Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 13: Buổi lễ tổng kết cuối cùng

Người ta bảo con người rất dễ bị yêu những cái đầu tiên vì nó đem lại cho họ những cảm xúc rất đặc biệt. Những mối tình đầu tiên, bài hát nghe đầu tiên, cảnh vật lần đầu tiên nhìn thấy... nhưng đối với mùa hè năm nay cái điều đặc biệt đấy chính là những tia nắng đầu tiên. Đó là những tia nắng đã vất vả len lỏi qua bao chuỗi ngày mưa dầm mưa dề, những đám mây âm u ủ dột để đến được cho kịp mùa hạ. Những tia nắng đến như một dải vàng ruộm cả một vùng mang theo những làn gió nhè nhẹ mát mẻ. Nó sưởi ấm tất cả từ một không gian rộng lớn bao la cỏ cây hoa lá cho đến cái góc bé xíu trong tâm hồn mình. Tâm hồn ẩm ương những ngày qua đang chờ nắng tới hôm nay bỗng bừng tỉnh giấc. 

Một cảm xúc lâng lâng khó tả, vừa mang một chút nhớ nhung, thầm lặng, vừa cảm thấy sự tươi mới, hưng phấn đến kì lạ. Có lẽ bao mùa hè trôi qua đều đầy ắp những kỉ niệm mà con người cứ thích lưu giữ mãi đến độ hôm nay nắng về lại được dịp ra hong phơi. Một chút hương hoa thoang thoảng hay làn gió nhẹ khẽ đung đưa qua tay cũng đủ khiến cho trái tim này xuyến xao. Đôi chân cứ lơ đãng bước qua những góc phố, con đường quen thuộc mà ngỡ như là mới. Phải chăng sự tươi mới trong tâm hồn cũng làm mới hết tất cả các giác quan của con người. Đôi mắt cứ thế mà muốn thu hết tất cả mọi thứ xinh đẹp vào cho mình, cái mũi như muốn hít hết thảy cái không khí trong lành, nhẹ nhàng của ngày đầu hạ và đôi tai bé nhỏ thì chẳng chịu để yên khi cố phóng to ra để nghe cho rõ từng âm thanh của sự . 

Con đường đến trường hôm nay rất khác lạ, mọi cảnh vật xung quanh dường như đã được khoác lên mình một chiếc áo mới, một chiếc áo của sự cũ kỹ, của sự trưởng thành và của những tháng năm thơ bé rong ruổi khắp một miền quê. Đức Chinh đang đạp xe thật chậm, gió từ những cánh đồng lùa vào mái tóc cậu, bay phất phới, mây trên đầu thì cứ lững lờ, hờ hững mà trôi đi. Trong lòng Đức Chinh dâng lên một cảm giác rất lạ, có chút gì đó lưu luyến nơi này, bởi vì sau này có khi cậu chẳng còn cơ hội được tận hưởng những ngày tháng của tuổi thơ này nữa, cậu có chút gì đó luyến tiếc khi phải bắt đầu trưởng thành, không còn là một đứa trẻ nữa.

Hôm nay là ngày lễ tổng kết cuối cùng trong cuộc đời học sinh của Đức Chinh

Đức Chinh đang đứng trước cổng trường, cậu đang ngắm nhìn nơi này, nhìn thật kỹ. Bọn nhóc lớp 10 đang cười cười nói nói vui vẻ lắm, chạy loạn hết cả lên, bọn nó sung sức thật, còn tụi 12 thì chỉ đứng yên một chỗ, không ai nói với ai câu gì vì bọn nó biết, sắp phải xa nơi này rồi. 

- Ê, làm gì đứng đực mặt ra đó vậy. Tiến Dũng đi lại, gõ lên đầu Chinh một cái, Chinh không giận cũng không thèm mắng chửi, cậu chỉ cười cười. 

- Lần cuối rồi ha

Dũng cũng hiểu ý Chinh, cậu nhìn Chinh triều mến, đem hết mọi cảm xúc của bản thân đặt vào lòng bàn tay. Cậu xoa đầu Chinh, nhẹ nhàng lắm

- Vào thôi

Cả hai cùng tiến về phía sân lễ, ngồi theo vị trí đã được sắp xếp, rồi cũng trải qua vài ba tiết mục ca hát, nhảy múa, đến lượt thầy hiệu trưởng lên đọc diễn văn thì tiếng hò reo cũng biến đâu mất, chỉ còn lại một bầu không khí im lặng, rồi cũng đến lượt đại diện cho học sinh khối 12 đọc diễn văn, không khí lại tiếp tục chìm trong im lặng

- Tụi này hôm nay ngoan ghê mậy

Thằng Trường nói nhỏ với thằng Phượng, hai thằng cứ lí nhí trò chuyện với nhau mãi suốt từ đầu buổi lễ đến giờ

- Sau này không còn được ngồi như vầy nữa rồi

Thằng Phượng mắt rưng rưng nói làm thằng Trường cũng muốn khóc theo, hai đứa này đúng là điên 

Mùa thu của 12 năm trước, khi níu tay mẹ đến trường trong ngày đầu tiên đi học, chúng em, những đứa trẻ lên 6 hồn nhiên không hề biết rằng, mùa hạ của 12 năm sau chúng em lại phải nghẹn ngào nói lời giã biệt. Và dường như mới đây thôi, hạnh phúc vỡ òa khi chúng em chính thức được bước vào cánh cổng này. Vậy mà cũng đã 3 năm... Đón mùa phượng thứ 12 trong đời học trò với những âm thanh và tâm trạng lẫn lộn vui buồn, nhớ nhung, nuối tiếc,... Bởi đây là mùa phượng cuối cùng của đời học sinh. Chúng ta không thể nào ''tắt nắng'' hay ''buộc gió'' làm cho thời gian dừng lại được, vì trong lòng chúng ta đều biết, sẽ phải có một ngày như thế này. Một ngày trời trong xanh, gió nhè nhẹ, nắng không quá gay gắt, một ngày như thế này, chúng ta sẽ xa nhau, xa mái trường thân yêu này. Nhưng các bạn ơi, chúng ta đừng buồn nữa được không, hãy cứ khóc đi, rồi cười thật tươi lên nhé, tớ muốn các cậu tạm biệt mái trường này bằng những nụ cười, nhưng tớ không cản các cậu khóc đâu nhé. Con đường trưởng thành sẽ luôn có sự rời xa nhau theo cách này hay cách khác. Khi đó tớ luôn tin rằng rời xa nhau vì ngày mai gặp lại vì vậy mới nói hẹn gặp lai. Thật ra thế giới này quá rộng lớn, ban đầu những người nói mãi mãi không xa nhau. Một lần xa nhau rồi có thể sau này sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa. Rồi hai bên đều phải quên đi. Tạm biệt thực ra không phải là từ biệt mà là một lời hứa. Hứa với tớ, chúng ta sẽ không quên nơi này! Được không?

Mắt của mấy đứa 12 rưng rưng, bạn học sinh đại diện cũng vậy. Cả sân trường tràn ngập trong nước mắt......Lễ xong rồi, mấy đứa 12 chẳng đứa nào muốn về, dường như tất cả khối 12 đều nán lại sân trường, trao cho nhau những dòng chữ ký, những lời nhắn nhủ lên trên những chiếc áo dài trắng, những chiếc áo sơ mi cũ mèm. Những cái ôm thật chặt, những giọt nước mắt, những nụ cười, tất cả đều đọng lại trong tâm trí của mỗi đứa khối 12 năm ấy

- Dũng, ký tên cho tớ đi

Đức Chinh cầm cây viết đưa cho Dũng, trên áo Chinh vẫn chưa có chữ ký, cậu dường như muốn dễ dành cho Tiến Dũng ký đầu tiên. Chữ ký của Dũng chiếm một diện tích rất lớn bên ngực trái của Chinh 

- À, cậu chưa viết lưu bút cho tớ. Chinh bày ra vẻ mặt chán ghét, cả lớp ai cũng viết lưu bút rồi

- Chỉ những người phải xa nhau mới viết lưu bút, còn cậu, cậu phải ở bên tớ cả đời nên không cần viết đâu. 

Trong lòng Đức Chinh dâng lên một trào cảm động, cậu sắp khóc mất thôi

- Sau này không được gặp nhau mỗi ngày rồi

- Tớ có cách

- Cách gì? Chinh tò mò

- Cậu gả cho tớ là được. Dũng cười khì khì, kéo Chinh lại

- Cậu cũng ký cho tớ đi

Đức Chinh cũng cầm bút lên, cũng ký vào ngực trái của Tiến Dũng, còn ghi thêm ở phía dưới một dòng nữa ''Người yêu của Dũng"

Hai đứa nhìn nhau cười, rồi bị tụi thằng Trường, thằng Phượng lôi đi ký áo, rồi chụp hình lưu niệm. Không khí vui tươi, nhưng trong lòng mỗi đứa đều có một nỗi buồn khó tả, nó không dồn dập, cũng không khiến con người ta cảm thấy khổ sợ, chỉ là nó cứ âm ỉ mãi...

 Thời học sinh là khoảng thời gian mà những cảm xúc, rung động trong chuyện tình yêu diễn ra bất chợt và cũng rất mãnh liệt nhưng vẫn chất chứa sự e dè, ngập ngừng, để rồi 3 năm cấp 3 qua đi, mỗi người chọn cho mình một hướng đi riêng, chỉ còn lại những bí mật, những điều ấp ủ chưa bao giờ thổ lộ. Nhưng không làm ta nuối tiếc, mà lại làm ta mỉm cười, và xem như nó như là một kỉ niệm đẹp mà ta sẽ nhớ mãi.  

Ba năm cấp ba thật sự trôi qua rất nhanh........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro