[Phần I] Chương 6: Thập ngũ dạ nguyệt (2)
Ánh trăng xuyên qua tán cây bồ đề, soi rõ khuôn mặt y, Bách Lý Đồ Tô rũ mi mắt, trong tâm lại ẩn ẩn đau. Từ lúc người kia trở về, ngoại trừ lần gặp nhau trước tiền điện, hắn, chưa từng để y vào trong mắt. Bách Lý Đồ Tô không biết đây là tư vị gì, chỉ cảm thấy thật khó chịu thậm chí có chút ủy khuất.
- Ngươi làm gì ở đây ?
Giọng nói trầm trầm mang theo ngờ vực, Bách Lý Đồ Tô giật mình nhìn nam nhân trước mặt. Người này bảy năm trước cùng hiện tại không mấy khác biệt, chỉ có ánh mắt hắn nhìn y, lãnh đạm hơn rất nhiều.
- Tham kiến thần quân.
Dạ Hoa phất phất tay, Bách Lý Đồ Tô nâng người dậy.
- Ta....
Dạ Hoa dường như chỉ thuận miệng hỏi, cũng không quan tâm xem y định nói gì. Bách Lý Đồ Tô lén nhìn hắn, Dạ Hoa chắp tay sau lưng, không nhìn Bách Lý Đồ Tô mà nhìn nguyệt quang trước mắt.
Hai người ta không nói, ngươi không hỏi, lẳng lặng đứng đó, cũng không nhìn đối phương. Trong đêm yên tĩnh dị thường chỉ truyền lại tiếng gió thổi bay y phục.Nhận thấy vị thần quân cao cao tại thượng này không có ý định mở lời, Bách Lý Đồ Tô kéo kéo khóe miệng, cứng ngắc cáo từ. Nghe thấy tiếng y, Dạ Hoa mới đem ý thức trở lại, ừ hử có lệ. Chính cái vẻ lãnh đạm đó của hắn khiến Bách Lý Đồ Tô thất vọng, lãnh đạm khiến không ai có thể tiếp cận hắn. Bách Lý Đồ Tô xoay người, nhận ra mình quá chấp nhất. Vị thần tiên uy vũ năm xưa cứu y khỏi đại hùng, vị quân chủ bất chấp địa vị hạ mình dạy y tiên thuật, người đó...có lẽ những việc đó đối với hắn không là gì nhưng đối với y......
Bách Lý Đồ Tô chậm rãi hướng sương phòng của mình trở về.
- Đau... đau quá...- Bách Lý Đồ Tô giật mình tỉnh dậy trong đêm, y lại mơ thấy giấc mộng đáng sợ năm đó. Cổ họng đè nén âm thanh nức nở, y nắm tay đập mạnh vào lồng ngực đang kịch liệt phập phồng vì thở dốc. Nương đã dạy y, nam tử hán đại trượng phu, thà đổ máu chứ không rơi lệ, nhưng Bách Lý Đồ Tô không làm được, 7 năm trôi qua, y vẫn không tài nào buông xuống chấp niệm, y hận đám người đó, hận chúng mang nương cùng mọi người Trúc Lăng thôn ly khai y.
Bách Lý Đồ tô miên man suy nghĩ, sát khí nổi lên, bao trọn thân thể y, đôi mắt linh cơ thường ngày nhuốm đầy tơ máu, chiếc chuông bạc mang bên hông ngân vang. Y gạt bay toàn bộ đồ đạc trong phòng tung cửa rời đi. Vừa đến tiền viện đã bị hơn chục tiểu tiên bao vây.
Vân Nguyệt đứng đó, nhẹ giọng trấn an y:" Đồ Tô, tỉnh táo lại, nhìn ta, Tô Tô, là sư phụ, Tô Tô..". Nguyên lai cảm nhận được linh tính từ "loan linh" ( loan linh: chuông nhỏ) , Vân Nguyệt biết y xảy ra chuyện, nàng mới cấp tốc đến đây, không ngờ sát tính nhập thể, mấy tiểu tiên ngăn cản đã bị Bách Lý Đồ Tô đánh trọng thương. Vân Nguyệt thương y như vậy rất muốn tiến lên nhưng chỉ sợ y bị thương, đang lúc nàng chần chừ, một bóng lam y lướt qua, chưa qua mấy chiêu, Bách Lý Đồ Tô bị đánh ngất. Dạ Hoa xoay người ôm y bay về phòng, Vân Nguyệt thu hồi vẻ nghi hoặc, cũng nhanh chóng đi theo sau hắn.
Cẩn cẩn dực dực đặt Bách Lý Đồ Tô trên giường, đắp lên thân thể đơn bạc chiếc chăn nhỏ, Dạ Hoa chắp tay nhìn ra đại môn. Vân Nguyệt dùng khăn ướt lau mồ hôi còn vương lại trên trán y, cũng không hỏi sao Dạ Hoa lại xuất hiện, chỉ nhẹ nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Bách Lý Đồ Tô, nhìn đôi mày nhíu chặt mà đau lòng :" Tô Tô...là hài tử tốt...".
Dạ Hoa không nói gì, đưa mắt lẳng lặng nhìn khuôn mặt y, trước đó hắn không để ý, nhìn lại, cũng khó trách, bảy năm rồi, hài tử kia đã sớm trưởng thành, đường nét khuôn mặt mang theo nét cương nghị của nam nhân. Tuy vậy, y so với người khác, thanh tú hơn rất nhiều.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Mộc Miên vọt từ đại môn vào, qua loa hành lễ với Dạ Hoa, bước nhanh tới bên cạnh giường, Mộc Miên đỏ mắt nhìn Bách Lý Đồ Tô:" Sư phụ...Tô Tô..."
- Không còn việc gì...chỉ đang ngủ thôi...- Vân Nguyệt khiêu mi nhìn đại đồ đệ của mình, từ lúc Bách Lý Đồ Tô đến đây, Mộc Miên và y đã thân thiết như thân tỷ đệ. Chỉ cần Bách Lý Đồ Tô xảy ra chuyện, dù là nhỏ nhất cũng khiến nàng đau lòng, không trách được, hai đứa trẻ cùng cảnh ngộ. Vân Nguyệt thở dài phân phó Mộc Miên chiếu cố Bách Lý Đồ Tô.
- Thần Quân...
Dạ Hoa từ lúc đến đây, ánh mắt vẫn không tự chủ hướng tiểu đồ đệ của mình, ánh mắt đó, có ưu thương cùng đau lòng. Vân Nguyệt không biết bảy năm qua đã phát sinh chuyện gì, cũng không muốn hỏi, nếu cần thiết, Dạ Hoa sẽ tự động nói với nàng. Vân Nguyệt chỉ sợ, một sự sợ hãi len lỏi trong tâm, cách Dạ Hoa nhìn Bách Lý Đồ Tô giống hệt ánh mắt năm đó phụ thân Dạ Hoa nhìn mẫu thân hắn. Chuyện trong quá khứ không ai nhắc lại, Vân Nguyệt lắc đầu quên đi cố sự....
Có lẽ...có lẽ nàng nhìn nhầm, Dạ Hoa với Bách Lý Đồ Tô mới gặp lại nhau chưa đến một ngày, trước kia cũng chỉ coi là biết đến, sao có thể có loại cảm xúc như thế được, hơn nữa cả hai đều là nam nhân.
Vân Nguyệt nhẹ giọng hướng thần quân:" Vất vả thần quân quan tâm, Vân Nguyệt thay mặt đồ đệ cảm tạ, việc này phát sinh cũng là do ta không trông coi y cẩn thận".
Dạ Hoa chưa nói gì đã thấy một tiểu tiên chạy vào bẩm báo, khó xử nhìn Dạ Hoa lại nhìn Vân Nguyệt. Vân Nguyệt ra hiệu hắn có thể nói, lúc này hắn mới tiến lên bẩm báo:" Vân Nguyệt cô cô, mấy tiểu tiên bị Đồ Tô đả thương tổng cộng 8 người, hiện đã mang đi trị thương, cô cô còn muốn phân phó gì không ?"
Thấy mày Dạ Hoa đã nhíu lại, Vân Nguyệt chỉ nói qua loa, bảo hắn trước hết chăm sóc họ, sáng mai tính sau. Dạ Hoa quay qua nhìn Bách Lý Đồ Tô sắc mặt tái nhợt trên giường, nhàn nhạt nói:
- Việc này phát sinh bao nhiêu lần rồi ?
Vân Nguyệt biết không thể che giấu giúp Bách Lý Đồ Tô, nhìn hắn:" Đây là lần thứ 2, Thần quân..."
- Cô cô, không thể vì y mà tổn hại đến người khác được, sát khí quá lớn, ta nghĩ.....
Mộc Miên đang ở bên chăm sóc Bách Lý Đồ Tô, vừa nghe vậy đã hướng hắn chạy tới:"Thần quân, Tô Tô không cố ý, người, định làm gì hắn, cầu người..." , Đại đồ đệ của Vân Nguyệt ngày thường luôn mạnh mẽ, giờ đây đứng trước mắt nam nhân này lại tuôn lệ châu, yếu đuối cầu xin. Vân Nguyệt hô khẽ:" Mộc Miên, đừng nháo".
Dạ Hoa trước giờ luôn thưởng phạt phân minh, Bách Lý Đồ Tô cũng không ngoại lệ, hắn lạnh lùng gia lệnh đưa Bách Lý Đồ Tô nhốt vào Thạch Huyền động. Nơi giam giữ tội nhân của Thiên Phong điện, bốn phía đều là thạch bích đen tuyền, hảo một chỗ, thạch bích này có thể giúp Bách Lý Đồ Tô áp chế tà khí. Mộc Miên cắn răng lau đi lệ vương khóe mắt, vuốt ve khuôn mặt sư đệ nàng thương yêu nhất." Đồ Tô, xin lỗi, sư tỷ không thể bảo vệ ngươi, ngươi yên tâm, ta sẽ đưa ngươi ra ngoài sớm".
Vân Nguyệt lặng nhìn Bách Lý Đồ Tô bị mang đi, nàng thương hài tử này như thân sinh vậy, lại nhìn Dạ Hoa, trên khuôn mặt lãnh tĩnh diện vô biểu tình.
Đêm nay trăng thanh gió mát, khắp Thiên Phong điện, có những người trằn trọc thâu đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro