Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

Junghwa thật không ngờ, chỉ một lần làm việc bình thường mà có thể dẫn tới sự theo đuổi của Jongi, đây quả thật là chuyện làm cô rất bất ngờ.

Khoảng nửa tháng sau khi công việc kết thúc, anh ta tới công ty cô, nở một nụ cười tao nhã nói rằng muốn mời mọi người đi ăn cơm, lý do anh đưa ra rất hoàn mỹ, nói rằng khoảng thời gian trước mọi người đã vất vả vì chuyện gia đình mình không ít nên nhất định phải cho anh cơ hội để biểu đạt lòng biết ơn này.

Anh là trưởng tôn của nhà họ Lee, hơn nữa nghe nói còn là cháu trai được ông Lee yêu thương nhất nên anh ra mặt muốn mời khách cũng là điều hợp lý, các đồng nghiệp trong công ty rất vui, còn Junghwa lần đầu tiên bội ước với Hyojin trong nửa năm trở lại đây.

Bữa tối ở khách sạn năm sao cao cấp, đồ ăn rất ngon, rượu ngon còn có phục vụ tuyệt vời, không khí dùng cơm vui vẻ, không thể không thừa nhận, có tiền thật là tốt.

Nhà họ Lee trước giờ đều là đại biểu cho xã hội thượng lưu, giống như mười triệu won trong phong bì kia vậy.

Mọi người căn bản rất ít khi có cơ hội tới những nơi như thế này để dùng cơm, chuyện này khỏi cần nghĩ cũng biết, ai cũng là người có lương bậc trung, mà chỉ một bữa ăn kiểu này đã đủ đánh bay một tháng lương của họ rồi, ai mà chả tiếc chứ.

Hơn nữa, trên người Jongi có một loại khí chất nho nhã, không hề vênh váo tự đắc như những cậu công tử có tiền khác, không thèm để ‎ý đến những kẻ thường dân, Jongi vô cùng thân thiết bắt chuyện phiếm với mọi người, mà đương nhiên phần lớn thời gian là thử nói chuyện cùng với Junghwa.

Sau một lúc, mọi người nhanh chóng phát hiện, vị công tử con nhà giàu có này, có lẽ đã chú ‎‎ý đến cô nàng Junghwa xinh đẹp rồi.

Chuyện này lớn lắm đấy! Cái gì gọi là cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn chứ, bọn họ ăn cơm của cậu Lee, có phải nên nói tốt một chút về anh ta hay không? Nhưng mà Junghwa không phải đã có Hyojin rồi hay sao? Người này nói năng ngọt ngào, lại rất biết cách mang niềm vui đến cho mọi người.

Cho nên tình huống hiện tại, rốt cuộc họ nên giúp đỡ ai mới được đây? Đúng là một lựa chọn khó khăn mà.

Mọi người có sầu lo đến mấy cũng vô dụng, mấu chốt vẫn cần phải xem ‎‎ý của Junghwa thế nào mới được. Con gái bình thường chỉ cần nhìn thấy Jongi, một anh chàng công tử con nhà giàu, tính tình ôn hòa, lương thiện, rất khó không động lòng.

Junghwa luôn luôn thừa nhận mình là một người con gái cực kỳ bình thường, thậm chí còn ích kỷ. Thái độ của Jongi tuy rằng tế nhị nhưng vẫn hết sức rõ ràng, anh ấy chú ‎‎ý đến cô, thích cô.

Nếu ngay từ lúc bắt đầu, một người đàn ông không hề rời mắt khỏi bạn, đằng đẵng suốt hai tiếng đồng hồ ăn cơm, kể cả lúc nói chuyện với người khác nhưng ánh mắt vẫn luôn đuổi theo bạn, thì ngay cả đứa con gái ngu ngốc nhất trên đời cũng có thể nhận ra được đây là ‎‎ý gì.

Ít nhất, Junghwa có thể hiểu được! Nhưng mà tính tình cô xưa nay vốn lạnh lùng, sẽ không bao giờ tự mình đa tình hết, thế nên anh không nói gì thì cô cũng sẽ không suy đoán vớ vẩn, coi như không biết là được rồi.

Nhưng mà sau đó, hành động của Jongi lại khiến cô không biết nói gì, không có cách nào cả.

Mỗi ngày anh đều gửi tặng cô một bó hoa bách hợp thật xinh đẹp… Đoá hoa ấy vừa to vừa lớn, đủ để thể hiện rõ giá trị xa xỉ của mình. Mỗi ngày anh đều gọi điện mời cô ăn cơm, cho dù cô từ chối, anh vẫn rất phong độ tiếp nhận, rồi sang ngày thứ hai liền tiếp tục không ngừng cố gắng.

Junghwa chưa bao giờ cho rằng mình là một người con gái đặc biệt, trừ bỏ dung mạo có vẻ đẹp hơn so với người khác một chút, cô tự nhận bản tính mình nặng nề, không thể khiến người khác yêu thích được, còn đối với việc vì sao người ta lại thích cô, cho tới bây giờ cô vẫn chưa thể l‎ý giải được.

Nhất là một người đàn ông giống như Lee  vậy, dịu dàng, ôn nhu, anh tuấn lại nhiều tiền, nhìn thế nào cũng thấy hoàn mỹ đến cực điểm, anh thích cô có tính là một kì tích hiếm có hay không?

Trong di động truyền đến tiếng thở dài nhẹ nhàng của anh.

“Junghwa, em làm việc thực sự bận như vậy sao, ngay cả thời gian ăn một bữa cơm với tôi mà em cũng không có sao?” Kỳ thực anh làm luật sư, giỏi về việc nói giỏi, quan sát sắc mặt tốt, làm sao có thể không rõ việc người đẹp đang cố tình tìm cớ cự tuyệt mình chứ. Chỉ là anh không hiểu, cô chưa có bạn trai, mà điều kiện của anh cũng đâu có quá kém, vì sao anh cố gắng thế nào cô cũng không hề động tâm một chút?

Junghwa không nói gì, cô cũng không biết mình bị làm sao, rõ ràng Jongi hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của cô đối với nửa kia của mình, thậm chí còn vượt quá tiêu chuẩn nữa là đằng khác, nhưng mà tận sâu trong tiềm thức, cô vẫn kháng cự anh.

-“Junghwa, tôi biết mình còn có rất nhiều chỗ không tốt, nhưng mà em có thể cho tôi một cơ hội hay không?” Tiếng nói dịu dàng của Jongi, tuy rằng phát ra qua điện thoại nhưng vẫn dễ nghe vô cùng.

“……”

-“Junghwa, em không có khả năng không nhìn ra, tôi thực sự thích em, tôi muốn theo đuổi em.” Jongi nói rất rõ ràng.

Nhưng mà trong lúc này, trong đầu cô đột nhiên lại hiện lên vẻ mặt củaHyojin, nụ cười xán lạn như ánh mặt trời đứng ở bên kia đường, giữa dòng người tấp nập đến rồi đi, dịu dàng nói:

-“Junghwa, tôi thích em, tôi muốn theo đuổi em!”

Hyojin, chị rốt cuộc đã dùng bùa chú gì với em, làm sao có thể để em lúc nào cũng nghĩ về chị như vậy?
Gần đây, bị Jongi theo đuổi sát sao, mỗi khi nhìn thấy Hyojin, không hiểu sao cô có cảm giác hơi hơi chột dạ, khiến cô cảm thấy kì quặc và không được thoải mái, vì thế theo bản năng, Junghwa tránh mặt Hyojin, không chịu ăn tối với Hyojin nữa mà liên tục tăng ca đến khuya mấy hôm liền.

Nhưng mà Hyojin lúc nào cũng chờ cô đến khuya, đưa cô về nhà rồi cùng nhau tản bộ qua con ngõ nhỏ trước cửa nhà, qua công viên vắng vẻ không một bóng người lúc đêm khuya, ngoại trừ ánh đèn đường nhợt nhạt soi sáng thì không còn cái gì cả.

Cô có phải đã khiến Hyojin càng lún càng sâu hay không? Rõ ràng sẽ không có hy vọng, rõ ràng sẽ không thể tiếp nhận Hyojin, cô làm như vậy, có phải đã khiến Hyojin tổn thương rồi hay không?

-“Junghwa, em không thử một lần, làm sao có thể biết được mình có thích tôi không chứ?” Đầu kia điện thoại, thanh âm Jongi vẫn còn tiếp tục vang lên.

-“Tôi thích em, là thật tâm. Tôi muốn lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết để được kết giao với em, em nghĩ thế nào?” Jongi cũng không muốn liều lĩnh như vậy, dù sao bọn họ vẫn còn chưa tính là bắt đầu, nhưng tính cách của anh chính là thế, một khi đã nghiêm túc, sẽ tiến thẳng đến chính diện của vấn đề.

-“Anh Lee Jongi.”

Junghwa thở dài, cô biết người đàn ông này nghiêm túc với cô, Jongi có tiền có thế, có tiền đồ sáng lạn, lại cố gắng công tác, còn là một luật sư lớn trong nước, gia thế hiển hách, hơn nữa tính tình cũng không hề kiêu ngạo, vẻ ngoài anh tuấn, mỗi một phân một tấc đều là đối tượng hoàn mỹ trong giấc mộng của Junghwa.

-“Gọi anh là Jongi, được không em?

-“Jongi.......” Cô có lẽ đã lựa chọn đúng thời điểm rồi.

-“Ừ” Jongi vui sướng đáp lời, lần đầu tiên cô có dấu hiệu buông lỏng trước anh rồi.

-“Tôi không thích nói chuyện, tính tình cũng không tốt.”

-“Anh không quan tâm.”

-“Tôi rất nghèo.” Cô vẫn còn có món nợ  trên vai, chắc chắn anh cũng biết được điều này.

-“Chuyện này cũng không hề quan trọng.”

Không hề quan trọng sao? Vậy thì được rồi……

-“Nếu anh không để ý đến những vấn đề này, vậy thì em nghĩ đêm nay mình có thể ăn được với anh một bữa cơm.”

Hyojin, chúng ta không nên lãng phí thời gian của nhau thêm nữa, chị sẽ tìm được một người tốt hơn em ngàn lần, vạn lần, tìm được một người không ích kỷ như em, không lạnh lùng như em, người đó nhất định sẽ yêu chị hơn em rất nhiều…

Gần đây Hyojin vội vã đến độ sắp điên rồi, cô nàng Junghwa này giống như đã biến mất khỏi thế giới của cô vậy. Mỗi ngày cô gọi điện thoại cho Junghwa, Junghwa đều không chịu tiếp. Gửi tin nhắn cũng không có hồi âm. Đến công ty cô, đồng nghiệp không phải nói Junghwa đi ra ngoài thì chính là đang bận. Canh giữ ở cửa công ty Junghwa, chờ đến tận lúc tan làm hay hừng đông vẫn không thể thấy được bóng dáng mình cần tìm.

Đến trước nhà chờ Junghwa, lúc thì cô nói muốn nghỉ ngơi không ra tiếp được, lúc thì cô lại nói không có ở trong nhà.

Junghwa giống như đang trốn cô vậy.
Mỗi lần đến công ty của Junghwa, đồng nghiệp của Junghwa đều nhìn Hyojin với ánh mắt có chút kỳ lạ. Ngay cả bác Kang lúc nào cũng thích lôi kéo Hyojin nói chuyện phiếm cũng thở dài vỗ vỗ vai cô, ánh mắt phức tạp như đang có ngàn vạn lời muốn nói nhưng không biết bắt đầu từ đâu vậy.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cẩn thận nghĩ tới nghĩ lui, Hyojin hình như đâu có đắc tội với Junghwa chỗ nào, chọc Junghwa tức giận đâu chứ? Sao tự nhiên đã biến thành cái dạng này?

-“Ji Eun, chị cô rốt cuộc bị làm sao vậy?” Hyojin trừng mắt hỏi cô trợ lý của mình.

-“Bà chủ, làm sao mà em biết được chứ?” Ji Eun là người trực điện thoại của văn phòng thám tử, tiếp nhận những tài liệu mà khổ chủ đưa tới.

-“Chị cũng biết em và chị họ một năm gặp mặt chưa đến vài lần, chuyện của chị ấy, em làm sao rõ được!”

Ji Eun cũng chỉ mới biết được chuyện bà chủ thích chị họ đấy chứ. Tuy rằng, trong lòng cô có chút hụt hẫng nho nhỏ, dù sao cô vẫn luôn thầm mến bà chủ mà. Song cô cũng biết, bà chủ sẽ không bao giờ thích mình, cho dù tính tình bà chủ cổ quái, nhưng trên người vẫn có được loại khí chất trời sinh, giống như lúc này chỉ là những phút giây tạm thời nghỉ ngơi thôi vậy, chờ Hyojin nghỉ ngơi đủ rồi, Hyojin sẽ trở lại như một bậc đế vương oai hùng, người như thế, làm sao có thể thích cô được? Muốn thích thì đã sớm thích, sẽ không chờ tới tận bây giờ.

Một khi đã nghĩ thông suốt, mọi chuyện sẽ trở lại như bình thường! Nhưng mà sao bà chủ lại đi thích chị họ của cô chứ? Chị ấy tính tính lạnh như băng, chẳng quan tâm đến chuyện gì, chỉ sợ bà chủ sẽ phải chịu khổ mà thôi.

-“Cô làm em kiểu gì thế hả?”

Hyojin không vừa lòng quay đi, nhìn chằm chằm vào màn hình đen thui của laptop, không nói gì thêm. Cô càng ngày càng không hiểu Junghwa. Junghwa lúc lạnh lúc nóng, tuy rằng cho tới hiện tại chưa từng nóng quá bao giờ nhưng ít nhất chuyện như vậy cũng chưa từng xảy ra. Đằng đẵng mười tám ngày cô không thể nhìn thấy được mặt Junghwa, quả thật quá khoa trương mà!

Yêu Junghwa, Hyojin giống như đã rơi vào hũ mật dính ngấy, cho dù giãy dụa thế nào cũng chỉ là phí công, càng lún càng sâu, càng nhiều ngọt ngào quấn lấy thân thể, rồi lại bất chợt phát hiện ra, trong chất mật ngọt ngào ấy ẩn giấu rất nhiều sự chua xót, khiến cô khó chịu như bây giờ.

Ji Eun nhíu mày, nhìn vẻ mặt phờ phạc ỉu xìu của bà chủ, quen biết bà chủ bao lâu, cô chưa từng nhìn thấy bà chủ như thế bao giờ.

-“Bà chủ, vừa nãy có một bà gọi điện tới đây, nói rằng không tìm được con chó nhà mình, nhờ chúng ta đi tìm.”

-“Ừ, cô đi tìm là tốt rồi.” Hyojin cũng không thèm ngẩng đầu lên.
Không có hiệu quả sao? Thử lại một lần nữa.

-“Bà Jang vừa mới đem những tài liệu có liên quan đến chồng mình tới, nhờ chúng ta giúp bà đi bắt gian.” Đây chính là công việc mà bà chủ yêu thích nhất, chắc chị sẽ vui vẻ hơn!

-“Cô đi đi.”

Vẫn là không có hứng thú.

-“A! Bằng không chị chơi trò chơi đi, cái trò chơi mà chị thích nhất chẳng phải vừa mới ra phiên bản mới hay sao? Em nghe bảo thú vị hơn phiên bản trước rất nhiều đấy!”

Hyojin phất phất tay.

-“Cô mau đi ra ngoài tìm chó đi, đừng để ‎ ý đến tôi làm gì.”

Ji Eun thất bại, hoàn toàn thất bại, cô đành phải ủ rũ đi ra ngoài làm việc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro