Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Đêm lạnh như nước, gió đêm xuyên thấu qua song sa thổi vào, Lục Tuân cảm thấy có chút lạnh. Hắn buông một quyển hồ sơ đang đọc nhìn về phía Liễu Ngọc Châu.

Nàng tóc dài đen nhánh chỉ cài một cây trâm đơn giản. Mặt nàng thật trắng chóp mũi ửng đỏ, không biết do lạnh hay vừa mới khóc.

Nữ nhân này, nếu nói nàng là hồ ly tinh, một khi nàng khóc lên liền thành một con hồ ly tinh tổ tông tu luyện ngàn năm, hồn nhiên vô tội tủi thân vô hạn, cho dù Lục Tuân tự xưng là không hảo nữ sắc, gặp được nàng cũng không quản được hai lạng thịt trên người, ba ngày đó thực sự hoang đường, nghe qua các loại khóc nức nở của nàng.

"Tội nữ? Ngươi đây là thừa nhận ngươi giết Lôi bộ đầu?" Lục Tuân lại cầm lấy một quyển hồ sơ, mắt nhìn thẳng lật xem.

Liễu Ngọc Châu vội nói: "Không phải, ta không có giết hắn, ta xin thỉnh tội với đại công tử, năm trước khi tội nữ vẫn là cung nữ từng vu hãm đại công tử nói đại công tử thân thể có tật, tội nữ biết sai rồi, đại công tử trừng phạt như thế nào đều được, chỉ cầu đại công tử giúp ta trả lại trong sạch."

Nàng ngẩng đầu, nghĩ đến án kia có lẽ là tội danh giết người, trong mắt lại hiện lên ánh nước, cầu xin mà nhìn người nọ ở trên giường.

Lục Tuân nhắm mắt, ngay sau đó nàng nghe hắn hỏi: "Trả lại trong sạch cho ngươi, cái nào trong sạch?"

Liễu Ngọc Châu ngơ ngẩn, lúc phản ứng lại mặt mày tái nhợt nháy mắt đỏ như cái đấu, thân thể run nhẹ, cúi đầu, mọi chuyện muốn làm sáng tỏ giờ trở nên nói năng lộn xộn: "Ngài, ngài hiểu lầm là ta cầu ngài thay ta rửa sạch tội danh, không phải, không phải loại ý tứ đó. Đại, ta xin lỗi đại công tử, đại công tử muốn ta chết đều được, chỉ là tội nữ chết không đủ minh bạch lại không thể cõng tội giết người khiến cho người nhà hổ thẹn, vẫn xin đại công tử cứu ta."

Nàng một bên nghẹn ngào, một bên hướng hắn dập đầu.

Mới khóc một cái, trên giường liền truyền đến tiếng hắn ho khẽ: "Đừng khóc, khóc mắt sưng lên, ngày mai bị người ta thấy, còn tưởng rằng ta bức bách ngươi làm cái gì."

Liễu Ngọc Châu nào nghĩ nhiều như vậy, dập đầu thế nhưng cũng khóc sai rồi, vội dừng lại. Nàng vẫn cứ bảo trì tư thế nửa người quỳ sát đất, tóc dài buông xuống hai bên sườn, sau gáy một mảnh tuyết trắng như ẩn như hiện.

Lục Tuân nhìn thoáng qua, tiếp tục đổi tông: "Nếu ngươi nhắc tới chuyện xưa ở kinh thành, ta đây có ba nghi hoặc mong Ngọc Châu cô nương giải đáp."

Liễu Ngọc Châu trong lòng căng thẳng: "Đại công tử muốn hỏi gì ạ?"

Lục Tuân: "Thứ nhất, cô nương có phải hay không có qua vô số nam nhân, mỗi một người một phong thái một dáng dấp một khẩu vị, cho nên như vậy xem thường ta."

Liễu Ngọc Châu mặt đỏ như máu, hổ thẹn gần như sức lực để quỳ cũng không có.

"Không, ta, ta chỉ từng cùng đại công tử da thịt thân cận, cũng không biết nam nhân khác......"

"Được, vậy nghi hoặc thứ hai, cô nương là nhìn ta không vừa mắt hoặc cô nương đối với ba ngày đó căm thù đến tận xương tuỷ, cho nên không tiếc ở trước mặt nương nương, công chúa nói dối hãm hại ta?"

Liễu Ngọc Châu đầu phình to như đấu.

Nàng không có nhìn Lục Tuân không vừa mắt, đối với ba ngày đó cũng coi như không căm thù đến tận xương tuỷ, nhiều lắm trong lòng trách hắn thể lực quá thừa luân phiên lật qua lật lại dày vò hại nàng ban ngày eo chân đau nhức khó xuống được giường.

Đồn hắn có tật hoàn toàn là công chúa sai sử thôi. Nhưng Liễu Ngọc Châu sao có thể đem công chúa đẩy ra đây?

Không thể mà, nếu không Lục Tuân đi kinh thành tìm công chúa giằng co, nàng Liễu Ngọc Châu liền thành người phản phản bội chủ tử, công chúa và nương nương sẽ không tha cho nàng? Nàng quỳ trên mặt đất, cái trán bắt đầu đổ mồ hôi.

"Xem ra cô nương thực sự căm thù ta đến tận xương tủy ." Lục Tuân gằn giọng tự giễu.

Liễu Ngọc Châu thân mình run lên, gắt gao nhắm mắt lại nói: "Không phải, đại công tử cái gì cũng không sai, tất cả đều là ta sai, ta, ta quá sợ đau, cho nên một chút đều không thích như vậy, ta nhất thời hồ đồ sợ công chúa sau này cũng sẽ thống khổ giống ta, liền tự cho là thông minh, tự cho là thay công chúa suy nghĩ nói dối trước mặt công chúa, tóm lại ngàn sai vạn sai đều là ta sai, chỉ cần ngài thay ta giải khốn cục trước mắt, ta nguyện tùy ý công tử hồi kinh, thay công tử đính chính."

" Mấy tấm ngân phiếu của ngươi từ đâu tới?"

"Công chúa thiện tâm, tin lời nói dối của ta, ngài ấy thương tiếc ta cực khổ cho nên ban thưởng bạc."

"Chủ tớ các ngươi thật đúng là tình thâm như biển."

Liễu Ngọc Châu sao không nghe ra Lục Tuân đang châm chọc, chỉ là việc đã đến nước này, nàng vạn lần không thể khai ra sau lưng nàng là công chúa.

Lục Tuân không lại dây dưa chuyện xưa, nói: " Nghi hoặc cuối cùng, ngươi những cái đồ vàng bạc nhuyễn đó hẳn là vì tránh ta nên chuẩn bị, nếu ngươi đã từ Lôi bộ đầu biết ta là tri huyện tân nhiệm, vì sao ban ngày trên công đường gặp mặt, ngươi còn ra vẻ không biết?"

Điểm này cũng là lúc Lục Tuân xong việc mới phản ứng lại, nếu không phải bao vàng bạc nhuyễn đó bại lộ tâm tư nàng, hắn thiếu chút nữa thế nhưng bị nàng lừa. Từ đầu đến cuối hắn đều đem nàng trở thành tiểu đáng thương, kết quả nàng đáng thương về đáng thương, kỳ thật vẫn là kẻ lừa đảo tham tài.

Lục Tuân phát ra một tiếng hừ nhẹ.

Liễu Ngọc Châu liền lại run run một chút. Cũng may, nói dối nhiều rồi, lại bịa ra một cái lý do nữa cũng không khó khăn như vậy.

"Ta sợ ngay từ đầu nếu biểu hiện mà nhận được ngài làm người khác hoài nghi, nhưng vẫn luôn làm như không quen biết lại sợ ngài hiểu lầm ta thật sự đã quên ngài."

Lục Tuân cười.

Hắn ở kinh thành quen biết cung nữ Ngọc Châu, nàng sợ hắn, khi hắn chủ động hỏi nàng vấn đề cần thiết nàng mới có thể nhỏ giọng trả lời, nếu không trừ lúc trên giường thấp giọng khóc cầu xin, nàng nửa câu đều sẽ không nhiều lời. Ai từng nghĩ, nàng lá gan tuy nhỏ, đôi môi anh đào bôi mật thế nhưng rất biết ăn nói, không dám đắc tội nàng một người đều không đắc tội.

"Đứng lên đi, về bổn án, ta có lời hỏi ngươi." Tùy tay đem một quyển tông ném qua bên trái, Lục Tuân nói.

Liễu Ngọc Châu vâng lệnh đứng lên, thấp thỏm mà nhìn về phía hắn.

Lục Tuân nhìn về phía cửa: "Lấy cái khăn sạch tới."

Trần Võ lập tức đáp vâng nhanh chân đi lấy khăn đặt lên bàn, ngay sau đó lui ra gian ngoài.

Lục Tuân chỉ chỉ khăn, lại chỉ chỉ trên bàn ba chồng cao hồ sơ năm xưa nói với Liễu Ngọc Châu: "Mặt trên đều là tro bụi, bản quan không nghĩ ô uế tay, ngươi đi lên thay ta chà lau một lần."

Hầu phủ quý công tử sai người làm việc đều phù hợp thân phận của hắn.

Liễu Ngọc Châu liền cởi giày, bò lên từ bên hông trường kỷ, ngồi quỳ hơi chếch phía đối diện Lục Tuân, thành thành thật thật thẳng lưng nghiêm túc.

Nàng một bên chà lau tro bụi một bên chờ Lục Tuân hỏi chuyện, nhưng Lục Tuân chỉ cúi đầu, nhanh chóng xem những tập hồ sơ đó.

Hắn xem quá nhanh, Liễu Ngọc Châu không thể không tăng tốc lau nhanh hơn không dám phân tâm. Dần dần mà chà lau sạch sẽ được một chồng hồ sơ bày ra ngay ngắn đủ cho Lục Tuân xem một đoạn thời gian.

Nhân lúc hắn không chú ý, Liễu Ngọc Châu lặng lẽ hoạt động gân cốt hai tay một chút

"Ngươi cùng Lôi bộ đầu, ngày thường gặp mặt nói về cái gì?"

Rốt cuộc hỏi chuyện, Liễu Ngọc Châu lên tinh thần, đúng sự thật đáp lại: "Lôi bộ đầu nói nhiều, cái gì đều có thể nói, có đôi khi kể về án tử ở huyện nha, có đôi khi nói về hiểu biết hoa hoè loè loẹt trên đường, phàm là cái gì hắn cảm thấy thú vị đều sẽ kể với ta."

"Xem ra hắn thật sự thích ngươi." Lục Tuân liếc nhìn nàng "Dễ cầu bảo vật vô giá, khó tìm được tình lang vừa lòng*, Lôi bộ đầu cường tráng không tầm thường vì sao ngươi không muốn gả cho hắn?"

Lời này ai khác hỏi đến thì khác nhưng hắn như thế nào hỏi thuận miệng như thế?

Vành mắt nóng lên, Liễu Ngọc Châu một bên lau sạch hồ sơ một bên thấp giọng nói: "Khi rời kinh thành ta đã quyết định chung thân không gả cho ai, trở lại cố hương mở một cửa hàng kiếm chút đỉnh tiền, như vậy cũng khá tốt."

Nếu phải gả cho người, tránh không khỏi sự thật đã thất thân, lộ ra việc phát sinh ở kinh thành, Liễu Ngọc Châu ngay cả người nhà cũng gạt nên càng không nghĩ nói cho người ngoài. Nàng lông mi dài buông xuống, nhìn không ra trong mắt có nước mắt hay không.

Lau xong một quyển nàng lại cầm một quyển, thoạt nhìn giống không có việc gì.

Lục Tuân tiếp tục hỏi: "Hắn có cùng ngươi đề cập qua hắn có kẻ thù không? Hoặc là, hắn đã từng bắt quá phạm nhân mà gần đây nhất mãn hạn tù, hoặc hắn mới bắt phạm nhân nào mà người nhà đối phương hận hắn tận xương không?"

Liễu Ngọc Châu động tác chậm lại, ngưng mi trầm tư.

Nàng khách điếm mới mở không đến một năm, ngày thường nói chuyện với nhau nhiều nhất chính là Lôi bộ đầu, nếu có đề tài gì nổi bật nàng đều khắc sâu nhớ rõ, cẩn thận ngẫm lại là vẫn có thể nhớ được.

Lục Tuân im lặng không quấy rầy nàng.

Cổ có chút mỏi, Lục Tuân hơi lắc cổ cử động chút, tầm mắt vừa chuyển liền thấy hộp bánh bao gạch cua được đặt ở bên cạnh. Hắn mở hộp đồ ăn, làn khói trắng nhàn nhạt toả ra, dùng mu bàn tay chạm chạm vào lớp da bánh bao, vẫn còn ấm.

Hộp đồ ăn có hai ngăn, mỗi ngăn bày sáu cái bánh bao, Thanh Phong còn lấy kèm thêm một đĩa dấm.

Lục Tuân nhìn thấy hơi đói bụng.

Hắn đem hai ngăn bánh bao gạch cua đều để lên trên bàn, thoáng nhìn Liễu Ngọc Châu đang chà lau hồ sơ, Lục Tuân liền nói: "Nghỉ ngơi một lát, chờ ta ăn xong lại lau tiếp, miễn cho bụi bẩn rơi xuống thức ăn."

Liễu Ngọc Châu hoàn hồn, lúc này mới phát hiện kia hai đĩa bánh bao gạch cua kia.

Mùi thơm thoáng qua xông lê mũi, Liễu Ngọc Châu trộm nuốt nước miếng.

Nàng đã ba canh giờ rồi không ăn, lao ngục cung cấp cho hai bữa cơm, cha mẹ tới thăm nàng cũng mang theo cơm, nhưng Liễu Ngọc Châu vì lo lắng nên cái gì cũng ăn không vô.

Hiện tại nhìn mấy cái này mà thấy đói rồi? Là bánh bao gạch cua ở huyện nha làm quá ngon, hình như nàng phát hiện Lục Tuân có ý giúp nàng?

Liễu Ngọc Châu không biết, nàng chính là đói bụng.

"Nhớ tới cái gì hả?" Lục Tuân kẹp lên một cái bánh bao, một bên chấm dấm một bên hỏi nàng.

Liễu Ngọc Châu lắc đầu: "Ngài từ từ dùng, để ta nghĩ lại."

Nàng quay đầu đi, hy vọng nhìn không thấy sẽ không thèm.

" Đồ ăn trong nhà tù như thế nào?" Lục Tuân hỏi.

Liễu Ngọc Châu lắc đầu, uể oải nói: "Vẫn luôn suy nghĩ án tử, vẫn không ăn uống cái gì."

Lục Tuân tựa hồ thực không tán thành loại thái độ này của nàng, đẩy một phần bánh bao qua nói: "Không ăn cơm sao có sức hỗ trợ ta phá án, ăn đi, đống hồ sơ này có khả năng phải xem đến sau nửa đêm."

Liễu Ngọc Châu tỏ ý khách sáo, thấy hắn là thật sự muốn nàng ăn, lúc này mới ở chà sạch tay lên váy, cúi đầu cầm lên ăn.

Đang ăn, nước mắt nàng lại lộp bộp rớt xuống, từng giọt từng giọt phảng phất to như hạt đậu

Lục Tuân: "Khóc cái gì?"

Liễu Ngọc Châu buông bánh bao, nước mắt lưng tròng vọng lại đây: "Thật không phải ta giết, có hắn chống lưng cho ta, có thể bớt rất nhiều phiền toái, ta như thế nào sẽ giết hắn."

Lục Tuân từ trong tay áo lấy ra khăn tay, đưa qua cho nàng, lại hỏi chuyện khác: "Ngươi cùng hắn thân cận, chính là vì tìm một chỗ dựa?"

Liễu Ngọc Châu gật gật đầu, lại lắc đầu, một nửa là tìm chỗ dựa, một nửa là thưởng thức tính tình lôi bộ đầu thật tình.

Lục Tuân rũ mắt, nhìn với hồ sơ nói: "Khóc cũng vô dụng, có sức lực không bằng cẩn thận hồi tưởng hắn cùng ngươi đã nói về chuyện gì, có thể chỉ một câu vô tâm đó cũng là manh mối phá án."

Liễu Ngọc Châu minh bạch, nàng chỉ tủi thân, một đêm tốt đẹp như vậy nàng vốn có thể thoải mái dễ chịu nằm trên chiếc giường Bát Bộ nàng đã dùng nhiều tiền đặt mua, nhưng mà lại bị người đưa đến nhà tù, nhà tù rơm rạ ẩm ướt, sẽ có con gián, côn trùng từ bên trong bò ra. Đừng nói thời điểm ở trong cung, cả khi ở Liễu gia từ nhỏ được cha mẹ nâng niu, Liễu Ngọc Châu cũng không kinh qua loại khổ này.

Lục Tuân chấm dấm, nàng chấm nổi khổ trong lòng, bất tri bất giác ăn đầy một bụng, lúc Lục Tuân trộm nàng không để ý với qua gắp một cái bánh bao nàng cũng không phát hiện.

Một canh giờ sau, Liễu Ngọc Châu nghĩ đến hai cái án tử nhỏ Lôi bộ đầu từng nhắc qua.

Lục Tuân nhíu mày nói: "Loại án tử này thì có cái gì hiếm lạ, ngươi qua bên kia sập nhỏ, không cần làm gì hết chỉ cần lo nhớ lại là được."

Hắn chỉ chỉ trường kỷ dựa gần góc tây tường.

Liễu Ngọc Châu bị hắn giáo huấn, ngoan ngoãn đi qua sập nhỏ.

Nhưng mà thể xác và tinh thần mỏi mệt, đang quỳ Liễu Ngọc Châu liền mệt mỏi gục xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro