tay đẩy anh, thân hình anh vững như Thái Sơn, không nhúc nhích một chút, đây là chênh lệch thể lực của đàn ông và phụ nữ, kém quá nhiều.

"Em nói cho tôi biết trước, sau này có còn nói loại nói nhảm đó không?" Giọng nói dồi dào từ tính, mơ hồ có vài phần ý vị nguy hiểm.

"Anh mới đúng là nói nhảm! Cả nhà anh nói đều là nói nhảm!"

"Câm miệng."

"Anh còn ôm tôi nữa, tôi liền...."

"Báo cảnh sát?" Thi Vực giương khóe môi đẹp mắt lên, cười đến nghiền ngẫm lại ngả ngớn.

Anh nhớ tới tình hình lần đâu tiên gặp mặt cô, đối thoại khi đó rất giống với bây giờ.

"Anh mới là mèo, cả nhà anh đều là mèo!"

"Câm miệng."

"Anh còn làm xằng làm bậy nữa, tôi liền báo cảnh sát!

Bất giác, nụ cười bên môi càng mở rộng thêm, cực kỳ mê người. 

Chương 243: Lần sau lại ôm!

 "Tôi còn lâu mới báo cảnh sát!" Báo cảnh sát cũng không có người quản, người đàn ông này hoàn toàn không bị quản chế, hơn nữa đã đến mức vô pháp vô thiên.


Thi Vực cười trầm thấp ra tiếng: "Vậy em muốn làm gì?"

"Tôi ôm anh!"

Tranh gió này trở nên quá nhanh, mới vừa rồi còn ra vẻ bộ dáng không để yên cho anh, chớp mắt liền biến thành cô gái nhỏ, dùng tay nhốt chặt eo của anh.

Bị cô ôm lấy, Thi Vực hài lòng, giống như một tên yêu nghiệt phúc hắc, nhỏ giọng cười tà: "Ôm chặt một chút."

"Anh thả tôi ra thì tôi mới có thể ôm chặt một chút."

Tay Thi Vực mơ hồ hơi buông lỏng, Thẩm Chanh lập tức dùng sức ôm chặt anh, trên gương mặt nhỏ lại trồi lên một nụ cười quỷ quyệt.

Ngay vào lúc Thi Vực thả lỏng cảnh giác, thân thể cô hơi cúi, dễ dàng chui ra ngoài từ trong ngực của anh.

Trong ngực trống rỗng, mặt Thi Vực chìm xuống, trong mắt một mảnh âm u, tức giận đến muốn giết người.

Thẩm Chanh chạy đến cửa thư phòng mới dừng bước lại, vịn cửa phòng quay đầu lại nhìn anh, cười đến xinh đẹp, "Xin lỗi nha, tôi mắc tiểu, lần sau lại ôm!"

Trên người Thi Vực tản ra lạnh lẻo thấu xương, căm tức nhìn cô, trầm giọng quát: "Lăn về đây!"

Thành công chọc giận anh, Thẩm Chanh cười đến càng thêm lộ liễu, "Đã nói là mắc tiểu nha, ông xã, anh thật sự là không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào!"

Nói xong, đóng cửa phòng, xoay người bỏ chạy.

Thi Vực thịnh nộ, bước một bước dài tiến lên, rầm một tiếng, anh nhấc chân đạp mở cửa phòng, đuổi theo.

Nghe trên lầu truyền đến tiếng vang, vẻ mặt đám người hầu mờ mịt, không nhịn được nghị luận lên.

"Xảy ra chuyện gì? Vật gì ngã hư vậy?"

"Không phải âm thanh thứ gì đó ngã hư đâu, tôi cảm thấy có chút giống như là có người đang đá cửa."

"Đá cửa? Ai mà to gan như vậy?"

"Này còn cần hỏi ư? Ngoại trừ thiếu gia và thiếu phu nhân, ai dám đá cửa?"

"Đúng vậy."

"Chẳng lẽ bọn họ cãi nhau?"

"Làm ra động tĩnh lớn như vậy, giống như là đang đánh nhau!"

"Chớ nói lung tung."

"Hư! Nhỏ giọng một chút...."

Đám người hầu nhỏ giọng nghị luận ở dưới lầu, hai người ở trên lầu đang diễn đại chiến thế kỷ.

Thẩm Chanh bước ra từ thư phòng, trực tiếp chạy về phòng ngủ, rút sạch chiếc khóa ở trong ổ khóa bên ngoài, khóa ngược cửa lại, vừa dựa vào trên cửa mở miệng thở dài, cửa phòng đã bị người đá chấn động từ bên ngoài.

Sau đó, truyền tới giọng nói lạnh đến mức khiếp người: "Mở cửa!"

Giọng điệu nguy hiểm, tiết lộ ra sự tức giận của người đàn ông ngoài cửa.

"Không mở, tối nay tôi ngủ một mình, anh đi thư phòng ngủ đi." Giọng nói Thẩm Chanh nhu hòa đến ngán người, chính cô nghe cũng cảm thấy không chịu nổi.

"Cho em mười giây, không mở cửa, tự gánh lấy hậu quả!"

Ngoài cửa, tính nhẫn nại của Thi Vực tiêu tan hầu như không còn, con ngươi âm lãnh, mang theo tức giận mãnh liệt.

"Mười."

Nghe được anh bắt đầu đếm, Thẩm Chanh vẫn không có ý định mở cửa, cứ thế dựa vào trên cửa nghe anh đếm.

"Chín."

Cô cười cười xinh đẹp, tìm được chút khoái cảm từ trong giọng nói mơ hồ mang theo sát khí của anh.

"Ba."

Chín nhảy qua ba? Nụ cười của Thẩm Chanh cứng đờ, trên mặt tràn ngập một chút không còn gì để nói, anh nhất định học đại học ở vườn trẻ!

"Một!"

Một sợi len, Thẩm Chanh hếch mày, nhắc nhở: "Anh còn chưa có đếm hai!"

Còn có lá gan bảo anh đếm hai? Ánh mắt Thi Vực càng sắc bén, anh nhíu mày, liếc mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, mang theo vài phần không kiên nhẫn mở miệng: "Thẩm Chanh Tử, em có biết tôi có chìa khóa dự bị không."

Thẩm Chanh từ chối cho ý kiến, có chìa khóa thì tại sao sẽ ở đó nói nhảm với cô, đã sớm đi vào rồi được không.

"Anh có chìa khóa thì vào đi!"

Vừa nói xong câu đó, cô liền hối hận, bởi vì cô nghe được... tiếng chìa khóa cắm vào ổ khóa cửa rồi

Chương 244: Nhất định phải khi dễ người như vậy sao!

  Xong rồi!


Anh thật sự có chìa khóa!

Két một tiếng, cửa phòng mở ra rồi...

Dưới tình thế cấp bách, phản ứng đầu tiên của Thẩm Chanh chính là dùng tay chống giữ cửa: "Không cho phép đi vào, tôi không có mặc quần áo!"

Rất rõ ràng đây là đang trợn tròn mắt nói lời bịa đặt.

"Không có mặc quần áo, đúng lúc."

Sự thật lại một lần nữa chứng minh, Thi Vực không phải là một người đàn ông tốt tính khí, anh chỉ hơi dùng sức, thân thể Thẩm Chanh liền chợt nghiêng về phía sau, sau đó ngã xuống đất.

"Ưm...."

Cái mông chạm đất, đau đến cô nhướng mày, phát ra một tiếng kêu đau đớn.

Thi Vực đẩy cửa đi vào, trên khuôn mặt tuấn mỹ phủ kín áng mây mù, anh đứng ở trước mặt Thẩm Chanh, nhìn xuống cô từ trên cao, "Không phải không mặc quần áo ư, mặc vào khi nào vậy?"

Thẩm Chanh ngồi bệt dưới đất, xoa cái mông, ngẩng đầu nhìn anh, hừ nhẹ: "Ai cần anh lo!"

"Ừ, không cần tôi lo thật sao." Giọng nói Thi Vực lạnh lẽo, không có chút nhiệt độ, "Đứng lên!"

Bảo cô đứng lên thì cô liền đứng lên sao? Thẩm Chanh giống như hờn dỗi, ngồi bệt dưới đất không chịu đứng lên, "Xin lỗi, trên người đau, không đứng lên nổi."

Thi Vực tới gần cô một bước, khẽ cúi người, ánh mắt âm u khiếp người, "Đứng không nổi?"

"Ừ!"

"Rất tốt, vậy tối nay em ngủ trên mặt đất."

Thi Vực chỉ là lạnh nhạt liếc nhìn cô, liền sải bước ra, trực tiếp đi tới từ bên cạnh cô.

Thẩm Chanh: "...."

Nhất định phải vô tình như vậy, nhất định phải khi dễ người như vậy sao.

Nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh, Thẩm Chanh nghiến răng, dùng ánh mắt oán hận, lăng trì anh trăm ngàn lần.

Ngủ thì ngủ, trời rất nóng, chẳng lẽ cô còn sợ ngủ trên sàn nhà không được.

Vì đánh cuộc cơn tức này, Thẩm Chanh thật sự nằm ở trên sàn nhà, cô nghiêng người qua, đưa lưng về phía giường lớn, nhắm mắt lại.

Thi Vực cởi quần áo ra, nằm dài trên giường, thuận tay cầm tạp chí kinh tế tài chính đặt ở tủ đầu giường qua, lật xem.

Trời đã tối đen, trong phòng lóe lên ánh đèn hơi yếu, ngọn đèn mờ nhạt, tăng thêm mấy phần hơi thở thần bí.

Thi Vực khép tạp chí lại, quay đầu nhìn về phía cô gái nhỏ ngủ trên mặt đất, mày kiếm dựng lên, giọng nói lạnh đến mức dọa người: "Tới đây ngủ."

Rất có bản lĩnh mà, quản cô làm gì? Không phải bảo cô ngủ trên mặt đất sao, có bản lĩnh thì anh cứ mặc kệ đi!

Thẩm Chanh coi như không nghe thấy lời của anh, không đáp lại chút nào, tiếp tục giả vờ ngủ.

Thấy cô không nhúc nhích, chân mày Thi Vực càng nhíu chặt hơn. Người phụ nữ này, không chỉ tính tình lớn, còn bướng bỉnh!

Đại khái qua một phút đồng hồ, thấy Thẩm Chanh vẫn không có phản ứng, cuối cùng Thi Vực cũng không nén được tức giận, vén chăn lên, nhanh chóng nhảy xuống giường.

Trong hoàn cảnh tối đen, thân hình của anh có vẻ càng thêm thon dài, khuôn mặt người thần nhìn thấy đều căm phẫn càng trở nên hoàn mỹ, tìm không ra một chút tỳ vết nào.

Thẩm Chanh đặc biệt nhạy cảm, tuy rằng đưa lưng về phía anh, nhưng vẫn cảm giác được anh đang tiến lại gần cô, một bước, hai bước, cách cô càng lúc càng gần.

Lông mi thật dài rung động một chút, cô hít sâu một hơi, tận lực khiến bản thân tỉnh táo lại, không để cho anh nhìn ra mánh khóe.

Hô hấp cô ổn định, tư thế ngủ an ổn, nhìn có vẻ, không giống giả bộ ngủ, giống như là thật sự ngủ rồi.

Thi Vực dừng chân ở trước mặt cô, cúi người xuống, nhìn gương mặt tinh xảo kia của cô, trong con ngươi vốn lạnh lùng không khỏi nhuộm lên một chút ôn nhu.

Anh đột nhiên đưa tay ra, vén tóc tán loạn trên má của cô đến sau tai, động tác này nhìn như không cẩn thận, thật ra lại là biểu hiện khi cưng chiều một người nào đó mới có.

Thi Vực bất lực giương môi, vẽ ra một nụ cười không rõ thâm ý.

Rõ ràng đang giận cô, muốn cho cô chịu chút đau khổ, nhưng lại không hạ quyết tâm không quan tâm cô được.

Anh chìm đắm, hoàn toàn chìm đắm ở trong tay người phụ nữ này.

Chương 245: Mấy chuyện xấu của Chanh Tử

  Anh bế cô lên, muốn bế cô đến trên giường, vốn tất cả đều ở trong điều khiển của Thẩm Chanh, nhưng khiến cho cô hoàn toàn thật sự không ngờ chính là, một vẻ mặt rất nhỏ trên mặt cô đã bán đứng cô.


"Giả bộ ngủ?"

Giọng nói sâu lắng vang lên bên tai, tiết lộ ra vài phần hơi thở nguy hiểm.

Thi Vực cúi đầu nhìn cô, ánh mắt lẫm liệt, giọng nói không cao không thấp, mang theo khí phách không giận tự uy: "Mở ra!"

Thẩm Chanh không có hé mắt, bởi vì cô biết, vừa mở mắt ra thì chẳng khác nào cam chịu vừa rồi mình đang giả bộ ngủ chơi đùa anh, dùng tính tình của anh, còn không biết sẽ làm r chuyện gì quá phận với cô.

Cô lười nhác đụng đụng vào trong ngực anh, cố ý dán mặt ở trên người anh, sau đó đưa tay ôm cổ của anh, phát ra một tiếng: "Tôi mệt...."

"Còn giả bộ?"

Hiển nhiên, tính toán của cô đã bị Thi Vực vạch trần, không có hiệu quả.

"Ba."

Anh bắt đầu đếm.

"Hai."

"Một...."

Vừa đếm tới một, Thẩm Chanh liền chợt mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn anh, cô có chút không vui: "Nói đi, anh muốn thế nào."

Anh muốn thế nào? Thi Vực nhìn cô, im lặng mấy giây, lạnh lùng mở miệng: "Cho em ba lựa chọn, một, ôm ta ngủ, hai, tôi ôm em ngủ, ba, chúng ta cùng ôm nhau ngủ."

"Có thể có lựa chọn thứ tư không?"

"Có, tôi ngủ trên người của em."

"À!" Thẩm Chanh há miệng liền nói: "Vậy tôi chọn cái thứ năm."

"Có thể, em ngủ trên người của tôi."
"Ông xã, chúng ta có thể ngủ đơn thuần một giấc không?" Thẩm Chanh nhìn anh, hỏi đến đặc biệt nghiêm túc.

"Vào trước khi em chọc giận tôi thì miễn cưỡng có thể, hiện tại không được."

"À! Vậy anh ôm tôi lên giường trước, rồi ngủ trên người của tôi."

Nhìn Thẩm Chanh giống như mèo con ngoan ngoãn an phận ở trong ngực, Thi Vực nheo đôi mắt thâm thúy lại.

Ngoan như vậy, nhất định là lại đang có mưu đồ gì đó, anh cũng muốn nhìn xem, cô còn có chiêu gì chưa sử dụng ra.

Thẩm Chanh bị anh ném đến trên giường, thân thể bắn ra một chút trên giường lớn mềm mại, sau đó, cô bày ra một tư thế quyến rũ chọc người, ngoắc ngoắc đầu ngón út với anh, "Đến đây...."

Cử động của cô, trêu chọc lửa trên người Thi Vực lên, trong mắt là một mảnh nóng rực, không nói một lời, nghiêng thân trực tiếp ép xuống.

Mới vừa rồi Thẩm Chanh còn đề nghị ngủ đơn thuần, trong nháy mắt hóa thân thành yêu tinh, dùng tay vòng qua cổ anh, khẽ ngẩng đầu lên, chủ động đưa môi tới.

Thi Vực cúi đầu, ngậm chặt đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át này của cô, mang theo vài phần bá đạo và thô lỗ, cưỡng chế xâm nhập vào trong miệng của cô.

Đã không phải là lần đầu tiên hôn môi, Thẩm Chanh ít nhiều cũng học được một chút kinh nghiệm, bắt đầu đáp lại anh.

Lúc bị hôn đến sắp ngạt thở, cô nhịn không được phát ra một tiếng ngâm trầm thấp.

Âm thanh như vậy đối với một người đàn ông nhiệt huyết dương cương mà nói, không thể nghi ngờ là dụ dỗ.

Hô hấp của Thi Vực bắt đầu tăng thêm, trở nên dồn dập, trong máu như là có ngọn lửa ngùn ngụt, muốn phá tan mạch máu.

Anh tựa như một con sói đói hung mãnh, bắt lấy con mồi, liền không thể chờ đợi được muốn nuốt cô vào trong bụng.

Làn da trên người Thẩm Chanh cũng nóng lên theo, trên mặt cũng nóng dữ dội.

Nhưng cuối cùng đàn ông và phụ nữ cũng có sự khác biệt, dù cho sầu triền miên như vậy, nhưng lý trí của cô vẫn còn.

Cảm giác được chỗ nào của đó của người đàn ông trên người đã cứng rắn, khóe miệng của cô nâng lên một nụ cười quỷ quyệt.

Tay Thi Vực vừa va chạm vào trên nút quần của cô, đã bị cô một phát bắt được, cô ngẩng đầu, khẽ thở dốc: "Ông xã, em đang ở kỳ kinh nguyệt...."

Chương 246: Tôi làm gì rồi?

Thân thể Thi Vực chợt dừng lại, trong nháy mắt, ánh mắt nóng rực liền lạnh lẽo, anh híp đôi mắt thâm sâu, nhìn trừng trừng người phụ nữ dưới thân, nguy hiểm mở miệng: "Nói lại lần nữa xem."

"Cái kia, em đang trong kỳ kinh nguyệt...."

Thẩm Chanh rõ ràng đã cảm nhận được sát khí phát ra từ trên người anh, lần đầu tiên có chút thiếu tự tin ở trước mặt anh.

"Cho nên em cố ý trêu chọc tôi?" Thi Vực câu môi khêu gợi, rõ ràng đang cười, lại làm cho người ta cảm thấy lạnh lùng đến cực điểm.

Thẩm Chanh phủ nhận: "Em không có trêu chọc!"

Cô đây không phải trêu chọc, là khiêu khích, là câu dẫn....

"Ý của em là tôi tự làm tự chịu?"

Nguy hiểm thăng cấp, trong lúc nhất thời ngay cả trong không khí cũng chảy xuôi theo một dòng nước lạnh âm lãnh.

"Em chưa từng nói qua!"

Tuy rằng đây là sự thật, nhưng cô nhất định sẽ không nói, bởi vì người đàn ông này rất có thủ đoạn, có thể dùng rất nhiều cách khiến cô chịu thua.

"Em tốt nhất có thể chứng minh em không có nói dối, nếu không hậu quả, em chịu không nổi đâu!"

Ánh mắt của anh hung ác, dường như sau một khắc sẽ hung hăng xé người dưới thân thành từng mảnh nhỏ.

Thẩm Chanh quay đầu, dùng ngón tay chỉ ghế sô pha dài, "Đó chính là chứng minh tốt nhất."

Thi Vực nhìn theo phương hướng cô chỉ, trên sofa, đặt một túi băng vệ sinh vừa mở.

Thẩm Chanh không có nói dối, thật sự cô đang trong kỳ kinh nguyệt, hơn nữa là còn là ngày đầu tiên, cho nên cô mới có lá gan lớn chọc lửa như vậy.

"Ừ, rất tốt."

Thi Vực cúi đầu, con ngươi băng lãnh càng âm u, Thẩm Chanh thấy mà sợ hãi trong lòng, "Cái gì tốt?"

"Làm tốt lắm."

"Em làm gì chứ?" Ở trước mặt anh giả bộ vô tội, là tuyệt chiêu của Thẩm đại mỹ nhân.

Thi Vực a một tiếng: "Em đã làm gì mà chính em cũng không rõ ràng sao, còn hỏi tôi?"Rõ ràng biết thân thể mình không tiện, còn trêu chọc anh, dám nói không phải cố ý?

Lá gan của người phụ nữ này, càng lúc càng lớn rồi.

"Người ta không phải là muốn ngủ một giấc với anh thôi sao, có làm gì đâu?" Tiếp tục giả vờ.

"Ngủ là như em, vừa nói lời khiêu khích, vừa dùng tay chân quyến rũ, còn nói với tôi em không có làm gì!?"

"Em đâu có khiêu khích anh, em dùng tư thế nào hấp dẫn anh rồi? Rõ ràng là anh để cho em lựa chọn, em nói ngủ đơn thuần một giấc anh lại không chịu. Sau đó liền hôn, nào ngờ hôn hôn anh liền...."

"Tôi liền sao hả?" Thi Vực híp con ngươi đen, ánh mắt sắc bén càng thêm khiếp người.

".... Cứng ngắc rồi!"

Đột nhiên, thời gian dừng lại.

Trong phòng rộng lớn, yên tĩnh đến mức quỷ dị!

Hai người trên giường, duy trì tư thế mờ ám ban đầu, ai cũng không nói với nhau câu nào.

Bốn mắt nhìn nhau, như là đang đại chiến trong vô hình hơn mười hiệp, cho đến khi hai bên tổn hại.

Không biết qua bao lâu, Thi Vực đột nhiên xoay người xuống giường, nắm áo sơ mi để ở một bên lên mặc vào, đến nút cũng không cài, liền sải bước đi ra ngoài.

Rầm một tiếng, cửa phòng bị nặng nề đóng sập lại, có thể nghĩ được, người đàn oogn này đã tức giận đến trình độ nào.

Liếc mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, khuôn mặt nhỏ của Thẩm Chanh đều nhăn lại, xem ra, lửa lần này chơi hơi lớn rồi.

Cô cứ nằm như vậy ở trên giường, nhìn đèn treo thủy tinh phía trên, chậm rãi nhắm mắt lại.

Cô giống như là vưu vật trời sinh, dưới ánh đèn hơi yếu, da cô trắng nõn nà, bộc lộ xinh đẹp động lòng người.

Nằm một hồi, cô xuống giường, đi phòng tắm rửa mặt bằng nước lạnh, xoắn xuýt một lúc, mới quyết định đi ra ngoài tìm người.

Xuống lầu tìm một vòng, cuối cùng nhìn thấy bóng dáng Thi Vực ở nơi cách bể bơi không xa, anh ngâm trong nước, mở hai tay lười nhác dựa vào trên mép bể bơi, nhắm mắt lại.

Thẩm Chanh nhíu mày, rất tự nhiên liền liên tưởng đến ba chữ,.... Hạ nhiệt độ.

Chương 247: Không thể chạm vào lạnh, không có dễ hư như vậy

Một người đàn ông trưởng thành, ai không có nhu cầu sinh lý, mới vừa rồi anh bị cô trêu chọc đến không chịu nổi, không được giải quyết, không kịp hạ nhiệt độ còn không bị nghẹn chết sao.

Thẩm Chanh cảm thấy mình chơi có hơi quá, bảo người hầu đưa qua hai tách cà phê đá, một ly thêm đường, một ly không thêm đường.

Mỗi tay cô bưng một ly cà phê đi về phía bể bơi, đi đến sau lưng Thi Vực, cô khẽ hỏi: "Uống cà phê không."

Vốn là muốn dùng cà phê đá coi như đền bù tổn thất, không ngờ bị anh trực tiếp từ chối: "Không uống."

"Có đá."

"Không uống."

"À! Vậy tôi tự uống."

Thẩm Chanh có chút mất mát đáp lại một tiếng, liền trực tiếp ngồi xuống cạnh bể bơi, tiện tay đặt một tách cà phê lên mặt đất, bưng một tách khác lên muốn uống.

Thi Vực lại đột nhiên mở mắt ra, quay đầu nhìn cô, ánh mắt lạnh nhạt, trong đó mang theo chút vắng lặng: "Cũng không cho phép em uống."

Tay bưng cà phê dừng ở trên bờ môi, đôi mắt Thẩm Chanh nheo lại, không hiểu hỏi anh: "Tại sao?"

Uống ly cà phê cũng phải trải qua sự cho phép của anh sao, có phải người đàn ông này quá bá đạo rồi không.

Thi Vực không nói gì, mà là duỗi tay lấy hộp thuốc lá ở mép bể bơi bên cạnh qua, rút ra một điếu thuốc đốt lên, có chút phiền muộn hít một hơi, im lặng mấy giây, mới mang theo vài phần không kiên nhẫn mở miệng:"Không phải nói trong thời kỳ đặc biệt phụ nữ không thể đụng vào lạnh à."

Chính vì lý do này?

Thẩm Chanh không khỏi cong khóe môi lên, anh đây là tham muốn giữ lấy quá mạnh mẽ, dục vọng khống chế quá nặng, hay là đang quan tâm cô?

Cô nở nụ cười, lạnh nhạt nói: "Không có dễ hư như vậy."
Bắt đầu từ mười sáu tuổi, cuộc đời của cô đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, mỗi ngày đều nghĩ đến phải gạt người, lừa tiền như thế nào, có bao giờ để ý qua những chuyện này.

Cô bưng cà phê lên uống một ngụm, cà phê không đường, có chút đắng, xen lẫn chút lạnh buốt và vị chát, nhanh chóng lan tràn đến trong miệng.

Thi Vực nhìn cô, ánh mắt mơ hồ trầm xuống, bàn tay to đột nhiên đưa đến trước mặt của cô, bá đạo túm lấy tách cà phê trong tay cô.

Bởi vì sức lực quá lớn, cà phê tràn ra ngoài một chút, rơi vào trong bể bơi, từ từ nhuộm dần ra, hòa làm một thể.

Một tay Thi Vực cầm điếu thuốc, một tay bưng cà phê, liên tiếp hút vài điếu thuốc, mới đưa tách cà phê đến trên miệng nhẹ nhấp một ngụm.

Anh dường như rất không quen hương vị đắng chát này, chỉ uống một hớp nhỏ, liền nhíu mày.

Thẩm Chanh không có chú ý đến chuyện anh có thích uống cà phê đắng không, mà đang chú ý đến chuyện anh uống tách của cô.

Lén nâng khóe môi cười nhạt, cô mở miệng hỏi anh: "Nghe nói anh thích sạch sẽ, còn là rất nghiêm trọng, sao, không chê cái tách người khác đã uống?"

"Em không phải người khác." Thi Vực sửa chữa lời của cô, nhìn cô, giọng điệu và nét mặt của anh giống như rất lạnh nhạt, rất chìm lãnh:"Hơn nữa em từng ngủ qua với tôi, đến nước miếng tôi cũng nếm qua rồi, chẳng lẽ còn sẽ chú ý đồ em đã dùng qua?"

Ngủ với cô, nếm nước miếng của cô, nhất định phải nói đến thẳng thắn như vậy mới được à.

Thẩm Chanh không thể nhịn được, hỏi anh: "Ngủ với tôi là cảm giác gì, vậy nước miếng là mùi vị gì?"

"Không có cảm giác, không có mùi vị."

Thi Vực có chút phiền muộn phun ra một câu như vậy, sau đó tiếp tục hút thuốc, ngửa đầu chậm rãi phun vòng khói, tư thế tùy ý, lại hoàn toàn biểu lộ cao quý rõ ràng.

Anh để trần nửa người trên, nước không có qua nửa người dưới của anh, nhờ ngọn đèn bên cạnh bể bơi nên có thể dễ dàng nhìn thấy dáng người hoàn mỹ, cùng với phần bụng phía trên khiến người hấp dẫn mơ màng của anh.

Thẩm Chanh đối diện với tròng mắt của anh, khóe mắt cong cong, kéo môi cười đến xấu xa, "Không có cảm giác thì anh ở đây ngâm nước làm gì, ông xã...."

Chương 248: Người phụ nữ này, thật ồn!

Editor: May

Sắc mặt Thi Vực lạnh đến mức tận cùng, quanh thân bắt đầu tỏa ra hơi thở nguy hiểm, trong lúc nhất thời, ngay cả nhiệt độ trong không khí cũng thấp xuống vài phần.

Thẩm Chanh nhìn anh một cái, nụ cười nơi khóe môi càng trở nên sáng lạn, cô đột nhiên tới gần anh, ôm cổ của anh từ phía sau, dán sát mặt ở phần lưng của anh, "Được rồi, tôi không trêu chọc anh nữa."

Thi Vực nheo đôi mắt lành lạnh lại, ôm anh như vậy, dán toàn bộ thân thể ở trên người anh, còn có lá gan nói không trêu chọc anh.

Cảm giác được cơn giận của anh vẫn chưa có tiêu tán, Thẩm Chanh tựa cằm ở trên vai của anh, đưa tay đến trước mặt anh, nói sang chuyện khác: "Tôi mang chiếc nhẫn này có đẹp hay không."

Cô nói như vậy, hiển nhiên là muốn dùng chuyện chiếc nhẫn đến dẹp loạn cơn giận của anh, dù sao lúc mua nhẫn, cô cũng bị anh chơi đùa rồi.

Mỗi người đùa một lần, xem như huề nhau.

Lạnh lẽo trong mắt Thi Vực lui đi vài phần, lông mày nhíu chặt mơ hồ hơi giãn ra, anh 'Ừ' một tiếng, xem như đáp lại Thẩm Chanh.

"Tôi cũng cảm thấy đẹp mắt!"

Thật ra Thẩm Chanh cũng không có nói dối, tuy rằng cô không thích đeo nhẫn, nhưng ngôi sao sáng chói thật sự đặc biệt, đeo vào ngón giữa, cho dù là vào buổi tối cũng ánh sáng chói lọi khắp nơi.

Thi Vực không nói gì, anh nhắm mắt lại, trên khuôn mặt dễ nhìn dường như nhiều thêm vài phần uể oải.

Đợi không được anh đáp lại, Thẩm Chanh chuyển thân thể xuống dưới một chút, quay đầu nhìn anh.

Trên mặt tuấn mỹ như vậy, không có biểu tình dư thừa, anh không bị quấy nhiễu, giống như xưa nay luôn là lạnh lùng, lạnh nhạt như vậy.

Anh giống như là mỹ nam tử đi ra từ trong tranh, trên mặt sạch sẽ đến không có một chút tỳ vết nào, ngũ quan lập thể như là điêu khắc ra, đẹp không gì sánh nổi.

Thẩm Chanh thử thăm dò lấy tay đi đụng vào mặt của anh, vừa mới chụp lên, đã bị anh chộp ngay lấy, sau đó truyền đến giọng nói sâu lắng của anh: "Không thể tùy tiện sờ loạn khuôn mặt của đàn ông."
Thẩm Chanh không vui: "Tôi không tùy tiện, cũng không sờ loạn đàn ông, tôi sờ chính là anh, anh là chồng của tôi, sờ một chút thì thế nào chứ."

Thi Vực nắm tay của cô không có buông ra, "Là ai vừa rồi nói không trêu chọc tôi, hửm?"

Thẩm Chanh cảm thấy buồn bực, cô trêu chọc anh khi nào hả?

"Nếu anh cảm thấy đây không tính là trêu chọc, vậy sau này chúng ta liền giữ một khoảng cách." Cô dừng một chút, nói tiếp: "Không dắt tay, không hôn môi, không ôm eo, không ngủ một giường lớn, không phát sinh quan hệ."

Cô muốn rút tay ra từ trong lòng bàn tay của anh, nhưng anh không buông, nắm cô càng chặt hơn, anh khẽ cười một tiếng, không nhanh không chậm tràn ra một câu từ làn môi: "Em cảm thấy tôi sẽ đồng ý?"

"Anh không đồng ý, đó chính là anh đang trêu chọc tôi." Thẩm Chanh hừ nhẹ, "Muốn dắt tay của tôi, muốn hôn miệng của tôi, muốn ôm eo của tôi, còn muốn ngủ một giường lớn với tôi, thật là xấu."

Mặt Thi Vực trầm xuống, ánh mắt âm u, "Tôi xấu?"

Anh từng nói qua những lời này? Cô tự bào chữa, vậy mà còn có lá gan trách đến trên người của anh!

"Được rồi, tôi xấu. Tôi không nên có dáng dấp xinh đẹp như vậy, dáng người không nên tốt như vậy, không nên để cho anh rơi vào tay giặc, không nên.... Ưm!"

Câu nói kế tiếp, bị nụ hôn xuất hiện đột ngột này chận trở về, Thi Vực nghiêng mặt qua, lấy tay bưng lấy mặt của cô, hôn môi cô.

Người phụ nữ này, thật ồn!

Bị anh dùng môi phong môi, Thẩm Chanh lại có thể yên tĩnh, bất giác giơ tay lên, ôm lấy cổ của anh, chậm rãi nhắm mắt lại.

Đêm, càng sâu.

Hai người hôn từ bể bơi đến trên ghế nằm, lại hôn đến đại sảnh, trên lầu, cuối cùng hôn đến trên giường.

Hôn đến triền miên, lại khắc chế dục vọng, không có đột phá phòng tuyến cuối cùng, ôm nhau chìm vào giấc ngủ, bình an vô sự trôi qua một buổi tối.

Chương 249: Cô thích thì làm được cái gì, phải là anh ta thích cô mới được.

Editor: May

Buổi chiều ngày hôm sau, Thẩm Chanh nhận được điện thoại Tô San gọi tới vào trước giờ tan tầm.

"Mười giờ tối hôm nay, số phòng 708 khách sạn Đế Lăng."

"Ừ, đùa giỡn đủ một chút."

"Tô San tôi là ai, ngôi sao lớn diễn suất hạng nhất đó! Diễn trò đối với tôi mà nói chính là một bữa ăn sáng, cô yên tâm đi."

"Chưa phát hiện được hạng nhất, ngược lại hạ lưu đã kiến thức được rồi."

Vài ngày trước, Thẩm Chanh cố ý tìm xem những nổi danh của Tô San, hình ảnh, nội dung phim, có thể nói là hạn chế trong cấp hạn chế.

Lúc ấy khi cô xem những loại phim này, bị người đàn ông nào đó phát hiện, sau đó.... Máy vi tính đã bị đập phá nát bấy.

Có thể nghĩ được, phim Tô San quay,có bao nhiêu rõ ràng, có bao nhiêu khó coi.

"Hạ lưu là hiến thân vì nghệ thuật, cô không hiểu." Tô San hoàn toàn không thèm để ý.

"Là tiền tài bán mình thì không sai biệt lắm."

"Lăn lộn vào giới giải trí, ai không phải bán mình vì tiền tài và danh lợi, nhưng có vài người sẽ giả bộ thôi, tôi không thèm giả bộ, tôi chính là trụy lạc như vậy, tôi dám thừa nhận, ai quản được?"

"Mẹ cô." Thẩm Chanh nhẹ phun ra hai chữ.

"Mẹ của tôi? Không biết ở đâu, từ nhỏ đã chưa từng thấy qua. Nghe nói, lúc còn trẻ mẹ của tôi là phụ nữ phong trần, làm Tiểu Tam cho một phú hào bị lộng mang thai, sau đó liền sinh ra tôi. Sau đó người đàn ông kia không chịu tiếp nhận tôi, mẹ của tôi liền giao tôi cho người khác."

Thẩm Chanh nghe cô ta nói xong, nở nụ cười, có một dạo cô cho là mình đã gặp phải chuyện thảm nhất, nhưng thực tế thì, bất hạnh hơn cô có khối người.

"Thật ra cô có thể sống rất tốt, không cần phải giày xéo mình như vậy."

Tô San cười ha ha, "Cô cho rằng ai cũng cũng tốt số giống như cô, gả cho một ông chồng có tiền, ăn mặc không lo, tùy hứng làm bậy, muốn bắt nạt ai liền bắt nạt người đó sao.""...."

"Thi Vực chồng của cô á, người đẹp trai lại có tiền, tuổi trẻ còn tài cao, là đối tượng ái mộ của toàn bộ phụ nữ thành Giang, tôi cũng thích."

Thẩm Chanh cũng không tức giận, nhàn nhạt mở miệng: "Cô thích thì làm được cái gì, phải là anh ta thích cô mới được."

"Tôi chỉ đùa một chút mà thôi, cô đừng coi là thật, dù Tô San tôi có tệ thế nào, cũng sẽ không phá đám hôn nhân của người khác, cũng không có hứng thú làm Tiểu Tam...."

"Cúp đây."

"Được, đừng quên đó, mười giờ tối phòng 708 khách sạn Đế Lăng!"

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Tô San, Thẩm Chanh đứng dậy từ vị trí làm việc đi tìm Diệp Tử, nhưng tìm khắp cả bộ phận đều không có tìm được người.

Đi ra từ phòng tài liệu, cô tùy tiện gọi một đồng nghiệp lại hỏi: "Có thấy Diệp Tử không?"

"Diệp Tử sớm tan việc rồi, không biết có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không, tôi thấy cô ấy vội vàng rời đi."

"Ừ, cảm ơn."

"Đừng khách sáo." Sau khi đồng nghiệp lễ phép đáp lại, lại nghĩ tới điều gì, có chút lúng túng mở miệng: "Nghe nói cô mua ngôi sao sáng chói, có thể.... cho tôi xem một chút không?"

Thẩm Chanh không có nhắc qua ngôi sao sáng chói ở trước mặt bất kỳ ai, cũng không có khoe khoang qua, nhưng chuyện này vẫn truyền ra ngoài.

Mới mấy ngày, trên dưới công ty, gần như mọi người đều biết, trên tay của cô đeo một chiếc nhấn giá trị tuyệt đối.

Đối với phần lớn thành phần tri thức mà nói, một chiếc nhẫn mấy vạn đồng đã là cực hạn, vài chục vạn ngàn vạn càng thêm nghĩ cũng không dám nghĩ.

Bởi vì theo bọn họ, loại hàng xa xỉ này không chỉ lãng phí tiền, còn không thực dụng.

Cho nên khi nghe nói chiếc nhẫn trên tay Thẩm Chanh có giá trị tám con số liền khiếp sợ, cũng không thể hiểu nổi, ngay cả có tiền, cũng không thể phung phí ở dưới tình huống như vậy chứ!

Chương 250:  Sự kiện đưa hợp đồng

Editor: May

Thẩm Chanh không có từ chối cô ta, mà là hào phóng vươn tay để cho cô ta nhìn.

Vừa nhìn thấy chiếc nhẫn chói mắt ở trên ngón áp út của cô, đồng nghiệp không nhịn được phát ra một tiếng sợ hãi than: "Thật xinh đẹp!"

Thẩm Chanh cười nhạt một tiếng, rút tay lại nói: "Bận trước đã."

Nói xong, liền xoay người quay về vị trí làm việc.

Mà đồng nghiệp lại có chút không kìm nén được, chạy qua một bên nghị luận với đồng ngiệp khác.

Nghị luận của các cô, đơn giản là một chút chuyện về Thẩm Chanh.

Gì mà cô gả được thật tốt, được chồng cưng chiều đến tận trời, ngay cả nhẫn ngàn vạn cũng cam lòng tặng cho cô linh tinh.

Thật ra kể từ khi Thẩm Chanh là Thì Gia thiếu phu nhân sự tình bộc lộ sau khi, trong bộ môn mỗi Thiên Đô có như vậy vài người, ở rảnh rỗi dưới khi đến vụng trộm nghị luận cô.

Nhưng Thẩm Chanh lại không thèm để ý, một là bởi vì bọn họ không có ác ý gì, hai là vì cô đã sớm làm tốt chuẩn bị tinh thần, làm người phụ nữ của Thi Vực, nhất định phải trải qua những chuyện này, không phải sao.

Chỉnh lý xong tư liệu trên bàn làm việc, cô lấy điện thoại di động ra gọi cho Diệp Tử.

Rất nhanh, điện thoại liền tiếp thông.

"Em đi đâu vậy." Cô mở miệng liền hỏi.

"Em vừa đến nhà họ Thẩm, mỹ nhân, chị tìm em có gì không...."

Nhà họ Thẩm?

Ánh mắt Thẩm Chanh mơ hồ trầm xuống, "Nghe người ta nói em đi rất vội vả, xảy ra chuyện gì rồi?"

"Không có xảy ra chuyện gì." Diệp Tử giải thích nói: "Ba mẹ em đến thành Giang thăm em, bọn họ muốn đi vào buổi tối, cho nên em mới đi vội vã như vậy. Mỹ nhân, chị đừng lo lắng."

"Ừ, có chuyện thì gọi cho chị."

"Ừ được!"

Cúp điện thoại, Thẩm Chanh tiện tay để điện thoại di động tới trên bàn làm việc, thân thể khẽ nghiêng về phía sau, dựa vào ở trên ghế dựa, nhắm mắt lại, như là đang trầm tư gì đó.

Một lát sau, cô đột nhiên đứng dậy, nắm lấy di động đi ra ngoài.

Quản lý Triệu đi ra từ phòng làm việc, vừa hay nhìn thấy bóng lưng của cô, liền hô một tiếng: "Thẩm Chanh."

Nghe được giọng của bà ta, Thẩm Chanh dừng bước quay đầu lại, "Có chuyện gì sao?"
Quản lý Triệu gật đầu: "Cô theo tôi đi vào một chuyến."

"Có chuyện gì nói ở chỗ này, tôi đang vội."

Quản lý Triệu liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, mới lên tiếng: "Bây giờ còn chưa tới lúc tan việc, bận việc, theo tôi vào phòng làm việc rồi hãy nói."

Thẩm Chanh đứng không nhúc nhích, chỉ là nhướng lông mày rất nhỏ một chút, "Nói hay không thì tùy bà, tôi chỉ cho bà ba giây."

"Ba."

Không cho quản lý Triệu một thời gian trì hoãn, cô đã bắt đầu đếm.

"Hai."

Khi cô đếm, đếm ra khí phách.

"Một...."

"Có phần hợp đồng, cô đưa đến nhà tổng giám đốc để ngài ấy ký!"

Mặt quản lý Triệu xanh như tàu lá, bà ta làm quản lý, lại có thể bại dưới tay một cấp dưới hết lần này tới lần khác.

"Tổng giám đốc là ai?" Thẩm Chanh biết rõ còn cố hỏi.

Quản lý Triệu đỡ gọng kính một chút, "Thẩm Chanh cô đừng giả bộ hồ đồ ở trước mặt tôi, tổng giám đốc công ty của chúng ta, cô nói sẽ là ai?"

Vẻ mặt Thẩm Chanh từ chối cho ý kiến, "Bà không nói, sao tôi biết là ai."

"Cô lại còn ở chỗ này giả bộ! Không phải trước đó cô từng cả gan làm loạn chạy tới giội tổng giám đốc cà phê ư, hiện tại nói cho tôi biết rằng không biết là ai, cô đùa giỡn hù dọa gì vậy!"

"Đúng vậy, tôi đùa giỡn hù dọa bà."

Mặt quản lý Triệu tái xanh: "...."

Thật ra Thẩm Chanh chỉ nhân tiện vui đùa với cô một chút, chơi đùa, dĩ nhiên là nghiêm chỉnh: "Hợp đồng đâu, lấy ra."

Quản lý Triệu cực kỳ tức giận: "Sao, biết tổng giám đốc là ai rồi?"

"Ừ, họ Thẩm."

Quản lý Triệu xoay người đi trở về phòng làm việc, lấy hợp đồng niêm phong trong túi da bò giao cho cô, cố ý cảnh cáo cô: "Đừng động tay động chân!"

Thẩm Chanh giơ hợp đồng lên quơ quơ, cười đến quyến rũ lại xinh đẹp, "Xem tâm trạng!"

Nhìn cô rời đi, quản lý Triệu tức giận, bà ta nghĩ mãi vẫn không hiểu, sao tổng giám đốc có thể chỉ mặt gọi tên để người phụ nữ này đi đưa hợp đồng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro