Chương 17: Cứu chữa cho Đại ma vương.
Dịch giả : Lam Thiên công tử
°°°
Chương 17: Cứu chữa cho Đại ma vương.
°°°
Trong nháy mắt, tất cả cường giả của Phong Lôi tông, đều cảm giác thể diện của tông môn bị người ấn ở trên mặt đất hung hăng chà đạp!
"Cái gọi là 'sắp thăng thiên', ám chỉ tình cảnh trước mắt của Trấn Tiên tông không tốt, xem như thừa nhận rồi. Đằng sau câu nói 'không còn cơ hội ăn nữa', không cần ta nói, mọi người cũng hiểu, là đang uy hiếp chúng ta, chân trần không sợ mang giày, có thể cá chết lưới rách bất cứ lúc nào ......"
Phẫn nộ qua đi, Tần Vấn Thiên siết chặt nắm tay, nói: "Xem ra Diêu Chiến bị phát hiện rồi!"
"Đúng vậy, đối phương khẳng định là cố ý hát ra cho Diêu Chiến nghe, là cảnh cáo cũng là uy hiếp."
Trong phòng tĩnh mịch yên ắng.
Thực lực của Phong Lôi tông, hai bên giao chiến nhiều năm, Trấn Tiên tông hẳn là rất rõ, dù vậy, vị tiểu sư thúc này, còn dám kiêu ngạo như vậy, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một nguyên nhân duy nhất...... Đối phương có được thực lực rất cường đại, đủ để đối phó với bất kỳ một vị nào trong số bọn họ đang ở đây!
"Ngân Sí thanh giao cùng với ta tình như huynh đệ, thù này không thể không báo!" Trưởng lão áo xanh cắn chặt răng.
"Không thể lỗ mãng, để Diêu Chiến tiếp tục quan sát, cần phải xác định tu vi chân chính của vị tiểu sư thúc này, rồi mới đưa ra quyết định!" Tần Vấn Thiên nói.
"Diêu Chiến đã bị phát hiện, sao có thể tra xét được nữa? Ta muốn đích thân đi đến đó!" Trưởng lão áo xanh đứng dậy ánh mắt kiên định.
Tần Vấn Thiên nhíu mày.
Vị trưởng lão này kêu Mạc Phong, thực lực mặc dù không bằng Tần Vấn Thiên, nhưng cũng đạt tới cảnh giới Thần Cung hậu kỳ, là trụ cột vững chắc chân chính của Phong Lôi tông, một khi thất bại, thực lực của toàn bộ tông môn đều sẽ tụt dốc với biên độ lớn.
"Yên tâm đi, nếu vị tiểu sư thúc này, thật sự có được thực lực vượt qua cảnh giới Tông Sư, ta tuyệt không sẽ lỗ mãng, có điều ...... Nếu như yếu hơn ta, thì cho dù liều chết, cũng phải báo thù cho thanh giao!"
Mạc Phong trưởng lão hừ lạnh một tiếng.
Thấy thái độ của ông ta như thế, biết khuyên can cũng vô dụng, Tần Vấn Thiên trầm tư một lát, nói: "Theo ta được biết, Ngô Nguyên Trấn Tiên tông, có một bộ Huỳnh Hỏa Tằm Y, sau khi mặc vào, có thể che lấp tu vi, cường giả cảnh giới Tông Sư hậu kỳ, cũng khó có thể tra ra, như vầy đi......"
Xoay nhẹ cổ tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một thứ giống như quả cầu.
"Đây là một viên thú đan do Huyễn thú lưu lại, chỉ cần đem chân nguyên truyền vào trong đó, là có thể tạo ra công kích ảo ảnh vào kẻ địch. Nếu đối phương cố ý che giấu, ngươi nắm không chuẩn, có thể lặng lẽ giải phóng lực lượng này, trong mười nhịp thở, có thể khôi phục thanh tỉnh, chứng tỏ người nọ đạt tới Tông Sư sơ kỳ; tám nhịp thở, Tông Sư trung kỳ; sáu nhịp thở, Tông Sư hậu kỳ, cứ thế mà suy ra."
"Đa tạ Tông chủ!" Mạc Phong trưởng lão ôm quyền.
Yêu đan có thể tra xét cường giả cảnh giới Tông Sư, ở Phong Lôi tông, cũng coi như một trong những vật phẩm trân quý nhất, trực tiếp lấy ra, đủ thấy sự tín nhiệm của Tần Vấn Thiên.
Đã có quyết định, không cần nói những chuyện thừa, Mạc Phong trưởng lão ngự kiếm phi hành, bay thẳng tới phương hướng Trấn Tiên tông.
°°°
Bên đống lửa, vẻ mặt của Tô Ẩn chưa đã thèm.
"Mùi vị không tệ!"
Không hổ là Tu tiên giới, tùy tiện một con cá chạch, đều có mùi vị ngon như vậy, mới khiến cho hắn lúc ăn quá mức cao hứng, nhịn không được hát lên ca khúc trong《 Đường Bá Hổ điểm Thu Hương 》
Tuy rằng cũng hoài nghi rất không giống thịt cá, nhưng chưa từng rời khỏi cấm địa, cũng chưa thực sự gặp qua nhiều động vật ở thế giới này, có một số biến chủng, cũng không bất ngờ.
Tô Ẩn nói: "Lão Mạn, cá chạch này bắt ở đâu? Lần sau bắt mấy con về đây, nấu canh, rang muối, hấp, tỏi nhuyễn...... Có thể nấu nhiều món khác nhau!"
"......" Khóe miệng của con rùa co giật lại.
Thứ này là do cái tên giống quỷ kia đưa tới, hiện giờ đều bị đại Hắc đánh chết rồi, đi nơi nào tìm?
"Dư lại các ngươi ăn đi, ta đi nghỉ ngơi!"
Biết đối phương không biết nói, không có khả năng trả lời mình, Tô Ẩn đem thịt cá còn dư lại ném qua, duỗi lưng, lại lần nữa đi trở về phòng.
Vẫn là phải tiếp tục nghiên cứu, mặc kệ nói như thế nào, ở thế giới này, thực lực mới là vương đạo, cục diện hiện giờ của Trấn Tiên tông, sớm muộn gì cũng sẽ bị diệt vong, có tu vi phòng thân, mới có thể sống sót ở thời điểm tai họa ập đến.
Tiếp tục lấy ra bí tịch mà Trần Ngự đưa tới, tiếp tục nghiên cứu hai canh giờ, vẫn như cũ không thể tu luyện, rơi vào đường cùng, đành phải buông bí tịch xuống.
Xem ra chỉ có thể chờ đến hừng đông, tìm người hỏi thăm.
°°°
Tô Ẩn bên này nghiên cứu công pháp, bên cạnh đống lửa ba con sủng vật, con nào con náy tràn đầy sốt ruột.
Chủ nhân còn muốn ăn yêu thú có cánh, nhưng...... người đưa đến thứ này đã chết, đi đâu tìm?
Yên lặng nửa ngày, con vẹt vẻ mặt rối rắm nói: "Nếu thật sự không được, đào lên nhìn xem, có lẽ...... Có thể cứu được!"
Con lừa sửng sốt một cái, mang vẻ mặt không xác định: "Đã bị thiêu thành như vậy, còn có thể cứu sao?"
Nó tự mình đốt, đều biến thành than đen, liệu có thể cứu sống?
Con vẹt suy nghĩ một lát, nói: "Lần trước cũng bị đá rất tàn nhẫn, nhưng vẫn còn sống!"
Suy nghĩ một chút, con lừa tán thành đồng ý nói:
"Cũng đúng, tuy rằng chúng ta đã khai trí, có thực lực nhất định, nhưng chưa từng tu luyện, so với Tu tiên giả chân chính, kém không ít, thương thế lần trước của tên kia thoạt nhìn rất nặng, nhưng hẳn là không tổn thương đến căn cơ."
Trước đó còn cảm thấy kỳ lạ, vì sao cái tên giống quỷ này, mới qua một ngày thì bình yên vô sự, hiện giờ nghĩ lại, nguyên nhân hẳn là do thực lực của mình quá yếu.
Chỉ là bị thương ngoài da, điều chỉnh một chút, tự nhiên là bình phục.
Lại đi vào hoa viên, thực nhanh đem Đại ma vương tràn đầy mùi phân đào lên.
"Quả nhiên đã khá hơn một ít......"
Nhìn một hồi, ba con thú đều trừng lớn đôi mắt.
Cái tên trước mắt, mặc dù toàn thân đen nhánh, nhưng các cơ bắp đã khôi phục độ đàn hồi, âm thanh tim đập và huyết mạch lưu động có thể thấp thoáng nghe được.
Thế nhưng thật là còn sống!
Bị thiêu lâu như vậy cũng chưa chết, không hổ là Tu tiên giả, đáng sợ!
"Nghĩ cách đánh thức, hỏi xem cá chạch yêu thú, bắt ở đâu!" Con vẹt thở phào, nói: "Đến lúc đó, kêu y đi bắt mấy con nữa."
"Được! Chỉ là......" Gật đầu, ngay sau đó con rùa mang theo nghi hoặc nhìn qua: "Chúng ta đều không biết chữa thương, làm thế nào để y tỉnh?"
"Cái này......"
Con vẹt cũng rầu.
Chúng nó chỉ là động vật, không hiểu y thuật, cũng không biết cứu người, làm cho tên này khôi phục ý thức lần nữa, hẳn là không đơn giản như vậy.
"Kỳ thật...... mục đích của chúng ta là cho y tỉnh lại, để y nói ra chuyện cá chạch, cũng không cần chữa thương!"
Cái đầu thật lớn duỗi lại đây, con lừa vẻ mặt cảnh giác nói: "Hơn nữa, nếu thật chữa lành cho y, y muốn ăn chúng ta nữa thì làm sao bây giờ?"
"Á......" Con vẹt và rùa gật đầu.
Cái tên bị đốt trọi, lần đầu tiên nhìn thấy chúng nó, chính là chuẩn xác nói muốn ăn thịt người.
Nếu thật khôi phục, lại một lần nữa, chúng nó làm thế nào ngăn cản?
"Không chữa trị, vậy làm thế nào để y tỉnh lại?" Vẹt hỏi.
Suy nghĩ một lát, lừa nói: "Trước kia lúc ta kéo cối xay, có một lần mệt ngất đi, kết quả, bị người dùng roi đánh đến tỉnh, cái tên này hiện giờ cũng gần giống như vậy, các ngươi nói xem...... Dùng roi quất, có thể làm y tỉnh lại hay không?"
"Cái này......"
Vẹt có chút không xác định, nghiêng đầu nhìn về phía con rùa cách đó không xa, nó là con có kinh nghiệm nhất có trí tuệ nhất trong ba con thú.
"Ta đã sống rất lâu, kiến thức nhiều một chút, ta cảm thấy......"
Trầm tư một lát, âm thanh trầm ổn của rùa vang lên: "Cái ý tưởng này ...... Rất tuyệt!"
°°°Hết chương 17°°°
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro