kí ức hình săm (Hình xăm con bướm đỏ)
Hình xăm con bướm trên tay mờ dần, mờ dần như muốn phai hẳn đi. Nước mưa tát vào mặt như giọt nước mắt trào dâng trong tâm hồn người đàn bà mạnh mẽ. Ngước nhìn trời cao, đôi mắt long lanh in nếp nhăn u sầu…. Đưa bàn tay có hình xăm con bướm quệt ngang khoé mắt…. Màu đỏ phai của hình xăm quện vào trong nước mặn… Một dòng màu đỏ… chảy ra từ hai khoé cay… Mấy ngày hôm nay trời mưa nhiều quá. Tết Hà Nội thì mất đi vị lạnh thay vào là mùi nắng rát…Rồi khi tết đi qua,lanh giá lại lặng lẽ quay trở về… Lạnh luồn vào trong tóc, thấm vào trong xương rồi len lỏi vào trong những trái tim đau đớn. Trời bắt đầu đổ nước và những trái tim đau đớn bắt đầu đổ mưa… Xe chạy nhanh, tiếng máy xe ôtô kêu lên rù rì. Những con đường đi đẫm nước mà sao vẫn sóc? Nước mưa không làm cho đất mềm ra, không làm cho tiếng xe dịu lại. Vẫn như thế… đá vẫn là đá và đá không phải là cát… Cát lún và cát êm…. Đá gồ ghề và đá cứng… Lòng người toàn sỏi…. Đường ra mộ vẫn thế… Không thay đổi cũng khiến người ta lạ lùng…. Anh đã ra đi được gần một năm…. Một năm cũng dài mà một năm cũng ngắn… Đối với một sự mất mát thì một năm còn có nghĩa là vô tận…. Nỗi đau có thể một năm… Vết cứa có thể sâu một năm…. Vết sẹo có thể in một năm hình hài… Nhưng vô tận… vô tình cái chết là mãi mãi… Đứa con gái bước xuống xe…. con đường trước mặt đã là đất lún chứ ko còn là đá cứng, những ngôi mộ, những nấm mồ, những mảng đất nhô lên uể oải…. Giày đứa con gái cao…. làm sao có thể đi được trong đất lún này? Nhưng nó vẫn lạnh lùng bước, thờ ơ bước, đất cứ lún, và kéo gót giầy, nó vẫn dẫy đạp đất để đi về phía mộ…. Đứng trước mộ anh, nó không khóc. Mặc dù trời đất xung quanh đây, và cả chính anh đang nằm dưới đó, đều biết nó đau buồn…. Nó đứng soi mình trên những nắm tro tàn…. Lặng lẽ ko một tiếng thở dài xót than….. Nó nhắm mắt….. lặng lẽ như nỗi đau nó lặng lẽ…. Một năm rồi… nó dường như đã già đi cả trăm tuổi…. Sóng gió vẫn hằn rõ trên khuôn mặt yên bình…. ………………………………….. Câu chuyện 1 năm: 1. Kết thúc - Tao ko les - Mày ko les thế mày là gì khi cặp kè với một đứa con gái? - Nghĩ gì? Nó phẩy tay, cơ mặt bình thản ko hoạt động để hắt ra nổi một điệu cười nhạt. Khi con bạn nhiều ngày này vẫn cứ thắc mắc về chuyện tình cảm giữa nó và người đó…. Nó chẳng có gì để mà giải thích. Nếu muốn nghĩ nó thế nào thì cứ việc nghĩ đi… Ở bên người ấy, nó có cảm giác yên bình… Đơn giản vậy… Nếu người ta cho rằng như thế là cặp kè… thì cũng được thôi…Nó lúc nào cũng yên bình… Lúc nào cũng lừ lừ lao đi và làm tất cả những gì mà mọi người không thể nghĩ… Nó căm ghét cái từ “yên bình”, như người yêu cũ đã từng nói với nó… sau khi chia tay và yêu một người con gái khác, anh ta nói rằng, yêu người con gái đó, anh ta có cảm giác yên bình – không sóng gió… còn nó thì….. Mỗi lần nghĩ về những việc như thế, người ta sẽ thở dài? Người ta sẽ tiếc nuối, người ta sẽ hận và người ta sẽ cười… Nó thì có hết những cảm giác hỉ – nộ – ai – oán đó, nhưng nó ko thể hiện ra bằng các giác quan, bằng độ nhăn nhúm của cơ mặt, bằng hơi thở hắt ra…. Nó thở dài trong suy nghĩ, cười trong óc và oán trong tim….. Chính vì thế mà khuôn mặt nó luôn… không “nổi sóng” Người ta nói nó lạnh lùng…. Sai rồi, người lạnh lùng không thể có hơi thở ấm…. Người lạnh lùng không thể có trái tim mềm… Nó bị bệnh tim… Tim nó yếu lắm… Nó bị phản bội. Cố gắng và cố gắng, luôn luôn cố gắng….. nó đã cố gắng lắm rồi… cố gắng đứng dưới trời nắng… Cố gắng không khóc trong trời mưa, cố gắng đứng xuyên trưa suốt tối, mỏi mòn chờ đợi hắn….. Cố gắng như một người vợ hoàn hảo… Cố gắng như một người yêu ko giận dỗi… Cố gắng trên giường và cố gắng ngay cả trên đường. Nhưng chỉ một cái tin nhắn, một cái phẩy tay, một cái nhíu mày, một câu nói buông xuối: “Yêu em, anh không có cảm giác được làm đàn ông!”… Hắn đã bỏ nó mà đi . Tất cả như thế đấy, đơn giản là một động tác phối hợp giữa tay và đôi lông mày rậm…. Người đàn bà thông minh là người đàn bà biết lợi dụng người đàn ông yêu mình…. Người đàn ông thông minh là người đàn ông biết lợi dụng người đàn bà lợi dụng mình…. Từ khi hắn đi, lòng yêu của nó đã chuyển thành lòng hận. Nó chẳng muốn học cách lợi dụng nhau cũng đàn ông hay đàn bà. Nó biết rằng dù thông mịnh, dịu dàng hay nhẹ nhàng tinh tế, đàn bà luôn thiệt thòi… Đã có người sau hắn, yêu nó, yêu nó khi nó ko yêu người đó, chấp nhận nó và tất cả những gì nó có…. Nhưng người đó không phải là con trai….Người đó yêu nó vì nó mạnh mẽ, vậy là đến với nhau… Khi cảm giác không còn thì mọi thứ đều như nhau cả 2. Bắt đầu Một chiều, nó đi trên phố, bỗng có hai người xông đến, kéo nó vào một góc trong ngõ khuất, chẳng rõ là trai hay gái…. Nó nhìn thấy cái sự gồ ghề không thể che dấu ở ngực hai người này… Ra là con gái…. Liên tục sau đó là những cái đạp, tóc nó dường như muốn lìa ra khỏi đầu, những cú giật mạnh… những lời nói…. những câu chửi tục tĩu…. những lời đe doạ…. Nó cảm giác như mình đang bị hai ả cưỡng hiếp và doạ nạt… quần áo nó tơi tả… Những tiếng chát chúa xoay quanh đầu nó điên đảo… nó ngất đi….Tỉnh dậy, trong cơn mơ man, với những vệt máu rát trên mặt… Nước mắt chảy ra vì đau đớn lướt nhẹ qua vết xước làm nó xót…. Nó vẫn ngồi đấy… không một người nào đi ngang qua cái ngõ này có chút lòng thương đưa nó vào bệnh viện sao??? Nó chợt nghĩ vậy… rồi cười… Nó đã quên mất chân lý trên cuộc đời rằng, không có lòng tốt giữa những con người xa lạ…. Nó quá đau và quá mệt, dường như lại chuẩn bị lịm đi…. Nó toan đứng dậy, nhưng một cái gì đó nơi chân nó đã gãy… Nó ko thể đứng dậy được…. Nó lục lọi túi quần….tìm điện thoại… ko còn đủ sức để tìm một số quen…. Nó bấm số của con bạn… mà nó nhớ…. Giọng con trai bên kia trầm ấm vang lên: “Alô”…. Nó lịm đi, không còn đủ tỉnh táo… “đến … đến ngõ … gần… Smart…”… Rồi nó lại ngất đi…. ………………………. Bệnh viện và những tấm ga giường loang lổ máu… Bàn tay thần chết thập thò… Ánh mắt người yêu cũ dòm ngó…. Nước mắt của đứa con gái yêu nó đang nhỏ từng giọt dài…. Nụ cười độc ác của hai ả đàn bà nham nhở vang lên xa xôi…. Sợ hãi và ngu ngơ…. Trong cơn mơ bóp nghẹt ko thể thở…. Nó bừng tỉnh…. Bàn tay ai đang nắm bàn tay nó??? Mở mắt…. Nó muốn nhìn bàn tay ai đang nắm chặt… sao mà ấm áp thế??? Mở mắt… nó muốn biết ai có bàn tay ấm đến vậy…. Mở mắt…. Mở mắt…. Mở mắt… nhưng nó không nhìn thấy gì cả. Chẳng một cái gì cả….. Nó sợ… Có phải nó đã mù không??? Bàn tay nắm bàn tay nó động đậy. Nó cố gắng nắm bắt tình hình bằng những giác quan còn sót lại… Nó lắng nghe, chăm chú lắng nghe để cảm nhận những thay đổi…. - Em tỉnh rồi đấy à? - Anh là ai? Một thoáng im lặng, người đàn ông không nói gì, anh ta có vẻ ngỡ ngàng… - Xin lỗi, tôi ko nhìn thấy gì cả? Anh là ai? Sao lại ở đây? Lại im lặng, nó chỉ cảm giác bàn tay ấm áp kia xiết tay nó mạnh hơn và chặt hơn… - Chờ anh chút! Bàn tay đó vội vãrút khỏi bàn tay nó…. Nhanh chóng biến mất trong tiếng bước chân anh ta đi. Bước chân trở lại gấp gáp và xối xả hơn…. Một bàn tay khác, bàn tay lạnh lẽo nào đó đang kiểm tra đôi mắt mở to không nhìn thấy của nó… Rồi họ lại toan bỏ đi…. Nhưng nó đã kéo họ lại… chộp lấy như môt phản xạ mau lẹ: - Mắt tôi bị làm sao? Có tiếng thở dài, có lẽ họ đang nhìn nhau, có lẽ đang khó xử và chẳng biết nói gì với nó… Nó cảm thây như vậy, không gian quanh đây là một sự ngại ngùng, giọng một người đàn ông vang lên: - Có lẽ vì quá sợ hãi, nên hệ thần kinh…. đã…. - Có nghĩa là tôi bị mù? - Không, chỉ là tạm thời không nhìn thấy gì… - Vâng, tôi hiểu… Mọi người xung quanh có vẻ ngạc nhiên cực độ trước thái độ bình thản của nó… Họ không hiểu vì sao một đứa con gái vừa bị mất đi ánh sáng và đắm chìm trong bóng tối lại có thể chấp nhận cuộc chơi nhanh đến vậy? Bình thường, như lẽ tự nhiên, sẽ là gào rú đau đớn và vật vã đập phá… nhưng với nó, chỉ đơn giản là “vâng, tôi hiểu!”, ngay khi bác sĩ còn chưa nói xong cái kết luận cuối cùng…. Có tiếng bước chân thật lẹ, tiếng gọi tên nó, bàn tay mảnh dẻ và tiếng khóc thút thít…. - Ai đấy? - Tớ đây! - Ai? Nó biết giọng nói này quen. Đối với nó mọi giọng nói đều quen thuộc, nhưng chẳng bao giờ nó có khả năng phân biệt giọng nói của bất kỳ ai… Nhớ hồi trước, yêu người ấy, nó chẳng thể nhận ra giọng nếu anh gọi đến số máy bàn…. vì máy bàn đâu có hiện số đâu… Nó luôn ở trạng thái nhầm lẫn những giọng nói… Và bây giờ, khi đôi mắt ko còn nhìn thấy nữa thì nó chẳng còn có thể phân biệt được bất kỳ ai. - Tớ xin lỗi, vì tớ, tất cả là tại tớ….. Tiếng khóc cứ thế chảy dài trong không gian, những giọt nước mắt nóng hổi ướt đẫm đôi bàn tay nó… Nó đã nhận ra là ai…. - Tớ cứ nghĩ yêu cậu …. nhưng tớ lại làm hại cậu… - Thôi nào, không sao đâu Bình thản, nó vẫn luôn là người bình thản….Giờ thì nó đã hiểu, hai ả kia là ai… và vì sao nó phải nằm ở đây, sống trong bóng tối như thé này…. Một vụ đánh ghen….Ttất cả những sự toan tính ghen tuông làm người ta trở nên mù quáng…. Nhưng nó không hận thù…. chỉ là chuyện gì đến phải đến, nó chấp nhận…. ……………………. Nhiều ngày sau đó, ở trong bệnh viện, người con trai có bàn tay thật ấm đến thăm nó, bạn bè đến thăm nó. Đôi khi nó hỏi mọi người, người con trai kia là ai, họ đều nói không biết… Con bạn nó nói rằng, nó đã gọi điện thoại cho anh ta đến đưa nó vào bệnh viện… Có thể trong lúc mê man nó đã bấm nhầm số. .Anh ta cũng không giải thích gì nhiều và nó cũng chẳng thắc mắc gì. Nó chỉ biết nó thích đôi bàn tay ấy thật ấm. Con bạn nói, anh ta đẹp trai lắm…lại có vẻ thật là tốt bụng. Nhưng nó không quan tâm bởi vì nó không phải kẻ tò mò. Nó đã nói cám ơn anh…. vì đã cứu nó… cho dù chỉ là một số điện thoại xa lạ… nhưng anh im lặng… có lẽ anh cười… mỉm cười…. nó đoán vậy! Nó phải ở trong viện hai tháng, bác sĩ cần cố định xương gãy và chú ý đến mắt nó…. Nó cũng không hiểu lắm những từ chuyên môn mà các bác sĩ nói… nó chỉ biết nó phải ở trong viện lâu quá chừng…. Ngày cũng như đêm chỉ toàn màu đen đáng sợ…. Sợ mà sao mặt nó vẫn cứ bình yên… bởi vì hoang man đang đi vào trong óc… Những ngày trong viện, đứa con gái kia vào thăm nó ít dần đi rồi ko thấy xuất hiện nữa… Nó buồn nhưng chỉ chớp nhoáng thoáng qua.Người ta có thể xa nhau ngay cả khi đã nói yêu nhiều lắm… đó là quy luật bất dịch của cuộc sống giữa những con người. Nó học cách sử dụng đôi tai một cách triệt để, để nghe tiếng bước chân “đôi bàn tay ấm”…. Anh ta đến thường xuyên và đi theo nhịp cố định… Nó thấy lòng vui mỗi khi anh đến…. Anh kể những câu chuyện và nói về anh… Nó ko nhớ gì nhiều…. hoặc nghe ko chú tâm…. Bởi mỗi làn anh đến, nó chỉ mò mẫm tìm đôi bàn tay ấy…Có lần anh thắc mắc: - Sao ko bao giờ thấy em cười nhỉ? - Người làm cho em cười đã đi xa lắm rồi… “Đôi bàn tay ấm” im lặng…. nó cảm giác anh ta đang buồn…. Buồn vì gì nhỉ? Người làm cho nó cười đã bỏ nó đi về nơi anh ta cho là yên ả… chẳng còn gì cả và nó ko muốn cười nữa…. Những gì vui vẻ đã nèn chặt chôn sâu. Hơn nữa, dù có vui mừng đến đâu nó cũng không tài nào biểu hiện ra khuôn mặt. Một ngày, “đôi bàn tay ấm” đến, mang theo một cái gì đó, anh ấy nói là rất kỳ diệu…. Thứ đó có thể khiến tôi cảm nhận bàn tay của anh ấy ngay cả khi anh ko ở đây bên nó. - Em thích một hình xăm chứ? - Không - Em nói em thích bàn tay anh mà - Tay anh và hình xăm? Nếu có liên quan thì chắc là em sẽ thích - Ừ, vậy đi, hình xăm này sẽ thay thế cho anh khi anh không ở đây. Anh cười, một hình xăm giả, sẽ phai sau vài ngày… nhưng làm nó và anh vui… Anh thích thú xăm lên tay nó. Cứ như thế trong gần 2 tháng liền, mỗi lần hình xăm phai, anh lại mang đến cho nó một hình xăm mới. Mỗi khi đi ngủ, không có anh bên cạnh, nó đều đặt bàn tay lên hình xăm… xoa nhẹ… để cảm thấy ấm… Bác sĩ đột ngột nói là sẽ mổ mắt cho nó, để mắt nhanh hồi phục hơn.. “Bàn tay ấm” dặn dò nó nhiều thứ, nó chẳng nghe gì… như thói quen là chẳng nghe gì… Chỉ là một ca mổ và mắt nó sẽ sáng…. Mắt nó như một cỗ máy hỏng được người ta sửa chữa. Sau ca mổ, mắt nó dần dần nhìn rõ hơn những vẫn chỉ là những điểm sáng mờ…. Có thể là những mảng màu sắc không hề rõ nét. Nó nhìn anh, thấy những điểm mờ mờ tạo nên hình dáng anh sao mà quen thuộc thế? Nó cầm đôi bàn tay lên ngắm nghía…. Nó dơ hình xăm trên tay lên và thấy những đường nét ko rõ ràng, nó hỏi anh: - Đây là hình gì? - Hình xăm con bướm Ngày nó được ra viện cũng sắp đến, mắt nó cũng rõ dần lên. Kể từ ngày mắt nó có thể nhìn rõ hơn một chút, nó không còn thấy anh đến nữa. Anh gọi điện thoại nói rằng, anh có việc phải vào Sài Gòn, anh xin lỗi vì không đến được lúc nó sắp ra viện. Nó chỉ nói “ừ” bình thản nhưng lòng thì thoáng buồn vô hạn. Nó muốn nhìn thấy anh… “bàn tay ấm”….”save” số điện thoại “bàn tay ấm” vừa gọi cho nó vào danh bạ… một ý nghĩ thoáng qua… chờ anh ra Hà Nội. Mắt nó rõ dần ra, sau hai tuần ra viện, không có hình xăm trên tay nữa. Hình xăm đã phai đi và anh thì không còn đến xăm cho nó. Nó tự đi mua hình xăm con bướm và tự dán lấy cho mình đầy thích thú.. Nó hỏi con bạn về anh, con bạn dường như lảng tránh… Nó mặc kệ…. Thể nào cũng sẽ có một cú điện thoại chứ… 3. Kết thúc Rồi điện thoại cũng đã đến, “bàn tay ấm” cũng đã gọi cho nó… Nó bỗng chợt nhớ ra rằng nó chưa bao giờ hỏi tên anh, một cái tên mà sao nó cũng không hề biết. Cái duy nhất nó biết về anh chỉ là một bàn tay ấm, tiếng bước chân theo nhịp… - Alo, “tay” của em đây, anh ra Hà Nội rồi này! - Gặp nhau chứ? - Ok - Ở đâu? - MiC cafe nhé! Tầng 2 anh nhé Nó thoáng lạnh người, MiC cafe, quán quen của nó ngày nào với người yêu cũ. Từ ngày hắn và nó chia tay, nó chưa bao giờ quay lại nơi đây. Tầng 2, bàn thứ 4, chỗ ngồi quen thuộc…. nó dụi mắt… tự nhiên thấy lòng cay…. và cổ họng xót… Nó đến MiC sớm…. ngồi vào bàn thứ 4…. Tìm kiếm hơi thở nồng nàn của nụ hôn đầu đã từng trao nơi đây…. Bỗng chốc cảm thấy thất vọng vì dường như nó nhận thấy, nó vẫn còn yêu và nhớ “hắn” quá nhiều. Mân mê hình xăm con bướm đỏ trên bàn tay trái, nó mới dán hình xăm này sáng nay, đúng chỗ này trên bàn tay trái… nơi “bàn tay ấm” vẫn xăm cho nó trong bệnh viện ngày nào… Nó tự hỏi tại sao, nó ko có cảm giác hồi hộp khi gặp một người mà nó hằng mong biết mặt? Phải chăng nó đã quá quen thuộc với “bàn tay ấm” rồi? Nó đợi mãi, đợi mãi…một tiếng, hai tiếng, ba tiếng… và nhiều giờ đồng hồ trôi qua…. “bàn tay ấm” không đến ngay cả khi MiC cafe đến giờ đóng cửa.. Nó cầm điện thoại… tìm số … chữ “bàn tay ấm” hiện ra nhưng nó không gọi… cúp máy…. vuốt nhẹ hình xăm con bướm trên tay… Nó đứng dậy… bước ra khỏi MIC…. Chuông điện thoại reo lên… Con bạn bảo nó đến bệnh viện ngay lập tức … Giọng con bạn có vẻ nghiệm trọng, nó vội vã phóng xe đến… xộc về phía con bạn… Người ta xua nó đi… con bạn nói một cái gì đó, nó nhìn, con bạn và bác sĩ…. họ cho nó vào…. Người yêu cũ của nó…. Máu…. và ….rất nhiều mảng ký ức lấm lem. Nó chạy đến năm lấy tay anh…. Một luồng điện chạ xoẹt qua tim nó nhói đau…. Bàn…. tay…. ấm….. Đôi tay ấy bỗng nhiên nắm chặt lấy tay nó…. Mắt mở như tìm kiếm nó nơi đâu khi nó ngay bên cạnh mình… - Mắt….. mắt…. mắt anh…. Nó nói giọng run run… Lần đầu tiên anh thấy em run thế này….. - Anh… Nó khóc, nước mắt nó vỡ oà…. từng giọt nước mắt nóng rơi xuống đôi bàn tay hai người đang nắm chặt… - Em khóc à? - Tại sao? - Em cuối cùng cũng đã khóc vì anh… Mỉm cười…. Anh ấy mỉm cười…. - Anh đã cố đến MiC, anh đã cố gắng… nhưng…. anh đã ko thể đến…. Anh xin lỗi đã trễ hẹn với em… Lần đầu tiên trong đời gào khóc: - Tại sao anh lại …. mắt cho em???? Tại sao anh giấu em??? Tại sao tất cả mọi người giấu em! - Bởi vì anh yêu em…. Bởi vì tất cả mọi người yêu em…. Bàn tay anh buông khỏi tay nó… không còn nắm chặt… như anh vẫn nắm tay nó chặt…. ……………………….. ” Cách tốt nhất để em mãi yêu anh là rời xa em…. Em chưa bao giờ nhớ giọng nói của anh…. Ngay cả khi anh nhắm mắt anh vẫn có thể nhận ra tiếng thở của em…Anh nhường em đôi mắt, để em nhận ra anh…. và nhìn thấy anh…Em cần phải nhìn thấy, còn anh chỉ cần lắng nghe thôi…. Em cần yêu là phải rõ ra từng lời, anh chỉ cần cảm nhận trong cuộc đời anh có…” Sẽ luôn nhớ hình xăm con bướm trên bàn tay trái… Tại sao lại gọi cho anh khi ấy? Bởi vì luôn yêu và chưa bao giờ hết yêu… Phản xạ khi đó chỉ có mình anh trong trí óc… yêu thành phản xạ vô điều kiện… Nằm ngoài ý thức mất rồi…. Tại sao lại gọi cho anh để anh đến để kết quả như thế này? Tại sao nó lại nhớ số của anh? Tại sao nó không thể quên anh… để rồi biến anh thành “bàn tay ấm”…… Tại sao? Cuộc đời phi lý như thế đấy. Yêu và yêu những con sóng ngược chiều… va đập vào nhau và cùng nhau vỡ nát…. Ra đi đôi khi là mất mát… đôi khi là tan nát vĩnh hằng…. ……………………………… Một năm trôi qua, nước mắt vẫn không ngừng tuôn xối xả….Mất mát luôn luôn là thứ… làm tất cả cùng đau…. Đưa tay lên nhìn trời cao… hình xăm con bướm đỏ. ( Gào, Hà nội ngày 1/3/2007) Kỹ nữ máu Tôi và cô ta quen nhau ở một pub nhỏ đông đúc. Thật khó lòng nói tên nó ra ở đây, vì nó nhỏ nhưng khá là nổi tiếng ở cái mảnh đất chật hẹp và đơn giản này… Thậm chí tôi nghĩ, nếu nói tên pub đó ra, tất cả mọi người sẽ ồ lên, biết tôi và cô ấy là ai, chúng tôi sẽ tai tiếng như thế nào nữa ấy chứ… Chả hiểu và chẳng rõ nữa…. Thành phố của chúng ta thật quá chật hẹp. Từ khi cái nơi to đùng như New century không còn nữa… những bar pub cứ đóng mở rồi lại dung dăng dung dẻ đẻ ra ầm ầm… thì tiếng nhạc xập xình, những mối tình nhanh gọn chẳng bao giờ chấm dứt dễ dàng…. Chỉ cần nhún nhẩy trên bàn bi-a, cái gì gọi là khó khăn cho sự dẫn dắt chăn gối tự nhiên tan biến mất… Ngủ với nhau, đơn giản chỉ là cùng nhau vui một đêm, để hôm sau có thể quên nhau nhanh nhất. Tôi thấy mình chẳng mất mát gì, ngoài tiền nhà nghỉ mà vốn dĩ bây giờ rất rẻ, vì quá nhiều nhà nghỉ, chắc người ta phải cạnh tranh nhau giá tiền, để kẻ hưởng lợi không ai khác, luôn là những cuộc tình một đêm, những khách hàng, chỉ cần cái giường trong vài tiếng…. Người ta nói đi đêm như thế dễ bệnh tật như chơi, nhưng bệnh tật chỉ có thể dính lên người những kẻ muốn chơi mà ngu ngốc. Tại sao người ta phải phát minh ra, từ rất lâu rồi, những dụng cụ che chắn khi làm tình, bởi vì chẳng ai muốn mình có bệnh… Cái gì cũng vậy thôi, muốn sướng một cách tuyệt đối, thì cần phải tuyệt đối thông minh và tỉnh táo…. Người con gái này…. qua một đêm tôi có thể quên cô ta… tôi ko còn nhớ chúng tôi đã làm gì trong trạng thái say xỉn quá đà như thế…. Nhưng nếu chỉ một lần thôi… thì tôi sẽ chẳng có gì để nói, Sự tình cờ là… dường như thế giới này, trò đời này… bắt tôi phải nạp dữ liệu về cô gái ấy vào bộ nhớ xói mòn, không muốn chứa đựng một ả đàn bà ngu ngốc nào của tôi. Tôi ngủ với cô ta đêm thứ hai, một tuần sau đêm thứ nhất…dù say xỉn nhưng vẫn “rất an toàn.” Cô ta chưa từng nói chuyện với tôi, tôi xin thề là như vậy, chỉ cười rất dịu dàng và ánh mắt thì cũng nhẹ nhàng, không phải đĩ…. nhưng vì cái gì, cô ta lại là kẻ dễ dãi đến hai lần? Cô ta cũng không một lần thắc mắc gì sau khi tỉnh dậy… mặc quần áo như một kẻ chuyên nghiệp… để lại 1/2 số tiền phòng… và hôn vào trán tôi… sau đó bỏ đi… Lần thứ nhất, tôi cười… mẹ kiếp, con đĩ danh giá và trò khỉ… Lần thứ 2, tôi kéo tay cô ta lại… cả hai diễn một màn kịch câm… tôi nhét lại tiền vào tay cô ta, ra dấu rằng, cầm đi, không cần đâu… Cô ta lắc đầu dúi lại tay tôi, cười không nói. Tưởng tưởng rằng… lúc đó tôi nghĩ, chắc hẳn con đĩ này bị câm! Thì bỗng nhiên… Cô ta nói: - Tất cả phải được chia đều chứ! - Chẳng ai bắt con gái phải trả tiền phòng, trừ khi là trai bao, mà tôi thì ko phải thế bạn ạ…Với lại đây là lần thứ 2 rồi… - Cũng chỉ là một lần chơi, tôi nghĩ tôi với anh nhận đựơc như nhau thì phải chi trả như nhau… - Rắc rối quá, cầm lại tiền đi! – Tôi cáu bẳn. Cô ta cười: - Nếu anh ko để tôi trả tiền phòng, thì anh phải trả tiền cho tôi, theo đúng luật chơi sòng phẳng. Chúng ta ko liên quan, không chia đều thì phải có một người được trả tiền, hãy cứ coi tôi là người may mắn đó! Hey ya, nhạt, một trò mới của đám gái làng chơi sao? Ra là thích tiền, đơn giản vậy! Chẳng vấn đề gì. Tôi quẳng ví cho cô ta, nói lấy bao nhiêu tuỳ ý, vì tôi thực sự ko nắm rõ giá cả. Cô ta rút ra một tờ, rồi nói, mượn điện thoại của tôi… cô ta lưu số điện thoại vào máy tôi và quẳng lại phía giường: - Gọi khi nào anh muốn! Tất cả chỉ đơn giản như vậy ở lần thứ hai ấy, rồi cô ta đứng dậy bỏ đi. Số điện thoại lưu trong máy với cái tên kì quoặc “gọi là đến” khiến tôi buồn cười…. nhưng tóm lại thì, dù thế nào, tôi cũng sẽ ko gọi…Bởi ngay cả khi đã có “màng chắn an toàn” và tiền ko phải là thiếu, thì tôi cũng ko muốn, đút ra đút vào với một đứa con gái đi làm đĩ và là của… biết bao thằng như tôi… có tiền… Tôi thích những đứa con gái sạch sẽ, không cần trinh trắng, nhưng sạch sẽ chỉ để qua một đêm… Vả lại, nhu cầu của tôi cũng đâu cao lắm… nó chỉ đến khi có chút hơi men… …………………………………….. Tôi yêu một người con gái nhưng tôi hiểu rằng trong thời điểm hiện tại, tôi ko thể mang lại cho cô ấy tất cả những gì cô ấy cần, tất cả những thứ cô ấy muốn, ở một người đàn ông… Sự chung thuỷ? Không, tôi cần phải chơi… vì tôi còn rất trẻ. Sự quan tâm? Hạn hẹp thôi, vì tôi còn nhiều điều lo lắng! Sự ổn định? Càng khó khăn, vì tôi muốn có một sự nghiệp vững chắc, trước khi chịu áp lực ràng buộc gia đình….Nói chung, tôi chưa thể cho cô ấy những thứ an toàn như vậy… những thứ mà tất cả những người con gái trên trái đất này đều khát khao… Một mối tình đẹp tuyệt hảo như biết bao tập film Hàn Quốc… Tôi ko muốn hứa hẹn, cái sự hứa hẹn ấy nó phi lý và ảo ảnh lắm… Tôi ko muốn nói yêu, vì từ yêu ấy nặng nề và dai dẳng lắm… Tôi ko muốn bị quản thúc trong cái mác người yêu, cái từ bạn trai hay bất cứ cái gì tương tự như một dây xích, kéo đàn ông phải dính chặt lấy đàn bà… Vậy là…. Cô ấy ra đi… Tôi gọi điện thoại nhiều lần, đứng trước cửa nhà và gọi liên tục… Cửa sổ phòng cô ấy ko mở, ban công đóng khép, điện thoại tút dài… Một sự ra đi mà chắc chắn không có ngày trở lại, không một sự giải thích, bởi người trong cuộc đã qua hiểu lý do. Hiểu nhưng không thể thay đổi để làm mình tốt hơn, hay không thể thay đổi để phá hoại những mục tiêu mà đã cóvà cái lối sống mà mình đề ra… Tôi không thể ! Sao cô ấy ko chịu hiểu rằng…. tôi ko thể khác…. Và chờ đợi đến ngày, tôi đủ những điều kiện cần, để dám nói rằng… tôi yêu cô ấy? Con gái bây giờ, thiếu kiên trì và kiên nhẫn đến vậy sao??? Từ cảm giác ăn năn, tôi đi dần sang trách hận…. Lúc đầu là nhận thấy lỗi ấy do mình. Dần dần… tôi cảm giác bất cần và thấy cô ấy mới là người sai trái nhất…. một kẻ phản bội khi đã quá thiếu lòng tin ở tôi. Ra đi ư? Thì cũng như vậy thôi, cô ấy đi rồi, còn mình tôi ở lại…. buồn nản và chán chường…. bởi vì với cô ấy, hiếm hoi, tôi đã luôn yêu thương thật sự. Một tuần trôi qua, nỗi đau tôi dầm dề dưới những cơn mưa đầu hạ. Mọi thứ bỗng trở nên xa lạ khi thiếu vắng một nụ cười quen. Mọi thứ làm tôi phát điên lên khi không còn thấy những dòng tin nhắn ấy. Chuông điện thoại không còn reo lên những tiếng nhắc nhở: “Anh ơi, về sớm đi, muộn rồi!”, “Anh ăn gì chưa, em làm đồ ăn để trong tủ lạnh, anh về nhớ hâm nóng!”, “Anh à, em nhớ anh lắm! Muahzzz”…. Cũng chẳng còn những tiếng khóc, sự van xin nài nỉ, xin tôi đừng đi đêm, cũng chẳng còn cái dáng người bé nhỏ, vòng tay mong manh, ôm lấy tôi xiết mạnh… Hết thật rồi… Chuông điện thoại một tuần sau cũng ko còn tút dài mỗi lần tôi gọi nữa…. thay vào đó là “số máy quý khách vừa gọi hiện đang tạm khoá!”. Nỗi nhớ dày vò, chỉ còn đó, không có gì hơn…. …………………….. Ngày chủ nhật cuối cùng của tháng đầu tiên tôi và cô ấy chia tay… Nói chia tay ko biết có đúng ko nữa…. Đã từng nói yêu bao giờ chưa? Tôi trở lại với nhịp sống về đêm của mình, lên pub,, rượu và nhiều thứ đang chờ tôi trên đó… Có hẹn với một vài người bạn, nhưng chẳng hiểu sao, chẳng có điều thú vị nào, ngoài đắm rượu trong nhạc… Lần đầu tiên tôi chán nản không khí ở cái hộp nhỏ này…. Chỉ uống rượu và uống rượu mà thôi…. Tôi nhìn thấy một cô gái khá quen…. nhưng cũng ko hẳn là quen… vì con gái bây giờ…. ai chẳng giống nhau đến dễ sợ… Xoay xoay điện thoại… lắc lư ly… tôi nhìn ngắm đến chóng mặt… Tôi đặt ly xuống bàn, toan đứng dậy…. Chuông điện thoại reo… Tin nhắn ý éo: “Lâu lắm rồi mới thấy anh lên đây!” Tin nhắn từ số “Gọi là đến” … Tôi lại ngồi xuống, ngước mắt nhìn một vòng xung quanh: “Em đang ở đâu đấy?”, “Xa anh một đoạn gần”, “Qua bên này đi”, “Ra ngoài đi!”… Tôi ra ngoài, nhìn thấy cô ta đang dốc ngược chai bia xuống, nhìn rất buồn cười, mấy giọt bia rơi, trông đến tội. “Say à?” ” Em chẳng bao giờ say cả.” – Cô ta cười lớn ” Sao biết số anh thế?” “À lần trước lưu số, nháy sang máy em luôn mà!” “Chuyên nghiệp nhỉ?” Cô ta quay sang nhìn tôi, một giây không cười, rồi sau đó quay đi: “Ừ, là thế mà!” Tối hôm đó chúng tôi lại qua đêm với nhau… không say xỉn mà là trong tiềm thức tỉnh táo… - Hôm nay free nhé, đừng trả tiền em… - Em có vẻ thích miễn phí nhỉ? Hay thế lắm hả? - Ừ, đa phần là miễn phí ý mà…Em cũng thoải mái chuyện tiền nong. Cô ta cười khoái trá…. - Có vẻ anh buồn nhỉ? Kể một chút gì đi… Với một con đĩ, thì ko cần phải nghĩ… Tôi cũng chẳng hiểu sao, đêm ấy tôi lại kể hết cho cô ta, câu chuyện về cuộc tình dang dở của tôi… Tôi cũng ko hiểu sao, tôi cảm giác thực sự thoải mái khi làm điều ấy…Cô ta lắng nghe rất chăm chúvà ánh mắt mang đầy sự cảm thông…. như nắm giữ một tấm lòng chia sẻ lớn… Con mắt dịu dàng và bờ môi yếu đuối đến nôn nao lòng…. Tưởng như nhìn vào nó… người ta có thể quên hết mọi buồn lo…. Tự nhiên… tôi muốn hôn cô ấy…. như để nhìn thấy cái phần thật thà còn sót lại và đang rơi vãi trên thân thể một người con gái không mấy trong sạch này… Sẽ rất áy này nếu chỉ xem cô ấy như là một ả gái rẻ tiền. Tự nhiên tôi thấy lòng mình nhẹ nhàng đi, vậy là sau đêm hôm ấy, cứ mỗi khi có việc gì lo nghĩ, tôi lại gọi cho số điện thoại “gọi là đến”, không phải để ngủ miễn phí mà để cảm thấy yên ổn hơn. Tôi bắt đầu hoang mang khi nhận ra rằng, điều duy nhất khiến tôi bình yên được là ở bên người con gái này… những phút giây trôi qua mỗi ngày càng khiến tôi hoảng sợ…. Tôi sợ rằng tôi sẽ yêu một con đĩ…. và điều đó, là không thể, không thể được đâu… Tôi khá nghe lời cô ấy, nghe những lời khuyên, vì đa phần tôi thấy đó là điều đúng đắn. Cái việc gối chăn của chúng tôi cũng điều độ và tuyệt vời như một cặp vợ chồng mới cưới…. Hơi thất thường một chút là những vết tím trên người cô ấy…. như một sự sắp xếp, lúc nhiều, lúc ít… - Bệnh gì khiến người em bị tím nhiều thế? - Ùi, chẳng có bệnh gì, chỉ là một sự va đập thôi… Tôi khó chịu, đúng hơn là có chút ghen tuông khi tưởng tượng và mơ hồ nghĩ ra là, cô ấy đã quan hê với những thằng đàn ông khác và đây là dấu hiệu thể xác mà bọn chúng nó để lại… Quay lưng đi, ngủ tiếp… tôi chẳng nói gì… Cô ấy kéo tay tôi lại, ôm từ phái sau, hỏi: “Anh ngủ rồi à?” Tôi chẳng nói gì. “Anh đã nghe kể chuyện về nghề kĩ nữ chua? Ngày xưa ấy, chuyện những geisha chẳng hạn?” “Có nghe nói vài lần” “Chắc anh chưa biết chuyện về một “kỹ nữ máu” nhỉ?” “Là sao?” “Để em kể cho nhá!” “Uh, em kể đi” “Ngày xưa, có một người con gái đẹp, đẹp như em vậy, hehe… làm kỹ nữ. Chẳng hiểu vì sao lại thế ý…. Đẹp và tài năng nữa… Nhưng cô ta lại làm nghề đó và khi có người hỏi lý do, thì cô ta luôn nói rằng, đó là lựa chọn sáng suốt nhất đời tôi. Là kỹ nữ nhưng chỉ ngủ với người mà cô ta thích thôi… kể cả là kẻ đó không có tiền…. Cô ta vẫn giúp hắn mua vui… miễn phí… Nhưng đã là khách hàng thì luôn phải trả… một thứ quý nhất của mình…Đố anh biết, những kẻ ko có tiền thì sẽ phải trả như thế nào?” “Cắt cái đó chứ gì?” “Hahahaha, ai cũng đoán như anh cả. Thực ra là… máu. Kỹ nữ ấy sẽ lấy máu thay lấy tiền của những người đàn ông ko đủ tiền trả cô ta sau mỗi lần quan hệ… Lấy kim chích một giọt máu ra…” “Câu chuyện của em thật phi lý và chả có ý nghĩa gì…” “Có chứ sao không? Vì bọn đàn ông nghĩ, chỉ mất một giọt máu thôi mà ngủ ko cần phải trả tiền, thì tội gì phải trả, cứ để cô ta chích máu cho rồi, nên đa số, ai cũng giả nghèo khổ…” “Ôi, vô lý lắm, anh chẳng nghe nữa đâu…” “Ừ thì không nghe nữa….Máu là thứ đắt nhất mà người ta quên mất mình luôn rất cần… Đàn ông cũng vậy… luôn không biết mình để mất cái gì. Đôi khi nghĩ, thứ quý giá mà có nhiều thì mất đi một chút cũng không sao, chỉ cần sung sướng là thoát ly thực tại… hehehehe, ngủ đi nào!” Thời gian đã làm tôi quên người mà tôi yêu trước kia, mặc dù cũng còn đôi chút cảm giác luyến tiếc một người con gái ngoan hiền, yêu tôi phát điên và bị tôi phụ bạc dù rất muốn cô ấy bên mình… Nhìn lại những gì hiện giờ tôi có, tôi sợ hãi sự mất mát như ngày nào…. Nhưng bản thân tôi thì ko muốn giữ lấy và chẳng muốn yêu một con đĩ chút nào…. Và dường như “con đĩ ấy” cũng hiểu điều này… Cô ấy gọi mối quan hệ của chúng tôi, là “một sự cặp kè!”… Cặp kè có những quy luật mà ở những kẻ yêu nhau sẽ không bao giờ có. Đó là không được phép can thiệp đời tư, không được phép dò hỏi những điều đối phương không tình nguyện nói, chính vì thế mà, chúng tôi, gần như là… chẳng biết gì mấy về nhau…Hay nói chính xác hơn, tôi chẳng biết nhiều về cô ấy, còn cô ấy thì lại khá rõ về tôi, bởi vì tôi hay kể lể. Dường như trước cô ấy, tôi luôn là một thằng đàn ông yếu đuối và cần được sẻ chia…. Cũng là quy luật của sự cặp kè, người ta được đơn phương chấm dứt không vì lý do gì cả và đối phương phải tôn trọng điều đó… Cặp kè, là không được có… tình cảm với nhau… Một ngày cô ấy nhắn tin cho tôi: “Chỉ thế thôi nhé! kết thúc được rồi!” Thường thì khi người ta kết thúc một cuộc chơi, tức là khi người ta đã có đối tượng mới và những trò chơi mới vui hơn… Chắc hẳn cô ấy cũng nghĩ như vậy đấy…. Có lẽ cô ấy đã có rồi… Một thằng con trai khác, thích miễn phí và cô ấy đã mặc nhiên cho đi… chơi với nó, có lẽ nào vui hơn với tôi? Cái cảm giác này dày vò hơn cả lần trước nữa… Mà có khi là còn đau… Tôi nhớ cô ấy nhưng không được phép nhắn tin, không được quyền hỏi han, cặp kè kết thúc thì ko nên liên lạc và càng ko được phép níu kéo… Đã chơi là phải chấp nhận luật thôi… Hơn nữa, tôi thì cũng không muốn làm như thế…. Cứ như thể, tôi đã phải lòng một con đĩ, và bây giờ bị nó vứt đi thì lại đau đớn vô cùng. Tôi chưa bao giờ hiểu hết câu chuyện về “kỹ nữ máu” của cô ấy… nhưng khi cô ấy đi, tôi thấy… mình… “mất máu” rất nhiều… Cái cảm giác thiếu trầm trọng làm tôi hụt hẫng không đứng vững. Một vài tuần sau, ở pub xôn xao về việc một nữ khách hàng quen thuộc đã ra đi vì một căn bệnh trầm trọng. Mội nguời kháo nhau rằng cô ta bị Siđa vì ko biết đã ngủ với biết bao nhiêu thằng đàn ông ở đây… Ảnh của cô ấy lan tràn trên Yahoo Messenger kèm theo một lời cảnh báo: “ai ngủ với nó, thì đi xét nghiệm ngay, ko chẳng may chết sớm!”…Tôi cũng nhẫn được dòng mess đau đớn ấy… Mở ảnh ra, tôi ngỡ ngàng khi đó chính là cô ấy, người con gái cặp kè và đã chia tay tôi mấy tuần trước đây… Tôi hơi có cảm giác sợ… Vội vàng đi xét nghiệm, mặc dù, tôi và cô ta rất an toàn mà… lúc nào cũng quan hệ “có che chắn” cả… Kết quả là… tôi ko bị làm sao hết… thở phào nhẹ nhõm, tôi thả lỏng người… thấy mình vừa trải qua một cuộc chơi may mắn…. Nhưng khi tỉnh táo lại, tôi thấy lòng chát đắng…. Cái của nợ gì thế này…. cô ấy… đã chết thật rồi sao? Tôi mở số điện thoại “gọi là đến” mà tôi chưa một lần nhớ… Đầu bên kia nhấc máy làm tôi ngỡ ngàng: “Em chưa chết sao?” “Chị em mất rồi anh ạ!” Một giọng nữ quen thuộc… rõ ràng không thể chết, tôi hoang mang…. “Thế em là ai?” ” Em gái chị ấy!” “Anh có thể gặp em được ko?” ……………………… Tôi gặp em gái cô ấy trong một quán cafe nhỏ… tối và sâu hun hút trên khu phố cổ… Tôi đến sớm và ngồi chờ, lòng thấy lo và ko hiểu có chuyện gì đang xảy ra quanh mình nữa….. Em gái cô ấy xuất hiện, tiều tuỵ và mỏng manh như sương gió lùa bão vào tâm trí tôi hoảng sợ… Ly nước rơi xuống vỡ tan ….Em gái cô ấy, chính là bạn gái cũ của tôi….Hoá ra đó là lý do để cho giọng nói kia trở nên quen thuộc thế… - Là em sao? Sao anh chưa bao giờ nghe em nói, em có chị gái? - Cùng cha khác mẹ thôi, là con riêng của ba em, mẹ em không thích chị ấy nên chị ấy sống riêng… Cô ấy có vẻ đau buồn, đôi mắt sưng mọng nước, môi thì khô nứt như người vừa qua một trận ốm thập tử nhất sinh chưa thể nào hồi phục! Cứ vô hồn thế nào đó…. Ngồi đối diện tôi mà cứ như không nhìn thấy tôi… - Lâu lắm rồi anh ko gặp em… - Chị ấy lớn lên cùng em, hơn em có 3 tuổi thôi mà…. - Ừ. Cô ấy có vẻ như muốn kể về chị của mình… nước mắt cứ rơi lã chã và thân thể thì dường như một gục ngã…- Chị ấy xinh thật đúng ko anh? Giỏi nữa, lại rất yêu em mà….Nhưng chị ấy yếu quá…. - Sao? … ừm…. anh nghe nói, chị em mất vì…. - Siđa phải ko? – cô ấy ngước mắt lên đầy uất hận…- Tôi kinh tởm các người, tôi ghê sợ các người, sao có thể bịa đặt về chị tôi như thế? Chị ấy bị…chị ấy bị ung thư mà…. chị ấy làm sao mà… si đa được chứ….Kinh tởm cái sự bịa đặt mà các người lan truyền trên mạng về chị tôi… Cô ấy đứng dậy, như muốn bỏ chạy…. Tôi shock trong vài giây khi biết sự thật này… vội vã chạy theo và kéo tay cô ấy lại… cô ấy ngã gục xuống….Dựa vào người tôi nức nở… Còn tôi thì thấy tim mình đau nhói…. đau nhói… - Chị của em…chị của em…. khốn khổ… Chị ấy sống, không ai yêu thương và chết đi… nhục nhã…. Không ai thương yêu, không ai níu chị ấy lại, làm sao chị ấy có thể sống… có thể chiến đấu một mình chứ? Em đã rất cố gắng, nói chị ấy phải cố lên… thề mà… chị ấy vẫn bỏ em anh ạ… Tôi cũng khóc…. tôi nhớ cái ánh mắt buồn đau xa xăm, đôi môi yếu đuối đến nao lòng, sự cảm thông đến cùng cực nỗi đau, sự chia sẻ thảm thấu dịu dàng của cô ấy…. Có lẽ tôi đã yêu cô ấy, mà ko hề nhận thấy, hay đúng hơn là ko dám thừa nhẫn mình đã yêu một con đĩ…. - Con người thật độc ác… sao ai cũng nói chị ấy như thế…. Chị ấy ko phải là đĩ… ko phải mà… Chị ấy chỉ muốn thoát ra… và cảm thấy là… mình đang sống… Chị ấy không bao giờ, chưa bao giờ muốn nằm đó chờ chết… chị ấy cố lết đến những cuộc vui…. Chị ấy đã ngủ với một người… chị ấy nói với em rằng… anh ta rất tuyệt vời…. Vậy mà ngay cả đám tang chị ấy, anh ta cũng chẳng một lần xuất hiện. Tại sao tất cả đều nói rằng là… chị ấy đã ngủ với cả cái pub ấy…Chị ấy không hề dễ dãi đến vậy…. Tại sao nói chị ấy bị cái thứ bệnh kia…. Tại sao… chị ấy ra đi… mà cũng ko được hoàn toàn yên ổn….Xét nghiệm ư? Bọn họ có lương tâm không khi nói ra câu đó? Tôi chẳng biết nói gì… tôi sững sờ về tôi, ngỡ ngàng về tôi… ở bên đời một con người đau đớn suốt bao tháng ngày qua, với những vết máu tụ bầm tím yếu đuối mà tôi xem là đĩ thoã ấy… tôi đã không hiểu nổi… một chút gì… về cuộc đời cô ấy… Vì tôi hèn nhát, vì tôi ko dám… bước vào cuộc đời… một người con gái… tôi chỉ dám dừng lại… ở hai chữ cặp kè… để suy nghĩ sai lầm… áp đặt sai lầm…. ngộ nhận sai trái… về một nghề… ko phải do cô ấy…. ko phải là cô ấy…. Đã cho máu rỉ từ tim… vì trái tim thiếu biết bao tình cảm… Đáng ra phải chiến đấu… nhưng sức đâu? Máu đâu? Máu tụ tím đặc dầy thân thể nhưng ko thể chảy để nuôi sống một con người… vì quá thiếu…. những niềm tin yêu… và tình thương yêu chân thật nhất….
(Gào, Hà Nội ngày 29/5/2007)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro