is it over yet ?
ta từng nghĩ mình là kẻ quen thuộc với cái chết, quen thuộc đến mức chẳng mảy may rung động trước sự tàn lụi của bất kỳ sinh linh nào. nhưng sau đêm ấy, giữa ánh trăng nhợt nhạt và tiếng gió thê lương, ta nhận ra bản thân chẳng hề mạnh mẽ như mình tưởng.
.
.
.
.
.
hắn đã nằm đó, giữa vũng máu đỏ tươi như những cánh hoa thanh tâm tàn lụi. ta đứng trước hắn, bàn tay vẫn run rẩy vì hơi lạnh từ hòa phác diên. trái tim ta như bị ai đó bóp nghẹt khi nhìn thấy ánh sáng trong mắt hắn dần phai nhạt.
"xin lỗi... ta yêu ngài."
câu nói cuối cùng ấy, nhẹ tựa hơi thở, nhưng lại nặng hơn bất kỳ thanh vũ khí nào ta từng cầm.
lúc ấy, ta đã không nhận ra rằng mình đã bước qua một ranh giới, ranh giới mỏng manh giữa hiện thực và quá khứ, giữa cái đang tồn tại và cái đã mất đi mãi mãi. một khi vượt qua thì vĩnh viễn không thể quay trở lại.
.
.
.
.
.
mỗi lần ta nhắm mắt, ta lại thấy hắn. hình bóng ấy, đôi mắt xanh sâu thẳm ấy, nụ cười phảng phất như ánh trăng nhòe nhạt trong cơn mưa, tất cả như một lời nguyền không ngừng bám lấy ta.
những đêm dài tại nhà trọ vọng thư, ta đứng trên lan can, nơi gió núi thổi qua những phiến đá lạnh buốt. dưới ánh trăng, ta nhìn về phía chân trời, tự hỏi liệu linh hồn hắn có đang lạc lối đâu đó trong màn đêm bất tận. nhưng dù ta tìm kiếm bao lâu, chỉ có sự im lặng trả lời.
ta không thể trở lại, không thể sửa chữa những gì đã xảy ra. ký ức về đêm định mệnh ấy tựa một chiếc gai găm sâu vào lòng, đau đớn tột cùng nhưng không thể rút ra. ta tự hỏi, nếu hôm đó ta ngăn mình lại, nếu ta chỉ cần một chút từ chối, một chút chần chừ, liệu mọi thứ có khác đi?
.
.
.
.
.
những câu hỏi ấy ám ảnh ta mỗi ngày. ta nhìn những bông thanh tâm nở rộ nơi đỉnh núi, những cánh hoa mỏng manh lay động trong gió như đang nhắc nhở ta về hắn. chúng không còn mang vẻ đẹp thuần khiết nữa. dưới mắt ta, chúng như được nhuốm một sắc đỏ ám muội, phảng phất hương vị tanh nồng của máu.
ta đã nhiều lần tìm đến đế quân. trước mặt ngài, ta như một đứa trẻ lạc lối, tay bấu víu vào chút hy vọng mong manh. "đế quân, nếu ta ngăn hắn lại, liệu kết cục có khác không?"
ngài im lặng, chỉ nhấp một ngụm trà, ánh mắt chìm sâu vào những suy tư xa xăm. sự im lặng ấy, không hiểu sao, lại khiến ta đau đớn hơn bất kỳ câu trả lời nào.
"xiao, liệu ngươi có biết rằng không thể thay đổi quá khứ " ngài cuối cùng cũng lên tiếng, giọng ngài trầm như tiếng chuông ngân xa.
"ta biết" ta đáp, nhưng trong lòng vẫn quặn đau một cách khó hiểu.
ta trở về nhà trọ vọng thư, nơi hắn từng cứu ta khỏi cơn mê nghiệp chướng. những bậc thang gỗ cũ kỹ nơi đây, dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm của hắn. ta lặng lẽ bước lên từng bậc, cảm giác như chỉ cần quay đầu, ta sẽ thấy hắn đứng đó, tựa người vào lan can, mỉm cười một cách ngông nghênh....
...nhưng nơi đó chỉ còn lại sự trống rỗng.
.
.
.
.
.
dường như nỗi ám ảnh về hắn đã trở thành một phần của ta, hòa lẫn vào từng hơi thở, từng nhịp đập của trái tim. ta không thể thoát ra, cũng không muốn thoát ra.
mỗi đêm, khi ánh trăng nhạt nhòa chiếu qua cửa sổ, ta lại thấy mình quay về nơi hắn đã nằm xuống. dưới ánh sáng yếu ớt, ta nhớ đến cái cách hắn nhìn ta, đôi mắt ấy không chỉ mang nỗi đau đớn mà còn cả tình yêu và sự cam chịu.
lần nọ, trong cơn mơ, ta thấy hắn đứng trên vách đá, ánh mắt đượm buồn như trăng treo nơi chân trời. "ngài đến rồi sao?" hắn hỏi, giọng nói nhẹ tựa cơn gió thoảng qua.
ta bước đến gần, bàn tay muốn chạm vào hắn, nhưng hắn nhẹ nhàng lùi lại, lắc đầu mỉm cười, bóng hình hắn tan biến trong màn sương dày đặc. ta choàng tỉnh, cảm giác như cả thân thể mình bị cơn giá lạnh xé toạc.
ta nhớ đến những lần hắn cố gắng bắt chuyện, cái cách hắn nhìn ta, như thể muốn chạm vào một điều gì đó mà hắn không thể. ta từng phớt lờ hắn, từng nghĩ rằng những lời nói ấy chỉ là một trò đùa ngớ ngẩn. nhưng giờ đây, ta mới nhận ra, đó là cách hắn cố gắng đến gần ta, dù chỉ một chút.
.
.
.
.
.
những bước chân hắn đã khắc sâu vào cuộc đời ta, nhưng lại dừng lại quá đột ngột, bỏ lại ta một mình trên con đường hun hút.
liệu hắn có trách ta không ? hay hắn đã buông bỏ mọi oán hận để yêu ta, một cách ngu ngốc và dại khờ chăng ?
những ngày trôi qua, ta vẫn sống trong nỗi ám ảnh về hắn. ta không thể quay trở lại thời điểm ấy, không thể thay đổi kết cục đã định. nhưng ta cũng không thể bước tiếp, như một kẻ bị trói buộc trong một chiếc lồng vô hình.
ta không dám bước chân đến nơi hắn ra đi. mỗi lần nghĩ đến đó, lồng ngực ta đau đớn như bị thiêu đốt, từng hơi thở như muốn xé toạc thân xác. ta tự hỏi, liệu bàn tay ta đã quá tàn nhẫn, hay chính hắn đã quá cố chấp khi chọn ta?
.
.
.
.
.
ngày nọ, ta đứng nơi vách đá cao nhất ở liyue, nơi gió gào thét và mây cuồn cuộn như sóng dữ. dưới chân ta là vực thẳm sâu hun hút, tựa như trái tim ta, trống rỗng và lạnh lẽo.
"childe," ta thì thầm tên hắn, cái tên như một lưỡi dao cứa vào lòng, đau đến tận cùng.
đêm nào cũng vậy, ta gọi tên hắn trong đầu, để nghe lại âm vang của chính mình giữa màn đêm lạnh lẽo. tên hắn, ta chưa từng thốt ra khi hắn còn sống, nhưng giờ đây, nó là tất cả những gì ta có thể bấu víu.
ta nhắm mắt, tưởng tượng bàn tay hắn vươn ra, nụ cười phảng phất sự mời gọi. nhưng khi mở mắt, chỉ có khoảng không vô tận đáp lại ta.
dẫu thế, ta vẫn đứng đó, hàng giờ, ngày này qua ngày khác. như thể ta đang chờ đợi điều gì đó, một điều không bao giờ đến.
.
.
.
.
.
ánh trăng nhợt nhạt soi sáng những cánh hoa thanh tâm. gió thổi qua, mang theo một mùi hương mơ hồ, như hơi thở của hắn, như lời nhắn nhủ từ một nơi xa xăm.
ta bước chậm giữa những bông hoa, mỗi bước chân đều nặng trĩu. ta cúi xuống, ngón tay chạm vào cánh hoa mềm mại, cảm giác tựa như đang chạm vào những mảnh ký ức đã vỡ vụn.
trong lòng ta, chỉ còn lại một câu hỏi, vang vọng như tiếng chuông ngân." liệu ngươi có hối hận không, childe? ngươi đã đặt cược cả mạng sống vì ta, nhưng ta... lại không thể giữ ngươi ở lại...."
ánh trăng lẩn khuất sau tầng mây dày, bỏ lại ta một mình trong bóng tối. ta đứng đó, như một bóng hình mờ nhạt giữa những đoá thanh tâm đang lay động, như một kẻ bị giam cầm mãi mãi trong ký ức không bao giờ lụi tàn.
và đêm nay, ta sẽ lại mơ thấy hắn, thấy ánh mắt ấy, nụ cười ấy. và khi ta tỉnh dậy, tất cả sẽ biến mất, chỉ để lại nỗi trống trải kéo dài mãi mãi.
hắn là giấc mơ mà ta không bao giờ tỉnh dậy hoàn toàn, một giấc mơ đẹp nhưng đầy đau thương, khắc sâu trong ta rằng, có những ranh giới, một khi bước qua...
.
.
.
.
.
...không thể quay trở lại.
#lirien
03:20
20/01/2025
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro