Chương 18: Liễu Y Y là gian tế?
Chương 18: Liễu Y Y là gian tế?
°°°
"Nếu đã rất tuyệt, vậy thì bắt đầu đi!" Con vẹt không do dự nữa.
Cái tên giống quỷ này, mở miệng là phải ăn thịt người, không cần suy nghĩ cũng biết không phải là cái thứ tốt gì, dù sao cũng không định cứu sống y, có thể quất thì quất, tỉnh lại là được!
Ý kiến thống nhất, lập tức hành động, tìm không thấy roi da, tìm một cành liễu to như ngón tay cái.
Con vẹt, con rùa không có tay, không tiện, đại Hắc đi đến trước mặt, dùng kẽ móng kẹp lấy, hít sâu một hơi, quất mạnh lên "Thi thể" đang nằm trên mặt đất.
Bang! Bang! Bang!
Sức mạnh của nó rất lớn, mỗi một roi như rìu đục đao tước, lưu lại vết roi thật sâu ở trên người Cực Lạc đại ma vương.
Liên tục bảy, tám cái, tựa như chém bảy, tám đao, từng lằn từng lằn vết thương gớm ghiếc sắp đem y băm nhuyễn.
"Sao còn chưa tỉnh?" Con vẹt hỏi.
"Hẳn là bầu không khí không đúng ......"
Con lừa dùng một cái chân khác gãi đầu, cẩn thận nhớ lại cảnh tượng lúc trước, trong mắt mang theo tức giận, quát lớn tiếng: "Mau đứng lên kéo cối xay, mẹ nó đừng có ở đó giả chết! Ngươi cái đồ ngu xuẩn, ngày thường ăn rất nhiều, thời khắc quan trọng lại vô dụng, còn không đứng dậy lão tử đánh chết ngươi!"
"???"
Cực Lạc đại ma vương đang hôn mê vẻ mặt ngơ ngác, lại xảy ra chuyện gì?
Ta ở đâu? Ta là ai? Ta đang làm gì?
°°°
Trấn Tiên tông, trong một căn phòng an tĩnh, hai thanh niên ngồi đối diện nhau.
Lưu Xương cau mày có chút không thể tin được.
"Ý của ngươi là nói...... Liễu Y có khả năng là gian tế do tông môn khác phái tới?"
Chu Nguyên thần sắc nghiêm trọng nói. "Lưu huynh có cơ hội trở thành thân truyền của trưởng lão, tin tức khẳng định so với ta linh thông hơn, tình huống của tông môn, ít nhiều gì hẳn là có nghe nói đi!"
Lưu Xương gật đầu.
Chuyện đám người Tông chủ ngã xuống, đã truyền ra ở trong phạm vi nhỏ, hắn thiên tư không tầm thường, biết một ít nội tình, chẳng có gì lạ.
"Hiện giờ loại cục diện này, người có ý nghĩ khác, khẳng định rất nhiều!"
Chu Nguyên nói: "Liễu Y này, sau khi tiến vào tông môn, ba năm không có đột phá gì, ngắn ngủn thời gian một ngày, không chỉ có tu vi thăng ba cấp, lĩnh ngộ về kiếm đạo, càng là đạt tới thức thứ bảy, chẳng lẽ huynh cảm thấy bình thường?"
Lưu Xương sửng sốt.
Đích xác là không bình thường.
Không nói hắn, cho dù là vài vị yêu nghiệt cùng kỳ với hắn có thiên tư tốt nhất, cũng không có khả năng làm được điểm này.
"Ta cảm thấy, hoặc là Liễu Y là gian tế của tông môn khác, trước kia vụng về, không thiên phú, đều là ngụy trang; hoặc là, chính là đạt được lợi ích của tông môn khác, mới đột phá nhanh như vậy." Chu Nguyên nói ra ý nghĩ trong lòng.
"Cái này......" Lưu Xương yên lặng.
Tông môn xuất hiện nguy cơ, lúc này, ngưu quỷ xà thần đích thực dễ nhảy ra, nếu suy đoán là đúng, tự tay bắt lấy gian tế, tông môn tất nhiên sẽ trọng thưởng.
Có lẽ...... thân phận đệ tử trưởng lão, sẽ có thể chứng thực, nghĩ vậy, không khỏi nhìn qua: "Vậy chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
"Rất đơn giản, lặng lẽ theo dõi Liễu Y, tra tìm chứng cứ y phản bội tông môn, đến lúc đó đi đến Trưởng Lão điện tố giác!" Ánh mắt Chu Nguyên lóe sáng.
"Được!" Lưu Xương gật đầu.
Hai người lặng lẽ đi đến chỗ ở của Liễu Y, thì nhìn thấy vị đệ tử luôn đội sổ trước kia, vẫn như cũ đang luyện kiếm, trong đêm đen, cánh tay cầm kiếm, không ngừng run chuyển trong không trung, tựa như cánh loài chim.
"Đây...... Không phải Trấn Tiên ba mươi sáu thức! Cũng không phải kiếm chiêu của Trấn Tiên tông ......" Lưu Xương nheo mắt lại.
Đệ tử tông môn, chỉ cần chưa đạt tới cảnh giới Hóa Phàm, luyện đều là bộ kiếm pháp này, nhưng cái tên này, thế nhưng thay đổi luyện chiêu số khác, không cần nghĩ cũng biết, có truyền thừa khác.
Quả nhiên là gian tế!
Hừ!
Trong lúc bọn họ khiếp sợ, thì Liễu Y ở cách đó không xa đã dừng lại, mày nhíu chặt, giống như đang nhớ đến cái gì, lẩm bẩm nói: "Cùng tỷ thí với Lưu Xương, Chu Nguyên, làm cho ta tiến bộ rất lớn, nhưng còn có một chút không rõ......【 không phải con chim tốt 】!"
Lão sư không có khả năng vô duyên vô cớ nói bậy, nếu đã nói "Không phải con chim tốt", khẳng định có mục đích, thật giống như nói cánh múa may, dựa theo phương thức này, đích thực lĩnh ngộ kiếm chiêu càng cao thâm.
Một khi đã như vậy,những chữ này có ý gì?
"Hình như đang mắng chúng ta?"
"Hình như là vậy ......"
Lưu Xương, Chu Nguyên tất cả đều tức giận đến đỏ mặt.
Đánh bại bọn họ thì thôi, thế nhưng còn ở sau lưng mắng bọn họ không phải chim tốt ...... Khinh người quá đáng!
"Tu luyện không phải kiếm pháp của Trấn Tiên tông, đã xác định y là gian tế, bằng không chúng ta lập tức đi bẩm báo......" Tức giận qua đi, Chu Nguyên nói.
"Đừng gấp gáp, chỉ là một chiêu kiếm pháp, chứng cứ không đầy đủ, đợi xem sao, nếu thật là gian tế, khẳng định sẽ liên hệ với người của tông môn khác, đến lúc đó tang chứng vật chứng đều đầy đủ, mới có thể khiến y không thể biện giải."
Lưu Xương híp mắt lại.
Bị nhục mạ đã xúc phạm đến điểm mấu chốt của hắn, lần này, cho dù có vất vả, cũng phải tìm được nhược điểm của đối phương, đem nó ra công lý.
°°°
Ẩn Tiên Cư
Cực Lạc đồng tử từ từ tỉnh dậy.
Làm Đại ma vương tung hoành thiên địa, tuy rằng làm không được nhỏ máu trọng sinh, trọng thương bình thường, cho dù chém rơi đầu, cũng vẫn có thể sống lại một lần nữa.
Bằng không, cũng không đến mức làm vô số cường giả phải bó tay không có biện pháp, chỉ có thể phong ấn.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Ý thức thanh tỉnh, ngay lập tức cảm thấy cơn đau vượt quá giới hạn truyền đến, như là muốn xé nát tinh thần y.
Thần thức quay lại, trước mắt đột nhiên biến thành màu đen, thiếu chút nữa không thở nổi.
Mẹ nó ta đều đã như vậy, còn không ngừng bị đánh vào mông...... Là chuyện con người làm sao?
Nước mắt sắp chảy ra, Cực Lạc đại ma vương muốn khóc.
Dựa theo suy đoán trước đó, nhìn thấy đồ ăn ngon, thậm chí là thịt rồng, bọn thú kia, không phải nên lập tức quỳ liếm, làm việc cho ta sao?
Vì sao không nói hai lời liền động thủ, mấu chốt, mẹ nó ta cũng sắp chết rồi, còn ra sức quất mạnh như vậy ...... Quất một cái xác rất thú vị sao?
Đối mặt với cái người thường kia, ba con thú kia có thể vẻ mặt hưng phấn xưng hô "Chủ nhân", mình cũng cho tụi nó ăn, vì sao phải bị đánh? Đãi ngộ kém quá lớn đi!
Ta chính là Đại ma vương mà ai ai cũng kiêng kị kính sợ, sao có thể so kém hơn người thường?
Ta không phục!
Cắn chặt hàm răng, chậm rãi mở mắt ra, nếu không mở to ra, thì y hoài nghi có thể sẽ không còn được nhìn thấy mặt trời của ngày mai.
"Đại Hắc, hình như đã tỉnh rồi ......"
Bên tai vang lên một tiếng thong thả.
"Quả nhiên hữu dụng!" Con vẹt dùng cánh che miệng, âm thầm gật đầu.
Vừa mới bắt đầu còn cảm thấy cứ đánh như vậy không quá thích hợp, hiện giờ xem ra, hiệu quả thật sự không tệ.
Về sau muốn cứu người, có thêm một phương pháp rồi.
"Ngươi tới hỏi đi!"
Con lừa cũng thở phào nhẹ nhõm, dừng đánh loạn lại, lui về phía sau một bước.
Cái tên này quá nguy hiểm, vẫn là tránh xa một chút thì tốt hơn.
"Ừm!"
Vung vẫy đôi cánh bay đến trước mặt, vẹt nhìn Đại ma vương đã không giống ai nằm trên mặt đất, hỏi: "Ta hỏi cái gì ngươi tốt nhất phải trả lời cái đó, bằng không, ta sẽ kêu đại Hắc tiếp tục đánh, đánh đến ngươi phải trả lời mới thôi!"
"Được!" Cực Lạc đại ma vương tràn ngập bi thương.
Tung hoành mấy ngàn năm, chưa từng bất lực như vầy.
Vốn tưởng rằng, cho dù có loại cục diện này, cũng là đối mặt với những cường giả đứng đầu Đại Càn châu, Đại Nguyên châu, làm sao cũng không thể ngờ đến, đối mặt lại là một con lừa, một con rùa, một con vẹt.
"Lúc trước ngươi mang đến con cá chạch kia, bắt được ở nơi nào?" Con vẹt hỏi.
"Cá chạch?"
Cực Lạc đại ma vương sửng sốt, da mặt run rẩy.
Các ngươi kêu 【 Ngân Sí thanh giao 】 là cá chạch? Kia mẹ nó là rồng đó!
Á, có điều, cũng đúng......
Hết thảy đều ấn theo thực lực mà nói chuyện, Long tộc ở trong mắt người khác là cao cao tại thượng, nhưng ở trong mắt cường giả chân chính, một tiếng cá chạch không tính là gì cả.
Huống chi còn là tạp huyết.
Xem ra, ba con thú này, không chỉ có thực lực cường mạnh, huyết mạch cũng cao quý dị thường, bằng không, cũng không có khả năng dùng lời nói tự nhiên như vậy mà nói ra.
Trong nháy mắt, ba con thú trong mắt y, càng thêm to lớn.
°°°Hết chương 18°°°
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro