Chương 2: Trời giáng tường vân, thánh nhân giáng thế.
Truyện: Cho Mời Tiểu Sư Thúc
Tác giả: Hoành Tảo Thiên Nhai
Dịch giả: Lam Thiên công tử
°°°
Chương 2: Trời giáng tường vân, thánh nhân giáng thế.
°°°
https://youtu.be/sC_XX1pS3-U
Thanh Vân tông.
Đứng đầu mười đại tông môn ở Đại Duyện châu.
Vô số tia sáng như cầu vồng bao phủ bầu trời, tiên hạc chơi đùa ở giữa mây trắng, linh khí chung quanh, mắt trần có thể thấy được hình thành một con sông dài treo ở giữa núi non.
Gió nhẹ dâng lên, tiếng chuông lượn lờ, một cảnh tượng tiên gia.
Nhưng vào lúc này.
Vân Hoa điện, những pho tượng đại biểu cho rất nhiều tiền bối tài nghệ tuyệt đỉnh, đột nhiên toả ra ánh sáng chói lọi, không ngừng run rẩy, giống như là đang tiến hành một loại triều bái nào đó, lại như là tràn ngập kích động và hưng phấn.
Tiếng gầm vang vọng khắp thiên địa.
Vèo vèo vèo vèo!
Từng vị tu luyện cường đại, từ trong phòng bay ra, lơ lửng giữa không trung, nhìn về phía đám mây cuồn cuộn chuyển đổi trên bầu trời, khiếp sợ nói không ra lời.
Một ông lão trợn tròn mắt, tự lẩm bẩm.
"Trời giáng tường vân, thánh nhân giáng thế......"
Đó là Tông chủ Mặc Thanh Thành, là một trong những cường giả tuyệt đỉnh ở Đại Duyện châu.
"Chỉ có trình trạng tu vi hoặc là một môn tài nghệ, nắm giữ đến không ai bằng, đồng thời dung hợp đại đạo, mới có thể được xưng tụng là 'Thánh', loại tình huống này, Càn Nguyên đại lục đã vạn năm chưa từng xuất hiện."
"Tia sáng giống như trên bầu trời chúng ta, chẳng lẽ Đại Duyện châu xuất hiện một vị Thánh nhân?"
Cửu châu thập địa, Đại Duyện châu xếp cuối, cằn cỗi nhất, cho dù Càn Nguyên đại lục có thể xuất hiện Thánh nhân, cũng tuyệt đối là ở loại hình địa phương như Đại Càn châu, Đại Nguyên châu, sao có thể là nơi này.
Ong!
Giữa tiếng nghị luận, mây ngũ sắc trên không trung đột nhiên xuất hiện biến hóa, chữ "Thánh" hóa thành 36 tia sáng, chiếu rọi thiên địa, đem bốn phương nhuộm đủ mọi màu sắc.
Thiên địa giống như là bị hào quang chói sáng xé mở, vô số nguyên khí hội tụ vào một chỗ, tựa như nước biển triều tịch mà đến, không ngừng kích động.
Mọi người sửng sốt.
Thánh nhân giáng thế, cho dù có hào quang, cũng chỉ có một đạo, một lúc xuất hiện nhiều như vậy, không có khả năng có 36 tôn Thánh nhân đồng thời xuất hiện đi?
Nếu thực như thế, chỉ e toàn bộ Càn Nguyên đại lục đã sớm oanh động rồi, mà không phải đến giờ cũng chưa từng nghe qua tin tức nào cả.
Một vị trưởng lão nhịn không được nói: "Bây giờ Bích Lạc hải rung chuyển lợi hại, Bạch trưởng lão vừa mới đưa tin tới, giống như phong ấn nào đó bị mở ra, một đại ma siêu cấp trốn thoát . . . Có phải là tiên khí hoặc là thánh dược trấn áp đại ma, lưu lại hay không!"
Mặc Thanh Thành gật đầu. "Vô cùng có khả năng......"
Chuyện này ông cũng từng nghe nói qua, trong lòng vẫn kỳ lạ, nhưng trước mắt mà xem, đây là giải thích tốt nhất.
°°°
"Trời giáng tường vân, thánh nhân giáng thế, nếu như vị Thánh nhân này ở tông môn chúng ta, thì tốt biết bao ......"
Trong đại điện Trấn Tiên tông, rất nhiều trưởng lão còn chưa rời đi, Ngô Nguyên trưởng lão nhìn về phía không trung, mặt mũi tràn đầy cười khổ.
Nếu tông môn bọn họ xuất hiện một vị Thánh nhân, tất cả vấn đề sẽ giải quyết dễ dàng, không cần tiếp tục lo lắng như vậy.
Viên Bất Dịch trưởng lão nói. "Ngươi nói...... Có thể là tiểu sư thúc hay không?"
"Ngươi thật dám nghĩ vậy!"
Ngô Nguyên trưởng lão lắc đầu, nói: "Có thể được xưng là Thánh nhân, tu vi ít nhất phải đạt tới cảnh giới Hư Tiên, hơn nữa đối với chức nghiệp hoặc là kỹ năng nào đó, lý giải tới cảnh giới siêu phàm thoát tục. Tiểu sư thúc chỉ có 18 tuổi, cho dù vừa sinh ra đã bắt đầu học tập, cũng không thể đạt tới loại tình trạng này?"
"Là ta vọng tưởng rồi!"
Viên trưởng lão cười khổ.
Mới vừa đi mời tiểu sư thúc rời núi, liền xuất hiện loại tường vân này, khó tránh khỏi nghĩ nhiều, suy nghĩ tỉ mỉ, mới biết được rốt cuộc có bao nhiêu không hợp lẽ thường, có thể nói, căn bản không có khả năng!
Cho dù là Tiên Thiên đạo thể, có được Tiên Linh huyết mạch, cũng chỉ tu luyện mười năm thôi, sao có thể trở thành Thánh nhân?
Ong!
Hai người đang đối thoại, mây ngũ sắc cùng hào quang trên bầu trời, đột nhiên biến hóa, trong chớp mắt sấm chớp ầm ầm nổi lên, mây ngũ sắc biến thành mây đen, vô số giọt mưa từ trên trời rơi xuống.
Ngô Nguyên trưởng lão nhẹ nhàng thở ra, nói: "Thánh nhân giáng thế, tường vân sẽ chiếu rọi một ngày, hiện tại mới qua một lát, liền biến thành mây đen, có lẽ là bảo vật đặc thù nào đó xuất hiện!"
°°°
Cảnh tượng như vậy, vô số tông môn đồng thời phát sinh, nói thật không chỉ có rất nhiều cường giả không tin Thánh nhân giáng thế, ngay cả Tô Ẩn cũng không tin.
Hắn giờ phút này, nhìn về phía mây ngũ sắc ở trên bầu trời, nhịn không được tán thưởng.
"Không hổ là mây ở Tu Tiên giới, hình dạng hoàn toàn bất đồng với địa cầu, càng thêm xinh đẹp, đại khí......"
Cấm địa suốt ngày trời âm u, mười năm qua, ngay cả mặt trời cũng chưa từng thấy, chớ nói chi đến cảnh tượng rầm rộ như thế.
"Sư thúc tổ!"
Trần Ngự, Triệu Nhược Hư tiến lên đón, hơi mang tò mò nhìn thiếu niên trước mặt.
Tiên Thiên đạo thể ...... Trong truyền thuyết là thể chất tu luyện cường đại nhất, mười năm khổ tu, rốt cuộc thực lực có thể đạt tới loại nào?
Nhìn một hồi, Trần Ngự nhịn không được truyền âm:
"Cảm giác ra sao, không có bất kỳ tu vi, cùng với phàm nhân giống nhau?"
"Bước chân phù phiếm, trong lúc đi lại không môn mở rộng, không có phòng ngự......"
Triệu Nhược Hư cũng không hiểu rõ nổi.
Cho dù là thể chất bình thường nhất, tu luyện mười năm, ít nhất cũng phải đạt tới tầng thứ bảy, tám của cảnh giới Tụ Tức đi!
Vị sư thúc tổ này ...... Vẫn luôn khổ tu ở cấm địa thần bí nhất, sao lại một chút thực lực cũng không có?
Chẳng lẽ không để cho người khác biết được, đã ẩn giấu trước rồi?
Đúng vậy!
Khẳng định là như thế!
Không hổ là người có bối phận cao nhất tông môn, thật khiêm tốn.
Đang cảm khái, liền thấy vị trưởng bối so với bọn họ còn nhỏ tuổi hơn, mỉm cười nhìn lại đây: "Ta từ nhỏ đã tiến vào cấm địa, rất ít đi ra ngoài, chẳng lẽ...... đám mây ở thế giới bên ngoài, vẫn đều xinh đẹp như vậy sao?"
Trần Ngự vội vàng khom người nói:
"Hồi bẩm sư thúc tổ, ngày thường thời gian này, cơ bản trời sẽ đỗ một chút mưa, loại hào quang cùng với mây ngũ sắc như vầy, chúng đệ tử cũng lần đầu tiên gặp được......"
Tô Ẩn gật đầu: "Cũng đúng, thời tiết rất khô ráo, cái trước mắt này, thoạt nhìn ngũ quang thập sắc, có lẽ chính là đám mây mưa, ngay sau đó sẽ đỗ mưa tầm tã xuống!"
"Mây mưa?" Trần Ngự lắc đầu: "Không có khả năng......"
Tuy không biết vì sao sẽ đột nhiên xuất hiện nhiều mây ngũ sắc như vậy, nhưng khẳng định có quan hệ với bảo vật, trời mưa...... Gần như không có khả năng!
Đang muốn giải thích, còn chưa có kịp mở miệng, trên đầu một tiếng sấm rền, hào quang bảy màu chậm rãi tiêu tán, mưa to tầm tã, lập tức đỗ xuống.
"Thế nào, là đám mây mưa đi!" Tô Ẩn cười ha ha.
Không ngờ tới bầu trời ở dị giới lại biết nể tình như vậy, thuận miệng nói ra liền đoán trúng rồi.
"......"
Trần Ngự cùng Triệu Nhược Hư đồng thời ngẩn ngơ, trừng lớn đôi mắt.
Nói là đám mây mưa, thì bắt đầu đỗ mưa, đây là...... Nói là làm ngay?
Đừng nói là một thiếu niên 18 tuổi, chỉ tu luyện mười năm, cho dù là Đại Càn châu những tông chủ cường đại, siêu cấp cường giả đạt tới Hư Tiên cảnh, cũng làm không đến điểm này, phỏng chừng chỉ có những vị Thánh nhân trong truyền thuyết, mới có loại năng lực này!
Sư thúc tổ là Thánh nhân?
Hai người đồng thời lắc đầu.
Một vạn năm trước, xuất hiện biến cố, đường lên trời biến mất, trên đại lục đừng nói không có Thánh nhân, ngay cả Tiên nhân cũng không có, huống chi là vị sư thúc tổ còn nhỏ tuổi hơn bọn họ.
Trần Ngự không thèm nghĩ đến những chuyện này, vung tay lên, một tấm chắn nguyên khí xuất hiện ở trên không, ngăn cản nước mưa rơi xuống, đang muốn tiếp đón sư thúc tổ đi về phía trước, thân thể chấn động, sắc mặt trở nên trắng bệch.
"Sư huynh......"
Triệu Nhược Hư sửng sốt một chút, ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy trên không trung 36 đạo hào quang, linh khí, cùng với nước mưa dung hợp vào nhau rơi xuống.
Đây là ẩn chứa sức mạnh thiên địa của đạo Thánh nhân, đối với Thánh nhân mà nói là khen thưởng, nhưng đối với người thường mà nói, chính là trừng phạt, nước mưa thấm vào trong thân thể, lực lượng trăm không còn một, như cũ không phải bọn họ có thể kháng lại!
Ầm!
Hít thở chưa đến hai lần, tấm chắn không khí liền không chịu nổi, trực tiếp nổ tung, những giọt mưa rơi xuống giống như mũi tên nhọn phóng tới, rơi xuống trên người, thực mau liền đánh tan Chân Nguyên hộ thể che trên người bọn họ, dưới sự áp bách và sức xung kích cực lớn, đan điền từng đợt kích động.
"Cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ chết......"
Trần Ngự, Triệu Nhược Hư khuôn mặt trắng bệch, lại không chống đỡ được, động tác nhất trí ngồi xuống đất, trong cơ thể nguyên khí nổ vang, trên đầu bốc lên từng luồng khói trắng.
Đây là dấu hiệu chân nguyên vận chuyển tới cực hạn.
Xì! Xì! Xì! Xì!
Dòng nước như axít, ăn mòn lực lượng, ngắn ngủn một phút, trong cơ thể hai người kịch liệt rung chuyển, đồng thời khóe miệng tràn ra máu tươi.
Rốt cuộc sao lại thế này?
Sức mạnh của thiên địa dung hợp với nước mưa, là trong phạm vi nhỏ hay là toàn bộ Đại Duyện châu đều như thế?
Nếu như phạm vi nhỏ, vừa vặn xuất hiện ở trên đỉnh đầu bọn họ ...... Quá xui xẻo đi!
"Đúng rồi, sư thúc tổ......"
Hai người tràn đầy khẩn trương, ngẩng đầu lên nhìn, lập tức nhìn thấy một màn không thể tin được.
Chỉ thấy vị sư thúc tổ mà bọn họ lo lắng, giờ phút này đang an tĩnh đứng ở trong mưa, đôi tay mở ra, hai mắt nhắm nghiền, không những không có chút áp lực nào, ngược lại vẻ mặt hưởng thụ.
Mưa to tầm tã ẩn chứa sức mạnh của thiên địa, điên cuồng rơi xuống trên người, lực lượng hùng hồn cường đại, ở bên ngoài thân thể hắn kích động ra từng luồng sương mù trắng tinh, loại sương mù này, tu vi như bọn họ, cho dù là một tia, cũng chịu không nổi, đối phương không những không có việc gì, ngược lại hấp thụ toàn bộ ......
Đây thật là...... Người thường sao?
Nếu như ta tin, mới thật kêu là gặp quỷ rồi!
Không cần nghĩ cũng biết, tuyệt đối là cao thủ, bọn họ không thể nhìn thấu cao thủ!
Khác với sự khó chịu của bọn họ, Tô Ẩn đã suốt mười năm chưa thấy qua trời đỗ mưa, dưới sự hưng phấn, mở hai tay ra, tận tình hưởng thụ.
Dào dạt ấm áp, có chút tương tự như tắm suối nước nóng .
Một tiếng nỉ non. "Thoải mái!"
Không hổ là thế giới có thể tu luyện, trời đỗ mưa khác với địa cầu.
Hưởng thụ một hồi, cảm giác nước mưa dần dần giảm nhỏ, lúc này mới mở to mắt, ánh mắt dừng ở trên người Trần Ngự và Triệu Nhược Hư.
"Trời đỗ mưa còn ở đây cố gắng, thậm chí luyện đến toàn thân nóng lên, bốc khói đầy đầu ......"
Ánh mắt lộ ra bội phục cùng tôn kính.
Không lãng phí bất kỳ thời gian nào, tùy lúc tùy chỗ đều tu hành...... Đây có lẽ mới là nguyên nhân bọn họ cường đại đi!
Nghĩ đến chính mình đến bây giờ, ngay cả công pháp cũng chưa thấy qua, một chút tu vi cũng không có, tức khắc tràn đầy tự ti.
"Cùng nhau đều gặp mưa to, ta chỉ nghĩ muốn ngâm suối nước nóng, người ta lại không quên tu luyện, ngàn vạn không thể nói ra, nếu không...... Quá mất mặt!"
Tô Ẩn hổ thẹn.
Cố lên đi!
Phải cố gắng nỗ lực, tranh thủ cơn mưa tiếp theo, cũng có thể bốc khói trên đầu ......
Ừm, phải bốc thật nhiều thật nhiều khói!
Hết chương 2
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro