Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5 : Khi nhìn rõ khuôn mặt Giang Đồ, giọng cô như nghẹn lại


Từ nhỏ đến lớn, Lâm Giai Ngữ cùng Giang Đồ phương thức ở chung luôn là như vậy. Nếu anh không muốn trả lời thì dù cô có gặng hỏi thế nào cũng không ra đáp án. Người này thật sự rất nhàm chán, mọi tâm tư đều dấu kín ở trong lòng, chỉ có chia sẻ bí mật với anh là thích hợp nhất.

Bởi vì, không cần lo lắng anh sẽ nói cho người khác.

Lâm Giai Ngữ đột nhiên nhớ tới Chúc Tinh Dao, toàn bộ trường có tổng cộng 15 lớp, cô ở lớp 15, lớp cô không ở cùng tầng với lớp 7, khai giảng lâu như vậy, hôm nay vẫn là lần đầu tiên trông thấy cô ấy.

Hơn nữa, hình như lúc đó cô ấy đang nói chuyện với Giang Đồ, cô nhịn không được tò mò: "Vừa rồi Chúc Tinh Dao cùng cậu nói chuyện gì thế?"

Giang Đồ lắp chân ghế, tiếp tục đóng đinh, "Không có gì."

Lâm Giai Ngữ lải nhải: "Cô ấy xinh thật, khí chất cũng rất đặc biệt, đồng phục xấu như thế mà mặc lên người cô ấy trông vẫn đẹp. Tớ thường nghe mọi người bàn tán về cô ấy, nam sinh trong khối đều gọi cô ấy là nữ thần, khiến Hạ Cẩn tức giận đến xanh mặt, ai da...... Hạ Cẩn là hoa khôi của lớp tớ, tớ đã kể với cậu rồi, trong nhà đặc biệt có tiền, chính là có chút tính tình đại tiểu thư, có điều người ta vốn dĩ chính là đại tiểu thư mà". Cô thở dài, có chút buồn bực :"Sao lại có những người như Chúc Tinh Dao và Hạ Cẩn vừa xinh đẹp, vừa gia thế tốt, thành tích học tập cũng tốt nữa chứ? Giống như trời cao đã đem toàn bộ những gì tốt đẹp nhất lên người các cậu ấy vậy, thật không công bằng......"

Giang Đồ đặt cái búa sang một bên, thờ ơ nói: "Thế giới này vốn dĩ chính là không công bằng."

Có người sinh ra đã mang mệnh phú quý, nhưng có người sinh ra đã sớm mắc kẹt trong bùn lầy.

Lâm Giai Ngữ không muốn chủ đề trở nên quá nặng nề, quay đầu nhìn anh, nhướng mày hỏi: "Vậy còn cậu?"

"Cái gì?" Anh đứng lên.

"Cậu có thấy Chúc Tinh Dao xinh không? Rất nhiều nam sinh đều thích cậu ấy."

Từ nhỏ đến lớn, Lâm Giai Ngữ chưa từng nghe Giang Đồ khen một cô gái nào xinh đẹp, cũng không giống như các nam sinh khác tụ tập thảo luận xem cô gái nào xinh, cô gái nào đáng yêu, thích kiểu con gái như thế nào...... Hoàn toàn không giống những rung động xao xuyến của thiếu niên nam nữ đến tuổi dậy thì.

Cô thật hoài nghi, Giang Đồ chẳng khác gì một người máy không có thẩm mỹ, không có sức sống thanh xuân tuổi trẻ.

Giang Đồ xách theo ghế dựa chuẩn bị vào nhà, Lâm Giai Ngữ đột nhiên hăng hái, đứng bật dậy chặn trước mặt anh. Cô cao chưa đến một mét sáu, vẫn còn thiếu hai cm nữa, cố sức ngẩng đầu nhìn anh: "Cậu làm sao thế, hỏi cái gì cũng không trả lời, nhìn xem có chút nào giống bộ dáng của thanh niên đang tuổi dậy thì không?"

Nam sinh tuổi dậy thì sẽ có bộ dáng gì?

Giống Trương Thành mù quáng theo đuổi Chúc Tinh Dao? Hay như Đinh Hành cả ngày lúc nào cũng một câu nữ thần, hai câu nữ thần? Hay nhất định phải cùng tụi con trai tụ tập thảo luận ai xinh ai đẹp, ai truy ai, ai đuổi ai?

Giang Đồ rũ mắt nhìn Lâm Giai Ngữ, ngoài cười nhưng trong không cười: "Xinh như cậu là được."

Anh vòng qua cô, đi vào nhà.

Lâm Giai Ngữ một phen sửng sốt, mãi một lúc mới phản ứng lại, đây là Giang Đồ trả lời câu hỏi của cô?

Trả lời thì trả lời, còn một hai kéo cô vào làm gì, quá đáng, cô tức giận quay đầu lại trừng mắt lườm anh.

Lộp bộp, mưa lớn đột nhiên trút xuống. Một bóng con trai nhỏ gầy cầm cặp sách chạy vội vào mái hiên, vẻ mặt ngạc nhiên mà hướng vào trong nhà nhìn nhìn: "Chị Giai ngữ, vừa rồi anh nói ai xinh như chị?"

Lâm Giai Ngữ tức giận: "Nữ thần của trường chị, chính là người xinh đẹp nhất."

Giang Lộ là một con ma xó, lại thường xuyên lui tới mấy quán cafe internet, nên biết nhiều hơn những đứa trẻ bình thường, cậu hỏi: "Có đẹp hơn mấy nữ minh tinh trên TV không?"

"Cái này không biết nói như thế nào......" Lâm Giai Ngữ nghĩ nghĩ, cảm thấy các cô gái mới lớn so với những nữ minh tinh phong tình vạn chủng trên TV dù sao vẫn có sự khác biệt rất lớn, "Rất xinh đẹp là được."

"Không sao, em thấy chị cũng đẹp mà."

"Đúng là khéo ăn nói nha, khô khan như anh em còn lâu mới tìm được bạn gái, ha ha ha ha!"

"Em cũng thấy vậy." Giang Lộ phối hợp hùa theo, cùng Lâm Giai Ngữ cười ầm lên.

Trong phòng ánh sáng mờ mờ, Giang Đồ đứng cạnh cửa sổ quan sát Giang Lộ đang cười đùa nham nhở, có chút thất thần, Chúc Tinh Dao xinh đẹp thì sao? Chính là ngôi sao sáng trên bầu trời cao, anh không thể nào hái xuống.

Hà tất nghĩ nhiều, tự làm phiền mình.

Ngày hôm sau, Giang Đồ không đi thay mắt kính.

Ngày thứ ba, Giang Đồ cũng không thay mắt kính.

Ngày thứ tư, Giang Đồ vẫn như cũ chưa thay mắt kính.

Ngày thứ năm, Giang Đồ......

......

"Này, đã qua 5, 6 ngày rồi đấy!" Lê Tây Tây mạnh mẽ đem tai nghe của Chúc Tinh Dao tháo xuống, xòe tay đếm cho cô xem, "Sao Giang Đồ vẫn chưa thay mắt kính? Có phải cậu ta nghèo đến mức không mua nổi không? Tinh Tinh, không phải cậu nói sẽ đưa tiền cho cậu ta sao."

Chúc Tinh Dao đang nghe một khúc diễn tấu, quay đầu nhìn cô ấy, cười gượng gạo: "Vậy cậu đưa đi."

Lê Tây Tây kinh hãi, "Tớ không dám...... Tớ sợ cậu ta cầm tiền ném vào mặt tớ, bảo tớ xéo đi."

Chúc Tinh Dao: "......"

Thành thật mà nói, cô cũng sợ, nếu không thì đã đưa tiền rồi.

Ngày hôm đó nhìn thấy thái độ của anh khi nhận điện thoại, lúc sau về đến nhà cô mới bừng tỉnh nhận ra, một người như Giang Đồ lòng tự trọng rất cao, so với sắt thép còn cứng hơn. Nếu cô cứ khăng khăng đòi đền tiền hoặc mắt kính, nói không chừng thật sự sẽ bị anh quẳng vào mặt.

Cô sờ sờ mặt.

Giang Đồ không phải kiểu nhìn sắc mặt người khác nên sắc đẹp đối anh vô dụng......

Cô suy nghĩ, nói: "Chờ thứ hai rồi tính sau, có thể là mấy ngày nay cậu ấy không có thời gian."

Chu Thiến cũng góp lời: "Đợt trước Đinh Hành còn nói với tớ, không biết có phải vì không có kính mà mấy ngày gần đây đi học cậu ấy đều không nhìn lên bảng, thường xuyên gục đầu xuống bàn ngủ......"

Chúc Tinh Dao quay đầu nhìn về phía cuối lớp.

Giang Đồ xác thực đang ngủ gục trên bàn, dường như ngày nào với anh cũng ngủ không đủ giấc.

Chỉ là một bộ mắt kính, bởi vì Chúc Tinh Dao dẫm hỏng lại thêm hoàn cảnh nghèo khó của Giang Đồ, càng làm tăng thêm sự hiếu kỳ, tò mò.

Trương Thành cười lạnh: "Có vấn đề, không hiểu sao đám con gái cứ chú ý đến cái tên nghèo kiết xác kia làm gì? Do tình mẫu tử bao la hay do tên kia quá đẹp trai?"

"Do cậu ta đặc biệt thôi, nào có dư thừa tình thương vậy chứ, nói không chừng là đang chờ xem náo nhiệt đấy?" Tào Minh cúi đầu chơi di động, cũng không ngẩng đầu lên mà nói, "Cậu để ý nhiều làm gì?"

"Nhìn ngứa mắt."

"Thôi bỏ đi." Tào Minh nhìn Trương Thành, nhịn không được khuyên một câu, "Tuy rằng Giang Đồ luôn đơn độc một mình, nhưng loại cỏ dại này sinh trưởng mạnh mẽ, cậu nhìn cậu ta xem, cũng không phải một người chịu bị khi dễ đâu."

Trương Thành thấy Chúc Tinh Dao lại nhìn về phía Giang Đồ.

Hôm nay, đây đã là lần thứ tám cô quay đầu lại nhìn tên kia rồi! Đến nửa con mắt cô cũng không thèm cho cậu ta.

Trương Thành cảm thấy có chút bực bội, khinh thường nói: "Cậu ta như vậy, có cái gì mà sợ?"

...

Giang Đồ mấy ngày nay quả thực rất bận. Nhân viên ở cửa hàng của Lương ca xin nghỉ vẫn chưa trở lại, đoán chừng là chuẩn bị không làm. Anh mỗi ngày tan học đều chạy qua đó, nên mới không có thời gian đi thay mắt kính.

6 rưỡi, anh đúng giờ đến cửa hàng, ở lối vào là tấm biển lớn màu đỏ "Cửa hàng thịt nướng Lương ca".

Cửa hàng mới khai trương đợt nghỉ hè vừa rồi, nằm ngay trên con phố ở giữa ngõ Hà Tây và quảng trường trung tâm thành phố. Không phải vị trí vàng, nhưng lưu lượng khách cũng ổn, tiền thuê không quá cao, thời điểm mới vừa khai trương, Lâm Giai Ngữ đi phát truyền đơn, từ đó mới quen ông chủ là Lương ca.

Cửa hàng thịt nướng mở cửa từ 12 giờ trưa đến 5 giờ sáng, phục vụ từ bữa cơm đến bữa ăn khuya, sau đó đóng cửa dọn dẹp phải đến gần 6 giờ sáng mới xong.

Anh vừa bước vào tiệm, một người đàn ông ngoài 30 tuổi cầm điếu thuốc trên tay đi tới, vừa gạt tàn thuốc vừa nói: "Ơ, anh đã nhắn tin cho nha đầu Giai Ngữ kia, bảo cậu hôm nay không cần tới, làm liên tục mấy ngày rồi, không mệt sao?"

Người đàn ông đó chính là Lương ca.

Giang Đồ nhíu mày: "Chắc cô ấy không để ý di động, hoặc máy hết pin rồi."

"Này, mua di động chưa?"

"Không có." Giang Đồ xoay người, định đi chợ đêm mua một cái di động, "Đêm nay trong tiệm không thiếu người, em đi lát rồi về."

"Đợi đã."

Lương ca gọi anh lại.

Giang Đồ xoay người, một vật thể không rõ được ném tới, anh giơ tay bắt được, là di động Nokia kiểu cũ.

Anh ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông diện mạo thô ráp, trang phục có chút lôi thôi, cẩu thả.

Lương ca hất cằm: "Không phải cho cậu, đêm nay tiếp tục ở lại hỗ trợ, cuối tuần có thể hơi bận rộn." Anh ta cũng coi như hiểu chút ít về tên tiểu tử này, nếu anh nói cho khẳng định cậu ta không cần, tính tình đủ cứng đầu, anh ta chưa thấy qua một thiếu niên nào khó tính như vậy.

Giang Đồ cúi đầu nhìn vật trong tay, rổi ngẩng lên nói: "Cảm ơn."

Anh xoay người vào tiệm, cởi đồng phục trên người ra, mặc đồng phục phục vụ của quán, chui vào sau bếp.

Tại một bàn gần cửa sổ, vài học sinh mặc đồng phục, cả nam lẫn nữ đều có, một nữ sinh nói: "Người vừa rồi có phải học sinh trường mình không? Trông rất đẹp trai nha, sao không nổi tiếng nhỉ?"

"Rất đẹp trai sao? Có phải soái ca Lục Tễ không?"

"Á...... nhìn không rõ mặt, chỉ thấy sườn mặt nghiêng thôi, cảm giác rất tuấn tú."

"Đó là Giang Đồ, các cậu không biết à?" Có nam sinh cười cười, "Cậu ta không đeo kính nên trông hơi hơi khác, thiếu chút nữa không nhận ra, đeo kính vào đúng là nhan sắc bị giảm đi."

"Hả???"

Hai nữ sinh quay sang nhìn nhau, họ cũng đã từng chạy sang lớp 7 nhìn mặt, thật đúng là nhận không ra.

...

Buổi chiều Chủ nhật, Chúc Tinh Dao bị Lê Tây Tây tới tận phòng tập kéo ra ngoài dạo phố, nói muốn mua quần áo mùa thu.

Lúc hai người từ khu thương mại đi ra đã là 6 giờ, Chúc Tinh Dao không mua được gì, Lê Tây Tây túi lớn túi nhỏ trên tay, dùng đầu cọ cọ Chúc Tinh Dao: "Chúng ta thật sự không đi ăn cơm chiều sao?"

Chúc Tinh Dao đẩy đẩy cái đầu xù của cô ấy: "Không đi, cả một buổi chiều đã đi dạo rồi, tớ thật sự ăn không vào, lát nữa tớ còn phải về lấy đàn, cậu vẫn là về nhà ăn đi."

Đàn cello của cô còn để ở phòng tập, hiện tại quay về có thể luyện tập thêm hai tiếng.

Lê Tây Tây bĩu môi: "Được rồi, lần sau tớ mời cậu ăn thịt nướng."

Chúc Tinh Dao: "Được."

Hai người chia tay ở ngã tư, Lê Tây Tây bắt taxi về nhà, Chúc Tinh Dao cúi đầu đi về phía trước. Bỗng có mấy tờ rơi chìa ra trước mặt, ngăn cô dừng bước.

Cô ngẩng đầu, đối phương đang mỉm cười nhìn cô , chính là cô gái có mối quan hệ thân thiết với Giang Đồ.

Lâm Giai Ngữ có chút ngượng ngùng: "Xin chào, bạn học, lấy một cái đi."

Chúc Tinh Dao cầm lấy tờ rơi, lại nhìn đến một xấp dày cô ấy đang ôm trước ngực, cô nghĩ ngợi, hỏi: "Nhiều như thế cậu định phát bao lâu?"

Lâm Giai Ngữ không nghĩ tới cô sẽ hỏi vậy, nhỏ giọng nói: "Hai tiếng."

"À......" Chúc Tinh Dao lại hỏi, "Cậu biết Giang Đồ cận bao nhiêu độ không?"

"Hả?" Lâm Giai Ngữ ngạc nhiên nhìn cô.

"Tớ dẫm hỏng mắt kính của cậu ấy, cậu ấy nói không cần bồi thường, sẽ tự mình thay, nhưng vẫn chưa thấy đi, mấy ngày nay đi học đều không nhìn rõ trên bảng, tớ cảm thấy rất băn khoăn." Chúc Tinh Dao sợ cô ấy hiểu lầm, vội giải thích "Tớ chỉ muốn đền cậu ấy một bộ mắt kính, cậu đừng hiểu lầm."

Hiểu lầm cái gì?

Lâm Giai Ngữ chấn động rồi, cô không nghĩ mắt kính của Giang Đồ là do Chúc Tinh Dao dẫm hỏng. Còn chưa lấy lại tinh thần, di động đã vang lên, cô ấy đang ôm tập giấy có chút khó lấy ra điện thoại. Chúc Tinh Dao nhìn cô ấy hành động khó khăn, đưa tay ra ôm lấy tập tờ rơi trong tay cô ấy, "Để tớ cầm hộ cậu một lát."

"Cảm ơn." Lâm Giai Ngữ vội nói, móc di động ra.

Vừa thấy là Giang Đồ gọi tới, cô ấy nhìn sang Chúc Tinh Dao. Chúc Tinh Dao đang xem tờ rơi, có vẻ tò mò nội dung viết trên đó.

Cô ấy quay lưng lại, hạ giọng nói vào điện thoại: "Giang Đồ, cậu cận bao nhiêu độ?"

Giang Đồ đứng ở cửa WC trong quán cà phê, lời định nói nhưng lại nuốt xuống, hơi hơi nhíu mày: "Cậu hỏi cái này làm gì?"

"À......" Lâm Giai Ngữ nhìn thấy Chúc Tinh Dao đã xem xong nội dung trên tờ rơi, thế nhưng còn thuận tay giúp cô phát đi mấy cái, cô ngẩn ngơ, cảm thấy giống như đang nằm mơ. Cô di di mũi giầy trên nền đất, cúi đầu nói nhỏ, "Chúc Tinh Dao hỏi tớ, cậu ấy nói đã dẫm hỏng mắt kính của cậu, muốn đền cho cậu một bộ khác."

Từ quán cà phê đến quảng trường rất gần.

Giang Đồ chạy tới chỉ tốn năm phút.

Sắc trời vừa mới nhá nhem, đèn đường còn chưa bật hết lên, ánh đèn từ hai bên cửa hàng đan xen chiếu xuống mặt đường. Anh đứng ở đầu phố, nheo mắt nhìn về phía cô gái đang đứng giữa đám đông nhộn nhịp trên quảng trường. Cô ôm một xấp tờ rơi không chút để ý mà phát cho người qua đường, một vẻ hững hờ lại xinh đẹp.

Không giống như khi ở trong trường học.

Cũng không giống lúc cô chơi đàn.

Phát được một tờ, cô sẽ cười và nói: "Cảm ơn."

Một người phát tờ rơi vừa xinh xắn vừa lễ phép như vậy, người qua đường nhận tờ rơi đều nhịn không được nhìn nhiều thêm vài lần.

Anh mím chặt môi, nhìn chằm chằm đi thẳng tới phía cô, bước chân không tự giác thả chậm.

Chúc Tinh Dao cúi đầu cầm lấy một tờ rơi, khóe mắt liếc thấy có người đến gần, theo bản năng ngẩng lên, đồng thời đem tờ rơi chìa ra: "Xin chào, xem một chút......"

Khi nhìn rõ khuôn mặtGiang Đồ, giọng cô như nghẹn lại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro