Chương 4
Nghe cha nuôi của Ngô Thế Huân nói - Ngô Thế Huân là được nhặt bên cạnh đống rác. Cha nuôi của Ngô Thế Huân là bộ đội xuất ngũ, bị thương trong khi làm nhiệm vụ, chân có chút khập khiễng, sau khi xuất ngũ thì làm bảo vệ cho một công ty. Không có con cái, cũng không có vợ, một mình nhịn ăn nhịn mặc để nuôi hắn lớn lên, Ngô Thế Huân học xong cấp 3 liền rập khuôn cha nuôi hắn - tham gia vào quân đội.
Không biết Ngô Thế Huân kế thừa gen của cha ruột hắn hay là của mẹ ruột hắn, mà trong xương máu lộ ra một cỗ tàn nhẫn, từ nhỏ đã không để cho bất kỳ ai khi dễ mình, nhưng lại là một đứa con hiếu thuận, chỉ cần ai cười nhạo cha nuôi của hắn bị chân cà thọt, hắn liền trượt theo người đó mấy con phố để đánh.
Khi Ngô Thế Huân quyết định tham gia quân ngũ, cha nuôi của hắn vừa yên tâm lại vừa lo lắng, yên tâm chính là điều kiện thân thể của Ngô Thế Huân 'cao như trâu to như ngựa' sẽ có đủ năng lực chịu khổ, sinh hoạt trong quân đội tuyệt đối có thể thích ứng, nhưng lại lo lắng hắn tuổi trẻ khí thịnh sẽ liều mạng tiến lên, bên trong quân đội cũng không phải toàn là đèn cạn dầu.
Kỳ thật cha nuôi của hắn đã lo lắng vô ích, Ngô Thế Huân là người chỉ khi nào bị khiêu chiến đến điểm mấu chốt thì hắn mới công kích đánh trả, lúc đó điểm mấu chốt của hắn chính là cha nuôi bị tàn tật.
Ở trong quân đội, Ngô Thế Huân rất ngoan, giữ nghiêm kỷ luật, chịu khổ nhọc, tất cả các danh ngạch trong đội quân hắn gần như đứng hạng nhất. Nhưng đó chỉ là mặt ngoài, lúc bắt đầu Ngô Thế Huân cũng không biết cảm giác của mình đối với chỉ đạo viên kia của bọn họ là cảm giác gì, thẳng đến khi hắn bị phóng viên của đài truyền hình đến làm phỏng vấn dụ dỗ.
“Vừa nhìn thấy cậu liền biết cậu là người trong giới.” Phóng viên vừa nói vừa cởi sạch chính mình, bày ra tư thế khiêu khích Ngô Thế Huân.
Nhìn gương mặt có vài phần tương tự với chỉ đạo viên, Ngô Thế Huân liền cương.
Lần đầu tiên của Ngô Thế Huân lại khiến cho tên phóng viên kinh nghiệm đầy mình kia sướng đến 'ngao ngao' hét to lên, trước khi rời đi tên phóng viên còn bày ra bộ dáng thèm thuồng đói khát, lặng lẽ đưa cho hắn một tờ giấy viết cách thức liên lạc. Ngô Thế Huân chờ người vừa rời đi, liền ném ngay tờ giấy ấy vào thùng rác, và hắn cũng đã biết tâm tư của mính đối với chỉ đạo viên nho nho nhã nhã kia là gì. Nhưng không đợi Ngô Thế Huân hành động, vị chỉ đạo viên kia đã bị thuyên chuyển đi nơi khác, nghe nói là điều đến một nơi rất xa rất xa. Vì thế mối tình đầu của Ngô Thế Huân cứ như vậy chết non.
Đến thời gian xuất ngũ, Ngô Thế Huân cũng không xin được tiếp tục ở lại quân đội.
Sau khi ra xã hội lăn lộn mấy năm, cuối cùng hắn gia nhập vào một công ty vệ sĩ vừa thành lập, không biết vì sao, Ngô Thế Huân cùng anh đại của công ty này vừa gặp nhau mà như đã quen từ kiếp nào, trò chuyện vô cùng hợp ý nhau.
Mãi đến sau này mới phát hiện người yêu của anh đại này lại chính là chỉ đạo viên mà Ngô Thế Huân đã từng yêu thầm, chuyện đã cách đây rất nhiều năm, cảm giác lúc trước đã sớm không còn, chẳng qua thói quen tìm người có vóc dáng khuôn mặt hao hao chỉ đạo viên đó đã trở thành một thói quen.
....
Lần đầu tiên nhìn thấy Lộc Hàm là lúc Ngô Thế Huân đang chấp hành nhiệm vụ trong buổi tiệc, khi đó nhiệm vụ của hắn là bảo hộ an toàn cho một vị phu nhân có tiền.
Trong hội trường tạm thời an toàn, nhưng Ngô Thế Huân cũng không thả lỏng cảnh giác, mắt nhìn bốn phía, cũng ngay lúc đó khóe mắt hắn liếc thấy một người đàn ông đứng ở trong góc, rời xa mọi người, tây trang lẫn caravat đều là màu tối, tóc được cắt ngắn chỉnh tề ngay lối, nhìn qua rất trẻ tuổi, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác bảo thủ, khí chất trên thân người đàn ông này tương phản với độ tuổi khiến Ngô Thế Huân nhiều lần nhìn thoáng qua, vừa vặn nhìn thấy cậu bị bồi bàn đụng phải một cái, rượu bị hấc đỗ lên trên quần áo, bồi bàn vội vàng lấy khăn ăn chà lau, lại bị người đàn ông nhíu mày ngăn lại. Người chung quanh nghe được động tĩnh liền từng đám từng đám tiến lên nịnh bợ, người đàn ông đối phó có lệ một chút, liền rời khỏi hội trường. Khi đi ngang qua bên người Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân rõ ràng nhìn thấy trên gương mặt trắng nõn của người đàn ông là áp lực cùng không kiên nhẫn.
Vốn đây chỉ là một khúc nhạc đệm, qua đi liền quên, chỉ là một ngày nào đó khi Ngô Thế Huân đang ra sức vận động đưa đẩy thì nhìn thấy bộ dáng của người dưới thân nhíu nhíu mày, thế là đột nhiên nhớ tới người đàn ông đã gặp lướt qua kia, chờ đến lúc Ngô Thế Huân phản ứng được thì hắn đã bắn ra tinh dịch,.... hắn.... chưa từng bắn nhanh như vậy...
Đối phương bất mãn trào phúng khiến cho Ngô Thế Huân tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ, hắn thẹn quá thành giận mà đè đối phương ra ngoan độc tiến lên một lần nữa, thế nhưng lần này làm thế nào cũng không đạt được cảm giác cao trào, cuối cùng đành phải tự mình tuốt ống để bắn ra. Cũng từ đó Ngô Thế Huân cùng đối tượng tình một đêm đều là hắn làm cho đối phương thích đến kêu cha gọi mẹ cầu xin tha thứ, nhưng bản thân lại không chiếm được thoả mãn.
Anh đại nửa thật nửa giả đề nghị hắn nên kiềm chế tu dưỡng lại tình cảm của bản thân.
Vào một đêm kia, Ngô Thế Huân mơ thấy nơi tổ chức buổi tiệc rượu mà lần trước hắn đã bảo hộ cho vị phu nhân có tiền kia, và hắn lại một lần nữa gặp gỡ được người đàn ông bảo thủ, lần này chung quanh không có bất kỳ ai, chỉ có hắn cùng cậu, Ngô Thế Huân không biết cái gì đã thúc giục khiến hắn xúc động mà đột nhiên xông lên xé rách quần áo của người kia, ngay trước khi người đàn ông phản ứng lại từ trong kinh ngạc thì nhanh chóng ngăn chặn tay chân của đối phương, dùng côn thịt thúc sâu vào trong cơ thể của người đàn ông..... Ngô Thế Huân bừng tỉnh khỏi giấc ngủ, nháy mắt phóng khỏi giường, quần lót đã ướt đẫm một mảnh.
Đoạn thời gian này hắn không sao chiếm được kích thích để đạt được tới cao trào, cũng là do gương mặt khắc sâu ấn tượng chỉ thấy qua một lần kia.
Vài ngày sau, Ngô Thế Huân nhận được nhiệm vụ mới, có người bỏ tiền thuê vệ vĩ bảo hộ cho con trai của mình, kì này hắn làm tài xế kiêm luôn vệ sĩ. Lúc hắn lật xem tư liệu về đối phương, Ngô Thế Huân liền nhìn thấy trên ảnh chụp là gương mặt đã bị hắn cưỡng chiếm trong mộng - Lộc Hàm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro