Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ta yêu nhau trong những tháng ngày khó nhọc

Mọi người hay hỏi khi Sanghyeok thua em sẽ làm gì?
Hừm, em sẽ nhẹ nhàng ôm lấy anh bảo với anh là:
"Thể thao mà thắng hay thua là lẽ thường tình mà anh nhỉ?"
Dẫu cho có là mười năm hay mãi về sau này, em vẫn sẽ làm như thế. Bởi một cái ôm để vỗ về, một cái ôm để nhắc anh là anh có nơi để dựa vào, một cái ôm để ôm lấy tất cả những mỏi mệt, ôm lấy hết những nặng nhọc anh phải gánh vác trên vai.
Anh ơi trách nhiệm là thứ anh phải mang. Vậy hãy để em cùng anh gánh vác cái trọng trách ấy nhé.
Đời này có mấy đâu, vậy hà cớ gì mình phải giấu đi những mỏi mệt, những thất vọng với người ta thương. Anh nhỉ?
-
Vậy nếu Sanghyeok thắng?
Em vẫn sẽ ôm lấy anh rồi bảo:
"Anh của em làm tốt lắm!"
Một lời khen, một cái xoa đầu, và một cái hôm nhẹ lên làn tóc gục trên vai em.
Một lời khen cho sự cố gắng của anh.
Một cái xoa đầu như xóa đi những mỏi mệt sau mỗi trận đấu.
Một cái hôn động viên anh, rằng Hyeokie nhà em sẽ tiến về phía trước nhỉ.
-
Vậy nếu một ngày hạ tới, em gục ngã trước thềm vinh quang, Lee Sanghyeok sẽ làm gì.
"Bạn nhỏ từng bảo anh rồi mà nhỉ. Sẽ có thắng có thua. Dẫu hôm nay người được vinh danh không phải bạn nhỏ nhà anh, thì không có nghĩa là bạn nhỏ nhà anh không giỏi đúng không. Bạn nhỏ nhà anh vẫn luôn là số một trong lòng anh mà."
"Hyeokie.. cũng... là... s-số một trong lòng em"
"Ừm, anh biết rồi, vậy bạn nhỏ nhà anh nín đi nhá, khóc nhiều không tốt đâu"
Sanghyeok hôn nhẹ lên mắt em, tay thì nhẹ nhẹ xoa lưng cho em khỏi bị khó chịu.
"Bạn nhỏ cứ an tâm nhé, nếu cuộc đời không chiếu cố cho bạn, anh sẽ là sao chiếu mệnh cho bạn nhỏ."
"Vậy em sẽ là gì với anh?"
"Bạn nhỏ hả??"
Anh nhẹ đặt cằm lên trên đầu em, rồi ngẫm nghĩ một hồi.
"Bạn nhỏ giống như cơn mưa mùa hạ. Đến xóa đi những ngày hạ oi bức."
"Bạn nhỏ giống như nhành hoa hướng dương tỏa nắng, rực rỡ, xinh đẹp."
"Bạn nhỏ giống như tuyết đầu mùa ý, lúc nào cũng mang cho người ta cảm giác rạo rực, trông đợi về một mùa tuyết sắp tới."
"Và bạn biết không, anh yêu cơn mưa mùa hạ của anh, yêu đóa hướng dương tỏa sắc của anh, yêu bông tuyết đầu mùa đã nhẹ nhàng đáp xuống tim anh."
"Hừm, anh văn vở"
Em dụi vào lòng anh bảo.
"Ừm, anh văn vở, nhưng anh yêu bạn lắm. Nên em à, hãy tin chính mình nhé, tin rằng mình giỏi, tin rằng em sẽ luôn có người công nhận."
-
Thật ra mối quan hệ của chúng em luôn công bằng, bởi chẳng ai gắng gượng nói rằng "Anh/Em ổn". Bởi câu nói làm chúng em xích lại gần nhau hơn lại là "Có khó lắm không anh/em?"
Khó khăn quá ta kể nhau nghe, nhọc nhằn quá thì ta cùng nhau bước. Đời có là mấy đâu sao ta phải gắng gượng một mình khi ta có người dựa vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro