Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 12: Đêm nay trời không có trăng

Bước ra từ nhà tắm, Đức Chinh ngồi xuống bên cạnh tiến Dũng, hỏi vu vơ một vài câu về cái chương trình đang chiếu trên ti vi. Tiến Dũng đang trong tư thế nửa nằm nửa ngồi trên bộ salon, đầu gối lên hai cánh tay, mắt nhìn chằm chằm vào từng động tác của Chinh, Chinh cười cầm cái remote tivi đưa lên cao như muốn ném

- Nhìn gì nhìn

Dứt lời, Chinh quay mặt đi, có lẽ Chinh vẫn còn cảm thấy ái ngại với cái nhìn của Tiến Dũng, cảm giác hoang mang khi nhìn trực diện, mặc dù cậu và Dũng nhìn nhau kiểu như vậy rất nhiều lần rồi, nhưng lần này thì lại có cảm giác lành lạnh sống lưng

- Ủa mà sao giờ này rồi mà ba má cậu vẫn chưa về?

- Chắc thiếu người nên ngủ lại trên trại luôn rồi

- Gọi điện thoại hỏi đi

Dũng đi vào phòng ngủ, cầm điện thoại gọi cho ba mẹ, vì đang trong vụ thu hoạch nên chuyện ngủ lại trại canh trộm là thường xuyên, Dũng cũng không còn quá xa lạ với việc này. Một lúc sau, Dũng bước ra, trên tay lắc lắc cái điện thoại

- Xong, tối nay chỉ có tớ và cậu ở nhà thôi

- Đói quá. 

Chinh than thở, cố gắng chuyển sang đề tài khác, cậu cực kì nhạy cảm đối với việc cùng Tiến Dũng ở trong không gian chỉ có hai đứa

- Ăn mì không?

- Ăn

- Mì trong bếp, tự nấu đi.

 Tiến Dũng lấy lại remote chuyển kênh khác

- Dũng, nấu mì cho tớ ăn. 

Chinh dở giọng nũng nịu, mắt chớp chớp, lay lay người Dũng cầu mong phản hồi tốt từ người kia. Dũng chồm ngồi dậy, trên miệng mang ý cười, mắt vẫn không rời khỏi cái màn hình tivi

- Tớ được gì?

- Cậu nấu cho tớ một tô, cũng nấu cho mình một tô vì nấu tới hai tô nên tớ sẽ cho cậu một tô. Cậu được một tô mì nha 

- Tớ không đói

- Dũng.........nấu.....cho..tớ.....ăn.....đi

Giọng Chinh cứ nhừa nhựa nghe mà phát ghét, nhưng có người lại thích nghe. Tiến Dũng tắt tivi, đứng dậy đi vào bếp, bên cạnh còn có một con người đang cười hí hửng tít cả mắt.

- Yêu Dũng lắm cơ

- Ai bảo sẽ nấu cho cậu ăn?

Động tác của Dũng rất thành thục, nấu nước, xé mì, xé bột nêm. Dù ngoài miệng nói ra những lời cay đắng nhưng tay vẫn xé hai gói mì, hai gói bột nêm. 

- Ăn trứng không?

- Ăn

Tiến Dũng cười, mở tủ lạnh tìm mấy cái trứng nhưng không thấy tăm hơi của mấy cái trứng đâu cả.

- Hết trứng rồi nhưng tớ có cái thay thế, ăn không?

- Ăn

Tiến Dũng chỉ chỉ dưới hạ thân, lúc này Chinh mới nhận ra là mình bị lừa, thẹn quá hóa giận cậu bay vào đá Dũng hai cái, cũng may không trúng chỗ hiểm, không thì toi

- Đau, cậu ra tay độc ác quá nha

- Cho cậu chết

Chinh quay mặt đi ra phòng khách, lại mở tivi lên ngồi xem, chờ Dũng mang đồ ăn lên phục vụ. Dũng hai tay bưng hai tô mì, nóng hổi, khói bốc lên từng đợt từng đợt, cẩn thận đặt trước mặt Chinh, Chinh nóng lòng cầm đũa, nhưng lại bị Dũng đánh 

- Ai cho cậu ăn?

- Thôi mà Dũng, cho Chinh ăn đi

Lại tiếp tục giở trò nũng nịu, Tiến Dũng rất dễ gục ngã trước bộ mặt dễ thương này của Chinh, vì Chinh đáng yêu thật mà. Dũng gắp một đũa, ra hiệu Chinh cuối thấp xuống, kê sát miệng Chinh. Chinh há miệng thật to, ngoạm hết đũa mì đó, ríu rít khen ngợi

- Tiến Dũng thật tốt!

Dũng bên cạnh cười khinh bỉ, gắp thêm một đũa nữa cho vào miệng Chinh rồi lại gắp một đũa cho vào miệng của mình. Rõ ràng có hai tô mì, nhưng lại chỉ dùng một đôi đũa để ăn, từ đầu đến cuối Chinh vẫn chưa động tay vào đôi đũa của mình, cậu đang được Tiến Dũng cưng chiều hết mực, là loại cưng chiều không điều kiện.

- Khát nước, khát nước

Chinh chỉ có ý định trêu chọc nhưng không ngờ Tiến Dũng chỉ im lặng, đi tới tủ lạnh lấy chai nước đem ra, kê vào miệng để Chinh uống. Dự cảm có chuyện không lành lan tỏa trong từng tế bào trên người Chinh. Hai tô mì nhanh chóng nằm gọn trong bụng của Chinh và Dũng. Dũng bưng hai tô mì trở ngược vào nhà bếp, có ý định rửa, Chinh chạy theo sau

- Để tớ rửa cho

Chinh đảm nhận việc rửa chén, Dũng cũng đứng bên cạnh nhìn, khung cảnh thật sự rất hài hòa. Một gia đình hạnh phúc chuẩn kiểu mẫu. Rửa xong hết rồi, cả hai lại kéo nhau ra ngoài hiên ngồi.

Hôm nay trời không có trăng, chỉ có một vài ngôi sao yếu ớt trên khoảng trời màu đen cao cao kia. Gió vẫn cứ hiu hiu thổi, thổi hết cả cái mệt nhọc của một ngày dài rong ruổi. Trong đêm tối, bàn tay lại tìm lấy bàn tay, nhẹ nhàng đan vào nhau, trong lòng Đức Chinh dâng lên một cảm giác rất lạ, nó có một chút buồn, nhưng lại có một chút vui, một chút lạnh lẽo, lại có một chút ấm áp, một chút mơ hồi lại có một chút chân thật. Tất cả hòa quyện vào nhau khiến cậu chỉ muốn rúc vào lòng Tiến Dũng mà thôi vì ở nơi ấy, cậu không cần phải nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ cần ở gần Tiến Dũng, cậu sẽ thấy bình yên. Cậu ra dấu cho Dũng ngồi lùi ra sau một tí rồi từ từ đặt đầu mình lên đùi Dũng, Dũng cúi đầu xuống ngắm nhìn Đức Chinh. Bàn tay to to của Dũng nhẹ nhàng vén tóc của Chinh qua một bên, để lộ ra cả một vần trán rộng, cậu cúi xuống đặt lên đó một nụ hôn, rồi lại tiếp tục thêm một nụ hôn nữa, một nụ hôn nữa, một nụ hôn, một nụ...một....chẳng thể đếm nổi là bao nhiêu nụ hôn nữa chỉ biết là rất nhiều mà thôi. 

- Buồn ngủ chưa?

- Đi ngủ thôi

Tiếng quạt máy bắt đầu lào rào, Dũng hỏi

- Nằm đâu? Chinh chỉ chỉ, nằm đây

Dũng nằm xuống kéo cái mền đắp ngang người rồi quay mặt vào tường. Chinh bước xuống tắt điện, quay lại thì Dũng vẫn nằm im tư thế cũ...Năm phút, mười phút, mười lăm phút trôi qua... Chinh đang thắc mắc là Dũng đang ngủ thật hay là giả vờ

Gió từ chiếc quạt máy thông thốc thổi qua người, qua mặt, qua tóc của hai đứa, những cọng tóc của Dũng lớt phớt, rung rinh va chạm vào nhau, cảm giác bình yên và dễ chịu đến lạ. Chinh đưa tay gạt nhẹ đầu tóc, bất ngờ Dũng lên tiếng

- Ai bảo áp mặt vào đầu người ta chi cho tóc nó dí vào mũi, Chinh điên! 

- Tưởng ngủ rồi chứ, tưởng không biết chứ. Chinh cười khì khì 

- Sợ mất đời trai nên phải thức chứ. Mắt nhắm mà miệng cứ leo lẻo

 - Cứ tưởng bị gió thổi bay mất rồi!

 - Thôi xem như không còn đi, giờ lấy của người khác bù vào. Dũng cười khoái chí 

- ... 

- Sao im rồi? 

- Sợ! 

- Sợ có đứa ăn cắp đời trai 

- Để xem, đêm nay có đứa mất, Dũng nói từ từ chậm chậm, rõ từng chữ một

 - Còn lâu á!

Dũng vén chăn ngồi bật dậy, đè người Chinh xuống bắt đầu cù lét, Chinh dỡ nhất chính là khoảng chịu đựng kích thích, cậu như con lăng quăng động đậy mãi không yên, cố gắng giãy dụa ra khỏi trò đùa của Dũng

- D....ừ...ng....l.....ạ.......i.....đi

- Không, trừ khi cậu nói "Tớ yêu Tiến Dũng lắm" ba lần. Động tác của Dũng chậm lại

- Tớ không yêu Tiến Dũng lắm!

- Ngon cơm rồi ha. Dũng tiếp tục cù lét, Chinh cười đến mức chảy cả nước mắt ra ngoài

- Tớ yêu Tiến Dũng lắm!

- Tớ yêu Tiến Dũng lắm!

- Tớ yêu Tiến Dũng l.....ắ.......m!

Dũng đặt lên môi Chinh một nụ hôn, xem như đó là lời chúc ngủ ngon.

Đêm yên tĩnh, ngoài vườn tiếng gió khua qua kẽ lá nghe rầu rầu. Dưới ánh đèn ngủ lờ lờ từ phía góc nhà, hai gương mặt đang trong tư thế đăm đắm nhìn nhau, không nói bất cứ lời nào..........






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro