Chap 15: Những kẻ ngốc yêu nhau (Phần 1)
Ngoài trời đang mưa, một khung trời mây giăng xám ngắt, ảm đạm một màu, mưa thì càng ngày càng nặng hạt. Thằng Trọng vẫn cứ ngồi đó, một mình, nó ngồi đó hơn hai tiếng đồng hồ rồi, vậy mà vẫn chưa thấy bóng dáng thằng Tư Dũng. Trên mặt nó thoáng buồn, nhưng vẫn chưa phải là tệ hại lắm, nó đã chuẩn bị từ trước rồi nên cũng không hy vọng quá nhiều, chuyện này quá bất ngờ nên có lẽ thằng Tư Dũng chưa kịp chuẩn bị, có lẽ nó đang bị sốc
Chỉ là trời mưa thôi, sao trong lòng lại nổi lên giông bão...
Thằng Trọng vẫn giữ nguyên tư thế, tầm mắt đặt ở phía bên ngoài cánh cửa ra vào, ngắm nhìn thật kỹ những hạt mưa đang rơi, cũng chính là tâm hồn của thằng Trọng đang rơi xuống rồi vụn vỡ ra. Nó vẫn mong chờ, chờ kỳ tích xuất hiện....nhưng nó sai rồi, kỳ tích chỉ có trong phim thôi, huống hồ trong phim chỉ là giữa nam với nữ, còn nó thì...
Nó thở dài một hơi rồi hít thật sâu, tận hưởng trọn vẹn cái không khí lành lạnh này.
Mùi đất, mùa khói bếp sộc vào mũi nó, làm cho nó cảm thấy nhẹ nhàng hơn hẳn. Hay là chờ thêm tí nữa, chắc là do mưa nên thằng Tư Dũng chưa đến được, chắc là vậy rồi...
Mưa đã ngừng từ rất lâu rồi, trời cũng đã chạng vạng tối rồi, thằng Tư Dũng vẫn chưa tới. Đình Trọng cười mỉm một cái rồi tính tiền, ra về. "May thật trời đã hết mưa, không phải ướt đồ". Nhìn nó loi nhoi vậy chứ nó sống nội tâm lắm, lấy cái khoảng tươi vui bên ngoài bù lại cái khoảng trống trong tâm hồn nó, thôi kệ, vậy cũng tốt
Nó đạp xe hoài, qua hai ba rồi bốn con đường, chẳng biết sao lại dừng trước của nhà Đức Chinh
- Chinh ơi
Chinh ra mở cửa, cậu cũng đoán trước được chuyện gì rồi, hai đứa vào nhà, ngồi trên cái sô pha
- Thằng Dũng không tới hả
- Uhm, không tới
- Mày cũng đừng buồn quá, nó không tới cũng chưa chắc là nó không thích mày
- Tao đâu có buồn đâu
Thằng Trọng cười cười, nó rõ ràng đang nói dối
- Mà mày tại sao lại thích nó vậy, nó nhạt nhẽo bỏ bà
- Thì hồi năm lớp 10, tao bị đụng xe, mày nhớ không?
- Nhớ, mày nghỉ cả một tuần liền mà
- Là nó nghỉ học, đưa tao vô bệnh viện ấy, không là tao chầu ông bà lâu rồi. Mà chó thật, thằng kia nó đụng tao xong nó bỏ chạy mất tiêu mới khốn
- Vậy cái mày thích nó luôn, lãng xẹt
- Mày ăn gì chưa?
- Chưa, cũng chẳng có tâm trạng để ăn
- Tao đi nấu mì cho ăn
- Uhm
Trước cổng nhà Chinh đang có một bóng người, đi qua đi lại, dường như đang bâng khuâng suy nghĩ về chuyện gì đó nghiêm trọng lắm
- Chinh ơi, mày có trong đó không
Chinh đang đứng dưới bếp nên chẳng nghe thấy tiếng gọi, thằng Trọng đi ra mở cửa, hai đứa nhìn nhau thật lâu, đứng yên bất động, khoảng cách của hai đứa là một cánh cửa rào, không quá xa xôi nhưng chẳng đứa nào chịu bước thêm một bước nữa cả. Thằng Trọng sợ, nó sợ tổn thương còn thằng Dũng vẫn đang trong tình trạng lòng rối như tơ vò, hơi ngạc nhiên vì gặp được Trọng ở đây
- Xin lỗi vì hồi chiều không đến được
Tư Dũng không đến quả thật là có lí do, mẹ cậu vừa nhập viện vì tuột huyết áp do lao động quá sức
- À, không có gì đâu
Cả hai lại im lặng, một khoảng không gian vô định đang mở ra trước mắt hai đứa, trong lòng lại dâng lên cảm giác lạc lõng, bơ vơ, tên này hồi chiều còn bắt mình đợi mấy tiếng đồng hồ mà không tới, vậy mà giờ nó đang đứng trước mặt mình này.
- Mở cửa cho tao với, thằng Chinh có nhà không?
- Nó trong bếp
Đức Chinh đi ra từ trong bếp, tay bưng tô mì, vừa liếc mắt đã thấy thằng Tư Dũng, tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi
- Mày kiếm tao có gì không?
- À tính nhớ mày đưa cái này cho một người
- Cái gì?
Thằng Trọng đang gục đầu ăn mì, nó không muốn quan tâm đến cuộc trò chuyện đấy, nó đang trốn tránh những gì liên quan tới thằng Tư Dũng, nhưng tránh kiểu gì đây, Tư Dũng đang ngồi trước mặt nó
- Mà thôi đi, để tao tự đưa được rồi
Lúc này thằng Trọng mới ngẩng đầu lên, Tư Dũng đang nhìn chầm chầm nó, không chớp mắt, ánh nhìn cực kì ôn nhu
- Mày nhìn tao cái gì?
- Hai đứa bây ngồi đây nha, tao lên nhà trên phụ mẹ dọn hàng
Chinh đang cố gắng tạo không gian riêng tư cho hai đứa, cậu cũng chẳng biết làm như thế nào nữa, thôi thì cứ để bọn nó tự giải quyết
- Đừng nhìn tao nữa được không?
Thằng Trọng cáu lên, giọng gằn rất dữ, nó đang sợ hãi, chính là đang sợ hãi còn thằng Dũng thì vẫn cứ ngồi đó, nhìn không chớp mắt, cũng chẳng thèm đáp lời thằng Trọng
- Mày điếc hả?
- Không, chỉ là tao muốn nhìn mày thôi
- Nhìn tao làm gì? Mày hâm à
- Chẳng phải mày nói mày thích tao hay sao, tao muốn cho mày câu trả lời
Thằng Trọng im lặng, không nói gì nữa, nó đang cực kì rối bời, trong chuyện tình cảm, nó là một đứa nhát gan
- Tại sao càng nhìn lại càng thấy mày đẹp trai nhỉ?
- Tại bố mày đẹp trai sẵn rồi
- Uhm
Hai đứa tiếp tục im lặng, mà thật ra đối với thằng Trọng, mọi chuyện đã kết thúc rồi.
- Trọng, tao cũng thích mày nhưng tuần sau tao lên Hà Nội học rồi, mày ráng thi Đại Học rồi lên đấy với tao được không
Trọng im lặng 30s, cậu quá bất ngờ với câu trả lời này, thật sự quá bất ngờ. Trong lòng cậu dâng lên một trào hạnh phúc, Dũng thật sự thích cậu, thật sự thích cậu. Đây không phải là mơ, đúng, đây không phải là mơ. Là sự thật
- Trọng, sao không trả lời tao
Khóe môi Trọng giật giật, mắt không chớp, mi không động
- Đây là sự thật à?
- Uhm, đây là sự thật. Dũng gật đầu
- Mày ráng thi Đại Học rồi lên Hà Nội với tao nha. Dũng nhấn mạnh lại một lần nữa
- Không được tao cũng phải làm cho được, mày kèm tao học được không?
- Tuần sau là tao đi Hà Nội rồi, còn mấy ngày hà. Giọng Dũng tỏ vẻ hơi tiếc nuối
- Không sao, được nhiêu hay nhiêu
Trái tim Đình Trọng đang vội vã đập, từng nhịp, từng nhịp đầy hối hả. Trái tim của nó đã quên mất chủ nhân của nó đã phải chờ bao nhiêu lâu vào buổi chiều hôm nay vì bây giờ nó đang hạnh phút, nó cũng chẳng cho phép bất cứ thứ gì phá hoại hạnh phúc lần đầu tiên của nó. Vậy là chuyện của thằng Trọng kết thúc tốt đẹp rồi
- Có cái này cho mày nè
- Gì?
Tiến Dũng móc trong túi ra hai sợi dây màu đỏ
- Tín vật tình yêu
- Khùng, ai đâu lấy dây làm tín vật
- Có tao nè, mỗi một năm yêu nhau tao sẽ đeo cho mày thêm một sợi, đến khi nào đủ 17 sợi thì tao sẽ cưới mày
- 17 sợi lận à, lâu quá
- Thì cũng hơi lâu thiệt, vậy vẫn là 17 sợi nhưng tao sẽ tính cho cả hai, chịu không?
- Dư một sợi lẻ rồi kìa
- Sợi đó cho quý tử nhà mình, đưa tay đây
Trọng chìa cả hai tay ra trước mặt Dũng, bàn tay cậu hơi thô, đường chỉ tay cực kì dày nhưng lại có nét uyển chuyển. Dũng đeo vào cho Trọng. Trên mặt cả hai xuất hiện một nụ cười, không tươi như nắng, nhưng lại ấm áp vô cùng
- Vậy là mày chịu làm người yêu tao rồi nha
- Đưa tay đây, tao đeo cho mày
Trọng kéo tay của Dũng, đeo vào một sợi dây, gắn kết trái tim hai người họ
Chính là như thế, ngay tại nhà Đức Chinh, chúng nó tỏ tình với nhau, vậy mai mốt ăn lễ kỷ niệm chắc cũng phải ăn ỡ nhà Chinh rồi
Hai đứa nhìn nhau cười, trên tay có một sợi màu đỏ, nó không có giá trị vật chất nhưng lại cực kỳ quý giá. Nó là "tín vật tình yêu" đầu tiên của Trọng và Dũng, là món quà vô giá
Còn về Đức Chinh và Tiến Dũng, đã ba ngày không gặp nhau rồi, hủ giấm trong lòng không biết đã tiêu hủy chưa...
--------------
Xin lỗi mọi người nếu chap này lan man quá về một couple khác không phải ChinhxDũng....... Chap sau mình sẽ bù lại cho ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro