Chương 3
Lục Tuân tới huyện Cam Tuyền đã bảy ngày, bảy ngày nay hắn vội vàng tìm hiểu quan lại, dân tình, mãi không được nhàn, nhìn chung tạm thời thăm dò rõ ràng, tối hôm qua mới ngủ một giấc an ổn.
Sáng nay, hắn thức dậy hơn trễ sơ với ngày thường, đang chuẩn bị dùng cơm, trước cửa huyện nha bỗng nhiên nổi lên tiếng ồn ào.
Từ giờ đến lúc làm việc còn sớm, Triệu huyện thừa và quan lại chưa tới, Tam ban Bộ Khoái cũng chỉ luân phiên trực đêm hôm qua mới ở đây.
“Đại nhân trước dùng bữa, ta đi xem.” Trần Võ nói xong, bước nhanh ra ngoài.
Lục Tuân không nói gì mà gắp một cái bánh bao gạch cua.
Hầu phủ cũng có đầu bếp làm món Giang Nam, nhưng luận về bánh bao gạch cua, vẫn là đầu bếp ở bản địa gói thông thạo hơn, da mỏng nước nhiều, hương vị tươi ngon.
Hắn mới ăn một cái, Trần Võ dẫn môn lại tới.
Lục Tuân nhìn về phía môn lại đó.
Môn lại hai mươi mấy tuổi, trưởng thành nhỏ gầy, mắt nhỏ nhìn lên lộ ra vài phần nhạy bén, hơi khom lưng, câu chữ rõ ràng mà bẩm báo nói: “Đại nhân, là một vụ án mạng, người chết là Lôi bộ đầu của nha môn chúng ta, người Lôi gia áp giải nữ Chưởng quầy Liễu Ngọc Châu của khách điếm "Tử Khí Đông Lai" đến đây, tố cáo nàng mưu sát tình nhân.”
Lục Tuân khi nghe người chết là Lôi bộ đầu, mày đã nhăn lại.
Bộ đầu không tính là quan viên, nhưng cũng đại biểu cho quyền uy của quan phủ, người nào to gan thế, dám mưu sát một vị bộ đầu.
Câu sau, hắn nghe được tên khách điếm, Tử Khí Đông Lai.
Lục Tuân đối với cái tên Tử Khí Đông Lai có ấn tượng, hắn đến huyện Cam Tuyền lần đầu tiên ra cửa, gặp Lôi bộ đầu chính là ở Tử Khí Đông Lai, lúc ấy Lôi bộ đầu còn khen bà chủ khách điếm xinh đẹp như Hằng Nga tái sinh.
Thì ra “ Hằng Nga tái sinh” tên là Liễu Ngọc Châu.
Hai chữ “Ngọc Châu” đánh thức hồi ức nào đó của Lục Tuân, bất quá tên này quá bình thường, từ Tiểu thư nhà quan đến Nô tỳ ca cơ cũng có thể lấy tên này, chỉ là khi hắn đi tìm hiểu huyện Cam Tuyền nghe một số lời tranh luận về nử tử này.
“Mau truyền Điển Sử, Ngỗ Tác, Hình phòng Kinh Thừa, Tam ban vào chỗ, đến đông đủ rồi thăng đường.”
Môn lại lĩnh mệnh đi sắp xếp.
Lục Tuân lại phân phó Trần Võ: “Ngươi mang vài người đi khách điếm Tử Khí Đông Lai, bảo vệ hiện trường vụ án.”
Trần Võ: “ Tuân lệnh”
Trần Võ đi rồi, Thanh Phong lập tức tiến lên: “Đại nhân, có gì cần dặn dò sao?”
Sáng sớm, người làm của huyện nha khả năng không đủ, Thanh Phong nghĩ chủ tử sẽ giao nhiệm vụ cho hắn.
Lục Tuân liếc nhìn bánh bao gạch cua trên bàn, phân phó: “Đi phòng bếp mang đĩa dấm tới đây.”
Thanh phong:……
Giờ là lúc nào, chủ tử còn tâm trạng ăn uống hả?
Chửi thầm thì chửi thầm,Thanh Phong vẫn là lanh lẹ đi lấy đĩa dấm.
Lục Tuân tiếp tục thong thả ung dung dùng cơm, người đã chết, hắn gấp cũng vô dụng, chỉ chờ người huyện nha đến đông đủ, thì thăng đường thẩm tra xử lí.
Người nha môn đến đông đủ, bắt đầu xử án.
Binh lính hai bên đập chấp trượng đồng thanh hô lớn, Lục Tuân bước vào công đường, nhập tòa, cho truyền nghi phạm.
Tiếng ồn ào nhốn nháo bị chắn bên ngoài nha môn, hơi nhức đầu, nha dịch giải bốn người đi đến, trong đó ba người mặc vải thô, một Lão thái thái tóc hoa râm, một đôi phu thê trung niên, tất nhiên là người nhà Lôi bộ đầu. Mặt khác nha dịch nâng thi thể Lôi bộ đầu, ngỗ tác dẫn theo cái rương đi theo một bên.
Tầm mắt Lục Tuân tầm mắt, dời về phía nử tử váy lụa.
Đó là một mỹ nhân tuổi chừng 17-18, da như ngưng chi mắt tựa thu thủy, giữa đám người xô xô đẩy đẩy loạn xạ loạn sợi tóc nàng tán loạn chẳng những không làm giảm bớt sự xinh đẹp của nàng, ngược lại tăng thêm một tư thái nhu nhược khiến người ta thương tiếc. Nàng mặc áo lụa xanh váy trắng, dáng người tinh tế lại không mất vẻ quyến rũ, như nước trên mặt theo gió lay động kiều hà.
Lục Tuân liếc mắt một cái liền nhận ra nữ nhân này.
Ánh mắt chạm nhau, nàng tựa hồ không nhận ra hắn, vì lâm vào án mạng kiện tụng mà sợ hãi, nước mắt lã chã rơi, kiên quyết hướng hắn quỳ lạy: “Đại nhân, dân nữ oan uổng.”
Thanh âm mềm mại ủy khuất, như mấy lần trước.
Lục Tuân thu hồi tầm mắt, nhìn qua lần nữa, nàng vẫn quỳ gối ở đó, cúi đầu rơi lệ.
Không chờ hắn dâng lên cái gì cảm xúc, Lôi lão thái thái đột nhiên tránh thoát nha dịch, nha dịch kịp thời giữ chặt cánh tay bà, Lôi lão thái thái một chân đá lên vai Liễu Ngọc Châu: " Ngươi đồ yêu tinh! Tới trước mặt thanh thiên lão gia thế nhưng còn làm ra tư thái hồ ly tinh bực này! Ngươi một ngày không câu dẫn nam nhân liền sống không nổi có phải hay không!”
Lão thái thái hai chân đấm đá lên vai phải Liễu Ngọc Châu, nhưng nàng vẫn thuận thế ngã trên mặt đất, cũng không biện giải, mắt hàm thanh lệ mà nhìn phía Tri huyện đại nhân. Nàng tựa hồ chỉ muốn xin Tri huyện lão gia giúp đỡ, chính lúc này, nàng rốt cuộc thấy rõ bộ dáng hắn, hai mắt đẫm lệ kinh sợ, đột nhiên cúi đầu.
Tình cảnh này, Lục Tuân chỉ nghĩ đến một câu: Sớm biết hôm nay, hà tất lúc trước.
“Yên lặng.”
Lục Tuân chụp kinh đường mộc đập mạnh xuống bàn, nghiêm mặt cảnh cáo Lôi lão thái thái: “ Trên công đường không được làm càng, hành động la lối khóc lóc, phạt hai mươi trượng.”
Lôi lão thái thái không hề có ý đồ ẩu đả Liễu Ngọc Châu, khóc vang trời vang đất mà tố.
Lục Tuân hỏi: “Ngươi nói nàng giết Lôi bộ đầu, có chứng cứ không?”
Lôi lão thái thái khóc thảm thiết không ngừng, đứt quãng mà bày la lên: “Có, Hổ Tử nhà ta thích nàng, tuyên bố không phải nàng thì không cưới, Hổ Tử bị nàng mê đảo tâm hồn, mỗi ngày sớm muộn gì đều phải đi khách điếm nàng ta ăn cơm tiêu tiền, nàng cũng thích ngồi cùng bàn với Hổ Tử, uống rượu trêu đùa, việc này láng giềng ai cũng biết, ngài tìm người hỏi liền biết.”
“ Hồ ly tinh này chỉ muốn Hổ Tử đưa tiền cho nàng, cũng không thật tình đối với Hổ Tử, mấy ngày gần đây Hổ Tử rốt cuộc nghe lời ta khuyên, đồng ý cưới con dâu mới, tối hôm qua Hổ Tử không có về nhà, khẳng định là cùng nàng gặp lén, muốn một cái kết thúc, không nghĩ nàng thẹn quá hoá giận, moi tiền không được liền giết Hổ Tử, còn đem xác Hổ Tử giấu ở xe lừa nhà mình, ý đồ ban ngày thần không biết quỷ không hay mà chở đi.”
Lục Tuân nói: “Ngươi nói Lôi Hổ tối hôm qua cùng Liễu Ngọc Châu gặp lén, nhưng có chứng cứ?”
Lôi lão thái thái vừa gấp vừa giận: “Người chết ở khách điếm của nàng, không phải cùng nàng ở bên nhau, còn có thể có ai?”
Lúc này, ngỗ tác đã khám nghiệm xong xác chết, đứng dậy nói với Lục Tuân: “Đại nhân, Lôi bộ đầu chết vì..độc Sương chi, trước khi chết bị người rót rượu, trên người cũng có dấu vết cùng người khác quan hệ .”
Lôi lão thái thái vừa nghe, lại nhảy dựng lên, chỉ vào Liễu Ngọc Châu mắng: “ Đồ hồ ly tinh tán tận lương tâm! Không có tình cũng có nghĩa, tâm địa ngươi tại sao tàn nhẫn vậy!”
Lục Tuân lại đập kinh đường mộc.
Lôi nhị chạy nhanh lên kéo mẹ xuống, khóc lóc cầu Lục Tuân làm chủ cho bọn họ.
Lục Tuân trước phái bộ khoái đi lục soát khách điếm tử khí đông lai, xem có lúc soát được độc Sương chi, sau đó hắn bước xuống công đường, thần sắc nghiêm nghị mà nhìn xác chết Lôi bộ đầu.
Ngỗ tác theo sát sườn, chỉ mặt và ngón tay của Lôi bộ đầu nói: “Lôi bộ đầu da mặt phát xanh, môi tím, móng chân móng tay biến thành màu đen, chứng tỏ do trong lúc phát độc thuốc chuột, trên người hắn, trong miệng lưu lại mùi rượu, đủ thấy đêm qua uống rượu quá say, sau bị người rót độc vào. Đại nhân lại xem, ở đây đều là dấu cắn dấu cào nữ tử lưu lại.”
Ngỗ tác đẩy quần áo Lôi bộ đầu ra, Lục Tuân cúi người, quả nhiên phát hiện dấu vết ở trên cổ, ngực bụng Lôi bộ đầu.
Đối tượng thẩm vấn chuyển sang Liễu Ngọc Châu: “Ngươi có gì để nói không?”
Liễu Ngọc Châu không dám đối mặt hắn, trước sau cúi đầu, hiện giờ hắn đã đứng trước mặt nàng, nàng chỉ cần duỗi tay là có thể chạm tới quan bào màu xanh lá và quan ủng của hắn.
Lấy lại bình tĩnh, Liễu Ngọc Châu đúng sự thật nói: “Bẩm đại nhân, dân nữ và Lôi bộ đầu xác thật có quen biết, nhưng tuyệt không phải tư tình nam nữ, dân nữ về quê không lâu, nở một khách điếm, thường có du côn vô lại tới cửa quấy rầy, Lôi bộ đầu trượng nghĩa tương trợ, ngăn chặn rất nhiều phiền toái, cho nên dân nữ cảm kích Lôi bộ đầu, phàm là Lôi bộ đầu tới cửa, dân nữ đều sẽ tự mình tiếp khách, nghe hắn kể một ít án tử ở nha môn, cực kỳ thú vị.”
Lục Tuân: “Ngươi không thích hắn, vậy hẳn cũng biết, hắn có ý cưới ngươi?”
Liễu Ngọc Châu: “Biết, Lôi bộ đầu từng giáp mặt cầu hôn ta, bị ta nói thẳng cự tuyệt, nếu như vậy nam nữ bình thường có lẽ sẽ tránh gặp nhau, nhưng Lôi bộ đầu rộng rãi hào sảng, dân nữ nguyện ý với hắn, cho nên vẫn luôn vẫn duy trì lui tới.”
“ Hừ lui tới, ngươi chính là moi tiền Hổ Tử!” Lôi lão thái thái lại lần nữa dậm chân.
Liễu Ngọc Châu: “Trừ tiền rượu và thức ăn, ta không có thu của Lôi bộ đầu nhiều hơn một phân tiền, đại nhân ngài xem xétsổ sách khách điếm, quán nhỏ mới khai trương chưa tới một năm, mỗi bút tích đều ghi rõ ràng.”
Lôi lão thái thái: “Hắn lén cho ngươi, sao ngươi có thể ghi sổ!”
Liễu Ngọc Châu: “Lôi bộ đầu thân là bộ khoái, tiền lương mỗi tháng tất nhiên là một con số cố định, hắn hiếu thuận người, đã đưa tiền lương cho trong nhà bao nhiêu, lão thái thái nên hiểu rõ trong lòng, thử hỏi sau khi Lôi bộ đầu hiếu kính ngài còn có thể dư lại bao nhiêu?”
Lôi lão thái thái đột nhiên bị hỏi đến nghẹn họng, bà tuy rằng mỗi ngày quở trách con trai đi khách điếm tiêu tiền, nhưng trong tay con trai cũng chẳng có mấy đồng tiền.
“ Nếu ngươi không muốn tiền của nó, thì là người thích nó! Nó muốn cưới người khác, ngươi chịu không nổi, liền hạ độc hại nó!”
Liễu Ngọc Châu cười khổ: “Ta nếu thích hắn, sớm đã gả cho hắn , hà tất làm điều thừa.”
Lôi lão thái thái: “Bởi vì ngươi là hồ ly tinh! căn bản không muốn an phận lấy chồng, luôn thích câu dẫn các loại nam nhân, muốn cho nam nhân giành giật vì ngươi! Đồ đê tiện, ngươi đi nghiệm thân đi, khẳng định sớm không còn hoàng hoa khuê nữ!”
Lời này mười phần thô bỉ, khiến một ít bộ khoái lộ ra sắc mặt nghiền ngẫm, đồng thời nhìn về phía Liễu Ngọc Châu, phảng phất mỹ nhân đã bị người lột xiêm y, chờ nàng bị khuất nhục.
Liễu Ngọc Châu mới vừa rồi còn có thể đúng lý hợp tình mà giải thích với Lôi lão thái thái, lúc này lại hoa dung thất sắc, ngẩng đầu nhìn vị trí Lục Tuân đứng, cuối cùng vẫn gục đầu xuống, cắn chặt môi, nước mắt từng giọt mà chảy xuống, dần dần khóc đến khó nhịn, lộ ra vài tiếng nức nở.
“Thế nào, không còn lời gì để nói chứ gì!” Lôi lão thái thái thừa thắng xông lên, “Chỉ cần ngươi đi nghiệm thân, chỉ cần ngươi vẫn thân trong sạch, ta liền tin Hổ Tử không phải ngươi giết!”
Liễu Ngọc Châu quay đầu đi, ngừng một chút, nàng lau nước mắt trên mặt, dập đầu với Lục Tuân: “Dân nữ oan uổng, thỉnh đại nhân làm chủ.”
Lục Tuân gật đầu, trở lại trước án, hỏi ngỗ tác: “ Dấu cắn đều có thể làm giả, nếu vì vu hãm, nam nhân cũng có thể giả tạo, có chứng cứ chứng minh lúc còn sống Lôi bộ đầu có quan hệ không?”
Ngỗ tác lại kiểm tra Lôi bộ đầu một phen, lắc đầu.
Lục Tuân nói: “Nếu như thế, Liễu Ngọc Châu hoàn bích hay không cùng này án không quan hệ, không cần làm điều thừa.”
Liễu Ngọc Châu hơi nhẹ nhàng thở ra, chỉ là bị buộc đến hoàn cảnh như thế, nàng trong lòng vẫn khổ sở.
Sớm biết hôm nay, năm trước nàng sẽ không vì một trăm lượng bạc đi Hầu phủ, nhưng, nàng chỉ là một cung nữ, công chúa chọn nàng, há có thể nàng nói không đi liền không đi? Công chúa thái độ tuy tốt, một khi nàng thật sự cự tuyệt, làm sao biết công chúa không trừng phạt nàng?
Xét đến cùng, người ở dưới mái hiên, nàng căn bản không có lựa chọn, duy nhất có thể chọn, là số bạc mà các quý nhân khinh thường.
Kế tiếp, Lục Tuân lại kêu vài vị láng giềng và hành khách ở khách điếm hỏi chuyện.
Tổng hợp lời khai của mọi người, chứng minh Liễu Ngọc Châu và lôi bộ đầu giao tình không cạn, đều nói tối hôm qua Lôi bộ đầu đi qua khách điếm giữa chừng rời đi, nhưng không thể chứng minh hai người nửa đêm gặp lén.
Trần Võ lĩnh mệnh dẫn bộ khoái tra khách điếm đã trở lại, ở nhà kho lục soát một bọc nhỏ tì sương , lục soát trong phòng Liễu Ngọc Châu một cái cái tay nải, bên trong mấy rương ngân phiếu cùng vàng bạc nhuyễn.
Bọc nhỏ thuốc chuột là tiểu nhị mua, dùng để phòng chuột.
Còn bao bạc nguyễn kia……
Lôi lão thái thái hồng con mắt kêu to: “Đại nhân mau xem! Nàng định là giết người có tật giật mình, chuẩn bị mang theo tiền bạc chạy thoát!”
Liễu Ngọc Châu nhìn đến tay nải quen thuộc, hối hận tím ruột.
Đêm qua nàng ngủ không yên, quyết định phải rời khỏi huyện thành tránh chạm mặt Lục Tuân, sau đó nàng đầu tiên đem bạc nhuyễn gói lại, nào nghĩ vừa khéo, sáng sớm nay phải bị người hãm hại tội mưu sát?
“Trình lên đây.”
Trần Võ đem tay nải đặt lên trên án, mở ra.
Đó là của cải Liễu Ngọc Châu sở hữu, có ba tấm ngân phiếu trăm lượng, mấy nén bạc, mấy thứ trang sức công chúa ban thưởng, một hộp khế đất khách điếm, cùng với lệnh bài vàng ròng chế tạo cho công chúa.
Lục Tuân gạt ra ba tấm ngân phiếu, lại cầm lấy lệnh bài nhìn nhìn, đánh giá xong, nhàn nhạt liếc Liễu Ngọc Châu.
Liễu Ngọc Châu bị hắn nhìn, mặt lúc đỏ lúc trắng.
Nghĩ cũng biết, nàng một cung nữ nhỏ bé, vốn không nên có được nhiều tiền như vậy.
“Liễu Ngọc Châu, ngươi như thế nào giải thích ngần này ngân phiếu?” Lục Tuân ngồi ngay ngắn trước án, mặt không biểu tình hỏi.
Liễu Ngọc Châu muốn nói lại thôi nhìn hắn.
Lục Tuân khí thế nghiêm nghị: “Bản quan đang hỏi ngươi.”
Liễu Ngọc Châu chỉ có thể căng da đầu nói: “Dân nữ từng hầu hạ ở bên cạnh công chúa, ngân phiếu đều là công chúa thưởng.”
Lục Tuân tựa hồ cười một cái, chợt lóe rồi biến mất, không ai chú ý.
“Bản quan hỏi, vì sao ngươi phải thu thập vàng bạc, chạy trốn?”
Liễu Ngọc Châu liên tục lắc đầu.
Lục Tuân hùng hổ doạ người: “ Vì sao thu thập vàng bạc?”
Liễu Ngọc Châu tan tác xuống dưới, nhìn hắn, thần sắt lộ ra cầu xin.
Khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết, trong mắt rưng rưng, rõ ràng sợ hãi, lại không thể nói, quyền thế trước mặt, chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng.
Lục Tuân thu lại ánh mắt.
Hắn lúc trước chính là thương tiếc nàng thân bất do kỷ, cho nên dịu dàng đối đãi, cũng hứa lấy nàng.
Ai ngờ, tiểu đáng thương quay đầu lại liền đem hắn bán, bạc bán hắn trong bọc quần áo này.
“Người đâu, đem nghi phạm Liễu Ngọc Châu đưa vào đại lao, niêm phong khách điếm Tử Khí Đông Lai, bất kể lữ khách, tiểu nhị người làm ai cũng không cho ra ngoài, đến khi bản quan điều tra rõ hung phạm mới thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro