anh sẽ yêu em mãi chứ???
Hôm nay là noel, lạnh ko thể tả.... Ngoài đường cây như đóng băng, và gió thì ko kịp thở nữa... Mọi vật như cuốn vào trong lớp vỏ ấm áp để tránh xa hơi lạnh mùa đông. Noel năm nay cũng giống như noel mọi năm, tôi ở nhà, gói gém những món quà và chờ qua noel sẽ tặng! Tặng quà là sở thích của tôi, nhưng ra khỏi nhà đêm giáng sinh là một điều làm tôi sợ hãi... Ngày này... tôi luôn có cảm giác buồn tủi cực độ....
Có lẽ là vì đã mấy năm nay, trước noel tôi luôn mất đi một vài thứ... ừm... một vài thứ ư? Ko! Một vài người quan trọng! Tôi cũng ko biết có nên đánh giá họ quan trọng với tôi như thế ko? Bởi vì cái sự quan trọng họ đem đến tiêu cực chứ chẳng hề tích cực....
1/ Noel thứ nhất - cafe bốc khói!
Anh sẽ yêu em mãi!
- Thật chứ?
- Anh ko bao giờ nói dối con gái!
Gió vẫn cứ thổi qua mắt làm tôi buồn ngủ, dựa vào lòng anh nghe tristess Amour, trong một quán cafe ấm.... Tôi cảm thấy hạnh phúc cho những lần mãi mãi mà anh đã nhắc đi nhắc lại với tôi.... Yêu nhau đã 3 năm rồi, những gì anh đem lại ko hẳn hoàn toàn là tiếng cười, nhưng luôn là dịu dàng và ngọt ngào.... Dù có một vài lần tôi phải khóc, nhưng nước mắt giúp tôi nhẹ lòng và quên mau những lỗi lầm mà anh mang đến.... Tôi thik Moza, thích nhạc cổ điển... thích tiếng piano thanh thoát, thích những điều nhẹ nhàng....và tôi yêu anh vì anh là gió chứ ko là bão.... Mỗi ngày tôi đến quán cafe này, có thể một mình khi anh bận bịu... có thể với anh, khi anh rảnh rỗi hơn.... Nhưng tôi đến đây mỗi ngày... bởi ko gian làm tôi trầm lại! Một tháng trước noel, tôi hì hục học đan khăn, những mũi kim xuyên lệch lạc, đau hết cả tay... Tôi thấy đan khăn thật là khó... Nhưng tôi muôn đan cho anh, để anh cảm nhận được hơi ấm đó từ bàn tay tôi ^^.... Phải mất 1 thời gian dài để tôi quen với từng mũi đan, và phải mất chừng ấy thời gian tôi mới có thể đan ra 1 chiếc kkhăn... không đẹp lắm! Nhưng tôi vẫn rất tự hào về mình, một hộp quà xinh xắn chứa đựng bao nhiêu tình cảm tôi dành cho người tôi yêu, và nó ko còn chỉ là tình cảm nữa, nó là công sức suốt một tháng học hỏi và "lao động miệt mài".... Nghĩ đến đây, tôi phì cười vì cái sự trẻ con của mình....Yêu nhau 3 năm, noel anh toàn đi xa cả, chỉ có năm nay mới được gần anh, nên món quà cũng cần phải đầu tư chứ nhỉ? Tôi hí hửng đến "quán cafe của chúng tôi"... chờ anh đến..... Tôi đã chờ ở đó bao lâu ngày hôm ấy, tôi cũng ko biết nữa. Tôi chỉ nhớ noel năm đó mưa và rất lạnh, tôi ướt sững và ốm suốt 2 tuần liền sau đó! Anh ko đến và cũng sẽ chẳng bao giờ tôi nhìn thấy anh nữa.... Ko phải vì anh đã chết, mà trong tim tôi anh đã vỡ vụn rồi... Nếu đó chỉ là một lần trễ hẹn, tôi sẽ buồn 2 ngày rồi thôi! Nếu đó chỉ là một sự "quên" tôi sẽ buồn 2 tuần vì sự vô tâm ấy.... Nếu đó chỉ là..... Ừm... nhưng ko, anh ko trễ hẹn và anh cũng chẳng quên chỉ là anh ko đến... Và thế là vì anh ko đến nên tôi sẽ nhớ ngày đó để đau cả đời... Tôi chưa bao giờ nghĩ người yêu mình có thể ngủ với người con gái khác vào đêm noel... Cho dù yêu nhau 3 năm nhưng tôi vẫn ko đủ tự tin để dâng hiến... Tôi cảm thấy mình quá nhỏ bé để đáp ứng nổi những thứ gọi là nhu cầu ấy... Và chẳng lẽ chỉ vì tôi chưa sẵn sàng mà anh vội vàng bước trước..... Đêm hôm ấy, anh đã thoả mãn trên giường cùng với ai đó, xinh đẹp và biết chiều chuộng anh hơn tôi! Tình dục là một món quà giáng sinh tuyệt vời hơn chiếc khăn len quê mùa tôi đã cố công và gắng sức...Nhưng tôi vẫn phải tặng nó cho anh, vì nó thuộc về anh, chiếc khăn mà khi tôi đan tôi đã nghĩ tới nụ cười của anh và gói ó vào trong đó... giờ đây tôi khóc vì tôi đã đan nó cho anh... Tôi gửi chiếc khăn kèm một mảnh giấy nhỏ, nghuệch ngoạc dòng chữ: "Anh sẽ yêu em mãi chứ?" "...Forever and one I will miss you However, I kiss you yet again"
một mùa giáng sinh lạnh lẽo qua đi hằn vết cứa trong tim tôi sâu hoắm! Tôi cũng chẳng muốn nhớ tới sự dại khờ trong trắng của mình nữa.... Mỗi khi ngồi nghe những tiếng rên cổ điển của piano, vang lên đâu đó bên tách cafe giữa đông nghi ngút khói... tôi lại nhớ đến anh với đem Noel ướt sũng ngày nào.... 2/ Xmas thứ 2 - con đường dài mê mải: "...So hard I was trying Tomorrow I'll still be crying How could you hide your lies Your lies..." Tháng 9 năm sau, tôi yêu một người con trai khác! Anh ấy thực sự tốt với tôi nhưng tôi vẫn có chút cảnh giác đề phòng! Mối tình thứ nhất đặt biết bao nhiêu kỳ vọng... còn tan tác và vỡ nát... Sao tôi dám lại tin tưởng khờ dại mãi.... Yêu anh, tôi ko ngồi trong quán cafe ngút khói... nghe Moza, hay Sonat của Beth thanh thoát phát ra từ máy nghe đĩa cổ....Yêu anh, tôi ngồi trong căn phòng của anh... lắng nghe và nuốt trọn từng phím đàn... tiếng piano nhẹ nhàng vang khi bàn tay anh lướt qua dịu ngọt.... Và tôi lại nghe Tristess Amour, bản "Tình buồn" mà tôi đã thích từ xa xưa.... của một người nhạc sĩ đầy u uất..... Tôi nghe để đón nỗi buồn hay nghe để rút nỗi buồn ấy ra... Tôi ko rõ.... Anh thích Beth hơn, anh thích sonat 14.... nhưng anh vẫn thừong theo sở thích của tôi, chơi bản Tình buồn...Anh nói với tôi rằng, chúng tôi sẽ ko có một mối tình buồn vì anh yêu tôi nhiều lắm... sẽ kết thúc bằng một bản tình ca ... và sẽ là một đoạn ngân nga có hậu... Anh sẽ yêu tôi mãi! Yêu đến khi cả hai ngừng thở.... Tôi hiểu tình yêu nghệ sĩ! Tôi hiểu tình yêu của những anh chàng như anh... đến rất nhanh và đi rất vội! Kinh nghiệm một lần đau làm tôi đuối sức.... Tôi ko thể đuổi kịp tình yêu anh dành cho tôi.... Noel năm ấy, chúng tôi yêu nhau được hơn 3 tháng! Anh muốn rời ngày kỷ niệm 3 tháng và chính noel để là một dịp thật đặc biệt! Anh yêu ko khí tình nhân của những ngày lễ như thế này.... Anh muốn làm tôi bất ngờ, tôi biết điều ấy.... 8h tối, anh đến nhà, đón tôi đi.... Ngồi trong ô tô, thấy anh cười tủm tỉm... tôi có chút bối rối hoang mang... Lòng tôi khẽ nhói lên như điện xẹt khi nhớ về noel 1 năm về trước và tiếng mưa lại dội về làm tôi buốt từng kẽ xương.... Tôi co người lại... suy nghĩ và lặng im....Chiếc xe này sẽ đưa tôi về đâu????? Biệt thự ngoại thành, đơn lẻ xa trung tâm thành phố.... Tôi giật mình khi anh vỗ nhẽ vai tôi.... Chúng tôi bước vào... Mọi thứ thật đẹp đẽ và mờ ảo.... Anh nói tôi ngồi xuống.... Anh lại gần bên piano, chơi một bản nhạc lạ lùng... Tôi chưa nghe nó bao giờ... tôi chỉ biết âm thanh ấy thật ngọt! Anh nhìn tôi, cười: "Dành tặng riêng em!"... Sự lãng mạn này làm tôi sợ... và cũng làm tôi áy náy nữa... tôi chẳng chuẩn bị gì cho anh, dù chỉ là 1 món quà bé xíu..... Anh lại gần bên tôi.... tôi chưa bao giờ thấy rum như lúc ấy... tôi sợ .... tôi sợ cảm giác khi biết người dàn ông này sắp hôn mình ngay khi ấy.... Anh nhẹ nhàng và dịu dàng quá làm tôi chỉ muốn đẩy anh ra thật xa.... Anh nói: "Anh sẽ yêu em mãi!"...Rồi ôm chặt tôi... tôi ngã ra ghế salon và cảm thấy cái gì đó quá nặng trên thân mình... Tôi cựa quậy như muốn vùng ra, ko còn nghe nổi những lời thiết tha mà anh đang nói nữa... Nhưng anh ghì chặt tôi lại....Và tôi khóc... " Anh nói sẽ mãi yêu em cơ mà?".... Tôi nói câu đó trong vô thức, rồi dùng hết sức bật dậy chạy đi.... Tôi nghe thấy tiếng anh gọi tôi.... Tôi nghe tháy bước chân anh theo tôi vội vàng xin lỗi.... Tôi cứ chạy thục mạng trong cơn hoang mang giữa trời tối và đường vắng vẻ ko rõ lối....Con đường cứ trải dài mê mải và tôi chạy mãi ko biết đi về đâu.... Đó là điều cuối cùng tôi còn nhớ về ngày hôm đó.... Sáng hôm sau, tôi ở trong bệnh viện! Tôi ko biết chuyện gì đã xảy ra với mình! Tôi thấy anh bên tôi, nắm tay thật chặt.... Tôi mở mắt, vội vàng rút tay lại và nhìn anh bàng hoàng..... Vì sao anh ép em khi em chưa sẵn sàng.... Im lặng! - Vì sao anh ko nói với em.... Vì sao anh làm vậy?Im lặng -Vì sao? - Anh xin lỗi, mình chia tay đi! Tôi cười: - Anh nói là anh sẽ yêu em mãi.... Chúng tôi ko còn gặp lại nhau nữa ngay sau khi tôi ra viện! Ngày noel, biệt thự, bản nhạc, anh và phố dài... mãi mãi biến mất khỏi cuộc đời tôi..... Đàn ông luôn là một dấu chấm hỏi to đùng với tôi.... Ra đi vì thân xác...vậy họ đến bởi cái gì???? 3/ Giáng sinh thứ 3 - món quà vỡ vụn! Tháng 11, tôi lại có người yêu mới! Cứ như một sự thúc giục bản năng.... Anh đến khi tôi đang cảm thấy cô đơn và buồn bã chuyện gia đình... Anh ko lãng mạn, cũng chẳng dịu dàng và càng ko tinh tế! Tôi ko yêu anh! Cũng giống như tôi ko yêu người thứ 2 của mình..... Nhưng có lẽ bởi vì anh khác hai người đàn ông kia.... Anh ko nhẹ nhàng và sâu lắng như họ! Ở bên anh, tôi sẽ vi vu trên những con phố lạnh đến tê người, chứ ko phải ngồi nghe Moza, Beth hay Vivaldi.... Thậm chí anh còn ko biết họ là ai....Anh ko quan tâm đến tôi nhiều! Điều đó làm cho tôi cảm thấy thiếu thốn tình cảm kinh khủng... Nhiều khi còn thấy tủi thân và muốn khóc thật to.... Và khi đó, tôi biết rằng mình đã yêu anh... yêu anh nên mới muốn được anh chăm sóc nhiều như thế.... Anh nói với tôi rằng, anh yêu tôi theo cách riêng của anh... Anh yêu tôi, và điều đó là mãi mãi, chắc chắn.... Dù bất cứ ai có nói rằng anh ko yêu tôi! thì tôi chỉ cần biết và anh cũng hiểu rõ rằng, anh yêu tôi. Thế là quá đủ rồi... Chúng tôi ngủ với nhau vào tuần thứ 2 yêu nhau! Thế là hết đời trinh trắng.... Tôi chẳng hiểu sao mình làm như vậy nữa.... Cũng chẳng biết rằng tôi có tiếc nuối điều đó hay ko? Chỉ nhớ lúc đo tôi đau lắm.... Câu hỏi đầu tiên anh hỏi tôi khi tôi đang cuộn tròn mình vì đau và xấu hổ là: "Tại sao em ko ra máu nhỉ?" Tôi cứng đơ người một lúc.... Anh quàng tay ôm tôi cười: "Anh yêu em lắm, ngốc!".... Tôi nằm quay lưng lại phía anh, nắm lấy tay anh thật chặt: "Anh sẽ yêu em mãi chứ?".... Chúng tôi yêu nhau có khá nhiều sóng gió, tôi cố hết sức để quan tâm và chăm chút cho tình yêu của mình! Nhưng dường như mọi thứ chẳng hề đơn giản và tôi luôn vấp váp để làm anh anh bực mình, đôi lúc anh trách móc... nhưng cũng có khi anh im lặng và bỏ mặc tôi.... Noel năm đó, tôi chờ đợi một sự khởi đầu mới mẻ.... Tôi muốn được nằm trong vòng tay ấm áp của anh, để đón lấy hơi ấm từ anh và cảm thấy mình hạnh phúc... Thế là quá đủ với tôi! Mọi nỗi đau sẽ qua....và anh sẽ là người hàn gắn tất cả! Sẽ chẳng còn âm thanh của Moza, sẽ chẳng có tiếng đàn piano vang xa vô vọng... Nhưng noel sẽ có... bàn tay anh dành riêng cho tôi ấm nóng..... Trước noel 2 ngày,chúng tôi cãi nhau... Cũng ko hẳn, tôi giận anh bỏ mặc tôi đi với bạn bè....Anh hùng hổ và hung hãn bỏ đi... Mặc cho tôi gọi và chạy theo anh mệt nghỉ... Anh tránh mặt tôi suốt 2 ngày sau đó.... Anh ko muốn gặp tôi.... Tối noel, tôi nôn dữ dội.... Tôi nhắn tin cho anh, anh ko trả lời... gọi đthoại chuông cứ reo và anh cứ dập máy.... Thất vọng và chán nản, tôi bước ra đường một mình trong cái lạnh đêm noel... Đứng dưới nhà thờ.... ngước nhìn chúa và khóc! Tôi là người duy nhất khóc trong chốn hạnh phúc đông đúc ấy.... Hôm sau, anh vẫn ko liên lạc cho tôi, còn tôi thì cứ nôn dữ dội mà chẳng thể ăn gì! Tôi chợt cảm thấy lo lắng cho những đợt nôn khan kéo dài của mình và sững sờ khi nhớ tới chu kỳ ko chịu đến! Tôi mua que thử, và lén lút kiểm tra.... 2 vạch.... tôi ko biết làm gì.... cứ nhìn que thử mà lòng bao xáo trộn.... Tôi nhắn tin nói muốn gặp anh, có việc quan trọng... Anh ko trả lời.... Tôi bước vào bệnh viện và bước ra... đi vào rồi lại đi ra... như một người điên vậy....Tôi chạy ra đươờn... đầu óc quay cuồng ko biết giờ này anh ở đâu! Tôi muốn gặp anh để ôm anh chặt, tôi muốn xin anh chút sức mạnh để cho tôi biết con của chúng tôi sẽ ra sao... Đừơng đông và tôi say trong giá lạnh... tôi loạng choạng bước đi... Ngã! Lần thứ 2, tôi tỉnh dậy trong bệnh viện. Chẳng có ai bên tôi cả.... Tôi vội vàng sờ vào bụng mình...Tôi gào lên....Y tá vội vã chạy đến! "Chuyện gì thế này? Con... con...".... Chị y tá nắm tay, nói tôi bình tĩnh.... chị ấy nói rằng tôi bị tai nạn xe... bị chấn thương và gãy xương nữa... nhưng nhẹ thôi... còn... đứa bé... chị ấy nói... xin lỗi.... Tôi bắt đầu hiểu chuyện gì đang xảy ra... tôi im lặng trơ trọi trong bệnh viện chờ ngày ra...Tôi viết cho con tôi một lá thư sau ngày ra viện, và chôn nó dưới đất trước cửa nhà.... "Mẹ xin lỗi.... Mẹ xin lỗi.... mẹ đã có lỗi vì yêu nhầm người! Mẹ đã sai vì yêu bố con, một người đàn ông tồi... mẹ xin lỗi vì mẹ đã bỏ rơi con, tình yêu của mẹ..... " Lá thứ rất dài và nhoè nhoẹt chữ vì nước mắt tôi ướt đẫm...... Và món quà cho anh trong giáng sinh năm ấy là, cái chết của con chúng tôi mà đến giờ anh vẫn vui vẻ vì chưa từng biết đến! Tin nhắn cuối cùng tôi nhắn cho anh: "Anh đã giết chết đứa con chưa thành hình! Anh đã giết chết tình yêu em thoi thóp! Anh sẽ yêu em mãi ư? " ...................... Sau khi ra viện tôi ko còn gặp anh nữa... Những người đàn ông vẫn bạc bẽo thế phải ko? Chẳng cần dứt khoát nhưng cứ tự động quên đàn bà! Tôi đứng giiữa mùa đông và cười như người cuồng loạn.... Thế đấy! Cuộc đời là thế đấy! Hai người đàn ông trước kia, bỏ tôi vì tôi giữ gìn, người đàn ông cuối cùng, ra đi khi đã "xong xuôi" với tôi tất cả! Tôi nắm chặt ký ức về những tình yêu tôi có... ném nó thật xa và cười khoái trá.... Mất và chẳng còn gì cả... Mọi thứ ở quá xa xôi, tất cả... ở quá xa tôi.... Anh sẽ yêu em mãi ư? Và anh, anh sẽ yêu em mãi chứ? Những lời nói đau nhói tim em... "...Here I am Seeing you once again My mind's so far away My heart's so close to stay Too proud to fight I'm walking back into night Will I ever find someone to believe?" Em nhận ra một chân lý đúng đắn hơn bất kì chân lý nào... Đó là... anh là đàn ông! Và vô tình, đàn ông sinh ra đã gắn liền chữ "bạc"! Lẽ ra anh nên trả cho em nhiều hơn... Chủ nhật ngày 18 tháng 1 năm 2009 Mỗi con đĩ đều có một lý do vào nghề của riêng mình.... Một lý do để khóc lóc van xin và nài nỉ mỗi khi sa cơ lỡ bước.... Một lý do có thật hoặc một lý do ảo nào đó.... Đối với nó, làm đĩ, đơn giản chỉ vì tiền. Nó cần tiền và nó biết, khó có cái nghề nào cho nó đủ số tiền nó cần như nghề này. Nó coi nó là 1 nghề, và nó ko hề xấu hổ về cái nghề mình đang làm. Nhưng... lý do của nó lại là... Gia đình nó có "truyền thống" như vậy! Mẹ nó sinh nó ra mà thậm chí bà còn ko biết nó là sản phẩm của lần quan hệ với người đàn ông nào. Sinh ra như một sai lầm nghề nghiệp, sau khi sinh nó ra, mẹ nó ko còn sinh nở được nữa.... nêu đối với những người phụ nữ khác thì đó là một sự đau xót, nhưng với mẹ nó thì là một niềm vui.... Một mình nó bà ta đã quá đủ ngán ngẩm rồi.... Nó lớn lên trong sự thiếu thốn... thiếu cả tình cảm của mẹ, và cả vật chất..... Nhưng xui xẻo thay.... nó vẫn xinh đẹp.... Nó ko xấu xí.... Đàn bà có vốn tự có... để bán trinh tiết, thể xác, đàn bà đẹp lại có càng nhiều thứ để mài mòn.... Nó chưa từng yêu, 20 tuổi chưa từng hiểu yêu một thằng đàn ông sẽ có mùi vị gì? Hay tất cả chỉ là mùi thể xác hoà lẫn trong cái vị mặn mồ hôi nơi đầu lưỡi mỗi khi quan hệ để được trả tiền. Học hành ko đến nơi đến chốn, 15 tuổi đã bỏ học và làm nghề cùng với mẹ... Nó chẳng thể cho mình một cái nghiệp để kiếm tiền dễ hơn! Vậy là nó chấp nhận cuộc sống như một dòng sông phẳng lặng chảy xuôi chiều...5 năm trôi qua, có đủ để một con đĩ an phận phải chấp nhận số phận hay bắt đầu suy nghĩ về cuộc đời mình.... Người ta tự hào khi kế thừa một truyền thống còn nó ... có nên đau xót khi phải đi theo một lối mòn.... Con người có những lựa chọn và nó biết cái nghề nó đang làm ko phải là một sự lựa chọn tốt nhất cho 1 thứ việc làm.... Nó chui vào một góc và bắt đầu khóc! Lần đầu tiên nó nức nở về số phận của mình, đã ko chèo lái được cuộc đời, mặc nước xuôi chiều cuốn trôi.... Phải chăng nó đã sai rồi sao???? Những lần đi khách ko phải lần nào cũng dễ dàng, chưa kể công an, bảo kê và bọn dắt mối.... hành hạ... còn là những khách hang khiếm nhã.... Như người ta vẫn nói, có thằng nào đi "đá phò" là thằng đàn ông tử tế đâu? Nó đôi khi bị khách đánh đập, những thằng đàn ông vẫn bạo lực như vậy khi làm tình.... Có hôm, nó lết dậy trên giường mà ko sao bước đi được, cảm giác thân thể rã rời, phần dưới đau nhức ko thể tả... Lại một ngày trôi qua của một con phò với tai nạn nghề nghiệp đây mà! Nó cười! Cười lớn dần! Rồi trong tiếng cười vỡ vụn ấy, giọt nước nào đó lăn ra từ hai khoé mi... Lần đầu tiên trong đời, nó cười mỉa mai cái nghè và cái thòi đời này.... Nó sẽ.... từ bỏ! Nó ko muốn chịu cái sự đau đớn trên thân thể thiếu nữ.... ko muốn chịu cái sự nhục nhã ngày nối ngày thế này nữa.... Nhưng... Ai cho nó sự can đảm để bỏ nghề??????? Ai???? Xã hội này là nơi rất dễ dàng cho sự bắt đầu.... nhưng lại quá khó khăn để kết thúc.... Nó quyết định đi tìm người đàn ông của mình, một người đàn ông mà như bao phụ nữ trên đời này vẫn có ít nhất một người.... Người đàn ông yêu nó.... Yêu nó để nó yêu chứ ko phải yêu nó như yêu một con phò.... Nó bắt đầu vẽ ra cái ảo tưởng cho đời mình.... Một điểm sáng le lói có thể bước tới từ đâu đó ở phía những người đàn ông tử tế kia, ko phải những khách hàng của nó.... Nó thay đổi nhiều, đi khách ít hơn, mặc cho bọn dắt mối cằn nhằn.... cay nghiệt chửi bới, cùng với bảo kê liên tục đe doạ.... Người ta phải liều lĩnh! Ai đó, đâu đó hay trong một bộ phim nào đó đã nói vây! Cho đến nó khi nó quyết định bỏ nghề....Dù sao nó cũng chẳng có ràng buộc gì với cái nghề này, ngoài 1 từ "truyền thống" xót xa.... Như tất cả những con cave bỏ nghề nào khác, đều chịu đựng những cái nhìn mỉa mai của "đồng nghiệp" và sự quấy rầy của quá khứ.... Nhưng thời gian sẽ làm mọi chuyện trôi qua... Nó cắn răng chịu đựng với ý nghĩ đó và cố an ủi mình với mơ ước về một người đàn ông sẽ đến.... Phải là một đứa con gái trong sạch mới xứng đáng với một người đàn ông như thế.... Khi con người ta đã thay đổi những ước mơ về hạnh phúc xa vời... thì nó thật buồn cười chỉ có một mong ước bình thường ko xa xôi là được yêu dù chỉ một lần thôi... Nó bắt đầu thói quen đi xem film một mình,đọc sách thường xuyên và tìm hiểu những công việc khác, trên báo.... Rồi nó tìm được một công việc ở một quán cafe, bồi bàn... Nó hài lòng với công việc đó.... Cố gắng tẩy rửa và lau chùi quá khứ của mình... thay đổi tất cả, thuê một căn phòng trọ nhỏ ở nơi mới, dùng một số điện thoại mới..... Thường xuyên ra đường ko trang điểm chứ ko loè loẹt như xưa.... Mọi thứ thay đổi đến chóng mặt và khó khăn cũng nhiều đến chóng mặt.... Một năm trôi qua... Người đàn ông ấy vẫn chưa đến.... Cho đến một ngày, trước sinh nhât nó 1 tháng, nó nhận được một bó hoa.... người ta nói là có người tặng nó. Bó hoa hồng đẹp hơn cả trong giấc mơ của nó....Ko rõ người gửi.... Và cứ thế trong một thàng liền, những bó hoa được gửi tới nơi nó làm một cách đều đặt.... Vào ngày sinh nhật nó.... Ko còn thấy bó hoa đó xuất hiện vào buổi sáng như thường lệ, nó có chút buồn thoáng qua... Một tháng nay.... nó đã mong chờ bó hoa ấy.... và chủ nhân của những bó hoa này làm nó tò mò.... đôi khi là mong nhớ.... mong nhớ một người xa lạ.... Nó như một đứa trẻ lần đầu tiên trong đời được tặng một con búp bê đẹp... Tối hôm đó, khi nó đóng cửa quá, vì ca trực của nó là ca trực quán cuối cùng... Một anh chàng xuất hiện, với một bó hoa như mọi ngày trên tay... - Chúc em sinh nhật vui vẻ... Nụ cười tan mây, nụ cười ngọt ngào trên đôi môi ấy làm trái tim nó tan chảy, một đứa con gái khát khao hạnh phúc bao lâu nay, giờ đây được đón nhận niềm vui thì sẵn sàng nhận lấy mà ko mảy may đề phòng....Nó im lặng, sững sờ, luống cuống ko biết phản ứng thế nào... Vậy là.... tình yêu của nó bắt đầu như vậy đấy.... Hoa hồng người đó tặng cho "nó"... Nó chưa bao gìơ yêu và cũng ko biết yêu nhau người ta sẽ làm như thế nào và... làm gì với nhau.... Hẹn hò này, đi chơi này... nhắn tin, gọi điện thoại và còn gì nữa.... Nhiều hơn cho một sự bắt đầu... - Sao anh lại thích em? Anh nhìn thấy em vào ngày đầu tiên em làm ở đây! Anh là khách quen của quán.... hehe... nhưng từ khi nhìn thấy em, anh ko vào đây nữa.... - Tại sao vậy? - Ồ, anh phải nghỉ ngơi và dành thời gian để nghĩ chiên dịch cưa cẩm chứ.... Nó cười.... hạnh phúc! Cuộc sống đơn giản vậy, hạnh phúc đến đơn giản vậy... Một vài tháng sau.... nó chuyển về sống chung với anh.... Đối với nó, đây hẳn là 1 sự phân vân, anh ko biết quá khứ của nó.... và nó cũng ko biết sống chung với người đàn ông mình yêu chứ chưa phải là chồng thì có là đúng đắn và... giống con gái bình thường ko? Nhưng mặc kệ! Anh muốn thế... Và như thế thì 2 người mới có nhiều thời gian bên nhau, nhất là khi bố mẹ anh ở xa và anh lại đang sống một mình, cần 1 người phụ nữ để chăm sóc.... cần một bàn tay phủ ấm căn nhà hoang lạnh.... Lại nói về bố mẹ anh, nó nhớ chưa một lần anh nhắc đến họ.... Có vài lần nó cũng định hỏi.... nhưng nghĩ lại thì thôi... bởi nếu anh có trả lời, rồi anh hỏi về bố mẹ nó... nó sẽ trả lời thế nào? Một đứa trẻ ko biết bố là ai? Và một bà mẹ là điếm hết thời đang sống cuộc đời nghiện ngập, rượu chè, ko hiểu đang ở nơi nào.... Trả lời như thế sao???? Dù vẫn biết là anh sẽ biết hết dù sớm hay muộn.... nhưng nó vẫn ko thể mở lời nói về cái cuộc đời xưa cũ mà nó đang cố gắng rũ bỏ..... Trước khi chuyển về sống chung, 2 đứa đi mua sắm rất nhiều vật dụng... vẽ ra một viễn cảnh của tình yêu hoàn hảo.... Nó nhoè mắt, cay lòng: - Anh tốt với em quá! Anh cười: - Anh ko tốt đâu... - Ko sao, em sẽ yêu anh, cho dù anh là người xấu đi chăng nữa...Ngày nó chuyển đến sống chung với anh, đồ đạc ko có gì nhiều ngoài vali quần áo, những thứ khác nó đã để lại căn nhà trọ vì anh nói, ở nhà anh cái gì cũng có, ko nên đem đi cho lủng củng và mệt mỏi.... Buổi sáng hôm ấy, trời mưa... mây xám xít và ko khí u ám nặng nề.... chỉ có nó là điểm sáng duy nhất của thời tiết ảm đạm ko có mặt trời ấy.... Nó vui vì được bắt đầu một cuộc đời làm người thực sự.... Đêm đó, là đêm đầu tiên của nó và anh.... Rất lâu.... rất lâu từ khi 2 người yêu nhau.... Tấm ga giường.... Một người đàn ông...Chiếc chăn mong manh.... Ánh đèn đỏ..Mùi mồ hôi nồng nàn...Bàn tay to lớn lướt trên cơ thể co quoắp.... Đã từ bao giờ xa vời với nó... Nay lại trở về.... Và lại là.... với người đàn ông mà nó yêu..... Miên man với suy nghĩ hạnh phúc và cảm giác tuyệt vời đang trải qua.... Sau khi làm chuyện đó.... nó thấy anh quay lưng đứng dậy.... mặc quần áo... Nó cười: - Anh ngốc thế... sao phải mặc đồ nhanh vậy! Anh lạnh lùng ko nói gì.... Mặc đồ tử tế, quay lưng lại đến tận khi đó vẫn chẳng nói gì thêm với nó.... Sau khi xong xuôi, anh rút trong ví ra 1 tập tiền... Rồi ném vào mặt nó... khi nó còn đang trần truồng ở trên giường, phủ lên thân thể con gái là một tấm chăn nhỏ, đủ để tiền lướt qua da làm nó lạnh.... Nó hoàn toàn ko hiểu điều gì đang xảy ra, thế giới như sụp đổ, cánh cửa một cuộc đời đóng khép.... Nó shock đến mức ko nói được câu nào, chỉ biết im lặng.... đờ đẫn như vậy nhìn anh. - Nhiều hơn một đêm của cô ngủ với bố tôi chứ? - Anh... anh... - Tôi chỉ muốn xem cô ngủ với bố tôi như thế nào .... Người cha đáng thương của tôi đã bị cô làm mù mắt..... Tôi chỉ muốn xem.... khả năng làm điếm của cô thế nào thôi.... - Anh.... anh... - Một con điếm suốt đời chỉ là 1 con đĩ ko hơn. Cầm tiền và cút khỏi đây.... - Anh... - Tôi muốn tất cả cái lũ điếm như cô, và nhất là cô, phải chịu cái cảnh mà mẹ tôi phải chịu.... Nhục nhã vì bị ruồng bỏ.... Nhục nhã rõ chưa? Cầm tiền và xéo đi.... Con điếm! Nó cười lớn....Nó cười sằng sặc....Nước mắt nó ào át tuôn trào...Đôi môi ướt đẫm...Nó cắn môi....giữ nguyên cái bộ dạng trần truồng đó...Nhặt...Nhặt...Nhặt những đồng tiền bán thân xác mà anh vừa trả nó.... Anh ta quay đi... ko nhìn... Bố anh là ai? - Là người bằng tuổi bố cô, là cái lão già mà cô đã cặp kè và làm si mê suốt 4 tháng trời, để ông ta đòi bỏ vợ. Đuổi vợ ra khỏi nhà, và bà ấy là mẹ tôi, gần 50 tuổi mà phải xách vali ra khỏi nhà và đi tự tử vì nhục! Là mẹ tôi! Là mẹ tôi! Cô hiểu chưa? COn đĩ! - Anh gào lên, nước mắt anh trào ra... nỗi tức giận và niềm căn phẫn ứa lên mạnh mẽ - Tôi thậm chí đã ko về kịp để nhìn mẹ lần cuối, chỉ vì cô đấy, con đĩ! - Em ko biết bố em bao nhiêu tuổi - Nó cười.... môi cắn môi.... máu chảy ra hoà cùng dòng nước mắt tan - Em chưa từng phá hoại hạnh phúc của ai.... chưa từng! - Một con đĩ như cô, thì làm sao biết mình đã ngủ với bao nhiêu người? LÀm sao biết mình đã phá nát bao nhiêu cuộc đời chứ? Khốn nạn! Đồ điếm! Đồ chó cái! Nước mắt ... dù đã kìm nén.... vẫn tuôn ra ko ngừng... lông mi đẫm nước..... má đỏ.... môi ướt máu.... nó cười.... - Tất cả chỉ là giả dối hả anh? - Tôi chắc sẽ yêu cô! Tôi tưởng tôi đã yêu cô! Đã quên đi mục đích tiếp cận cô của tôi, những gì cô thể hiện quá tuyệt vời, sự che dấu hoàn hảo! Nhưng .... rồi... trên giường cô cũng chỉ là con đĩ thôi....Tôi ko thể quên! Một con đĩ giết mẹ tôi, nó ám ảnh tôi! - Vậy là.... anh sẽ yêu em.... như anh đã trót yêu em.... nếu như....em .... ko phải là một con đĩ.... phải ko? Anh quay đi...... Không khí căn phòng đêm đầu tiên này.... đầy máu và nước mắt.... tràn ngập nỗi đau.... Nó đứng dậy .... cầm số tiền của anh trên tay... giơ lên... ngang mặt.... cười và nói với anh: "Nhiều hơn em được trả cho một đêm!" ... Mặc quần áo.... kéo nốt đống quần áo mới xếp vào tủ trong sung sướng và hạnh phúc sáng nay.... Nó nhét vào vali và kéo lết đi.... - Cám ơn anh! Người đàn ông gục xuống! Anh ta khóc.... Cánh cửa kéo ra rồi đóng sầm.... Trời lại đổ mưa.... Nó lết vali bước đi trên đường ước, nước mưa tát vào mặt nó rát và nước mắt làm nó buốt giá, môi cắn bật máu giờ đây xót.... chảy tan trong nước mưa những giọt máu đỏ.... Nó cầm nắm tiền trên tay....... Kiệt sức và đau đớn! ............. Sáng hôm sau, người ta tìm thấy xác một người con gái, với giọt máu ở khoé môi.... nước mắt 2 dòng khô trên đôi mắt nhắm u sầu.... Cô ấy đã chết.... Cổ tay hằn vết và máu chảy đẫm áo.... Một cái chết đau đớn và oan uổng! ............ Nó lết trong cái đêm mưa bão đau xót ấy.... Nỗi đau đã làm tiếng cười của nó bật nước....Nó quỳ xuống một góc khuất ... bên mái hiên của căn nhà bên ngõ vắng.... Lục lọi đống đồ đạc mà nó đem theo.... Hôp dao cạo mua cho anh.... để anh cạo râu.... Nó nghĩ vậy khi mua... và vui lắm, cái cảm giác được chăm sóc cho anh như cho chồng mình.....Mở quyển sổ nhật ký nó mua ... với ước mơ hồn nhiên ghi chép lại những ngày sống chung của cả hai mà nó vốn nghĩ sẽ rất hạnh phúc..... Nó rạch 1 vế nhỏ trên ngón trỏ của tay phải và bắt đầu viết.... trong nước mắt... trong nước mưa... trong máu.... trái tim nó... vỡ nát theo từng dòng chữ đớn đau.... ................. Người ta nhìn anh, khi anh đến đồn công an để nhận xác và khai báo.... Nhìn anh như nhìn một con ác thú giết người.... Anh lặng lẽ khai những gì mà người ta hỏi.... ............. Đám tang của nó chỉ có một mình anh! Ko phải là đám tang mà chỉ là một nắm đất chôn người chết, được đào xới lên và thả cái xác xuống... cắm một vài nén hương... bia mộ là những dòng chữ trống rỗng... Một cái tên như bao cái tên... ........... Bức thư tuyệt mệnh và chiếc vali của nó... nằm im lìm ở góc nhà... Anh ko hề đụng đến.... ........... Một buổi sáng, anh giật mình bởi tin nhắn: " Tao lại thấy bố mày cặp kè với con kia rồi đấy!" Anh bàng hoàng.... Gọi điện thoại lại cho bạn! - Uh, đúng rồi, tên thế mà... nhưng nó bỏ làm ở đó lâu rồi, bỏ từ trước khi mày về nước cơ! Thế còn những tấm ảnh thì sao? Anh cảm giác như mình sắp nổ tung. Mở những cái ảnh chụp cha mình và cô gái đó.... Anh chợt rùng mình.... Vì những bức ảnh đó.... ko có rõ mặt.....người con gái kia... chỉ 1 mái tóc giống nhau.... 1 cái tên giống nhau.... 1 chỗ làm mới.... giống nhau! Anh chạy đến góc phòng, đôi bàn tay run rẩy.... cầm bức thư... Nước mắt trào ra... lăn lóc trong trái tim anh hoảng loạn, đôi môi run... hàm răng va đập.... những tiếng nấc ko thành lời....Một bức thư đẫm máu... viết băằn máu và viết bằng một trái tim đau... " Anh à, em nói thật mà! Em chưa từng phá hoại hạnh phúc của ai! Em biết anh nhầm lẫn.... Nhưng em ko thể giải thích... vì anh nói đúng....em chỉ là một con đĩ! Em ước gì, em được sinh ra 1 lần nữa! Một lần trong sạch chưa bao giờ trải thân đĩ điếm.... Anh à, anh đúng.... anh ko sai..... Nhưng có một điều anh sai.... Số tiền anh trả cho em.... ko đủ..... ko đủ.... cho một tình yêu..... Lẽ ra... anh nên trả em nhiều hơn.... "Những nỗi đau dồn dập lên một cuộc đời và nhiều con người.... vì một người đàn ông mà 2 người đàn bà phải chết.... Người đàn ông kia đã mất vợ.... Và con của ông ta.... đã vô tình giết chết một người con gái yêu mình..... Nó đã cố gắng quên quá khứ, để học cách yêu một người nhưng nó vẫn được trả tiền vì yêu người đó! Vì đơn giản... nó chỉ là một con đĩ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro