Chương 211-220
Chương 211: Một phụ nữ như em, chơi bài làm gì.
Editor: May
Nói xong, anh ta đứng lên, có chút nóng nảy mở miệng: "Tôi đi ra ngoài hóng gió!"
Đây là tiết tấu đã bị tổn thương vạn điểm!
Thân là giàu có số một thành Giang, bên cạnh Tần Cận chưa bao giờ thiếu phụ nữ, nhưng những người phụ nữ kia, có ai không phải tới vì tiền của anh.
Anh chưa bao giờ tin tưởng sẽ có tình yêu chân thành gì đó, cho nên những năm gần đây, anh và những phụ nữ kia ở cùng nhau, chỉ là ôm tâm lý vui đùa một chút, không có làm thật.
Sau khi Tần Cận rời khỏi phòng bao, rất nhanh liền có bồi bàn tới thu dọn bàn ăn.
Sau khi thu dọn thỏa đáng, bồi bàn đưa tới hoa quả và điểm tâm, mang lên một bàn bài vào trong phòng bao riêng, tiêu khiển giải trí với bọn họ.
Đều là một chút đám công tử có quyền thế, không quan tâm tiền, chơi bài đều rất lớn.
Thẩm Chanh xem bọn họ đánh một ván, thắng thua mấy chục vạn.
Mẹ nó, đều có thể xây một ngôi biệt thự rồi.
Thi Vực không có hứng thú đánh bài, nhưng cũng không quét hứng thú của bọn họ, nói tiền ba ván đầu đều tính cho anh.
Ba ván xong, thắng thua hơn 270 vạn.
Thẩm Chanh:....
Kẻ có tiền thật sự quá biết chơi, tiền mà cả đời người khác cũng kiếm không được, không đến mười phút đã bị bọn họ tiêu xài cạn sạch rồi.
Cô ho nhẹ một tiếng, "Các người đánh bài lớn như vậy, tôi báo cảnh sát!"
Thi Vực: "...."
Người phụ nữ của anh, quả nhiên không phải là đèn đã cạn dầu.
Một đám công tử đang chơi bài nghe được lời này của cô, cũng không coi là quan trọng, cười nói câu, "Chị dâu, chị đừng trêu đùa bọn em." Rồi cứ tiếp tục chơi bài.
Thấy bọn họ vẫn đang tiếp tục tăng giá cả, Thẩm Chanh dứt khoát lấy điện thoại di động ra, ấn ba số '110' ở trên bàn phím quay điện thoại.
Đợi cho bọn họ đã kết thúc ván bài này, cô mới quơ quơ điện thoại ở trước mặt bọn họ, "Có nhận ra được mấy con số này không?"
"110?"Nguồn đọc nhanh nhất truy cập : t.h.i.c.h.d.o.c.t.ruyen.com
"Chị dâu, chị thật sự báo cảnh sát sao!"
"Chị dâu, chúng ta đây là đánh bài nhỏ, vui vẻ thôi, không phạm pháp."
"Các người đây là đánh bài nhỏ?" Thẩm Chanh muốn nói, một ván bài mấy chục vạn, đúng thật là đánh bài nhỏ sao?
"Đúng vậy chị dâu, chịxem, ván bài này thắng thua mới hơn 70 vạn...."
Mới? Thẩm Chanh nhíu mày, vẻ mặt hắc tuyến, hơn 70 vạn, mới ....
Tuy rằng cô đã quen Thi Vực hoang phí với cô, nhưng đối với bọn họ đánh bài lớn như vậy, vẫn cảm thấy có chút không tiếp nhận nổi rồi.
Ván bài này 70 vạn, 18 ván chính là bảy trăm vạn.
Mười phút xuống, liền thắng thua đến gần ngàn vạn!
Ma túy, chỗ tiền này đều là cướp được từ trong ngân hàng sao.
"Để cho các người đánh bài nhỏ thì đánh bài nhỏ, nói nhiều như vậy làm gì."
Thấy Thẩm Chanh không vui, Thi đại thiếu gia không nhịn được lên tiếng, anh dựng thẳng mày kiếm anh tuấn, trong mắt một mảnh lạnh lùng.
Anh cường thế, bá đạo, vẫn là không ai bì nổi như vậy.
Không có cách nào, một đám công tử chỉ có thể chơi nhỏ một chút, một ván bài vừa đánh xong, thắng thua xác thực nhỏ không ít, nhưng cũng có mười vạn.
Thấy Thẩm Chanh vẫn rầu rĩ không vui, mặt Thi Vực âm trầm: "Nhỏ chút nữa."
Vì vậy, bọn họ đành phải tiếp tục giảm tiền, vài ván xuống, mới thắng thua bốn năm vạn đồng.
Thẩm Chanh híp híp mắt, tiến đến bên cạnh Thi Vực, nhếch môi cười đến được gọi là một quyến rũ.
"Ông xã, em muốn chơi một ván!"
Giọng nói của cô mềm nhũn, nghe thế nào cũng làm cho người ta cảm thấy khoan khoái.Nguồn đọc nhanh nhất truy cập : t.h.i.c.h.d.o.c.t.ruyen.com
Nhưng Thi Vực không có mua thẻ chips cho cô, nhìn cô, nhíu mày, anh lạnh lùng nói: "Một phụ nữ như em, chơi bài làm gì."
Thẩm Chanh không thuận theo, hừ nhẹ một tiếng: "Tôi muốn chơi!"
Ánh mắt Thi Vực trầm xuống, "Không cho phép chơi!"
Một người phụ nữ, hút thuốc uống rượu chơi bài mọi thứ! Vậy thì còn gì để nói!
Nếu Thẩm Chanh biết anh nghĩ như vậy, nhất định sẽ nói: Tôi hút thuốc còn không phải bị anh dạy hư! Bạn muốn đọc nhanh nhất truy cập : thi.ch.doctruyen.com
"Thi thiếu, để chị dâu chơi một ván, chúng tôi sẽ nhường chị ấy." Có người hoà giải.
Chương 212: Ha ha! Tôi thắng rồi!
Editor: May
"Có thật không!
Thẩm Chanh dẩu môi, bộ dáng vừa đáng yêu vừa nhu thuận như vậy, khiến Thi Vực không đành lòng từ chối.
"Ừ, vậy chơi một ván."
Tuy rằng đồng ý, nhưng tính nguyên tắc của Thi Vực vẫn là phi thường mạnh mẽ, chỉ để cho cô chơi một ván.
Biết ngay là anh sẽ thỏa hiệp, Thẩm Chanh cong cong khóe môi, "Ừ!"
Giọng nói nhu được này, dù tâm lạnh bạc hơn nữa cũng có thể được hòa tan.
Thẩm Chanh đi sang ngồi, bọn họ lập tức dọn ra cho cô một vị trí hơi chút rộng một chút, tận khả năng duy trì một khoảng cách nhất định với cô.
Bọn họ không phải ngày đầu tiên quen biết Thi Vực, rất rõ ràng tính nết của anh.Nguồn đọc nhanh nhất truy cập : t.h.i.c.h.d.o.c.t.ruyen.com
Đồ đạc của anh chưa bao giờ cho phép người khác đụng, chớ nói chi là người phụ nữ của anh, chỉ sợ liếc mắt nhìn nhiều cũng không được.
Thấy bọn họ coi như thức thời, Thi Vực cũng không nói gì, nâng ly rượu gác qua bên cạnh, đứng dậy, đi đến ngồi xuống sau lưng Thẩm Chanh.
"Lần đầu tiên chơi bài với chị dâu, thắng thì tính cho chị dâu, thua thì tính cho tụi em."
Nghe được có người nói như vậy, mặt Thi Vực lộ vẻ không vui, "Sao, các người cảm thấy người phụ nữ của tôi thua không nổi?"
Một đám công tử cười nói: "Thi Thiếu nói gì vậy, chúng tôi chỉ là muốn để cho chị dâu vui vẻ một chút, hơn nữa, một ván này có thể thua bao nhiêu, Thi thiếu ngài còn có thể thua không nổi sao."
Thi Vực không nói chuyện.
Có người nói câu 'Chia bài', bồi bàn bên cạnh liền tiến lên trước, động tác thuần thục phát xong lá bài tẩy.
Thẩm Chanh bình thường không chơi bài, nhưng sau khi xem bọn họ đánh mấy ván, ít nhiều vẫn học được một chút.
Bọn họ chơi là 'bài năm lá', đơn giản một chút mà nói, là lấy bốn loại hình vẽ màu sắc bích, cơ, chuồn, rô để tiến hành trò chơi, sử dụng 28 lá bài.
Tất cả nhà đều có một lá bài tẩy, lá bài tẩy phải tới lúc quyết thắng thua mới có thể mở ra.
Bắt đầu phát lá bài thứ hai, mỗi lần phát một lá, người có lá bài lớn nhất sẽ tiến hành đặt cược đầu tiên.
Có người đặt cược, người muốn tiếp tục chơi thì tiếp tục lựa chọn theo.
Nếu như cảm thấy bài của mình không tốt, không muốn tiếp tục, có thể lựa chọn từ bỏ, chịu chờ đợi ván bài kết thúc, chips bài trôi qua lúc trước, sẽ không thể thu hồi.
Bồi bàn bắt đầu phát lá bài thứ hai, Thẩm Chanh chính là một lá tám cơ, mấy người còn lại lớn hơn lá bài của cô.
Có người bắt đầu thêm tiền đánh bài, Thẩm Chanh cũng không có ném bài, bắt đầu thêm theo.
Sau đó phát ra lá thứ ba, lá bài thứ tư, không có một người nào ném bài, vẫn đang tiếp tục theo.
Thẩm Chanh liếc mắt nhìn bài của bọn họ, bài không tính quá kém.
Mà bài của cô cũng không kém, ngoại trừ lá bài tẩy, ngoài ra lá bài theo thứ tự là: 8 cơ, J cơ, 10 cơ, 9 cơ.
Nói cách khác, nếu như lá bài tẩy của cô là 7 cơ hoặc là K cơ, chính là bài cùng màu.
Lúc mở bài, có ba nhà cầm bài dở, trực tiếp liền ném bỏ.
Ngoại trừ Thẩm Chanh, còn có một người không có ném bài.
Anh ta mở lá bài tẩy ra, là một 10 bích, mặt khác ngoài lá bài tẩy thứ tự là 7 bích, 8 bích, 9 bích, J bích.
Nói cách khác, anh ta cầm một tay bài cùng màu!Nguồn đọc nhanh nhất truy cập : t.h.i.c.h.d.o.c.t.ruyen.com
"Chị dâu, chị nên mở bài rồi."
"Của tôi khẳng định lớn hơn anh!" Thẩm Chanh tự tin, cũng không biết là từ đâu tới đây....
"Chị dâu, lá bài tẩy của chị nếu một con K, liền thắng rồi. Bất quá tôi thấy, xác suất là 7 khá lớn đó!" Người nọ trêu chọc.
"Nhất định là K."
Thẩm Chanh nói xong, anh tuấn mở lá bài tẩy ra vỗ lên bàn, sau đó từ từ dời tay đi....
"Gì chứ, thật đúng là K!"
"Chị dâu, vận may này của chị, cũng quá tuyệt rồi..."
Không sai, lá bài tẩy này, chính là K cơ! Bạn muốn đọc nhanh nhất truy cập vào thích đọc truyện.com
Thẩm Chanh không nhịn được cười lớn ra tiếng: "Ha ha! Tôi thắng rồi!"
Chương 213: Chơi bài với đàn ông thì sao? Anh ghen à!
Editor: May
Thấy Thẩm Chanh cười đến vui vẻ như vậy, có người đề nghị: "Chị dâu, không bằng lại chơi vài ván?"
Thẩm Chanh vừa nói một câu: "Được ...."
Một ánh mắt sắc bén liền phóng tới từ bên cạnh, Thi Vực lạnh mặt nhìn cô, híp con ngươi nguy hiểm, lông mày nhíu lại, "Còn chơi, hả?"
Thẩm Chanh vốn muốn nói: Chơi thêm một chút cũng sẽ không chết!
Nhưng lời nói đến bên miệng, lại thay đổi ý vị: "Không chơi thì không chơi!"
Lời này nghe thế nào, cũng giống như đang giận lẩy.
Đổi lại những chuyện khác, Thi Vực nhất định sẽ thỏa hiệp với Thẩm Chanh, đáng tiếc đang trong chuyện chơi bài này, anh luôn duy trì nguyên tắc.
Nói chỉ cho cô chơi một ván, chỉ có thể cho cô chơi một ván.
"Các người từ từ chơi."
Thi Vực lạnh lùng nói một câu, liền kéo tay Thẩm Chanh, xoay người đi ra phía ngoài.
"Thi thiếu, hôm nào lại hẹn lần nữa!"
"Lần sau tôi dẫn con gái tôi đến, để con bé chơi với chị dâu ...."
Đi ra từ trong phòng bao, mặt Thẩm Chanh vẫn luôn âm trầm, bộ dạng chẳng hề có chút vui vẻ.
Điểm kiêu ngạo nhỏ ấy của cô, bị Thi Vực nhìn ở trong mắt, lúc xuống cầu thang, anh nắm chặt tay của cô, "Em có thấy người phụ nữ nào chơi bài với một đám đàn ông không."
Thẩm Chanh quay đầu liếc nhìn anh một cái, "Chơi bài với đàn ông thì sao? Anh ghen à!"
Thi Vực không nói gì, chỉ dẫn cô đi xuống lầu.
Thẩm Chanh muốn rút tay ra từ trong tay anh, thế nhưng anh nắm rất chặt, cô hừ nhẹ một tiếng: "Tính nắm chết tôi!"
Vừa nghe lời này, Thi Vực trực tiếp buông lỏng tay.
Thẩm Chanh đang suy nghĩ sao lần này anh lại sảng khoái như vậy, liền cảm giác được bên hông chụp lên một bàn tay nóng rực, là bị anh ôm eo của cô.
Thẩm Chanh: "...."
"Hai vị đi thong thả, hoan nghênh lần sau lại đến."
Bồi bàn khách khách khí khí tiễn hai người ra khỏi Cẩm Giang, có thể tiêu tiền trong này, đó cũng không phải là người thường.
"Sao anh còn chưa đi?"
Thấy Tôn Nham còn chờ ở bên ngoài Cẩm Giang, Thẩm Chanh không nhịn được nhíu mày.
Từ khi cô đi vào đến giờ, sắp sửa một tiếng rồi.
Tôn Nham đáp: "Thiếu phu nhân, là cô bảo tôi chờ ở bên ngoài...."
Lúc này Thẩm Chanh mới nhớ tới, lúc cô vào phòng bao, từng nói một câu với Tôn Nham: "Anh chờ ở bên ngoài!"
Cô liếc nhìn Tôn Nham, thản nhiên nói một câu, "Được rồi, anh trở về đi."
Tuy rằng Thẩm Chanh lên tiếng, nhưng Tôn Nham vẫn không dám đi, anh ta dùng ánh mắt trưng cầu nhìn Thi Vực, "Ông chủ...."
"Ừ."
"Tôi có thể đi sao?"
Thi Vực không có trả lời vấn đề của anh ta, mà là lạnh lùng nói một câu: "Về sau nghe cô ấy."
Ý tứ những lời này của anh rất rõ ràng, là đang nói cho Tôn Nham biết, về sau lời Thẩm Chanh nói ra là mệnh lệnh, không cần chuyện gì cũng phải trưng cầu ý kiến của anh.
"Vâng."
Nhìn Tôn Nham lái xe đi, Thẩm Chanh xoay người, nhìn về phía Thi Vực, hỏi anh, "Đi về?"
Thi Vực gật đầu, "Ừ."
Trời đã tối đen, đèn đường mờ mờ, hai bóng dáng bị kéo thật là dài.
Vị trí Cẩm Giang ở trung tâm thành Giang, cách dinh thự nhà họ Thi rất gần, đi trở về, tối đa cũng chỉ mười phút.
Từ khi quen biết Thi Vực đến nay, Thẩm Chanh rất ít khi bình tâm tĩnh khí chung đụng với anh như vậy.
Thi Vực đi ở phía trước, một tay cắm ở trong túi quần, dáng người cao to, khí chất cao quý, mặc kệ nhìn từ góc độ nào, đều là rất hoàn mỹ.
Thẩm Chanh không nhanh không chậm theo ở phía sau, nhìn bóng lưng của anh, cảm giác có chút không chân thực.
Cô và anh, có lẽ là bắt đầu từ lần thần xui quỷ khiến xông vào nhầm phòng.
Sau đó cô liền kết hôn, à không .... là bị kết hôn.
Nói ra, ai tin đây.
Nghĩ nghĩ, cô không nhịn được gợi khóe môi lên....
Chương 214: Lần này thú vị rồi!
Editor: May
Liên tiếp vài ngày, Thẩm Chanh làm việc đều đặc biệt an phận.
Đến không muộn không sớm, cũng không gây chuyện.
Khi bị quản lý Triệu giáo huấn, cô cũng thu liễm tính tình quái đản nổi lên, thái độ đặc biệt đoan chính.
Quản lý Triệu có một lần hoài nghi, có phải hậu đài của cô ngã rồi không?
Nhưng lại cảm thấy không thể nào, mấy ngày nay, bà ta hỏi không ít người, cũng tra xét được ít tài liệu từ trên mạng, biết được thân phận và bối cảnh của Thẩm Chanh.
Nếu nói đến ai khác ngược lại còn có thể, nhưng hậu trường của cô, dù trời sập xuống, không thể ngã xuống! Bởi vì anh là Thi Vực!
Thi Vực là ai, chủ nhân dinh thự nhà họ Thi, cái gì cũng có thể thiếu, nhưng không thiếu tiền.
Khó trách Thẩm Chanh có lá gan giội tổng giám đốc một mặt đầy cà phê, té ra là có một nhân vật lớn ngưu bức như vậy làm chỗ dựa.
Quản lý Triệu là người thông minh, rõ ràng đã biết ông xã Thẩm Chanh chính là Thi Vực, lại giả bộ ra một bộ dáng không hiểu rõ tình hình.
Như vậy, khi bà ta dạy dỗ Thẩm Chanh, bà ta mới có thể giáo huấn thống khoái một chút.
"Mỹ nhân, chị làm gì vậy?"
Diệp Tử cầm một bản tài liệu đi ra từ phòng tài liệu, vừa hay nhìn thấy Thẩm Chanh đi ra từ vị trí làm việc, không nhịn được tới gần phía trước hỏi.
Thẩm Chanh nâng cái ly trong tay lên, "Rót ly nước uống."
Nói xong, cô trực tiếp đi đến phòng nghỉ, Diệp Tử cũng đi vào theo.
Thẩm Chanh rót ly nước, ngồi xuống ở trên ghế sofa, thấy Diệp Tử cầm trong tay một bản tài liệu, liền nói câu, "Để chị xem một chút."
"À được!" Diệp Tử cũng không nghĩ gì, trực tiếp đưa tư liệu cho cô, "Đây là hợp đồng lao động, dùng để gia hạn."
"Gia hạn?" Thẩm Chanh híp mắt, như là đang tính toán gì đó.
"Đúng rồi! Mấy ngày gần đây những bộ phận khác có không ít nhân viên ký thêm hiệp ước, cho nên muốn gia hạn."
"Ừ." Thẩm Chanh gật gật đầu.
Trước khi vào công ty, cô từng cố ý tìm hiểu qua hạng mục công việc cụ thể mà bộ phận nhân sự phụ trách.
Bộ phận này, chủ yếu chịu phụ trách trang bị đầy đủ tiêu chuẩn cho nhân viên mới, điều phối hợp lý nhân viên đến trên cương vị thích hợp nhất, khai thác tốt người mới, tiến cử công việc.
Và phụ trách tỉ mỉ công việc thông báo tuyển dụng, ký kết hợp đồng lao động hoặc gia hạn, cùng với trách nhiệm nhận đuổi, điều phối, trách nhiệm cho sa thải, phê chuẩn thủ tục xin về hưu.
Thẩm Chanh đứng dậy bưng ly nước, thuận tay cầm hợp đồng qua, "Chị cầm đưa cho quản lý Triệu thay em."
Thấy cô đi ra ngoài, Diệp Tử nhắc nhở: "Mỹ nhân, còn phải photo một phần!"
"Chị đi photo."
"Dạ vâng!"
Cốc, cốc, cốc....
Cửa phòng làm việc bị người gõ vang, quản lý Triệu theo thói quen đỡ gọng kính một chút, nói: "Vào đi."
Đẩy cửa đi vào là Thẩm Chanh, quản lý Triệu nhìn thấy cô cầm trong tay một phần văn kiện, liền chỉ bên cạnh bàn làm viênc, "Để ở đây."
Thẩm Chanh đáp lại một tiếng được, sau đó đặt văn kiện đến vị trí chỉ định.
"Đi ra ngoài đi."
Quản lý Triệu cũng không ngẩng đầu chút nào, liền hạ lệnh đuổi khách.
"Quản lý Triệu, ngài từ từ bận rộn."
Thẩm Chanh nói xong, trực tiếp đi ra khỏi phòng làm việc.
Đến khi cửa phòng làm việc bị đóng lại lần nữa, quản lý Triệu mới phản ứng kịp.
Ngài ....
Vừa rồi Thẩm Chanh lại có thể dùng một chữ ngài với bà!
Cô đây là đang diễn tuồng gì?
Không biết tại sao, quản lý Triệu cảm giác là lạ chỗ nào, nhưng chính là không biết rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề.
Bà ta lấy mắt kiếng xuống vuốt vuốt huyệt thái dương, suy nghĩ nhiều, nhất định là mình nghĩ nhiều rồi.
Đeo mắt kính lên lần nữa, bắt đầu lật xem văn kiện trên bàn.
Thẩm Chanh dựa vào ở trên cửa sổ thủy tinh bên ngoài, thông qua khe hở bức màn nhìn thấy quản lý Triệu ký tên đóng dấu ở trên mấy văn kiện kia, khóe môi vạch ra một dấu vết nghiền ngẫm.
Lần này thú vị rồi!
Chương 215: Mọi việc đều có thể
Editor: May
Lúc chiều, không biết đã xảy ra chuyện gì, quản lý Triệu nhận điện thoại, rồi liền vội vàng rời khỏi bộ phận nhân sự.
"Làm sao vậy làm sao vậy, sao sắc mặt lão vu bà lại khó coi như vậy?"
"Các người thấy bà ta đi rất vội vã không, nhất định là gặp phải chuyện gì rồi..."
"Nhất định là bị lãnh đạo gọi đi giáo huấn!"
"Đáng đời, ai bảo bình thường bà ta thích bới móc tật xấu của người khác, lần này nên để bả ta nếm thử mùi vị rồi."
Quản lý Triệu mới vừa đi xa, đồng nghiệp trong bộ phận đã bắt đầu bàn tán xôn xao.
Thẩm Chanh đang đổi nước cho bồn hoa nhỏ trên bàn làm việc, coi như không nghe thấy lời của bọn họ, cũng không tham dự vào.
Diệp Tử không thích thị phi ở sau lưng người, bình thường cũng rất ít buôn dưa lê với người khác, cho nên không đi tham gia náo nhiệt.
Cô bé hết bận công việc trên đầu, liền chạy đi nói chuyện phiếm với Thẩm Chanh.
Nghe được Diệp Tử nói đến vài ngày trước Thẩm Minh gọi điện thoại cho nhà cô bé, Thẩm Chanh không khỏi nhíu mày, "Anh ta nói như thế nào?"
Diệp Tử kéo một cái cái ghế tới ngồi xuống, vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, "Anh ta à! Ở trước mặt ba của em nói em không làm việc tốt, cùng người khác xông loạn vào phòng làm việc của anh ta, sau đó, ba của em liền gọi điện thoại đến chửi em một trận. Nói gì mà, nếu em còn dám làm ẩu, liền gả em trước thời gian."
"Vậy em nói sao?"
"Em nói được! Dù sao sớm muộn gì cũng phải gả nha."
Thẩm Chanh: "...."
"Mỹ nhân, có phải chị cảm thấy em đặc biệt ngốc không? Cái gì cũng nghe trong nhà, cũng không biết phản kháng."
Diệp Tử chớp động đôi mắt trong veo như nước, bộ dạng như vậy, nhìn có vẻ đặc biệt đơn thuần.
"Ừ, ngốc."
Một cô gái sạch sẽ như vậy, gả cho một bại hoại lịch sự chính hiệu.
Không phải đáng tiếc, là đáng thương.
"Em muốn gả sao?"
Thẩm Chanh nhìn Diệp Tử, muốn đọc được đáp án từ trong mắt của cô bé.
Diệp Tử kéo môi cười cười, cô bé chỉ nói là: "Mỹ nhân, em không có lựa chọn."
"Em có." Thẩm Chanh nhìn cô bé, lạnh nhạt nói: "Không có người nào có thể điều khiển cuộc đời của em, kể cả cha mẹ của em. Bọn họ sinh em nuôi em, ân lớn hơn trời, em hẳn phải báo đáp, nhưng không phải dùng cách này. Bọn họ không có quyền lợi thao túng cuộc đời của em, cũng không có quyền lợi vì bản thân, một tay đẩy em vào địa ngục."
Nhà họ Thẩm, đây là một nơi còn đáng sợ hơn địa ngục.
Người nhà họ Thẩm, còn tàn nhẫn, vô tình hơn ác ma, vì đạt tới mục đích sẽ không từ thủ đoạn.
Sinh tồn ở một nơi như vậy, sợ rằng lúc nào cũng đều sẽ kinh hồn táng đảm.
Giống như sáu năm trước, khi cô bị nhà họ Thẩm đuổi tận giết tuyệt, chưa từng có một khắc thả lỏng cảnh giác.
Diệp Tử vẫn đang cười, "Mỹ nhân à, hôn ước của em và nhà họ Thẩm, từ nhỏ đã định ra rồi, không dễ dàng giải trừ như vậy."
Thấy cô bé cười đến không tim không phổi, Thẩm Chanh khẽ khép mắt, môi mỏng khêu gợi nhẹ nhàng nâng lên, "Em chỉ cần nói cho chị biết, có muốn giải trừ hôn ước hay không."
Diệp Tử im lặng mấy giây, vẫn là gật đầu, "Muốn thì muốn, nhưng ...."
Cô bé muốn nói lại thôi, Thẩm Chanh lại biết cô bé muốn nói gì, "Lo lắng quan hệ hai nhà Diệp Thẩm bị phá vỡ, buôn bán bị hao tổn?"
Diệp Tử gật đầu, "Ừ!"
"Không sợ, chỉ cần em không đề cập tới giải trừ hôn ước, nhà họ Thẩm không có cớ làm khó dễ nhà họ Diệp của em."
Khóe môi Thẩm Chanh hơi nhếch lên, đột nhiên lan tràn ra ý cười, mang theo vài phần xinh đẹp.
Diệp Tử có chút hoang mang, "Vậy làm sao giải trừ?"
"Để họ Thẩm chủ động nói ra."
"Anh ta nói ra? Mỹ nhân, em cảm thấy khả năng không lớn ...."
"Sao lại không thể?" Thẩm Chanh giương môi, cười đến thần bí khó lường, "Mọi việc đều có thể."
Chương 216: Anh ta vẫn đã xem thường cô.
Coverter: tieuthuyetedit.com
Editor: May
"Triệu Tú Phương, uổng công những năm gần đây tôi tín nhiệm bà như vậy, không ngờ bà có thể làm ra chuyện như thế!"
Phòng làm việc tổng giám đốc, Thẩm Minh không kềm chế được cơn giận ném một phần hợp đồng ở trên bàn làm việc, "Bà tốt nhất cho tôi một lời giải thích hợp lý!"
Lúc trước, dù trên công tác xảy ra chút sai lầm gì, Thẩm Minh cũng sẽ khách khách sáo sáo gọi Triệu Tú Phương một tiếng quản lý Triệu, hiện tại gọi thẳng tên họ, có thể thấy anh ta tức giận đến mức nào.
Quản lý Triệu không biết đã xảy ra chuyện gì, lo sợ bất an tiến lên, cầm lấy hợp đồng xem qua.
"Hủy .... Huỷ bỏ hợp đồng?"
Tay quản lý Triệu run lên, hợp đồng liền rơi xuống đất, bà ta vội vàng ngồi xổm xuống nhặt.
Thẩm Minh ngồi ở trên ghế xoay, nhìn bà ta luống cuống tay chân nhặt hợp đồng lên, mới hạch hỏi bà ta: "Nói đi, ai sai sử bà, cho bà bao nhiêu chỗ tốt?"
Quản lý Triệu vội vàng nói: "Tổng giám đốc, tôi không có làm chuyện có lỗi với công ty, ngài nhất định phải tin tưởng tôi!"
"Hiện tại chứng cớ bày ngay trước mắt, bà bảo tôi làm sao tin tưởng bà!" Thẩm Minh sa sầm mặt, "Cũng bởi vì những hợp đồng này, Thẩm thị tôi tổn thất hơn mười người nòng cốt gây dựng sự nghiệp, hiện tại công ty rối loạn thành một đoàn, đều đang chỉ trích tất cả cấp cao và cổ đông không hiền hậu, kiếm đủ tiền liền đuổi việc nhân viên cũ!"
"Tổng giám đốc, tôi ở công ty đã nhiều năm như vậy, vẫn luôn hết lòng hết dạ, loại chuyện tổn hại danh dự công ty này, tôi sẽ không làm ...."
"Hiện tại bà nói cái gì cũng vô dụng, toàn bộ những hợp đồng này đã qua tay của bà, tại sao thủ tục gia hạn hợp đồng lại biến thành huỷ bỏ hợp đồng, sợ rằng chỉ có chính bà rõ ràng nhất!"
Toàn bộ đều qua tay của bà ta .... Quản lý Triệu đột nhiên nghĩ đến điều gì, "Tôi biết rồi, tổng giám đốc, là có người động tay động chân ở trên hợp đồng!"
"Có người gian lận?" Thấy bà ta không giống như là đang trốn tránh trách nhiệm, nét mặt Thẩm Minh thoáng ngưng trọng lên, "Ai?"
"Là một nhân viên mới vừa nhậm chức không bao lâu! Vài ngày trước cô ta còn xông đến phòng làm việc tổng giám đốc giội cho ngài một mặt cà phê ...." Quản lý Triệu vội vã muốn rửa sạch oan khuất của mình, một hơi nói xong, mới phát hiện mình nói sai lời.
Sắc mặt Thẩm Minh trầm xuống, rất khó coi.
Chuyện bị người giội cho một mặt cà phê, trước đó anh ta đã sai người phong tỏa tin tức, không ngờ vẫn truyền ra trong công ty, điều này khiến cho anh ta còn mặt mũi gì nữa!
"Về sau không cho phép nói chuyện này!"
Cảm nhận được cơn giận của anh ta, quản lý Triệu vội đáp lại, "Vâng ...."
Thẩm Minh dằn lửa giận trong lòng xuống, đột nhiên nghĩ đến gì đó, trầm giọng hỏi bà ta, "Nhân viên bà mới vừa nói kia, tên là gì?"
"Cô ta tên Thẩm Chanh."
Vừa nghe đến hai chữ Thẩm Chanh, ánh mắt Thẩm Minh bắt đầu trở nên thâm trầm ....
Trong khoảng thời gian này, nhân viên mới nổi tiếng cả công ty, hóa ra là Thẩm Chanh cô ta.
Là anh ta sơ sót, thật không ngờ nhân viên nghị luận trong miệng phần lớn mọi người, lái xe sang trọng đi làm, không để cấp trên vào mắt, sẽ là cô ta.
Người phụ nữ này, quả nhiên là một nhân vật hung ác.
Lại có thể lựa chọn cách này để báo thù, vào Thẩm thị, đối nghịch với anh, lại từng chút từng chút cầm lại thứ thuộc về cô.
Cô đã không phải là Thẩm Chanh tay trói gà không chặt vào sáu năm trước, cô bây giờ, tâm vững như sắt, chỉ sợ sẽ không niệm chút tình thân nào.
Anh ta vẫn đã xem thường cô!
Quản lý Triệu liền nhìn Thẩm Minh, như là cảm nhận được sát ý ở trong mắt của anh ta, lập tức không kiềm chế được rùng mình một cái.
"Chuyện ngày hôm nay, tôi tạm thời không truy cứu trách nhiệm của bà. Tôi không hy vọng chuyện tương tự phát sinh lần nữa!"
"Cảm ơn tổng giám đốc cho tôi cơ hội này, về sau tôi nhất định sẽ không sơ suất như vậy ...."
"Đi ra ngoài!"
Đi ra từ phòng làm việc của tổng giám đốc, đóng cửa phòng lại, quản lý Triệu mới lau mồ hôi lạnh trên trán một phen.
Chương 217: Bà xã ông bác anh.
Coverter: tieuthuyetedit.com
Editor: May
Khi quản lý Triệu trở lại bộ phận nhân sự, Thẩm Chanh đang khoanh hai tay, miễn cưỡng dựa vào ở cửa văn phòng.
"Quản lý Triệu, ngài trở về rồi."
Thẩm Chanh nâng khóe môi, cười đến quyến rũ tận xương.
Vừa nghe đến chữ 'Ngài', quản lý Triệu liền tức giận không thôi, đâu còn nhớ được gì khác, mở miệng liền dạy dỗ, "Cô rảnh rỗi lắm phải không, động tay chân ở trên hợp đồng."
"Tôi đây không phải cho cuộc sống bình thản không có gì lạ của bà thêm chút niềm vui thôi à."
"Cô!" Quản lý Triệu thở phì phò đỡ gọng kính một chút, "Tránh ra cho tôi!"
Ngại vì thân phận Thẩm Chanh không tầm thường, cùng lắm quản lý Triệu chỉ có thể dạy dỗ cô vài câu, ngay cả có tức, cũng chỉ có thể nuốt vào bụng.
"Quả nhiên có chỗ dựa chính là không tầm thường, đều có thể đi ngang ở công ty...."
"Xem như lão vu bà thua ở trong tay cô ấy rồi."
"Đúng vậy, đúng vậy."
Các đồng nghiệp đè thấp giọng nói, châu đầu ghé tai lại.
Thẩm Chanh đến phòng nghỉ rót ly nước, sau đó trở lại vị trí làm việc, lấy điện thoại di động ra, đăng nhập Microblogging.
Có mấy ngày không có trên Microblogging, cô tính nhìn xem bình luận có liên quan động thái mới nhất về Thẩm Minh và Tô San kia, nhưng vừa đăng nhập vào Microblogging, liền nhận được hơn ba trăm thư.
Mở ra xem, đều là một vài nghi ngờ thân phận của cô, cùng với mấy vấn đề tại sao có thể chụp được hình ảnh khiêu dâm của Thẩm Minh và Tô San.
Ngón tay tiếp tục trượt xuống, đột nhiên, dừng lại....
Ăn cái gì?
'Ăn ăn ăn Chanh Tử'!
Vẻ mặt Thẩm Chanh hắc tuyến, ma túy, ai nhàm chán như vậy, lấy một nickname như vậy.
Ăn cô, thật sự được sao.
Mở tin nhắn ra: "Muốn nếm thử xem hương vị của em."
Thẩm Chanh:....
Bây giờ đàn ông, là quá tịch mịch hư không lạnh lẽo sao, lại bắt đầu trêu chọc em gái ở trên Microblogging.
Thẩm Chanh bình thường không có thói quen trả lời người xa lạ, nhưng đặc biệt khó chịu 'Ăn ăn ăn Chanh Tử' này, không nhịn được đáp lại một cái: "Nếm em gái anh!"
Rất nhanh, 'Ăn ăn ăn Chanh Tử' đã hồi đáp, nội dung là: "Dữ dội như vậy?"
Thẩm Chanh không kịp suy nghĩ, trực tiếp đáp một câu: "Hung ông bác anh!"
Ăn ăn ăn Chanh Tử: "Không có ông bác, chỉ có bà xã."
Thẩm Chanh đáp: "Bà xã ông bác anh!"
Ăn ăn ăn Chanh Tử: "(? vẻ mặt cười xấu xa) bà xã tôi người lại có ông bác."
Thẩm Chanh: "*@~¥$?...."
Nhìn thấy Thẩm Chanh đáp lại, Thi Vực không nhịn được giương khóe môi lên, một nụ cười tà như có như không, nhuộm lên khuôn mặt tuấn tú của anh.
Liên tục đáp lại mấy tin, Thẩm Chanh cảm thấy có chút nhàm chán, liền rời khỏi Microblogging, ném điện thoại di động qua một bên.
Thế nhưng, điện thoại lại vang lên vào lúc này.
Đưa tay nắm di động qua, liếc mắt nhìn hiển thị cuộc gọi đến,.... ông xã.
Nhíu nhíu mày, tiếp nghe điện thoại.
"Mấy giờ tan ca."
Thi Vực mới mở miệng, liền đi thẳng vào vấn đề.
"Sáu giờ rưỡi."
"Ừ." Anh lạnh nhạt đáp lại một tiếng.
Thẩm Chanh nhướng mày, nhẫn nại tính tình hỏi câu: "Có chuyện gì sao?"
"Không có."
Thẩm Chanh: "...."
Thi Vực im lặng một giây, mở miệng: "Chờ tôi."
"Chờ anh làm gì?"
"Tôi tới đón em."
"À!"
Thẩm Chanh rầu rĩ đáp lại một tiếng, cúp điện thoại, bắt đầu vội công việc trên đầu.
Nhưng bởi vì cô vào Thẩm thị có mục đích khác, cho nên cô mới muốn tự tay làm tốt chuyện thuộc bổn phận.
Thăm dò lai lịch kẻ địch, làm đến biết người biết ta, vậy thì cô mới có thể thắng xinh đẹp được trận đánh này.
hương 218: Phụ nữ thật phiền phức .... ( Kiêu ngạo nhỏ của Chanh Tử)
Coverter: tieuthuyetedit.com
Editor: May
Sắp đến giờ tan tầm, bên ngoài truyền đến xôn xao ầm ĩ.
"Ai vậy?"
"Thi Vực đó, các người đừng nói với tôi là không nhận ra anh ta?"
"Là chủ nhân dinh thự nhà họ Thi, Thi Vực - nhân vật làm mưa làm gió thành Giang?"
"Chính là anh ta."
Dù ít hiện thân, nhưng Thi Vực cũng thành tiêu điểm chú ý của vạn người.
Anh giống như là vương giả tự cao tự đại, quanh thân tản ra hơi thở tôn quý, một động tác nhỏ trong lúc lơ đãng, cũng có thể dẫn đến từng đợt than sợ hãi.
"Thẩm Chanh, chồng cô đến rồi!" Không biết là ai nhắc nhở một tiếng.
Thẩm Chanh ngẩng đầu, nhìn thấy thân hình cao ngất đang đi về phía cô.
Một tay Thi Vực cắm ở túi quần trong, nện bước bước chân trầm ổn, trên khuôn mặt tuấn tú rõ ràng như đao khắc hiện ra ánh sáng quyến rũ, khóe môi chứa đựng một nụ cười mỏng như có như không.
Giữa phong cách lẫn cử chỉ đều khí khái bức người, anh phong hoa tuyệt đại, nhìn kiểu gì cũng làm cho người cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Thẩm Chanh lần đầu tiên cảm thấy, người đàn ông này, đẹp trai đến rối tinh rối mù.
Trong lúc cô vẫn đang thất thần, Thi Vực đã đi tới, không nói một lời, đưa tay liền ôm eo của cô, một tay kéo cô vào trong ngực.
Thẩm Chanh ngẩng đầu liếc qua anh, mang theo vài phần không vui, "Động tay động chân."
Nghe cô nói như vậy, bàn tay to của Thi Vực kéo chặt, ôm cô càng chặt, cúi đầu, cố ý phun hơi thở nóng rực đến trên mặt của cô, "Sao, em không thích?"
Anh giơ khóe môi lên, mang theo nụ cười tùy ý, cứ nhìn cô như vậy.
Ánh mắt như thế, quả thật mờ ám không thôi.
"Khụ! Có đi hay không?"
Thẩm Chanh ho nhẹ một tiếng, ma túy, suýt chút nữa lại bị tên yêu nghiệt này đầu độc rồi.
Cô nói xong, đẩy Thi Vực ra, sau đó liền xoay người rời đi.
Đi ra từ công ty, Thi Vực đi lái xe tới đây, đợi sau khi Thẩm Chanh ngồi lên xe, thay cô cài dây an toàn, mới hỏi cô, "Muốn ăn cái gì?"
"Quán ven đường."
"Không suy tính." Anh không kịp suy nghĩ liền từ chối.
"Muốn ăn!" Chanh Tử nào đó kiêu ngạo.
"Không được." Thi Vực lạnh mặt, âm trầm đến đáng sợ.
"Vậy không ăn nữa !"
"Phụ nữ thật phiền phức ...."
"Ha ha!"
Rõ ràng cảm nhận được quanh người anh đều tản ra khí lạnh, Thẩm Chanh lại nhịn không được bật cười, nghĩ một đằng nói một lẻo, còn không phải muốn nhân nhượng cô.
"Buồn cười?"
Mắt Thi Vực nhìn thẳng lái xe, ngay cả đầu cũng không xoay một chút, chỉ là lạnh giọng hỏi cô.
"Có chút."
"Buồn cười chỗ nào." Anh giảm bớt tốc độ xe, quay đầu nhìn cô, trong con ngươi thâm trầm kia tràn đầy âm u.
"Tưởng tượng một chút bộ dạng anh ăn quán ven đường, liền buồn cười."
"Hả?"
"Thật ra cũng không buồn cười như vậy."
"...."
"Dù anh chết đói, cũng nhất định sẽ không ăn những thứ kia đúng không?"
"...."
"Yên tâm, tôi sẽ đút anh ăn."
Thi Vực: "...."
Người phụ nữ này, đúng thật là bị anh làm hư, trong đầu nghĩ đến đều là những lời linh tinh gì đó.
Rất nhanh, lái xe đến khu náo nhiệt, đứng ở bên ngoài một quán bán hàng.
Là nơi lần trước Thẩm Chanh và Tôn Nham đã tới.
Nơi này buôn bán rất thịnh vượng, tuy rằng trời còn chưa có tối, đã ngồi đầy.
Thật ra người tuổi trẻ bây giờ, ít nhất có hơn phân nửa đều thích hình thức đi ăn cơm như vậy, giá rẻ đồ ngon, tùy tâm sở dục.
Nhưng Thi Vực, lại giống như rất phản cảm chỗ như thế.
Anh xưa luôn cao cao tại thượng, ra vào đều là nơi cao cấp, ăn một bữa cơm có thể tiêu hết năm con số, từ bao giờ giảm xuống bộ dạng đến những nơi thế này?
Cho nên tâm tình của anh đặc biệt kém, từ khi xuống xe, gương mặt vẫn luôn giá lạnh.
Từ trên người anh phát ra hơi thở nguy hiểm, như là đang tuyên bố với bên ngoài: Người lạ chớ tới gần!
Chương 219: Nguyên tắc của Thi đại thiếu gia.
Coverter: tieuthuyetedit.com
Editor: May
Thẩm Chanh tìm một vị trí tương đổi nổi bật, đang muốn ngồi xuống, lại bị người đàn ông bên cạnh nắm lấy cổ tay.
Thi Vực quay đầu nhìn về phía bà chủ quán hàng, trầm giọng mở miệng: "Đổi hai cái ghế mới."
Thẩm Chanh: "...."
Thằng nhãi này thích sạch sẽ, quả nhiên rất nghiêm trọng!
Nếu anh biết lần trước cô và Tôn Nham có đến đây, hơn nữa ngồi cái ghế người khác đã từng ngồi, anh nhất định sẽ bóp chết cô.
Khụ!
Bắt đầu từ khi Thi Vực bước xuống từ trên xe, ánh mắt bà chủ vẫn luôn bám lấy anh không tha.
Thấy Thi Vực khí độ bất phàm, mặc một thân hàng hiệu, còn lái xe hiệu, biết ngay anh là người có tiền.
Nghe được anh nói muốn đổi cái ghế, nào dám chậm trễ, lập tức lôi từ phòng chứa đồ ra hai cái ghế dựa mới thay đi.
Dáng vẻ bà chủ khoảng ba mươi, dáng người mượt mà, mặt bóng loáng, thật sự là không tìm được một chút mỹ cảm phụ nữ nên có ở trên người bà ta.
"Ngồi đi, Thi đại thiếu gia."
Thẩm Chanh liền dâng lên buồn bực, sao lại có đàn ông chú trọng như vậy.
Nhưng, nếu cô cho rằng cái này gọi là chú trọng, vậy thì hoàn toàn nghĩ sai rồi.
Bởi vì, càng chú trọng vẫn còn ở phía sau.
Thi Vực ngồi xuống, nhìn món cô gọi, liền lạnh lùng mở miệng: "Làm đồ ăn mới."
Thẩm Chanh: "...."
Dựa vào!
Tên đàn ông này, còn để cho người ăn cơm ngon không.
Nghe được yêu cầu của anh, bà chủ sững sờ một chút, nhưng rất nhanh liền đáp: "Không thành vấn đề, đều làm đồ mới cho các người."
Món ăn rất nhanh bưng lên, bà chủ quả nhiên dựa theo phân phó của anh, đều đổi mới lại toàn bộ món ăn.
"Thoả mãn chưa?"
Thẩm Chanh nhướng mày đầu, nhìn anh chằm chằm.
Mày kiếm Thi Vực nhẹ dựng thẳng, giọng nói cực kỳ lạnh, "Em cho rằng thế nào?"
Thẩm Chanh không nói chuyện, nhìn bộ dạng tối tăm này của anh liền biết ngay, anh không hài lòng, hơn nữa là loại rất không hài lòng kia.
Nhưng cũng đúng, phú hào giá trị con người nghìn vạn, lái xe hiệu ở khu nhà cao cấp, ăn bào ngư lót bụng, có thể cho tới bây giờ cũng sẽ không ăn những thứ không có dinh dưỡng này.
Thẩm Chanh nghĩ, liền động tâm tư nhỏ, cầm một chuỗi đồ nướng đưa tới bên môi Thi Vực, cười xấu xa, "Ăn một miếng."
Giọng nói của cô, ôn nhu giống như là nước, nghe thế nào cũng làm cho người ta cảm thấy trong lòng khoan khoái.
Thi Vực chỉ lạnh nhạt liếc nhìn cô, giữa lông mày đẹp mắt nhuộm lên một tầng âm u, môi mỏng liền động, "Lấy ra."
Quả nhiên, vẫn là có nguyên tắc như vậy.
Thấy anh không ăn, Thẩm Chanh cong cong khóe môi, cười đến càng sâu, "Ăn đi!"
Thi Vực: "Không ăn."
"Tôi biết, anh muốn tôi đút cho anh mà." Cô gái nào đó giống như khiêu khích nhếch khóe môi, cười đến quyến rũ lại xinh đẹp.
Thi Vực: "...."
Thẩm Chanh kiêu ngạo liếc nhìn anh, trực tiếp cắn xuống một khối từ trên xâu đồ nướng, ngậm trong miệng, sau đó đưa môi tới trước mặt Thi Vực.
Giữa hai người chỉ cách nhau có ba cm, có thể cảm giác được hơi thở nóng rực của đối phương.
Thẩm Chanh tiến gần tới phía trước, cách anh càng gần.
Cô giống như là yêu tinh, chỉ làm một động tác như vậy, có thể dễ dàng gợi lên lòng của người ta.
Ánh mắt Thi Vực bắt đầu trở nên nóng rực, giống như một con sói đói, có thể nuốt con mồi trước mặt vào bụng bất cứ lúc nào.
Anh đột nhiên đưa tay, một phát chế trụ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Thẩm Chanh sửng sốt, bảo anh ăn mà thôi, anh sờ mặt cô làm gì.
Không biết xảy ra chuyện gì, trái tim, bắt đầu thình thịch thình thịch, không kiềm chế được cuồng nhảy lên.
Thi Vực híp sâu mắt lạnh, bàn tay to từ từ di động về phía sau, xuyên qua tóc của cô, chậm rãi kéo chặt tay, chế trụ cái ót của cô.
Khẽ nâng đầu của cô lên, cúi đầu, từ từ đến gần cô ....
Chương 220: Cái kia, còn chưa trả tiền.
Coverter: tieuthuyetedit.com
Editor: May
Hình như là vai diễn trao đổi, Thẩm Chanh trở thành sói, mà anh đã biến thành con mồi.
Hơi thở nóng rực nặng nề thổi lên trên mặt của cô, anh tiến đến càng gần, cô có thể ngửi được hơi thở mát lạnh độc hữu trên người của anh.
Thẩm Chanh đưa tay, ôm cổ của anh, hơi ngửa đầu, dán môi đến gần anh.
Bàn tay để ở trên cái ót cuat cô thoáng dùng sức, môi của cô cứ như vậy dán ở phía trên cánh môi nóng hổi kia.
Ngay vào lúc Thẩm Chanh cho rằng con mồi đã mắc câu, lúc muốn dùng phương thức này đút món ăn cho anh, anh lại nhanh hơn cô một bước, rời khỏi môi của cô.
Thức ăn bị Thẩm Chanh ngậm ở trong miệng, cứ như vậy rơi xuống đất.
"Ưm!"
Sau một phút, lần nữa bị anh dùng môi phong môi.
Khuôn mặt tuấn tú nhìn gần trong gang tấc, Thẩm Chanh liền giật mình, ngay cả suy nghĩ cũng trở nên trống rỗng.
Môi của anh như là đang bị lửa thiêu đốt, mang theo nóng rực cuồn cuộn, khiến thân thể của cô cũng cùng nhau nóng lên theo.
Anh cạy môi của cô, bá đạo xâm nhập vào miệng của cô, mờ ám đòi hỏi ngọt ngào của cô.
Một tay đỡ đầu của cô, tay còn lại vòng ở eo của cô, lực độ cường đại, giống như muốn nhào nắn cô vào trong xương cốt.
Thẩm Chanh giống như là hút nha phiến, lên cơn nghiện, chẵng những không phản kháng, còn bắt đầu đáp lại.
Động tác của cô rất ngượng ngập, lại có thể vén lửa Thi Vực áp chế ở trong lòng lên.
Anh dùng sức hôn, dẫn dắt Thẩm Chanh, từ từ thả lỏng, nhắm mắt lại, hai tay quấn quanh chặt lấy cổ của anh.
"Ưm ...."
Hôn đến chỗ sâu, Thẩm Chanh không khỏi phát ra một tiếng than nhẹ chọc người.
Vưu vật câu dẫn người như vậy, không cần khiêu khích, càng không cần quyến rũ, cũng đã đủ khiến Thi Vực khó có thể cầm giữ.
Hô hấp của anh bắt đầu trở nên nặng nề, phun ở trên mặt Thẩm Chanh, khiến mặt cô bắt đầu hung hăng nóng lên.
Hai người hôn triền miên, bỏ quên tất cả mọi người bên cạnh, quên mất thân đang ở trong một hoàn cảnh phức tạp.
Bên cạnh, không ít tình nhân nam nam nữ nữ bị đây là đang bị nụ hôn nóng bỏng vong tình này làm bàng hoàng đến.
Có người che miệng, tỏ vẻ khó có thể tin, có người châu đầu ghé tai, nhỏ giọng xì xào bàn tán.
Thậm chí còn có người lấy điện thoại di động ra, ở ngay bên cạnh chụp ảnh lại, muốn muốn gửi ảnh chụp một màn này đến trên mạng.
"Vợ à, xương sườn sắp bị nướng cháy rồi kìa!"
Nghe người đàn ông của mình nhắc nhở, lúc này bà chủ mới rút tầm mắt về từ trên người hai người đang hôn nhau, cúi đầu nhìn xâu đồ trên giá đồ nướng, lập tức phát ra một tiếng kêu rên: "Ây da, sao ông không nhắc sớm một chút chứ!"
"Tôi đã kêu bà vài tiếng, bà nghĩ gì thế! Không yên lòng! Khách đều đang thúc giục, nhanh lên ...."
"Nghe rồi, biết rồi." Bà chủ giống như đáp ứng qua loa, sau đó vụng trộm liến nhìn về hướng nào đó, lúc này mới bắt đầu tiếp tục nướng.
Mờ ám vẫn đang kéo dài thăng cấp, Thẩm Chanh và Thi Vực hôn đến sầu triền miên, hai người chặt chẽ quấn vào nhau, trình diễn một hình ảnh hạn chế.
Không biết hôn bao lâu, Thẩm Chanh cảm thấy thân thể có chút như nhũn ra, sắp hít thở không thông, lúc này mới đưa tay đẩy Thi Vực ra.
Mặt mũi cô đỏ hồng, hô hấp dồn dập, nhìn kiểu gì, đều mang theo dấu vết mờ ám.
Trong con ngươi Thi Vực như là bị dục hỏa lắp đầy, trên dưới toàn thân, mỗi một chỗ đều đang bị nhiệt độ cao ăn mòn.
Anh đứng dậy, không nói không rằng, cúi eo ôm lấy cô gái nhỏ đỏ mặt trước mặt, xoay người bước nhanh ra ngoài.
"Cái kia, còn chưa trả tiền!"
Nếu nói Thẩm Chanh sát phong cảnh, đây tuyệt đối là đúng rồi.
Loại thời điểm mấu chốt này, hẳn là nghĩ đi khách sạn hay là về nhà, thế nhưng cô còn băn khoăn chuyện ăn cơm chưa trả tiền.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro