Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: Chân tướng

Tống Thần nhăn mày: "Nguyệt thần, nói chuyện phải có trách nhiệm, chứng cứ đâu?"

"Chứng cứ chính là tôi." Giang Nguyệt Sơ cười nói, "Tối hôm qua lúc chưa ngủ được, định ra ngoài ngắm trăng không cẩn thận nhìn thấy."

Tống Thần mày nhăn càng chặt hơn: "Anh không chụp ảnh hay quay video?"

Giang Nguyệt Sơ lắc đầu: "Tôi không có thói quen chụp lén."

Tống Thần cười lạnh nói: "Anh cứ thế không bằng chứng trắng trợn đổ tội cho tôi? Đến pháp luật còn phải chú ý đến bằng chứng đấy!

"Cậu vẫn nên thừa nhận đi, tốt nhất là bây giờ công khai xin lỗi Lý Thiến, nếu không......" Giang Nguyệt Sơ đạm đạm cười, không nói thêm, đôi con ngươi dưới ánh mặt trời như lóe lên ánh sáng, không thể nhìn gần.

Tống Thần cười khổ hai tiếng, một bộ không thể tưởng tượng nổi: "Như thế nào, định ép tôi nhận tội? Hai người bạn nối khố ba lần hợp tác, muốn đổ chậu phân này lên đầu tôi?"

Giang Nguyệt Sơ nhìn về phía Lâm Kính, bất đắc dĩ nói: "Đạo diễn Lâm, trích xuất cameras an ninh thôi?"

Tống Thần thất thanh nói: "Trong viện có camera?!"

Lâm Kính âm trầm nói: "Vốn không có, nhưng sau khi đồ ăn của Nguyệt Sơ bị động tay động chân, chúng tôi đã thương lượng với chủ quán, mỗi góc trong khu vực công cộng đều trang bị cameras, còn thêm bộ thu âm, dù cậu gọi Lý Thiến chạy đến chỗ nào quay lén, bất kể cậu nói cái gì với Lý Thiến, đều có thể lấy ra rành mạch cho cậu!"

Cơ mặt Tống Thần hơi hơi run rẩy, cứng đờ quay đầu nhìn về phía trợ lý Lý Phi, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Thật sự là cậu?"

Lý phi: "???"

Giang Nguyệt Sơ thầm nghĩ, bắt đầu ném nồi!

Người phản ứng chậm còn đang chưa hiểu ra sao, đã thấy Tống Thần giận tím mặt, một cái tát quặc lên mặt Lý Phi, đem hắn đánh đến xoay hai vòng: "Nói! Có phải cậu nhận tiền của paparazzi, lén săn tin nóng trong đoàn phim không?"

Gương mặt Lý Phi sưng lên mấy dấu ngón tay đỏ chót, đại nam nhân hơn hai mươi tuổi hốc mắt đỏ ngầu, hắn tức giận đến khóe mắt muốn nứt ra, "Là anh bảo tôi quay!"

Tống Thần lạnh lùng nói: "Đánh rắm! Sao cậu không nói tôi bảo cậu đi ăn phân luôn đi?"

Hắn mặt đối mặt nói, không lưu lại bất cứ chứng cứ gì, Lý Phi gấp đến độ xoay vòng, đột nhiên dậm chân một cái, thứ ông chủ chó má này chưa từng coi hắn là người, còn có gì mà không dám cắt đứt?

Hắn trứng mắt nhìn Tống Thần, vô cùng bình tĩnh mà nói: "Là anh bắt tôi quay, nhựa cao su trong đồ uống của Giang Nguyệt Sơ cũng là anh bắt tôi bỏ vào! Anh nói kịch bản bây giờ suất diễn của Tiết Kinh quá nặng, phá hóng Giang Nguyệt Sơ đổi một diễn viên danh tiếng thấp hơn đến, là có thể cho Tiêu Dật thêm suất diễn!"

Mọi người xôn xao, Tống Thần choáng váng, tức muốn hộc máu nói: "Lý Phi, nói bậy cẩn thận lạn đầu lưỡi!"

Lý Phi không nói hai lời, lấy trong túi ra một bao nilong trong suốt, bên trong đúng là hai ống keo cường lực: "Đây là anh đưa tôi, anh nói nếu không bỏ vào sẽ cho tôi cuốn gói, cho tôi mất việc, có dám đi kiểm tra vân tay không? Lúc đấy tôi còn hỏi anh làm sao có thể đảm bảo anh ta sẽ lấy đúng chai nước kia? Anh nói, bỏ nhiều hơn một bình chắc chắn sẽ lấy trúng, dù có không trúng, những người khác trong đoàn gặp chuyện là trách nhiệm của anh ta, sự nghiệp của anh ta cũng sẽ bị hủy hoại......"

Trong nháy mắt hắn nói hết toàn bộ, tất cả mọi người ở đây nghe xong kinh hồn táng đảm, trong tình huống không biết gì cứ thế đi qua quỷ môn quan một chuyến?

Trình Tiểu Phương vừa tìm được đường sống trong chỗ chết càng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, di động của hắn đang dùng để quay video, hắn liền lấy di động của Giang Nguyệt Sơ lặng lẽ báo cảnh sát.

Tống Thần không thể nhịn được nữa, nhào tới xé miệng Lý Phi: "Tạp chủng! Mày dám hãm hại tao!"

Nhân viên đoàn phim nhanh chóng giữ chặt hắn, Tống Thần lại không còn hình tượng gì, điên cuồng duỗi chân dài đá Lý Phi, lại trước sau không với được, còn bị kéo ra xa hơn.

Giang Nguyệt Sơ đã sớm dự đoán được kẻ ra tay là hắn, cảm xúc khá bình tĩnh, chỉ nghi hoặc hỏi: "Chỉ vì tranh suất diễn sao? Giữa cậu và tôi hình như cũng không có thù oán gì."

Tống Thần ngửa mặt lên trời cười, nước mắt theo khóe mắt chảy vào tóc, thanh âm lộ ra bi thương không rõ, "Không thù oán? Còn nhớ 《 sương mù 》không?

《 sương mù 》 là bộ phim truyền hình Giang Nguyệt Sơ đóng vai chính hai năm trước, nam chính hắn đóng là Thượng Ngạn Thu, một vị đại sư kinh kịch, bối cảnh chủ yếu là thời kỳ dân quốc, cốt chuyện xoay quanh việc hắn nương náu như thế nào trong giai đoạn chiến hỏa tán loạn, đất nước bị bốn bề là địch. Nhờ ý chí quyết tâm và thế cục xoay chuyển xảo diệu mà phát huy, mở rộng văn hóa kinh kịch.

Bộ phim này cả danh tiếng và ratings đều vô cùng tốt, Giang Nguyệt Sơ cũng dùng tác phẩm này nhận được Vạn Hoa thị đế.

Trong mắt Tống Thần như có ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, tê tái nói: "Để nhận được nhân vật Thượng Nhạn, nửa năm tôi ăn uống theo chế độ để giảm cân, đi theo đại sư kinh kịch khổ luyện ngày đêm, vất vả lắm mới nhận được cơ hội thử vai, đạo diễn Lê lại cọ tới cọ lui không chịu cho hồi đáp. Người đại diện của tôi để ký được hợp đồng, không tiếc một khoản tiền lớn, mời hắn đi nhà hàng cấp quốc yến ăn cơm, kết quả, ngày đó anh cũng có xã giao ở đấy, đạo diễn Lê vừa liếc thấy anh một cái, cứ như vậy chỉ ở xa nhìn một cái...... mà từ chối tôi."

Giang Nguyệt Sơ nhận được kịch bản, cảm thấy không tồi, liền đi thử vai, sau khi thành công cũng không nghĩ nhiều, căn bản không biết còn có đoạn tranh chấp này.

Lại nói, có biết cũng không ảnh hưởng gì, chưa ký hợp đồng vậy không tính là cậy góc tường, cùng cạnh tranh một vai diễn là chuyện rất bình thường trong nghề.

Nhưng Tống Thần lại không cách nào chấp nhận được, "Dựa vào cái gì, thứ người khác dùng hết sức cũng không lấy được, mày lại chẳng cần tốn nhiều sức cũng có? Lấy được rồi còn một bộ bình bình đạm đạm, ta đây cũng không hiếm lạ? Đúng đúng đúng ——"

Ngón trỏ của hắn chỉ thẳng vào Giang Nguyệt Sơ, "Chính là cái biểu tình kinh tởm buồn nôn này! Đều là con hát cả mà thôi, mày giả thanh cao cái gì!

Mấy năm nay Giang Nguyệt Sơ gần như đã đạt đến cảnh giới "Không lấy vật hỉ, không lấy vật bi*", hắn vốn dĩ cũng vui buồn không hiện ra mặt nên càng có vẻ vân đạm phong khinh: "Cái này biết làm sao đây, sinh ra đã tướng mạo tốt không thể trách tôi được. Hơn nữa, không chỉ có tướng mạo tốt, tôi còn may mắn cực kỳ, bộ phim đầu tiên đã gánh ratings bạo hồng, bảy năm như một hồng đến tận bây giờ, chưa từng bị ai lấn át, cậu ghen tị không nổi."

(*Không lấy vật hỉ, không lấy vật bi: không vì ưu thế bên ngoài của bản thân mà sung sướng vui vẻ, cũng không vì ngoại vật kém hơn người khác mà buồn bã, thất vọng. Thành ngữ TQ, nói về người già dặn trí tuệ rộng dãi, xử sự sâu xa.)

Tống Thần trán nổi gân xanh, mạch máu như sắp nứt toác: "......"

Mọi người nghe thấy che miệng cười trộm, Tống Thần vừa xấu hổ vừa tức giận, lại chỉ có thể cắn răng ngậm miệng, nói thêm một chữ cũng là tự rước lấy nhục.

Chỉ chốc lát sau, cảnh sát đã tới hiện trường, dẫn Tống Thần và Lý Phi đi, để lại đoàn làm phim lông gà đầy đất.

Chỉ ngắn ngủn có mười phút, tình thế đã hoàn toàn đảo ngược, tâm trạng Lý Thiến như vừa đi tàu lượn siêu tốc, lúc cao lúc thấp, bây giờ đã trần ai lạc định, chỉ cảm thấy cả người sảng khoái: "Câu vừa rồi của cậu dỗi quá giỏi, Tống Thần thiếu chút nữa là nổ tung tại chỗ!"

Giang Nguyệt Sơ cười nói: "Tôi bị hắn chơi xấu, trong lòng khó chịu cho nên cố tình tự biên tự diễn chọc tức hắn, làm mọi người chê cười rồi."

Kỳ thực lời ban nãy hắn nói đều là thật, chẳng qua đoạn sau mới là phần hắn muốn cho Tống Thần hiểu.

Đúng là con đường diễn xuất của hắn cũng được coi là trôi chảy, nhưng hắn xuất thân không tốt, khi còn thiếu niên cũng lang bạc kỳ hồ, ăn khổ không ít, cũng từng hèn mọn đi làm công kiếm tiền sinh hoạt phí, cũng phải để ý cẩn thận giữ gìn mối quan hệ, cần cù chăm chỉ nhận công việc khắp nơi để tránh bị công chúng quên đi.

Nhưng mà, trên đời này còn có một loại người là Mạnh Tinh Chu, không chỉ xuất thân hào môn, sống trong nhung lụa, còn cư xử khác người, tùy hứng làm bậy, một lời không hợp là xử luôn phóng viên, không muốn quay phim liền đi ra ngoài chơi, đến vài tháng cũng không lộ mặt, lại vẫn hồng thấu trời như cũ.

So sánh với người ta như vậy, chẳng lẽ hắn cũng thất vọng oán hận rồi chạy đi đầu độc?

Mỗi người đều có con đường của mình, không thể cưỡng cầu, người thì nên có tâm bình thường*.

(*bình thường tâm: lấy trong câu nói "bình thường tâm thị đạo" của thiền sư Nam Tuyền, diễn giải: 'tâm không phân biệt, bình thường chính là đạo', ý nói người nên có trái tim bằng phẳng bình tĩnh, tránh dao động, sân si.)

(Chưa beta là chưa beta)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro