CHƯƠNG 1 :
1.
Ngôi sao điện ảnh Bùi Giác đang đứng cách tôi chỉ năm mét, tôi lo lắng đến nổi bàn tay đổ đầy mồ hôi hột.
Chỉ cần anh ta quay lại, dĩ nhiên sẽ liền có thể dễ dàng nhìn thấy tôi.
Đạo diễn nói: "Anh Bùi này, cảnh sau là cảnh khi anh gặp lại người yêu cũ, nhất định phải thể hiện cảnh hoài niệm cùng bất đắc dĩ."
Bùi Giác khẽ cười khẩy.
"Người yêu cũ?"
Đạo diễn: "Anh cảm thấy sai chỗ nào sao?"
"Đều là bạn gái cũ thôi, có gì để sai chứ."
Giọng nói của anh vẫn như trước, lỏng lẻo và mang chút phóng túng.
Năm anh mười tám tuổi, anh ấy đã từng dùng giọng nói này để gọi tên tôi, nhẹ nhàng cũng có, nặng nề cũng có——
"Xem nào."
Cuộc thảo luận đằng sau nó vẫn tiếp tục.
Tôi không hiểu đạo diễn nói gì cả.
Nhưng giọng nói xa lạ của Bùi Giác đã vang đến màng nhĩ tôi một cách rõ ràng:
"Người yêu cũ? Quên lâu rồi. Tôi không có sở thích quay đầu lại đâu."
Ồ.
Như một bước ngoặt, tôi cũng không có ý định nhận ra anh ta.
Sau khi quay phim, chúng tôi chia thành hai phần, điều đó sẽ tốt hơn cho bộ phim.
Đang miên man suy nghĩ thì đồng nghiệp bỗng gọi to tên tôi:
"Tuế Tuế, cậu tìm thấy đạo cụ chưa?"
2.
Bỗng mọi thứ chìm vào im lặng.
Tôi nhặt đạo cụ, không lưu lại bất cứ một giây nào nữa mà vội vã chạy đi.
Bùi Giác không đuổi theo tôi.
Chắc là anh ta không nghe thấy.
Hoặc cũng có thể là đã nghe thấy, nhưng anh không quan tâm.
Khi thành lập trường quay, tôi nói với các đồng nghiệp của mình: "Lần sau gọi tôi là Trình Á Nam đi, đừng gọi là Tuế Tuế nữa."
"Làm sao vậy? Tuế Tuế rõ ràng là nghe hay hơn mà."
"Nhưng Trình Á Nam thì nghe chuyên nghiệp hơn đó nha."
Đồng nghiệp cười, họ thế lại tin vào lý do xàm xí đó của tôi.
Đây là bộ phim đầu tiên của tôi với vai trò trợ lý đạo diễn.
Trước khi vào đoàn, tôi đã biết nam chính là Bùi Giác.
Anh ta là một phú nhị đại, ngồi trên hơn phân nửa tài nguyên của gia tộc, nhưng kỹ năng diễn xuất của anh cũng không tệ, anh ta còn giành được Nam diễn viên xuất sắc nhất ở tuổi hai mươi lăm.
Tôi do dự không biết có nên tham gia vào phim hay không.
Nhưng cuối cùng, tôi cũng không muốn từ bỏ một cơ hội việc làm tốt như vậy nên đã đến đây.
Tôi thề trong lòng rằng thế nào cũng sẽ không để cho anh thấy tôi.
Nếu không anh sẽ phát hiện ra là mình bị lừa.
Bởi vì bảy năm trước, cuộc chia tay của chúng tôi diễn ra trong xấu hổ.
Tôi nói trong thư:
"Tôi đã biết anh là phú nhị đại từ lâu rồi. Tôi tiếp cận anh chỉ là để lấy thông tin về gia đình anh. Thực ra, tôi không thích mấy tên lưu manh. Tôi thích những đứa con trai hiền lành. Sau này đừng gặp nhau nữa nhé, tạm biệt ."
Những lời nói đó tự do và dễ dàng biết bao, nhưng lại khiến tôi bối rối biết bao khi gửi đi.
Tôi thực sự không biết Bùi Giác cảm thấy thế nào sau khi đọc bức thư đó.
Nhưng Bùi Giác là ai chứ, anh ta là người có thù tất sẽ báo.
Nếu anh ta bị bắt đi, sự nghiệp của tôi có thể bị sụp đổ.
Một đồng nghiệp cho biết: "Bùi Giác ngoài đời đẹp trai hơn trên TV, gen của nhà anh ấy là bất khả chiến bại đó hehe."
"Tôi biết bố mẹ anh ấy là ai nè, cựu nữ hoàng điện ảnh và ngôi sao điện ảnh, cái gì cũng đều tốt hơn người bình thường."
"Tôi thích khí chất của Bùi Giác lắm luôn! Anh ấy đẹp trai và dịu dàng như thế, ừmm, khi còn đi học, anh ấy chắc được nhiều nữ sinh theo đuổi lắm ha?"
Tôi gần như nghẹt thở.
Bùi Giác? Thiếu niên ngây thơ?
Gì chứ, nghĩ như vậy là sai lầm rồi đó.
Anh ta không chỉ không phải là học sinh bình thường mà còn là một kẻ bắt nạt khốn kiếp mà mọi người muốn tránh cũng không tránh được.
Tôi sẽ không bao giờ quên lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ta——
Lúc đó Bùi Giác vừa kết thúc một cuộc ẩu đả, ai cũng bại dưới tay anh.
Trời đang mưa rất to, trên đường dòng người vội vã, nhưng anh ta vẫn cứ ngồi bất động bên vệ đường như thể người đã c.h.ế.t.
Anh ta cứ cụp mắt xuống, cho đến khi tôi đến gần hơn:
"Cút."
Giọng điệu của anh lúc đó giống như một con chó điên sẽ xé xác tôi trong giây tiếp theo bất cứ lúc nào.
Nhưng tôi cũng không bỏ đi.
Với đôi tay run rẩy, tôi che đầu anh bằng một chiếc ô hoa.
Đây là khởi đầu của tôi và Bùi Giác.
Tôi lắc đầu, đẩy ký ức ra khỏi đầu mình.
Sau khi cảnh một diễn xong, tôi cuối cùng cũng có thời gian để nghỉ ngơi.
Trường quay quá ồn ào nên tôi đã trốn vào cầu thang.
Vừa mở cửa, tôi liền bị đã sặc mùi thuốc lá.
Bùi Giác đứng trong bóng tối, trên đầu ngón tay có chút đỏ tươi.
Anh nhướng đôi mi mỏng nhìn tôi.
Cũng giống như hồi đó.
3.
Cầu thang tối om và yên tĩnh.
“…Xin lỗi đã làm phiền.” Tôi cúi đầu, muốn rời đi.
Bùi Giác ngăn tôi lại, " Cô ở vị trí nào trong đây?"
"Trợ lý đạo diễn."
"Vừa tốt nghiệp?"
"Ừm."
“Mới tốt nghiệp mà có thể làm trợ lý cho Trương đạo diễn là tốt rồi.”
"Cảm ơn anh Bùi."
"Cô bao nhiêu tuổi?"
"Hai mươi lăm."
Anh khẽ mỉm cười, lười biếng nói: "Chúng ta bằng tuổi nhau, cô lại gọi tôi là anh à?"
"Đạo diễn cũng gọi anh là anh mà, ông ta cũng bốn mươi ba chứ bộ."
"Vậy thì gọi lại đi."
TÔI:?
Tôi cắn răng: "Anh Bùi."
Trong bóng tối, tôi không thể nhìn rõ, Bùi Giác dường như nhếch lên khóe môi?
Nhưng cái kiểu cười lạnh lùng không chút cảm xúc ấy.
Làm lòng tôi cảm thấy ngứa ngáy.
Nhưng thần may mắn cũng đã phù hộ cho tôi, anh ta không nhận ra tôi.
So với bảy năm trước, tôi gần như là một người khác.
Từ một giá đỗ xanh xao và gầy guộc trở thành một tiểu mỹ nhân được người khác khen ngợi.
Người thân của tôi còn suýt không nhận ra tôi chứ đừng nói là trong bóng tối lúc này.
"Anh Bùi, anh nghỉ ngơi đi, tôi về trước."
“Đợi đã.” Anh lại ngăn tôi lại.
"Tôi có thể biết tên cô được không?"
Tôi nói: "Trình Á Nam."
"Cũng có thể gọi tôi là Tuế Tuế."
"Ồ, bạn cùng lớp tôi cũng tên Tuế Tuế"
Tuế Tuế là biệt danh của tôi, được đặt bởi người bà quá cố của tôi.
Tôi thích cái tên này hơn là tên Trình Á Nam.
Bởi vì Bùi Giác luôn đến để đặt sàn, tôi vô thức cảm thấy rằng anh ấy còn đáng thương hơn tôi.
Ngoài ra, tôi còn có một ảo ảnh——
Tôi quên mang sách đến lớp, khi tôi bị giáo viên hỏi, Bùi Giác đi từ hàng cuối lên trước và ném sách lên bàn tôi;
Khi tôi bị các bạn cùng lớp khác bắt nạt, tôi còn bị chúng nói đến mức không biết cách phản bác lại, Bùi Giác sẽ đứng trước mặt tôi và nói rằng tôi là người của anh, động đến tôi cũng như là khiêu khích Bùi Giác đây vậy.
Tôi đã lầm tưởng rằng chúng tôi có cảm tình với nhau.
Mãi sau này tôi mới biết, một chút tình cảm cũng không có.
Bùi Giác là một phú nhị đại, trong gia đình có vô số bất động sản và xe thể thao.
Một chiếc giày của anh ta thôi cũng đủ để mua quần áo cho tôi trong cả năm.
Anh chỉ đang mượn tôi để chọc tức gia đình anh thôi. Sao tôi lại phát hiện ra nhỉ?
Đó là về ngày mà Tô Chu Nhiên xuất hiện——
Suy nghĩ của tôi bị gián đoạn.
Sau khi quay lại trường quay, một ly trà sữa được nhét vào tay tôi.
Người đồng nghiệp nói: "Tô Chu Nhiên lại đến thăm trường quay rồi, cô ấy mua trà sữa cho tất cả mọi người nữa đó, Nhìn kìa! Thiếu nữ trắng trẻo giàu có và vua điện ảnh đứng cùng nhau, họ đúng là một cặp đôi hoàn hảo luôn rồi!"
Tôi đứng nhìn cách đó không xa.
Tô Chu Nhiên đang hành động như một đứa trẻ.
Bùi Giác nghiêng đầu và kiên nhẫn lắng nghe.
Cũng như những người khác, tôi không thể rời mắt khỏi bức tranh tuyệt đẹp này.
Đột nhiên.
Bùi Giác dường như cảm nhận được điều đó.
Anh ta nhìn thẳng vào tôi.
5.
Tôi lập tức cúi gầm đầu xuống.
Khi tôi ngước lên lần nữa, quả nhiên Bùi Giác cũng không thèm nhìn tôi thêm một cái.
Như thể đó chỉ là ảo giác của tôi.
Tô Chu Nhiên vẫn cư xử như con nít.
“Anh Bùi, quay phim xong anh không cùng em đi xem biểu diễn ở Paris hả?”
Giọng điệu vẫn như bảy năm trước.
Tôi không khỏi rơi vào trầm tư.
Ở trường trung học, tôi và Bùi Giác vẫn luôn duy trì mối quan hệ bạn học trong sáng.
Cho đến khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học.
Trong kỳ nghỉ hè năm ấy, buổi họp lớp kéo dài đến nửa đêm.
Vào cuối buổi biểu diễn, tôi bị theo sau bởi một số kẻ say xỉn.
Bùi Giác từ trên trời rơi xuống, anh đánh bay chúng bằng nắm đấm của mình.
Có lẽ vì tôi đã trút bỏ được gánh nặng học tập, có lẽ vì tôi đã trưởng thành.
Tôi đột nhiên thấy Bùi Giác rất vừa mắt.
Tôi lấy hết can đảm để tỏ tình anh.
Sau đó, tôi chủ động nắm tay, ôm và hôn lần đầu tiên …
Bùi Giác không nhiệt tình cũng không từ chối.
Anh vẫn như một khúc xương cứng không thể nhai được, một lời dịu dàng cũng không thể thốt ra khỏi miệng.
Nhưng ở một khía cạnh nào đó, anh ta vẫn là một người bạn trai đủ tiêu chuẩn.
Ví dụ, anh vẫn luôn gọi điện và hào phóng với tôi.
Nhưng Bùi Giác chưa bao giờ đưa tôi đến gặp bạn bè của anh ta.
Một lần, tôi đến phòng bi-a tìm anh, tôi luôn muốn tạo bất ngờ cho anh. Nhưng với vẻ mặt ủ rũ, anh ta cáu kỉnh nói: "Sau này đừng đến đây nữa."
Lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ tính cách của anh ta là như vậy thôi.
Cho đến khi Tô Chu Nhiên xuất hiện.
Cô ta mặc một chiếc váy nhỏ đắt tiền với lớp trang điểm tinh tế, xuất hiện trong thế giới của tôi như một ánh sáng.
Cô khéo léo gọi anh là anh trai.
"Anh Bùi, sao anh lại tới đây?
"Anh Bùi, chiếc Ferrari anh mới mua đâu rồi? Anh đi một vòng đi!"
Từ "Ferrari" gần như khiến tôi rùng mình.
Tô Chu Nhiên nhìn tôi, đôi mắt vô tội mở to:
"Anh Bùi, cô ấy là ai thế?"
"Xin chào, tôi là bạn gái của Bùi Giác."
"Hả? Đùa cái gì? Anh Bùi sao có thể yêu cô được? Tôi mới là bạn gái tương lai của anh ấy, hai nhà chúng tôi còn có hôn ước."
"Nói bậy bạ gì thế?."
Bùi Giác đâỷ Tô Chu Nhiên ra với vẻ mặt u ám.
"Đừng nghe cô ấy nói, hôm ước kia anh chưa từng đồng ý quá."Lời giải thích của anh rất nhạt.
Sau đó, khi cha mẹ của Bùi Giác tiếp cận tôi, tôi mới biết rằng anh là phú nhị đại.
Anh ta không phải là con nhà giàu bình thường, gia đình anh ta kiểm soát gần một nửa ngành giải trí.
Bùi Giác có mối quan hệ không tốt với cha mẹ mình.
Anh cố tình chuyển từ một trường quý tộc sang một trường trung học bình thường.
Cũng cố tình không về nhà.
Cha mẹ quanh năm đi vắng nên không mấy quan tâm đến con trai, thậm chí không biết hàng ngày con làm gì.
Hôm đó, khi kết thúc cuộc trò chuyện, bố anh nói với tôi:
"Bạn học Á Nam, cô có thể không biết rằng Bùi Giác là một thiếu niên rất nổi loạn. Nó ở bên cô là cố ý để chọc tức chúng tôi đây, không phải vì nó thực sự thích cô. Đứa trẻ đó đã từng làm những việc như vậy. Nếu cô không tin tôi, cô có thể quan sát cách nó đối xử với Nhiên Nhiên."
"Nó rõ ràng là thích Nhiên Nhiên, nhưng chỉ là hai đứa từ nhỏ đã chơi với nhau, nên nó không nhận ra tình cảm của mình.
"Bạn học Á Nam, cô cùng chúng tôi không giống nhau."
Như năm tiếng sét đánh thẳng vào tai tôi.
Sau đó tôi phát hiện ra rằng bố anh ta đã không nói dối tôi.
Mặc dù anh ta nói rằng Tô Chu Nhiên đang làm phiền anh, nhưng Bùi Giác vẫn rất kiên nhẫn với cô ta. Anh sẽ nuông chiều tính khí nóng nảy của cô và thỏa mãn tính bướng bỉnh nhỏ bé của cô ta.
Tồi tệ quá đi…
Tô Chu Nhiên vẫn còn đang cười nhạo cho sự tội nghiệp của tôi, chỉ khi Bùi Giác vừa xuất hiện, giây tiếp theo cô ta liền thay đổi thành một khuôn mặt đau khổ.
"Anh Bùi, vừa rồi Trình Á Nam là cố ý đẩy em lên mấy người kia! Làm em sợ chết khiếp!"
Bùi Giác đột nhiên trở nên lo lắng: "Tuế Tuế, anh nhớ là đã có nói với em, đừng chọc vào cô ấy."
Tô Chu Nhiên đứng phía sau anh ta, nhăn mặt đắc thắng.
Ngay lúc đó tôi đã hiểu.
Bùi Giác không phải là cây mè, nên dĩ nhiên nó không thể nở hoa đối với tôi.
Cuối tháng 8, tôi nhận lời của bố mẹ Bùi Giác
Dưới sự tài trợ của họ, một mình tôi đi du học.
Theo điều kiện của tôi, đây có thể là cơ hội du học duy nhất trong đời.
Vào ngày tôi rời đi, tôi nói với Bùi Giác rằng tôi muốn mua sôcôla.
Bùi Giác lấy ví ra theo thói quen: "Mua cái đắt nhất đi, anh cũng muốn."
Tôi không trả lời: "Ah, không cần, em sẽ... về nhanh thôi."
"Ừm, anh chờ em."
Sau đó, tôi cũng không bao giờ trở lại.
6.
Theo yêu cầu của bố mẹ Bùi Giác, tôi để lại cho anh một lá thư chia tay siêu xà lơ, cũng để cắt đứt hoàn toàn chấp niệm của Bùi Giác về tôi.
Mối tình đầu kéo dài trong ba tháng này của tôi đã lặng lẽ tan vỡ khi mùa thu đến.
Tôi đổi tên, không lưu lại bất kỳ một phương thức liên lạc nào với tất cả các bạn học thời trung học.
——Tôi đã từng không có cảm giác mình đang sống, tôi còn thường bị các bạn cùng lớp bắt nạt.
Tôi trân trọng cơ hội học tập mà khó khăn lắm mới giành được, tôi cũng bắt đầu học cách giữ dáng và ăn mặc cho thật đẹp.
Tên và ngoại hình của tôi đều đã thay đổi, bố mẹ của Bùi Giác cũng đã cố tình che giấu điều này, nên từ đầu tới cuối Bùi Giác cũng không thể tìm thấy tôi.
Trong mắt anh ta, giữa tôi và cái c.h.ế.t, một chút khác biệt cũng không có.
Nhưng tôi đã nghe rất nhiều về Bùi Giác.
Sau khi tôi rời đi, anh ta quyết định học lại và được nhận vào Nortel.
Anh ta đã ra mắt trường đại học của mình, anh bây giờ là một ngôi sao sáng chói.
Bùi Giác dịu dàng và đẹp trai trước ống kính, chỉ một nụ cười dịu dàng của anh cũng làm các fan hâm mộ cuồng si.
Bóng dáng năm nào nay cũng chẳng thấy đâu. Tôi nghĩ, ai cũng sẽ thay đổi, và tôi cũng thế.
Vào cuối ngày làm việc, cả người tôi vừa mệt vừa đau.
Đồng nghiệp hình như nổi máu gà rồi.
"Chết tiệt! Người này đẹp trai quá đi aaa!!"
"Cái gì?"
"Ảnh mới của Bùi Giác! Lên hot serch luôn rồi nè!"
Tôi nhìn lên.
Một bức ảnh chụp đã gây ra những cuộc thảo luận sôi nổi.
"Bùi Giác tình cờ gặp lại người yêu cũ trong cảnh này, này này các cậu thấy anh ấy sao! Tuyệt vời quá đii phải không!"
"Bùi Giác khiến nam chính sống lại luôn rồi!!"
Trong ảnh, Bùi Giác lặng lẽ nhìn về phía trước.
Cử chỉ của anh rất dịu dàng.
Ngọn lửa đen cháy trong mắt anh, liều lĩnh và điên cuồng.
Điều khiến tôi sốc hơn nữa là mép của bức ảnh, nơi mà ánh mắt của anh ấy hướng đến.
Mờ lại.
Lại là hướng của tôi.
7.
Việc quay phim tiếp tục vào ngày hôm sau.
Nữ chính bị tai nạn phải vào bệnh viện.
Đây là một cuộc so tài quan trọng giữa anh hùng và nữ anh hùng, không ai có thể trì hoãn nó. Đạo diễn vội vội vàng vàng, cuối cùng quyết định tìm một diễn viên đóng thế và quay những cảnh của Bùi Giác trước.
Bùi Giác phải tự mình chọn người thay thế.
Tôi đứng ngoài rìa của đám đông.
Đôi mắt của Bùi Giác rơi vào tôi.
"Là cô ấy."
Tôi bị bối rối.
Đạo diễn cũng không phản đối, ông ấy giục tôi nhanh chóng thay quần áo của nữ chính.
Tôi chỉ cần ngước một cái về phía sau.
Nhưng để đỡ gây hiểu lầm, chuyên gia trang điểm đã trang điểm cho tôi.
Khi đứng trước mặt Bùi Giác, anh ta đã sững sờ trong giây lát.
Tôi không dám nhìn anh.
Bùi Giác hỏi, "Cô có căng thẳng không?"
"Tôi chưa bao giờ diễn cả."
"Cô không cần diễn đâu, chỉ cần nghe thôi."
Dừng một chút, anh nói: "Yên tâm đi, khẩn trương quá thân thể sẽ trở nên cứng đờ, quay phim sẽ không được tự nhiên lắm."
"ĐƯỢC RỒI."
"Hít một hơi thật sâu và điều chỉnh."
"Cảm ơn anh Bùi."
"Chà, máy quay sẽ quay về phía tôi một lúc, hãy lắng nghe lời thoại của tôi. Và—"
Anh không nói nữa.
“Còn gì nữa?” Tôi ngước lên nhìn anh.
"Sô cô la của tôi đâu?"
Bùi Giác dừng lại từng chữ, trong mắt hiện lên sự điên cuồng, dường như xưa nay nó chưa mất đi.
Anh từ từ đưa tay ra.
"Tuế Tuế, đã bảy năm rồi, em đã mua xong chưa?"
8.
Đứng hình.
Đây là phản ứng đầu tiên của tôi.
Bùi Giác có lẽ đã nhận ra tôi từ lâu.
Tình cờ là cảnh này cũng là lời thổ lộ tình cảm của nam chính với nữ chính sau khi tái hợp sau một thời gian dài vắng bóng.
Tôi mơ hồ nghĩ đó là điều anh muốn nói với tôi.
Nhưng làm thế nào là nó có thể.
Trên thực tế, Bùi Giác chưa bao giờ nói bất cứ điều gì về tình yêu với tôi cả…
Sau khi quay xong, đạo diễn đã cho tôi một ngón tay cái.
"Tiểu Tuế, cô quay phim rất có tài đó, vừa rồi ánh mắt của cô tôi đây chính là nhìn trúng."
TÔI:……
?
Trong vài cảnh tiếp theo, Bùi Giác gọi điện cho ai đó, anh giới thiệu tôi với họ.
Giá trị của tôi ngày càng tăng, Bùi Giác có quá nhiều lợi ích liên quan đến cuộc sống của tôi, tới đạo diễn cũng không thể đắc tội với anh ta, anh ta bổ nhiệm tôi vào thời điểm này không phải là để trả thù, thì để làm gì?
Tôi được thăng chức từ trợ lý đạo diễn lên lên trợ lý đạo diễn độc quyền của Bùi Giác.
Mười tám giờ một ngày phải xoay quanh anh ta.
Nhưng việc trợ lý đạo diễn kia còn nặng hơn.
Ví dụ, nếu nhóm cần mang đạo cụ nặng, các cô gái cũng đóng góp công lao.
Tôi vừa xắn tay áo lên thì đã bị Bùi Giác bắt được.
"Mua cho tôi ly trà sữa." Không chỉ trà sữa, anh còn gọi thêm rất nhiều đồ ăn vặt.
Rõ ràng là có thể giao hàng tận nơi, nhưng tôi phải trở lại làm người bằng xương bằng thịt.
Nhưng phải nói một điều rằng, đồng nghiệp của tôi rất ghen tị với tôi, tiền lương kết xù làm tôi thấy cuộc đời đẹp quá chừng.
Sau khi tôi mua xong, Bùi Giác một chút cũng không động vào.
"Không muốn ăn nữa, mang đi đâu thì mang"
Bằng cách này, sau khi làm việc dưới quyền của Bùi Giác trong một tuần, tôi liền tăng cân.
Theo thời gian, ngay cả các đồng nghiệp cũng trở nên tò mò.
"Anh ấy cố ý mua đồ ăn vặt cho cậu sao?"
"Không thể nào."
"Nhưng anh ấy thực sự nuông chiều cậu lắm luôn."
Đồng nghiệp nói, "Bùi Giác rất nghiêm khắc, công ty của anh ấy cũng đầu tư vào bộ phim này, anh ấy đã nói với tất cả các trợ lý trước đây, nhưng anh ấy hình như chưa bao giờ khiển trách cậu."
“Không có đâu.” Tôi phủ nhận.
Sẽ thật tuyệt nếu anh ta không hành hạ tôi như thế.
Những lời đàm tiếu và đàm tiếu trong đoàn làm phim đã đến tai Tô Chu Nhiên.
Cô ta vội vàng chạy tới phim trường.
"Cô là trợ lý mới của anh Bùi sao?"
Tôi không khỏi đính chính cho cô ta: "Là trợ lý đạo diễn."
"Còn trẻ như vậy, có thể làm tốt sao?"
“Cô Tô, xin đừng nhìn bề ngoài mà đánh giá người ta.”
Tô Chu Nhiên cong môi và nhìn tôi chằm chằm một lúc.
"Hình như chúng ta từng gặp nhau?"
9.
"Có thể là cô nhìn lầm rồi."
Tôi không có hứng thú hồi tưởng cùng tiểu công chúa, tiếp tục sắp xếp kế hoạch công việc.
Tô Chu Nhiên khịt mũi: "Tôi đã thấy rất nhiều phụ nữ trong đoàn làm phim."
TÔI:"?"
"Đừng tưởng rằng anh Bùi trọng dụng cô, cô liền có cơ hội leo lên, tôi khuyên cô nên đặt mình vào đúng vị trí, nếu không cuối cùng buồn bực cũng đã muộn."
"Cô đang nói gì vậy?"
"Cô có chút giống bạn gái cũ của anh Bùi đó."
Sau khi Tô Chu Nhiên nói xong, chắc là cô ả đang đợi phản ứng của tôi.
Cô ta nghĩ rằng tôi sẽ bị sốc, sẽ buồn vì bị lợi dụng như một vật thế thân.
Nhưng tôi chỉ giả bộ bối rối nhìn cô ta:
"Vậy à?"
"Anh ấy lợi dụng cô, chẳng qua chỉ vì cô là người thay thế, chứ không phải là vì anh ấy thích cô! Anh Bùi hận người kia như vậy, cô cũng đừng quá tự mãn!"
Tôi đặt chiếc hộp xuống và nhìn cô ta với một nụ cười.
"Đã ghét rồi, cần gì người thay thế? Cái này rất mâu thuẫn đó, Tô tiểu thư."
Tô Chu Nhiên không nói nên lời, cô ta giậm chân tức giận.
Sau khi cô ta rời đi, trái tim tôi rốt cục cũng không thể bình tĩnh nữa.
Bùi Giác ghét tôi.
Vào buổi tối, Bùi Giác đột nhiên gửi cho tôi một tin nhắn nhờ tôi chuyển thuốc cho anh.
Dựa trên nguyên tắc không được xúc phạm nam chính, tôi đã mua thuốc và gửi lên.
Tôi nghĩ Bùi Giác chỉ muốn sai vặt tôi thôi.
Nhưng anh ta thực sự bị ốm, còn có những hạt mồ hôi trên trán.
“Anh sao vậy?” Tôi hỏi.
"Đau dạ dày."
"Trợ lý của anh đâu?"
"Đi thành phố không kịp trở về."
*Khúc này chắc là có nhiều bà hong hỉuu ha, là bà nữ9 là trợ lý đạo diễn độc quyền của ông BG, nghĩa là chỉ trong trường quay hoi á, còn trợ lý đi thành phố là trợ lý riêng của diễn viên.
Kỳ lạ thay, hình như trước đây Bùi Giác chưa từng bị bệnh dạ dày thì phải.
Tôi hỏi: "Dạ dày của anh bị sao à...?"
"Năm tôi đi học, ăn không được."
"Sao anh không ăn?"
“Không ai để lại thức ăn cho tôi.” Anh khép hờ mi mắt và nhìn tôi.
Điều này nhắc nhở tôi về quá khứ.
Khi Bùi Giác đi đâu đó chơi, tôi luôn luôn để lại cho anh ta một chút đồ ăn nhẹ.
Khi tôi hoàn thành bài tập về nhà, anh cũng đã ăn hết phần thức ăn đó.
"Còn nhà ăn thì sao?"
"Ăn không vô."
Chà, đó là tính khí bướng bỉnh của anh ta.
Tôi thấy trên bàn có một đĩa đồ ăn lớn, nó vẫn còn nghi ngút khói.
Bùi Giác nói: "Nó vừa mới được đưa đến, bụng đau không ăn được."
Sáng giờ tôi chỉ ăn mỗi bữa trưa của đoàn, đói sắp c.h.ế.t.
“Ăn đi.” Anh thản nhiên nói, “Giữ lại cũng lãng phí, không ăn thì vứt đi..”
Tôi bẻ đôi đũa, bắt đầu ngồi xuống bàn.
Tôi ăn rất lặng lẽ, căn phòng cũng rất yên tĩnh.
Tôi nghĩ Bùi Giác đã ngủ rồi.
Quay đầu lại, liền thấy anh đang nhìn tôi với nụ cười trên môi.
Chỉ một cái nhìn, nụ cười của anh liền biến mất.
Anh trở lại với dáng vẻ mà cả thế giới nợ anh.
Giống quỷ ghê.
Không có gì thay đổi.
Tôi thầm nói trong lòng.
Như thường lệ, chúng tôi im lặng và không nói với nhau câu nào.
Bùi Giác đã không nói gì cho đến khi tôi rời đi.
"Tuế Tuế, Tô Chu Nhiên và tôi thực sự không có liên quan gì đến nhau. Trước đây không phải, bây giờ và tương lai cũng không luôn."
"Ồ," Tôi lễ phép gật đầu, "Nhưng anh Bùi, tôi không quan tâm nữa."
10.
Những gì tôi nói khiến khuôn mặt của Bùi Giác tối sầm trong vài ngày.
Không sao cả, dù sao phim cũng gần xong rồi.
Nhưng chỉ vài ngày trước đêm cuối, một tai nạn lớn đã xảy ra.
Một cảnh trên thuyền, vào một ngày lộng gió.
Người phụ trách mảng âm thanh đi vệ sinh, tôi tạm thời tiếp quản công việc của anh ta, đứng ở mép boong, cầm micro lau lau.
Tôi hơi mất thăng bằng và loạng choạng.
Một cơn gió thổi qua, tôi không thể giữ vững thăng bằng nữa, tôi trực tiếp rơi khỏi thuyền.
Bên dưới là một cái hồ, tôi còn không biết bơi.
Trong lúc bối rối, tôi nghe thấy một tiếng hét.
"Tuế Nghi!"
*Tên trước khi đổi của nữ chính.
Bùi Giác nhảy thẳng xuống.
Anh lo lắng ôm lấy tôi, như thể sẽ không bao giờ buông ra nữa.
Sau đó, tôi không nhớ gì cả.
Tôi tỉnh dậy trong một căn phòng xa lạ
Có một tin nhắn viết tay trên đầu giường:
"Nơi này là nhà của anh, cách phim trường không xa, anh cho em nghỉ phép, nghỉ ngơi mấy ngày, nếu muốn thay quần áo, trong tủ đồ có quần áo nữ, anh vừa mới nhờ người đi mua."
Đó là chữ viết tay là của Bùi Giác.
Nhiều diễn viên đều có nhà xung quanh phim trường. Bùi Giác cũng không ngoại lệ.
Tôi đã từng đọc một tin đồn rằng anh ta hầu hết thời gian anh ta đều sống ở đây.
Ngôi nhà rất sạch sẽ. Khi tôi bước vào phòng để đồ, đập vào mắt tôi đầu tiên là một chiếc ô hoa.
Đó chính xác là cái tôi đã tặng Bùi Giác nhiều năm trước.
Chiếc ô rất cũ và chất lượng đã không còn tốt, nhưng nó được đặt ở chính giữa phòng để đồ.
Tôi chợt nhớ hôm ấy trời mưa to.
Tôi dùng chiếc ô này để che cơn mưa.
Bùi Giác đã cố đuổi tôi đi.
Tôi không biết lấy đâu ra can đảm để xé áo khoác và kiểm tra vết thương của anh.
"Cô--” Anh ta hình như muốn chửi thề, nhưng cũng đã kìm lại được.
“Cũng may anh không cần đi bệnh viện.”
Tôi nhét ô vào tay anh, “Anh cứ đợi đi, tôi đi mua thuốc một chút sẽ quay lại.”
"Biến đi!"
Anh ta rất cáu kỉnh.
Mười phút sau, tôi đi đi lại lại, mua thuốc cho anh, còn mua thức ăn.
Cơn mưa nặng hạt tưới tôi thành bóng nước bé nhỏ.
Anh im lặng nhìn tôi. Kể từ ngày đó, Bùi Giác không bao giờ nói xấu tôi nữa.
Sau đó tôi mới biết rằng, thực ra, anh đã bị sốc vào ngày hôm đó.
Không ai quay lại trong cuộc đời anh.
Tôi là người đầu tiên.
…
Ký ức đã qua.
Tôi tìm thấy quần áo của phụ nữ và từ từ thay chúng.
Áo khoác còn chưa kịp mặc vào, cửa phòng thay đồ đột nhiên bị đẩy ra.
Tôi và Bùi Giác nhìn nhau thất thần.
Còn có… một chút xấu hổ.
11.
Bùi Giác nhanh chóng đi ra ngoài.
Tôi thay quần áo xong, anh lo lắng nói:
“Sao em không động đậy chút nào, anh còn tưởng em lại đi rồi!”
Tôi: "Chuyện gì vậy?"
Bùi Giác sững người một lúc, sự kiêu ngạo của anh biến mất.
Câu này là câu tôi hay nói nhất trong quá khứ.
Chỉ cần Bùi Giác nổi cơn thịnh nộ, tôi chỉ tùy tiện hỏi "Có chuyện gì vậy", anh ấy lập tức im lặng.
Không ngờ đến giờ vẫn nói được nữa.
Tôi nói tiếp: "Tôi cũng không trách anh, vào phòng để đồ sao không gõ cửa?”
"Anh không biết em ở trong đó!" Anh đỏ mặt, "Thật sự là cái gì anh cũng không nhìn thấy! Nếu như em khó chịu, anh có thể xin lỗi em mà, thực xin lỗi.""..."
Trước đây tôi đã phát hiện ra rằng mặc dù Bùi Giác giống như một con chó điên, nhưng anh ta lại vô tội một cách bất ngờ trong một số việc.
"Không sao," Tôi nói không cần suy nghĩ, có chút mệt mỏi, "Cũng không phải là chưa từng thấy."
Nói xong lại cảm thấy không thích hợp.
Chắc chắn rồi, Bùi Giác mím môi, mặt và cổ đều đỏ bừng.
Tôi chuyển chủ đề: “Hôm nay anh không có show à?”
"Quay phim xong, anh đi nấu cháo, lát nữa cho em uống thuốc."
Vì bị rơi xuống nước nên tôi có chút cảm lạnh.
Khi Bùi Giác mang cháo đến, anh ta vẫn còn đang đeo tạp dề.
Tôi không thể không nhìn kỹ hơn.
"Một con chó hung ác với một chiếc tạp dề là một người vợ và còn là người mẹ tốt."
"Em nói gì?"
"Tôi đã nói cảm ơn anh."
Đôi mắt của Bùi Giác sáng lên, giống như một con chó được thưởng.
Nhưng giọng điệu vẫn rất hung dữ: "Ăn hết đi, đừng lãng phí, còn muốn ăn gì nữa không? Anh có thể làm cho em bao nhiêu cũng được."
"Không cần đâu, đi làm việc của mình đi."
"Sáng mai anh không có show, tối nay cũng không trở lại phim trường, anh có thời gian chuẩn bị đồ ăn cho em mà."
Tôi ngập ngừng: “Vậy anh muốn ngủ ở đây à?”
"Ừm."
"...Tôi sẽ ngủ riêng."
“Nằm riêng không có nệm phụ đâu, em đang ốm thì nằm giường cũng được, đừng dằn vặt mình”.
Bùi Giác chỉ xuống sàn nhà.
"Như thường lệ, anh sẽ ở trên sàn nhà."
12.
Nửa đêm tôi lại lên cơn sốt.
Bùi Giác hầu như không ngủ, thỉnh thoảng anh sẽ thay khăn nóng cho tôi.
Con người hoang mang đến mức không tránh khỏi ảo giác.
Trong một khoảnh khắc, tôi nghĩ mình đã trở lại căn hầm nhỏ đó.
Bùi Giác ngủ trên mặt đất, như thể tránh bị nghi ngờ, anh nằm cách tôi vài mét.
Giữa chúng tôi có một cái bàn, và tôi chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của anh khi tôi nhìn qua.
Một lần, Bùi Giác bị ốm nên cố nén không nói gì.
Tôi nhận ra có gì đó không ổn vào nửa đêm, nên tôi dậy và thử trán cho anh.
Rất nóng.
Tôi chạy lên lầu tìm thuốc hạ sốt, lấy khăn lau đi lau lại mặt anh nhiều lần.
Bùi Giác đưa tay ra và bất ngờ tóm lấy tôi.
Anh nắm lấy nó một lúc, như thể anh sợ rằng tôi sẽ đi mất.
Chờ cho đến khi anh ngủ thiếp đi anh ta mới chịu buông tay.
Đây là lần thân mật nhất cuối cùng tôi có với anh trước khi tốt nghiệp.
Hầu hết thời gian, chúng tôi đều là những người xa lạ đi ngang qua nhau ở trường.
…
Một đêm uể oải trôi qua.
Khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau, Bùi Giác đã biến mất.
Anh ta tạm thời được gọi để thực hiện buổi chụp.
Nhưng trên bàn đã bày sẵn các món ăn.Ngay ở giữa, là một túi sô cô la.
Loại đắt nhất.
Nửa chừng bữa ăn, có người bước vào.
Tôi nghĩ Bùi Giác đã trở lại.
Nhưng đó là một người đàn ông xa lạ đã đến.
Tôi có ấn tượng rằng người quản lý của Bùi Giác cũng là bạn tốt của anh ấy.
Anh ta ngây người nhìn tôi.
"Chết tiệt, không ngờ rằng Bùi Giác cũng sẽ giấu phụ nữ đó."
13.
Tôi giải thích với người quản lý là tôi chỉ là trợ lý đạo diễn của đoàn làm phim, anh ta không biết là có tin hay không nhưng chỉ hỏi tên tôi.
Tôi nói: "Cứ gọi tôi là Tuế Tuế."
Anh ta gần như nhảy dựng lên vì sốc.
"Tuế Tuế? M.ẹ n.ó, cô tên là Tuế Tuế sao!?!"
"Làm sao vậy?"
Người quản lý nhìn tôi với một khuôn mặt đầy bất ngờ: "Cô là Tuế Nghi!"
Dưới sự nghi ngờ của tôi, anh ta cuối cùng cũng giải thích.
"Cô không biết đâu, trước đây tên Bùi Giác đã tìm cô như sắp phát đ.iên tới nơi luôn đấy."
TÔI:……
"Chỉ vì không tìm được cô, cậu ấy liền vứt bỏ luôn chính mình, không ăn không ngủ, cả người nhất thời giống như rơi xuống đáy vực, chậc chậc."
Quản lý cười hiền lành: “Bây giờ không sao rồi, cậu ấy đã tìm được cô rồi, cô yên tâm đi, bảy năm rồi, không cần phải tự hành hạ mình nữa.”
"Anh nói đùa sao," tôi nói, "Tôi và anh ấy quen nhau chỉ ba tháng, cũng không đáng nhớ lắm đâu."
"Gì chứ? Cô không biết Bùi Giác vì cô mà trở thành minh tinh sao?"
Tôi đóng băng.
"Vì bố mẹ, nên từ nhỏ cậu ấy đã rất ghét nghề ngôi sao. Trước kia gia đình rủ cậu ấy ra mắt làm sao nhí, nhưng lại bị cậu ấy từ chối. Nhưng sau khi chia tay cô, cậu liền bất ngờ nói muốn trở thành ngôi sao".
"Là bởi vì cô thích điện ảnh, nếu như cậu ấy là minh tinh, liền có thể đứng ở nơi sáng chói nhất, chỉ để cho cô xem..."
Chuyện này thực sự có.
Có một đêm tôi không ngủ được , tôi đã nói chuyện với Bùi Giác.
"Bạn học Bùi, anh ngủ chưa?"
"Anh chưa."
"Hôm nay em vừa đi xem một bộ phim, tên là 'Roman Holiday', hay lắm luôn đó."
"Không có hứng thú."
"Em thích điện ảnh. Anh nghĩ xem tuyệt đến thế nào nếu em có thể làm một bộ phim ha, nhưng làm phim rất tốn kém đúng không? Em lại không có tiền."
"Không thì thôi."
Tôi tưởng anh không hiểu tôi nói gì, tính khí của anh lại còn hay thay đổi nên tôi cũng không muốn nói nữa.
Hóa ra anh lại nhớ những gì tôi nói.
Người quản lý đã rất xúc động.
"Cô lợi hại quá đi, chỉ có ba tháng mà lại khiến cậu ấy bảy năm không quên."
Bùi Giác trở lại vào buổi chiều.
"Cậu đang làm gì ở đây thế?" Lời này là nói với quản lý của mình.
"Phim sắp đến hồi kết rồi, đến thu dọn hoi mà."
"Không cần đâu, cậu có thể đi đi. Hơn nữa, tôi cần đi nghỉ một lát, tạm biệt."
"Chậc chậc chậc chậc, có bạn gái liền quên mất anh em, nhớ tới trước kia không tìm được cô ấy, ai kia còn ở trước mặt tôi khóc lóc thảm thiết..."
Bùi Giác ngắt lời: "Đừng nói điều này trước mặt bạn gái của tôi."
Tôi sửa lại: "Bạn gái cũ."
"Chúng ta còn chưa nói lời chia tay, thì chia tay hồi nào chứ."
"Em có viết một lá thư mà."
"Chỉ là một bức thư, đọc xong liền ném đi, ai biết có phải là em viết hay không."
Thấy màn này xong người quản lý cũng bỏ đi không ngoảnh lại.
Tôi: “Bùi Giác, đọc bức thư đó anh không tức giận chút xíu sao? Em nói là chỉ lợi dụng nhà anh mà…”
Bùi Giác cười nói: "Gan của em bé xíu, hơn nữa tin tức có bại lộ hay không, anh còn không thể tự biết hay sao?"
Tôi chết lặng.
Bùi Giác đi rửa trái cây.
Tôi nói tiếp: "Chia tay chỉ cần sự đồng ý của một người thôi. Dù anh có đồng ý hay không, chúng ta cũng đã chia tay từ lâu rồi."
Anh sững người: "Em đừng đuổi anh nữa… Em bực với anh luôn hả?"
Anh ấy cáu kỉnh châm một điếu thuốc, nhưng nhìn tôi rồi lại dập tắt.
"Bởi vì anh lừa em, không nói cho em lai lịch của mình? Hay là bởi vì. . . Vì Tô Chu Nhiên, chuyện cô ta anh cũng không kịp thời giải thích cho em."
"Cả hai đều không phải. Bùi Giác, chúng ta không giống nhau, anh cũng đừng ngoan cố."
Căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim đâm.
Không biết bao lâu sau, Bùi Giác hai mắt đỏ ngầu, hung tợn nói:
"Không hợp cũng phải hợp."
14.
Tôi không để tâm đến những lời của Bùi Giác.
Khăn gói xong, tôi quyết định về quê.
Ngôi nhà cũ của dì tôi sắp bị phá dỡ, nên dì nhờ tôi qua giúp dọn đồ đạc.
Mặc dù dì tôi từng thiên vị con riêng của mình, nhưng dù sao dì cũng đã nuôi nấng tôi nên tôi sẽ không trở thành một con sói mắt trắng với bà được.
Trên đường về, tôi đi ngang qua trường cấp ba của mình.
Ngôi trường đã được cải tạo trong vài năm qua và đã thay đổi rất nhiều.
Tôi đứng ở lối vào một lúc, và bất ngờ bị ai đó chặn lại.
"Này? Cô, cô là ai! Hình như tôi có quen cô đúng không!"
Một người đàn ông bước ra từ phòng bảo vệ, trông trạc tuổi tôi.
"Cô hình như là người trường này, tôi nhớ rồi, cô từng học cùng lớp với Bùi Giác đúng không?"
Tôi gật đầu: "Anh là...?"
"Tôi trước kia đã cùng Bùi Giác đánh nhau, đúng rồi, hôm nay cô làm sao lại ở đây một mình, Bùi Giác đâu? Hắn không phải vẫn luôn đi theo cô sao?"
Tôi sửng sốt một chút, "Đi theo tôi?"
"Đúng vậy, Bùi Giác mỗi buổi tối đều đi theo cô mỗi hôm cô tự học trong trường , đưa cô về nhà, cô không biết sao?"
Có nữa sao?
Thấy tôi không tin, người kia nói tiếp:
"Lần tôi biết là lần tôi và hắn ta hẹn nhau! Đang đánh nhau thì hắn lại đột nhiên dừng lại, còn nói là tan học rồi, hắn phải đi vào trường. Này, tôi thực sự rất ngạc nhiên đó à nha, một mình hắn thì về trường làm cái gì? Tôi chỉ là đi theo hắn vì tò mò, lại phát hiện tên kia đang chờ ai đó ở cửa, lại là chờ cô đi ra, đi theo cô, cho đến khi cô bình an vô sự về nhà mới tìm tới tôi."
"Đây đây."
Anh ta chỉ vào cây sung trong góc.
"Hắn cứ đứng đó đợi."
Bùi Giác, 17 tuổi, thích mặc đồ đen với mái tóc cắt ngắn.
Luôn hòa quyện với màn đêm.
Một cơn gió thổi qua.
Anh ấy dường như đang đứng đó, ngưng tụ ánh sao của mình.
Dì tôi gọi điện giục tôi.
Khi tôi đến là lúc tầng hầm đang được dọn dẹp.
Chiếc giường tôi ngủ, chiếc bàn tôi dùng...
lần lượt được dọn ra.
Dì tôi nói: "Tuế Tuế, hình như dì tìm thấy một cái gì đó, con nhanh lên."
Bà chỉ vào một góc của khu đất trống tối tăm.
Nó có khắc tên tôi trên đó.
15.
"Đó có phải là cậu bé đã khắc nó phải không?"
Dì tôi nói: “Thằng nhóc bây giờ đã là một ngôi sao rồi nhỉ”.
Tôi kinh ngạc: “Sao dì biết…”
"Ồ, nó đến gặp dì đó!"
"……Khi nào?"
"Con còn nhớ trước kia dì thấy trong đây có tàn thuốc không?"
"Nhớ!"
"Con khi đó thật cố chấp, dì thật sự không muốn nói tới con! Con còn không chịu nói thật, còn khẳng định chính mình là người đã hút thuốc. Nhưng dì biết, đứa nhỏ như con không phải thuộc dạng đó."
Nhớ lại quá khứ, dì tôi thực sự cảm thấy một chút hoài niệm.
"Dì liền cho con một trận ngày hôm đó, tiểu tử kia từ ngoài cửa sổ nhìn thấy hết thảy, sau đó nó lén tìm dì, quỳ xuống trước mặt dì nhận sai, van xin dì đừng trách phạt con."
Tôi nắm lấy gấu áo, cảm nhận hơi thở của mình chậm lại.
"Dì sợ nó làm hư con, cho nên dì kiên quyết cấm nó lại đây."
Hóa ra là vậy.
Vào cuối năm thứ hai của trường trung học, Bùi Giác không còn đến ăn ở nữa.
Ở trường, anh ấy luôn đi cùng với một đám thiếu niên hư hỏng, tôi cũng không thể tìm được cơ hội để hỏi anh ấy.
Cuối cùng một ngày, tôi lấy hết can đảm.
Bùi Giác còn chưa kịp trả lời, bên cạnh nam sinh liền cười ha ha, "Đại ca thật lợi hại, có học sinh giỏi làm ấm giường luôn kìa—— "
Hắn còn chưa nói xong, Bùi Giác liền cho hắn một quyền, trực tiếp đánh cho hắn chảy máu mũi.
"Cô ấy là con gái, đừng nói nhảm nữa!!!"
Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Bùi Giác nổi giận, hơi có chút máu, tôi liền bỏ chạy.
Ngày hôm sau, Bùi Giác đi ngang qua bàn của tôi và nhẹ nhàng nói: "Tôi tìm thấy nơi khác để ở rồi.”
Nó đã trả lời câu hỏi của tôi.
Đầu ngón tay xoa dấu trên mặt đất.
Đây là nơi Bùi Giác từng nằm.
Tuy là Bùi Giác cũng không nói gì——
Nhưng tên anh đã khắc trong tim tôi đến hàng nghìn chữ.
16.
Một ngày trước khi phá dỡ.
Từ cổng trường, tôi lại đi bộ về nhà dì.
Con đường quen thuộc này được bao phủ bởi những cây si rậm rạp.
Đi hết con đường cuối cùng và nhìn thấy cửa sổ nhỏ ở tầng hầm.
Như có thần giao cách cảm, tôi quay lại.
Bùi Giác đang đeo khẩu trang và đứng bên kia đường.
Hai mươi phút sau, chúng tôi ngồi xuống nhà hàng yêu thích cũ của mình.
Sau khi hết phim, anh ấy gọi cho tôi bao nhiêu tôi cũng không trả lời.
Chỉ là không ngờ lại để anh tìm được đây.
Bên cạnh nhà hàng là phòng bi-a cũ.
Tôi nhìn những chàng trai ra vào, và chợt muốn có một câu trả lời.
"Bùi Giác, kỳ nghỉ hè năm đó, em đã tới đây tìm anh."
"Ừm."
"Anh nóng nảy như vậy, liền đuổi em ra ngoài, anh có biết em đã buồn bực như thế nào không?"
Bùi Giác sửng sốt một lát: "Tuế Tuế, anh không có nóng nảy, anh lúc đó chỉ vừa sợ vừa lo cho em mà thôi."
"Anh sợ cái gì?"
"Phòng bi-a đó không phải là một nơi tốt, người anh gặp ngày hôm đó không phải là người tốt, thằng đó cứ muốn đánh anh. Khi em xuất hiện, anh thực sự sợ hãi, anh sợ rằng em sẽ bị họ nhắm đến ..."
Bùi Giác cau mày, cẩn thận nhớ lại.
"Thực xin lỗi Tuế Tuế, là do anh quá khẩn trương, làm cho em hiểu lầm."
Ngay sau đó, ông chủ gọi tới số của chúng tôi.
Nhân tiện, tôi nhờ Bùi Giác mua hộ một chai nước.
Ngay khi anh ấy rời đi, tôi bị bao vây bởi một nhóm đàn ông thối.
"Người đẹp, cùng nhau chơi nha?"
"Vừa rồi là bạn trai của em sao? Tại sao nó lại đeo khẩu trang khi ăn chứ? Nó bị bệnh sao?"
Tôi lạnh lùng nhìn họ: "Cút."
"Ha ha, tính tình nóng nảy quá à, cùng tụi anh chơi một xíu đi."
Người đàn ông đi đầu đưa tay chạm vào vai tôi.
Giây tiếp theo, hắn liền rú lên đau đớn.
Bùi Giác đến bẻ gần như gãy tay của hắn.
"Mẹ kiếp! Đánh nó!"
Bùi Giác chặn tôi lại từ phía sau
Anh ấy hoàn toàn từ bỏ lớp ngụy trang và nhân cách của mình, cả người toát ra sự thù địch.
Tôi ngây người nhìn anh.
Chính là anh ấy, Bùi Giác mà tôi biết... đã trở lại.
Hung dữ, tàn bạo.
Nhưng luôn bảo vệ tôi.
Với sức của Bùi Giác liền có thể dễ dàng đánh bại tất cả bọn họ chỉ từ hai cú đá và một cú đấm.
Nhưng tôi cũng phải ngăn anh ấy lại.
Anh không thể đánh nhau được.
Bùi Giác rất bướng bỉnh, anh nhìn chằm chằm vào bốn người họ, nhất quyết đòi công lý cho tôi.
Tôi nắm lấy tay anh ấy
"Bùi Giác, đừng làm như vậy, em sợ."
Bùi Giác sững sờ một lúc.
Ngay lập tức, toàn bộ bức chân dung được chải dưới nước, sự thù địch biến mất, thậm chí các cạnh và góc mặt của anh cũng được làm dịu đi.
"Tuế Tuế đừng sợ mà... không sao đâu."
"Bùi Giác, chạy thôi."
Bùi Giác dùng tay trái ôm chặt lấy tôi, kéo tôi chạy ra ngoài.
Qua đường phố, qua nhiều người.
Chúng tôi chạy và chạy, không biết mệt mỏi.
Nhịp tim được phóng đại vô hạn trong tai, thình thịch, thịch, thịch…
Lần cuối cùng tôi nghe thấy giọng nói này, cũng là bởi vì người này, đã mang đến cho tôi sự rung động của tuổi trẻ.
Và tại thời điểm này.
Anh dường như vẫn là chàng trai đó.
17.
Chúng tôi chạy một mạch đến nhà dì và trốn xuống tầng hầm.
Không có gì ở đây, chỉ chờ ngày mai phá dỡ.
Ngay cả đèn cũng tắt, chỉ có ánh trăng lọt vào.
"Bùi Giác—"
"Tuế Tuế—"
Chúng tôi gọi tên nhau cùng một lúc.
Cuối cùng tôi quyết định nói trước.
"Ngày nào anh cũng đưa em về hả?"
"Ừm, đường đến nhà em khá hẻo lánh, trên đường này từng có người quấy rối nữ sinh, em đi một mình không ổn"
"Sao lúc đó anh không nói với em?"
"Anh tại sao lại phải nói cho em?" Anh lười biếng nói, "Em nhát gan, anh nói thì em liền sợ, em lại có ước mơ đi học đại học, em chỉ cần cố gắng học tập, còn lại giao cho anh."
Tôi chỉ vào dòng chữ trên mặt đất một lần nữa: "Vậy những điều này có nghĩa là gì?"
"Nghĩa là anh thích em."
Tôi sửng sốt một lúc: "Năm đó anh chưa từng nói thích em”
Bùi Giác cụp mắt xuống, chậm rãi nói: "Bởi vì, trước đó anh không biết nên nói cái gì..."
Quá khứ của Bùi Giác hơi đặc biệt.
Anh ấy có bố mẹ, nhưng có còn hơn không.
Lớn lên trong một mối quan hệ lạnh nhạt, không ai dạy anh cách yêu một ai đó.
Không ai nói với anh ấy cách thể hiện tình yêu.
Bùi Giác nghĩ rằng nếu anh ấy gọi điện và chi tiền cho tôi, đó cũng là cách thể hiện tình yêu.
Anh ấy thực sự rất vui vì nghĩ đó là một cách yêu.
Nhưng vì chưa quen được yêu thương, thân mật nên anh toàn tỏ ra rất bị động.
Bùi Giác cũng đã luyện tập, đối mặt với gương nói lời đường mật với tôi, nhưng anh thấy thật khó xử.
Anh ấy không thể nói mấy lời đó, nên anh chỉ đành dám viết ra.
Anh ấy đã gấp một nghìn con hạc giấy và viết "Anh yêu em" bên trong mỗi con.
Anh định sẽ tặng nó cho tôi vào ngày sinh nhật của tôi.
Tiếc là tôi đã không đợi được đến ngày đó.
Sau đó, anh ấy quay phim, trải nghiệm những cuộc sống khác nhau và cuối cùng học được cách thể hiện.
Nhưng người tôi muốn kể đã không còn ở đó nữa.
Sau một hồi im lặng, tôi hỏi:
"Còn Tô Chu Nhiên thì sao? Anh đối với cô ấy tốt như vậy."
Bùi Giác lắc đầu: "Anh đối với cô ta tốt như thế, là vì cô ta đã cứu mạng anh."
Tôi trố mắt: "Cái gì?"
“Khi anh còn nhỏ, bố mẹ anh không quan tâm đến anh, nhưng chỉ có cô ta luôn đến chơi với anh. Có lần anh bị sốt, cô là người đầu tiên phát hiện ra… cô ta khóc và náo lên để lấy sự chú ý của bố mẹ anh và những người lớn, khi họ phát hiện ra rằng anh bị bệnh. Bác sĩ nói rằng chỉ cần trễ một xíu thôi, não của anh sẽ c.h.ế.t. "
Nhắc đến quá khứ, Bùi Giác chỉ dám cười nhạo chính mình.
"Sau đó, anh đã hứa với Tô Chu Nhiên rằng anh sẽ coi cô ta như em gái ruột của mình và đối xử thật tốt với cô. Trong nhiều năm như vậy, anh đã coi cô ta như em gái của mình ... Nhưng có một bí mật được giấu kín trong kỳ nghỉ hè đó. Tô Chu Nhiên đã đe dọa anh. Nếu anh không dung thứ cho cô ta, cô ta sẽ nói bố mẹ anh về em và khiến họ hoàn toàn ghét bỏ em. Bố mẹ anh luôn tin tưởng vào Tô Chu Nhiên, nếu cô ta đổ thêm dầu vào lửa vì ghen tị, điều đó sẽ rất có hại cho em. Hơn nữa, anh biết rất rõ tính cách của bố mẹ mình. Nếu họ trút giận lên em, họ có thể khiến em ngay cả học đại học cũng khó."
Tôi đột nhiên nói: “Cho nên, anh bảo em không được khiêu khích cô ấy…”
"Đúng."
Bùi Giác hiểu những gì tôi đang nói.
"Tô Chu Nhiên nói rằng em đã hãm hại cô ta, nhưng anh một chữ cũng không tin. Anh chỉ hy vọng rằng em sẽ không có bất kỳ mối liên can nào tới cô ta, thậm chí không nói một lời nào cũng tốt, chỉ để em có thể bình an vô sự."
Bùi Giác gục đầu xuống như một chó con thất vọng.
"Không nghĩ tới em lại bị hiểu lầm sâu như vậy, Tuế Tuế, kỳ thật em có thể hỏi anh những gì đã xảy ra trong quá khứ nữa đó."
Nhìn lại chặng đường đã qua, lòng tôi ngập tràn cảm xúc.
Anh ấy không biết cách yêu một người, tôi thì biết sao?
Không, tôi cũng không biết.
Lần lượt bị bố mẹ ruột ruồng bỏ, tôi không còn can đảm để chất vấn.
Lớn lên, tôi sẽ chỉ vâng lời người khác.
Trong thế giới của tôi, chỉ có ngoan ngoãn, nghe lời, nghe lời mới được khen, nghe lời để không bị bỏ rơi nữa…
Vì vậy, đối mặt với Bùi Giác, tôi thà chết vì buồn chứ không hỏi anh ấy một lời nào.
Tôi không dám mất bình tĩnh.
Không biết yêu là vấn đề chung giữa hai chúng tôi.
Bùi Giác là một con chó hung ác.
Tôi có phải không?
Tôi cũng chỉ là một con chó khao khát được chuộc lỗi.
Trăng lạnh như nước, Bùi Giác nắm tay tôi không buông.
Nhưng còn một điều nữa.
Tôi nghiêm túc giải thích với Bùi Giác "Cha mẹ anh đã trả tiền cho việc em ra nước ngoài."
"Anh biết rồi."
"Thực ra, em cũng không cần phải rời đi...
Nhưng, đó có thể là cơ hội duy nhất để em đi du học. Em đã rất ích kỷ khi đó."
"Anh hiểu mà, " Bùi Giác nở nụ cười ôn nhu, "Tuế Tuế, em vẫn luôn rất tốt, tốt đến mức làm ảnh đau lòng, nhưng anh hy vọng em càng ích kỷ một chút, đừng để thế giới làm em tổn thương."
"...Em cũng sẽ tập trung vào sự nghiệp của mình trong tương lai."
"Không sao, anh đi theo em."
"Anh là ngôi sao điện ảnh có tương lai xán lạn, tại sao lại đi theo em?"
"Thì sao chứ? Ngay cả chuyện trở thành diễn viên cũng là do em. Tuế Tuế, anh muốn làm vệ sĩ riêng của em."
Đồng hành cùng em, qua từng con đường đêm.
Tôi hơi mệt, đầu tôi tựa vào vai anh.
"Bùi Giác, chúng ta mới nói chuyện được ba tháng."
Bùi Giác thành kính đặt lên trán tôi một nụ hôn.
"Nhưng anh thích em còn hơn ba tháng."
18.
Một ngày sau khi sự hiểu lầm được tiết lộ, anh ấy đã công khai nó trên Weibo của chính mình.
Cũng tag tên tôi vào.
"Gặp em ba tháng, yêu em cả đời."
Hot search gần như tê liệt, toàn bộ Internet đều ăn dưa.
Tôi rất lo lắng về việc bố mẹ của Bùi Giác sẽ lại gây rắc rối cho anh ấy, nhưng là tôi thái quá rồi.
Bùi Giác đã hai mươi lăm tuổi, nếu bố mẹ anh ấy không đồng ý thì sao?
Với tính cách của Bùi Giác, họ muốn can thiệp cũng không được.
Hoặc có thể bảy năm trước họ không kiềm chế được nên bắt đầu từ tôi.
Chỉ là tôi đã mất dũng khí.
Sau khi Bùi Giác công khai, một người khác cũng đã được lên hot search.
Tô Chu Nhiên.
Vào ngày hôm đó, cô ta tìm tôi với vẻ mặt tức giận.
"Tôi biết mà, tôi nói hình như đã từng gặp cô ở nơi nào, thì ra cô là Trình Á Nam."
"Là Trình Tuế Nghi."
"Tôi mặc kệ cô tên là gì... Tôi nói cho cô biết, cô và anh Bùi ngay lập tức chia tay cho tôi, tôi và anh ấy có hôn ước đó!!"
Tôi mở miệng, nhưng lại không nói nữa.
Bùi Giác đang đứng sau Tô Chu Nhiên.
Còn cô ta thì vẫn đang khiêu khích tôi.
"Cô xem dư luận trên mạng nói gì chưa? Người ta nói cô là tình nhân, xen vào mối quan hệ của tôi và Bùi Giác! Nếu không muốn mất việc thì chia tay với anh Bùi ngay, trả anh ấy về cho tôi. "
"Tôi với cô có quan hệ gì sao tôi không biết thế?"
Bùi Giác đột nhiên nói.
Tô Chu Nhiên ngay lập tức cảm thấy sai lầm: "Anh Bùi, tại sao anh lại bị nó mê hoặc chứ?!"
"Ai nói với cô là tôi không đánh con gái chứ?" Bùi Giác uy hiếp nói.
Tô Chu Nhiên giật mình, mặt tái mét.
"Anh rõ ràng là của em, của em, của em!!!"
"Tôi đã làm hết sức rồi, Tô Chu Nhiên, cô chỉ là em gái của tôi không hơn, nếu không muốn nữa cũng được."
Bùi Giác chưa bao giờ nói với cô ta mấy lời này trước đây, mấy chốc liền khiên cô ta tức giận.
"Bùi Giác, anh bị mê hoặc sao?! Em muốn tổ chức họp báo! Chờ một chút! Thân phận tình nhân của Trình Tuế Nghi sẽ mãi mãi không thể rửa sạch!"
"Đầu tiên, hợp đồng hôn nhân của tôi và cô không có bằng chứng bằng văn bản, hơn nữa tôi đã nhiều lần công khai phủ nhận, coi đó là trò đùa của bố mẹ."
Bùi Giác nheo mắt lại, "Thứ hai, nếu cô dám tiết lộ, đừng trách tôi vô tình."
Tô Chu Nhiên tức giận: "Nhưng người phụ nữ đáng thương này hoàn toàn không xứng với anh!"
Bùi Giác đột nhiên nhìn cô ta với vẻ thương hại.
"Một miếng ăn miếng trả miếng, Tô Chu Nhiên, cô đã từng thật sự thích một người sao?"
"Tất nhiên rồi, em thích anh-"
“Không, cô không thích tôi.” Bùi Giác ngắt lời cô, “Nếu tôi không phải họ Bùi, nếu tôi không có cha mẹ là người nổi tiếng, nếu tôi chỉ là một tên xã hội đen chỉ biết hút thuốc và đánh nhau, cô có còn thích tôi không? ?"
Tô Chu Nhiên sững sờ, như thể cô ta chưa bao giờ nghĩ về câu hỏi này.
"Nếu vào một ngày mưa, cô nhìn thấy tôi ngồi bên vệ đường như vậy, cô có cầm ô cho tôi không? Cô dĩ nhiên sẽ không làm vậy. Cô sẽ chỉ thầm gọi tôi là cặn bã của xã hội. Cô thích tôi vì chính con người tôi chứ không phải vì tôi là ai, cô còn thậm chí không thể chấp nhận rằng tôi đã từng là một gã du côn nữa kìa."
Nói xong Bùi Giác liền kéo tôi đi.
Khi tôi quay lại, Tô Chu Nhiên vẫn ở tại chỗ.
Tôi không biết liệu cô ta có hiểu không.
Nhưng ngày hôm sau, tôi đã nghe về một điều.
Buổi họp báo của Tô Chu Nhiên vẫn được tổ chức như dự kiến.
19.
Bùi Giác không có quyền dừng buổi họp báo lại.
Nhưng anh ấy đã làm rất nhiều việc để chuẩn bị cho cuộc khủng hoảng tiếp theo.
Chỉ là buổi họp báo không giống như chúng tôi tưởng.
Tô Chu Nhiên xuất hiện trước ống kính trong bộ váy tinh tế.
Đôi mắt cô đỏ hoe, như thể cô đã khóc rất lâu.
“Hôm nay, tôi muốn tuyên bố một điều—“
Cô cắn môi.
"Tôi và Bùi Giác từ trước đến nay không có hôn ước."
Khán giả náo động.
Mọi người ở đây để viết những câu chuyện m.á.u c.h.ó, chẳng hạn như diễn viên lừa dối chân ái, v.v.
"Tôi và Bùi Giác lớn lên cùng nhau vì mối quan hệ hợp tác giữa hai gia đình. Nhưng anh ấy chỉ coi tôi như em gái, còn tôi cũng chỉ coi anh ấy như anh trai. Kết hôn sao? Chẳng qua là tin đồn mà thôi, chúng tôi cũng không có thừa nhận, bố mẹ hai bên cũng chỉ tùy tiện nhắc tới, cũng không tính. Tôi chưa bao giờ thích Bùi Giác, và anh ấy cũng vậy, tôi hy vọng mọi người sẽ ngừng đưa ra những nhận xét không đúng sự thật."
Về phần Trình Tuế Nghi—"
Tô Chu Nhiên chậm lại hai nhịp, nghiêm túc nói:
"Cô ấy là mối tình đầu của Bùi Giác và là chị dâu duy nhất mà tôi - Tô Chu Nhiên công nhận. Tôi từng đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, tôi cảm thấy tiếc cho cô ấy."
Dư luận xôn xao.
Cư dân mạng đã thu thập những nhận xét trong quá khứ của Tô Chu Nhiên về việc đánh giá con người qua vẻ bề ngoài của họ và đã có rất nhiều cuộc thảo luận.
Nhưng điều tốt là những thứ do Bùi Giác chuẩn bị đã không còn cần thiết nữa.
Tô Chu Nhiên cũng đã ra nước ngoài.
Cô ấy nói rằng cô ấy muốn mở ra một cuộc sống mới và gặp gỡ nhiều người hơn.
Lại một năm nữa trôi qua.
Bố của Bùi Giác bị ốm và không thể ra ngoài làm việc nữa.
Mẹ anh cũng từ chối hầu hết các show và ở nhà chăm sóc bố anh.
Mặt khác, sự nghiệp của Bùi Giác cũng diễn ra suôn sẻ và anh sẽ sớm tiếp quản công ty gia đình.
Quyền lực khi nằm trong tay anh ấy, tới những người lớn tuổi cũng không thể can thiệp vào bất kỳ quyết định nào của anh ta.
Bùi Giác lúc giác ngộ dường như là một người khác.
Tôi càng thiếu sót trong quá khứ thì bây giờ tôi càng muốn bù đắp.
Một nửa số Weibo của anh ấy là tôi, và tôi đã được nhắc đến trong chương trình——
"Tôi là một thằng khốn nạn và chính bạn gái của tôi đã kéo tôi ra khỏi bóng tối và khiến tôi nhìn thấy một tia sáng."
Nhưng cũng có những hậu quả.
Khi không tìm thấy tôi, Bùi Giác sẽ bắt đầu lo lắng, vì sợ rằng tôi sẽ lại bỏ đi.
Thỉnh thoảng, nửa đêm tôi mơ màng trở về, anh ôm tôi không chịu buông.
"Tuế"
"Tuế."
"Tuế."
Anh gọi tên tôi không biết mệt.
Nhắc tôi về những con chữ bị chôn vùi trong bụi.
20.
Hai mươi bảy tuổi xuân.
Bùi Giác đi cùng tôi trở lại trường cũ của tôi.
Tuổi trẻ cũng như bốn mùa, hết vụ này đến vụ khác.
Có người luôn trẻ.
Luôn có những người thua cuộc khi đối mặt với sự nhói lòng.
Bên ngoài lớp học lúc bấy giờ có một cây sung rất lớn.
Hai chúng tôi đứng dưới gốc cây, lắng nghe tiếng đọc to.
Tôi hỏi Bùi Giác, "Bảy năm, nếu em không quay lại thì sao?"
"Em sẽ trở lại."
"Sao anh chắc chắn như vậy?"
Bùi Giác: "Vào một ngày mưa lớn, em đã trở lại. Cho nên anh tin rằng, lần này, em cũng sẽ trở lại."
Tôi là người duy nhất trong cuộc đời anh quay về với anh.
Ngày nay, vẫn vậy.
Chúng tôi đứng dưới cửa sổ lớp học.
Bùi Giác cúi đầu hôn nhẹ tôi.
"Tuế Nghi, anh yêu em."
—Ở trường trung học, tôi đã yêu tên giáo bá mà ai cũng ghét.
Hôm nay là năm thứ mười kể từ khi tôi yêu anh ấy.
Đó cũng là ngày đầu tiên chúng tôi kết hôn.
Nếu ai đó hỏi tôi trong tương lai, bức thư tình hay nhất mà tôi từng nhận được là gì.
Tôi sẽ nói với anh ấy.
Đó là con đường sau giờ học.
Đó là một đêm của tình bạn.
Đó là một chuỗi các chữ cái im lặng.
Chúc cho chúng ta luôn hạnh phúc.
-TOÀN VĂN-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro